Ba người Lâm Đông quay đầu nhìn thấy Mục Hưng Hà, Mục Hưng Hà mới từ nhà hàng xóm đi ra, vốn là định tìm Lâm Đông chơi đùa, không ngờ ở trên đường tình cờ gặp Lâm Đông, hơn nữa còn là Lâm Đông "Hung dữ" như thế, cậu cười nói: "Đông Đông, em còn biết cắn người hả?"

Lâm Đông ngượng ngùng cúi đầu.

Hạ Tiểu Xuyên nói: "Lâm Đông biết cắn người đó!"

Mục Hưng Hà nói: "Nhất định là em bắt nạt em ấy, em ấy mới cắn."

"Em không có, là Kỳ Kỳ mà." Hạ Tiểu Xuyên đưa ngón tay chỉ Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ ôm cặp sách nói: "Tao không có, là mày bắt nạt Lâm Đông."

Hạ Tiểu Xuyên nói: "Tao mới không có, Lâm Đông là em trai tao."

"Lâm Đông là... là hàng xóm của tao."

"Lâm Đông không phải là hàng xóm của mày, mày đi đi."

"Tao không đi."

"Không đi tao đánh mày giờ."

Hạ Tiểu Xuyên vung nắm đấm lên.

Kỳ Kỳ sợ, không dám nói, thế nhưng nó không chịu thua, phải mò lại chút vốn chứ, vì vậy liền đem mục tiêu chuyển hướng sang tiểu Lâm Đông nói: "Ngày mai tao sẽ báo danh đi học, lấy sách mới, mày không được học, mày cũng không có sách mới."

Nói xong Kỳ Kỳ ôm cặp sách chạy mất.

Hạ Tiểu Xuyên đuổi theo vài bước nhưng không đuổi kịp.

Lâm Đông cúi đầu không nói lời nào.

Mục Hưng Hà hỏi: "Đông Đông làm sao vậy?"

Lâm Đông nói: "Kỳ Kỳ nói em không được học."

"Em muốn đi học sao?"

"Dạ muốn."

"Vậy chắc chắn là được mà."

Lâm Đông khó hiểu mà nhìn Mục Hưng Hà.

Mục Hưng Hà nói: "Đứa nhỏ thích học đều có thể đi học."

Hạ Tiểu Xuyên lập tức tiếp một câu: "Em cũng có thể đi học."

Mục Hưng Hà gật đầu: "Đúng."

Hạ Tiểu Xuyên nói tiếp: "Em cũng có thể thi được một trăm điểm!"

Một trăm điểm, Lâm Đông cảm thấy được một trăm điểm là thật là rất lợi hại, Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ đều có thể tùy tiện nói ra, bé không nói ra được, thế nhưng đối với "Một trăm điểm" lại sinh ra cảm giác khát khao cự kỳ, trong lòng càng muốn đi học, bé mở miệng hỏi: "Hưng Hà, anh cũng thi được một trăm điểm hả?"

Mục Hưng Hà trả lời: "Ừ, anh thi được một trăm điểm."

Lâm Đông tỏ vẻ ước ao.

Mục Hưng Hà nói: "Đông Đông cũng sẽ thi được một trăm điểm."

Lâm Đông nghe xong nở nụ cười.

"Đi, đi chơi đi."

Lâm Đông gật đầu.

Mục Hưng Hà quay người sang phải, nhìn thấy Hạ Tiểu Xuyên ngồi chồm hỗm trên mặt đất xem côn trùng, cậu giơ chân đá nhẹ vào mông Hạ Tiểu Xuyên nói: "Đi, đi chơi."

Hạ Tiểu Xuyên tưởng Lâm Đông đá, đứng dậy muốn đánh Lâm Đông.

Mục Hưng Hà liền đá Hạ Tiểu Xuyên một cước nữa nói: "Em dám đánh Đông Đông xem."

Hạ Tiểu Xuyên tức giận chạy đi.

Mục Hưng Hà mang theo Lâm Đông cùng một đám bạn nhỏ chơi đến khi màn đêm buông xuống, người lớn đến la rầy mới chịu tản đi, Lâm Đông cùng Hạ Tiểu Xuyên theo chân Hạ Thanh Chương trở lại tiệm tạp hóa, Lâm Đông không ngờ mình chơi một lát liền quên thời gian, trong lòng có chút bất an, vừa đến tiệm tạp hóa liền nhanh chóng giúp Lâm Lệ Hoa thu dọn đồ đạc.

Lâm Lệ Hoa hỏi: "Chơi vui không?"

Lâm Đông gật đầu.

"Nhìn con nóng chảy mồ hôi kìa, lát nữa về nhà phải rửa ráy cho sạch sẽ."

Lâm Đông lại gật đầu.

Sau khi cùng Lâm Lệ Hoa và Hạ Thanh Chương về nhà, Lâm Đông và Hạ Tiểu Xuyên cởi hết, đồng thời ngồi trong chậu tắm rửa, tắm xong lại lên giường nô đùa, Lâm Đông nô đùa cũng chỉ dám rón rén, Hạ Tiểu Xuyên lại không giống, lúc Hạ Tiểu Xuyên cao hứng âm thanh có thể lật tung mái ngói, vì vậy đem Lâm Lệ Hoa đưa tới.

"Hạ Tiểu Xuyên, con làm gì đó?" Lâm Lệ Hoa quát lớn.

Hạ Tiểu Xuyên chỉ vào Lâm Đông nói: "Là Lâm Đông gào đó."

"Còn dám nói dối."

Lâm Lệ Hoa tới vỗ một phát vào mông của Hạ Tiểu Xuyên nói: "Sau này còn nói dối thì giáo viên sẽ trị con!"

"Giáo viên trị không được con đâu!"

"Chuẩn bị sắp được đi học, xem giáo viên có trị được con hay không."

"Trị không được con, trị Lâm Đông ấy."

"Lâm Đông là bé ngoan, giáo viên sẽ thích." Lâm Lệ Hoa nói xong nhìn về phía Lâm Đông, hỏi: "Lâm Đông, con có muốn đi học không?"

Lâm Đông lập tức gật đầu.

"Vậy cô cho con đi học lớp vỡ lòng nhé?"

Lâm Đông vội vội vã vã gật đầu, cực kỳ ngoan ngoãn.

"Vậy sau khi đi học, phải chăm chỉ đọc sách, biết không?"

Lâm Đông lần thứ hai gật đầu.

Lâm Lệ Hoa xoa đầu Lâm Đông.

Đôi mắt đen của Lâm Đông không hề chớp mà nhìn Lâm Lệ Hoa, bé còn tưởng mình không được học, bởi vì trước đây chú thím đã nói đi học rất đắt, cho nên ông chỉ dạy bé ngâm thơ đếm số.

Bé cho là cô cũng không cho bé đi học, nhưng mà cô lại dễ dàng để cho bé đi học, trong lòng bé tràn ngập các loại cảm xúc, bé không hiểu lắm các loại cảm xúc này, thế nhưng cảm thấy được trong lòng có chua ngọt còn có ấm áp, bé mở miệng nói: "Cô ơi, con sẽ học tập cho giỏi, sau này khi trở thành nhà khoa học, con sẽ mua thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon cho cô."

Lâm Lệ Hoa cười, ôm Lâm Đông nói: "Được đó, Lâm Đông của chúng ta lớn lên làm nhà khoa học, cô đã thỏa mãn, có được ăn ngon hay không ăn ngon đều được."

"Con mua cho cô ăn."

"Được được được, mua cho cô."

Hạ Tiểu Xuyên không cam lòng rớt lại phía sau: "Con cũng mua."

Lâm Đông nói: "Em mua nhiều hơn."

Hạ Tiểu Xuyên: "Anh càng mua nhiều hơn."

Lâm Đông: "Em mua nhiều thiệt nhiều luôn."

Hạ Tiểu Xuyên: "Anh mua nhiều nhất!"

"..."

Lâm Lệ Hoa sắp bị Hạ Tiểu Xuyên ồn ào chết rồi, nói: "Được rồi, đừng ồn ào nữa, mau ngủ, ngày mai phải lên trường học báo danh, lấy sách mới, sau đó sẽ được đi học rồi."

Lúc này Hạ Tiểu Xuyên mới chịu yên tĩnh.

Lâm Đông ngoan ngoãn nằm ở trên giường, đêm đó bé ngủ đặc biệt yên ổn, sáng ngày thứ hai, Lâm Lệ Hoa không lập tức đi ra tiệm tạp hóa, mà cố ý cùng Hạ Thanh Chương mang theo Lâm Đông cùng Hạ Tiểu Xuyên đi tiểu học Cẩm Lý báo danh lớp vỡ lòng.

Sân nhỏ trước cửa lớp vỡ lòng ngồi đầy phụ huynh cùng học sinh, ngoại trừ báo danh cho con mình, còn lại là vì tranh thủ miễn học phí, tiểu học Cẩm Lý có một quy định là mỗi năm học mỗi một khối, học sinh giỏi nhất sẽ được miễn toàn bộ học phí, như Mục Hưng Hà đi học không cần đóng tiền.

Lớp vỡ lòng cũng không ngoại lệ.

Bây giờ nhóm phụ huynh đang ngồi trong sân nhỏ đều dạy con mình ngâm thơ tính số học, Lâm Lệ Hoa và Hạ Thanh Chương dẫn Lâm Đông, Hạ Tiểu Xuyên đi vào bên trong, bọn họ biết Hạ Tiểu Xuyên tương đối thích chơi, sẽ không hi vọng gì nhiều nên chỉ đi ngang qua, đóng học phí cầm sách mới là được rồi, vì vậy xếp hàng ở sau cùng, để cho con nhà mình ngâm thơ đáp số học cho vui.

Hạ Tiểu Xuyên đọc ba bài thơ, chưa gì đã sai hai bài, rất rõ ràng là không được gì, Lâm Lệ Hoa cùng Hạ Thanh Chương sớm đã đoán được như vậy, cũng không có phản ứng gì quá lớn.

Đến phiên Lâm Đông, cô giáo hỏi: "Trò Lâm Đông, con biết ngâm thơ không?"

Lâm Đông gật đầu.

"Con thuộc được mấy bài?"

"Dạ con thuộc thật nhiều."

"Vậy con đọc cho cô nghe có được không?"

"Dạ được."

Lâm Đông lập tức đứng thẳng người, âm thanh lanh lảnh vang lên:

"(Tảo phát bạch đế thành) – Lý Bạch

"Triêu từ bạch đế thải vân gian,

"Thiên lý giang lăng nhất nhật hoàn.

"Lưỡng ngạn viên thanh đề bất trụ,

"Khinh chu dĩ quá vạn trọng sơn."

(Lời Việt:

Buổi sáng từ biệt thành Bạch Đế, ở trong làn mây rực rỡ,

Đi suốt một ngày, vượt qua ngàn dặm về tới Giang Lăng.

Hai bên bờ sông tiếng vượn kêu mãi không thôi,

Thuyền nhẹ đâu ngờ đã vượt qua muôn trùng núi non.

(Năm 759)

Bài thơ này được sử dụng làm bài đọc thêm trong chương trình SGK Văn học 10 giai đoạn 1990-2006.

Nguồn:)

Cô giáo cười gật đầu: "Ừ, không sai, còn biết tên bài thơ và tác giả, cực kỳ giỏi, còn bài khác không?"

Lâm Đông tiếp tục đọc:

"( Du tử ngâm) Mạnh Giao

"Từ mẫu thủ trung tuyến, du tử thân thượng y.

"Lâm hành mật mật phùng, ý khủng trì trì quy.

"Thùy ngôn thốn thảo tâm, báo đắc tam xuân huy."

(Lời Việt:

Sợi chỉ trong tay mẹ hiền,

Nay đang ở trên áo người đi xa.

Lúc mới lên đường, mẹ khâu kỹ càng,

Có ý sợ con chậm trễ trở về.

Ai dám nói rằng tấm lòng của một tấc cỏ,

Lại có thể báo đáp được ánh nắng của ba xuân?

Nguồn:)

Cô giáo nghe xong lại gật đầu: "Không sai, bài này cũng nhớ được, tiếp tục nào."

Lâm Đông từ trước đến giờ là đứa trẻ ngoan, người lớn bảo ngâm thơ, bé liền ngâm thơ, bài này nối tiếp bài kia, từ ( Giang tuyết) rồi sang (Xuất tắc) rồi lại qua ( Trì thượng), tiếp theo là ( Tuyệt cú), đọc tới nỗi cô giáo trợn mắt há mồm, ngay cả Hạ Thanh Chương cùng Lâm Lệ Hoa cũng kinh sợ, bọn họ chỉ biết là Lâm Đông tâm tư mẫn cảm và thông minh, lại không biết đứa nhỏ thông minh đến nước này.

Ở địa phương nhỏ như trấn Cẩm Lý, trong tình huống bình thường, có thể trước lúc nhập học vỡ lòng đọc được năm sáu bài thơ lại tính toán được trong vòng hai chữ số, về căn bản là có thể miễn học phí, Lâm Đông lần này đọc được tổng cộng mười hai bài thơ, trong toàn bộ khu vực xung quanh đều là giọng đọc lanh lảnh của bé, còn mang chút vị sữa, khiến cho học sinh cùng với phụ huynh trố mắt nhìn nhau.

"Đây là con cái nhà ai vậy?"

"Đầu óc quá thông minh rồi, tôi vừa dạy vừa đánh mệt muốn chết con tôi mới học được năm bài thôi, chừng này tới mười mấy bài lận đó?"

"Đứa bé này là thần đồng hả?"

"Có phải là dạy từ khi còn trong bụng mẹ không?"

"..."

Trong sân nhỏ vang lên tiếng xì xào bàn tán.

Lâm Đông vẫn còn đang đọc, vừa đọc xong một bài thì nhìn giáo viên nói: "Con còn biết thơ của Bạch Cư Dị, nhưng mà con không nhớ được tên bài, tên bài thơ vừa dài vừa khó nhớ, con —— "

"Không cần đọc." Cô giáo nói thẳng.

Lâm Đông bị giọng điệu này doạ sợ.

Cô giáo vội vàng hạ giọng ôn nhu nói: "Trò Lâm Đông, ý của cô là không cần đọc nữa, con đã là người ngâm thơ giỏi nhất rồi."

Lâm Đông không biết giỏi nhất là có ích lợi gì, thế nhưng nghe được khen bé vui vẻ nhìn về phía Lâm Lệ Hoa cùng Hạ Thanh Chương, thấy hai người vẻ mặt khiếp sợ, bé cũng kinh sợ, không biết mình làm sai chuyện gì, đột nhiên trở nên cẩn thận từng li từng tí một.

Cô giáo hỏi: "Con biết tính toán không?"

Giọng Lâm Đông nhỏ đi mấy phần: "Dạ biết."

"Không sao, nói lớn tiếng lên, con rất tuyệt, không cần sợ hãi, nào." Cô giáo xoa đầu Lâm Đông nói: "Cô hỏi con một cộng một là mấy?"

"Dạ hai."

"Hai cộng hai là?"

"Dạ bốn."

"Bốn cộng bốn thành?"

"Dạ tám."

"Bảy cộng tám là?"

"Dạ... Mười lăm."

"Mười lăm cộng mười bốn thì sao?"

Lâm Đông suy nghĩ một chút, nhìn về phía Lâm Lệ Hoa.

Lúc này Lâm Lệ Hoa đã từ trong khiếp sợ tỉnh lại, nói: "Không sao, con tính ra thì nói với cô đi."

Mười lăm cộng mười bốn có chút khó, Lâm Đông suy nghĩ một chút, sau đó cúi đầu, bắt đầu bẻ bẻ mấy ngón tay nhỏ, mười lăm cộng mười là hai mươi lăm, hai mươi lăm lại cộng bốn, Lâm Đông xòe bốn ngón tay, nhỏ giọng đếm: "Hai mươi sáu, hai mươi bảy, hai mươi tám, hai mươi chín."

Sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nói: "Dạ bằng hai mươi chín."

Hạ Thanh Chương thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên Lâm Lệ Hoa cảm thấy mắt có chút cay.

Cô giáo vui mừng nhìn Lâm Đông, sau đó quay sang nhìn học sinh cùng người nhà nói: "Các vị phụ huynh và học sinh, quán quân ngày hôm nay của chúng ta mọi người cũng nhìn thấy rồi, chính là bạn nhỏ Lâm Đông này."

Loại thi đấu nhỏ này tiến hành dưới sự chứng kiến của mọi người, các vị phụ huynh tâm phục khẩu phục đồng thời lại ước ao.

Lâm Đông thì mờ mịt, bé không biết "Quán quân" là có ý gì, nếu như đổi thành "Người đứng đầu" thì bé có thể nghe hiểu.

Đúng lúc này cô giáo cầm một đóa hoa đỏ thẫm đưa cho Lâm Đông, lúc Lâm Đông đang nghe Lâm Lệ Hoa hướng dẫn, mới vừa nhận lấy đóa hoa đỏ thẫm, đột nhiên nghe một tiếng "Oa", sau đó là một đứa nhỏ gào khóc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện