Tiêu Thiều hợp ngón tay lại, sau đó nhẹ nhàng thả xuống: “Ta không đồ.”
Lâm Sơ: “Ừm.”
Hắn vẫn cứ nhìn Tiêu Thiều.
Thật lâu sau, mới nghe Tiêu Thiều nhàn nhạt nói: “Ta tuy oán hận quấn thân, nhưng mà, chỉ nguyện có thể…… một đời làm người.”
Dừng một chút, y vọng phương xa, hào hùng nói tiếp: “Ban mai lập thệ, kể từ hôm nay, bất luận tu ma tu tiên, là địch hay bạn, Tiêu Thiều tuyệt sẽ không dùng pháp lực này, đả thương bất kỳ người nào trên thế gian.

Nếu trái lời thề, trời giáng tử lôi, nguyên thần toàn diệt.”
Giọng nói y nhẹ nhàng chậm rãi, ngữ điệu bình đạm, nhưng Lâm Sơ biết, người này, nhất định nói được làm được.
Giữa ánh bình minh, Tiêu Thiều tựa như trút được một nỗi tâm sự.
Lâm Sơ nhìn y.
Vô luận thế nào, Tiêu Thiều làm người, từ xưa đến nay chưa từng thay đổi.
Lại dường như thay đổi một chút, nhưng lý tưởng của y vẫn mãi là lý tưởng của y, tựa hồ như chưa từng dao động.
Hô mưa gọi gió, huyết tẩy hoàng thành Bắc Hạ, thống nhất hai miền nam bắc, giờ này khắc này, cũng chẳng phải việc khó khăn gì.
Nhưng Tiêu Thiều, chưa bao giờ là một người không từ thủ đoạn.
Tiêu Thiều xoay người, nhìn hắn: “Trở về thôi?”
Lâm Sơ gật đầu, chốc lát sau, lại có chút nghi vấn, hỏi y: “Cảnh giới hiện tại của huynh là gì?”
Tiêu Thiều khẽ cau mày, đáp, ta cũng không biết.
Lâm Sơ thử thăm dò khí tức trong cơ thể y, chỉ thấy bên trong kinh mạch, chân khí hồn hậu, sâu không lường được, khí thế nhiếp nhân tựa như núi cao vực thẳm, đã không thể dùng cảnh giới độ kiếp để hình dung nữa.
Tiêu Thiều điều khiển cánh tay của mình hóa thành sương máu, lại biến trở về, nói: “Dường như bất tử bất diệt, sẽ không bị pháp thuật vũ khí gây thương tích.”
Y nhìn Chiết Trúc kiếm treo trên người Lâm Sơ: “Thử đi?”
Lâm Sơ rút kiếm ra khỏi vỏ.
Tiêu Thiều để trần cổ tay cho hắn.
Lâm Sơ mặt vô biểu tình vạch xuống cổ tay y.
Tiêu Thiều: “Em không đau lòng chút nào ư.”
Lâm Sơ: “Ta là một kiếm tu tu vô tình đạo.”
Hắn liền ấn xuống.
Ban đầu giống như đụng phải tường đồng vách sắt, không thể thâm nhập dù chỉ một chút, nhưng ngay sau đó, Tiêu Thiều bảo, để ta loại bỏ lớp phòng ngự, em thử lại.
Mọi việc diễn ra tiếp theo suôn sẻ vô cùng, mũi kiếm không hề trở ngại đâm vào làn da Tiêu Thiều, chỉ thấy nơi lưỡi kiếm nghiền xuống, da thịt, xương cốt, tất cả hóa thành huyết sương.


Mũi kiếm lướt nhẹ tạo thành một cây thánh giá, sau đó huyết sương khép lại, cổ tay nguyên vẹn như cũ.
Binh khí có thể đâm thủng máu thịt, nhưng ngay cả tuyệt thế thần binh, cũng chẳng có cách nào làm gì được màn sương máu.
Vì vậy lại có một vấn đề mới nảy sinh.
Đại Vu chết, chết vì bị Lâm Sơ xuyên thủng trái tim, hơn nữa, còn chết không thể chết hơn được nữa.
Nhưng cơ thể được tạo thành từ oán khí, sẽ không bị bất kỳ binh khí pháp thuật nào đả thương, cho nên hắn giết được Đại Vu kiểu gì?
Tiêu Thiều nói: “Có lẽ em xuất thần nhập hóa, hắn chưa kịp phòng thủ.”
Sau đó lại tự mình phản bác: “Thân thể huyết sương, không cần phòng thủ.”
Lâm Sơ nêu lên một ý tưởng: “Tâm pháp Kiếm Các phá ma trừ tà, có lẽ kiếm ý vô tình có điểm đặc biệt.”
Sau đó cũng tự mình phản bác: “Nhưng vừa rồi ta cũng dùng Chiết Trúc kiếm đâm huynh.”
Thảo luận không có kết quả, Tiêu Thiều nói: “Thôi, người chết đã đi xa.”
Lại tựa hồ có chút buồn bã: “Hắn cũng không phải người cực ác, chỉ là lòng có mê chướng.

Nhắc đến cũng kỳ lạ, đôi khi ta cảm thấy hắn chẳng hề xa lạ, giống như một người quen cũ, nhưng không nhớ rõ đã gặp bao giờ.”
Lâm Sơ nghiêm túc khuyên nhủ Tiêu Thiều: “Dù sao hắn cũng chết rồi, nghĩ mãi cũng không được gì đâu.”
Tiêu Thiều vẻ mặt đứng đắn: “Bảo bảo nói có lý.”
Lâm Sơ: “……”
Một khúc nhạc đệm qua đi, hai người liền khởi hành về Cự Bắc quan.
Thừa dịp nắng sớm mờ ảo, trời tờ mờ sáng, Tiêu Thiều liền ôm hắn tiêu dao bay qua đỉnh tháp, phi thân xẹt qua toàn bộ hoàng thành Bắc Hạ, sau đó bay về hướng nam.
Sau một canh giờ, chỉ thấy xây trên thảo nguyên hoang vu, sừng sững giữa muôn vàn ngọn núi, vắt ngang một trạm kiếm soát, chính là Cự Bắc quan.
Tiêu Thiều không biết đã biến trở về hình dáng Lăng Phượng Tiêu tự bao giờ, một thân hồng y phiêu dật lộng lẫy đáp xuống tường thành, tướng sĩ hô vang “Khấu kiến Phượng Dương điện hạ”.
Phượng Dương điện hạ cao ngạo lạnh lùng, nói, đứng lên đi.
Ngay lập tức có tướng lĩnh thỉnh điện hạ dời bước đến đại doanh, sắp xếp quân vụ phòng ngự.
Điện hạ phải đi, trước khi đi còn có phần lưu luyến, nhắn nhủ Lâm Sơ ta sẽ sớm trở về.
Lâm Sơ cảm thấy Đại Vu đã chết, đại họa Nam Hạ đã diệt, từ này về sau Đại tiểu thư không cần hao tổn quá nhiều tinh lực nữa, cũng là chuyện đáng mừng.
Hắn trở về nơi ở của mình.
“Sư tôn!” Thanh Lư chào đón.
Lâm Sơ: “Học thuộc Thanh Dương kiếm quyết chưa?”
Thanh Lư xách kiếm chuồn mất: “Con đi học đây ạ!”
Tốt lắm.

Lâm Sơ bước vào trong.
Linh Tố đang luyện kiếm dưới tàng mai trong đình viện, từng chiêu từng thức mạnh mẽ dứt khoát, rất đẹp mắt, thấy hắn tới, hành lễ chào: “Các chủ.”
Lại tiếp tục bước vào trong, trong phòng đốt lò sưởi, Trái Cây đang dạy Doanh Doanh chơi cờ.
Thấy hắn tới, Doanh Doanh dang tay muốn ôm.
Lâm Sơ vừa ôm con gái nhỏ mềm ấm, vừa xem bàn cờ, Doanh Doanh cờ nghệ không tinh, tuổi còn quá nhỏ, thế cờ không khỏi lộ ra xu thế thua cuộc.
Trái Cây khoe khoang nó sắp thành công kết trái thứ ba, một đôi mắt cực kỳ giống Lăng Phượng Tiêu liếc nhìn Lâm Sơ, lại liếc nhìn bàn cờ, muốn cùng chơi cờ với hắn —— Lâm Sơ liền cầm quân cờ lên đánh cờ với nó.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đánh được mấy ván, mặt trời đã gần đứng bóng.
Ngoài cửa bỗng nhiên một trận binh hoang mã loạn, một binh lính truyền tin chạy như bay vào, bị Linh Tố giơ kiếm ngăn ngoài cửa: “Không được vô lễ.”
Trái Cây thấy náo nhiệt liền lôi kéo Lâm Sơ ra xem, lính truyền tin lập tức quỳ gối trước mặt Lâm Sơ, tựa hồ có chút căng thẳng, không biết nên xưng hô thế nào: “Vị này, vị công tử này… tiên quân, các chủ, ngài ngàn vạn phải cứu chúng ta a!”
Lâm Sơ nhíu mày: “Chuyện gì?”
Lính truyền tin nói: “Điện hạ đột nhiên nổi trận lôi đình, trọng phạt hơn mười vị giáo úy, hiện giờ đã triệu tập tất cả tướng quân, khảo vấn từng người một, mọi người trong đại doanh đều hoảng sợ, lão tướng quân thật sự hết cách, mới nhờ các chủ…… Các chủ là phu quân điện hạ, có lẽ sẽ khuyên nhủ được ngài.

Cho nên lão tướng quân mời các chủ đi một chuyến, khuyên bảo điện hạ, bằng không mười vị giáo úy, tướng quân, chỉ sợ đầu lìa khỏi cổ!”
Lâm Sơ cau mày: “Tại sao điện hạ nổi trận lôi đình?”
“Chuyện này……” Lính truyền tin vẻ mặt khó xử: “Tiểu nhân cũng không rõ, không biết vì sao, Phượng Dương điện hạ đột nhiên tính tình đại biến……”
Lâm Sơ tỏ ý không cần nói nữa: “Đưa ta qua đó.”
Lính truyền tin vui vẻ dẫn đường.
Bao nhiêu người sắp đầu lìa khỏi cổ, thật ra Lâm Sơ không quan tâm lắm, Lăng Phượng Tiêu muốn phạt bọn họ, nhất định trong đó có nguyên do.

Hắn qua xem, chỉ là có phần sợ hãi oán khí trong người Lăng Phượng Tiêu quấy phá, tự mình tức chết chính mình.
Đại doanh một mảnh trang nghiêm, phía trước quỳ một loạt tướng sĩ, người nào người nấy không dám thở mạnh.
Trên mặt đất tán loạn giấy bút, còn có một nghiên mực vỡ nát.
Lính truyền tin dẫn Lâm Sơ vào cửa sau, cho nên hắn không thấy được vẻ mặt Lăng Phượng Tiêu, chỉ nghe được thanh âm lạnh nhạt tựa như kết băng: “Mười bảy lệnh cấm, năm mươi tư trảm, ba lần tái phạm, tội càng thêm tội, lôi ra ngoài……”
Lâm Sơ bước ra từ một tấm bình phong gỗ, thấy Lăng Phượng Tiêu ánh mắt lạnh lùng, mặt mày vô cảm, nhìn xuống tên giáo úy quỳ dưới chân đã run cầm cập.
Nhìn nét mặt xám như tro tàn kia, chắc hẳn Lăng Phượng Tiêu muốn nói, lôi ra ngoài chém.
Lâm Sơ thấy khóe mắt Lăng Phượng Tiêu liếc nhìn mình.
Sau đó, ngữ khí có phần hòa hoãn: “…… Lôi ra ngoài, đánh một trăm quân côn, sung nhập Hoả Đầu quân.”
Tên giáo úy kia như thể được đạt xá, mềm oặt ngã xuống đất, không kìm được mà run lẩy bẩy, bị hai giáp binh khác kéo xuống.

Lúc này, hầu hạ bên phải Lăng Phượng Tiêu là một vị lão tướng quân tóc hoa râm, nhìn thấy hắn, thở phào một hơi, như thể nhìn thấy vị cứu tinh.
Lâm Sơ lại quan sát sắc mặt Lăng Phượng Tiêu.
Đâu có thực sự tức giận.
Thậm chí, còn rất bình thường.
Đại tiểu thư chuyên quyền độc đoán đã hai mươi năm, thi thoảng nóng nảy một chút, cũng chẳng phải chuyện ghê gớm gì.
Những người lính này ở biên quan đã lâu, không hiểu biết nhiều về Phượng Dương điện hạ, cứ nghĩ “Công chúa” là phải khuê tú đi nhẹ nói khẽ, nào ngờ chênh lệch quá lớn, lại bị khí thế gần như lục địa thần tiên của Lăng Phượng Tiêu trấn áp, giờ này đã bị dọa cho khiếp đảm, bệnh nguy kịch mới biết tìm thần y, cho nên mới vội vàng tìm hắn cứu giúp.
Lâm Sơ bước tới.
Lăng Phượng Tiêu lôi kéo tay hắn, tựa hồ muốn hắn ngồi xuống.
Nhưng mà Lâm Sơ không thể ngồi chung với Đại tiểu thư được, chỉ dám đứng bên phải.
Đại tiểu thư mới đến Cự Bắc quan, chỉ dẫn theo một chút tinh binh, lại còn là nữ tử, e rằng trong lòng tướng sĩ có điểm không phục, Lăng Phượng Tiêu rõ ràng đang muốn giết gà dọa khỉ.
Nếu để giết gà dọa khỉ, thì hắn sao có thể ngồi cạnh Đại tiểu thư được —— nhỡ đâu tổn hại uy nghiêm Đại tiểu thư.
Lão tướng quân thấy hắn không những không khuyên nhủ, mà còn hầu hạ bên người Lăng Phượng Tiêu, lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.
Lâm Sơ vẫn chẳng dao động, nhìn một loạt tướng sĩ sợ đến mức không dám thở mạnh phía dưới, thậm chí còn cảm thấy hơi buồn cười —— thành thật mà nói, thẩm mỹ hắn đã dần thay đổi theo năm tháng, cảm thấy Đại tiểu thư thịnh khí lăng nhân, nắm quyền sinh sát trong tay, dáng vẻ vô cùng mỹ miều.
Đại tiểu thư tiếp tục xử lý quân vụ.
Lâm Sơ bàng thính, nghe được ba chuyện.

Một là tụ tập đánh bạc, hai là cắt xén quân lương, ba là vơ vét của dân.

Cuối cùng chém 9 người, cách chức hơn 30 người, còn lại xử phạt theo tội danh, tổng cộng hơn trăm người bị phạt.
Thời điểm tan cuộc, quân sĩ nơi đây đã im bặt như ve sầu mùa đông, ủ rũ cúi đầu —— đang ủ rũ cúi đầu, lại bị Đại tiểu thư nhìn thấy, khiển trách vài câu.
Cuối cùng, trong đại doanh chỉ còn Lâm Sơ, Lăng Phượng Tiêu, cùng lão tướng quân.
Trước khi đi lão tướng quân liếc Lâm Sơ một cái.
Đó là ánh mắt hận sắt không thể rèn thành thép, hàm ý là: Ta cứ tưởng ngươi là phu quân điện hạ, ít nhiều cũng có chỗ đứng, nào ngờ chỉ là cái tên tiểu bạch kiểm tiếp tay cho giặc!
Chuyện này làm Lâm Sơ thấy hơi buồn cười.
Đại tiểu thư đứng dậy, kéo tay Lâm Sơ, bảo đi dạo một chút.
Xuyên qua giáo trường, vút lên tường thành, cát vàng đại mạc, sắc trời mênh mông.
Lăng Phượng Tiêu ngồi trên đầu tường, dựa vào vai Lâm Sơ.
Lâm Sơ sợ kim bộ diêu cộm tóc Đại tiểu thư, liền lần lượt tháo xuống, đặt trong lòng bàn tay.
Đại tiểu thư mặc dù không tức giận, nhưng có vẻ rất phiền lòng, hắn cảm nhận được.
Một lát sau, quả nhiên nghe Lăng Phượng Tiêu nói: “Cự Bắc quan lơi lỏng đã lâu, Chu lão tướng quân lại khoan dung quá mức, trong một tháng ta phải thanh trừng toàn bộ.”
Nếp sống Cự Bắc quan, hắn và Lăng Phượng Tiêu đã sớm được trải nghiệm vào 3 năm trước đóng giả Đan Chu Ngọc Tố lẻn vào hồng trướng, khách quan mà nói, quả thật là phải thanh trừng.
Nào ngờ, Lăng Phượng Tiêu lại nói tiếp: “Bất quá, em không ở bên ta, tâm tính ta dao động, tựa hồ quá mức hung dữ.”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ, đáp một câu: “Không hung.”
Lăng Phượng Tiêu liền cười.

Nụ cười mỹ nhân như mẫu đơn nở rộ, lại còn khóe mặt điểm một nốt chu sa vũ mị túc sát kia, quả thật kinh tâm động phách.
Lâm Sơ hỏi, nhịp tim huynh đã bình thường chưa.
Hòi xong, định duỗi tay thăm dò một chút, lại dừng lại.
Trước kia, khối thân xác Lăng Phượng Tiêu này, là dựa vào hóa cốt và dịch dung, nhưng hiện tại là dựa vào huyễn hóa.
Nếu là huyễn hóa, thì Đại tiểu thư hiện tại, có ngực hay không?
Lâm Sơ thử kiểm tra bằng mắt.
Kiểm tra thất bại, mở miệng hỏi một câu: “Huynh bây giờ …… thật sự là nữ thân sao?”
Lăng Phượng Tiêu nói: “Ta đâu biết nữ thân hình dáng như thế nào, không huyễn hóa được.”
Sau đó giật mình, trong mắt loé lên tia quỷ dị: “Ngực thật ra có thể biến được.”
Dứt lời, huyết sương chợt loé, Lăng Phượng Tiêu bắt lấy tay Lâm Sơ, ấn lên ngực của mình.
Lâm Sơ nhất thời không kịp phòng bị, chỉ thấy dưới tay phồng lên thứ gì đó mềm mại kỳ lạ.
Hắn giống như chạm phải lửa, theo phản xạ rút tay về.
Nhưng mà người nào đó biến thái, không cho hắn rút.
Lâm Sơ ấn cũng không được, không ấn cũng không xong, cả người đều cứng đờ, máu gần như ngừng chảy.
Một bầu không khí quỷ dị, sau lưng bất chợt truyền đến tiếng bước chân, hóa ra là lão tướng quân đang đi lên, tựa hồ có chuyện muốn bàn với Lăng Phượng Tiêu.
Nhưng mà, Phượng Dương điện hạ giờ này phút này đang khinh bạc người ta, còn lấy tay người ta ấn lên ngực mình, cười đến hoa chi loạn chiến (phóng túng).
Lão tướng quân mặt cũng tái rồi, lập tức xoay người chuồn mất, làm bộ cái gì cũng chưa nhìn thấy.
—— dựa theo tình huống bình thường, Lâm Sơ và Lăng Phượng Tiêu thật ra không thể thấy lão tướng quân từ góc độ này, nhưng hai người họ một người tu vi độ kiếp, một người gần như lục địa thần tiên, sao có thể không biết.
Lâm Sơ cứng đờ mà khụ một tiếng, lời nói ra cũng đứt quãng: “Huynh…… chú ý một chút.”
Đại tiểu thư nhướng mày: “Giang sơn Nam Hạ đều là của ta, ta cần thanh danh hửm?”
“Ta……” Lâm Sơ hít thở không thông, tiếp tục cố gắng rụt tay về: “Ta…… không quen.”
Đại tiểu thư như suy tư gì đó mà đè đè phần ngực bên kia: “Đúng là rất kỳ lạ.”
Cuối cùng Lâm Sơ cũng được buông tha.
Đại tiểu thư quay trở về màn hình phẳng.
Lâm Sơ vẫn còn chưa tỉnh lại, hô hấp thực khó khăn.
Lăng Phượng Tiêu cười không ngừng được, lại chơi đùa một hồi, cuối cùng mới an tĩnh nằm trong lòng hắn, mái tóc đen như mực bung xõa, đuôi mắt hơi hơi phiếm hồng, lãnh hương trên người như có như không, là loại thường xuyên huân lúc ở Học Cung.
Lâm Sơ ôm y, chóp mũi thoang thoảng mùi hương quen thuộc, chợt thấy chuyện cũ năm xưa, thoáng như một hồi mộng.
Lần đầu tiên hắn gặp Đại tiểu thư xấu tính của Phượng Hoàng Sơn Trang, chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày như vậy.
Người trong lòng hắn như hoa mỹ quyến, năm tháng tự thủy lưu niên, phút chốc vụt qua như một làn gió, tựa như lần đầu gặp gỡ, lại tựa như đã trôi năm năm.
Hắn đưa ánh mắt dời khỏi Lăng Phượng Tiêu, ngắm nhìn thiên địa một màu phương xa, ngắm nhìn một hồi, lại không kìm được mà thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn vào mắt Lăng Phượng Tiêu.
Lăng Phượng Tiêu cười cười với hắn.
Nhìn nụ cười ấy, Lâm Sơ chợt nghĩ, dường như mình không còn là một kiếm tu không có cảm tình nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện