Edit: Cát

Beta: Mun

Bởi vì giấc mộng kia, cho nên một đêm này Tô Anh khó ngủ, thời thời khắc khắc cô đều nghĩ đến tràng cảnh trong mơ kia, thì ra lúc cô chết lại náo nhiệt như vậy, người nghĩ đến, người không nghĩ đến, đều có mặt.

Tề Duyệt, Tưởng Hiểu Hiểu, Lâm Thành Phong, dường như còn có Khương Triết, Triệu Vũ...

Còn có ai? Còn người đàn ông tàn khốc tuấn mỹ ngồi bên trong xe, khuôn mặt mơ hồ, cô lại cảm thấy rất quen thuộc, giống như cô đã sớm gặp qua anh ta.

Là ai? Tô Anh vắt hết óc, nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra.

Muốn dùng một đời này đi tìm chân tướng kiếp trước, giống như đúng là có chút khó khăn, có điều cô vẫn ở cạnh Khương Triết như cũ, quỹ đạo không thay đổi thì hẳn là người nọ sẽ còn đến gần cô.

Ngoại trừ Tề Duyệt, còn ai sẽ hận cô như vậy? Hận không thể làm cô chết. Cho dù là đối thủ của Khương Triết, là địch nhân, tội gì lại muốn tính mạng của cô – một người vợ trước đã li dị?

Tưởng Hiểu Hiểu sắm vai loại nhân vật gì? Là cô ta coi Tề Duyệt như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, hay Tề Duyệt chỉ đẩy cô ta ra phía trước ngụy trang, làm con rối?

Lại nói lần này bỏ tù Tề Duyệt, Tưởng Hiểu Hiểu phản ứng lạnh nhạt, muốn nói tình chị em hai người kia thật như vàng, vậy cũng thật đáng chê cười.

Duy nhất có thể làm người tin tưởng, đúng là Tưởng Hiểu Hiểu lợi dụng Tề Duyệt, một đời này, khi thấy Tề Duyệt đã không còn giá trị lợi dụng, cô ta liền không chút do dự vứt bỏ, tâm tàn nhẫn lại quả quyết!

Bởi vì trước mắt có rất nhiều sương mù, Tô Anh lại muốn mơ tiếp về tình cảnh kiếp trước lần nữa nhưng đáng, mặc kệ cô nghĩ như thế nào cũng vẫn không thành công, ngược lại lại chờ được một người khách không mời mà đến.

- --

Chuyện xảy ra vào đêm khuya.

Trước lúc sắp ngủ, cô đều đóng cửa sổ rất chặt, cô lo lắng Triệu Vũ nổi điên tới tìm mình.

Nhưng rốt cuộc người đàn ông xa lạ kia vào bằng cách nào? Tấn công mãnh liệt giống như báo vậy, chỉ là khi lần nữa cô nhìn thấy rõ khuôn mặt anh ta, rốt cuộc Tô Anh hiểu vì sao người trong mộng kia lại cho cô cảm giác quen mắt.

Người đàn ông tuấn mĩ đến yêu dị ngồi bên trong xe kia, chính là người đàn ông mấy ngày trước đến tiệm hoa tươi mua hoa nhài!

Cô kinh ngạc, càng kinh ngạc hơn khi giờ phút này anh ta mở cửa sổ mà vào, trên người còn mang theo hương vị máu tươi cùng hơi thở lạnh như băng.

"Không được kêu! Không được báo cảnh sát!".

Người đàn ông liền đè trên người cô, bàn tay lạnh băng che môi cô lại, khống chế bản năng phản kháng lại của cô, ánh trăng ngoài cửa sổ, làm cô thấy rõ tàn nhẫn trong đáy mắt nam nhân không chút nào che dấu.

Tô Anh gật đầu.

Cô rất nghe lời, cũng rất nhu thuận, xử lý vếtcthương cho anh ta, thậm chí còn nhường giường cho anh, chỉ là anh ta tới cũng chẳng hề có ý tứ, làm chăn đệm dính không ít vết máu, cô thay xong rồi ném chúng vào thùng giặt quần áo.

Giờ phút này người đàn ông thân trên trần trụi tinh tráng dựa vào đầu giường hút thuốc, khóe miệng anh ta mang theo ý cười, khuôn mặt tuấn mĩ có chút tái nhợt vì bị thương, lúc cặp mắt sắc bén đến thâm thúy kia nhìn thẳng Tô Anh, thân thể của cô có chút cứng đờ cùng căng chặt.

"Ngại quá, dọa cô rồi nhỉ?".

Giờ phút này thì lại ôn tồn lễ độ giống như mấy ngày trước.

Tô Anh liếc mắt nhìn anh ta một cái, lắc đầu, nhấp môi, cẩn thận thử hỏi: "...Chừng nào thì anh rời đi?".

"Bên ngoài đang có tuyết lớn, tôi lại không có quần áo để mặc, đi ra ngoài sẽ lạnh chết". Tất cả quần áo trên người anh ta đều có vết máu, áo khoác cũng bị ướt nhẹp, giờ phút này đã bị anh cởi ra ném vào thùng rác. Thói ở sạch của anh phát tác, một khắc cũng không thể chịu được.

Anh ta cắn điếu thuốc, đánh giá Tô Anh. Bởi vì là ban đêm, lúc này cô gái nhỏ mặc bộ áo ngủ lông xù xù, khuôn mặt mềm mại, dáng vẻ tú lệ, mềm mại ngoan ngoãn như vậy thật khiến người ta muốn ôm vào trong lòng mà thương yêu, khó trách Khương Tứ cùng Triệu Nhị thương yêu cô như vậy.

Mày cô đã nhăn tít lại, môi cũng cắn thành xanh trắng, đôi mắt xinh đẹp kia là đề phòng cùng hồ nghi, đại khái là sợ anh giết người diệt khẩu.

Ngược lại anh ta thì vô tâm dọa cô gái nhỏ: "Chờ trời sáng tôi sẽ đi". Dừng một chút: "Đừng sợ, tôi sẽ không làm thương tổn cô".

Tô Anh yên lặng, nhẹ giọng lẩm bẩm: "... Người xấu đều nói như vậy".

Tưởng Nghị hừ nhẹ một tiếng, bật cười, anh dập tắt tàn thuốc ném vào thùng rác: "Này cô bé, cô bé ngoan như vậy, tôi luyến tiếc đó".

Tô Anh liếc mắt nhìn anh ta một cái, là không tin.

Cô nhìn thời gian, còn chưa đến hai giờ sáng, vốn là vào mùa đông nên hừng đông đến muộn, thời gian còn quá sớm. Cô muốn biết thân phận của người đàn ông này, nhưng hỏi một cách quang minh chính đại không phải là cách làm của người thông minh, khẳng định anh ta cũng không ngốc đến mức nói ra thân phận của mình với một người xa lạ chỉ mới ba lần gặp mặt.

Nhưng thật ra cô không hề nói cái gì, lôi thùng rác đựng quần áo bẩn ra, ôm đi ra ngoài.

Tưởng Nghị: "Hả?".

Anh ta nghi hoặc: "Làm cái gì vậy? Muốn tiêu hủy chứng cứ nhanh như vậy?".

Tô Anh quay đầu lại, nhìn anh ta một cái: "Đúng vậy!". Lại bổ sung: "Đồ vật trong phòng tôi không muốn bị anh làm lộn xộn".

Người đàn ông nhún vai: "Hừ. Tôi cũng không có hứng thú chơi đùa với cô bé".

Anh ta lại bật lửa, lấy ra một điếu thuốc, châm lên, Tô Anh thấy dáng vẻ anh ta nhíu mày, anh ta nói: "Quá đau, không hút thuốc lá không được".

Tô Anh biết, đàn ông bị thương, lại không chịu đi bệnh viện, cô chỉ có thể cầm máu cùng băng bó đơn giản cho anh ta, cụ thể làm thế nào vẫn là anh ta chỉ cho cô, huống hồ nơi này của cô không có thuốc mê, lúc xử lý vết thương sẽ càng đau, thuốc duy nhất có thể giảm đau dường như cũng không có tác dụng gì.

Chỉ là một chút cô cũng không thể thương hại anh ta, cũng luyến tiếc sử dụng tâm của thực vật vì anh ta, trong lòng khẽ hừ nhẹ một tiếng, xứng đáng.

Cái gọi là tiêu hủy chứng cứ của Tô Anh cũng không phải là ném đi hay thiêu hủy chứng cứ, mà là ném vào máy giặt giặt sạch, không có quần áo, đúng là không dễ đi....

Lão ngô đồng đang nói: "Tô Anh, sau khi tôi phát hiện người đàn ông kia có ý đồ liền lập tức nói cho cô, không nghĩ tới động tác của hắn nhanh như vậy!".

Tô Anh nhìn mắt cửa, nhẹ giọng: "Không có việc gì, như vậy cũng tốt".

Cô cười cười: "Cảm ơn ông nha ngô đồng, ông nghỉ ngơi đi, nơi này tôi có thể ứng phó".

Thật ra cô đang lo lắng không tìm thấy người đâu, chưa từng nghĩ người nọ tự mình đi tới trước mặt cô, cũng coi như là chó ngáp phải ruồi. Việc cấp bách hiện tại, là phải biết thân phận của anh ta.

Máy giặt ong ong chuyển động, Tưởng Nghị đi ra, trên người khoác áo tắm dài của Tô Anh, thấy cô gái nhỏ ghé mặt vào trên máy giặt mơ mơ màng màng sắp ngủ, khuỷu tay chống lên, bàn tay đặt dưới gương mặt, mặt mày sạch sẽ nhu hòa non nớt.

- --

Quần áo sạch sẽ được gấp chỉnh tề đưa đến trước mặt, Tưởng Nghị tựa vào đầu giường, nâng mi mắt, trong ánh mắt như mực mang theo một chút ý cười, nhìn chằm chằm Tô Anh.

Tô Anh nói: "Quần áo của anh, hiện tại trời đã gần sáng rồi, anh cần phải đi".

Tưởng Nghị nhìn nhìn, không nghĩ tới, có một này hắn sẽ nhặt quần áo từ thùng rác về, chỉ là cô gái nhỏ này bận việc một đêm, đúng là anh không muốn làm cô thương tâm.

Anh ta ngồi dậy, quần áo trễ xuống làm lộ ra lồng ngực rắn chắc rộng lớn, thoạt nhìn thon gầy, dáng người lại cực tốt, được cong vân da rõ ràng, cực kì gợi cảm.

Tô Anh đã quay đầu đi ra khỏi phòng ngủ.

- --

Tưởng Nghị thay xong quần áo lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng ban đêm, trong hành động không nhìn ra được có chút nào không khỏe, tóc đen buông xuống trước trán làm cho anh ta thoáng nhìn mềm mại và vô hại hơn.

Giống như cảm giác thanh lãnh mấy ngày trước xuất hiện ở trước mặt cô.

Anh đi tới cửa sổ, ngoài cửa sổ là bầu trời màu xanh xám, đèn đường mờ nhạt thoạt nhìn có chút ấm áp.

Tuyết lớn vẫn còn, gió lạnh gào thét.

Trong phòng không bật đèn cô không thấy rõ thần sắc đồi phương, chỉ là lẩm bẩm: "Cảm giác giống như đang nằm mơ".

Nhưng mà người đàn ông nghe được cười khẽ một tiếng.

Tô Anh nói: "Tôi mặc kệ anh là ai, cũng sẽ không nói cái gì ra ngoài, nhưng về sau không có việc gì thì anh cũng đừng tới nhà của tôi".

"Chuyện này có khả năng không được".

"Hả? Anh...".

"Hẹn gặp lại, cô bé".

Người đàn ông không nói thêm gì, xoay người nhảy xuống.

Tô Anh chạy tới phía trước cửa sổ, nhìn xuống thêm chút nữa, đã không thấy bóng dáng người đàn ông đâu.

- --

Tưởng Nghị không trở lại khách sạn ngay lập tức, anh ta đi tìm quán bar ngồi uống mấy chén, cho đến khi trời đã sáng, mới mang theo người đầy mùi rượu trở về khách sạn, ở nơi đó, Tưởng Hiểu Hiểu đã chờ anh ta.

"Anh, anh lại đi đâu vậy? Em đi đến phòng anh không thấy ai, đợi anh đã lâu".

Ánh mắt Tưởng Nghị cực kì lạnh lùng, anh ta liếc mắt nhìn Tưởng Hiểu Hiểu: "Anh đi chỗ nào còn cần phải thông báo cho em sao? Sáng sớm em lại đây, là có chuyện gì?".

Lập tức Tưởng Hiểu Hiểu xin khoan dung: "Anh, anh biết rõ em không có ý này, em chỉ lo lắng cho anh thôi". Cô ngửi được mùi rượu trên người Tưởng Nghị: "Anh, anh lại ra ngoài uống rượu sao?".

Tưởng Nghị hừ lạnh một tiếng: "Ừ". Ấn mật mã mở cửa vào nhà.

Tưởng Hiểu Hiểu theo anh ta đi vào, khi vào cửa không cẩn thận té ngã một cái, cô ngã vào trong lòng ngực Tưởng Nghị, đáng thương hề hề: "Xem đi, em ngồi xổm ở cửa rất lâu vì chờ anh, chân đều bị tê rần".

Tưởng Nghị cúi người, bế cô đặt lên ghế sô pha: "Em nghỉ ngơi tốt rồi thì đi, anh muốn ngủ".

"Anh, khi nào chúng ta trở lại đế đô?".

Động tác ném áo khoác xuống của Tưởng Nghị dừng một chút: "À, nếu em gấp, thì có thể về trước".

Tưởng Hiểu Hiểu lập tức: "Anh, em muốn cùng anh về".

Anh vào phòng tắm, mặt mày mất tự nhiên hơi hơi nhăn lại, anh kéo quần áo, quả nhiên thấy miệng vết thương đã vỡ ra.

Thật ra đêm qua anh lén đi đến chỗ Tưởng Long, buổi tối nhìn lão ta cùng mấy người phụ trách ăn cơm mắt đi mày lại, anh liền biết là có chuyện. Có điều khi đi nghe lại bị phát hiện, bảo vệ nhà anh thật sự không lưu tình chút nào, tất cả đều xuống tay rất tàn nhẫn.

Anh đều thấy rõ ràng mặt của mọi người, nhưng lại không biết người phụ nữ đưa lưng về phía cửa sổ là ai?

Người phụ nữ kia ăn mặc kín mít, tóc tai đều không hề lộ, nghe khẩu khí của Tưởng Long, là để cô ta tùy thời giám thị anh và Tưởng Diễn, dường như là người bên cạnh bọn họ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện