Thẩm Minh Nhan thở dài cảm thán, trực giác của cô ta quá chính xác, khi nghe tin nhà họ Trình xảy ra chuyện, người cô ta nghĩ đến đầu tiên chính là Diệp Thành.
Bởi vì toàn bộ Hải Thành thậm chí toàn bộ người dân Giang tỉnh đều biết nơi này là chỗ nào, cho dù là gia tộc lớn đến từ Yên Kinh cũng phải nể mặt vị đại sư võ đạo gia chủ nhà họ Trình này vài phần.
Cũng chỉ có người không sợ trời không sợ đất như anh ta mới dám xông vào câu lạc bộ Kim Diệp Tử gây rối, thế mà vẫn tỏ ra lý lẽ rành rành, không quan tâm mình đã làm ra những gì.
Nhưng cô ta không thể không quan tâm, bởi vì theo tình báo của người cung cấp thông tin, Diệp Thần đã giết mất ba hộ pháp của nhà họ Trình.
Việc này khiến cho Thẩm Minh Nhan càng tin tưởng hơn lời nói của ông nội, tương lai của Thẩm Minh Nhan phụ thuộc vào anh ta!
Diệp Thành đột nhiên nở nụ cười: “Cô nói cái gì, tôi nghe không rõ”.
“…….”
Thẩm Minh Nhan im lặng một lát, sau đó khẽ giọng nói: “Anh Diệp, tôi biết võ công anh cao, nhưng dù sao anh cũng chưa từng tiếp xúc với tỉnh Tô Nam nên có lẽ không hiểu rõ Trình Phá Thiên là ai”.
“Ông ta chính là cháu ruột của đại sư võ đạo Trình Bác Hiên, võ nghệ của ông ta đều là do Trình Bác Hiên đích thân truyền thụ, ba hộ pháp của nhà họ Trình không trụ nổi một hiệp dưới tay ông ta, anh tuy rằng lợi hại, nhưng dù sao vẫn còn trẻ, e rằng không phải đối thủ của ông ta”.
“Nói xong rồi hả?”
Diệp Thành hoàn toàn không nghe, mãi sau mới lười biếng nói.
Thẩm Minh Nhan nghe xong, biết rằng Diệp Thành kiêu ngạo, chỉ đành bất lực thở dài: “Thôi được rồi, bây giờ tôi sẽ phái người qua đó, cố gắng đến đó trước khi nhà họ Trình tới, xin anh đừng làm loạn!”
Diệp Thần hơi không hài lòng, lạnh lùng nói: “Đó là việc của cô, không liên quan gì tới tôi”.
Anh không hề cho Thẩm Minh Nhan cơ hội nói chuyện, lập tức cúp máy.
Cùng lúc đó, ngay khi thang máy mở cửa, một nhóm người lao vào.
Trình Hồng Quang nhìn qua liền biết nhân viên bảo vệ của câu lạc bộ Kim Diệp Tử đã đến, nhưng hắn cũng biết, đám người này hoàn toàn không phải đối thủ của Diệp Thành.
“Xin lỗi cậu chủ, chúng tôi đến muộn!”
Hai mươi bảy, hai mươi tám nhân viên bảo vệ trông đô con, ánh mắt tràn đầy vẻ dữ tợn bao vây cửa thang máy.
Trình Hồng Quang xua tay nói: “Không có chuyện của các anh, lui xuống đi”.
Đám bảo vệ sửng sốt một hồi, động tác này… trông như vẫn chưa có việc gì xảy ra?
Trình Hồng Quang lại nói: “Đứng đó làm gì? Lui xuống”.
Đám bảo vệ này ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng vẫn nghe lời rời khỏi.
Diệp Thành uống một hớp nước, cười nhạt một tiếng, Trình Hồng Quang này vẫn khá thông minh đấy, biết là đám người này đến đây cũng chỉ là đi tìm chết mà thôi.
Lúc này, Trình Hồng Quang dường như cũng biết Diệp Thành sẽ không động thủ bây giờ, liền mở miệng nói: “Tên nhóc, tao rất tò mò, lát nữa mày định kết thúc như thế nào? Mày tự tin như thế sao, nhà họ Trình bọn tao không thể nào xử lý mày hay sao?”
Diệp Thành nghe xong, lạnh lùng nhìn: “Tôi cho anh nói chuyện chưa?”
Trình Hồng Quang sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Có lẽ mày không rõ, bây giờ tao đang nghĩ cho mày, tao thừa nhận mày rất mạnh, nhưng mày phải biết… trên thế giới này, càng có nhiều người mạnh hơn nữa. Thực lực của bọn họ là thứ mày không bao giờ có thể tưởng tượng ra được đâu”.
“Lấy ông nội tao ra làm ví dụ, ông ấy có thể giết người dễ dàng như ngắt hoa bẻ cành vậy, cho dù trong nghìn vạn quân, ông ấy có thể lấy đầu người dễ như lấy đồ trong túi. Mày cảm thấy mày so với ông nội tao thì thế nào?”
Diệp Thành không trả lời hắn mà đứng dậy, chầm chậm bước về phía Trình Hồng Quang: “Trình Hồng Quang, tôi hỏi anh một vấn đề”.
Trình Hồng Quang biết rằng người của mình sắp đến liền trở lại dáng vẻ tự tin trước kia: “Ha ha, mày hỏi đi”.
Diệp Thành nói: “Người đến cứu anh lần này có phải là một người tên Trình Phá Thiên?”
“Hả?”
Trình Hồng Quang đột nhiên nhớ ra Diệp Thành vừa gọi một cuộc điện thoại, lẽ nào có người báo tin cho anh ta biết?
Chỉ là, cho dù có người báo trước đi chăng nữa cũng không cần để ý, mấy gia tộc lớn đã tranh đấu với nhau rất nhiều năm, lộ chút tin tức cũng không phải vấn đề lớn, với lại động tĩnh lớn như thế này, có vài tên tiểu tốt lộ ra tin tức cũng có thể hiểu được.
Theo quan điểm của Trình Hồng Quang, Diệp Thành đột nhiên nhắc tới chú ba của mình như vậy chắc là thấy sợ hãi rồi.
Trình Hồng Quang cười nói: “Đúng vậy, tin tức rất nhanh nhạy đấy chứ, ừ, chú ba tao sắp đến rồi, xem ra mày rất rõ thực lực của chú ấy?”
Diệp Thành lạnh nhạt nói: “Ông ta mạnh chứ?”
Trình Hồng Quang không nhịn được cười lớn, hắn cảm thấy như đang nghe được câu chuyện cười trẻ con: “Chú ba tao mạnh không? Ha ha, tao đành phải nói với mày vậy, ở nhà họ Trình của tao chú ấy xếp thứ ba, chỉ sau bác và ông tao, mà những tên mày đánh lúc nãy chỉ đáng là đồ đệ của chú ấy mà thôi. Chú ba tao thậm chí có thể nhường mày một tay cũng có thể giết mày một cách dễ dàng!”
Nói đến Trình Phá Thiên, Trình Hồng Quang dường như vô cùng hứng thú, dù sao thì không có người đàn ông nào là không thích võ thuật, cha hắn do quản lý sản nghiệp của gia đình nên không giỏi võ, nhưng chú ba hắn lại một lòng đam mê võ đạo, thậm chí là mục tiêu theo đuổi cả trăm năm nay của đàn ông nhà họ Trình!
Diệp Thành nghe đến đây liền nói: “Một tay, không, tôi muốn khiến ông ta toàn lực đối phó”.
“Toàn lực?”
Trình Hồng Quang đột nhiên cười lớn: “Tin tao đi, mày không muốn biết đâu, chú ba tao cả đời không con không cháu, thế nên yêu thương tao như con ruột, lúc tao còn nhỏ, có một cao thủ mạnh hơn mày nhiều lần định ám sát tao, kết quả cơ thể hắn toàn bộ có 206 chiếc xương đã bị nghiền nát thành 412 mảnh”.
“Ồ?”
Nghe đến đây, Diệp Thành lạnh lùng cười: “Tức là anh rất quan trọng với ông ta?”
Trình Hồng Quang nghe xong lời này, trong lòng đột nhiên có linh cảm không tốt: “Mày, mày định làm gì? Tao là người thừa kế tương lai của nhà họ Trình, mày dám động đến tao, cả nhà họ Trình sẽ là kẻ thù của mày…”
“A!”
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, mọi người đều không đề phòng, Diệp Thành đột nhiên nhấc Trình Hồng Quang lên, chỉ dùng sức một tay, anh đã trực tiếp chặt đứt đôi chân của Trình Hồng Quang.
Máu bắn tung tóe trên mặt đất, mọi người kinh hãi hét lên.
Chỉ duy nhất Diệp Thành là vẫn thờ ơ, lạnh lùng nói: “Vậy thì bây giờ khiến ông ta dung toàn lực ra tay”.
“A!”
Toàn trường đều câm lặng, chỉ còn tiếng la hét trong đau đớn của Trình Hồng Quang, những cậu ấm bình thường đều cho mình ở trên người khác, lúc này đây đều sợ hãi run lẩy bẩy.
Bọn chúng ngày thường tuy rất hung dữ và độc ác, nhưng phân nửa đều thông qua những thủ đoạn quyền mưu để đạt được mục đích, làm gì giống Diệp Thành một lời không hợp liền thấy máu cơ chứ?
Lúc trước khi ba hộ pháp ngã xuống, bọn chúng tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn cho rằng với thân phận cao quý của mình, tên nhóc đó sẽ không dám làm gì, nhưng bây giờ, đến cậu ấm cao quý của nhà họ Trình cũng bị cắt chân rồi, bọn chúng làm gì dám nhiều lời nữa cơ chứ?
Cuối cùng, có người đàn ông trung niên mập mạp không chịu được nữa hét lớn, chạy nhanh ra thang máy, ngay sau đó biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Có ông ta dẫn đầu, càng nhiều người không nhịn được chạy ra ngoài, nhưng khi bọn chúng chạy ra ngoài thang máy, lại ngơ ngác ở đó.
Một nhóm người mặc đồ đen bước ra khỏi thang máy, người cầm đầu vẻ mặt lạnh nhạt, trên tay còn cầm một cái đầu người chảy đầy máu tươi….
Đó chính là đầu người của tên thương gia vừa chạy ra ngoài lúc nãy.
Thế lực của nhà họ Trình quả nhiên là danh bất hư truyền, chuyện tiếp theo cần làm chính là…
Giết người!
- ------------------