Editor: Thienyetkomanhme

Một đám người chia nhau một nồi mì, tất nhiên mỗi người sẽ không được bao nhiêu, quản lý bếp ăn xong vẫn nhấm nháp hương vị dư lại trong miệng, nhịn không được đi tới trước mặt cô bé mà mình xem thường lúc trước.

"Thủ pháp cắt mì này là cháu học ai? Học cũng không ít năm đi?"

Nguyễn Miên Man còn chưa kịp trả lời, hắn lại nói: "Cách làm thịt gà là tham khảo cách làm gầ phù dung sao?" Mới vừa rồi xem cô làm, là đem thịt gà băm nát, sau đó đem thịt gà băm nát trộn cùng thịt cá băm nát, rau cũng đã băm nát, lúc ấy liền nghĩ đến món gà phù dung.

Nguyễn Miên Man gật đầu: "Nói tới thịt gà non mềm hoạt hương, cháu suy nghĩ tới đầu tiên chính là cách làm này."

"Đúng vậy, vẫn là người trẻ tuổi có ý tưởng......"

Lúc hai người giao lưu trù nghệ, bên kia giám đốc đã bưng bát mì thọ đi tới tầng cao nhất.Hắn gõ cửa, mỉm cười đi vào: "Ngại quá quấy rầy các vị rồi."

Những người trong phòng bao trừ bỏ vị trí trên cùng Sở lão tiên sinh mỉm cười với hắn, những người khác đều chỉ là nhàn nhạt gật đầu một cái.Hiển nhiên, đối với một khách sạn lớn như Lâu Ngoại Lâu, thế nhưng một bát mì thọ mà thầy mình muốn ăn cũng làm không được, trong lòng mấy người ở đều có chút không vui.

Giám đốc cũng không thèm để ý, đi thẳng đến bên cạnh Sở lão tiên sinh.Giám đốc còn chưa kịp nói chuyện, Sở lão tiên sinh đã ngửi được mùi hương từ cái khay trên tay hắn, ngó qua: "Mì này......"

Giám đốc thấy ông tựa hồ đối với bái mì trên tay mình có hứng thú, vội đặt lên bàn: "Ngài nếm thử xem."

Sở lão tiên sinh nhìn chén mì thọ trắng như tuyết, nhỏ như châm, hơi hơi thất thần, duỗi tay cầm lấy chiếc đũa.Gắp sợi mì từ nước canh lên, nhàn nhạt lớp nước bên ngoài càng làm cho nó có vẻ thêm tuyết trắng mê người.

Những người khác thấy lần này thái độ lão tiên sinh rất khác hai lần trước, ngửi được mùi hương bay ra từ bát mì, đáy mắt đều mang theo vài phần chờ mong, chờ mong chén mì này có thể hợp ý ông.Một đũa mì vào miệng, sợi mì dai dẻo, cùng với trong trí nhớ thập phần tương tự.

Giám đốc nhìn thấy ông hương thử ăn hai miếng, đoán được lần này hẳn là không thành vấn đề, nụ cười càng lớn, đồng thời trong lòng cũng thả lỏng một ít.Vừa thả lỏng, hắn lập tức đã bị mùi hương mì thọ hấp dẫn, tức khắc cảm thấy có chút thèm.Nghĩ đến lúc mình đi, nồi mì trong bếp hình như còn thừa không ít, giám đốc quyết định chờ bận xong bên này cũng trở về ăn một chén mì.

Sở lão tiên sinh ăn xong mấy miếng mì, liền gắp một miếng thịt gà.Cho thêm thịt cá cùng rau vào, miếng thịt gà chẳng những thoạt nhìn trắng tinh xinh đẹp, ăn lên càng thêm non mềm hoạt hương, thập phần ngon miệng.Không chỉ mì cùng thịt gà ăn ngon, ngay cả rau xanh cũng ngon hơn bình thường.Sở tiên sinh một ngụm mì, một ngụm thịt gà, lại đến một ngụm rau xanh, không bao lâu một chén mì cũng đã thấy đáy.

Người trong phòng bao nhìn thấy ông ăn ngon lành như vậy, đều có chút thèm.Ăn xong mì, ngay cả canh ông cũng không buông tha, bưng chén lên uống sạch nước mì, nước mì nhìn như nước trong bình thường nhưng thật ra hương vị thoải mái thanh tân tiên hương.

Chờ ông đem chén buông xuống, người trung niên ngồi gần ông cúi người hỏi: "Thầy, mì này như thế nào?"

"Rất ngon." Trên thực tế, nếu chỉ tính tới hương vị, chén mì này còn ngon hơn chén mì ông ăn năm đó, nhưng chén mì năm đó có ý nghĩa đặc thù với ông, cũng không thể chỉ nói tới hương vị không.

Sở lão tiên sinh từ chén mì này nhớ lại hương vị chén mì năm đó, đột nhiên nói: "Mùa đông năm 69......"

Cái niên đại kia, giống như Sở lão gia tử, người làm công tác văn hoá, là thư hương thế gia, đều trải qua một đoạn thời gian rung chuyển, là một thời kỳ gian nan.Lúc đó cuộc sống thực sự quá khổ, các phương diện sinh hoạt rất kém, rất nhiều người kiên trì không được, lựa chọn từ bỏ cuộc đời.

Sở lão tiên sinh dày vò vài năm, vào mùa đông năm 69 rốt cuộc cũng có chút chịu không nổi, muốn từ bỏ...... Nhưng mà, người bạn âm thầm tiếp tế ông không biết có phải phát hiện ý tưởng của ông hay không, vào sinh nhật của ông đột nhiên tặng một chén mì thọ tự tay làm.

Cuộc sống khó khăn, để tồn tại ông đã hao hết sức lực, làm sao còn nhớ rõ ngày sinh của mình, người bạn kia đến cùng chén mì thọ làm từ lương thực tinh, làm ông cảm động, cảm nhận được sự quan tâm ấm áp, cũng làm ông có thêm động lực tiếp tục kiên trì.Cho tới bây giờ, ông đều quên không được, mùa đông rét lạnh năm đó, người bạn mang đến sự ấm áp cùng chén mì thọ cho mình.

Đồng thời, ông cũng thấy may mắn, may mắn chính mình kiên trì, nếu không làm sao có thể bồi dưỡng ra một đám học sinh ưu tú như vậy.Sở lão tiên sinh nhìn học sinh chung quanh, khóe mắt bỗng nhiên có chút ướt át.

"...... Năm ấy, muốn trồng được lương thực tinh thực không dễ dàng, càng đừng nói thịt gà...... Ông họ hắn đã từng là ngự trù trong cung, hắn đi theo học được một ít bản lĩnh, làm ra chén mì kia thật sự là rất thơm ngon, ta lúc ấy cảm thấy, đó là chén mì thọ ngon nhất cuộc đời mình. Về sau có hắn cổ vũ ta, còn nói về sau mỗi năm đều làm cho ta một chén mì thọ...... Kỳ thật mặc dù hắn không lấy cái này ra hứa hẹn, ăn qua chén mì hắn làm ta liền không muốn chết, rốt cuộc con người tồn tại mới có hy vọng, mới có thể nếm đến những món ngon...... Đáng tiếc, người này nói chuyện không giữ lời, đến bây giờ đã thiếu ta 21 chén mì thọ." Nói hết lời, ông đã rơi nước mắt đầy mặt.

Mọi người ở đây vẫn là lần đầu nghe thầy mình nhắc tới những năm tháng ông trải qua, một đám ở bên ngoài cũng là nhân vật có uy tín, danh dự lúc này hốc mắt đều có chút hồng, thậm chí hận không thể trở lại thời kỳ đó để giúp ông.



Rốt cuộc tuổi ông cũng cao, mọi người cũng không dám để ông quá mức thương tâm, liếc nhau một cái, người trung niên ngồi cạnh ông nói sang chuyện khác: "Nếu thầy thích, không bằng cho người làm thêm một chén mang tới đây."

"Không cần, một chén là đủ rồi." Sở lão gia tử xua xua tay, thu tay lại dùng khăn xoa xoa khóe mắt.

"Tuổi lớn, mắt kém, cho mấy đứa chê cười." Ông tự giễu một câu, nhìn về phía giám đốc chờ ở một bên, "Tôi có thể gặp đầu bếp làm chén mì này không?"

"Cái này......"

Nếu là đầu bếp trong khách sạn, giám đốc khẳng định một câu liền đáp ứng gay, nhưng vị này cũng không phải vậy, lại còn có quan hệ mật thiết cùng Tư tổng, hắn thật sự không dám đáp ứng lung tung.

Sở lão tiên sinh nhìn ra hắn khó xử, cũng không ép buộc: "Không có việc gì, không gặp được cũng không sao."

Ông không sao, nhưng những người ở đây lại có sao, trong lúc nhất thời đều nhìn về phía giám đốc.Đối mặt với ánh mắt áp lực của bọn họ, giám đốc vộinói: "Cũng không phải là không thể, chỉ là người làm chén mì này là bạn của Tư tổng chúng tôi, không phải đầu bếp trong khách sạn, cho nên tôi phải đi hỏi một tiếng trước."

Nghe nói Tư Cảnh Lâm đang ở khách sạn, mấy người ngồi đây hơi kinh ngạc, ngay sau đó người trung niên ngồi gần lão tiên sinh mở miệng nói: "Vậy anh dứt khoát mời cả Tư tổng lại đây, người nhiều náo nhiệt."

"Được, tôi đi hỏi một chút." Giám đốc cũng không dám đồng ý ngay.

Trong phòng bếp, quản lý bếp cùng Nguyễn Miên Man giao lưu trù nghệ, không bao lâu, đầu bếp trưởng cũng bị hấp dẫn lại đây, những đầu bếp khác đang phải làm việc tuy không đi qua, lỗ tai cũng dỏng lên, đặt sự chú ý qua bên này.

Nguyễn Miên Man nói từ cơm chiên, cơm nhà, tới điểm tâm, món chính yến tiệc, thậm chí đối với món ăn cung đình đều rất am hiểu, ngay cả cách làm của một ít món ăn cổ xưa đều có thể nói ra vài câu, làm quản lý bếp cùng đầu bếp trưởng càng nói chuyện cùng cô càng khiếp sợ, trong lòng đã nhận định thầy của cô là truyền nhân của ngự trù.

Đồng thời, Nguyễn Miên Man cũng từ cuộc nói chuyện với bọn họ, học được không ít món ăn mới, cùng với cách làm hiện đại.

Tư Cảnh Lâm ăn xong mì, một bên nhìn cô cùng đầu bếp nói chuyện, trong mắt lộ ra vài phần tán thưởng cùng chút ôn nhu đến chính anh cũng chưa phát hiện ra.

Một bên, ăn xong một chén mì thọ, còn có chút chưa đã thèm, Triệu Hữu Vi chú ý tới ánh mắt của Tư Cảnh Lâm, nhịn không được ở trong lòng "Ha" một tiếng, cảm thấy quả nhiên mặc kệ ngày thường lạnh lùng ra sao, gặp được người mình thích, đàn ông cũng có thể biến thành ôn hòa, dịu dàng.

Có Tư Cảnh Lâm ở đây, Triệu Hữu Vi cũng không dám quấn lấy cô chủ nhỏ đòi đồ ăn ngon, nếu không để anh ta hiểu lầm là mình định đào góc tường thì không hay... Tuy rằng đúng là anh muốn đào góc tường thật, đặc biệt là ăn xong bát mì này.

Kiếm chút đồ ăn cũng được, nếu không ăn được món cô làm, Triệu Hữu Vi dứt khoát đi ra ngoài, chuẩn bị đi phòng bao ngồi gọi chút đồ ăn.

Bởi vì Nguyễn Miên Man bên kia đang nói chuyện hăng say, hắn liền không đi lên quấy rầy, cùng Tư Cảnh Lâm nói một tiếng rồi trực tiếp rời khỏi phòng bếp.Hắn đặt phòng bao ở lầu hai, lúc trở về, liền đụng phải đám bạn học của Nguyễn Miên chuẩn bị rời đi.

"Mọi người đây là bạn học cũ của cô chủ nhỏ đi? Thanh toán liền giảm giá 20% cho mọi người, cứ nói là bạn của Triệu nhị thiếu." Nhìn thấy bọn họ, Triệu Hữu Vi nghĩ mình tốt xấu gì cũng ăn một chén mì của cô chủ không trả tiền, nên cho cô chút thể diện.

"Cảm ơn, không cần." Lớp trưởng một ngụm cự tuyệt.

Ở Lâu Ngoại Lâu được giảm giá 20% có thể tiết kiệm không ít tiền, mấy người bạn học nghe được đều thập phần tâm động, nhưng lớp trưởng nếu đã cự tuyệt, bọn họ cũng không nói thêm gì.Bất quá một ít tính bạn học có tính cách hướng ngoại lại là cười cười nói lời cảm tạ, tỏ vẻ nhận tấm lòng của Triệu nhị thiếu.

"Chướng mắt 20% này, trực tiếp báo bữa ăn này tính dưới tên tôi." Triệu Hữu Vi hào phóng nói.

Hiển nhiên, hắn đây là nhìn ra người dẫn đầu kia sẽ không đáp ứng, cố ý nói như vậy.

"Không cần, dù sao cũng là hợp lớp chúng tôi, như thế nào phiền toái người ngoài chi tiền." Lớp trưởng miễn cưỡng mỉm cười lịch sự.

Vương Lị nhìn ra hắn có chút không vui, trong lòng đối với Nguyễn Miên Man càng chán ghét thêm vài phần, cảm thấy người quen của cô ta cùng cô ta đều đáng ghét như nhau, ỷ vào có mấy đồng tiền liền cảm thấy chính mình ghê gớm lắm.

Cô ta suy nghĩ một chút rồi đột nhiên mở miệng: "Anh nếu là có tiền, không bằng đi giúp đỡ cô chủ nhỏ trong miệng anh một chút, để cô ấy sớm một chút đi học đại học, rốt cuộc đầu năm nay, bằng cấp ba thật sự có chút quá thấp."



Triệu Hữu Vi liếc mắt cô gái vừa nối chuyện một cái: "Cô gái này nói chuyện thật có chút buồn cười, cô chủ nhỏ nào cần tôi giúp đỡ, tôi không cầu cô ấy giúp đỡ liền không tồi, cô ấy muốn học đại học hoặc là xuất ngoại du học cũng chỉ là việc nhỏ mà thôi, không cần người khác phải nhọc lòng, đương nhiên, cô một người bình thường không hiểu mấy cái này cũng thực bình thường, tôi thay cô chủ nhỏ cảm ơn cô quan tâm."

Nói xong, hắn cũng lười lãng phí thời gian ở đây, trực tiếp xoay người bỏ đi.

Vương Lị nhìn bóng dáng hắn, sắc mặt có chút xanh, cố tình bạn học bên cạnh còn nghị luận: "Xem ra Nguyễn Miên Man hiện tại thật sự rất có tiền dấy, thế nhưng con cháu nhà giàu như vậy còn cần cậu ấy giúp đỡ?"

"Má nó, sớm biết rằng cậu ấy lợi hại như vậy, lúc trước nên ôm đùi."(ôm đùi ý nịnh nọt)

"Ôm đùi cái gì, trực tiếp theo đuổi làm bạn gái không phải càng tốt hơn sao."

Mấy bạn học nam nói giỡn, đương nhiên, tuy chỉ là đùa vui, chưa chắc không có vài phần thiệt tình bên trong.

"Một đám đại đàn ông, không tự mình nỗ lực phấn đấu, chẳng lẽ còn muốn ăn bám bạn gái?" ngữ khí Vương Lị có chút khó chịu.

"Không phải, chúng tôi chỉ đùa một chút mà thôi, chính cậu không cao hứng cũng đừng giận cá chém thớt."

"Đúng vậy, có bản lĩnh tìm người chọc cậu mà phát giận đi."

Bạn học nam mới vừa rồi nói giỡn trực tiếp đáp trả.

Bên này bạn bè cũ vốn dĩ quan hệ khá tốt lại tranh cãi, bên kia, giám đốc đã quay lại phòng bếp, chuyển thỉnh cầu của Sở lão tiên sinh tới Tư tổng.

Hắn vẫn hy vọng Nguyễn Miên Man đi lên một chuyến, bởi vậy khi truyền lời không khỏi thêm chút tâm tư, đơn giản đem chuyện Sở lão tiên sinh mới vừa kể khái quát đơn giản một lần nữa.

Nguyễn Miên Man đã từng từ trong miệng ông Ngô nghe không ít chuyện của những năm đó, nghe xong giám đốc nói, không quá do dự liền đồng ý lên gặp.

Chờ Tư Cảnh Lâm và giám đốc đi cũng cô từ phòng bếp rời đi, trong phòng bếp Bạch Án sư phó nhịn không được đi tới bệ bếp cô vừa đứng.

Mới vừa rồi cô cắt mì cũng không nấu hết toàn bộ, trên mặt bếp đại khái còn dư lại một chút.Bạch Án sư phó cầm lấy sợi mì lên nhìn kỹ, xác định mỗi một sợi mì đều có hình dạng hoàn, hơn nữa từ đầu tới đuôi đều có độ dày giống nhau, có chút tay ngứa.

Hắn cầm lấy cục bột còn thưa lại bên cạnh, nhào xong cán mỏng, cầm lấy dao bắt đầu cắt mì.Mới cắt vài cái, hắn liền một bên lắc đầu một bên ngừng tay.Bếp trưởng bên cạnh thấy hắn buông dao, duỗi tay cầm lên mấy sợi mì hắn vừa cắt.Không sai biệt lắm, cũng có thể coi là sợi mỏng như châm, nhưng hắn không đều tay, ngược lại có một ít sợi lại hơi thô, nhìn liền không thoải mái.

"Còn phải nỗ lực." Đầu bếp trưởng vỗ bả vai hắn cổ vũ nói.

Tầng trên cùng.Từ trong miệng giám đốc biết được, người làm ra chén mì thọ kia chính là cô bé đứng bên cạnh, mấy người trong phong

bao đều có chút khó có thể tin, ngược lại là Sở lão tiên sinh tiếp nhận rất nhanh, một bên khen một bên mời cô ngồi đến bên người mình.

Đại khái Nguyễn Miên Man trời sinh có thiện cảm với các bậc phụ huynh, không riêng mấy ông lão, bà lão ở ngõ nhỏ thích cô, Sở lão tiên sinh cùng cô hàn huyên vài câu sau cũng thực thích cô bé này.

Tư Cảnh Lâm cùng mọi người gật đầu chào hỏi, cung ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô cùng Sở lão tiên sinh nói chuyện vui vẻ, không khỏi nghĩ đến ông nội nhà mình lúc ói chuyện cùng cô cũng là như thế.

Một già một trẻ nói chuyện vui vẻ, những người khác liền có chút dư thừa, giám đốc thấy nơi này không còn chuyện của mình, dứt khoát tay chân nhẹ nhàng lui ra ngoài.Hắn xuống lầu, nghĩ đến nồi mì vừa rồi, trực tiếp đi vào bếp, kết quả phát hiện nào còn có mì gì, nồi mì cũng đã rửa sạch sẽ.

Biết được bọn họ đã chia nhau hết, giám đốc hừ nhẹ nói: "Hay lắm, mấy người dám ăn vụng trong giờ làm!"

"Xem anh nói kìa, đầu bếp ăn món ăn như thế nào có thể nói là ăn vụng chứ? Gọi là nếm đồ ăn." Quản lý bếp vẻ mặt đứng đắn giải thích.Giám đốc trừng hắn một cái."Được rồi, không phải còn có mì sao, tôi lại cho ngươi làm một chén là được chứ gì." Quản lý bếp cùng giám đốc quan hệ cũng không tệ lắm, đối với anh mắt xem thường của giám đốc, chỉ có thể trấn an nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện