Phòng của Đại tiểu thư, vẫn ấm áp hoa lệ như xưa.
Lăng Phượng Tiêu châm lư hương, một bóng đen thoắt một cái lao vào cửa sổ.
Mèo nhanh chóng leo lên người Lâm Sơ.
Lại nặng hơn rồi.
Lâm Sơ vuốt vuốt lông nó, nó lại nhảy vào vòng tay Lăng Phượng Tiêu, nịnh nọt mà kêu vài tiếng.
Lăng Phượng Tiêu cũng ôm lấy nó.
Ngay sau đó, Trái Cây chạy ra từ Thanh Minh động thiên, hét lớn: “Thanh Viên!”
“Meo?”
Trái Cây bế nó lên, bắt đầu vuốt lông.
Lăng Phượng Tiêu hỏi: “Con biết nó à?”
Trái Cây nói: “Chiết Trúc biết nó, con có một chút ký ức của Chiết Trúc mà.”
Lâm Sơ nghĩ, mặc dù Trái Cây không phải Chiết Trúc, nhưng lúc hóa hình lại mượn thân xác Chiết Trúc, cho nên nó cũng thừa hưởng một chút ý thức từ Chiết Trúc.
Mà mèo vốn dĩ ngự trên Huyễn Đãng Sơn, từng là sủng vật của Diệp Đế, được Diệp Đế nuôi dưỡng, còn Chiết Trúc lại là thanh kiếm Diệp Đế đã từng sử dụng, không ngạc nhiên khi Trái Cây gọi to tên mèo đen như vậy.
Trái Cây đắc ý: “Trên người con còn có khí tức của Chiết Trúc nữa nhá, người xem đi, nó thích con như vậy!”
Lời còn chưa dứt, mèo đã nhảy khỏi vòng tay Trái Cây, lại lần nữa leo lên người Lâm Sơ.
Trái Cây: “……”
Lăng Phượng Tiêu bật cười.
Trái Cây: “Không cho cười!”
Nó nhích về phía Lâm Sơ: “Meo meo ôm.”
Mèo không thèm nhìn.
Trái Cây: “……”
Không khí nhất thời vô cùng xấu hổ, Việt Nhược Hạc gõ cửa một cách tượng trưng, sau đó đẩy cánh cửa khép hờ ra: “Thương Mân nghe nói các ngươi đã trở lại, cũng tới đây thăm ——”
Trong phòng một mảnh tĩnh mịch.
Lâm Sơ dời mắt khỏi mèo đen, xem thử bên kia.
Việt Nhược Hạc và Thương Mân đang đứng ngoài cửa, bất động.
Lâm Sơ nương theo ánh mắt hai người họ nhìn lại.
Hai người kia đang nhìn Trái Cây.
Chính xác mà nói, là đang nhìn mặt của Trái Cây.
Lâm Sơ cũng nhìn mặt Trái Cây.
Trái Cây quả thật rất xinh đẹp, nhưng mà vẻ đẹp này lại như từ một khuôn đúc ra vậy.
Một nửa giống Lăng Phượng Tiêu, một nửa giống hắn.
Chỉ liếc mắt một cái đã biết.
Hắn lại nhìn sang hai bức tượng Thương Mân và Việt Nhược Hạc.
Chợt thấy Thương Mân gian nan mà mở miệng: “Con…… con của hai người?”
Trái Cây đang lôi lôi kéo kéo với mèo đen, nghe vậy tùy ý nói: “Đúng vậy.”
Thương Mân nuốt nước miếng.
“Các ngươi…… hai tháng phiêu lưu ngoài kia có kỳ ngộ sao?” Thương Mân hai mắt vô thần: “Đến một nơi mà, một ngày bên ngoài, bằng một năm trong đó sao?”
Việt Nhược Hạc cũng hai mắt vô thần: “Đại tiểu thư, trước kia ngươi bế quan, chẳng lẽ là……”
Lăng Phượng Tiêu đạp đổ bổ não của hai người: “Không phải như các ngươi nghĩ đâu.”
Việt Nhược Hạc: “…… Nha.”
Chẳng lẽ Việt Nhược Hạc cho rằng hai năm Đại tiểu thư bế quan, không phải bế quan, mà là đi sinh em bé hả?

Lâm Sơ nghĩ, hai năm trước Lăng Phượng Tiêu mới mười tám, thế thì hắn cũng quá mức vô nhân tính rồi, trách không được ánh mắt vừa rồi Việt Nhược Hạc nhìn hắn cứ thấy sai sai.
Lại tưởng tượng, năm nay hắn còn chưa tới mười chín, Tiêu Thiều cũng quá vô nhân tính rồi.
Giải thích xong lai lịch Trái Cây, hai người kia lúc này mới nửa tin nửa ngờ gật đầu.
Lần lượt đưa tiễn hai người kia xong, lại lục tục mấy người nữa tới.
—— may mà mấy cô nương Phượng Hoàng Sơn Trang đã ra ngoài làm ủy thác rồi, không thì cảnh tượng sẽ còn náo nhiệt hơn nữa.
Trái Cây thực không cao hứng.
Nguyên nhân là, nó không muốn nói chuyện với nam nhân.
Bằng hữu của Lâm Sơ và Lăng Phượng Tiêu trong Học Cung đã ít thì chớ, lại còn toàn là nam nhân, khiến cho Trái Cây vô cùng khó chịu.
Nhưng không có ai thông cảm cho nó cả.
Trái Cây tuyệt vọng quay về Thanh Minh động thiên, thuận tiện vớt mèo đi luôn.
Trong phòng lại chỉ còn lại Lâm Sơ và Lăng Phượng Tiêu.
Lăng Phượng Tiêu dựa vào vai Lâm Sơ, nói: “Về sau muốn em sống cùng ta.”
Lâm Sơ không có ý kiến gì cả, nguyên tắc hiện tại của hắn là làm theo ý nguyện của Lăng Phượng Tiêu, liền đáp: “Được.”
Lăng Phượng Tiêu nói: “Đợi chốc nữa sang thu dọn đồ đạc.”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ, hỏi: “Có ngại thanh danh của huynh không.”
Thế giới này vẫn rất coi trọng thanh danh của nữ tử.
Tuy rằng Tiêu Thiều không phải nữ tử, nhưng vỏ bọc Lăng Phượng Tiêu dù gì vẫn phải tuân theo lễ nghi thế gian.
“Trước kia thanh danh của ta tốt sao?” Lăng Phượng Tiêu nói, “Người già chỉ giỏi khua môi múa mép, lúc nào cũng bảo Lăng Phượng Tiêu goá chồng trước khi cưới —— bây giờ ta chính là vị hôn thê tam môi lục sính, tam trà lục lễ của em.”
Dứt lời, lại nói: “Bất quá, vẫn phải tìm cơ hội chiêu cáo thiên hạ mới được.”
Lâm Sơ: “Ừm.”
“Không đi học nữa.” Lăng Phượng Tiêu chơi chơi ngón tay hắn: “Muốn về sơn trang thành thân với em.”
Lâm Sơ nghĩ, kiếp trước, người ta hay nói yêu sớm cản trở học hành, quả nhiên là sự thật.
Ngay cả học thần Lăng Phượng Tiêu đây cũng không thể tránh khỏi.
Hắn hơi hơi hé miệng, muốn nói cho Lăng Phượng Tiêu vẫn phải tiếp tục đi học, bỗng nhiên chạm phải ánh mắt của y.
Rõ ràng là nói về nhà thành thân, nhưng ánh mắt lại vô cùng tịch liêu trống trải.
Hắn không nói nên lời, thật lâu sau, mới nói: “Xin lỗi.”
“Không sao,” Lăng Phượng Tiêu đáp, “Em phi phàm không nhiễm bụi trần, nếu là có tình có dục, mới là trở ngại.”
“Nhưng thật ra em……” Y cười cười, nói tiếp: “Tiên quân, ta như vậy, liệu có tổn hại tu vi của em hay không?”
Lâm Sơ: “Ta không biết.”
Lăng Phượng Tiêu nói: “Nhưng ta thấy tu vi của em đang rất ổn định.”
Lâm Sơ: “Ừ.”
Trên thực tế, tu vi hắn không chỉ không tổn hại, thậm chí còn bởi vì liên tục hấp thu linh khí thiên địa mà tăng lên, chưa tới một năm nữa thôi, đã có thể trở lại cấp bậc vốn có.
Nói đến tu vi, Lăng Phượng Tiêu bỗng nhiên nảy lên hứng thú: “Hai chiêu trong 《 Trường Tương Tư 》của em, huyền diệu vô cùng.”
Lâm Sơ đáp: “Huynh cũng vậy.”
Hai người họ bây giờ cũng chả có việc gì làm, Lăng Phượng Tiêu lập tức lấy giấy bút ra, muốn hủy đi vài chiêu thức của Lâm Sơ.
Lâm Sơ vẽ hai chiêu đầu tiên của 《 Trường Tương Tư 》 – “Không Cốc Vong Phản” và “Bất Kiến Thiên Hà”, Lăng Phượng Tiêu cũng vẽ hai chiêu đầu tiên của 《 Tịch Liêu 》 – “Thu Buồn” và “Quan Hà”.
Lăng Phượng Tiêu xem thử chiêu thức của Lâm Sơ: “Hai thức này trống trải vô tận, đúng là em có thể ngộ được.”
Sau đó lại nói: “Hai thức mở đầu của《 Trường Tương Tư 》 đã là như vậy, mấy thức tiếp theo, quả thực chỉ có người vô tình mới có thể dùng ra.”
Lâm Sơ: “Trước mắt ta mới ngộ được hai thức thôi.”
Lăng Phượng Tiêu liền nói: “Phương bắc nhiều sông băng và cánh đồng tuyết, thiên địa tịch liêu, rất hợp với ý cảnh của 《 Trường Tương Tư 》.

Ta đưa em đến đó, có lẽ sẽ có tiến cảnh.”

Lâm Sơ: “Đa tạ.”
Lăng Phượng Tiêu liền nói: “Không tạ.”
Bọn họ lại thảo luận một chút về thức thứ ba trong 《 Trường Tương Tư 》 – “Bích Lập Thiên Nhận”.
Một thức này, trống tải vô tận, cô độc vô biên.
“So với hai thức trước, đúng là cao hơn một tầng.

Mà tu vi của em, có thể xem như một ngọn núi nhỏ rồi,” Lăng Phượng Tiêu lấy bút suy đoán trên giấy, “Ngày luyện thành chỉ trong tầm tay thôi.”
Lâm Sơ tưởng tượng chiêu thức dựa trên suy đoán của y.
Kiếp trước hắn không luyện nổi thức thứ ba, không tìm được hướng đi nào cả, trước mắt lại quả thực có chút manh mối.
Thiên phú võ học của Lăng Phượng Tiêu, thật sự quá mức kinh người.

Lần đầu tiếp xúc công pháp Kiếm Các, mà đã có thể nhanh chóng nhập môn rồi.
Suy đoán xong thức thứ ba, mỗi người đều có rất nhiều thu hoạch, lúc này mới thu dọn giấy tờ, chuẩn bị xem đao pháp của Lăng Phượng Tiêu.
Lăng Phượng Tiêu đột nhiên cất tiếng: “Kiếm pháp tuyệt tình như vậy, tại sao lại gọi là 《 Trường Tương Tư 》?”
“Nghe nói là thâm ý của tiền bối,” Lâm Sơ trả lời y: “Nếu tâm cảnh đệ tử không tới, nhìn thấy cái tên 《 Trường Tương Tư 》, tâm tư sẽ trôi dạt lơ lửng, vừa vặn kiếm pháp có thể chiếu rọi, khai sáng tâm cảnh chưa tới ấy.”
“Là như vậy sao.” Trong mắt Lăng Phượng Tiêu tựa như có suy tư khác, chuyển đề tài, “Thức cuối cùng trong《 Tịch Liêu 》tên là ‘Thiên Ý Như Đao’, thức cuối cùng của《 Trường Tương Tư 》, tên là gì?”
Lâm Sơ đáp: “Ảm Nhiên Tiêu Hồn.”
Lăng Phượng Tiêu dường như giật mình, thật lâu sau mới nói: “Quả nhiên.”
Lâm Sơ: “Sao?”
Lăng Phượng Tiêu liền kể cho hắn một cọc chuyện cũ.
Kể rằng hồi y còn nhỏ, bị Phượng Hoàng Huyết quấy phá, may mà có Đào Nguyên Quân cứu giúp.
“Đào Nguyên Quân là một người rất tốt, lúc ấy ta chỉ thanh tỉnh được một hai canh giờ mỗi ngày, luôn luôn quấy rầy y, mà y chưa bao giờ tức giận.” Lăng Phượng Tiêu dựa vào vai hắn, ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, tựa hồ có chút xuất thần: “Ta nghe mẫu thân nói, Đào Nguyên Quân tu vi tuyệt thế, kiếm pháp vô song, ta liền nói với y, muốn xem kiếm pháp của y.

Y đáp ứng ta, biểu diễn 《 Trường Tương Tư 》.”
Lâm Sơ nghĩ, thảo nào lúc hắn đánh nhau với Tiêu Thiều trên Diễn Võ Trường, y đã ngay lập tức nhận ra 《 Trường Tương Tư 》, hóa ra là đã từng nhìn thấy.
“Chiêu thức kiếm pháp chi tiết, ta đã quên, chỉ nhớ rõ một chiêu cuối cùng.” Lăng Phượng Tiêu hơi rũ mắt xuống, “Một chiêu ấy, khiến trái tim ta rung động.

Y đã múa xong một lúc lâu, mà ta vẫn chưa tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy một nỗi u sầu mất mát vô biên.

Sau này lớn hơn một chút, nhìn thấy bốn chữ ‘Ảm Nhiên Tiêu Hồn’, phảng phất lại nhớ tới chiêu thức kia, chỉ là khi đó, đã không còn tin tức của y nữa.”
Lâm Sơ nói, đợi ta luyện thành, sẽ cho huynh xem.
Lăng Phượng Tiêu cười nói, ta đây chờ xem.
Bàn xong 《 Trường Tương Tư 》, lại xem 《 Tịch Liêu 》.
So sánh hai công pháp, Lâm Sơ bỗng nhận ra sự khác biệt trong đó.
《 Trường Tương Tư 》 là cô lãnh cao hàn, trống rỗng vô cảm, không có một chút cảm tình sắc thái gì, nhưng《 Tịch Liêu 》 lại hoàn toàn khác.
Nếu dùng một chữ để miêu tả 《 Tịch Liêu 》, thì chính là “Bi”.
Thu phong nhất khởi, vạn diệp phiêu linh, con người lại chẳng phải kim thạch, trăm năm sau, sẽ quay về với cát bụi mà thôi, là “Thu buồn”.
Đăng cao vọng xuống, giang lưu xuôi đông, người chết đi rồi, không thể ngược dòng, là “Quan Hà”.
Thế gian phồn hoa mỹ diễm, hân hoan vinh hoa phú quý, cuối cùng vẫn hóa thành cát bụi, thật sự là bi thương đến cùng cực.
Mà chỉ có người từng yêu tha thiết những thứ ấy, mới biết cái gì gọi là “Bi”.

Nhưng thiên hành hữu thường, vạn vật đẹp đẽ rồi cũng tan biến là quá trình không thể vãn hồi, chính là đạo lý của “Thiên Ý Như Đao” ư.
Ngay khoảnh khắc ấy, Lâm Sơ bỗng nhiên ngộ ra hàm ý câu nói kia của Mộng tiên sinh.
Mộng tiên sinh từng nói, mong rằng cả đời này các ngươi đều không sử dụng được chiêu thức như vậy, hóa ra là vì lý do này ư.
Hắn không tự chủ được nhìn về phía Lăng Phượng Tiêu.
Lăng Phượng Tiêu đang chuyên tâm mà vẽ.
Thật đẹp.
Người này không có lúc nào là không đẹp cả.
Nhưng Lâm Sơ cảm thấy, Đại tiểu thư cao cao tại thượng, xinh đẹp đến loá mắt lúc mới gặp nhau kia, mới là Đại tiểu thư xinh đẹp nhất.
Đại tiểu thư lúc ấy, không hề có ưu phiền gì cả.
Hắn hỏi: “Khi nào huynh sẽ ngộ được hai chiêu này?”
Lăng Phượng Tiêu: “Rất nhanh thôi.”
Ngữ khí y bình đạm, nhưng ba chữ kia lại chẳng bình đạm chút nào.
Rất nhanh thôi, là rất nhanh sẽ hiểu được “Bi” là gì.
Lâm Sơ chợt nhớ tới Phượng Hoàng Lệnh trong tay Lăng Phượng Tiêu.
Phượng Hoàng Lệnh, đời này chỉ có một cái, đại diện cho quyền bính vô thượng của Phượng Hoàng Sơn Trang.
Mà Phượng Hoàng Lệnh duy nhất ấy, không phải do Đại trang chủ nắm giữ, mà lại do Lăng Phượng Tiêu nắm giữ.
Cho nên, tuy rằng Lăng Phượng Tiêu là Đại tiểu thư của Phượng Hoàng Sơn Trang, trên thực tế lại là người cầm quyền chân chính.
Đại tiểu thư vốn dĩ không chỉ là Đại tiểu thư.
Lăng Phượng Tiêu hỏi hắn: “Đang nghĩ gì vậy?”
Lâm Sơ: “Không có gì.”
Chỉ là suy nghĩ, nếu Đại tiểu thư thật sự chỉ là Đại tiểu thư, mỗi ngày chỉ cần kiêu ngạo xinh đẹp, hoành hành bá đạo, không gì kiêng kỵ, cũng là không tồi.
Lăng Phượng Tiêu chợt buông bản vẽ, ôm lấy hắn.
Gắt gao mà ôm hắn, phảng phất như vừa buông tay thôi, hắn sẽ tan biến ngay lập tức vậy.
Ngày ngày đều trôi qua như vậy.
Chỉ cần có thể, Lăng Phượng Tiêu một khắc cũng không rời khỏi hắn, thậm chí cả lúc nghị sự với Đồ Long Vệ, cũng phải đặt hắn bên cạnh.
Lâm Sơ vẫn luôn biết, Lăng Phượng Tiêu đang sợ cái gì, hay là nói, muốn nắm giữ cái gì.
Hôm nay, Lăng Phượng Tiêu có việc không ở bên cạnh hắn nữa, hắn liền lôi mèo ra ngoài tắm nắng.
Sau khi khôi phục tu vi, hắn tai thính mắt tinh, có thể nghe được tiếng côn trùng kêu cách tận một dặm, cũng loáng thoáng nghe được lời đồn đãi trong Học Cung.
Đại tiểu thư thua tại Lâm Sơ, Lâm Sơ rốt cuộc là nhân vật phương nào?
Có người nói Lâm Sơ rất đẹp, khí chất xuất trần, vô cùng xứng đôi với Đại tiểu thư.
Có người nói, nghe đồn rằng Lâm Sơ không có tu vi, không xứng với Đại tiểu thư.
Lại có người nói, chẳng lẽ các ngươi không biết từ ba năm trước Lâm Sơ đã là tiểu bạch kiểm được Đại tiểu thư bao dưỡng sao?
Còn có người nói, phi, các ngươi chưa gặp con gái bọn họ sao? Như từ một khuôn đúc ra, ta gặp nàng không biết bao nhiêu lần rồi, tiểu bạch kiểm gì chứ, phải là nghênh ngang bước vào cửa mới đúng.
Hắn cảm thấy khá thú vị.
Sau đó lại nghe phong thanh có người nói, lam nhan họa thủy, đúng là lam nhan họa thủy, năm đó Đại tiểu thư còn vì người này mà vung tay đánh Đại điện hạ, tỷ đệ tương tàn.
Lâm Sơ: “……”
Tiểu bạch kiểm thì được, họa thủy thì không được nhé.
Hơn nữa chỗ nào chứng minh Đại tiểu thư đánh Tiêu Linh Dương là vì Lâm Sơ hả, rõ ràng là hắn tìm Lâm Sơ gây sự nên mới bị Đại tiểu thư đánh mới đúng.
Đang ngẩn người, chợt bị một hồi chuông đánh thức.
Đó chính là chuông của Hợp Hư Thiên, thường ngày đảm đương làm chuông tan học, có lúc sẽ để truyền tin.
Tỷ như gõ ba lần là toàn bộ các đệ tử Hợp Hư Thiên tập hợp.
Mà lần này, chuông vang một hồi rồi, lại tiếp tục vang lên một hồi nữa, rõ ràng không phải tiếng chuông tan học bình thường.
Hắn đếm những hồi chuông trong đầu.
Một, hai, ba, bốn, năm.
Chuông gõ năm lần, khách quý tới chơi.
Tuy vậy, chuyện này cũng không liên quan đến hắn.
Lâm Sơ tiếp tục ngẩn người, thẳng đến khi trong tầm nhìn xuất hiện một thân ảnh hạnh kim sắc.
Lâm Sơ:……
Nhìn quỹ đạo của sinh vật hạnh kim sắc kia, là sắp xông thẳng vào phòng hắn.

Sinh vật hạnh kim sắc đã đến, tất nhiên là không có ý tốt.
“Ngươi!” Tiêu Linh Dương lập tức đi đến trước mặt hắn, kiêu căng mà hất hất cằm, đi thẳng vào vấn đề, giọng điệu ác liệt: “Hôm nay, ngươi phải giải thích rõ ràng cho ta, ngươi và Lăng Phượng Tiêu rốt cuộc là như thế nào?”
Lâm Sơ bình bình đạm đạm nói: “Chẳng có chuyện gì cả.”
“Ta nghe nói các ngươi ngay cả con gái cũng có rồi! Còn sống cùng nhau!” Tiêu Linh Dương tức giận đến hít thở không thông, nói mãi vẫn chẳng nói hết câu: “Ngươi…… Ngươi…… Ngươi, có phải ngươi khi dễ nàng đúng không!”
Lâm Sơ tiếp tục bình bình đạm đạm nói: “Không có.”
“Ta không tin!” Tiêu Linh Dương lớn tiếng nói: “Ngươi…… đồ vô liêm sỉ!”
Lâm Sơ: “……”
Tiêu Linh Dương điên cuồng đập phiến quạt lên bàn đá, tức đến lồng ngực phập phồng: “Ta sẽ không bao giờ cho phép ngươi cưới nàng!”
Lâm Sơ: “Ừ.”
Tiêu Linh Dương càng tức giận hơn: “Ngươi ‘ừ’ cái gì? Chẳng lẽ ta không cho phép, ngươi rất cao hứng hả? Chẳng lẽ ngươi muốn bội tình bạc nghĩa với nàng hả?”
Lâm Sơ muốn gõ vào đầu Tiêu Linh Dương, xem bên trong rốt cuộc có bao nhiêu nước, nếu đổ ra, không biết có lấp đầy Tinh La Hồ hay không nhỉ.
Tiêu Linh Dương dậm chân: “Ngươi nói chuyện!”
“Đâu có bội tình bạc nghĩa,” Lâm Sơ nhàn nhạt nói, “Ngươi không cho phép, cũng vô dụng, cho nên ta ‘ừ’.”
Tiêu Linh Dương sắp bị tức chết rồi.
Dựa trên kinh nghiệm đối phó với Tiêu Linh Dương của Lâm Sơ, tình cảnh này, hắn sẽ áp dụng công kích vật lý.
Quả nhiên, Tiêu Linh Dương chuẩn bị tiến lên, tính toán động thủ.
Nhưng Lâm Sơ của ngày hôm nay, đã không còn là Lâm Sơ của ngày xưa nữa rồi, mà là Độ Kiếp kỳ Lâm Sơ.
Động tác của Tiêu Linh Dương liền bị một bức tường linh khí vô hình chặn đứng, không xuống tay được.
Theo kinh nghiệm của Lâm Sơ, người này công kích vật lý không thành, sẽ chuyển sang công kích nhân thân.
Quả nhiên, Tiêu Linh Dương nói: “Ngươi dựa vào cái gì cưới nàng? Tiểu bạch kiểm thôi!”
“Ngươi có tiền sao? Có gia thế sao? Phượng Hoàng Sơn Trang cần ngươi sao? Tiểu bạch kiểm thôi!”
“Ngươi chỉ có mỗi khuôn mặt! Ngay cả môn phái xuất thân cũng chẳng có, tiểu bạch kiểm thôi!”
Lâm Sơ chậm rì rì uống một ngụm trà, an tĩnh nghe máy đọc lại kêu gào “Tiểu bạch kiểm thôi”.
“Thiếu chủ của Nam Hải Kiếm Phái, ta cảm thấy hắn rất được, ta kiến nghị ngươi nên so sánh bản thân với hắn, đến lúc đó, ngươi sẽ biết, ngươi bất quá chỉ là tiểu bạch kiểm thôi!”
Lâm Sơ nghĩ, có chút tiến bộ đấy, còn biết đưa ra ví dụ.
“Trưởng tử của An tướng quân cũng rất được, thiếu chủ của Lăng Phong môn cũng không tệ,” Tiêu Linh Dương liên tục đưa ra ví dụ, “Ngươi ngẫm lại cẩn thận xem, ngươi có tiền như bọn họ sao? Ngươi anh tuấn như bọn họ sao? Có tu vi cao như bọn họ sao? Có xuất thân hiển hách như bọn họ sao? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy hổ thẹn sao? Không cảm thấy ngươi không thích hợp ở bên Lăng Phượng Tiêu sao? Cho dù hai người đã có con gái, ta nói cho ngươi, ngươi ——”
Hắn lải nhải, thẳng đến khi Lâm Sơ ngẩng đầu lên, tầm mắt lướt qua hắn, nhìn về phía trước.
Tiêu Linh Dương cứ tưởng là Lăng Phượng Tiêu tới, giống như con thỏ bị dọa sợ đột ngột xoay người lại.
Nhưng người đến không phải Lăng Phượng Tiêu.
Lâm Sơ thấy một nhóm bạch y nhân đang bước tới.
Người dẫn đầu, hắn nhận ra được.
Chính là Vân Lam đã từng giúp đỡ bọn họ trên Huyễn Đãng Sơn – đệ tử Kiếm Các.
Mà mười mấy người phía sau hắn, ai ai cũng mặc bạch y như tuyết, khí chất lạnh lùng, đều là phong cách của Kiếm Các.
Vân Lam dừng trước đình.
“Đệ tử Kiếm Các, Vân Lam.” Hắn nói.
Một cô bé bên phải hắn nói: “Đệ tử Linh Tố.”
Một thiếu niên bên trái nói: “Đệ tử Linh Xu.”
Tay phải cầm kiếm của Vân Lam đặt trước người, mũi kiếm hướng xuống đất, tay trái đặt lên mu bàn tay phải, đầu hơi cúi xuống, chính là cách hành lễ của Kiếm Các.
Các đệ tử còn lại cũng làm động tác giống như vậy.
Chỉ nghe Vân Lam và những đệ tử đối diện hắn đồng thanh nói: “Bái kiến các chủ.”
Lâm Sơ nhìn xung quanh đình.
Người sống trong đình, chỉ có hắn, và Tiêu Linh Dương.
À còn một vật sống nữa, mèo, nhảy ra khỏi vòng tay hắn, ngồi lên bàn, nhìn thẳng vào Tiêu Linh Dương, vênh váo tự đắc mà “Meo” một tiếng
Mà Tiêu Linh Dương đang cứng đờ quay lại nhìn hắn, không thể tin nổi: “Ngươi……?”
Lâm Sơ: “……”
Đừng hỏi ta.
Ta không biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện