Edit: Rine

Beta: 如意 Như Ý

Khoảng 5 giờ rưỡi chiều, quả nhiên Phạm Nghị tới đón các cô.

Anh thật sự không hề kiêng dè, trực tiếp đỗ xe ở trước cửa hàng Lưu gia. Thậm chí anh còn xuống xe, mang theo hoa quả chủ động chào hỏi Trần Thục Phân.

Trần Thục Phân cẩn thận đánh giá Phạm Nghị. Lưu Vận cũng không giới thiệu gì cả, chỉ nói: "Đây là bạn của con, tiện đường tới đón con và Anh Anh ra ngoài chơi!"

Phạm Nghị cười vui vẻ: "Chào dì ạ."

"Chào cậu."

Hiển nhiên Trần Thục Phân đã quên mất diện mạo của Phạm Nghị, cũng không có nhận ra người tới là anh. Tuy rằng hoài nghi người này rất có thể là bạn trai mới của Lưu Vận, nhưng vì Lưu Vận che che giấu giấu nên rốt cuộc bà cũng không hỏi cái gì, chỉ nói: "Buổi tối các con nhớ về sớm một chút, chú ý an toàn."

Lưu Vận xua xua tay nói: "Con biết rồi."

Cô dẫn Phạm Nghị đến tiệm hoa của Tô Anh, Phạm Nghị nhìn thấy bên ngoài, bèn nói: "Không tệ, trang trí rất xinh đẹp."

Lưu Vận cảm thán: "Đúng không? Em rất hâm mộ Tô Anh có thể mở một cửa tiệm nhỏ, làm chuyện mình thích, mỗi ngày còn được tự do tự tại, không cần chịu sự tức giận của người khác."

Phạm Nghị vẫn chưa đáp cái gì, Lưu Vận đã nói tiếp: "Thế nhưng em không có khả năng ngồi không một chỗ được, em càng thích dốc sức làm công việc như hiện tại hơn, có được cảm giác thành tựu."

Phạm Nghị: "Vậy em còn than cái gì?"

"Hâm mộ một chút không được sao?"

"Được rồi, em nói cái gì thì là cái đó."

Hai người vào tiệm hoa. Thấy Tô Anh không ở dưới lầu, Lưu Vận bèn đi đến cầu thang gọi một tiếng: "Tô Anh, Tô Anh?"

Âm thanh Tô Anh truyền đến từ xa: "Tớ lập tức xuống ngay, các cậu chờ một lát."

Lưu Vận nói: "Không cần vội, cậu cứ từ từ đi."

Cô chạy lên không tiện lắm nên trở lại nhà kính trồng hoa phía trước, Phạm Nghị không quá yêu thích hoa vì vậy lúc này ngồi yên trên ghế chơi di động. Lưu Vận cướp lấy di động của Phạm Nghị: "Anh suốt ngày đều chơi di động, không thể bỏ nó xuống một lát sao?"

Phạm Nghị cười, kéo Lưu Vận đến bên người anh. Đôi tay đặt ở bên hông cô, ngửa đầu nói: "Được rồi. Mới nãy không phải do anh quá nhàm chán sao?"

"Em mới đi khỏi có vài phút thôi." Lưu Vận nhịn không được nhéo nhéo mặt Phạm Nghị. Người đàn ông này có khuôn mặt thật đẹp trai, tuy rằng không đẹp như mấy người Khương Triết, Lâm Thành Phong, nhưng dù sao cũng không kém bao nhiêu, huống chi anh lại thật sự mang đến niềm vui cho cô.

"Em không biết có một câu gọi là sống một giây bằng một năm sao?"

"Nói năng ngọt xớt!"

"Bảo bối, có trời đất chứng giám, những câu anh nói đều là thật lòng!"

"Lắm điều!"

- --

Cùng lúc đó, ở trên gác, sắc mặt Tô Anh có thể nói là vô cùng khó coi.

Bởi vì mới vừa rồi lão ngô đồng nói cho cô biết, người đàn ông làm việc đó với Tề Duyệt ở trong xe vào hôm trước, vậy mà lại là Phạm Nghị! Người đang ở bên cạnh Lưu Vận kia.

Thậm chí cô cho rằng mình nghe sai, liên tục xác nhận với lão ngô đồng, quả thật không sai.

Cô còn tưởng rằng là chuyện trước khi quen Lưu Vận, nhưng lão ngô đồng nói mới đêm hôm qua hai người kia còn ở trên xe "giao phối" hồi lâu, cuối cùng lúc rời đi cũng cùng nhau đi, không biết có đổi sân tái chiến trận thứ hai hay không.

"Đáng giận!"

Tô Anh phát hiện định lực của mình rốt cuộc không đủ. Cô có thể bình tĩnh đối mặt với Khương Triết, cho dù là lúc anh cởi cúc áo của cô thì trong lòng cô cũng sẽ không có chút dao động nào, nhưng giờ phút này, cô lại hơi lo lắng đứng ngồi không yên.

Lưu Vận là bạn tốt nhất của cô, Trần Thục Phân xem cô như một nửa con gái của bà, chăm sóc rất chu đáo. Nếu nói người cô quan tâm nhất sau khi sống lại là ai, cô có thể không chút do dự nói chính là bọn họ. Hiện tại, tên Phạm Nghị kia vào tối hôm qua còn dây dưa không rõ với Tề Duyệt, hôm nay đã ở trước mặt Lưu Vận làm bộ làm tịch!

Anh ta là thể loại gì vậy? Tô Anh hiếm khi tức giận, lúc này cô càng thiếu kiên nhẫn hơn cả chuyện Dương Văn Bác lần trước.

Cô vuốt vuốt ngực, trái tim đang đập "thình thịch".

Cuối cùng cô vẫn bình tĩnh lại, đối phó loại người này không thể tuỳ tiện. Ít nhất phải có chứng cứ Phạm Nghị bắt cá hai tay, nếu không anh ta phủ nhận thì làm sao bây giờ?

Tô Anh điều chỉnh lại cảm xúc, cũng chỉ là một người đàn ông thích lăng nhăng với phụ nữ khác, thật sự cũng không ghê gớm gì.

- --

Tô Anh vừa mới đi đến cửa cầu thang, liền nghe được đoá hoa ở ngoài cửa kêu lên: "Xấu hổ xấu hổ xấu hổ, thật xấu hổ xấu hổ!"

Âm thanh xương rồng lớn nhất: "Vận Vận thật xấu hổ xấu hổ, vậy mà lại hôn đàn ông!"

Tô Anh: "..."

Cô bước chân lớn tiếng, tốc độ đi ra ngoài nhanh hơn, người chưa tới tiếng đã vang: "Tiểu Vận, thật ngại quá, để các cậu chờ lâu rồi."

Lúc Tô Anh xuất hiện ở nhà kính trồng hoa. Lưu Vận đã tách ra khỏi Phạm Nghị, cô ấy xoa xoa môi như muốn che giấu nhưng lại càng khiến người ta hiểu rõ, cười nói: "Không có gì, dù sao cũng không vội vàng."

Tô Anh thấy gương mặt Lưu Vận ửng đỏ, môi thì hồng hơn.

Phạm Nghị đứng lên, tươi cười ôn hòa: "Tô Anh? Đã lâu không gặp." Anh ta nhìn cô: "Mười mấy năm không gặp, em cũng không thay đổi gì cả."

Tô Anh cũng cười: "Đúng vậy, đã lâu không gặp. Lâu như vậy không gặp, không nghĩ tới anh thay đổi rất nhiều, em cũng không nhận ra người đến là anh."

Lưu Vận cười ha hả ôm lấy cánh tay Phạm Nghị: "Có phải trở nên đẹp trai hơn không?"

Tô Anh: "Ha ha."

Tô Anh cười có ý khác, Lưu Vận lại không phát giác được, chỉ nói: "Làm sao, tớ biết là không đẹp trai bằng Khương Triết nhà cậu. Ai da, Phạm Nghị, chắc anh không biết, Khương Triết là bạn trai Tô Anh, đối xử rất tốt với cậu ấy, lúc Tô Anh nằm viện anh ấy còn ở bệnh viện chăm sóc đấy!"

Phạm Nghị gật gật đầu, nói: "Được như vậy thật hạnh phúc, chúc mừng em. Hôm nay anh ta có thể cùng nhau đi ăn với chúng ta không?"

Tô Anh: "Bởi vì lúc trước chăm sóc em nên hiện tại công việc của anh ấy chồng chất quá nhiều, rất bận rộn, chắc không có thời gian."

Lưu Vận tiếc hận nói: "Ai da, vậy chỉ có thể hẹn lần sau."

Tô Anh nghĩ, có thể sẽ không có lần sau.

Thật ra Phạm Nghị có biết Khương Triết. Khương Tứ của Khương gia, mỗi lần Tề Duyệt ở dưới thân anh ta đều sẽ kêu tên người này. Bất cứ lúc nào, chỉ cần đang làm tình, trong miệng người phụ nữ kia cũng chỉ biết gọi hai chữ này. Người phụ nữ cao ngạo như vậy, lại nhớ mãi không quên Khương Tứ. Nhưng Khương Tứ lại chẳng thèm liếc nhìn cô ta bởi vì anh ta đã hái được một đóa hoa nhài tốt hơn.

Đây cũng là lần đầu tiên Phạm Nghị nhìn thấy Tô Anh sau mười mấy năm. Tuy rằng đã nghe người ta nói về cô rất nhiều, lần này nhìn thấy mới không thể không thừa nhận Tô Anh quả nhiên là xinh đẹp động lòng người, hoàn toàn khác với Tề Duyệt cao ngạo cường thế. Cô ấy dịu dàng, yêu kiều, vừa đúng là kiểu phụ nữ Khương Tứ thích.

Nếu Tề Duyệt muốn chiếm được tình cảm của Khương Tứ thì phải sửa đổi tính cách, còn không chỉ sợ cả đời này cô ta cũng không có cơ hội.

Đối với anh ta thì không sao cả, dù sao cũng chỉ là bạn giường an ủi nhau lúc cô đơn mà thôi.

- --

Buổi tối đi ăn lẩu ở Quân Duyệt, bởi vì Lưu Vận nói: "Bạn bè gặp nhau, chỉ có ăn lẩu mới có thể ăn cho đã!". Cô còn muốn uống một ít rượu, chỉ là bị Tô Anh ngăn lại vì không muốn thấy cảnh say rượu loạn tính sau đó.

Tô Anh đang sầu lo, cô không biết phải nói như thế nào về chuyện Phạm Nghị và Tề Duyệt có quan hệ bất chính cho Lưu Vận. Cô tin tưởng Lưu Vận sẽ tin lời cô nói, nhưng nếu Lưu Vận hỏi làm sao cô biết được, phát hiện ra như thế nào, có chứng cứ gì, chẳng lẽ cô bảo là do lão ngô đồng nói cho cô biết sao?

Chuyện này thật khó khăn, trừ khi cô có chứng cứ Phạm Nghị và Tề Duyệt thân mật, dù không có chứng cứ thì cô có thể tận mắt nhìn thấy một lần cũng tốt.

Lưu Vận cao hứng nói: "Anh Anh, tới đây, nâng ly vì ba người chúng ta có cơ hội cùng nhau ăn cơm!"

Phạm Nghị rất dung túng Lưu Vận, cô nói cái gì anh ta nghe cái đó. Tô Anh cũng giơ ly lên, ba người cụng ly với nhau.

Lưu Vận uống một ngụm bia nhỏ, nói: "Hôm nay tớ rất vui!"

Tô Anh không khỏi nhớ tới quá khứ, cô đã từng bắt gặp Lưu Vận và Phạm Nghị lén lút hẹn hò. Sau đó, cười cười đùa đùa đi với nhau, Lưu Vận đi giữa, tay trái cô ấy thì nắm tay Phạm Nghị, tay phải nắm tay Tô Anh. Rất nhiều lúc Tô Anh đều sẽ tự nói đùa rằng mình là một cái bóng đèn lớn vô địch.

Nhớ tới khi đó thật sự rất vui vẻ, rất đơn thuần.

Cô tin tưởng khi đó Phạm Nghị cũng là đơn thuần thích Lưu Vận, nhưng hôm nay vì sao lại làm ra những chuyện khiến người khác ghê tởm thế này?

Tô Anh đi vào toilet.

Cô đứng ở trước cửa sổ toilet, nghĩ thầm có lẽ nên thuê một thám tử tư theo dõi điều tra Phạm Nghị, chắc có thể tra ra được.

"Tô Anh? Cô chính là Tô Anh mà ngô đồng nhắc tới sao?"

Đang lúc cô hết sức suy tư, một âm thanh xa xưa truyền đến, tuy rằng xa lạ nhưng lại hồn hậu kéo dài giống như lão ngô đồng.

Cô đóng chặt cửa WC, không nhiều lời liền đi tới cửa sổ cuối hành lang, xác nhận an toàn, mới nói: "Tôi là Tô Anh, ông là cây hòe sao?"

"Là tôi."

Tô Anh nghe ngô đồng nói hình như nơi này do một cây hòe già theo dõi, cây hòe này ở công viên nhưng cô vẫn không có thời gian đi xem qua, vì thế cô tỏ vẻ xin lỗi. Cây hòe già lại không cảm thấy có gì to tát, nó đã sớm nghe ngô đồng nói tới vấn đề của Tô Anh, cũng biết cô mới xuất viện không lâu, không có cách nào đến được.

Cây hòe nói: "Tôi cũng là quá nhàm chán, đứng ở đằng kia không biết đã bao nhiêu năm, giờ có thể làm chút việc cũng rất thú vị."

Tô Anh liền nói: "Cảm ơn ông, tôi vẫn luôn nhờ vào lão ngô đồng, cũng nhờ vào tất cả các ông, nếu không phải có mọi người, tôi cũng không biết Phạm Nghị lại khốn nạn như vậy!"

Nhắc đến Phạm Nghị, cây hòe liền nói: "Lần này tôi chủ động tìm cô, chính là muốn nói cho cô biết Tề Duyệt kia đến Bách Nhạc Môn."

Tô Anh: "Bách Nhạc Môn? Cô ta đi cùng ai? Có phải Khương Triết cũng đến đúng không?"

"Đi cùng mấy người bạn của cô ta, đại khái hai mươi mấy người, còn Khương Triết sao? Tôi chưa gặp cậu ta, thế nhưng tôi thấy Triệu Vũ và Đào Nhiên."

Tô Anh sờ cằm, nếu Phạm Nghị và Tề Duyệt gặp mặt, có thể lộ ra manh mối không nhỉ? Dù sao đến cùng một chỗ không chừng sẽ có cơ hội.

"Được, cảm ơn ông đã nói cho tôi điều này."

"Không có gì."

Trở lại bàn ăn, Tô Anh ăn thêm một ít. Cô nhìn ánh mắt thân thiết, quấn lấy nhau của Lưu Vận và Phạm Nghị, nói: "Đợi chút chúng ta đi ca hát được không?"

Lưu Vận lập tức: "Được đó được đó, dù sao ngày mai cũng không đi làm, chúng ta có thể thoải mái chơi đùa." Sau đó cô lại nói: "Tô Anh, cậu vừa mới khỏi bệnh, không thể ra ngoài quá lâu."

Tô Anh cười nói: "Được, tớ biết rồi."

Phạm Nghị không nói cái gì, chỉ gọi điện thoại đặt phòng, Tô Anh giành nói: "Không cần đâu, em đã đặt phòng rồi. Nghĩ tới hồi cao trung em đã ăn không của hai người rất nhiều, lần này để em mời đi."

Phạm Nghị bất đắc dĩ, ra ngoài ăn uống chơi đùa là việc anh ta chưa từng để phụ nữ mời lần nào. Lưu Vận lại xua xua tay, cũng không để ý: "Không có việc gì, lần sau chúng ta mời lại cậu ấy là được rồi."

Tô Anh mỉm cười, không bày tỏ ý kiến.

- --

Tô Anh chưa tới Bách Nhạc Môn được mấy lần, cũng không coi là quá quen thuộc với nơi này. Nhưng cô nhận ra giám đốc Lý Quốc Bang của Bách Nhạc Môn, Lý Quốc Bang cũng biết cô.

Cô vừa vào cửa, Lý Quốc Bang liền ra đón, ông ta biết vị này không phải xuất thân hào môn đại tộc, nhưng lại chính là người phụ nữ của Khương Tứ. Hơn nữa mấy người Triệu Nhị, Đào Nhiên, Lâm Thành Phong đều có quan hệ rất tốt với cô.

Ông ta nói: "Tô tiểu thư, cô tới chơi đùa với bạn bè sao? Hay là tới tìm đám người Nhị thiếu?"

Tô Anh cười nói: "Tôi tự tới chơi thôi, vừa rồi tôi đã đặt phòng." Cô nói: "Ông không cần phiền phức như vậy, tôi tự lên là được."

"Không phiền phức, không phiền phức, đây là điều nên làm, nếu không tôi lại bị trách."

Lần đầu tiên Lưu Vận đi cùng Tô Anh tới nơi này, cảm thấy kỳ quái vì thái độ của Lý Quốc Bang đối với Tô Anh. Phải biết rằng, mấy lần trước cô tới, giám đốc này còn không thèm nhìn bọn họ, hiện giờ thái độ cung kính như vậy, lại đề cập đến đám người Khương Triết, nháy mắt cô liền cảm thấy trước kia có phải mình quá xem thường Khương Triết không? Bọn họ có lẽ cũng không giống với mấy cậu ấm phú nhị đại bình thường.

Sau khi đi vào phòng bao, Lưu Vận hỏi Tô Anh: "Rốt cuộc là bạn trai cậu làm nghề gì?"

"Tớ cũng không rõ lắm, có lẽ là rất giàu có. Tớ chưa hỏi qua anh ấy."

"... Này, cậu cũng thật hồ đồ."

"Không nói mấy chuyện này nữa." Tô Anh đứng lên: "Tớ đi toilet đã."

Lưu Vận sờ cằm, thầm nghĩ chờ lát nữa cô nhất định phải hỏi Tô Anh cho rõ ràng, ở bên nhau biết bao lâu ngay cả đối phương làm gì cũng không biết, như vậy cũng quá mơ hồ.

Sau khi cô suy nghĩ một lúc lâu, Phạm Nghị gọi cô: "Vận Vận, lại đây hát đi."

"Được."

Tạm thời bỏ việc này sang một bên.

- --

Mà Triệu Vũ và Đào Nhiên bên kia đã nghe được Lý Quốc Bang nói Tô Anh đến đây.

Dường như theo bản năng, Đào Nhiên nhìn sang Triệu Vũ. Anh không quên mấy ngày trước Triệu Vũ còn đang nghĩ cách muốn đi gặp Tô Anh, nhưng bất ngờ là Triệu Vũ cũng không có hành động gì.

Đào Nhiên kinh ngạc nhướng mày: "Này, đây là cơ hội khó có được."

Triệu Vũ cười lạnh một tiếng: "Cái gì khó có được?"

"Tôi cho rằng cậu sẽ lập tức chạy tới gặp cô ấy."

Triệu Vũ hơi im lặng, anh cắn tàn thuốc, nằm ở trên sô pha, nói: "Có gặp hay không cũng giống nhau thôi."

Đào Nhiên không quan tâm Triệu Vũ nghĩ như thế nào, chỉ cần anh không chấp mê bất ngộ theo đuổi Tô Anh không dứt thì mọi chuyện đều ổn.

Đào Nhiên đứng dậy tới trước bàn bi da chơi một ván. Khi anh thõa mãn trở về thì thấy một phụ nữ quyến rũ đang bám ở trên người Triệu Vũ. Cô ta ăn mặc hở hang, dáng người càng nóng bỏng. Bất ngờ chính là Triệu Vũ cũng không đuổi người đi, gạt gạt tàn thuốc, hơi cong môi cười như có như không, dáng vẻ giống như suy tư nghĩ cái gì, khuôn mặt lạnh băng, ánh mắt thoạt nhìn càng lạnh nhạt.

Người phụ nữ này thấy Triệu Vũ không đuổi cô ta đi, cô ta lập tức thật cẩn thận dựa vào ngực anh, ngoan ngoãn biết ý không nói một lời.

Đào Nhiên gãi gãi đầu, âm thầm mắng một câu.

- --

Tô Anh ngồi ca hát nửa tiếng. Cô vẫn luôn lặng lẽ chú ý Phạm Nghị, anh ta rất thông minh, không biểu hiện ra bất kì sự khác thường nào. Tô Anh cảm thấy chỉ sợ Phạm Nghị không biết Tề Duyệt ở chỗ này, còn Tề Duyệt cũng vì bị liên lụy chuyện đánh nhau ở phòng khiêu vũ lần trước, nên cô ta không ngồi ở sảnh lớn nữa, hẳn là vào phòng bao, nếu như vậy, rất nhiều chuyện sẽ không tiện làm.

Tô Anh nghĩ tới cái gì, đột nhiên mỉm cười, nói: "Tiểu Vận, có chuyện này tớ chưa nói cho cậu, trước đây không lâu, tớ phát sinh tranh chấp với Tề Duyệt ở chỗ này, gây chuyện rất lớn, ngay cả cảnh sát cũng tới."

Lưu Vận kỳ quái, cũng không hát nữa: "Chuyện gì xảy ra?"

Tô Anh nói: "Cũng không có gì, cô ta thích A Triết nên nhìn tớ không vừa mắt, vu oan tớ có ý định mưu sát đẩy cô ta xuống lầu. Chỉ là kiểm tra camera giám sát thấy được căn bản tớ không có đụng tới cô ta, là cô ta vu oan tớ."

"Mẹ nó, tàn nhẫn như vậy sao?"

"Đúng vậy, hình như bọn họ đều thích tới nơi này chơi, cậu nói xem có thể hôm nay Tề Duyệt cũng đang ở đây hay không?"

"Không cần sợ, nếu cô ta dám đến tìm cậu gây chuyện, tớ dám đánh luôn cô ta!"

"Vậy thì không cần, đến lúc đó chúng ta cách xa cô ta một chút là được rồi."

Thời điểm Tô Anh nói những lời này, Phạm Nghị cũng không hề nói gì. Anh cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, ngay cả bất ngờ và kinh ngạc cũng không có, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình.

Qua thêm nửa tiếng, Phạm Nghị nói đi ra ngoài hút thuốc. Lưu Vận không nói cái gì để anh ta đi.

Tromg chốc lát Tô Anh cũng nói: "Tớ muốn đi chào hỏi mấy người Triệu Vũ một tiếng, cậu cứ chơi trước đi, tớ sẽ lập tức quay lại."

Lưu Vận mếu máo: "Cậu cũng đi luôn sao, nhớ quay lại liền đó."

Cô đứng dậy đi ra ngoài thật nhanh, sau khi cô đi ra vậy mà không hề có bóng dáng Phạm Nghị.

Nghĩ lại một chút, ở nơi thế này, có thể trốn người khác ngoại trừ toilet thì chính là phòng bao. Mà thời điểm cô đặt phòng bao phát hiện tất cả phòng trên tầng này đều đã có người đặt.

Tô Anh đi toilet, cô ở đằng kia đợi một lát, không thấy Tề Duyệt, cũng không thấy Phạm Nghị.

Còn bọn Triệu Vũ... Dù sao cũng là mỗi bên tự dẫn bạn đến chơi, nếu gặp mặt thì có chút không tiện.

Lúc Tô Anh sắp từ bỏ, chuẩn bị trở về. Rốt cuộc thấy Tề Duyệt đứng ở hành lang và Phạm Nghị, vừa nhìn thấy bọn họ, cô lập tức trốn vào vách tường bên cạnh.

Đi theo Tề Duyệt còn có một nam một nữ, người nam kia Tô Anh từng gặp qua, vào thời điểm ba năm sau anh ta cũng luôn đi theo bên cạnh Tề Duyệt làm việc cho cô ta. Anh ta tên là Lý Bỉnh Thành, nghe nói gia đình chỉ có thể xem như gia tộc nhỏ, giống với Tiểu Lữ trước kia đi theo Đào Nhiên, anh ta cũng đi theo Tề Duyệt.

Còn người nữa là chị em tốt với Tề Duyệt, công chúa nhỏ Lăng Dao của công ty điện tử Lăng Tinh. Kiêu ngạo ương ngạnh, kiếp trước cũng giúp đỡ Tề Duyệt hãm hại cô không ít.

Giờ phút này bốn người họ đứng ở hành lang.

Tề Duyệt mặc chiếc váy đỏ cúp ngực cô ta yêu thích nhất, làn váy rất ngắn, chỉ tới đùi. Dưới chân mang đôi giày cao gót màu bạc, làm cả người cô ta thoạt nhìn cao gầy mà đầy mị lực. Cô ta trang điểm cũng cực kỳ diễm lệ.

Tề Duyệt khoanh tay trước ngực, trên mặt cô ta là sự kiêu ngạo: "Trùng hợp như vậy, anh cũng tới chơi đùa sao?"

Phạm Nghị vô cùng tự nhiên: "Đúng vậy, dẫn bạn gái đến đây chơi."

Lăng Dao tò mò: "Người này ai vậy?"

Tề Duyệt nói: "Đồng nghiệp trong phòng thí nghiệm của chị."

Cô ta không có ý giới thiệu, đi trước một bước, nói: "Đi thôi."

Phạm Nghị cũng không nói cái gì, cực kỳ tự nhiên tạm biệt Tề Duyệt, quay trở về.

Mãi đến khi bọn họ đều rời đi, Tô Anh mới mở video vừa quay trong di động, mím môi.

Cứ như vậy, thật đúng là nhìn không ra giữa hai người có cái gì không đúng. Cất di động, cô nhịn không được hơi mỉm cười, thật sự vô cùng bội phục bọn họ.

Quả nhiên là quan hệ bạn giường không có chút cảm tình nào, càng không cần nói đến tình cảm này nọ, thái độ giữa họ thật đúng là không nhìn ra có gì bất thường.

"Tô Anh."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện