Editor: Thienyetkomanhme

Đặc biệt là khi nguyên thân còn nhỏ, vốn dĩ đối với thân thích bên nội cũng không có cảm giác gì, cũng không muốn qua lại, nhưng bà ngoại vẫn dạy dỗ cô, thân thích thì phải thường xuyên thăm hỏi, về sau gặp chuyện mới có người giúp đỡ một chút, ngày lễ ngày tết đều đưa cho cô những thứ tốt trong nhà, ngày thường cũng không dám ăn dám uống để cô cầm qua.

Nguyễn Miên Man xem như trưởng thành tương đối sớm, biết bà ngoại là vì tốt cho mình, mỗi lần đi qua đều biểu hiện ngoan ngoãn hiểu chuyện, có việc gì cũng phụ giúp.

Nhưng kết quả thì sao? Nhiều năm như vậy, chỉ có một lần duy nhất cầu xin sự giúp đỡ từ những người đó, lại nhận về lời nói lạnh nhạt, thậm chí đến cuối cùng, cọng rơm cuối cùng giết nguyên thân cũng là từ bọn họ khua môi múa mép, nói nguyên thân có mệnh "Khắc người".

Nguyên thân rõ ràng không định nhận đám thân thích kia, Nguyễn Miên Man nếu chiếm thân thể này, tự nhiên không có khả năng làm trái ý nguyện nguyên thân đi thân thiết với bọn họ.

Cô cúp điện thoại, tiếp tục gói khởi bánh chưng, nhưng mà bên kia di động, tiểu thím lại rất tức giận, cầm di động đi tìm mẹ chồng nói: "Cháu gái của mẹ phỏng chừng là phát đạt rồi, chướng mắt mấy người họ hàng nghèo chúng ta, nó nói không tới."

Cô dứt lời, mẹ chồng chỉ nhíu mày, chồng cô lại là không cao hứng nói: "Nó chỉ là đứa trẻ mồ côi, còn khinh thường chúng ta? Ai cho nó mặt mũi lớn vậy, còn cần nó tới."

"Thằng ba nói gì thế? Đó là cháu gái của con!" Bà Phùng vốn dĩ cũng không cao hứng, cảm thấy người cháu gái này theo họ bên ngoại quả nhiên tâm cũng hướng về bên ngoại hơn, trước kia ngoan ngoãn như vậy, hiện tại lại bởi vì chút việc nhỏ như vậy mà ghi hận bọn họ, bất quá nghe được lời con trai nói, vẫn là nhịn không được răn dạy.

"Con họ Phùng nó họ Nguyễn, cháu gái cái rắm!" Phùng lão tam khinh thường nói.

Càng là người không có bản lĩnh càng sợ bị người khác khinh thường, hiển nhiên, câu vừa rồi của vợ hắn "chướng mắt mấy người họ hàng nghèo chúng ta" hiển nhiên là chọc đến tâm tư nhỏ nhen của hắn, làm hắn nói chuyện cũng không cố kỵ.

"Được rồi, nó không tới thì thôi, chúng ta tự mình ăn." Bà Phùng không có biện pháp với con trai nhỏ, chỉ có thể nói lẫy.

Bởi vì mẹ già ở bên này, giữa trưa, Phùng lão đại cũng mang theo vợ con sang bên này ăn cơm.Phùng lão tam là không có bản lĩnh gì, nhưng ở nhà được sủng ái, dựa vào phần tích cóp của ba mẹ trước kia để lại, hơn nữa lấy vợ cũng coi là có khả năng, cho nên cuộc sống nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình.

Hôm nay ăn tết, cơm trưa nhà Phùng lão tam thập phần phong phú, trừ bỏ bánh chưng, còn có gà vịt thịt cá bày một bàn.

Có đồ ăn ngon tự nhiên không thể thiếu rượu ngon, ăn ăn uống uống, có chút men trong người Phùng lão tam liền lôi kéo đại ca mà phàn nàn về cháu gái.

Phùng lão đại ngay từ đầu nghĩ lầm hắn là nói con gái mình, còn có chút không cao hứng, cảm thấy mình làm cha còn ở đây, sao cũng không tới phiên hắn nói con gái mình.Chờ phản ứng lại hắn là đang nói con gái lão nhị, lại nghe nói bà nội gọi về ăn cơm mà không tới, cũng cảm thấy cô cháu gái này thật kỳ cục.

"Con bé có nói vì sao không tới không?" Phùng lão đại hỏi.

Vợ Phùng lão tam bỉu môi nói: "Con bé nói bận, không rảnh."

"Ngày lễ tết, nó có thể bận cái gì?" Phùng lão đại không tin, cảm thấy tám phần vẫn là bởi vì lúc trước bọn họ không cho nó vay tiền mà ghi hận.

Nó cũng không nghĩ, bà ngoại nó vốn dĩ không có quan hệ gì với nhà họ Phùng bọn họ, hơn nữa tuổi đã lớn như vậy, hà tất lãng phí tiền, nếu đổi thành là nó có chuyện gì, thân thích như bọn họ khẳng định sẽ không mặc kệ.

Phùng lão đại cảm thấy, cô cháu gái này quả nhiên là không có ba mẹ dạy bảo, chính là không hiểu chuyện, không phân rõ thân sơ trong ngoài.

Phùng lão tam nghe được lời này, vỗ bả vai anh trai nói: "Đại ca nói đúng, nó chính là thiếu người dạy bảo......"

Nhà họ Phùng bên này ăn cơm, tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, có rất nhiều nhân viên giao cơm tới cửa lấy bánh chưng cho khách, còn có rất nhiều khách hàng tự mình tới mua bánh chưng.

"Bà chủ nhỏ, Tết Đoan Ngọ vui vẻ!"

Mặc kệ là bánh chưng chưa nấu hay là bánh chưng chính đều đã được chuẩn bị tốt, hôm nay Nguyễn Miên Man không cần luôn canh giữ trong phòng bếp, bởi vậy rất nhiều khách hàng hoặc là nhân viên giao cơm thấy cô đều nói lời chúc phúc.

"Tết Đoan Ngọ vui vẻ!" Nguyễn Miên Man cười đáp lại bọn họ, quay đầu liền nhìn thấy bà Thạch từ cửa tiến vào.

"Bà Thạch." Bà Thạch có chút nghễnh ngãng, âm lượng của cô phải nói rất cao.

Bà Thạch cười lên tiếng hỏi: "Đông Đông ăn cơm trưa chưa?"

"Ăn rồi ạ."

Buổi chiều cô chuẩn bị làm một một bữa đàng hoàng mờ ông Ngô bọn họ tới đây ăn cơm, buổi trưa cùng Chu Linh tùy tiện ăn chút bánh chưng thay cơm.

Nguyễn Miên Man trả lời xong hỏi: "Bà ăn chưa? Lúc này lại đây có chuyện gì ạ?"

Bà Thạch ngượng ngùng cười một chút nói: "Trong nhà đang ở ăn cơm, kết quả hột vịt muối cháu làm quá ngon, không đủ cho bọn trẻ con trong nhà ăn, vừa mới tranh nhau quả cuối cùng đến mức khóc lóc, bà lại đây muốn hỏi cháu còn có hay không, muốn mua thêm mấy quả."

Mấy quả hột vịt muối vẫn phải có, Nguyễn Miên Man tự mình là đi vào bên trong cầm mấy quả cho bà.

Bà Thạch tiếp nhận hột vịt muối, thuận miệng hỏi một câu: "Hôm nay ăn tết, sao không thấy bạn trai của cháu?"

Chu Linh nghe vậy, theo bản năng ngẩng đầu.

Nguyễn Miên Man bất đắc dĩ mà giải thích nói: "Bà Thạch bà hiểu lầm rồi, cháu còn chưa có bạn trai."

Không tới một chút, bánh chưng cùng hột vịt muối trong tiệm đều đã bị nhân viên giao cơm lấy đi, trong tiệm trừ bỏ bánh chưng giữ lại ăn, cũng bán không sai biệt lắm, Nguyễn Miên Man đem cửa hàng đóng lại, thuận tiện đăng cái thông báo bánh chưng đã bán hết.

Cùng lúc đó, rất nhiều người trong ngày lễ vui vẻ này, đã ăn được bánh chưng của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, vận khí tốt còn có hột vịt muối.

"Oa —— cái bánh chưng thịt này ngon quá!" Đứa nhỏ nhà nọ cầm một cái bánh chưng thịt tươi, hận không thể đem cả khuôn mặt đều vùi vào cái bánh, ăn tới mức bên miệng đều là gạo nếp.

Người lớn trong nhà nhìn thấy đứa nhỏ ăn đến vui vẻ tới vậy, cảm thấy bánh chưng năm nay xem như mua đúng rồi, trong lòng rất vui vẻ.

"Bánh chưng này cũng thật ngon, gói thật đẹp, hương vị cũng ngon." Một bà lão tóc hoa râm thưởng thức xong, mới chậm rì rì mà bóc bánh chưng, ăn một ngụm liền gật đầu, cảm thấy cái bánh chưng này đại khái là cái bánh ngon nhất đời này ăn qua.

Nghe được lời nói của bà, con gái tuổi cũng không còn trẻ nghiêm túc nói: "Bánh chưng này không tồi, nhưng con cảm thấy vẫn là mẹ gói bánh chưng ngon hơn."

"Đúng vậy, bà gói bánh chưng ăn ngon nhất!" Cháu gái cũng phụ họa nói.

Bà lão cười mị mắt: "Mấy đứa đừng dỗ ta, ta gói bánh chưng làm sao so được với cái này chứ."

"So được, so ra còn ngon hơn!"Chắt trai mới vài tuổi khoẻ mạnh kháu khỉnh mà kêu lên, làm tất cả mọi người trêи bàn cười rộ lên.

"Chắt của bà ngoan quá." bà lão sờ sờ hắn đầu, sau đó nói với con cháu trêи bàn, "Vậy chờ Đoan Ngọ sang năm, ta lại gói một hồi bánh chưng cho mấy đứa."

"Dạ." Mọi người ăn bánh chưng mỹ vị trêи tay, đã bắt đầu chờ mong tới Đoan Ngọ sang năm.

Tết Đoan Ngọ trừ bỏ ăn bánh chưng, hột vịt muối cũng không thiếu được mỹ thực, hột vịt muối nhìn rất xinh đẹp, dùng dao cắt thành hai, lòng đỏ bên trong nháy mắt tràn ra, nhìn còn mê người hơn nữa.

Cướp được hột vịt muối của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc đem hột vịt muối cắt ra, cầm ái muỗng đào lòng đỏ ăn.Hột vịt muối độ mặn vừa phải, dùng cái muỗng nhẹ nhàng múc một cái, liền úc được lòng đỏ, tuyệt nhất chính là lòng đỏ trứng thế nhưng phân thành từng tầng, càng vào trong lòng đỏ càng đỏ, lòng đỏ trứng béo ngậy trơn mềm, tan ra trong miệng, hàm hương bốn phía, làm người ta ăn rồi còn muốn ăn nữa.

Ngàn gia vạn hộ đều đang đón Tết Đoan Ngọ, hôm nay buôn bán xong Nguyễn Miên Man cùng Chu Linh thu thập trong tiệm gọn gàng, lấy bánh chưng, hột vịt muối cùng trái cây chuẩn bị tốt ra cho chị Chu Linh coi như quà tết.

Vốn dĩ Nguyễn Miên Man định mời chị cùng bà Vương buổi tối qua ăn cơm, sau lại nghe nói thân thích trong nhà bà Vương hôm nay sẽ qua thăm, lúc này mới không mở miệng mời.

"Cô chủ, em quá khách khí!" Thấy cô còn chuẩn bị quà riêng cho nhà mình, Chu Linh không biết nói cái gì mới tốt.

Dù sao cũng là một mảnh tâm ý của Nguyễn Miên Man, hơn nữa cũng không giống như nhận bao lì xì, Chu Linh khách khí hai câu, cuối cùng vẫn cầm về.

Chu Linh xách theo quà tặng chuẩn bị về nhà, mới ra tới cửa liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên cách đó không xa đang nhìn ngó xung quanh, cuối cùng đi thẳng về hướng bên này.Hắn càng đi tới gần, Chu Linh ngửi được từ trêи người hắn mùi rượu nồng nặc, trong lòng âm thầm nhíu mày.

"Chú là ai? Có chuyện gì sao?" Xác định chưa gặp qua người này ba giờ, Chu Linh mang theo chút cảnh giác hỏi.

Người trung niên nhìn về phía ngôi nhà phía sau cô, nhìn thấy mấy chữ "Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc", sau đó mới nhìn về phía cô: "Cô là người làm trong tiệm?"

Chu Linh sau khi gật đầu nói: "Ngại quá, trong tiệm đã đóng cửa, phiền toái chú ngày mai lại đến."

Người đàn ông trung niên "Xuy" một tiếng: "Cô biết tôi là ai không? Tôi là chú của bà chủ cô đấy, tôi tới còn phải chọn thời gian chắc, nực cười!"

Chu Linh nghe vậy, sửng sốt một chút.Cô mơ hồ biết, cô chủ cùng thân thích bên nội không qua lại, nhưng dù sao cũng là họ hàng thân thích, cô đang do dự không biết có nên mời người đi vào nhà tiếp đón một chút trước hay không.

Không chờ cô rối rắm xong, Nguyễn Miên Man ở trong phòng bếp rửa trái cây nghe được thanh âm bên ngoài, mang theo vài phần nghi hoặc đi ra.

"Chị Chu, sao chị còn chưa về nhà?" Hỏi xong, Nguyễn Miên Man mới nhìn đến bên cạnh chị còn có một người đàn ông trung niên.

Tuy rằng có ký ức của nguyên thân, nhưng từ khi xuyên qua tới nay vẫn chưa gặp mặt bao giờ, trong lúc nhất thời, Nguyễn Miên Man đúng là không nhận ra người này là Phùng lão tam.

Chu Linh thấy cô đi ra, thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Chị đang chuẩn bị......"

Lời còn chưa nói xong, bên cạnh Phùng lão tam thấy cháu gái nhà mình nhìn thấy mình cũng không chào một tiếng, như đang nhìn một người xa lạ, cả giận nói: "Nhìn thấy người lớn cũng không biết chào một tiếng, nhà họ Nguyễn dạy mày như vậy à?"

Nguyễn Miên Man mới vừa đi tới cửa liền nghe đến giọng nói tức gận mang theo mùi rượu, mày nhíu lại, mới chậm rãi từ trong ký ức nhớ ta thân phận của người này.

Nào có trưởng bối nhà ai mang một thân mùi rượu tới cửa, hỏa khí còn lớn như vậy, chính mình cũng không có bộ dạng của trưởng bối, còn có mặt mũi dạy người khác! Chu Linh trong lòng nghĩ, sợ hắn khi dễ cô chủ nhà mình, nhất thời không định đi về.

"Chú có chuyện gì?" Nguyễn Miên Man nghĩ đến cuộc gọi buổi sáng, không rõ vì sao Phùng gia lại đột nhiên nhớ tới mình.

Phùng lão tam không thể chịu được thái độ lãnh đạm như là hoàn toàn không đem hắn để vào mắt của cô, quở mắng: "Mày đây là cái ngữ khí gì? Như thế nào, hiện tại giàu có, bà mày kêu may qua ăn cơm cũng không được? Còn không có, vậy ngày lễ, ngày tết còn có chuyện gì bận rộn như vậy?"

Chu Linh nghe được lời này, theo bản năng thay côgiải thích: "Cửa hàng chúng ta hôm nay phải buôn bán như bình thường, vừa mới bận rộn xong, cô chủ xác thật không rảnh."

Phùng lão tam nghe vậy, nghĩ đến mới vừa rồi ở đầu ngõ nghe được có người nói chuyện phiếm cửa hàng con bé buôn bán rất tốt, tự giận trong lòng dịu xuống một ít, nhìn về phía đứa cháu gái càng lớn càng thêm xinh đẹp: "Trong tiệm buôn bán tốt như vậy? Vậy một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Được một, hai vạn không?"

Hắn nghĩ, nếu có thể kiếm nhiều tiền như vậy, mình có thể suy xét tới đây hỗ trợ, rốt cuộc làm ăn buôn bán không phải chuyện của đàn bà con gái, vẫn cần có người đàn ông mới được.

Nguyễn Miên Man lần đầu thấy có người mặt dày như vậy, hoàn toàn không định phản ứng loại người này.Cô dứt khoát đem cửa đóng lại, sau đó nói với Chu Linh nói: "Chị Chu, em đưa chị về."

"Được, vừa lúc An An cũng nhớ em." Chu Linh nhìn ra ông chú này của cô chủ không phải loại dễ đối phó, cảm thấy cô đi qua nhà mình là hợp lý.

Rốt cuộc người ta là trưởng bối, các cô cũng không dám nói cái gì khó nghe, nhưng bà ngoại bối phận lớn hơn, nếu là hắn không biết điều còn muốn làm loạn, liền để bà ngoại mình ra mắng hắn một trận.

Phùng lão tam đang mặc sức tưởng tượng ở trong lòng, thấy cháu gái thế nhưng làm lơ chính mình chuẩn bị rời đi, cảm giác say cùng tức giận đồng thời bốc lên.

"Đứng lại, mày đây là cái thái độ gì! Kể cả ba mẹ mày chết sớm không ai dạy bảo cũng không thể không có quy củ như vậy!"

Chu Linh không nghĩ tới, hắn làm chú thế nhưng có thể nói ra loại lời nói này, lo lắng mà nhìn người bên cạnh một cái, cả giận nói: "Chú uống say liền ở nhà nghỉ ngơi, đừng chạy tới đây làm loạn!"

Mặc dù đối với nguyên thân cha mẹ không có ký ức cùng cảm tình nhiều, nghe được lời này, trong lòng Nguyễn Miên Man vẫn có chút không vui, nhưng mà chút không vui này lúc nghe được Chu Linh, người từ trước tới nay đều rất hiền lành, thế nhưng cũng đáp trả lại, tức khắc tiêu tán không ít.

Một người rõ ràng uống quá nhiều rượu, đầu óc cũng không thanh tỉnh, không cần thiết cùng hắn dây dưa.

Nguyễn Miên Man nghĩ như vậy, nhưng mà Phùng lão tam lại không chịu dừng lại.Hắn cảm thấy uy nghiêm của mình bị đứa cháu gái vốn rất ngoan ngoãn này khiêu khích, trừng mắt nhìn Chu Linh một cái, nói: "Tao thay ba mẹ nó quản giáo nó, người ngoài như cô xen miệng làm gì! Một cô con gái, không quy củ như vậy, tao thấy nhân lúc còn sớm đừng mở cửa hàng làm gì, mau tìm người mà gả ra ngoài, để cha mẹ chồng dậy dỗ lại mày......"

Nếu nói thế giới này còn có cái gì làm Nguyễn Miên Man thích, đại khái chính là hôn nhân tự do.Thấy không phản ứng mà hắn còn hăng hái như vậy, cô lạnh mặt nhìn qua: "Thay ba mẹ tôi quản giáo tôi? Khi còn nhỏ ông mặc kệ, lúc trước trong nhà khó khăn như vậy ông cũng mặc kệ, hiện giờ tôi đã trưởng thành có thể quản chính mình, ông nhảy ra nói mấy lời này, dựa vào cái gì? Dựa vào ông mặt dày sao? Ba mẹ tôi lúc còn trêи đời cũng không ít lần trợ cấp cho ông đi, kết quả bọn họ qua đời, ông làm như thế nào? Còn không biết xấu hổ nhắc tới bọn họ, không sợ bọn họ nửa đêm đi tìm ông sao."

Lời này có không ít là suy nghĩ của nguyên thân đã từng đè nén trong lòng, chỉ là vẫn chưa nói ra bao giờ, hôm nay Nguyễn Miên Man cũng coi như mượn cơ hội giúp cô ấy nói ra.

Đối diện với ánh mắt trong trẻo sâu thẳm, trong đầu Phùng lão tam bỗng nhiên hiện lên anh hai, chị dâu hai đã chết đi nhiều năm của mình, vô ý thức rùng mình một cái, cảm giác say đều bừng tỉnh không ít.

Phùng lão tam sở dĩ mượn rượu tới đây gây chuyện, đơn giản là hắn mới phát hiện, người trước kia sống không bằng hắn, hiện tại lại sống tốt hơn hắn, tâm tình vẫn luôn không tốt, vì thế mượn chuyện cháu gái không qua ăn cơm, nói nó không tôn trọng trưởng bối, lại đây gây chuyện.

Sở dĩ mượn cơ hội trút giận lên cô cháu gái ngày thường không quan tâm bao giờ, cũng bởi vì quả hồng mềm dễ bóp, cảm thấy nó không có ba mẹ, mình có thể tùy tiện giáo huấn.

Phát hiện mình thế nhưng bị ánh mắt cháu gái dọa đến, Phùng lão tam có chút thẹn quá hóa giận: "Tao là chú mày đấy, sao lại không thể dạy mày? Tao hôm nay còn phải dạy mạy một trận đàng hoàng!" Nói còn chưa dứt lời, hắn liền nâng tay lên.Làm một đầu bếp bưng cái chảo to mỗi ngày, lực cổ tay của Nguyễn Miên Man cũng không nhỏ, thấy hắn muốn động thủ, cô hoàn toàn không sợ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện