Editor: Thienyetkomanhme

Hôm nay lại vì mỹ nhân chứ không phải vì mỹ thực mà phiền lòng, đây là anh Triệu sao?Nhìn đến biểu tình của thiếu nam hoài xuân của hắn, hai người hai mặt nhìn nhau, đồng thời nổi da gà.

"...... Hiện tại nhớ tới nàng, tâm tôi cũng giống ngày đó ăn được khối bánh hoa đào thủy tinh kia, vị ngọt nhập tâm."

Nói về mỹ nhân một hồi lời cuối cùng, lại nghĩ tới ăn uống, hai người nhìn nhau gật đầu, xác định đúng là hắn rồi.

"Vị tiểu tiên nữ kia là con gái nhà ai?"

Triệu Hữu Vi lắc đầu.

"Cô ấy tên gọi là gì?"

Triệu Hữu Vi lại lắc đầu.

"Vậy anh có hỏi được phương thức liên hệ không?"

Triệu Hữu Vi tiếp tục lắc đầu.

Thấy hỏi một lúc ba câu hắn đều là không biết, mọi người có chút cạn lời.

Trong sân yên tĩnh trong chớp mắt, thanh niên ngồi ở bên cạnh hắn nghĩ thành phố A không lớn cũng không nhỏ, một cô gái thông tin nào cũng không biết phỏng chừng cũng khó gặp lại, vì thế nói sang chuyện khác nói: "Bánh hoa đào thủy tinh nhà ai làm anh Triệu nhớ thương đến bây giờ? Em cho người mua chút tới nếm thử."

"Chủ tiệm chỉ tặng một đợt, trong tiệm căn bản không bán cái này, tôi chuẩn bị chờ hắn một lần nữa mở cửa hàng lại, tự mang nguyên liệu nấu ăn nhờ hắn làm một chút, đến lúc đó lại mời các ngươi nếm thử."

Mấy người ngồi ở đây tuy rằng chịu ảnh hưởng của hắn, cũng thích ăn uống, nhưng cũng không như hắn yêu thích như vậy, đáp ứng xong liền không để trong lòng.

Tuy rằng hiện giờ hắn không để tâm về Hứa đại tiểu thư nữa, nhưng rốt cuộc đã từng có hảo cảm, anh em bọn họ ngày thường cũng chú ý một chút.

Lúc này trò chuyện, liền nhịn không được nhắc tới cô ta, nói cô ta hình như đắc tội với ai đó, chọn giận ba mình, gần đây bị nhốt trong nhà, đã lâu không thấy đi lại trong giới thượng lưu này.Ngày kế là tết Thanh Minh, khó có ngày trời không mưa, ngược lại thời tiết thoạt nhìn cũng không tệ lắm.

Ngày mới vừa tới Nguyễn Miên Man cũng đã tỉnh, cho mèo ăn xong, chính mình nấu chén canh tam tiên hương khí bốn phía làm bữa sáng.

Hôm nay muốn lên núi, phàm là người bình thường, cũng biết leo núi không thích hợp mặc váy.Dùng qua bữa sáng, Nguyễn Miên Man liền lên lầu, ở tủ quần áo tìm ra một cái quần jean cùng một cái áo lông trắng ra mặc.

Mặc xong, cô đứng ở gương, cảm thấy có chút không được tự nhiên, vì thế lại đi thay một cái áo khóa dài mặc vào.

Đổi tốt quần áo, cô vốn dĩ thuận tay liền phải thả một ít tóc mai, nghĩ nghĩ lại cảm thấy giống như không quá phù hợp, dứt khoát buộc một cái tóc đuôi ngựa.

Hết thảy chuẩn bị ổn thoả, cô dùng xe nhỏ mua ở siêu thị đẩy đồ cúng bái, ôm mèo con cùng nhau ra cửa.

Bà tự nhiên không phải muốn mang theo mèo đi tảo mộ, mà là không xác định khi nào mình trở về, định mang nó gửi qua nhà bà Vương.

Bà Vương thích mèo nhỏ, chó nhỏ, biết được ý định của cô, một ngụm đáp ứng xuốn: "Yên tâm, bà khẳng định thay cháu chiếu cố nó tốt."

"Cảm ơn bà Vương." Nguyễn Miên Man nói lời cảm ơn xong, đem Quả Quýt Nhỏ và thức ăn mèo cùng đồ ăn vặt giao cho bà.

"Cháu hôm nay trang điểm cũng thật có tinh thần."

Bà Vương tiếp nhận đồ vật, khen cô một câu.

Ngày xưa cô tự nhiên cũng là đẹp, chỉ là cái loại đẹp này, có chút thiên hướng về niên đại trước, hiện tại ăn mặc như này, càng phù hợp với niên đại này.

Nguyễn Miên Man thẹn thùng cười, sờ sờ đầu mèo con như dặn dò nó phải ngoan ngoãn, liền cùng bà Vương tạm biệt.

Chờ cô đi ra ngoài vài bước khi, bà Vương đột nhiên nhớ tới: "Cháu biết đường đi như thế nào không? Muốn bà đi cùng không?"

"Dạ cháu biết, bà không cần lo lắng." Nguyễn Miên Man quay đầu hướng bà vẫy vẫy tay, thực mau rời khỏi ngõ nhỏ.

Nguyên thân mỗi năm đều sẽ cùng bà ngoại đi về quê tế bái, cô theo ký ức trực tiếp ngồi xe đến bến xe, còn thuận lợi mua vé lên xe.

Trên xe người không tính là nhiều, vì muốn thanh tĩnh, cô chọn cái ghế ở hàng cuối cùng, dựa cửa sổ ngồi xuống.

Xe bắt đầu chạy, thanh niên ngồi nghiêng đối diện vốn định tới gần cô làm quen, bất quá thấy cô luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, có vài phần cảm giác xa cách ngàn dặm, lúc này mới từ bỏ ý niệm.

Trên đường lắc lư một chuyến xe, Nguyễn Miên Man mới đã tới quê quán nguyên thân, một thôn trang non xanh nước biếc.

Tới thôn trang rời xa thành thị ồn ào, nhìn dãy núi xanh thẳm nối liền không dứt ở không trung, cùng nhà cửa đơn sơ, làm cô có cảm giác như trở lại cổ đại.

Nguyễn Miên Man một bên thưởng thức phong cảnh chung quanh, một bên hướng nơi ba mẹ nguyên thân chôn cất, hướng đỉnh núi đi tới.

Tiết thanh minh, trên núi cỏ cây thập phần rậm rạp, cũng may hai ngày trước có lẽ là đã có người lại đây tế tổ, cây cỏ trên đường núi đã bị cắt bớt.

Nguyễn Miên Man trong quá trình lên núi, phát hiện trên núi có rất nhiều rau dại, mọc còn khá tốt, nghĩ lúc xuống có thể hái một chút trở về.

Ngọn núi này không tính là cao, cô thực mau liền ở trên đỉnh núi tìm được phần mộ ba mẹ nguyên thân.

Nguyên thân đối với ba mẹ chỉ có một ấn tượng đại khái, để lại cho Nguyễn Miên Man ký ức liền càng thêm mơ hồ.

Nguyễn Miên Man cũng không ngốc trên núi lâu, đem cỏ dại cạnh mồ dọn một chút, lại ấn quy củ tế bái xong liền kéo xe đẩy xuống núi.

Đúng như siêu thị giới thiệu xe đẩy loại này rất rắn chắc có thể bò cầu thang, đường xuống núi xóc nảy như vậy cũng không có việc gì.

Khi xuống núi, Nguyễn Miên Man quả nhiên hái không ít rau dại bên đường, có bồ công anh, rau cải cái loại.

Cô một đường hái đến chân núi, bỗng nhiên nghe được có người ở nơi xa gọi ——

"Là con gái của Phùng Gia An sao?"

Nguyễn Miên Man ngay từ đầu không phản ứng lại, sau nhớ tới "Phùng Gia An" là tên ba của nguyên thân, vội ngẩng đầu lên, liền thấy một bà lão ăn mặc bố y hướng chính mình đi tới.

"Dạ phải. Bà là?"

"Cháu đã lớn như vậy rồi." Bà lão nhìn cô cảm thán một câu, "Theo bối phận của ba cháu, cháu phải gọi bà một tiếng bà dì."

Trong thôn nhiều ít đều có quan hệ họ hàng, bất quá cẩn thận luận lên, quan hệ này kỳ thật cũng không tính nhiều thân cận.

Bà vừa nói như vậy, Nguyễn Miên Man nhưng thật ra có chút ấn tượng.

Hiện giờ người còn ở lại trong thôn không nhiều lắm, dựa vào phía bên này cũng chỉ có bà dì này, nguyên thân mấy năm trước cùng bà ngoại lại đây tế tổ từ xa xa cũng nhìn nhà bà dì, thấy phòng ở cũ nát như vậy còn có người ở, tò mò hỏi qua bà ngoại.

Bà ngoại Nguyễn nói cho cô, đối phương cũng là cái người mệnh khổ, tân hôn không bao lâu, trượng phu liền chết ở trên chiến trường, vì thế liền thủ tiết trong thôn cả đời.

Nguyên thân trong lòng chính là không thích họ hàng bên nội, cũng sẽ không giận chó đánh mèo đến trên người goá phụ liệt sĩ này, Nguyễn Miên Man vì thế hô bà một tiếng: "Bà dì."

"Ơi." Bà di nhiệt tình lên tiếng, lôi kéo cô đi vào trong nhà ngồi.

Lão nhân tóc đều đã hoa râm, Nguyễn Miên Man không dám cùng bà lôi kéo, chỉ có thể theo lực đạo cùng của bà hướng trong nhà đi.

"Bà nhớ rõ nhũ danh cháu là kêu Đông Đông đi? Bởi vì là sinh vào ngày lập đông thì phải?"

"Dạ đúng, trí nhớ bà thật tốt."

"Già rồi, trí nhớ không với được khi tuổi trẻ." Bà lão ngoài miệng nói như vậy, khóe miệng lại vẫn bởi vì được cô khích lệ mà nhếch lên.

"Đông Đông cháu thích ăn rau dại? Nhà bà có rất nhiều, đều mới hái, đến lúc đó cháu mang chút trở về." Có lẽ là nhìn thấy cô vừa rồi hái rau dại, bà dì nói.

"Không cần, cháu tự hái được không ít rồi, đã đủ ăn ạ."

"Cháu hái đều là mấy rau tự mọc trên mặt đất, nhà bà còn có hương xuân, đúng rồi, nhà bà còn có ốc đồng lão Phùng thôn đằng trước đưa qua, cháu mang một chút về, ốc đồng náy rất béo, tục ngữ nói, thanh minh ốc phì quá ngỗng......"

Nguyễn Miên Man thấy còn chưa tới nhà bà, bà liền hận không thể đem đồ vật trong nhà đều cho chính mình mang về, không khỏi cảm thán người già biểu đạt tình cảm đều thuần phác giống nhau.

"Thật không cần ạ, bà lưu trữ chính mình ăn đi."

Khi nói chuyện, đã đến cửa nhà bà di.

Phòng ở bề ngoài thoạt nhìn xám xịt, trên thực tế vẫn rất rắn chắc, gió không lọt, mưa không dột, bên trong cũng có điện.

Nhà chính là làm bằng bùn, đưa cô tiến vào, bà dì một đưa ghế cho cô ngồi một mặt nói: "Vốn dĩ cán bộ thôn nói bà phải sửa sang lại phòng ở, bà không muốn, chỉ cho họ gia cố lại nóc nhà, rốt cuộc đã lớn tuổi như vậy rồi, không cần thiết lại lãng phí tiền của quốc gia."

Có lẽ là bình thường ít có người để tâm sự, bà dì vẫn luôn nói không ngừng.

Nguyễn Miên Man an tĩnh lắng nghe, không biết như thế nào nói tiếp liền gật gật đầu hoặc "Dạ" một tiếng, thẳng đến khi bà dì bận lên bận xuống phải cho cô đồ ăn, pha sữa mới vội nói: "Bà không vội, cháu không đói bụng."

"Ngươi gầy như vậy, đến, ăn nhiều một chút." Bà dì thập phần kiên trì cầm một đống bánh quy, trái cây, kẹo đặt tới trên bàn, còn dùng ấm tráng men rót cho cô một ly trà, "Đây đều là khi ăn tết người cùng quê trong huyện đưa tới cho bà, cháu ăn nhiều một chút."

Nguyễn Miên Man nhìn bà vừa mới mở hộp sữa bột Khai Phong trên đó viết mấy chữ "Người già chuyên dụng", đem sữa bò đẩy trở lại trước mặt bà: "Bà dì, đây là chuyên dành cho người già uống, hơn nữa có hạn sử dụng, bà đừng lại để lại, chính mình mỗi ngày pha một ly uống đi."

"A, còn có chuyện này?" Bà dì lúc này mới không cưỡng cầu cô uống, mà là bảo cô ăn bánh quy cùng kẹo.

Nguyễn Miên Man lịch sử ăn hai miếng, bà dì nói: "Khó có khi lại đây một chuyến, ở nhà bà chơi mấy ngày được không?"

"Ngày mai cháu còn có việc, hôm nay phải trở về ạ." Bà dì thực nhiệt tình, nhưng Nguyễn Miên Man rốt cuộc cùng bà không quá thân, hơn nữa ngày mai còn phải trở về mở cửa hàng, chỉ có thể xin lỗi trả lời.

"Vậy giữa trưa ở lại ăn cơm." Nói xong, bà dì đứng dậy liền chuẩn bị đi phòng bếp.

Nguyễn Miên Man định nói bà không cần vội, nhưng lại sợ làm bà thương tâm, dứt khoát đứng dậy cùng đi qua: "Bà dì để cho cháu tới làm đi, để bà nếm thử tay nghề của cháu."

"Cháu là khách nhân, như thế nào để cháu động thủ được."

Ngay từ đầu bà dì còn không chịu, Nguyễn Miên Man lại khuyên nhủ vài câu, bà mới miễn cưỡng đáp ứng.

Bà dì vốn dĩ nghĩ cô sẽ không dùng được bếp đất, thử nhóm hai lần không được sẽ từ bỏ, nào biết cô ngay từ đầu động thủ, lại là quen cửa quen nẻo, thậm chí đến nhóm lửa đều không làm khó được cô.

"Đông Đông, chẳng lẽ trong thành chỗ cháu còn dùng bếp củi?"

Đối với nghi vấn của bà dì, Nguyễn Miên Man cười mà không nói.

Cổ đại bệ bếp so với bếp này còn không bằng, loại bếp củi này tự nhiên không làm khó được cô.Nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp không tính là thiếu, trừ bỏ rau dưa củ quả tự trồng ở vườn ngoài, còn có rau dại, thổ sản vùng núi cùng thịt khô cá khô.

Nguyễn Miên Man ngăn lại ý định của bà dì muốn giết một con gà sau hỏi bà dì: "Bà muốn ăn cái gì?"

"Cháu muốn ăn cái gì liền làm cái đó, đem những cái đó thịt khô cá khô đều làm đi." Nói xong, bà dì lại lần nữa nói, "Nếu không đủ bà đi giết con gà."

Nguyễn Miên Man lúc trước mới nghe bà khen gà nhà mình sẽ đẻ trứng, sao có thể giết gà, chỉ có thể nói: "cháu không thích ăn gà."

Bà dì lúc này mới từ bỏ.

Ngoài phòng, mấy con gà như biết chính mình tránh được một kiếp, một đám ngửa đầu kêu lên.Nguyễn Miên Man nghe tiếng gà kêu hướng ra ngoài nhìn thoáng qua, trước đem cơm nấu tốt, sau đó bắt đầu động thủ xử lý nguyên liệu nấu ăn.

Bà dì vốn dĩ muốn hỗ trợ cô, kết quả phát hiện cô làm việc thật sự quá lưu loát, đầu này vừa rửa xong nồi nấu cơm, đầu kia đã mang thịt khô cá khô đi rửa, thấy chính mình hoàn toàn không có đất dụng võ.

"Bà ngồi nghỉ ngơi một lát đi ạ." Phát hiện bà dì theo sau lưng mình lung lay, Nguyễn Miên Man quay đầu nói.

Xác định chính mình không giúp được gì bà dì cầm ghế dựa ở cạnh cửa ngồi xuống, tươi cười hiền từ đem cô khen cái không ngừng.

Hai người, cũng không cần làm quá nhiều đồ ăn.

Nguyễn Miên Man trước đem trần qua thịt cá khô cắt miếng, nấu vài phút vớt ra để ráo hơi nước, lăn qua tinh bột, chiên qua dầu liền bắt đầu làm thịt cá khô kho.

"Thật thơm."

Thịt cá kho bay ra hương thơm, tuổi lớn ăn uống cũng càng ngày càng không, bà dì, bỗng nhiên thấy muốn ăn.

Bà nhịn không được đứng lên, đến gần bệ bếp, liền nhìn đến nồi to dày nặng nhà mình, ở trong tay cô như là không có trọng lượng linh hoạt chuyển động.

Nguyễn Miên Man đem thịt cá khô kho ra nồi xong, thấy bà dì đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm không chớp mắt, vì thế nói: "Bà nếm thử hương vị xem như thế nào.""Bà liền nếm thử." Bà dì thật sự có điểm thèm, nghe bà nói như vậy, liền cầm lấy chiếc đũa kẹp lên một khối cá.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện