Edit: Watanabe

Beta: Huyền Vũ

Dù Phỉ An Như đã tỉnh nhưng nàng vẫn như một cái xác không hồn mặc người điều khiển. Có cung nữ bón cháo, nàng ngoan ngoãn há mồm. Hình cô cô khuyên nàng đi ngủ một lát, nàng lẳng lặng nằm lên giường nhắm mắt lại, nhưng chẳng biết có ngủ hay không.

Nhìn khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của nàng, ngay cả đôi môi cũng tái nhợt, Hình cô cô thở dài, ngồi bên giường nàng khẽ khuyên nhủ: “Tiểu chủ, nô tỳ biết mình không nên nói những lời này nhưng sao ngài nỡ để cha mẹ ngài người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh chứ. Hoàng thượng đã hạ chỉ nếu ngài tỉnh thì cho người Tổng Đốc Phủ đến đưa về ngay. Tính ra thì không còn mấy ngày nữa là ngài có thể về đoàn tụ với người nhà rồi, ngài đừng u uất chán chường không muốn sống như thế nữa.”

Mí mắt Phỉ An Như khẽ lay động, nhưng vẫn không mở ra. Nàng cảm thấy cay cay sống mũi, cố nén hai hàng nước mắt.

Hình cô cô thấy cái vẻ sống dở chết dở của nàng cũng chẳng muốn khuyên nữa. Vừa lúc ấy, có cung nữ đi vào, cô ả thoáng liếc mắt nhìn Phỉ An Như đang ở trên giường, thấy nàng vẫn đang ngủ, nét mặt ả thoáng vài phần khinh bỉ.

“Cái mặt đó là sao, quy củ đâu hết rồi?” Hình cô cô nhìn cái vẻ vô lễ của cô ả, trong lòng giận dữ. Nếu cái vẻ ngông nghênh vô lễ thất trách này truyền đến tai Hoàng Thượng, cả Trữ Tú cung sẽ phải chôn cùng cô ả!

Cung nữ đó vội cúi người hành lễ, ngẩng đầu nhìn Hình cô cô với vẻ sợ hãi, khẽ bẩm báo:”Thưa cô cô, Viễn Thuận Nghi đến, muốn gặp Phỉ tiểu chủ.”

Nàng vừa dứt lời, lông mày Hình cô cô đã nhíu chặt lại. Sao mấy kẻ vừa bò được lên được phong vị đều lũ lượt tới tìm Phỉ tiểu chủ chứ? Đầu tiên là Xu Uyển Nghi, vừa tới đã làm Phỉ tiểu chủ huyên náo muốn thắt cổ.

Giờ vị Viễn Thuận Nghi này lại muốn khích Phỉ An Như chết mới vừa lòng hả? “Đi báo với Viễn Thuận Nghi, Phỉ tiểu chủ  vẫn còn yếu, giờ vừa mới ngủ thiếp đi một lát, chờ khi Tiểu chủ khỏe lên rồi tới.” Hình cô cô phất tay, khẽ sai cung nữ đi thông báo.

Chợt, Phỉ An Như vừa mới nằm trên giường giơ tay khẽ kéo ống tay áo Hình cô cô, dịu dàng nói: “Để nàng ta vào.

Nàng là người sắp xuất cung, vậy nên lời nói kia,chẳng có chút lễ nghi nào, nói cứ như muốn gặp con ở vậy.

Ánh mắt cung nữ liếc qua Hình cô cô một thoáng, thấy nàng gật đầu mới bước ra ngoài.

“Tiểu chủ, nô tỳ không muốn nhiều chuyện. Nhưng ngài đã sắp xuất cung rồi, tốt nhất nên ít trêu chọc thị phi thôi.” Hình cô cô chậm rãi đứng lên, nghe khẩu khí vừa nãy, nàng đoán sợ rằng vị Phỉ tiểu chủ tính tình ngoan cường này sẽ chọc tức Viễn Thuận Nghi mất.

Nhẹ nhàng thu dọn chăn mền, Hình cô cô liền đứng sang một bên.

Hứa Khâm mặc quần màu xanh lam, trên đầu chỉ đeo một cây ngọc trâm. Cả người ăn mặc rất mộc mạc, tựa như đang suy nghĩ cho người bệnh bên trong, Phỉ An Như. Nàng miễn lễ cho Hình cô cô, thoải mái bước đến bên giường.

“Phỉ muội muội, thân thể đã khỏe hơn chút nào chưa?” Hứa Khâm nhẹ nhàng ngồi lên ghế cạnh giường, giọng nói dịu dàng như người chị gái đang quan tâm em gái mình.

Nghe lời thăm hỏi của nàng, Phỉ An Như nở nụ cười hiếm thấy, nhưng ẩn trong đó là sự trào phúng sâu cay, nàng nhẹ nhàng nói: “Giờ ta sắp rời khỏi chốn thị phi này rồi, cô cần chi phải khổ cực đến đây?”

Sắc mặt Hứa Khâm cứng lại, sự cười nhạo của Phỉ An Như khiến nàng tức giận, nhưng nàng vẫn kìm chế, phất tay ra lệnh cho cung nhân lui ra ngoài.

Hình cô cô đương nhiên sẽ không đi, vẫn cúi đầu đứng tại chỗ cũ. Phỉ tiểu chủ ít nói, nhưng đã nói thì câu nào câu nấy sâu cay vô cùng, điều này Hình cô cô đã được lĩnh giáo rồi, nàng lo nhỡ Hứa Khâm tức lên, bóp chết Phỉ tiểu chủ thì sao?

“Hình cô cô, ngươi cũng lui đi. Ta cũng có chuyện muốn nói với Viễn Thuận Nghi.” Phỉ An Như nhẹ nhàng nói, nàng nhìn ánh mắt đang dần lạnh của Hứa Khâm, ý cười trên mặt càng đậm.

Cung nhân lui ra hết, trong điện chỉ còn hai người.

Trên mặt Hứa Khâm không còn sự ôn hòa ngày xưa, mà giờ nhuốm vài phần lạnh lẽo, trông càng giống Phỉ An Như, lạnh nhạt và xa cách.

“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cô đến chào hỏi ta, ta đã nói với cô rằng, chúng ta đều là những kẻ lãnh tâm, cô không cần khổ sở nở nụ cười dối trá với ta. Nhưng đến tận hôm nay, cô mới chịu gỡ khuôn mặt dối trá kia xuống sống thật với lòng mình. Trước khi xuất cung có thể nhìn thấy cô như vậy, ta coi như có thêm một hồi ức vui vẻ rồi.” Hiếm khi nàng nói một lời dài như vậy, chỉ là thân thể còn chưa khỏe, vừa dứt câu đã thở dốc.

Hứa Khâm nhìn dáng vẻ yếu ớt của nàng, bất giác nở nụ cười lạnh.

“Kỳ thực ta vốn xem thường việc phải nói chuyện với kẻ không biết quý trọng tính mạng mình, vốn chẳng muốn đến thăm ngươi, nhưng trong hậu cung này, thế lực kia chỉ ngươi có thể đối phó được.” Hứa Khâm không quanh co lòng vòng, mà trực tiếp đi vào đề tài chính, nàng vừa nói vừa lạnh lùng nhìn Phỉ An Như, cằm khhẽ nâng lên mang vài phần kiêu ngạo.

“Cô muốn tìm người liên thủ đối phó với Thẩm Vũ?” Nàng vừa dứt lời, Phỉ An Như đã nhướn mày, vẻ mặt không rõ ý kiến.

Trong lòng Hứa Khâm khẽ thở phào, nói chuyện với người thông minh quả là đơn giản. Nàng còn chưa mở miệng, Phỉ An Như đã đoán ra ý nàng.

“Đúng, ta không biết ả đã làm gì khiến ngươi tuyệt vọng tới mức tự sát. Nhưng nó chắc chắn là âm mưu của ả, ngươi không muốn thấy ả rơi xuống vực sâu sao?” Hứa Khâm thừa nhận không chút do dự, nàng nhìn Phỉ An Như như muốn thấy vẻ tán đồng của nàng.

Ánh mắt Phỉ An Như thoáng né tránh, dù sao nhắc tới lý do mình tự tử, tâm tình nàng khó tránh khỏi khó chịu. Nhưng không lâu sau, nàng đã điều chỉnh lại tâm tình, nhìn đôi mắt thấp thoáng mong đợi của Hứa Khâm, thấp giọng nói:” Muốn, đương nhiên là muốn. Trong hậu cung này, e là không ai không muốn thấy Xu Uyển Nghi thất sủng. Nàng ta là kẻ được sủng ái nhất hiện nay, cả người ngạo khí bức nhân, giờ có ai không muốn thấy nàng ta ngã chứ.”

Nghe nàng nói vậy, nét mặt Hứa Khân thoáng thả lỏng, trong lòng chắc mẩm đã có đồng minh rồi.

“Nhưng ta đã chuẩn bị xuất cung rồi, sợ là không giúp được ngươi. Thật lòng mà nói, sống như Xu Uyển Nghi rất tốt, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, muốn dẫm người khác dưới lòng bàn chân thì tuyệt đối không nương tay.” Phỉ An Như bình thản từ chối, câu cuối nàng nói hết sức rõ ràng, ẩn trong đó vài phần hâm mộ.

Phủ Tổng Đốc Lưỡng Quảng là chốn giàu sang, không thiếu di nương thứ nữ, nếu không phải lần này Thẩm Vũ xuất hiện, nàng đâu cần tranh danh ngạch của thứ muội vào thâm cung này làm kẻ bị người người căm ghét. Phỉ An Như từ nhỏ đã bị dục dỗ một cách nghiêm khắc nên tính cách mới thành ra như vậy, nàng cũng muốn như Thẩm Vũ, sống mà chẳng phải kiêng dè gì.

“Hừ, Phỉ An Như ngươi sao có thể vứt hết thể diện của một tiểu thư gia giáo như thế? Ả ta là một thứ nữ thấp hèn, vừa nhìn đã biết là chẳng được dạy dỗ cho ra hồn, suốt ngày chỉ biết phơi cái mặt tô son trát phấn như hồ ly tinh đi quyến rũ người ta. Ả đâu khác gì những di nương lả lơi hèn kém?” Nghe nàng nói, Hứa Khâm đứng bật dậy vẻ như chỉ tiếc mài sắt không thành thép.

Viền mắt nàng ửng hồng, hiển nhiên là đang kích động quá mức. Mười lăm năm học cách giữ điềm tĩnh trong mọi hoàn cảnh, giờ phút này không biết đã ném đi chỗ nào. Trong lòng như có một giọng nói thì thầm: Tiêu diệt Thẩm Vũ, càng sớm càng tốt.

Giọng nói ấy càng ngày càng lớn, như lời nguyền ám ảnh tâm trí nàng.

Phỉ An Như hơi sửng sốt, hiển nhiên là lần đầu tiên thấy Hứa Khâm thất thố như thế. Nàng thầm thở dài một hơi, có lẽ đã dạo qua quỷ môn quan một lần nên nàng càng thêm thấu triệt.

“Vậy thân là Thuận Nghi, ngươi cũng đâu khác gì di nương trong quý phủ?”

Toàn bộ nữ nhân trong hậu cung cũng chỉ như là di nương trong phủ người, làm thiếp của hoàng đế, chẳng ai hơn ai. Chỉ chờ ứng viên ngôi Hoàng Hậu vừa xuất hiện, chúng ta cũng sẽ thành con cờ mặc người bày bố.” Phỉ An Như giơ tay lên xoa trán, nói nhiều lời như vậy cổ họng nàng lại bắt đầu đau đớn.

Đây là di chứng của việc thắt cổ tự tử.

Hứa Khâm ngây người nhìn nàng, như đã hiểu ra gì đó, nàng ta vô lực ngồi phịch xuống ghế, nét mặt dại ra.

Hứa Khâm nàng đã quen ở địa vị cao hơn kẻ khác, nên dần dần nàng ta luôn tự coi mình là kẻ bề trên. Trước nàng chưa từng nghĩ, vị trí Chính cung Hoàng Hậu sẽ thuộc về kẻ khác. Mục đích tiến cung của nàng trước nay chỉ có một: trở thành Hoàng Hậu.

“Trông ngươi có vẻ đã mệt rồi, nếu ngươi thật sự có thể xuất cung, ta đây trước hết xin chúc mừng. Nếu không thể xuất cung, lần sau chúng nói tiếp vậy.” Hứa Khâm giơ tay xoa trán như muốn phục hồi tinh thần, nàng ta từ từ đứng lên nhỏ giọng nói vài câu với Phỉ An Như rồi xoay người liền chuẩn bị rời đi.

Đợi đến khi nàng ta bước tới cạnh cửa, Phỉ An Như mới mở miệng gọi nàng.

“Ta hiểu cảm giác bức thiết phải trừ bỏ Thẩm Vũ của cô, nhưng dù có bức thiết tới mức nào cũng đừng gây chuyện huyên náo. Thế gia bây giờ đều dựa vào Xu Uyển Nghi để tranh sủng, nếu cô làm quá mức… trên vẫn còn một Trang Phi đấy, chớ để người ngoài nhân cơ làm loạn. Trong hậu cung này không có ai ngu, kẻ coi người khác là kẻ ngu mới là kẻ ngu xuẩn, cũng thường là kẻ chết sớm.” Phỉ An Như khàn giọng nói, thực lòng khuyên vài câu.

Nàng sắp rời khỏi chốn thị phi này, không biết có phải do thấy vẻ bàng hoàng của Hứa Khâm mà sinh lòng thương hại hay không, nàng như ma xui quỷ nói vài câu thừa thãi.

Hứa Khâm không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đẩy cửa bức đi. Gió lạnh thổi tới, Phỉ An Như rụt đầu vào trong áo gấm. Trên mặt thoáng nét cười khổ, hậu cung này quả là chiến trường khốc liệt, ngay cả người như Hứa Khâm cũng phải lao đao.

Trong chốn thâm cung trăm năm lịch sử này, những kẻ mới vào cung như các nàng vẫn còn quá non nớt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện