Editor: Thienyetkomanhme
Ông Ngô dùng hai mắt thưởng thức, yết hầu khẽ nhúc nhích: "Thịt anh đào a, món này thật không bình thường, hôm nay thật là có lộc ăn!"
"Thịt anh đào ăn với cơm hay nhắm rượu đều không tồi, để cháu múc cho mọi người mỗi người một chén cơm chiên ăn cùng." Nguyễn Miên Man nói.
Cô dứt lời, Chu Linh nhanh trước 1 bước, lấy cái chén cơm dùng một lần múc cho mỗi người một chén.
"Ông đây không khách khí, ăn trước." Ông Ngô tiếp nhận cơm chiên, trước gắp một đũa thịt anh đào.
Anh đào ngọt thợm hòa quyện với thịt tiên hương, kề sát vào, càng thêm câu đến người thèm nhỏ dãi.Một ngụm cắn xuống, da mềm mà thịt tô, ngọt hàm ngon miệng, mang theo nhàn nhạt hương quả.
Ông Ngô ngay từ đầu còn rụt rè chỉ cắn một cái miệng nhỏ, giây tiếp theo liền nhịn không được đem toàn bộ "Anh đào" đưa vào trong miệng, ăn ngon đến lời nói đều nói không nên lời.Cẩn thận nhai đem thịt nuốt xuống, dư vị vẫn còn trong cổ họng, nửa ngày ông mới mở miệng: "Ăn ngon, thật sự là ăn quá ngon!"
Tư Cảnh Lâm biết tay nghề của cô tốt, lại không nghĩ rằng tay nghề có thể tốt đến nước này, mỗi lần nếm thử đều có kinh hỉ mới.
Liền ăn hai khối thịt anh đào, Tư Cảnh Lâm nhìn về phía cô: "Cách làm của em rất chính tông."Từ cổ truyền lưu đến nay thịt anh đào, tên tuy không sửa, cách làm cũng đã thay đổi, nguyên liệu nấu ăn căn bản sẽ không dùng đến anh đào, mà là lấy hồng khúc tạo màu, màu sắc thoạt nhìn tương tự giống anh đào, nhưng hương vị đã mất hương quả.
"Dùng chính là anh đào anh đưa tới, cũng coi như là mượn hoa hiến phật." Nguyễn Miên Man nói xong cũng gắp lên một khối, nhìn ngắm còn tính là vừa lòng.
Tư Cảnh Lâm nói: "Anh đào này của anh như vậy thật sự giá trị." Nói xong anh lại gắp một đũa, hiển nhiên cũng thực thích món này.
Không riêng gì thịt anh đào, như ý cuốn - vỏ tô hương, nhân mềm xốp; tơ vàng xíu mại - da mỏng nhân nhiều,thanh hương mỹ vị ; bánh đậu phộng hàm hương mỹ vị, hương giòn ngon miệng; bánh táo đỏ mùi táo thơm nồng úc, mềm mại, cùng đều được mọi người yêu thích.
Đương nhiên, Nguyễn Miên Man cũng không quên Quả Quýt Nhỏ, cũng mang cho nó đặc chế cơm mèo, để nó không cần ở bên cạnh thèm thuồng.
Một đám người thêm một con mèo ăn đến sung sướng, lại đáng thương những người ở xung quanh cũng ăn cơm dã ngoại.
Vốn dĩ bọn họ cảm thấy, đồ ăn chính mình mang đến đã đủ phong phú, sandwich, bánh mì, món kho, sushi, trái cây cái gì cần có đều có, nhưng ngửi được từ bên cạnh thổi qua tới mùi hương, trong nháy mắt liền cảm thấy ăn cái gì cũng đều không ngon.
Dù sao cũng là người xa lạ bèo nước gặp nhau, có thèm mọi người cũng ngượng ngùng thò lại gần, vì thế mọi người xung quanh chỉ có thể yên lặng ngửi mùi, lại lặng lẽ ném qua mấy cái ánh mắt u oán, đặc biệt có người không trống đỡ được mùi hương mê người này, thậm chí không sợ phiền toái mà trực tiếp đổi vị trí.
Đắm chìm trong mỹ thực bọ họ cũng không biết hết thảy việc này, chỉ có Tư Cảnh Lâm, phát hiện có người vẫn luôn hướng bên này nhìn, nhàn nhạt liếc mắt một cái.Cái liếc mắt này không chứa hỉ nộ, lại mạc danh làm người ta cảm nhận được áp lực, làm người thật sự chịu không nổi dụ hoặc, ngo ngoe rục rịch muốn lại đây đổi chút thức ăn, nháy mắt đánh mất ý niệm.
12 giờ hơn, mấy món Nguyễn Miên Man bị dọn dẹp gần hết, ngay cả hai hộp cơm chiên dứa cùng canh táo đỏ hạt sen nấm tuyết cũng bị quét sạch, chỉ có đậu phộng rang, bởi vì còn có bánh đậu phộng bánh, còn thừa một ít.
Mọi người thật ra ăn đến độ có chút căng, bất quá thân là người lớn nên rụt rè, tự nhiên sẽ không lộ ra, chỉ có Tiểu An An, đĩnh bụng nhỏ của mình nói: "Mẹ ơi, mẹ xem trong bụng con có dưa hấu."
Nguyễn Miên Man thấy bé quá đáng yêu, muốn trêu bé, vì thế duỗi tay nói: "Để chị vỗ vỗ, xem dưa hấu chín hay chưa."
Tiểu An An thích chị gái xinh đẹp lại làm đồ ăn ngon này, thế nên thật đúng là đi lại gần chô cô vỗ vỗ.
Mọi người ngồi ở một bên, bao gồm Tư Cảnh Lâm đều nhìn các cô, đáy mắt hàm chứa vài phần ý cười.Nguyễn Miên Man cũng cười rộ lên, nhẹ nhàng ở trên bụng bé chạm vào một chút."Chín sao? dưa hấu trong bụng An An bụng chín sao?" Tiểu An An khờ dại truy hỏi.
Nguyễn Miên Man còn chưa kịp trả lời, một đứa trẻ mập mạp đi ngang qua đã kêu lên: "Chín chín, dưa hấu lớn như vậy, lập tức liền nổ mạnh, phanh ——" nói xong, hắn còn giơ hai tay hướng về phía trước, hình tượng mà khoa tay múa chân minh họa một cái nổ mạnh.
Cũng xui xẻo, đứa nhỏ nói xong chính mình chạy đi, lại làm An An sợ tới mức "Oa" một tiếng khóc lên.
Chu Linh chạy nhanh ôm con gái lên dỗ: "Ngoan không khóc không khóc, anh trai là hù dọa con thôi, đây là bụng An An không phải dưa hấu thật, sẽ không nổ a......"
"Đúng vậy, anh trai gạt người cái mũi sẽ mọc thật dài, An An đừng tin"
Một đám người vây quanh An An dỗ dành, nhưng bé như là thật sự bị dọa rồi, khóc cái không ngừng.Nguyễn Miên Man đi theo dỗ hai câu, dứt khoát cầm lấy dao gọt hoa quả cùng một miếng táo hoạt động tay, thực mau liền khắc ra một tiểu bạch thỏ.
"An An em xem đây là cái gì?" Khắc xong, Nguyễn Miên Man giơ quả táo con thỏ đưa tới trước mắt An An.
An An nhìn đến thỏ thỏ, tiếng khóc ít đi một chút, thử duỗi tay thăm dò.Nguyễn Miên Man đem con thỏ trực tiếp nhét vào trong tay bé, bị dời đi lực chú ý An An rốt cuộc không khóc.
"Là hức......"
Nấc một cái, ngửi được mùi thơm của thỏ thỏ An An nói: "Là táo!"
"Đúng vậy, là dùng quả táo khắc thỏ con." Nguyễn Miên Man khi nói chuyện, thuận tay lại cầm lấy một miếng táo khắc con thỏ cho bé xem.
Nhìn từ một miếng táo ở trong tay cô biến thành con thỏ, An An nào còn nhớ rõ là đang khóc, đôi mắt mở tròn xoe, bên trong tràn ngập ngạc nhiên.
Cũng không phải con thỏ đơn sơ chỉ có hai cái lỗ tai, mà là ngũ quan, tứ chi đều khắc tới thập phần chân thật.
Đừng nói An An, ngay cả mấy người lớn đều xem đến mở to hai mắt.Nguyễn Miên Man khắc xong, thuận tay lại đưa cho bé.
"Cảm ơn chị." An An nói lời cảm tạ, vẻ mặt sùng bái mà nhìn cô, "Chị thật là lợi hại a!"
"Xác thật lợi hại."
Ông Ngô phụ họa một câu, nhịn không được nói: "Đông Đông, cháu cũng khắc một cái cho ông được không?"
"Ông muốn khắc cái gì?" Nguyễn Miên Man gật đầu hỏi.
Cầm tinh con rắn ôn Ngô suy nghĩ một chút nói: "Rắn có thể chứ?"
"Có thể ạ." Nguyễn Miên Man đáp ứng, cắt ra một khối dưa chuột, sau đó liền bắt đầu động thủ.Dao gọt hoa quả ở trong tay cô linh hoạt chuyển động, một cây dao dùng ra công năng của mười mấy loại dao, không một hồi một con rắn xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Nguyễn Miên Man thuận tay dùng vỏ táo đính cho nó mội đoi mắt rắn màu đỏ, càng thêm sống động.
Chờ cô đem con rắn cho ông Ngô, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng —— "chị gái nhỏ thật là lợi hại a!"
Nguyễn Miên Man ngẩng đầu, mới phát hiện không biết từ khi nào rất nhiều người xa lạ vây lại đây.
Này cũng bình thường, vốn dĩ bọn họ đều bởi vì hương khí món ăn hấp dẫn đến, chờ phát hiện cô dùng trái cây điêu khắc động vật, vốn dĩ đang tản bộ, chơi đùa chung quanh rốt cuộc kiềm chế không được lòng hiếu kỳ, sôi nổi vây lại đây.
Mới vừa rồi kêu lên chính là một cô gái, khuôn mặt lộ ra chút trẻ con, hẳn vẫn là học sinh.
Thấy Nguyễn Miên Man nhìn qua, cô gái sinh thẹn thùng cười, giơ củ cải trong tay hỏi: "Chị gái nhỏ, làm ơn có thể giúp em khắc một đóa hoa không?"
Nguyễn Miên Man nhìn mắt củ cải đỏ đáng yêu trong tay cô, gật đầu nói: "Tôi chỉ khắc một đóa thôi."
Nghe vậy, những người khác vây xem trên mặt lộ ra vài phần thất vọng, bất quá cũng chưa nói cái gì.
Màu hồng củ cải còn mang theo lục anh tử, thoạt nhìn vốn là thật xinh đẹp, Nguyễn Miên Man chỉnh thể đánh giá một vòng, dao gọt hoa quả ở trong tay dạo qua một vòng, ngay sau đó liền bắt đầu động thủ.Lúc cô chuyển động dao gọt hoa quả, hình ảnh dao thoáng hiện làm quần chúng vây xem kinh ngạc, thiếu chút nữa cảm thán ra tiếng, chỉ sợ kêu ra tới hại cô cắt vào tay, lúc này mới cố nuốt xuống.So với khắc vật còn sống, khắc hoa đối Nguyễn Miên Man hoàn toàn không khó khăn, một tay vê củ cải nhẹ chuyển, đồng thời dao cắt củ cải nhất hạ tung bay, chờ cô thu dao, nhẹ nhàng vung, một đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp nháy mắt nở rộ ở tay cô.
"Oa ——"
Thấy một màn như vậy, chung quanh vang lên hết đợt này đến đợt khác âm thanh kinh ngạc cảm thán.
"Hoa tươi tặng mỹ nhân." Nguyễn Miên Man đem dao gọt hoa quả thu lại, đem hoa đưa cho nữ sinh kia.
Có vỏ củ cải màu xanh lục làm nổi bật, đóa hoa này thoạt nhìn cùng thật sự giống, cô gái tiếp nhận tới, mặt đều đỏ, không biết là hưng phấn hay là vì lời nói của cô.
Theo bản năng cúi đầu ngửi hoa, cô gái hướng cô so tâm: "Cảm ơn chị gái nhỏ, moah moah ~"Nói xong, chính cô cũng ngượng ngùng, lôi kéo cô bạn đi cùng chạy đi.
Chung quanh truyền đến tiếng cười thiện ý, theo sau mọi người đối với Nguyễn Miên Man sôi nổi khen lên.
Nguyễn Miên Man không tiếp tục điêu khắc, mọi người vây quanh liền dần dần tản ra.
"Rất lợi hại." Bọn họ tản ra, Tư Cảnh Lâm mới đến khích lệ.
Nguyễn Miên Man cong môi lên, thuận tay cũng khắc thỏ con cho anh.Đem con thỏ đưa cho anh, Nguyễn Miên Man đột nhiên nhớ tới, hỏi: "ngày hôm qua ở trong tiệm đặt thật nhiều cơm chiên là anh sao?"
Tư Cảnh Lâm không có phủ nhận: "Thay nhân viên tăng ca đặt, bọn họ rất thích."
Anh làm trợ lý Tôn đặt cơm, còn tưởng rằng trong tiệm sinh ý là đơn thuần không tốt, chờ sáng nay trợ lý Tôn nói với anh, anh mới biết được cụ thể nguyên nhân.
Không biết tổng công ty tập đoàn Bách Xuyên có nhà ăn 24 giờ Nguyễn Miên Man gật đầu, lộ ra biểu tình thì ra là thế.Tư Cảnh Lâm thấy cô gật đầu xong liền không nói cái khác, chủ động nói: "Em đừng lo lắng, anh sẽ cùng Hứa tổng nói một tiếng, để ông ta quản lý tốt con gái mình."
Không biết sự chênh lệch của Hứa tổng cùng anh, Nguyễn Miên Man cũng không muốn phiền toái anh: "Không cần, trong tiệm sinh ý cũng không phải rất kém, cô ta thích vung tiền mời khách hàng ăn cơm liền tùy cô ta đi, dù sao khẳng định cũng kiên trì không được lâu, em vừa lúc tranh thủ thời gian này nghỉ ngơi."
Tư Cảnh Lâm không nói cái gì nữa, trong lòng lại cảm thấy co bé ngoan ngoãn mở ra cửa hàng, không nhằm vào ai không trêu chọc ai, lại gặp được loại sự tình này, anh vẫn muốn tìm cha Hứa tán gẫu một chút, nếu là ông ta quản không được con gái mình, vậy......
***
Nguyễn Miên Man buổi chiều còn muốn mở cửa hàng, Tư Cảnh Lâm cũng là người bận rộn, đoàn người ở dưới chân núi hoa đào ngốc đến khoảng hai giờ, liền dẹp đường hồi phủ.
Mà khi bọn họ trên đường trở về, video Nguyễn Miên Man lúc trước khắc xà cùng khắc hoa bị người truyền lên mạng.Cũng may video màn ảnh chỉ tập trung vào đôi tay điêu khắc của cô, về nàng tướng mạo, chỉ có một sườn mặt.
Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.
Đoàn người Nguyễn Miên Man mới vừa bước vào cửa hàng nơi hẻm nhỏ, một bóng người liền hướng tới Nguyễn Miên Man xông tới.
Nguyễn Miên Man chưa thấy rõ đối phương là ai, thấy tư thái tiến tới, vẫn là theo bản năng lui một bước.
Cùng lúc đó, Tư Cảnh Lâm mày hơi trầm xuống, tiến lên một bước che ở trước người cô.
Người chạy tới khẩn cấp phanh lại một cái, mới khó khăn lắm ngừng ở trước mặt Tư Cảnh Lâm.
"Tư, Tư tổng, xin lỗi xin lỗi, tôi chính là tìm cô chủ có chút việc, đợi lâu rồi nên nhất thời tình thế cấp bách." Đối diện với biểu tình không vui của anh, Triệu Hữu Vi vội xin lỗi.
Tư Cảnh Lâm liếc hắn một cái: "Không có lần sau."
"Tốt tốt." Triệu Hữu Vi gật đầu, nhìn về phía người phía sau anh, "Chủ tiệm, việc lần trước tôi cùng cô nói cô còn nhớ rõ đi?"
Chu Linh vừa rồi đã tiến lên đem cửa mở ra, Nguyễn Miên Man sau khi gật đầu nói: "Đi bên trong ngồi xuống nói đi."
An An ở trên xe ngủ rồi, bà Vương vừa rồi trực tiếp ôm bé về nhà nghỉ ngơi, ông Ngô lúc ở đầu hẻm bị mấy ông lão khác kêu đi chơi cờ.
Tư Cảnh Lâm vốn dĩ giúp các cô đồ vật lại đây liền chuẩn bị đi, thấy Triệu Hữu Vi tên nhóc lỗ mãng hấp tấp này nói tìm cô có việc, liền ở lâu hơn một chút.Mấy người ở trong tiệm ngồi xuống, Chu Linh liền đứng dậy đi rửa sạch hộp giữ ấm, đồ vật linh tinh, trên bàn liền chỉ còn lại có Nguyễn Miên Man bọn họ ba người.
Triệu Hữu Vi nói: "Chủ tiệm, ông nội của tôi nói nếu cô đồng ý, ngày mai liền mang bằng hữu lại đây ăn cơm, có thể chứ?"
Tư Cảnh Lâm nghe vậy, không khỏi nhìn hắn một cái.
Nguyễn Miên Man suy tư hai giây sau, không biết là cảm thấy dạo này trong tiệm sinh ý không thể tốt, lại có lẽ là thấy hắn giới thiệu nhiều bằng hữu như vậy duy trì sinh ý, cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý.
"Thật tốt quá!"Thấy cô đáp ứng, Triệu Hữu Vi thập phần cao hứng, lập tức liền móc ra một chồng tiền đặt tới trên bàn: "Đây là tiền yến hội."
Ông Ngô dùng hai mắt thưởng thức, yết hầu khẽ nhúc nhích: "Thịt anh đào a, món này thật không bình thường, hôm nay thật là có lộc ăn!"
"Thịt anh đào ăn với cơm hay nhắm rượu đều không tồi, để cháu múc cho mọi người mỗi người một chén cơm chiên ăn cùng." Nguyễn Miên Man nói.
Cô dứt lời, Chu Linh nhanh trước 1 bước, lấy cái chén cơm dùng một lần múc cho mỗi người một chén.
"Ông đây không khách khí, ăn trước." Ông Ngô tiếp nhận cơm chiên, trước gắp một đũa thịt anh đào.
Anh đào ngọt thợm hòa quyện với thịt tiên hương, kề sát vào, càng thêm câu đến người thèm nhỏ dãi.Một ngụm cắn xuống, da mềm mà thịt tô, ngọt hàm ngon miệng, mang theo nhàn nhạt hương quả.
Ông Ngô ngay từ đầu còn rụt rè chỉ cắn một cái miệng nhỏ, giây tiếp theo liền nhịn không được đem toàn bộ "Anh đào" đưa vào trong miệng, ăn ngon đến lời nói đều nói không nên lời.Cẩn thận nhai đem thịt nuốt xuống, dư vị vẫn còn trong cổ họng, nửa ngày ông mới mở miệng: "Ăn ngon, thật sự là ăn quá ngon!"
Tư Cảnh Lâm biết tay nghề của cô tốt, lại không nghĩ rằng tay nghề có thể tốt đến nước này, mỗi lần nếm thử đều có kinh hỉ mới.
Liền ăn hai khối thịt anh đào, Tư Cảnh Lâm nhìn về phía cô: "Cách làm của em rất chính tông."Từ cổ truyền lưu đến nay thịt anh đào, tên tuy không sửa, cách làm cũng đã thay đổi, nguyên liệu nấu ăn căn bản sẽ không dùng đến anh đào, mà là lấy hồng khúc tạo màu, màu sắc thoạt nhìn tương tự giống anh đào, nhưng hương vị đã mất hương quả.
"Dùng chính là anh đào anh đưa tới, cũng coi như là mượn hoa hiến phật." Nguyễn Miên Man nói xong cũng gắp lên một khối, nhìn ngắm còn tính là vừa lòng.
Tư Cảnh Lâm nói: "Anh đào này của anh như vậy thật sự giá trị." Nói xong anh lại gắp một đũa, hiển nhiên cũng thực thích món này.
Không riêng gì thịt anh đào, như ý cuốn - vỏ tô hương, nhân mềm xốp; tơ vàng xíu mại - da mỏng nhân nhiều,thanh hương mỹ vị ; bánh đậu phộng hàm hương mỹ vị, hương giòn ngon miệng; bánh táo đỏ mùi táo thơm nồng úc, mềm mại, cùng đều được mọi người yêu thích.
Đương nhiên, Nguyễn Miên Man cũng không quên Quả Quýt Nhỏ, cũng mang cho nó đặc chế cơm mèo, để nó không cần ở bên cạnh thèm thuồng.
Một đám người thêm một con mèo ăn đến sung sướng, lại đáng thương những người ở xung quanh cũng ăn cơm dã ngoại.
Vốn dĩ bọn họ cảm thấy, đồ ăn chính mình mang đến đã đủ phong phú, sandwich, bánh mì, món kho, sushi, trái cây cái gì cần có đều có, nhưng ngửi được từ bên cạnh thổi qua tới mùi hương, trong nháy mắt liền cảm thấy ăn cái gì cũng đều không ngon.
Dù sao cũng là người xa lạ bèo nước gặp nhau, có thèm mọi người cũng ngượng ngùng thò lại gần, vì thế mọi người xung quanh chỉ có thể yên lặng ngửi mùi, lại lặng lẽ ném qua mấy cái ánh mắt u oán, đặc biệt có người không trống đỡ được mùi hương mê người này, thậm chí không sợ phiền toái mà trực tiếp đổi vị trí.
Đắm chìm trong mỹ thực bọ họ cũng không biết hết thảy việc này, chỉ có Tư Cảnh Lâm, phát hiện có người vẫn luôn hướng bên này nhìn, nhàn nhạt liếc mắt một cái.Cái liếc mắt này không chứa hỉ nộ, lại mạc danh làm người ta cảm nhận được áp lực, làm người thật sự chịu không nổi dụ hoặc, ngo ngoe rục rịch muốn lại đây đổi chút thức ăn, nháy mắt đánh mất ý niệm.
12 giờ hơn, mấy món Nguyễn Miên Man bị dọn dẹp gần hết, ngay cả hai hộp cơm chiên dứa cùng canh táo đỏ hạt sen nấm tuyết cũng bị quét sạch, chỉ có đậu phộng rang, bởi vì còn có bánh đậu phộng bánh, còn thừa một ít.
Mọi người thật ra ăn đến độ có chút căng, bất quá thân là người lớn nên rụt rè, tự nhiên sẽ không lộ ra, chỉ có Tiểu An An, đĩnh bụng nhỏ của mình nói: "Mẹ ơi, mẹ xem trong bụng con có dưa hấu."
Nguyễn Miên Man thấy bé quá đáng yêu, muốn trêu bé, vì thế duỗi tay nói: "Để chị vỗ vỗ, xem dưa hấu chín hay chưa."
Tiểu An An thích chị gái xinh đẹp lại làm đồ ăn ngon này, thế nên thật đúng là đi lại gần chô cô vỗ vỗ.
Mọi người ngồi ở một bên, bao gồm Tư Cảnh Lâm đều nhìn các cô, đáy mắt hàm chứa vài phần ý cười.Nguyễn Miên Man cũng cười rộ lên, nhẹ nhàng ở trên bụng bé chạm vào một chút."Chín sao? dưa hấu trong bụng An An bụng chín sao?" Tiểu An An khờ dại truy hỏi.
Nguyễn Miên Man còn chưa kịp trả lời, một đứa trẻ mập mạp đi ngang qua đã kêu lên: "Chín chín, dưa hấu lớn như vậy, lập tức liền nổ mạnh, phanh ——" nói xong, hắn còn giơ hai tay hướng về phía trước, hình tượng mà khoa tay múa chân minh họa một cái nổ mạnh.
Cũng xui xẻo, đứa nhỏ nói xong chính mình chạy đi, lại làm An An sợ tới mức "Oa" một tiếng khóc lên.
Chu Linh chạy nhanh ôm con gái lên dỗ: "Ngoan không khóc không khóc, anh trai là hù dọa con thôi, đây là bụng An An không phải dưa hấu thật, sẽ không nổ a......"
"Đúng vậy, anh trai gạt người cái mũi sẽ mọc thật dài, An An đừng tin"
Một đám người vây quanh An An dỗ dành, nhưng bé như là thật sự bị dọa rồi, khóc cái không ngừng.Nguyễn Miên Man đi theo dỗ hai câu, dứt khoát cầm lấy dao gọt hoa quả cùng một miếng táo hoạt động tay, thực mau liền khắc ra một tiểu bạch thỏ.
"An An em xem đây là cái gì?" Khắc xong, Nguyễn Miên Man giơ quả táo con thỏ đưa tới trước mắt An An.
An An nhìn đến thỏ thỏ, tiếng khóc ít đi một chút, thử duỗi tay thăm dò.Nguyễn Miên Man đem con thỏ trực tiếp nhét vào trong tay bé, bị dời đi lực chú ý An An rốt cuộc không khóc.
"Là hức......"
Nấc một cái, ngửi được mùi thơm của thỏ thỏ An An nói: "Là táo!"
"Đúng vậy, là dùng quả táo khắc thỏ con." Nguyễn Miên Man khi nói chuyện, thuận tay lại cầm lấy một miếng táo khắc con thỏ cho bé xem.
Nhìn từ một miếng táo ở trong tay cô biến thành con thỏ, An An nào còn nhớ rõ là đang khóc, đôi mắt mở tròn xoe, bên trong tràn ngập ngạc nhiên.
Cũng không phải con thỏ đơn sơ chỉ có hai cái lỗ tai, mà là ngũ quan, tứ chi đều khắc tới thập phần chân thật.
Đừng nói An An, ngay cả mấy người lớn đều xem đến mở to hai mắt.Nguyễn Miên Man khắc xong, thuận tay lại đưa cho bé.
"Cảm ơn chị." An An nói lời cảm tạ, vẻ mặt sùng bái mà nhìn cô, "Chị thật là lợi hại a!"
"Xác thật lợi hại."
Ông Ngô phụ họa một câu, nhịn không được nói: "Đông Đông, cháu cũng khắc một cái cho ông được không?"
"Ông muốn khắc cái gì?" Nguyễn Miên Man gật đầu hỏi.
Cầm tinh con rắn ôn Ngô suy nghĩ một chút nói: "Rắn có thể chứ?"
"Có thể ạ." Nguyễn Miên Man đáp ứng, cắt ra một khối dưa chuột, sau đó liền bắt đầu động thủ.Dao gọt hoa quả ở trong tay cô linh hoạt chuyển động, một cây dao dùng ra công năng của mười mấy loại dao, không một hồi một con rắn xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Nguyễn Miên Man thuận tay dùng vỏ táo đính cho nó mội đoi mắt rắn màu đỏ, càng thêm sống động.
Chờ cô đem con rắn cho ông Ngô, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng —— "chị gái nhỏ thật là lợi hại a!"
Nguyễn Miên Man ngẩng đầu, mới phát hiện không biết từ khi nào rất nhiều người xa lạ vây lại đây.
Này cũng bình thường, vốn dĩ bọn họ đều bởi vì hương khí món ăn hấp dẫn đến, chờ phát hiện cô dùng trái cây điêu khắc động vật, vốn dĩ đang tản bộ, chơi đùa chung quanh rốt cuộc kiềm chế không được lòng hiếu kỳ, sôi nổi vây lại đây.
Mới vừa rồi kêu lên chính là một cô gái, khuôn mặt lộ ra chút trẻ con, hẳn vẫn là học sinh.
Thấy Nguyễn Miên Man nhìn qua, cô gái sinh thẹn thùng cười, giơ củ cải trong tay hỏi: "Chị gái nhỏ, làm ơn có thể giúp em khắc một đóa hoa không?"
Nguyễn Miên Man nhìn mắt củ cải đỏ đáng yêu trong tay cô, gật đầu nói: "Tôi chỉ khắc một đóa thôi."
Nghe vậy, những người khác vây xem trên mặt lộ ra vài phần thất vọng, bất quá cũng chưa nói cái gì.
Màu hồng củ cải còn mang theo lục anh tử, thoạt nhìn vốn là thật xinh đẹp, Nguyễn Miên Man chỉnh thể đánh giá một vòng, dao gọt hoa quả ở trong tay dạo qua một vòng, ngay sau đó liền bắt đầu động thủ.Lúc cô chuyển động dao gọt hoa quả, hình ảnh dao thoáng hiện làm quần chúng vây xem kinh ngạc, thiếu chút nữa cảm thán ra tiếng, chỉ sợ kêu ra tới hại cô cắt vào tay, lúc này mới cố nuốt xuống.So với khắc vật còn sống, khắc hoa đối Nguyễn Miên Man hoàn toàn không khó khăn, một tay vê củ cải nhẹ chuyển, đồng thời dao cắt củ cải nhất hạ tung bay, chờ cô thu dao, nhẹ nhàng vung, một đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp nháy mắt nở rộ ở tay cô.
"Oa ——"
Thấy một màn như vậy, chung quanh vang lên hết đợt này đến đợt khác âm thanh kinh ngạc cảm thán.
"Hoa tươi tặng mỹ nhân." Nguyễn Miên Man đem dao gọt hoa quả thu lại, đem hoa đưa cho nữ sinh kia.
Có vỏ củ cải màu xanh lục làm nổi bật, đóa hoa này thoạt nhìn cùng thật sự giống, cô gái tiếp nhận tới, mặt đều đỏ, không biết là hưng phấn hay là vì lời nói của cô.
Theo bản năng cúi đầu ngửi hoa, cô gái hướng cô so tâm: "Cảm ơn chị gái nhỏ, moah moah ~"Nói xong, chính cô cũng ngượng ngùng, lôi kéo cô bạn đi cùng chạy đi.
Chung quanh truyền đến tiếng cười thiện ý, theo sau mọi người đối với Nguyễn Miên Man sôi nổi khen lên.
Nguyễn Miên Man không tiếp tục điêu khắc, mọi người vây quanh liền dần dần tản ra.
"Rất lợi hại." Bọn họ tản ra, Tư Cảnh Lâm mới đến khích lệ.
Nguyễn Miên Man cong môi lên, thuận tay cũng khắc thỏ con cho anh.Đem con thỏ đưa cho anh, Nguyễn Miên Man đột nhiên nhớ tới, hỏi: "ngày hôm qua ở trong tiệm đặt thật nhiều cơm chiên là anh sao?"
Tư Cảnh Lâm không có phủ nhận: "Thay nhân viên tăng ca đặt, bọn họ rất thích."
Anh làm trợ lý Tôn đặt cơm, còn tưởng rằng trong tiệm sinh ý là đơn thuần không tốt, chờ sáng nay trợ lý Tôn nói với anh, anh mới biết được cụ thể nguyên nhân.
Không biết tổng công ty tập đoàn Bách Xuyên có nhà ăn 24 giờ Nguyễn Miên Man gật đầu, lộ ra biểu tình thì ra là thế.Tư Cảnh Lâm thấy cô gật đầu xong liền không nói cái khác, chủ động nói: "Em đừng lo lắng, anh sẽ cùng Hứa tổng nói một tiếng, để ông ta quản lý tốt con gái mình."
Không biết sự chênh lệch của Hứa tổng cùng anh, Nguyễn Miên Man cũng không muốn phiền toái anh: "Không cần, trong tiệm sinh ý cũng không phải rất kém, cô ta thích vung tiền mời khách hàng ăn cơm liền tùy cô ta đi, dù sao khẳng định cũng kiên trì không được lâu, em vừa lúc tranh thủ thời gian này nghỉ ngơi."
Tư Cảnh Lâm không nói cái gì nữa, trong lòng lại cảm thấy co bé ngoan ngoãn mở ra cửa hàng, không nhằm vào ai không trêu chọc ai, lại gặp được loại sự tình này, anh vẫn muốn tìm cha Hứa tán gẫu một chút, nếu là ông ta quản không được con gái mình, vậy......
***
Nguyễn Miên Man buổi chiều còn muốn mở cửa hàng, Tư Cảnh Lâm cũng là người bận rộn, đoàn người ở dưới chân núi hoa đào ngốc đến khoảng hai giờ, liền dẹp đường hồi phủ.
Mà khi bọn họ trên đường trở về, video Nguyễn Miên Man lúc trước khắc xà cùng khắc hoa bị người truyền lên mạng.Cũng may video màn ảnh chỉ tập trung vào đôi tay điêu khắc của cô, về nàng tướng mạo, chỉ có một sườn mặt.
Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.
Đoàn người Nguyễn Miên Man mới vừa bước vào cửa hàng nơi hẻm nhỏ, một bóng người liền hướng tới Nguyễn Miên Man xông tới.
Nguyễn Miên Man chưa thấy rõ đối phương là ai, thấy tư thái tiến tới, vẫn là theo bản năng lui một bước.
Cùng lúc đó, Tư Cảnh Lâm mày hơi trầm xuống, tiến lên một bước che ở trước người cô.
Người chạy tới khẩn cấp phanh lại một cái, mới khó khăn lắm ngừng ở trước mặt Tư Cảnh Lâm.
"Tư, Tư tổng, xin lỗi xin lỗi, tôi chính là tìm cô chủ có chút việc, đợi lâu rồi nên nhất thời tình thế cấp bách." Đối diện với biểu tình không vui của anh, Triệu Hữu Vi vội xin lỗi.
Tư Cảnh Lâm liếc hắn một cái: "Không có lần sau."
"Tốt tốt." Triệu Hữu Vi gật đầu, nhìn về phía người phía sau anh, "Chủ tiệm, việc lần trước tôi cùng cô nói cô còn nhớ rõ đi?"
Chu Linh vừa rồi đã tiến lên đem cửa mở ra, Nguyễn Miên Man sau khi gật đầu nói: "Đi bên trong ngồi xuống nói đi."
An An ở trên xe ngủ rồi, bà Vương vừa rồi trực tiếp ôm bé về nhà nghỉ ngơi, ông Ngô lúc ở đầu hẻm bị mấy ông lão khác kêu đi chơi cờ.
Tư Cảnh Lâm vốn dĩ giúp các cô đồ vật lại đây liền chuẩn bị đi, thấy Triệu Hữu Vi tên nhóc lỗ mãng hấp tấp này nói tìm cô có việc, liền ở lâu hơn một chút.Mấy người ở trong tiệm ngồi xuống, Chu Linh liền đứng dậy đi rửa sạch hộp giữ ấm, đồ vật linh tinh, trên bàn liền chỉ còn lại có Nguyễn Miên Man bọn họ ba người.
Triệu Hữu Vi nói: "Chủ tiệm, ông nội của tôi nói nếu cô đồng ý, ngày mai liền mang bằng hữu lại đây ăn cơm, có thể chứ?"
Tư Cảnh Lâm nghe vậy, không khỏi nhìn hắn một cái.
Nguyễn Miên Man suy tư hai giây sau, không biết là cảm thấy dạo này trong tiệm sinh ý không thể tốt, lại có lẽ là thấy hắn giới thiệu nhiều bằng hữu như vậy duy trì sinh ý, cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý.
"Thật tốt quá!"Thấy cô đáp ứng, Triệu Hữu Vi thập phần cao hứng, lập tức liền móc ra một chồng tiền đặt tới trên bàn: "Đây là tiền yến hội."
Danh sách chương