Lúc này, các ông lớn của Giang Thành vô cùng kích động. Thẩm Thiên Minh và Đặng Nghị đã không còn nghĩ nổi chuyện gì nữa, họ nhao nhao vọt lên phía trước, thậm chí có người còn muốn dâng hết phân nửa gia sản chỉ để xin được một món pháp bảo.

Diệp Thành thấy vậy thì hài lòng gật đầu. Nếu muốn tụ tập một đám người, đặc biệt là một đám người có quyền lớn dốc sức phục vụ cho mình, đó là một việc cực kỳ khó.

Trước nay, nếu muốn thu phục một đám người thì chẳng có gì ngoài đe dọa dụ dỗ. Trước đó Diệp Thành thể hiện ra sức mạnh sấm sét, giết chết âm linh chỉ trong chốc lát là để đe dọa. Mà giờ anh đang dụ dỗ, khiến đám người này không thể nào cự tuyệt được cám dỗ.

"Tiền chỉ là thứ phàm tục, tôi không cần". Diệp Thành gõ nhẹ lên bàn, mấy ông lớn đang ồn ào không thôi cũng im lặng: "Nhưng nếu mọi người có thể làm một chuyện cho tôi, ai ai có mặt ở đây cũng sẽ có một món pháp bảo".

Bầu không khí chợt tĩnh lặng, những ông lớn của Giang Thành này liếc mắt nhìn nhau. Việc mà ngay cat Diệp tiên sư cũng cảm thấy khó giải quyết thì chắc chắn rất khó khăn, nhưng họ không thể nào từ chối thù lao hậu hĩnh này được!

Họ nhỏ giọng trao đổi vài câu rồi lập tức nhất trí với nhau, sau đó Thẩm Thiên Minh lập tức đứng dậy, nói với vẻ hùng hồn: "Cậu Diệp cứ việc nói, cho dù chúng tôi phải lên núi đao xuống biển lửa cũng nhất định sẽ làm được cho cậu!"

"Thực ra việc mọi người phải làm rất đơn giản". Diệp Thành nhướng mày, lúc này trong đôi đồng tử của anh tựa như có cả hàng ngàn hàng vạn ánh sao lấp lánh, khiến hai cô gái ngồi hai bên lóa cả mắt, vẻ mặt mê mẩn. "Tôi muốn mọi người mở một con đường sông trên sông Thương Lan, dẫn nước trong đó dẫn tới xung quanh biệt thự của tôi! Tôi muốn luyện sông Thương Lan ngàn dặm thành một giọt nước!"

Luyện sông Thương Lan ngàn dặm thành một giọt nước! Anh vừa dứt lời, lông tơ mọi người đều dựng đứng. Bạo tay tới mức nào mới dám làm ra chuyện trái ngược với lẽ trời thế này chứ. Nhưng mà việc mở đường sông có vẻ đơn giản, đầu tư rồi tìm một nhà thầu, thế thì chẳng mấy chốc là xong.

Nhưng nói khó thì cũng khó, bởi nhân lực và vật lực tiêu hao trong giai đoạn này nhiều vô số kể, quan trọng nhất là lãng phí thời gian.

Thẩm Thiên Minh bối rối một chốc rồi hỏi: "Không biết cậu Diệp yêu cầu phải hoàn thành trong bao lâu?"

"Ba tháng".

Nghe xong mọi người đều thở một hơi dài, ba tháng cũng coi như khá dư dả, nhưng Diệp Thành đã tiếp lời rất nhanh:

"Nhưng nếu có thể hoàn thành trong một tháng, tôi có thể khắc thêm một trận pháp trên pháp khí của mọi người, không những có thể kéo dài tuổi thọ mà còn có thể có thêm tác dụng tăng cường vận may phong thủy".

Nghe vậy, các ông lớn của Giang Thành kích động tới nỗi đỏ cả mắt, họ nhìn nhau, ai cũng đều có thể nhìn thấy dục vọng cháy bỏng mãnh liệt trong mắt đối phương.

Phải làm!

Đặng Nghị đứng dậy cung kính nói: "Cậu Diệp hãy yên tâm, chúng tôi sẽ bắt đầu làm ngay, nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời vừa ý cậu trong vòng một tháng này!"

Sau khi nhất trí, các ông lớn này liền lần lượt rời đi, họ sốt ruột muốn đi sắp xếp các thủ tục liên quan. Diệp Thành đạt được mục đích rồi cũng không ở lại lâu, anh liền thong dong rời khỏi biệt thự.

Ở một nơi khác, đám người Trương Kha đã bị dọa cho sợ vỡ mật, dọc đường, họ không dám dừng lại chút nào, chật vật trốn chạy về địa bàn của mình ở tỉnh Tô Nam.

"Chết tiệt...chết tiệt!"

Mãi mới yên tâm được một chút, Trương Kha cuối cùng mới dám phát tiết cơn tức và sợ hãi của mình ra, bắt đầu đập vỡ đồ đạc xung quanh.

"Haizzz, anh Trương à, ông già này khuyên anh một câu nhé, anh không dây vào Diệp tiên sư được đâu". Thầy Vương cũng vô cùng chật vật nhếch nhác ngồi rạp xuống đất, đã không còn dáng vẻ tiên khí bất phàm trước đó nữa, "Anh vẫn nên ngoan ngoãn dâng gia sản ra thì hơn".

Trương Kha phẫn nộ gào lên: "Sao có thể được! Để được như bây giờ, ông đây đã tốn biết bao nhiêu tâm huyết, hơn nữa phần lớn gia sản là của nhà họ Trình, sao có thể đưa cho một thằng nhóc được?"

"Thế thì tôi cũng hết cách rồi". Thầy Vương lắc đầu thở dài nói: "Trước khi đi tôi chỉ có thể khuyên anh một câu, cho dù gia sản có có tốt đến đâu cũng vô dụng, chết rồi thì chẳng còn gì nữa đâu".

Nghe xong, Trương Kha chợt run lẩy bẩy, gã không khỏi nhớ tới Lôi Đình Quang Luân đánh đâu thắng đó kia, chợt cảm thấy như đầu mình bị đào rỗng.

Súng...thật sự sẽ có tác dụng sao? Cho dù có tập hợp một đám đông vệ sĩ đến bảo vệ thì cũng tuyệt đối không đánh lại được tên khốn kiếp kia!

Nghĩ vậy, gã không khỏi chán nản ngồi bệt xuống, cứ như là đã mất hết toàn bộ sức lực. Gã lấy hai tay ôm mặt, khẽ lẩm bẩm: "Hay là..."

"Hay là cái gì?"

Đột nhiên có một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ trong phòng.

Người Trương Kha run lên, là tay sai của nhà họ Trình, gã vô cùng quen thuộc với giọng nói này!

"Ông...ông Trình Phá Sơn?"

Gã run rẩy ngẩng đầu, rồi thấy một cảnh mà cả đời này gã cũng không thể nào quên được: Thầy Vương được xưng là hộ pháp của Âm Quỷ Tông kia bị một người đàn ông cường tráng nhấc cổ lên giữa không trung như xách một con gà con. Lão ta điên cuồng giãy giụa, nhưng hoàn toàn không thể phản kháng.

"Rắc rắc!"

Một tiếng rắc giòn tan vang lên, thầy Vương tiếng tăm lẫy lừng của tỉnh Tô Nam lại bị bóp gãy cổ. Tay chân lão ta giãy đành đạch mấy cái, mùi thối tỏa ra từ người lão ta, rồi lão ta bị ném xuống đất như ném một thứ rác rưởi.

"Trương Kha, nhiệm vụ thất bại rồi sao?"

Nghe vậy, Trương Kha chợt quỳ sụp xuống, không ngừng dập đầu nói: "Ông Phá Sơn, không, không phải do tôi, là do bên cạnh lão già họ Thẩm kia có người tài!"

Lúc này Trương Kha thực sự vô cùng sợ hãi. Nếu nhà họ Trình cho người khác đến gã còn có thể miễn cưỡng ngụy biện được vài câu, nhưng ông cả này thì khác.

Bởi ông ta là con trai cả của gia chủ nhà họ Trình, cao thủ đứng thứ hai của nhà họ Trình, nghe nói chỉ còn một chút nữa thôi là là có thể trở thành đại sư võ đạo. Ông ta chính là Trình Phá Sơn!

Nghe Trương Kha kể lại câu chuyện một cách ngắt quãng, Trình Phá Sơn lạnh giọng hừ một tiếng, giọng nói vô cùng tức giận: "Lại là tên Diệp Thành này! Trước đó, mối thù cậu ta đánh bị thương cháu tôi, giết em hai của tôi còn chưa tìm cậu ta tính sổ, thế mà hôm nay còn dám xuất hiện".

"Hừ, cũng phải, sắp đến đại hội võ thuật ngầm của cả ba tỉnh rồi. Đến lúc đó tôi sẽ bằm thây cả cậu ta và lão già Thẩm Thiên Minh kia thành vạn đoạn!"

"Ông, ông cả Phá Sơn!". Trương Kha lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nhắc nhở: "Tên Diệp Thành đó không chỉ có thể điều khiển sấm chớp mà nghe nói còn là cao thủ cấp bậc đại sư võ đạo. Nếu không mời gia chủ xuất sơn thì e là..."

"Hừ, thứ pháp thuật mèo cào của cậu ta chẳng đáng một xu trước mặt tôi". Trình Phá Sơn kiêu căng nói: "Bố tôi đã bế quan để đột phá Võ Thánh rồi, làm gì rảnh để quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này chứ".

"Gia, gia chủ sắp đột phá Võ Thánh rồi sao?", Trương Kha nghe vậy thì mừng như điên, liên tục dập đầu.

Khóe môi Trình Phá Sơn cong lên nụ cười lạnh lùng, lạnh nhạt nói: "Hơn nữa, cậu ta là đại sư võ đạo, chẳng lẽ tôi không phải sao? Chỉ một thằng nhãi ranh mới có hai mươi tuổi đầu cỏn con, chẳng lẽ Trình Phá Sơn này không đánh lại nổi sao?"

Trương Kha nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên, gã há hốc mồm trợn mắt nhìn ông ta, rồi mới nói một cách khó khăn: "Ông, ông Phá Sơn, ông...đã trở thành đại sư võ đạo rồi sao?"

Trình Phá Sơn hừ lạnh, gập đầu ngón tay búng ra, đèn treo tráng lệ trong căn phòng liền vỡ nát.

"Sức mạnh quả là đáng gờm! Ông quả nhiên đã trở thành đại sư võ đạo rồi! Chúc mừng ông đã đột phá, chúc mừng nhà họ Trình có được hai đại sư võ đạo! Không, là có được một đại sư võ đạo và một vị Võ Thánh!". Trương Kha mừng phát khóc, quỳ dưới chân đối phương gào khóc như một con chó.

"Con chó như cậu vẫn còn chút tác dụng, tạm giữ lại mạng của cậu". Trình Phá Sơn cười lạnh: "Nhưng có một điều cậu nói sai rồi, trong tương lai không xa, nhà họ Trình sẽ có hai vị Võ Thánh!"

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện