~ Edit: Watanabe Aya ~
Beta: Huyền Vũ
Hoàng Thượng ngẩng đầu, khẽ nhướn mi nhìn nàng, trên mặt thoáng nét cười trông như ngứa đòn. Hắn nhìn cổ Thẩm Vũ một hồi, sau lại nhìn vẻ mặt nàng, cuối cùng dừng ở nơi Thẩm Vũ vừa bị cắn, ý cười càng đậm, thậm chí còn mang mấy phần thỏa mãn.
“Ái tần đừng quên chuyện trẫm nói, hai ngày nay trẫm chuế triều cũng chỉ vì vết thương ái tần cắn trẫm. Trẫm vốn là người ăn miếng trả miếng, giờ trẫm trả y nguyên cho ngươi, coi như thanh toán sòng phẳng!” Nam nhân vừa nói còn vừa liếm môi một cái, dáng vẻ vẫn chưa thỏa mãn.
Thẩm Vũ nhẹ nhàng nâng mắt nhìn, chỉ thấy Hoàng Thượng khẽ hất cằm trên cổ còn thoáng vết thương mờ mờ, nhìn kỹ còn có thể nhận ra đó là dấu răng. Nàng thầm nghiến răng, đồ lòng dạ hẹp hòi, quá tàn quá độc.
Không đợi nàng kịp phản kháng, vòng tay ôm nàng đột nhiên lơi lỏng. Thẩm Vũ hoảng hốt, bắp đùi theo bản năng kẹp chặt người kia, nhưng nam nhân chợt kéo đôi tay đang ôm cổ mình ra. Người nàng trượt xuống, đến khi lưng chạm mặt bàn, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, lòng bàn tay đã toát một tầng mồ hôi lạnh.
“Hoàng Thượng muốn thả tần thiếp ra sao không nói trước một tiếng? Hoàng Thượng ban thưởng dấu răng, tần thiếp còn chưa tạ ân đâu.” Thẫm Vũ cất lời, nửa hờn dỗi nửa châm biếm, nét mặt thoáng chút quyến rũ, ngoan ngoãn nằm trên mặt bàn như con cừu non chờ làm thịt.
Tề Ngọc không khỏi nheo hai mắt lại, lông mày anh khí nhẹ nhàng nhướng lên, khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Ái tần đã hiểu biết quy củ như vậy, còn muốn tạ ơn, thật sự săn sóc trẫm. Trẫm đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.”
Nam nhân vừa dứt lời liền giơ tay vỗ vỗ gò má Thẩm Vũ, trên mặt lộ vẻ hưng phấn.
Thẩm Vũ thoáng sửng sốt, nàng đã quá quen thuộc với vẻ mặt này của Tề Ngọc rồi. Chỉ khi vị cửu ngũ chí tôn này nghĩ ra biện pháp mới trị người, hắn mới hưng phấn thế.
Không đợi nàng nghĩ xong, Tề Ngọc đã cầm lấy bầu rượu trên bàn, từ từ dội xuống người Thẩm Vũ. Có vài giọt rượu bắn lên vết cắn trên cổ khiến nàng thấy nhoi nhói đau.
Rượu lạnh đổ xuống làm ướt y phục nàng, để lộ đường cong lung linh của cơ thể. Bình rượu này cũng không nhiều, chỉ đổ đến eo Thẩm Vũ đã thấy đáy. Hoàng Thượng lắc bình rượu trong tay, nét mặt lộ mấy phần tiếc nuối.
Nhưng chẳng mấy chốc, sự chú ý của hắn đã chuyển sang Thẩm Vũ, bàn tay nam nhân tới cổ nàng, không dừng lại nhiều, nhanh chóng tìm đến ngực nàng, bộ ngực vểnh cao làm tay đế vương lưu luyến không nỡ rút về. Như là gặp được thứ thú vị, tay Hoàng Thượng liên tục bóp bóp.
Thẩm Vũ khép hờ mắt, cơ thể tiếp xúc với rượu lạnh khiến nàng không khỏi cuộn mình lại. Động tác của nam nhân cũng không thể bỏ qua, lực đạo cũng dần dần gia tăng, nàng không khỏi kêu khẽ.
“Hai ngày nay mỗi khi dùng bữa tối, cứ nhìn thấy màn thầu trắng mà Ngự thiện Phòng mang lên, trẫm đều thầm so sánh bánh màn thầu trắng với hai cái của ái tần, giờ nói đến mới thấy thật đúng là kém xa.” Hoàng Thượng vừa nói vừa đưa ngón trỏ ra gảy hai cái, tiếng rên rỉ của Thẩm Vũ lập tức tràn ra khỏi miệng.
Nghe được lời ví von trắng trợn này của Hoàng Thượng, Thẩm Vũ thật không biết nên hài lòng hay nên giơ chân lên đạp thẳng vào gốc rễ của hắn đây! Vật giữa hai chân Hoàng Thượng cũng chỉ thô hơn gậy gỗ một chút mà thôi, đắc ý cái gì! Đương nhiên nam nhân sẽ không cho phép nàng hồn vía lên mây như vậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào đôi ngọc nhũ của nàng, cách một tầng quần áo dường như có thêm một tầng bí ẩn.
“Ái tần, ngươi nói xem nếu đem một đôi này đổi lại thành bánh màn thầu có được không nhỉ? Cắn một miếng có phải cũng mềm giống bánh màn thầu không?” Động tác nhào nặn của nam nhân thoáng dừng lại, nhìn Thẩm Vũ với vẻ nghiêm túc, khẽ nhíu mày tựa như đang cân nhắc một cách nghiêm túc.
Thẩm Vũ khẽ run người, trong lòng nàng âm thầm quyết định: Nếu Hoàng Thượng dám cắn ngực nàng như cắn bánh màn thầu thì nàng sẽ coi gốc rễ của hắn là gậy sứ. Trước cứ xử thật tàn nhẫn là được rồi, đến lúc đó dù Hoàng Thượng có muốn cũng không còn tác dụng gì!
Trong lúc nàng đang suy nghĩ lung tung, nam nhân đã ra tay xé áo khoác nàng. Đến khi nhìn thấy y phục bên trong thì lông mày Hoàng Thượng hơi nhíu lại, hình như ngại phiền phức, lột đồ nàng liền tay như lột vỏ ngô.
Đến khi thấy toàn bộ cơ thể Thẩm Vũ với chút rượu còn vương lại, hương rượu lan tỏa, trong đầu Tề Ngọc chợt hiện lên câu: Da thịt tựa ngọc, lồ lộ trước mắt.
Ánh mắt nam nhân tối sầm, hầu kết cũng trượt lên trượt xuống hai lần, hắn chợt cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Tháo hết ràng buộc trên người Thẩm Vũ, thân hình hiển lộ trước mặt quả thực vô cùng quyến rũ. Hắn không chút khách khí lướt tay lau đi vết rượu còn vương trên bàn, rồi đưa tay chậm rãi tiến vào mật huyệt của nữ tử.
Thẩm Vũ khẽ “Ưm” một tiếng, cả người căng thẳng. Trên ngón tay nam nhân còn vương chút rượu, không nói câu nào đã tiến quân thần tốc. Nhưng dù bị mê hoặc như vậy mà Hoàng Thượng vẫn nhớ giúp nàng thả lỏng đã là ân huệ lớn rồi.
Thẩm Vũ nhẹ nhàng thả lỏng cơ thể, khẽ ngâm lên từng âm theo động tác của nam nhân.
Lý Hoài Ân đứng ngoài điện chờ đợi nghe thấy tiếng rên rỉ đứt quãng như tiếng mèo kêu, thì thoáng chốc đã thả lỏng, thiếu chút lệ rơi đầy mặt, dập đầu tạ chủ thiên ân. Hoàng Thượng cuối cùng vẫn không qua được ải mỹ nhân!
Xu Uyển nghi, hãy tung hết bản lãnh của ngài ra đi, trên dưới Long Càn cung đều đang trông chờ ở ngài đó!
Cơ thể Thẩm Vũ dường như quyến rũ trời sinh, Hoàng Thượng chẳng tốn mấy công mà ba ngón tay đã có thể ra vào thông thuận rồi. Hắn tùy tiện cởi áo khoác ngoài và áo trong nhưng lại để lại áo lót không cởi ra. Thẩm Vũ nghi hoặc, chỉ thấy nam nhân cởi quần xuống, để lộ nguồn nhiệt đang dựng thẳng giữa hai chân.
Không đợi nàng mở miệng, hắn đã đẩy hai chân nàng thành hình chữ M, đẩy eo, tiến quân thần tốc. Chỉ là mật huyệt Thẩm Vũ vẫn còn hơi chặt, lông mày anh khí của nam nhân khẽ nhíu lại, không chút khách khí đưa tay vỗ mông nàng.
“Thả lỏng chút nào, ngươi muốn kẹp chết trẫm sao?” Giọng hắn thoáng mấy phần khó chịu, nhưng âm cuối lại hơi biến điệu, hiển nhiên là đang gồng mình kiềm chế thứ gì đó.
Nam nhân vừa nói vừa cúi người xuống, đè lên người nàng. Nguồn nhiệt nóng bỏng thuận theo đó mà tiến sâu hơn vài phần, khiến Thẩm Vũ bất giác rên khe khẽ.
Bắp đùi nàng theo bản năng quấn lấy vòng eo hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, tuy là tư thế quen thuộc nhưng vì địa điểm mới lạ, hơn nữa cũng quanh lại tràn ngập hương rượu, các giác quan bị kích thích, mấy chén rượu vừa uống hình như giờ mới ngấm, mang tới cảm giác váng vất ngây ngất như đang ở trên tiên cảnh.
Chờ Thẩm Vũ thả lỏng hơn một chút, Hoàng Thượng bắt đầu như mãnh hổ xổng chuồng, tiến quân kịch liệt, muốn khoái nhạc bao nhiêu, có bấy nhiêu.
Mỗi cú thúc đều khiến bàn gỗ rung lên. Đây là bàn gỗ lê hoa, từng là nơi Tề Ngọc phát bệnh sạch sẽ nghiêm trọng của mình, một sợi tóc cũng không được dính, vậy mà giờ đâu hắn lại đẩy Thẩm Vũ lên bàn hoan ái.
Mỗi cú thúc mạnh mẽ đều khiến Thẩm Vũ phải kìm giọng rên rỉ, lớp áo lót ma sát lên da thịt nàng mang lại cảm giác kì dị, khoái cảm tê dại như là điện giật lan khắp toàn thân. Nam nhân khẽ mím đôi môi mỏng, nhưng mỗi lần động đều có thể mơ hồ nghe được tiếng rên âm ỉ nơi cuống họng hắn.
Đến khi luồng nhiệt nóng bỏng tràn vào cơ thể Thẩm Vũ, cơ thể hai người đều thả lỏng, làn da phủ một lớp mồ hôi mỏng. Nàng khép hờ mắt, vẫn lạc trong khoái cảm sau cao trào, người nằm trên cơ thể nàng chỉ ngừng lại trong chốc lát, rồi lập tức bế xốc nàng lên, để nàng đứng tì lên bàn, khom người chống tay lên bàn.
Không đợi Thẩm Vũ kịp phản ứng lại, hắn đã tiến vào cơ thể nàng một lần nữa, lần này là từ phía sau nàng. Hai tay ôm vòng eo mềm mại nhỏ nhắn của nàng, hăng hái làm.
“A… Ưm…” Thẩm Vũ dù cắn môi vẫn không ngăn được tiếng rên rỉ tràn khỏi miệng. Có lẽ do lần này nhanh và mạnh hơn, cũng có thể vì tư thế hai người mà cảm giác lần này của hai người cuồng nhiệt hơn bất cứ lần nào khác.
Tề Ngọc thúc từng nhịp mạnh mẽ, ánh mắt dừng lại trên tấm lưng trắng tựa tuyết Thẩm Vũ, lòng thầm than: May là sau tất cả, tiểu yêu tinh vẫn vào cung, nếu Thẩm vương phủ mắt mù mà gả cô nàng cho kẻ khác, không biết tên giời ơi đất hỡi nào sẽ được chiếm lợi nữa!
Ánh mắt hắn chậm rãi quét qua xung quanh, nơi này là ngoại điện, bày trí nơi này như thế nào hắn nắm rõ như lòng bàn tay. Nhưng giờ, cơ thể hắn như đang bốc cháy, đôi mắt cũng đỏ bừng vì khoái cảm, đầu óc dường như cũng váng vất, vì vậy khi hắn nhìn xung quanh đột nhiên cảm thấy xa lạ.
Cột trong điện được khắc Đằng Long sống động, nhưng trong những phút rong ruổi trong cơ thể Thẩm Vũ, những Đằng Long này dường như đang biến hóa thành đủ hình thù kì dị.
Làm tình ở nơi trang nghiêm hóa ra lại vui thú thế này. Nếu được, hắn thực muốn làm tiểu yêu tinh này trên long sàng một lần xem sao.
Ý nghĩ ấy đã khiến thứ dưới thân càng thêm hưng phấn. Đầu óc hắn trống rỗng, ánh mắt như đóng đinh trên người Thẩm Vũ, trong lòng chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, mau làm, làm đến khi yêu tinh này phải xin tha mới thôi.
Hai tay Thẩm Vũ chống lên cạnh bàn, hai chân đè chặt, từng cú thúc mãnh liệt khiến nàng run lên. Sau đó nàng mất hết sức, hai tay buông thõng trên mặt bàn, vùi mặt vào khuỷu tay, tựa như chỉ như thế mới đủ sức giữ cho nàng không ngã xuống.
Động tác đó khiến cơ thể Thẩm Vũ hơi nghiêng về phía trước, Tề Ngọc khẽ nhíu mày khó chịu, bước lên nữa, tay ôm eo nàng cũng siết chặt hơn.
Thẩm Vũ gắng nhẫn nhịn, lần này hình như lâu hơn lần trước rất nhiều. Thỉnh thoảng nàng lại bị trượt trên mặt bàn, làn da cọ lên mặt bàn mang lại cảm giác đau nhói. Nhưng chưa kịp cảm thấy đau, khoái cảm đã nhấn chìm lí trí nàng.
Đến tận khi Thẩm Vũ không còn sức để rên nữa, người phía sau mới chịu dừng lại, cả người thoáng run lên, và rồi nguồn nhiệt ấm nóng kia bắn vào cơ thể nàng.
Tề Ngọc vẫn ôm eo nàng, nhưng không rút ra ngoài ngay, ôm nàng ngồi lên đệm mềm, thở hổn hển.
* Lảm nhảm:
“Làm tình ở nơi trang nghiêm hóa ra lại vui thú thế này. Nếu được, hắn thực muốn làm tiểu yêu tinh này trên long sàng một lần xem sao.”???? Đồ hôn quân:v Hoang dâm vô độ =]]]]]]]]]]]]]
Beta: Huyền Vũ
Hoàng Thượng ngẩng đầu, khẽ nhướn mi nhìn nàng, trên mặt thoáng nét cười trông như ngứa đòn. Hắn nhìn cổ Thẩm Vũ một hồi, sau lại nhìn vẻ mặt nàng, cuối cùng dừng ở nơi Thẩm Vũ vừa bị cắn, ý cười càng đậm, thậm chí còn mang mấy phần thỏa mãn.
“Ái tần đừng quên chuyện trẫm nói, hai ngày nay trẫm chuế triều cũng chỉ vì vết thương ái tần cắn trẫm. Trẫm vốn là người ăn miếng trả miếng, giờ trẫm trả y nguyên cho ngươi, coi như thanh toán sòng phẳng!” Nam nhân vừa nói còn vừa liếm môi một cái, dáng vẻ vẫn chưa thỏa mãn.
Thẩm Vũ nhẹ nhàng nâng mắt nhìn, chỉ thấy Hoàng Thượng khẽ hất cằm trên cổ còn thoáng vết thương mờ mờ, nhìn kỹ còn có thể nhận ra đó là dấu răng. Nàng thầm nghiến răng, đồ lòng dạ hẹp hòi, quá tàn quá độc.
Không đợi nàng kịp phản kháng, vòng tay ôm nàng đột nhiên lơi lỏng. Thẩm Vũ hoảng hốt, bắp đùi theo bản năng kẹp chặt người kia, nhưng nam nhân chợt kéo đôi tay đang ôm cổ mình ra. Người nàng trượt xuống, đến khi lưng chạm mặt bàn, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, lòng bàn tay đã toát một tầng mồ hôi lạnh.
“Hoàng Thượng muốn thả tần thiếp ra sao không nói trước một tiếng? Hoàng Thượng ban thưởng dấu răng, tần thiếp còn chưa tạ ân đâu.” Thẫm Vũ cất lời, nửa hờn dỗi nửa châm biếm, nét mặt thoáng chút quyến rũ, ngoan ngoãn nằm trên mặt bàn như con cừu non chờ làm thịt.
Tề Ngọc không khỏi nheo hai mắt lại, lông mày anh khí nhẹ nhàng nhướng lên, khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Ái tần đã hiểu biết quy củ như vậy, còn muốn tạ ơn, thật sự săn sóc trẫm. Trẫm đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.”
Nam nhân vừa dứt lời liền giơ tay vỗ vỗ gò má Thẩm Vũ, trên mặt lộ vẻ hưng phấn.
Thẩm Vũ thoáng sửng sốt, nàng đã quá quen thuộc với vẻ mặt này của Tề Ngọc rồi. Chỉ khi vị cửu ngũ chí tôn này nghĩ ra biện pháp mới trị người, hắn mới hưng phấn thế.
Không đợi nàng nghĩ xong, Tề Ngọc đã cầm lấy bầu rượu trên bàn, từ từ dội xuống người Thẩm Vũ. Có vài giọt rượu bắn lên vết cắn trên cổ khiến nàng thấy nhoi nhói đau.
Rượu lạnh đổ xuống làm ướt y phục nàng, để lộ đường cong lung linh của cơ thể. Bình rượu này cũng không nhiều, chỉ đổ đến eo Thẩm Vũ đã thấy đáy. Hoàng Thượng lắc bình rượu trong tay, nét mặt lộ mấy phần tiếc nuối.
Nhưng chẳng mấy chốc, sự chú ý của hắn đã chuyển sang Thẩm Vũ, bàn tay nam nhân tới cổ nàng, không dừng lại nhiều, nhanh chóng tìm đến ngực nàng, bộ ngực vểnh cao làm tay đế vương lưu luyến không nỡ rút về. Như là gặp được thứ thú vị, tay Hoàng Thượng liên tục bóp bóp.
Thẩm Vũ khép hờ mắt, cơ thể tiếp xúc với rượu lạnh khiến nàng không khỏi cuộn mình lại. Động tác của nam nhân cũng không thể bỏ qua, lực đạo cũng dần dần gia tăng, nàng không khỏi kêu khẽ.
“Hai ngày nay mỗi khi dùng bữa tối, cứ nhìn thấy màn thầu trắng mà Ngự thiện Phòng mang lên, trẫm đều thầm so sánh bánh màn thầu trắng với hai cái của ái tần, giờ nói đến mới thấy thật đúng là kém xa.” Hoàng Thượng vừa nói vừa đưa ngón trỏ ra gảy hai cái, tiếng rên rỉ của Thẩm Vũ lập tức tràn ra khỏi miệng.
Nghe được lời ví von trắng trợn này của Hoàng Thượng, Thẩm Vũ thật không biết nên hài lòng hay nên giơ chân lên đạp thẳng vào gốc rễ của hắn đây! Vật giữa hai chân Hoàng Thượng cũng chỉ thô hơn gậy gỗ một chút mà thôi, đắc ý cái gì! Đương nhiên nam nhân sẽ không cho phép nàng hồn vía lên mây như vậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào đôi ngọc nhũ của nàng, cách một tầng quần áo dường như có thêm một tầng bí ẩn.
“Ái tần, ngươi nói xem nếu đem một đôi này đổi lại thành bánh màn thầu có được không nhỉ? Cắn một miếng có phải cũng mềm giống bánh màn thầu không?” Động tác nhào nặn của nam nhân thoáng dừng lại, nhìn Thẩm Vũ với vẻ nghiêm túc, khẽ nhíu mày tựa như đang cân nhắc một cách nghiêm túc.
Thẩm Vũ khẽ run người, trong lòng nàng âm thầm quyết định: Nếu Hoàng Thượng dám cắn ngực nàng như cắn bánh màn thầu thì nàng sẽ coi gốc rễ của hắn là gậy sứ. Trước cứ xử thật tàn nhẫn là được rồi, đến lúc đó dù Hoàng Thượng có muốn cũng không còn tác dụng gì!
Trong lúc nàng đang suy nghĩ lung tung, nam nhân đã ra tay xé áo khoác nàng. Đến khi nhìn thấy y phục bên trong thì lông mày Hoàng Thượng hơi nhíu lại, hình như ngại phiền phức, lột đồ nàng liền tay như lột vỏ ngô.
Đến khi thấy toàn bộ cơ thể Thẩm Vũ với chút rượu còn vương lại, hương rượu lan tỏa, trong đầu Tề Ngọc chợt hiện lên câu: Da thịt tựa ngọc, lồ lộ trước mắt.
Ánh mắt nam nhân tối sầm, hầu kết cũng trượt lên trượt xuống hai lần, hắn chợt cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Tháo hết ràng buộc trên người Thẩm Vũ, thân hình hiển lộ trước mặt quả thực vô cùng quyến rũ. Hắn không chút khách khí lướt tay lau đi vết rượu còn vương trên bàn, rồi đưa tay chậm rãi tiến vào mật huyệt của nữ tử.
Thẩm Vũ khẽ “Ưm” một tiếng, cả người căng thẳng. Trên ngón tay nam nhân còn vương chút rượu, không nói câu nào đã tiến quân thần tốc. Nhưng dù bị mê hoặc như vậy mà Hoàng Thượng vẫn nhớ giúp nàng thả lỏng đã là ân huệ lớn rồi.
Thẩm Vũ nhẹ nhàng thả lỏng cơ thể, khẽ ngâm lên từng âm theo động tác của nam nhân.
Lý Hoài Ân đứng ngoài điện chờ đợi nghe thấy tiếng rên rỉ đứt quãng như tiếng mèo kêu, thì thoáng chốc đã thả lỏng, thiếu chút lệ rơi đầy mặt, dập đầu tạ chủ thiên ân. Hoàng Thượng cuối cùng vẫn không qua được ải mỹ nhân!
Xu Uyển nghi, hãy tung hết bản lãnh của ngài ra đi, trên dưới Long Càn cung đều đang trông chờ ở ngài đó!
Cơ thể Thẩm Vũ dường như quyến rũ trời sinh, Hoàng Thượng chẳng tốn mấy công mà ba ngón tay đã có thể ra vào thông thuận rồi. Hắn tùy tiện cởi áo khoác ngoài và áo trong nhưng lại để lại áo lót không cởi ra. Thẩm Vũ nghi hoặc, chỉ thấy nam nhân cởi quần xuống, để lộ nguồn nhiệt đang dựng thẳng giữa hai chân.
Không đợi nàng mở miệng, hắn đã đẩy hai chân nàng thành hình chữ M, đẩy eo, tiến quân thần tốc. Chỉ là mật huyệt Thẩm Vũ vẫn còn hơi chặt, lông mày anh khí của nam nhân khẽ nhíu lại, không chút khách khí đưa tay vỗ mông nàng.
“Thả lỏng chút nào, ngươi muốn kẹp chết trẫm sao?” Giọng hắn thoáng mấy phần khó chịu, nhưng âm cuối lại hơi biến điệu, hiển nhiên là đang gồng mình kiềm chế thứ gì đó.
Nam nhân vừa nói vừa cúi người xuống, đè lên người nàng. Nguồn nhiệt nóng bỏng thuận theo đó mà tiến sâu hơn vài phần, khiến Thẩm Vũ bất giác rên khe khẽ.
Bắp đùi nàng theo bản năng quấn lấy vòng eo hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, tuy là tư thế quen thuộc nhưng vì địa điểm mới lạ, hơn nữa cũng quanh lại tràn ngập hương rượu, các giác quan bị kích thích, mấy chén rượu vừa uống hình như giờ mới ngấm, mang tới cảm giác váng vất ngây ngất như đang ở trên tiên cảnh.
Chờ Thẩm Vũ thả lỏng hơn một chút, Hoàng Thượng bắt đầu như mãnh hổ xổng chuồng, tiến quân kịch liệt, muốn khoái nhạc bao nhiêu, có bấy nhiêu.
Mỗi cú thúc đều khiến bàn gỗ rung lên. Đây là bàn gỗ lê hoa, từng là nơi Tề Ngọc phát bệnh sạch sẽ nghiêm trọng của mình, một sợi tóc cũng không được dính, vậy mà giờ đâu hắn lại đẩy Thẩm Vũ lên bàn hoan ái.
Mỗi cú thúc mạnh mẽ đều khiến Thẩm Vũ phải kìm giọng rên rỉ, lớp áo lót ma sát lên da thịt nàng mang lại cảm giác kì dị, khoái cảm tê dại như là điện giật lan khắp toàn thân. Nam nhân khẽ mím đôi môi mỏng, nhưng mỗi lần động đều có thể mơ hồ nghe được tiếng rên âm ỉ nơi cuống họng hắn.
Đến khi luồng nhiệt nóng bỏng tràn vào cơ thể Thẩm Vũ, cơ thể hai người đều thả lỏng, làn da phủ một lớp mồ hôi mỏng. Nàng khép hờ mắt, vẫn lạc trong khoái cảm sau cao trào, người nằm trên cơ thể nàng chỉ ngừng lại trong chốc lát, rồi lập tức bế xốc nàng lên, để nàng đứng tì lên bàn, khom người chống tay lên bàn.
Không đợi Thẩm Vũ kịp phản ứng lại, hắn đã tiến vào cơ thể nàng một lần nữa, lần này là từ phía sau nàng. Hai tay ôm vòng eo mềm mại nhỏ nhắn của nàng, hăng hái làm.
“A… Ưm…” Thẩm Vũ dù cắn môi vẫn không ngăn được tiếng rên rỉ tràn khỏi miệng. Có lẽ do lần này nhanh và mạnh hơn, cũng có thể vì tư thế hai người mà cảm giác lần này của hai người cuồng nhiệt hơn bất cứ lần nào khác.
Tề Ngọc thúc từng nhịp mạnh mẽ, ánh mắt dừng lại trên tấm lưng trắng tựa tuyết Thẩm Vũ, lòng thầm than: May là sau tất cả, tiểu yêu tinh vẫn vào cung, nếu Thẩm vương phủ mắt mù mà gả cô nàng cho kẻ khác, không biết tên giời ơi đất hỡi nào sẽ được chiếm lợi nữa!
Ánh mắt hắn chậm rãi quét qua xung quanh, nơi này là ngoại điện, bày trí nơi này như thế nào hắn nắm rõ như lòng bàn tay. Nhưng giờ, cơ thể hắn như đang bốc cháy, đôi mắt cũng đỏ bừng vì khoái cảm, đầu óc dường như cũng váng vất, vì vậy khi hắn nhìn xung quanh đột nhiên cảm thấy xa lạ.
Cột trong điện được khắc Đằng Long sống động, nhưng trong những phút rong ruổi trong cơ thể Thẩm Vũ, những Đằng Long này dường như đang biến hóa thành đủ hình thù kì dị.
Làm tình ở nơi trang nghiêm hóa ra lại vui thú thế này. Nếu được, hắn thực muốn làm tiểu yêu tinh này trên long sàng một lần xem sao.
Ý nghĩ ấy đã khiến thứ dưới thân càng thêm hưng phấn. Đầu óc hắn trống rỗng, ánh mắt như đóng đinh trên người Thẩm Vũ, trong lòng chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, mau làm, làm đến khi yêu tinh này phải xin tha mới thôi.
Hai tay Thẩm Vũ chống lên cạnh bàn, hai chân đè chặt, từng cú thúc mãnh liệt khiến nàng run lên. Sau đó nàng mất hết sức, hai tay buông thõng trên mặt bàn, vùi mặt vào khuỷu tay, tựa như chỉ như thế mới đủ sức giữ cho nàng không ngã xuống.
Động tác đó khiến cơ thể Thẩm Vũ hơi nghiêng về phía trước, Tề Ngọc khẽ nhíu mày khó chịu, bước lên nữa, tay ôm eo nàng cũng siết chặt hơn.
Thẩm Vũ gắng nhẫn nhịn, lần này hình như lâu hơn lần trước rất nhiều. Thỉnh thoảng nàng lại bị trượt trên mặt bàn, làn da cọ lên mặt bàn mang lại cảm giác đau nhói. Nhưng chưa kịp cảm thấy đau, khoái cảm đã nhấn chìm lí trí nàng.
Đến tận khi Thẩm Vũ không còn sức để rên nữa, người phía sau mới chịu dừng lại, cả người thoáng run lên, và rồi nguồn nhiệt ấm nóng kia bắn vào cơ thể nàng.
Tề Ngọc vẫn ôm eo nàng, nhưng không rút ra ngoài ngay, ôm nàng ngồi lên đệm mềm, thở hổn hển.
* Lảm nhảm:
“Làm tình ở nơi trang nghiêm hóa ra lại vui thú thế này. Nếu được, hắn thực muốn làm tiểu yêu tinh này trên long sàng một lần xem sao.”???? Đồ hôn quân:v Hoang dâm vô độ =]]]]]]]]]]]]]
Danh sách chương