Thấy đối phương chẳng có phản ứng gì, Đặng Kiệt hơi bực mình, thầm nghĩ: "Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ mấy người quê mùa này còn chưa hề nghe đến nhà họ Đặng ở Lương Châu sao?"

Lần này quả thật Đặng Kiệt đã tính sai. Đầu tiên Tiết Bách Hợp là người Hải Thành, không phải là người Lương Châu nên tất nhiên sẽ không kích động khi nghe thấy tên Đặng Nghị như giới viên chức ở đây.

Hai là khi có một viên ngọc sáng như Diệp Thành ở đây, cô ta quả thật không còn quan tâm đến ai khác được nữa.

"Anh Đặng", Tiết Bách Hợp nói rất bình tĩnh: "Không biết lúc nào thì chúng ta có thể bàn chuyện hợp tác?"

Sắc mặt Đặng Kiệt khẽ thay đổi, nhưng ngay sau đó anh ta đã cười nói: "Ha ha, cô Tiết đừng sốt ruột như vậy. Mọi người vất vả bôn ba đến Lương Châu chắc cũng mệt rồi, hay là để tôi bày tiệc thết đãi nhé?"

Đây là lần đầu tiên Tiết Bách Hợp đi công tác và được tiếp xúc với một thế lực lớn như vậy, tuy không nói gì nhưng thực ra cô ta rất căng thẳng. Sau khi nghe Đặng Kiệt nói vậy thì cô ta cảm thấy không ổn theo bản năng, nhưng lại không nghĩ ra được lý do gì để từ chối, thế là lại nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt cầu cứu.

Thấy Diệp Thành khẽ gật đầu, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nói: "Vậy xin làm phiền anh Đặng".

Đặng Kiệt lặng lẽ quan sát hết tất cả, thầm mắng: "Mình biết ngay mà, thảo nào giả vờ trong sáng như vậy, hóa ra là đã có bạn trai rồi".

"Nhưng thế thì đã sao chứ? Người mà ông đây thích thì cho dù có bạn trai cũng chẳng sao, cuối cùng không phải cũng sẽ ngoan ngoãn bò lên giường mình sao?"

Nghĩ như vậy, anh ta lại nở nụ cười nhiệt tình rồi đưa ba người đi vào trong khu biệt thự.

"Ôi trời ơi", đi qua một bãi đỗ xe, Trương Nhân không khỏi thấp giọng cảm thán: "Ferrari, Maserati, Bentley... Đây đều là siêu xe hết".

Với những người có gia cảnh bình thường như cô ta thì đừng nói là mua, hầu như còn chẳng được nhìn thấy bao giờ.

Tiết Bách Hợp thì hít sâu một hơi. Trước đây cô ta đã từng nhìn thấy siêu xe, nhưng cũng chỉ thấy chiếc của Diệp Thành thôi, đến đây thì chỗ nào cũng có. Mỗi người đều thầm hiểu điều này có nghĩa là gì.

Đặng Kiệt đứng bên cạnh thấy thế thì nhân cơ hội cười nói: "Cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc cả. Nếu không có tài sản hơn trăm triệu tệ ở Lương Châu thì không có tư cách sống ở khu biệt thự Đặng Thị này của chúng tôi".

"Xem ra chúng tôi được hưởng nhờ anh Đặng". Tiết Bách Hợp miệng thì nói rất cung kính, nhưng biểu cảm thì vẫn vô cùng bình tĩnh.

Đặng Kiệt cũng cảm nhận được sự lạnh nhạt của cô ta, không khỏi thầm mắng: "Con điếm này giờ vẫn giả vờ à, chắc là do cái thằng bại trai chết tiệt bên cạnh. Hừ, một thằng nhãi nghèo rớt mùng tơi mà cũng muốn giành phụ nữ với tao à?"

Trong lòng gã ghen lồng lộn, thầm hạ quyết tâm lát nữa phải dạy dỗ tên khốn này. Nhưng ngay lúc này, có tiếng nói cười của mấy người nam nữ vang lên phía trước.

Người đàn ông đi đầu mặc vest Kiton nhìn qua, chợt cười lớn: "Đặng Kiệt, chúng tôi vừa đi tìm anh đấy!"

Đặng Kiệt cũng tươi cười hớn hở, nhìn qua bên đó: "Anh Hứa, anh tìm tôi có chuyện gì vậy?"

Người được gọi là anh Hứa này đấm vào ngực Đặng Kiệt một cái, cười nói: "Hay nhỉ, sao lại còn ăn nói thế này với bạn từ nhỏ hả. Tôi đưa mấy người bạn đến đây nghỉ mát, mau sắp xếp biệt thự và tiệc cho tôi, loại cao cấp nhất ấy".

Đặng Kiệt cũng nháy mắt, nói: "Được thôi, tôi sẽ sắp xếp cho anh Hứa ngay đây".

Nói xong gã thấp giọng trao đổi với mấy người Tiết Bách Hợp vài câu, định để họ sang bên cạnh đợi. Tuy anh Hứa này là bạn từ nhỏ của gã, nhưng hắn là cậu chủ lớn, có thân phận cao hơn một tên họ hàng xa như gã nhiều.

Mà người mà anh Hứa phải tiếp đón sao có thể là ông chủ bình thường được? Nếu gã sắp xếp ổn thỏa chuyện này thì sẽ chỉ có lợi mà không có hại. Nếu tính ra thì một Tiết Bách Hợp nhỏ bé không hề quan trọng.

Anh Hứa này lại đột nhiên nói: "Cũng đừng có đối xử lạnh nhạt với khách của anh chứ. Mọi người, nếu không ngại thì đi cùng chúng tôi đi uống chút rượu được không?"

Tiết Bách Hợp nhận ra thân phận của anh Hứa này rất cao, không thể từ chối, thế nên chỉ đành gật đầu: "Vậy thì quấy rầy mọi người rồi".

Anh Hứa cười ha hả, ôm lấy vai Đặng Kiệt rồi đi đầu về phía trong biệt thự, đi được vài bước thì đột nhiên nói khẽ: "Nói đi, anh nhắm con điếm đi đầu đúng không?"

Hai người họ chơi cùng từ nhỏ đến lớn, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, anh Hứa đã nhìn ra tính toán trong lòng Đặng Kiệt từ lâu.

Đặng Kiệt cũng không giấu giếm, cười hì hì nói: "Chính là cô ta, nhưng đáng tiếc thằng nhãi bên cạnh lại là kẻ phá đám".

"Ha ha, dám giành phụ nữ với anh em tôi, muốn chết hả". Anh Hứa lộ ra vẻ mặt xấu xa, cười lạnh nói: "Yên tâm đi người anh em, cho dù anh ta có thân phận gì, đã đến Lương Châu thì đã rơi vào địa bàn của chúng ta rồi!"

Hai người họ tự cho rằng không ai nghe thấy lời mình nói, nhưng không ngờ Diệp Thành đi đằng sau đã biết hết tất cả. Với tu vi Tu Thể kỳ của anh, tiếng gió thổi cỏ lay gì trong phạm vi trăm mét cũng không thể thoát nổi tai anh.

Đặng Kiệt nhếch môi, chẳng thèm để tâm đến chuyện này. Nhưng nếu họ không biết điều mà dám chọc vào anh thì anh cũng không ngại ra tay xử lý.

Rất nhanh sau đó, đoàn người đã đi đến chỗ khách của anh Hứa. Anh Hứa này liền bày ra dáng vẻ cung kính, chào hỏi: "Thẩm tam thiếu gia, đã để anh đợi lâu rồi!" . Truyện Khoa Huyễn

Khóe miệng Diệp Thành run lên, suýt nữa anh đã bật cười. Khách quý mà anh Hứa này phải tiếp lại chính là Thẩm Hàn Lâm bị anh tát hai cái ngày đó.

Nhưng lúc đó Thẩm tam thiếu gia này rất nhếch nhác, giờ thì lại vô cùng kiêu ngạo. Anh Hứa đang giới thiệu bạn bè bên cạnh mình cho Thẩm Hàn Lâm, nhưng anh ta thì tùy tiện liếc qua, gật đầu rồi quay đi.

Mãi đến khi giới thiệu Đặng Kiệt thì anh ta mới quay đầu lại nói: "Họ Đặng? Anh có quan hệ gì với Đặng Nhã?"

Đặng Kiệt vôi vàng nói: "Đặng Nhã là chị họ xa của tôi, nhưng nếu biết tin Thẩm tam thiếu gia đến thì chắc chắc chị ấy sẽ đích thân đến chào hỏi".

Thẩm Hàn Lâm gật đầu, anh ta nở nụ cười: "Nếu đã là em họ của cô Đặng thì rất nhiên tôi phải quan tâm nhiều hơn".

Đặng Kiệt được yêu quý mà lo sợ, gã đột nhiên thấy kiêu ngạo, cho dù là bà con xa thì đã làm sao? Cho dù gã là một con chó thì cũng là con chó của nhà họ Đặng, vượt xa những đám cậu ấm của nhà giàu bình thường nhiều!

"Đi thôi".

Sau khi thấy Đặng Kiệt, Thẩm Hàn Lâm cũng lười nhìn mấy người khác, liền quay đầu đi thẳng vào trong khu biệt thự.

Những người vẫn chưa được giới thiệu thì kinh ngạc, họ hơi bực mình, nhưng họ cũng biết sự ngang ngược của Thẩm tam thiếu gia, đâu dám thể hiện sự bất mãn?

Vì Diệp Thành đứng sau cùng trong đám người nên Thẩm Hàn Lâm không nhìn thấy anh, nếu không không chừng sẽ lại gây ra chuyện gì đó.

Đám người đi tiếp, Đặng Kiệt thì giới thiệu rất tự tin: "Khu biệt thự của chúng tôi tựa núi gần sông, biệt thự và những căn nhà hướng nhìn ra sông đều là loại cao cấp. Nó không chỉ được dây dựng theo kiến trúc phương Tây mà còn có quản gia và phục vụ nữ chuyên dụng, lúc nào cũng có mặt sẵn sàng phục vụ".

"Hơn nữa trong khách sạn lớn còn có đầu bếp được mời từ các nơi trên thế giới, có thể làm bất cứ món ăn nào, ốc sên Pháp, sashimi Nhật Bản, nấm Truffle Ý đều có cả, mọi người nhất định sẽ tận hưởng vui vẻ ở nơi này".

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện