Edit: Liz

Beta: heka

Khương Triết ở lại bệnh viện mấy ngày, bây giờ cho dù Khương Triết không muốn cũng nhất định phải chờ cho vết thương chuyển lành, cho đến khi khỏi hẳn mới có thể xuất viện. Tô Anh cách ngày sẽ đi tới bệnh viện thăm, nhưng bất ngờ là cô không còn gặp Dương Thanh nữa.

Cũng không biết có phải do Tô Anh đã nhắc nhở Khương Triết, khiến Khương Triết có động tác nên rốt cuộc Dương Thanh không xuất hiện nữa hay không.

Thế nhưng thỉnh thoảng Tô Anh sẽ nghe lão ngô đồng nói Khương Minh nhiều lần đưa đón Dương Thanh đi làm, giống như một đôi đang yêu nhau vậy, quan hệ giữa Dương Thanh và Khương Minh thật không tệ. Điều này không khỏi khiến Tô Anh nổi lên nghi ngờ. Cho đến khi Khương Triết nói cho Tô Anh biết địa chỉ mà Tô Anh đưa Khương Triết tìm hiểu, trên danh nghĩa là do mẹ của Dương Thanh mua, nhưng mẹ Dương Thanh không ở đó. Từ khi mẹ Dương Thanh trúng gió vẫn luôn ở bệnh viện, tiền chữa trị cùng các khoản lặt vặt khác đều do Khương Minh chi trả.

Trợ lí Diêu nói: "Chúng tôi đã theo dõi, xác thật Triệu Sùng Sơn đi chỗ đó, sau đó Khương Minh cũng đến, tuy là một trước một sau nhưng khẳng định hai người đó có liên hệ với nhau. Tôi cho người vào phòng kia xem xét qua nhưng không có gì đặc biệt, cũng không thấy đồ vật khả nghi nào."

Tô Anh hỏi: "Hai người bọn họ có thể giao dịch gì đó không?"

Trợ lí Diêu nói: " Việc này tạm thời chưa có tra được, nhưng xem tình hình này thì hẳn là vậy."

Tô Anh nâng mặt nghĩ Triệu Sùng Sơn và Khương Minh còn có quan hệ giao dịch gì được? Trong trí nhớ của Tô Anh, Triệu Sùng Sơn và Khương Minh chưa bao giờ có liên hệ qua. Chỉ biết Khương Minh có dã tâm với Khương Thị, mà đối với Khương Triết lại đầy bất mãn, Khương lão gia tử cũng không có thân cận với anh ta, nhưng quan hệ cha con của Khương Minh với Khương Quân lại cực kì thân thiết.

Khương Triết thấy Tô Anh suy nghĩ đến mức lông mày nhăn cả lại thì nói: "Triệu Sùng Sơn và Khương Minh lén lút liên hệ, vậy khẳng định sẽ không chỉ liên hệ lúc này thôi, chúng ta vẫn còn có cơ hội."

Tô Anh gật đầu "Vâng, em hiểu."

Lông mày Tô Anh giãn ra, cười nhẹ sau đó liền không nghĩ nhiều nữa.

Trợ li Diêu nâng kính đen lên, thấp giọng: "Khương Tổng, tôi về công ty trước."

Khương Triết gật đầu.

Trợ lí Diêu tạm biệt Tô Anh, lúc này mới rời khỏi phòng bệnh.

Tưởng tượng đến cảnh Khương Triết trên giường bệnh, trợ lí Diêu liền không nhịn được muốn cười, tâm tình càng vui sướng. Đại khái do nhìn quen dáng vẻ Khương Triết oai phong không gì là không làm được nay lại đột nhiên suy yếu nằm trên giường bệnh, trên đầu còn quấn băng, trợ lí Diêu liền cảm khái "Quả nhiên cường đạo thì đều có cường đạo thu" [1]

[1]cường đạo thì đều có cường đạo thu: gần nghĩa với "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn".

Tỷ như bé hoa nhài hồi trước mềm tính như vậy, ngày thường một câu mạnh miệng cũng không nói, nay tính tình trở nên cứng rắn lên cũng khiến cho Khương triết phải nghe theo.

Chậc chậc.

Mỹ nhân kế quả nhiên lợi hại, kể cả Khương Triết cũng ngã hố! Tô Anh cũng cảm giác được trợ lí Diêu đang chìm trong thế giới riêng, bởi vì Tô Anh cảm thấy ánh mắt trợ lí Diêu nhìn cô đều sáng đến mức lấp lánh, thái độ rất đáng sợ, khiến Tô Anh không thể nào hiểu được, cảm giác vô cùng quái dị.

... Cứ giống như đang bị quần chúng buôn dưa vây xem vậy.

Tô Anh cắn quả táo.

Khương Triết biểu tình lãnh đạm nhìn Tô Anh.

Tô Anh lập tức phản ứng lại, táo này hình như cho bệnh nhân nha, không cẩn thận lại tự mình gặm mất rồi, "Ngại quá, em gọt cho anh một quả khác."

Khương Triết cười thành tiếng "Bé hoa nhài."

"Vâng!"

Khương Triết lại không nói lời nào nữa.

Tô Anh cầm quả táo gọt vỏ. Khương Triết im lặng thật lâu nhìn ngón tay cô gái linh hoạt gọt vỏ táo, một vòng rồi lại một vòng kéo ra một đoạn dài lại không hề bị đứt.

Khương Triết: "Gần đây thân thể của em vẫn ổn chứ?"

Gần như vừa dứt lời, Khương Triết thấy đoạn vỏ dài kia đột nhiên đứt rời, mà Tô Anh không hề có bất kì phản ứng gì, dường như động tác trên tay không đổi, chậm rãi gọt tiếp, từng vòng, từng vòng vỏ lại xuất hiện. Tô Anh cười không hề có chút gắng gượng: "Vẫn tốt mà. Anh yên tâm, em còn chưa tìm được chân tướng ai hại chết em, em sẽ không dễ dàng chết đi, nếu chết đi rồi thì thật oan uổng quá."

Khương Triết đột ngột cầm tay Tô Anh, Tô Anh dừng động tác lại, cảm thấy tay mình bị một bàn tay to dày, nóng bỏng siết đến sắp hỏng rồi. Tô Anh nghi hoặc hỏi "Làm sao vậy?"

Khương Triết lạnh giọng: "Đừng nói dối."

Tô Anh nghiêm túc: "Em không lừa anh, em thật sự không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái."

Khương Triết tỉ mỉ nhìn Tô Anh, ánh mắt Tô Anh chân thành tha thiết giống như không có nói dối. Hơn nữa, thoạt nhìn Tô Anh cũng không có gì không tốt, khuôn mặt hồng hào, có thể chạy nhảy, tinh thần tốt. Khương Triết nhíu mày buông tay đang cầm tay Tô Anh ra.

"Cho dù có chuyện gì, anh muốn em hãy nói với anh đầu tiên."

"Được."

Khương Triết nhắm mắt lại, giữa hai lông mày hiện lên sự lãnh đạm.

- --

Lúc Tô Anh vừa rời khỏi bệnh viện lại gặp được Triệu Vũ và Lâm Thành Phong đến thăm Khương Triết. Đã một thời gian Tô Anh không gặp Lâm Thành Phong, tóc bị cạo, miệng vết thương thoạt nhìn đã hồi phục tốt, qua một thời gian nữa là có thể cắt chỉ, ngay cả đi lại cũng không nhìn ra chân Lâm Thành Phong từng bị gãy.

"Anh Anh."

Lâm Thành Phong thoạt nhìn rất vui vẻ: "Anh Anh, em phải đi về hả?"

Tô Anh gật đầu: "Vâng, vết thương của anh đã khỏi chưa?"

Lâm thành Phong vung tay lên: "Yên tâm, đã sớm không có việc gì, hiện tại anh có thể chạy một hơi lên năm tầng lầu không thở gấp."

Dáng vẻ rất hào khí khiến người nhìn muốn cười.

Triệu Vũ ngại Lâm Thành Phong quá phiền, đá Lâm Thành Phong một cái: "Cậu đi trước đi!"

Lâm Thành Phong nhìn Triệu Vũ lại nhìn Tô Anh, trợn trắng mắt: "Rồi."

Mỗi bước đi đều lưu luyến.

Tô Anh nhìn về phía Triệu Vũ, người đàn ông mặc toàn màu đen, áo gió dài đến mắt cá chân, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt lạnh lùng, giữa mày lại có chút lệ khí, thoạt nhìn là người không dễ tiếp cận.

Tô Anh nói: "Anh Triệu Vũ, anh cũng...."

Triệu Vũ ừ một tiếng, nhíu mày gẩy tàn thuốc: "Đi thôi, anh đưa em về."

Tô Anh xua tay nói: "Không cần đâu, em quay xe là về tới nơi, anh đi tìm Khương Triết đi."

Triệu Vũ hừ một tiếng, lạnh giọng: "Giờ xe hơi cũng mềm oặt thôi nhỉ, tùy tiện ra đường cho bị đâm tiếp?"

Tô Anh nghẹn họng, nhịn không được trợn mắt: "Phi phi phi, anh đừng có miệng quạ đen."

Triệu Vũ hừ lạnh chọc chọc đầu Tô Anh: "Cho nên em phải ngoan ngoãn, bé hoa nhài. Hiện giờ tình hình không yên ổn, cũng không thể tự mình hành động mù quáng được."

Tô Anh khựng lại, nhíu mày: "Người tài xế gây tai nạn hiện tại thế nào rồi?"

Về tin tức của người tài xế, Tô Anh không biết gì. Phần lớn thời gian Tô Anh đều cố tình xem nhẹ. Đại khái do bóng ma đời trước, Tô Anh luôn không nghĩ tới đối mặt với những gì liên quan đến sự cố làm cô đau khổ."

Triệu Vũ nhìn Tô Anh nói: "Nơi này không có tiện để nói chuyện, lên xe anh nói."

Cho đến khi Tô Anh cùng Triệu Vũ rời bệnh viện, lẫn vào dòng xe cộ cuồn cuộn, Tô Anh mới nghe Triệu Vũ nói: "Vương Thực còn ở cục cảnh sát, nhiều lần thẩm vấn vẫn không chịu mở miệng. nhưng mà nghe nói gần đây miệng hắn trở nên mềm đi nhiều, hẳn là sẽ có được vài tin hữu dụng."

Tô anh: "Vâng, chỉ cần Vương Thực không chết, những bí mật đó đều phải khai ra."

"Vương Thực bị giam giữ nghiêm ngặt, cũng không có người nhà, Vương Thực không thể chạy được."

"Vâng."

Tô Anh bình tĩnh khiến Triệu Vũ ngoài ý muốn, nhịn không được nhìn Tô Anh. Tô Anh dựa bên cửa sổ, chớp mắt mơ màng, dáng vẻ buồn ngủ.

Triệu Vũ lo lắng nãy giờ đều tan thành mây khói, chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại, tay ngứa đến mức muốn xoa xoa khuôn mặt hồng hào của Tô Anh....

Trứng Thối, dám không chút phòng bị trước mặt anh.

Tóc độ xe chậm lại, bình ổn chạy trên đường.

Triệu Vũ nhớ tới trước đó không lâu cùng Khương Triết nói chuyện điều tra chân tướng, những kẻ muốn làm hại Tô Anh đều không thể tha thứ.

Nhưng giờ thì chưa thể.

Hiện giờ điều Triệu Vũ muốn nhất là xử lý tên Triệu Sùng Sơn, Triệu Vũ anh phải cho Tô Anh một câu trả lời.

- --

Trần Thục Phân tự bước vào tiệm của Tô Anh, bà giơ ấm nước trong nhà đi tới đi lui liền thấy một bóng người cao lớn đĩnh đạc đang ôm Tô Anh tiến vào trong tiệm.

Tô Anh buồn ngủ đến độ dựa vào vai người đàn ông ngủ đến không còn biết gì, bị người ta ôm đi cũng không tỉnh lại.

Trần Thục Phân kinh ngạc đến trừng to đôi mắt, định đỡ lấy Tô Anh.

Triệu Vũ đè thấp âm thanh, nói nhỏ: "Không cần, để cháu."

Trần Thục Phân lập tức nói: " Không sao, dì tới đỡ."

Triệu Vũ: " Dì à, Anh Anh rất nặng, người ôm không nổi, còn có thể bị thương ở eo."

Trần Thục Phân: "......"

Triệu Vũ ôm Tô Anh lên lầu, bước đi chậm rãi, ổn định, tránh những chậu cây ở cầu thang. Trần Thục Phân đi theo phía sau, giúp Triệu Vũ mở cửa, kéo chăn.

"Để lên trên giường đi." Trần Thục Phân có chút không yên tâm: " Tô Anh bị cảm?"

"Do mệt mỏi quá thôi."

Triệu Vũ bỏ Tô Anh vào trong chăn, thuận tay kéo chăn đắp Tô Anh kín mít, cẩn thận đè chăn ở cằm xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, hô hấp nhè nhẹ phun lên tay Triệu Vũ khiến lòng Triệu Vũ tê dại, ngứa ngáy.

- -- Trứng thối mê người.

Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, dưới ánh mắt như hổ rình mồi của Trần Thục Phân, Triệu Vũ ngồi dậy, cùng với Trần Thục Phân ra khỏi phòng.

Triệu Vũ: "Phiền dì chăm sóc Tô Anh, cháu đi trước."

Lâm Thục Phân liên tục đáp ứng: "Dì biết, dì biết."

Triệu Vũ cảm thấy anh bị Trần Thục Phân coi là một con sói háo sắc cần đề phòng cũng không biết nói gì. Triệu Vũ nhịn không được muốn cười lên, nghĩ lại anh đúng là một con sói không có ý tốt.

Sửa lại cổ áo, Triệu Vũ nói: "Gần đây thân thể Anh Anh có chút suy nhược, lát cháu cho người mang chút thuốc bổ qua."

Trần Thục Phân nghi hoặc: "Tô Anh bị bệnh? Cháu không biết đâu, nha đầu Tô Anh kia cái gì cũng giấu trong lòng, bị bệnh cũng không nói."

Kì thật Triệu Vũ cũng không biết Tô Anh có phải bị bệnh hay không. Chỉ là có thể trong vòng một đêm cứu Lâm Thành Phong khôi phục như lúc ban đầu hẳn là không dễ dàng gì. Nói thế nào thì cũng vẫn nên bồi bổ.

Triệu Vũ không tiện nói nhiều: "Con gái hẳn là nên bồi bổ."

Trần Thục Phân bừng tỉnh: "Ừ, dì hiểu rồi."

Triệu Vũ rời đi thật nhanh.

Khi Tô Anh tỉnh lại, sắc trời đã tối. Tô Anh dụi mắt, nghi ngờ không biết tại sao bản thân lại nằm trên giường trong phòng mình.

Khi Tô Anh rời giường, dã thấy một bàn đồ ăn thơm ngào ngạt. Lưu Vận và Trần Thục Phân đều ở trong phòng vốn đang an tĩnh, khi thấy Tô Anh bước ra khỏi phòng đều trở nên ồn ào lên.

Trần Thục Phân cười nói: "Cháu tỉnh rồi, tới đây, dì làm đồ ăn cháu thích này, lại đây, ăn cơm."

Lưu Vận gào to: "Con cũng không có được đãi ngộ như vậy, khẳng định là con được nhặt ở ven đường."

Chú Lưu đánh Lưu Vận một cái: "Con còn nhiều lời."

Khung cảnh náo nhiệt, lòng người ấm áp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện