[ Ba tuần trước ]
“Xin chào.”
“Chào.”
“Cậu có quen với Kefrey Cook không?”
“Quen.”
“Hắn là người thế nào?”
“Muốn nói thật không?”
“Đương nhiên.”
“Một tên cặn bã.”
“Hửm?”
“Hắn buôn bán cocain và ma túy ở quanh đây, là kẻ buôn bán thuốc phiện.”
“Quan hệ của hắn như thế nào, có bạn bè không?”
“Chẳng ra sao cả, hắn có một ả đàn bà, là gái điếm, nhưng bọn họ đã lâu rồi không ở chung với nhau, bởi vì hắn luôn đánh cô ta rất dữ.”
“Bình thường hắn sống dựa vào gì?”
“Bán thuốc phiện!”
“Còn gì nữa không?”
“Cũng có khi cướp giật của mấy bà già có tuổi mang giày cao gót. Khi bọn họ mới bước xuống xe, chân còn chưa đứng vững, hắn liền xông tới, giật mất túi xách của bọn họ, mấy vụ này hắn kiếm cũng được không ít đâu.”
“Cậu cho rằng hắn có rất nhiều kẻ thù chứ?”
“Đương nhiên.”
“Ví dụ đi?”
“Benny kia.”
“Benny là ai?”
“Một gã da đen, sống dưới căn hầm biệt thự Quỷ Đen Johnton, chỗ đó có sòng bài, Benny là tay chân của sòng bài.”
“Quan hệ của hắn và Cook tệ lắm sao?”
“Không thể dùng mỗi ‘tệ’ để hình dung, giữa bọn chúng mỗi ngày đều tìm cơ hội để giết chết đối phương.”
“Tại sao?”
“Bởi vì người da trắng và người da đen vĩnh viễn không thể nào hòa thuận chung sống, tôi biết nghe thì có chút kỳ thị chủng tộc, nhưng sự thật là vậy. Quan trọng hơn là Cook thường xuyên gây sự ở sòng bài.”
“Ngoại trừ Benny còn có ai?”
“Bobbie, Jonsson, Victor, rất nhiều người, Cook là kẻ gây họa, hắn có thể sống được tới bây giờ đúng là một kỳ tích.”
“Cậu biết Cook đã chết rồi không?”
“Hả, thật sao, cũng dễ đoán được thôi, sau lần đầu hắn và J.T xung đột, nhất định không sống lâu nổi rồi.”
“J.T là ai?”
“Là boss khu này.”
“Cook không phải kẻ lang thang sao?”
“Lúc trước thì là vậy, nhưng sau khi hắn giật túi xách của mấy bà già, lắc mình cái trở thành đàn em của một bang phái, lâu thì nửa tháng ngắn thì vài ngày, sau đó hắn lại thành ăn mày.”
“Tại sao hắn lại nảy sinh xung đột với J.T?”
“Ừm, phần lớn vì tiền, hoặc là vì phụ nữ.”
Hắn nhét tờ 20 đồng nhận được vào trong tay.
“Cook nhận nhiệm vụ đưa hàng, xưa nay vẫn luôn lén trộm hàng, J.T đã cảnh cáo hắn, hắn vẫn tiếp tục ăn trộm. Đám người kia đánh cho hắn một trận, không cho phép hắn bán thuốc phiện ở đây nữa.”
“Chuyện này từ lúc nào?”
“Khoảng chừng một tuần trước.”
“Trước đó còn xảy ra chuyện gì không?”
“Về chuyện gì?’
“Bất cứ chuyện gì có liên quan đến Kefrey Cook.”
“Để tôi suy nghĩ cái đã.”
Lại thêm một tờ 20 đồng.
“Cook ở đường Berry nhặt được tờ trăm đồng, hắn rất vui, đêm đó đi quán bar Leicester uống rượu đồng thời gây sự với đám lưu manh ở đó.”
“Còn gì nữa?”
“Hết rồi.”
“Ừm.”
“Cook không phải do tôi giết.”
“Được rồi, dừng ở đây.”
“Có thể trả lại gói ma túy cho tôi chứ? Anh cảnh sát.”
“Đừng hút trên đường.”
“Vâng.”
“Xin chào.”
“Chào.”
“Cậu có quen với Kefrey Cook không?”
“Quen.”
“Hắn là người thế nào?”
“Muốn nói thật không?”
“Đương nhiên.”
“Một tên cặn bã.”
“Hửm?”
“Hắn buôn bán cocain và ma túy ở quanh đây, là kẻ buôn bán thuốc phiện.”
“Quan hệ của hắn như thế nào, có bạn bè không?”
“Chẳng ra sao cả, hắn có một ả đàn bà, là gái điếm, nhưng bọn họ đã lâu rồi không ở chung với nhau, bởi vì hắn luôn đánh cô ta rất dữ.”
“Bình thường hắn sống dựa vào gì?”
“Bán thuốc phiện!”
“Còn gì nữa không?”
“Cũng có khi cướp giật của mấy bà già có tuổi mang giày cao gót. Khi bọn họ mới bước xuống xe, chân còn chưa đứng vững, hắn liền xông tới, giật mất túi xách của bọn họ, mấy vụ này hắn kiếm cũng được không ít đâu.”
“Cậu cho rằng hắn có rất nhiều kẻ thù chứ?”
“Đương nhiên.”
“Ví dụ đi?”
“Benny kia.”
“Benny là ai?”
“Một gã da đen, sống dưới căn hầm biệt thự Quỷ Đen Johnton, chỗ đó có sòng bài, Benny là tay chân của sòng bài.”
“Quan hệ của hắn và Cook tệ lắm sao?”
“Không thể dùng mỗi ‘tệ’ để hình dung, giữa bọn chúng mỗi ngày đều tìm cơ hội để giết chết đối phương.”
“Tại sao?”
“Bởi vì người da trắng và người da đen vĩnh viễn không thể nào hòa thuận chung sống, tôi biết nghe thì có chút kỳ thị chủng tộc, nhưng sự thật là vậy. Quan trọng hơn là Cook thường xuyên gây sự ở sòng bài.”
“Ngoại trừ Benny còn có ai?”
“Bobbie, Jonsson, Victor, rất nhiều người, Cook là kẻ gây họa, hắn có thể sống được tới bây giờ đúng là một kỳ tích.”
“Cậu biết Cook đã chết rồi không?”
“Hả, thật sao, cũng dễ đoán được thôi, sau lần đầu hắn và J.T xung đột, nhất định không sống lâu nổi rồi.”
“J.T là ai?”
“Là boss khu này.”
“Cook không phải kẻ lang thang sao?”
“Lúc trước thì là vậy, nhưng sau khi hắn giật túi xách của mấy bà già, lắc mình cái trở thành đàn em của một bang phái, lâu thì nửa tháng ngắn thì vài ngày, sau đó hắn lại thành ăn mày.”
“Tại sao hắn lại nảy sinh xung đột với J.T?”
“Ừm, phần lớn vì tiền, hoặc là vì phụ nữ.”
Hắn nhét tờ 20 đồng nhận được vào trong tay.
“Cook nhận nhiệm vụ đưa hàng, xưa nay vẫn luôn lén trộm hàng, J.T đã cảnh cáo hắn, hắn vẫn tiếp tục ăn trộm. Đám người kia đánh cho hắn một trận, không cho phép hắn bán thuốc phiện ở đây nữa.”
“Chuyện này từ lúc nào?”
“Khoảng chừng một tuần trước.”
“Trước đó còn xảy ra chuyện gì không?”
“Về chuyện gì?’
“Bất cứ chuyện gì có liên quan đến Kefrey Cook.”
“Để tôi suy nghĩ cái đã.”
Lại thêm một tờ 20 đồng.
“Cook ở đường Berry nhặt được tờ trăm đồng, hắn rất vui, đêm đó đi quán bar Leicester uống rượu đồng thời gây sự với đám lưu manh ở đó.”
“Còn gì nữa?”
“Hết rồi.”
“Ừm.”
“Cook không phải do tôi giết.”
“Được rồi, dừng ở đây.”
“Có thể trả lại gói ma túy cho tôi chứ? Anh cảnh sát.”
“Đừng hút trên đường.”
“Vâng.”
Danh sách chương