Đoàn tàu đã dừng, Diệp Thành bước xuống nhà ga Hải Thành.

Bạch Tiểu Huyên kiều diễm trong bộ váy trắng, nhìn thấy anh liền lập tức tiến lên đón.

Diệp Thành nhìn dáng vẻ xinh đẹp của cô ta thì lạnh lùng cong môi, thầm nghĩ: “Hải Thành, tôi tới rồi đây!"

“Diệp Thành, đi đường chắc mệt mỏi lắm hả?”

Bạch Tiểu Huyên tiến lên, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào.

Diệp Thành lại đáp với vẻ thản nhiên: “Không mệt!"

Nhưng đúng lúc này, anh lại nghe thấy một giọng nữ mang theo ý mỉa mai: “Tiểu Huyên, đây là chồng chưa cưới của cậu à? Trông tầm thường thế!”

Diệp Thành ngẩng lên nhìn thì mới phát hiện bên cạnh Bạch Tiểu Huyên còn có một cô gái ăn mặc toàn đồ hiệu, lời vừa rồi là do cô ta nói.

Ngay lập tức, hai mắt Diệp Thành nghiêm túc, anh nhớ ra thân phận của người này.

Cô ta là bạn thân của Bạch Tiểu Huyên, cô hai nhà họ Lý - Lý Cẩm Vi!

Năm đó cô ả này cũng châm chọc khiêu khích anh không ít, có thể nói, năm đó anh rơi vào kết cục bi thảm như vậy, công của cô ả này cũng không ít.

Đáng hận nhất là cô ả luôn giúp anh trai cô ả là Lý Việt Trạch theo đuổi Bạch Tiểu Huyên, mà Lý Việt Trạch lại là kẻ thù lớn nhất đời trước của anh.

Trong mắt Lý Cẩm Vi, Bạch Tiểu Huyên và anh trai mình mới là xứng đôi vừa lứa, ông trời tác hợp.

Nhưng tiếc rằng, nhà họ Bạch và nhà họ Diệp là quan hệ thân thiết suốt nhiều thế hệ, gia chủ hai bên đã đính hôn cho hai người từ trước.

Vì vậy, cô ả càng không khách khí với Diệp Thành, vừa gặp là đã mỉa mai: “Này, anh Diệp Thành phải không nhỉ? Anh cảm thấy mình xứng với chị Tiểu Huyên à? Người theo đuổi chị ấy có thể xếp hàng từ đây tới sông Thương Lan, nhìn lại mình xem, cần bề ngoài thì không có bề ngoài, cần sự nghiệp càng không có sự nghiệp, dù so với trai bao thì anh cũng chẳng bằng đâu!”

Nghe thấy lời nói của bạn thân, nụ cười giả tạo trên mặt Bạch Tiểu Huyên càng thêm rạng rỡ.

Bản thân cô ta cũng không muốn gả cho Diệp Thành, nếu Diệp Thành tự biết khó mà lui, thế thì không thể tốt hơn!

Nhìn Diệp Thành trước mặt ăn mặc toàn hàng chợ, bối cảnh không có, gia thế càng không, năng lực vô dụng, hoàn toàn không thể sánh bằng cậu chủ nhà giàu như Lý Việt Trạch.

Thấy cảnh này, Bạch Tiểu Huyên thở dài trong lòng, loại mặt hàng này hoàn toàn không xứng với mình.

Cô ta không khỏi nhíu mày: “Diệp Thành, hôm nay là tiệc đính hôn, anh không thể mặc đồ trang trọng một chút à?”

Diệp Thành im lặng không đáp, mà dáng vẻ này của anh lại làm Bạch Tiểu Huyên tức giận mà không chỗ trút, tiếp tục oán trách: “Vì sao anh cứ luôn mặc hàng vỉa hè vậy, nhà anh nghèo cỡ nào? Chẳng lẽ anh không biết làm vậy sẽ khiến tôi mất mặt à?”

Diệp Thành hoàn toàn không quan tâm tới họ, trong hành lý của anh là đồ vest hiệu, là do bố đưa cho anh lúc trước khi lên xe, ông ấy còn dặn đi dặn lại là phải mặc trước khi xuống xe.

Anh nhớ lại đời trước, khi ấy trong lòng anh rất hứng khởi, thay đồ rồi tới gặp Bạch Tiểu Huyên nhưng kết quả lại bị mấy người Lý Việt Trạch sỉ nhục một trận trong bữa tiệc đính hôn.

Vì thế anh không định nể mặt mấy người này mà bình tĩnh đi tới trước mặt Bạch Tiểu Huyên, lên tiếng: “Mặc vậy là được, đi thôi!”

“Cái gì?”, hai mắt Bạch Tiểu Huyên trợn trừng.

Trong ấn tượng của cô ta, từ nhỏ tới lớn, Diệp Thành luôn là người hầu theo đuôi mình, nói khó nghe một chút thì là “con chó nịnh nọt” thôi, luôn nói chuyện với cô ta rất dịu dàng, đã bao giờ lạnh nhạt thế này đâu?

“Anh dám nói thế với tôi à!”, Bạch Tiểu Huyên cảm thấy máu dâng lên não, nhưng đồng thời cũng nhận ra là Diệp Thành hôm nay không giống ngày xưa.

Diệp Thành hỏi lại cô ta: “Có định đi nữa không? Chẳng lẽ cô muốn đính hôn ở nhà ga?”

Bạch Tiểu Huyên tức giận siết chặt nắm đấm nhưng lúc này, một giọng nói vang lên: “Ngại quá, anh tới chậm!”

Hai mắt Lý Cẩm Vi sáng lên, hoạt bát chạy tới cạnh người đàn ông, ôm lấy cánh tay đối phương, nhõng nha nhõng nhẽo: “Anh Phong à, sao giờ anh mới tới chứ!”

Diệp Thành liếc một cái là lập tức nhận ra người đàn ông này.

Người này tên Trần Phong, bạn trai của Lý Cẩm Vi, cũng là anh em thân thiết của Lý Việt Trạch.

Đời trước, người này và Lý Việt Trạch là kẻ tung người hứng, sỉ nhục mình, nỗi hận của anh đối với gã cũng gần bằng Lý Việt Trạch và Bạch Tiểu Huyên.

Trần Phong thể hiện sự tự đắc giữa hai hàng lông mày, gã nói: “Chiếc xe trước đó hơi cũ, tôi phải đổi chiếc S65-AMG giữa đường nên hơi trễ giờ một chút!”

“Ôi chao, đây là chiếc xe xịn giá hai, ba triệu đấy!”, Lý Cẩm Vi thốt lên một tiếng rồi liếc Diệp Thành một cái, cười lạnh nói thêm: “Có người dù tốn cả đời chắc cũng không mua nổi bốn cái bánh xe của chiếc S65 này đâu nhỉ?”

Cô ả mong có thể nhìn thấy ánh mắt hâm mộ ghen tỵ của Diệp Thành nhưng tiếc là Diệp Thành lại tỏ ra không hề quan tâm, điều này khiến Lý Cẩm Vi có chút không vui.

Nhưng hành động này lại làm Trần Phong chú ý.

Gã và Lý Cẩm Vi thì thầm, trên mặt gã nở nụ cười giả tạo, vươn tay ra với Diệp Thành: “Anh là bạn trai Tiểu Huyên nhỉ, tôi là Trần Phong, trưởng phòng nhân sự công ty Thái Á, không biết người anh em công tác ở đâu?”

Gã vốn cho rằng khi tới trước mặt người đàn ông này, mình có thể khoe khoang địa vị một chút để bạn gái hả giận, ai ngờ đối phương chẳng hề nhìn gã một cái nào, hờ hững đứng tại chỗ, càng không định bắt tay.

Không khí nhất thời trở nên lúng túng, Bạch Tiểu Huyên không nhịn được mà mở miệng: “Diệp Thành, Trần Phong bắt tay anh kìa!”

“Bắt tay với tôi?”

Diệp Thành nghiêng đầu hỏi, dùng ánh mắt như đang nhìn không khí liếc Trần Phong một cái rồi hỏi: “Tôi quen anh ta à?”

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện