Nhưng bác cả của Tiểu Xuyên vẫn chạy mất, chạy đặc biệt nhanh, còn tiện tay đóng cửa sân sau của tiệm tạp hóa lại, phòng ngừa mọi người đuổi theo mình, Lâm Đông bị chọc tức, quay đầu cũng không biết nên nói gì với cô và ba mẹ, cuối cùng đành thở phì phò nói: “Ông ta chạy mất rồi!”

Bùi Thức Vi nói tiếp: “Chạy thì chạy.”

Lâm Đông quay sang Bùi Thức Vi nói: “Nhưng ông ta sẽ trở lại, lại đến bắt nạt cô cùng dượng, lần trước cũng thế ạ.”

Bùi Thức Vi nhẹ nhàng nói: “Sẽ không.”

“Tại sao?”

“Bởi vì ba đã báo cảnh sát.”

“Báo cảnh sát thì ông ta không dám tới nữa ạ?”

“Đúng.” Bùi Thức Vi từng trải phong phú, nhìn người cũng chuẩn, nhìn ra được bác cả của Tiểu Xuyên chính là loại chỉ biết bắt nạt kẻ yếu trong gia đình còn kinh sợ người ngoài, trải qua lần bị đánh và giáo huấn này, trong thời gian ngắn sẽ không còn dám đến nữa.

Lâm Đông liền nói: “Nếu ông ta còn dám tới, chú cảnh sát sẽ bắt ông ta lại! Sẽ nhốt ông ta lại!”

“Không sai!” Bùi Thức Vi thêm vào một câu: “Ông ta không đến cũng sẽ bị cảnh sát bắt.”

Lâm Đông không hiểu hỏi: “Tại sao?”

Bùi Thức Vi nhẹ nhàng nói: “Bởi vì ông ta nợ tiền không trả, như vậy là không đúng.”

“Nợ tiền không trả là bại hoại.”

“Đúng thế.”

“Vậy ông ta sẽ không bắt nạt cô được.”

“Không sai.”

Chỉ cần người khác không bắt nạt cô, Lâm Đông an tâm, cánh tay nhỏ tiếp tục ôm cổ Lâm Lệ Hoa, Lâm Lệ Hoa vốn có chút tức giận, bị Lâm Đông quậy thành như thế, tức giận hay oán hận gì đó cũng không còn, trái lại ấm áp ngọt ngào, lại nghĩ đến mới vừa rồi Lâm Đông hung hãn đi đánh bác cả của Tiểu Xuyên, lúc này mới nhớ tới việc phải kiểm tra xem Lâm Đông có bị thương hay không.

Trước tiên sờ sờ cánh tay nhỏ cẳng chân của Lâm Đông, sau đó xem khuôn mặt nhỏ và hàm răng nhỏ, đột nhiên phát hiện răng cửa của Lâm Đông bị lệch, trong nháy mắt sốt sắng hỏi: “Ôi, răng của Đông Đông bị làm sao vậy?”

Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi nghe vậy nhanh chóng tiến lên trước xem.

Lâm Lệ Hoa dùng một tay giữ khuôn mặt nhỏ của Lâm Đông, nói: “Nhìn này, răng cửa của Đông Đông bị lệch rồi.”

Trong nháy mắt Nguyễn Tâm Bình thay đổi sắc mặt nói: “Làm sao lại bị lệch? Mới vừa nãy còn rất tốt mà.”

Bùi Thức Vi sốt sắng mà nói: “Chuyện gì xảy ra?”

Nguyễn Tâm Bình vội vàng nói tiếp: “Mới vừa còn rất tốt mà, có phải là do vừa nãy cắn bác cả của Tiểu Xuyên không?”

Bùi Thức Vi hỏi: “Hay là đi bệnh viện kiểm tra một chút đi.”

Nguyễn Tâm Bình nói: “Hiện tại đi bệnh viện khám luôn.”

Lâm Lệ Hoa ôm chặt Lâm Đông nói: “Đi.”

“Đi cái gì mà đi.” Ba người lớn đều vội vã cuống cuồng, chỉ có một mình Hạ Thanh Chương lý trí, mở miệng nói: “Các người là quan tâm sẽ bị loạn, Đông Đông không có chuyện gì, chỉ là tới thời kỳ thay răng mà thôi.”

Lâm Lệ Hoa, Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi sững sờ, đồng thời cúi đầu nhìn Lâm Đông.

Lâm Đông vươn tay sờ sờ răng cửa đang lung lay.

Lâm Lệ Hoa phản ứng lại trước tiên, lập tức cười ha hả nói: “Đúng, thay răng, thay răng, thiếu chút nữa đã quên, lúc Tiểu Xuyên tới tầm này cũng rụng một cái.”

Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi cùng hiểu được, chợt thanh tĩnh lại, đồng thời nở nụ cười, sau đó cùng vươn tay xoa khuôn mặt nhỏ của Lâm Đông, Lâm Đông lại cố gắng không cười, bởi vì răng cửa lung lay nên không nhịn được dùng đầu lưỡi đẩy tới đẩy lui, đẩy răng thì có chút đau, đau tới mức bé nhíu mày lại.

“Đừng đẩy răng.” Lâm Lệ Hoa nói: “Để nó lung lay thêm hai ngày, hai ngày nữa nó sẽ tự rụng mất, không đau đâu.”

Lâm Đông lập tức không đẩy nữa, nghe lời gật đầu.

Đúng là tiểu bảo bối ngoan ngoãn khả ái, Lâm Lệ Hoa không nhịn được hôn nhẹ hai má Lâm Đông, nói: “Thời gian không còn sớm, không phải là mọi người phải đi đế đô sao? Nhanh đi đi.”

Lâm Đông gật đầu.

Lâm Lệ Hoa ngỏ ý cảm ơn với Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi, cảm ơn bọn họ giúp đỡ cô và Hạ Thanh Chương dạy dỗ bác cả của Tiểu Xuyên, Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi cười cảm ơn Lâm Lệ Hoa, Lâm Lệ Hoa đã làm quá nhiều cho Lâm Đông, bọn họ chỉ trợ giúp một chút không tính cái gì, bốn người lớn khách sáo một chút, Lâm Lệ Hoa liền quay sang Lâm Đông nói: “Đông Đông, bây giờ đi đế đô thôi, đi sớm về sớm nhé.”

“Dạ.”

“Lúc sinh nhật có trở về không?”

“Có thể ạ.”

“Vậy cô ở nhà chờ con.”

“Dạ.”

“Thật ngoan, đi thôi.”

“Dạ.”

Lâm Lệ Hoa thả Lâm Đông xuống.

Lâm Đông nắm tay Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi, đi về phía xe ô tô đang đậu trên đường, đi tới trước xe liền quay đầu lại nói: “Cô ơi, bác cả của Tiểu Xuyên trở lại thì cô phải báo cảnh, báo cảnh sát để cảnh sát bắt ông ta!”

Lâm Lệ Hoa cười mà đôi mắt đỏ lên, nói: “Được, biết rồi, con về sớm một chút nhé, trở về cô làm đồ ăn ngon cho con.”

“Con với ba mẹ đi khám bệnh, mấy ngày nữa sẽ trở lại.”

“Ừ, đi đi.”

Lâm Lệ Hoa vẫy tay với người một nhà Lâm Đông, nhìn xe ô tô màu đen chạy xa, quẹo một cái không thấy nữa, Lâm Lệ Hoa cảm thấy lạnh lẽo, nhìn quanh bốn phía, phát hiện lúc thường đâu đâu cũng có tiếng ồn ào của đám nhỏ, làm đau hết cả đầu, ngày hôm nay đột nhiên không còn, cô cực kỳ không thích ứng, hữu khí vô lực trở lại quầy thở dài một tiếng.

“Em thở dài cái gì hả?” Hạ Thanh Chương hỏi.

Lâm Lệ Hoa nói: “Đám nhỏ làm loạn ở trước mắt thì thấy phiền, khi không ở trước mặt lại nhớ đến hoảng hốt.”

“Không phải mấy ngày nữa đều trở về sao?”

“Trở về là Tiểu Xuyên, khi nào thì Đông Đông trở về đây?”

“Có lẽ Đông Đông tổ chức sinh nhật xong sẽ trở lại.”

“Tổ chức sinh nhật lại không được trải qua cùng người trong nhà à.”

“Có lẽ khi đó đã trở lại.”

“Ai, không nói nữa, em đi tính sổ đây.” Lâm Lệ Hoa vươn tay vẫy vẫy.

Hạ Thanh Chương lấy lòng nói: “Anh đi làm cơm cho em ăn nhé, thừa dịp Tiểu Xuyên không ở nhà, chúng ta làm thêm mấy thứ ngon ngon, hai chúng ta ăn một bữa thật ngon.”

Lâm Lệ Hoa “Xì” một tiếng nở nụ cười, khi cơm mới làm xong, Hạ Tiểu Xuyên hùng hùng hổ hổ trở lại, mặt Lâm Lệ Hoa và Hạ Thanh Chương đen lại, tỏ rõ không hoan nghênh Hạ Tiểu Xuyên, Hạ Tiểu Xuyên chẳng có một chút tự giác nào, cầm lấy đũa ăn cơm, ăn xong còn không ngừng nói, nói là ở nhà bà nội không ai chơi đùa với nhóc, nhóc phải quay về chơi đùa với bọn Lâm Đông.

Lâm Lệ Hoa xoa trán.

Hạ Thanh Chương không khỏi giựt giựt khóe miệng, con trai của mình thì còn có thể làm gì, đương nhiên là hầu hạ nó ăn rồi, thế nhưng trong lòng vẫn có chút không thích, đạp một cước lên cái mông toàn thịt của Hạ Tiểu Xuyên.

Hạ Tiểu Xuyên không thèm nhấc đầu, hơi di chuyển qua chỗ khác, rời xa Hạ Thanh Chương, tiếp tục dùng bữa.

Hạ Thanh Chương nói: “Đám Lâm Đông đều đi thăm người thân hết rồi.”

Hạ Tiểu Xuyên nói: “Con biết mà, con ở nhà chờ bọn nó trở về chơi đùa.”

“Chơi cái gì mà chơi? Ăn cơm xong thì làm bài tập nghỉ hè!” Hạ Thanh Chương lớn tiếng trách cứ.

Hạ Tiểu Xuyên không lên tiếng.

“Có nghe hay không?”

“Nghe được ạ.”

Ăn cơm xong, Hạ Tiểu Xuyên đàng hoàng viết bài tập nghỉ hè, vừa viết vừa gọt bút chì, xé giấy gấp thuyền, nghe chim hót, cuối cùng nằm nhoài trên bàn nhìn trời xanh, thầm nhủ trong lòng —— Lâm Đông à, Hưng Hà à, Kỳ Kỳ à, Tiểu Quân à, mọi người nhanh chóng trở về đi, trở về đi.

Hạ Tiểu Xuyên ở nhà mong sao mong trăng, mong được Mục Hưng Hà trở lại, sau hôm Mục Hưng Hà trở về thì tới lượt Tưởng Tiểu Quân trở lại, tiếp theo đó Kỳ Kỳ cũng quay về rồi, chỉ có Lâm Đông vẫn chưa về, nhưng mà không quan trọng lắm, bốn đứa nhỏ cùng nhau chờ Lâm Đông trở về, cùng nhau ở trong phòng Mục Hưng Hà chờ, đợi một ngày lại một ngày, Lâm Đông vẫn chưa về.

Kỳ Kỳ ngồi ở trên tấm thảm trải sàn trong phòng Mục Hưng Hà, một cái tay mập cầm bịch bánh quy, một cái tay mập cầm bánh quy, ăn bẹp bẹp, rảnh rỗi nói: “Sao Lâm Đông vẫn còn chưa trở về vậy?”

Hạ Tiểu Xuyên trả lời: “Nó phải đi khám bệnh với ba mẹ.”

“Đi cũng lâu rồi mà.”

“Phải từ từ khám chứ, này, tao ăn xong bánh quy rồi, Kỳ Kỳ, mày đưa tao miếng nữa coi.” Hạ Tiểu Xuyên duỗi tay không về phía Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ vội vã che chở bịch bánh quy: “Không cho, tao còn không đủ ăn.”

“Mày mập như vậy, ăn ít thôi.”

“Tao không mập, mùa hè này tao gầy mất một cân rồi.”

“Mày có cho hay không hả?”

“Không cho.”

“Vậy tao cướp.”

“Mày dám cướp tao sẽ méc anh tao cho xem.”

“Tao —— “

“Hai người bọn mày ngậm miệng lại cho tao!” Mục Hưng Hà đang làm bài tập nghỉ hè ở bên cạnh quay về phía Hạ Tiểu Xuyên cùng Kỳ Kỳ gào một tiếng: “Lát nữa tao mà thấy trên thảm trải sàn có vụn bánh quy thì tao sẽ cho tụi mày biết tay.”

Kỳ Kỳ vừa nghe, sợ, nhanh chóng cúi đầu kiếm vụn bánh quy trên thảm trải sàn.

Hạ Tiểu Xuyên không kiếm.

Kỳ Kỳ hỏi: “Tiểu Xuyên, tại sao mày không kiếm?”

Hạ Tiểu Xuyên nói: “Tao không muốn kiếm.”

“Mày không kiếm Hưng Hà biết sẽ đánh mày.”

“Hưng Hà sẽ không đánh tao.”

“Tại sao?”

“Bởi vì tao là anh của Đông Đông, Hưng Hà đối xử với Đông Đông rất tốt, cũng tốt với tao.”

Hạ Tiểu Xuyên còn chưa dứt lời, cái mông mập đã trúng một cước, quay đầu nhìn lại là Mục Hưng Hà, nhóc nhanh chóng cúi đầu kiếm vụn bánh quy cùng Kỳ Kỳ, đang nhặt thì nghe tiếng còi ô tô từ bên ngoài truyền vào, bốn đứa nhỏ giật mình, hô to một tiếng “Lâm Đông”, tất cả chạy ra xem, kết quả là một chiếc xe gắn máy gắn còi ô tô, bốn đứa nhỏ thất vọng trở lại trong phòng, tiếp tục làm bài tập nghỉ hè.

Không tới nửa giờ, nhận ra người lớn đều ngủ trưa, tứ đứa nhỏ lén lén lút lút trốn khỏi nhà, mang theo cần câu lén lút mua, tự mình làm mồi cho cá và lưới đánh cá, sau đó đi bờ sông câu cá bắt tôm, mới câu được hai con cá một con tôm, liền bị người lớn phát hiện, từng đứa bị nhéo lỗ tai về nhà chịu phạt, sau khi phạt xong bốn đứa nhỏ đàng hoàng hai ngày, lại bắt đầu bày trò bắn chim, mỗi người giấu một cái ná, mới ra khỏi nhà liền bị người lớn phát hiện tịch thu mất.

Bốn đứa nhỏ hết cách rồi, ngồi ở trên cầu của trấn Cẩm Lí, một lát nhìn trời, lúc sau nhìn nước, cuối cùng nằm ở trên cầu xem đám mây trôi, đột nhiên nhìn thấy một cái máy bay.

Hạ Tiểu Xuyên hét rầm lên: “Nhìn kìa, máy bay!”

Kỳ Kỳ nói: “Là Lâm Đông ngồi máy bay sao?”

Mục Hưng Hà ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn máy bay.

Tưởng Tiểu Quân cũng ngồi dậy nói: “Nhất định là Lâm Đông rồi.”

Hạ Tiểu Xuyên nói: “Em tao sắp quay về rồi!”

Lâm Đông sắp quay về, Mục Hưng Hà vui vẻ.

Kỳ Kỳ, Hạ Tiểu Xuyên, Tưởng Tiểu Quân cũng vui vẻ nhìn máy bay như con chim lớn giữa bầu trời, đúng lúc này, đột nhiên nghe có người gọi: “Kỳ Kỳ.”

Là mẹ Kỳ Kỳ, mẹ Kỳ Kỳ đang tính đi làm, nhìn mấy đứa trẻ liền dừng lại hỏi vài câu.

Kỳ Kỳ lên tiếng: “Mẹ gọi con ạ?”

Mẹ Kỳ Kỳ hỏi: Mấy đứa ở đó làm gì thế?”

“Bọn con đang chơi đùa ạ.”

“Tại sao không đi tìm Lâm Đông mà chơi?”

“Đông Đông đi đế đô ạ, làm sao mà tìm nó chơi được.”

“Đông Đông trở về rồi mà.”

Lâm Đông trở lại? Nghe vậy đôi mắt của bốn đứa nhỏ phát sáng trong nháy mắt.

Không chờ Kỳ Kỳ hỏi mẹ, Mục Hưng Hà là đứa đầu tiên bật dậy, bật dậy xong chạy về hướng phố đông lớn, thứ hai là Tưởng Tiểu Quân, tiếp theo là Hạ Tiểu Xuyên và Kỳ Kỳ, bốn đứa nhỏ đồng thời chạy về hướng phố đông lớn.

“Đông Đông!”

“Lâm Đông!”

Bốn đứa nhỏ vừa chạy vừa gọi, xa xa thấy được xe hơi nhỏ màu đen của Bùi Thức Vi, là Lâm Đông trở lại, trong nháy mắt vui mừng quá đỗi, sau đó đồng thời chạy về phía trước lớn tiếng gọi:

“Lâm Đông!”

Tiếng gọi vừa ra khỏi miệng, một bóng người nhỏ bé linh hoạt đột nhiên xuất hiện trước mắt, Mục Hưng Hà nhận ra là Lâm Đông, Lâm Đông mặc áo trắng ngắn tay, quần yếm màu đen, đôi giày màu đen, đẹp đẽ như tiểu vương tử trong truyện cổ tích, đứng ở giữa đường, nở nụ cười với đám Mục Hưng Hà, hai cái đồng điếu thật đẹp.

“Đông Đông!”

“Lâm Đông!”

Bốn người Mục Hưng Hà nhanh chóng nhào tới, ôm lấy Lâm Đông, Lâm Đông cao hứng cười khanh khách không ngừng, lúc này đám Mục Hưng Hà mới phát hiện Lâm Đông rụng răng rồi, hơn nữa rụng mất hai cái, Mục Hưng Hà nâng khuôn mặt nhỏ của Lâm Đông hỏi: “Em rụng răng sữa rồi à?”

Lâm Đông đáp: “Dạ.”

“Rụng khi nào thế?”

“Một cái rụng lâu rồi, một là mới vừa rụng hai ngày trước.”

“Có đau hay không?”

“Không đau.”

“Có thể ăn thịt không?”

“Có thể, nhưng không gặm xương được.”

“Chờ mọc ra là gặm được thôi.”

“Dạ.”

Mục Hưng Hà thả khuôn mặt nhỏ của Lâm Đông ra.

Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm Lâm Đông, Kỳ Kỳ nói: “Lâm Đông, mày cười một chút cho tao nhìn coi.”

Lâm Đông cười với Kỳ Kỳ.

“Mày hé miệng ra đi.”

“Không hé miệng đâu, mày sẽ cười tao.”

“Tao không cười mày.”

“Vậy được.”

Lâm Đông cười hé miệng với Kỳ Kỳ.

Trong suy nghĩ của Kỳ Kỳ Lâm Đông là đẹp nhất, bất kể lúc nào cũng là mười phân vẹn mười, nhưng hôm nay Lâm Đông không giống vậy, hôm nay Lâm Đông bị sún răng, Kỳ Kỳ như phát hiện chuyện cười vậy, lập tức cười ha ha lên, mới vừa cười hai tiếng liền bị Mục Hưng Hà đẩy qua một bên nói: “Cười cái rắm!”

Kỳ Kỳ nói: “Lâm Đông sún răng.”

Mục Hưng Hà nói: “Không phải mày cũng sún răng à? Vừa mập vừa sún răng.”

Kỳ Kỳ: “…”

Mục Hưng Hà không để ý tới Kỳ Kỳ, lôi kéo Lâm Đông nói: “Đông Đông, đi, anh mang em đi nhìn cá anh câu, còn có tôm nữa, lát nữa chúng ta đến bờ sông phóng sanh, có được không?”

Lâm Đông gật đầu nói: “Được.”

Năm đứa nhỏ cao hứng chạy đến nhà Mục Hưng Hà xem cá với xem tôm rồi xem ti vi, bận vô cùng, bận đến lúc xế chiều Bùi Thức Vi đến gọi Lâm Đông về nhà, đồng thời mang theo cả Mục Hưng Hà, Hạ Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ và Tưởng Tiểu Quân, nói là tổ chức sinh nhật cho Lâm Đông.

Mục Hưng Hà hỏi: “Đông Đông, hôm nay là sinh nhật em hả?”

Lâm Đông gật đầu.

Mục Hưng Hà cau mày nói: “Sao em không nói sớm cho anh biết?”

“Em cũng không biết, đây là sinh nhật lần thứ hai của em trong năm nay.”

“Tại sao là sinh nhật lần thứ hai của em?”

“Mẹ nói, tổ chức ngày dương lịch cùng ông bà ngoại, về đây tổ chức ngày âm lịch.”

“Cái gì gọi là dương lịch âm lịch?”

“Em cũng không biết, em nghe mẹ em nói vậy.”

“Vậy anh cũng nghe mẹ em.”

“Được, vậy chúng ta đến nhà em đi.”

“Chờ một chút!” Kỳ Kỳ mở miệng nói: “Mày tổ chức sinh nhật nhưng bọn tao đều không có chuẩn bị quà mà! Tao tổ chức sinh nhật, ba mẹ của tao đều tặng quà.”

Lâm Đông nhanh chóng nói: “Không cần quà.”

“Không được, tổ chức sinh nhật nhất định phải tặng quà.” Kỳ Kỳ suy nghĩ một chút, sau đó mò trong túi áo lấy ra hai xu, do dự một chút, cho Lâm Đông một xu, nói: “Cái này cho mày làm quà sinh nhật.”

Lâm Đông không ghét bỏ chút nào, nói: “Được.”

Thấy Kỳ Kỳ cho một xu, Hạ Tiểu Xuyên cho hai, Tưởng Tiểu Quân cho năm xu, Lâm Đông đều cười nhận lấy, đến phiên Mục Hưng Hà, Mục Hưng Hà nói: “Chờ anh nghĩ xong, sẽ đưa quà sinh nhật cho em sau, có được không?”

Lâm Đông gật đầu.

Sau đó năm đứa nhỏ đồng thời đến nhà Lâm Đông, phát hiện nhà Lâm Đông có thêm một chiếc đàn piano, hỏi ra mới biết là của mẹ Lâm Đông, lần này cố ý lấy từ đế đô qua.

Để ăn mừng Lâm Đông sinh nhật, Nguyễn Tâm Bình cố ý đàn mấy ca khúc thiếu nhi cho Lâm Đông, Lâm Đông vui vẻ khuôn mặt nhỏ đỏ chót, hát mừng sinh nhật cùng ba mẹ, cô, dì và bọn Hưng Hà, hát xong cắt bánh ngọt, sau đó người lớn đi ăn cơm, bé và các tiểu đồng bọn chơi máy bay xong chơi ô tô rồi lại xem phim hoạt hình, lúc sau lại ca hát rồi ăn bánh ngọt, chơi vui vẻ cực kỳ, chơi đến chín giờ tối mới tan cuộc.

Bọn Hưng Hà về nhà, trong phòng chỉ còn một mình Lâm Đông, tâm tình tốt đẹp của Lâm Đông không tan đi, bé móc ra một quyển sách bài tập bên trong cặp sách nhỏ, trên sách bài tập viết năm chữ “Nhật ký của nhóc con”, là bài tập nghỉ hè mà giáo viên chủ nhiệm giao cho, bé đã viết ba bài, ngày hôm nay lại viết thêm một phần, bé lấy bút chì, mở đèn bàn lên, ngồi ở trên ghế bắt đầu viết:

“XXXX năm xx tháng xx ngày, thứ tư, trời nắng.

“Mẹ nói, ngày hôm nay mình đã được bảy tuổi, tổ chức sinh nhật lần thứ hai, lần đầu tiên tổ chức sinh nhật cùng ba mẹ, cô, dượng, dì, Hưng Hà, Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ, Tiểu Quân, mình rất vui..

“Nhìn mọi người cao hứng, mình đặc biệt cao hứng, ba mua cho mình một cái gao—— siêu cấp lớn.”

Chữ “Bánh ngọt” Lâm Đông không biết viết, theo thói quen dùng ghép vần thay thế, mới viết xong ghép vần đột nhiên nghĩ đến lời thầy giáo nói khi viết văn không thể dùng ghép vần, nhanh chóng lấy tẩy cao su xóa ghép vần đi, nhảy xuống khỏi cái ghế chạy đến trước tủ sách lấy cuốn từ điển Tân Hoa mà Mục Hưng Hà đưa cho bé, sau đó tra được chữ “Bánh ngọt”, bé có chút không chắc chắn, vì vậy cầm tự điển ra khỏi phòng tìm ba hỏi một câu.

Vừa ra khỏi cửa liền thấy ba ngồi ở trong phòng khách, bé thật cao hứng tiến lên, lại nhìn thấy ba ngồi ở trên ghế sa lon, tay vịn chân, nhíu mày, nhìn qua rất đau đớn, bé nhanh chóng chạy lên gọi: “Ba.”

Bùi Thức Vi nghe vậy lập tức thay đổi thầy một khuôn mặt tươi cười, nhìn về phía Lâm Đông, Lâm Đông hỏi: “Ba ơi, chân ba đau hả?”

Bùi Thức Vi cười nói: “Không đau.”

“Rõ ràng là vừa nãy có đau.”

“Không đau.”

“Có đau.”

“Được rồi, có đau một chút, chủ yếu là do buổi tối trời lạnh cho nên có chút đau, không có gì đáng ngại.”

“Con bưng nước ngâm chân cho ba.” Lâm Đông để cuốn từ điển Tân Hoa lên khay trà.

“Ôi chao, Tri Nhiên, con —— “

Bùi Thức Vi gọi không được, Lâm Đông chạy ra phòng vệ sinh, không chỉ lấy nước nóng, còn thả thuốc Đông y, là thuốc Đông y mà bác sĩ kê đơn, sau đó bưng một chậu nước lảo đảo đi đến phòng khách, để dưới đất, thả không vững vàng nên nước thuốc bắn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, bé dùng tay nhỏ lau đi, vui vẻ nói: “Ba ngâm chân đi, ngâm rồi sẽ hết đau.”

Bùi Thức Vi chăm chú nhìn Lâm Đông.

Lâm Đông nói: “Ba cởi giày đi.”

Mắt Bùi Thức Vi nóng lên, vươn tay ôm Lâm Đông vào trong ngực, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, cũng không biết làm sao nói cho con trai nghe, con trai thật sự quá tốt, làm cho trong lòng anh ta cảm thấy chua xót, muốn đem toàn bộ thế giới cho nó, nhưng anh ta không biết phải làm sao, lại sợ mình dọa con trai, không thể làm gì khác hơn là cố gắng nhịn khóc, bắt đầu cởi giày ngâm chân, sau đó hỏi: “Tri Nhiên, vừa nãy con lấy từ điển làm gì vậy?”

Lâm Đông nói: “Con hỏi ba chữ ạ.”

“Chữ gì?”

“Chữ bánh ngọt có phải là cái này không ạ?”

“Cho ba xem một chút.”

Lâm Đông đưa từ điển Tân Hoa cho Bùi Thức Vi xem.

Bùi Thức Vi không chỉ nói cho Lâm Đông biết đâu là chữ “Bánh ngọt” mà còn giảng cho Lâm Đông nghe mẩu chuyện nhỏ về bánh ngọt, Lâm Đông nghe say sưa ngon lành, cảm giác ba thật có học thức, sau khi đợi mẹ và dì từ nhà cô trở lại, bé mới cầm từ điển Tân Hoa trở về phòng, tiếp tục viết nhật ký, lúc viết đến cuối cùng có đề cập nguyện vọng sinh nhật của mình, bé dùng bút viết:

“Nguyện vọng sinh nhật của mình là ba khỏe mạnh, mẹ khỏe mạnh, cô khỏe mạnh, dì khỏe mạnh, dượng khỏe mạnh, Hưng Hà khỏe mạnh, Tiểu Xuyên khỏe mạnh, Kỳ Kỳ khỏe mạnh, Tiểu Quân khỏe mạnh, mình cũng khỏe mạnh, mọi người đều khỏe mạnh.”

Viết xong, Lâm Đông nói với đoạn văn: “Ý, mình viết thật nhiều chữ, mình viết kín hết các ô vuông rồi, mình sẽ viết thêm nhiều chữ nữa.”

Lâm Đông vui vẻ không thôi, ngay cả trong mơ cũng là vui vẻ, vẫn luôn vui vẻ đến sáng hôm sau, bé còn ở trên giường ngủ, cửa sổ phòng ngủ bị gõ ầm ầm.

“Lâm Đông.”

“Đông Đông!”

Bên ngoài truyền đến mấy tiếng kêu gào, Lâm Đông mơ mơ màng màng ngồi dậy, vươn tay xoa mắt, mơ mơ màng màng hỏi: “Ai vậy? Ai gọi mình thế?”

Tác giả có lời muốn nói:

Nhóc con của chúng ta đã 7 tuổi, sắp 8 tuổi, cách 18 tuổi còn xa không? Không xa! Ngày hôm nay làm tròn số coi như 6000 chữ ha.

—— tiểu kịch trường ai mập nhất ——

Tác giả: Xin hỏi ai mập nhất?

Kỳ Kỳ: Tiểu Xuyên mập nhất!

Hạ Tiểu Xuyên: Kỳ Kỳ mập nhất!

Kỳ Kỳ: Ngày hôm qua mày cũng so xem ai mập hơn với tao ở tiểu kịch trường!

Hạ Tiểu Xuyên: Tao còn nói mày xấu hơn tao, nhưng mày không tin!

Kỳ Kỳ: Vậy tao với mày ai mập?

Hạ Tiểu Xuyên nói: Mày.

Kỳ Kỳ nhìn Lâm Đông: Lâm Đông mày nói xem tao với Tiểu Xuyên ai mập?

Lâm Đông: Mày.

Kỳ Kỳ không tin, lại hỏi Mục Hưng Hà.

Mục Hưng Hà: Mày mập nhất.

Kỳ Kỳ kinh hãi đến biến sắc: Tao mập nhất sao?

Mục Hưng Hà, Lâm Đông, Tiểu Xuyên, Tiểu Quân đồng thời gật đầu: Ừ!

Kỳ Kỳ:… (khóc lớn)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện