Sau khi nghe xong lời chị Văn, Hạ Vũ Đình không khỏi lộ ra vẻ mặt mong chờ.
Đương nhiên không phải cô ham thích đồ quý giá gì, chỉ cần là do Diệp Thành đưa, cho dù một quyển sách, một khăn tay cũng đủ để cô giữ gìn cả đời.
Nhưng mình hẹn anh ấy đột ngột như vậy thì anh có kịp chuẩn bị hay không?
Nghĩ như vậy, Hạ Vũ Đình không khỏi chán nản nhưng cô không hề thất vọng.dù sao Diệp Thành cũng đã đến, chỉ cần anh đến thì đó đã là món quà quý giá nhất khiến cô vui vẻ.
Diệp Thành là nhân vật cỡ nào, anh đã đoán được Hạ Vũ Đình nghĩ gì thông qua sự thay đổi trên gương mặt cô, vì thế anh không khỏi cảm thấy buồn cười và cũng có chút cảm động.
Anh không để ý tới chị Văn, lấy quà của mình ra: “Tặng em cái này!”
Mọi người nháo nhào nhìn sang thì phát hiện đó là một miếng ngọc nhưng nó không được điêu khắc tinh tế như của Lương Thiên Hàng mà chỉ hiện lên vài hoa văn kỳ quái, sau đó họ đều mất hứng thú.
“Tôi nói này, không phải chỉ tốn năm tệ là mua được bên quán nhỏ ven đường à?”
“Người đàn ông này bủn xỉn ghê, đúng là loại nghèo kiết xác, không chừng tiền thuê xe thôi cũng đã ngốn hết tiền lương rồi, tháng này chỉ còn nước gặm mì gói”.
“Ha ha, ánh mắt hoa khôi trường mình cũng được quá chứ, bày đặt không cần hotboy giàu ngầu Lương Thiên Hàng mà lại thích người nực cười thế này!”
“...”
Con người đều có tính bài ngoại, đám người kia thấy Diệp Thành cua được hoa khôi trường mình, tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng không hề dễ chịu, hôm nay đã tìm được cơ hội thì họ lập tức để lộ sự ác ý.
Mà Lương Thiên Hàng hiển nhiên trở thành đại diện của mọi người, cậu ta trừng mắt Diệp Thành, dùng giọng điệu hiên ngang lẫm liệt nói: “Diệp Thành, có phải anh coi Vũ Đình là đứa nghèo mạt như anh không? Loại hàng đáng xấu hổ này mà anh cũng lấy ra được à…”
Lời của Lương Thiên Hàng phải miễn cưỡng dừng lại vì Hạ Vũ Đình đột nhiên hành động, vừa rồi cô còn khá kháng cự đôi khuyên tai ngọc của Lương Thiên Hàng mà lúc này lại tươi cười nhận lấy ngọc bội trong tay Diệp Thành, nhẹ nhàng đeo lên cổ rồi hỏi:
“Đẹp không anh?”
Lúc cô nói câu này, trong mắt chỉ có mình Diệp Thành, Lương Thiên Hàng gì đó, Lưu Hạo Bằng gì kia hoàn toàn không là gì trong lòng cô, nụ cười trên mặt rực rỡ vô cùng, chưa ai từng nhìn thấy nụ cười này của cô.
Lương Thiên Hàng tức giận tới mức toàn thân run lên, nhưng người khác đều có vẻ mặt khinh thường, ngược lại, ngay chính lúc này, một người đang thực tập ở tiệm trang sức cũng tỉnh táo lại, điên cuồng hét lớn:
“Trời ơi, miếng, miếng ngọc này không phải là Ngọc Quỳnh Chi nổi tiếng khắp nơi vừa rồi sao? Lúc ấy, người trong nghề gần như đều điên loạn vì nó, đấu giá tới hơn hai mươi triệu cơ!”
Ngay lập tức, trong phòng im tới mức kim rơi cũng có thể nghe thấy, mọi người có chút không dám tin vào tai mình, miếng ngọc tầm trong không gì nổi bật này lại có giá trị hơn hai mươi triệu?
Sắc mặt mấy người vừa rồi mỉa mai Diệp Thành cũng trở nên khó nhìn, miệng ngậm chặt, họ vốn cho rằng mình có thể tìm được chút cảm giác hơn người từ Diệp Thành nhưng giờ họ lại phát hiện cọng tóc của anh còn thô hơn chân của mình nữa, thế thì sao nói gì được nữa.
Hạ Vũ Đình cũng hoảng sợ, cô thích miếng ngọc kia chỉ vì nó là do Diệp Thành đưa, mà không ngờ miếng ngọc này lại có giá trị vô giá như thế.
“Cái này…”
Cô ngẩng đầu lên định nói chuyện, Diệp Thành đã giơ tay đặt lên đôi môi mọng của Hạ Vũ Đình: “Em cảm thấy thế nào?”
Lúc này, Hạ Vũ Đình mới để ý, từ sau khi đeo miếng ngọc kia, cô tràn trề sức lực, thậm chí da thịt cũng trở nên căng bóng, mịn màng.
Thấy ánh mắt ngạc nhiên của đối phương, Diệp Thành biết pháp bảo của mình đã bắt đầu có tác dụng, anh cúi đầu, thấp giọng nói: “Sinh nhật vui vẻ!”
Miếng ngọc này là do nhà họ Thẩm phái người đưa tới vào mấy ngày trước, Diệp Thành đã đồng ý chế pháp khí cho mấy người kia, tất nhiên anh cần có nguyên vật liệu. Mà để kéo dài tuổi thọ, những người kia đều dâng lên vật liệu cao cấp nhất mà không hề giữ lại, viên Ngọc Quỳnh Chi này cũng là một trong số đó.
Mà khi biết hôm nay là sinh nhật của Hạ Vũ Đình, Diệp Thành cũng không khách sao, lấy ra pháp khí mình định đưa cho Thẩm Thiên Minh để làm quà sinh nhật cho cô trước.
Hạ Vũ Đình đỏ mặt cúi đầu, trong mắt là sự vui sướng và thẹn thùng, cô không khỏi kề sát ngực Diệp Thành, những người bên cạnh cũng nhìn, có người ghen ghét, có người hâm mộ mà không ai mở miệng ngăn cản.
Dù sao người ta đều là hai bên tình nguyện, hơn nữa Diệp Thành còn có bản lĩnh hơn mấy nam sinh ở đây, họ lấy gì để phản đối, dựa vào gì để phản đối.
Lương Thiên Hàng siết chặt nắm đấm, hận tới mức răng cắn chảy máu môi, may mà phục vụ đã bưng thức ăn lên, không khí mới dần dịu lại.
Qua ba vòng rượu, Diệp Thành ra ngoài tìm WC thì chợt nghe thấy giọng nói hùng hậu vang lên sau lưng: “Cậu Diệp?”
Anh nhìn lại thì thấy Hồng Ngũ gia đứng ở phía sau, không khỏi cười nói: “Là Hồng Ngũ gia à, sao ông lại ở đây?”
Hồng Ngũ gia cung kính đáp: “Cậu Diệp chiết sát tôi quá, cậu gọi tôi Hồng Ngũ là được. Đêm nay cô Thẩm tổ chức tiệc tối ở khách sạn Hoàng Hậu, tôi tới để phụ trách an ninh cho buổi tiệc!”
Diệp Thành nhíu mày, thản nhiên nói: “Để ông tự mình tới đảm bảo an ninh thì người tới tham dự lần này có thân phận không thấp!”
Hồng Ngũ gia cười nói: “Chỉ là vài người bạn chơi từ bé với cô Thẩm thôi, nhưng họ đều là cô chủ nhà giàu của Giang Thành, nói lại thì họ đều đến Hải Thành này vì cậu!”
Nói xong, lão ta cẩn thận nhìn Diệp Thành: “Cậu có muốn tôi nói cho cô Thẩm biết mình ở đây không? Cô ấy nhất định sẽ rất vui!”
Diệp Thành trầm ngâm một chút rồi gật đầu: “Được, ông nói cho cô ấy biết đi, tí nữa tôi qua!”
Sau Khi Đi WC xong, Diệp Thành lại ngồi một chút nhưng anh chỉ uống hai ngụm nước, không ăn gì cả.
Dù sao anh cũng không quen đám người kia, nếu không phải nể mặt Hạ Vũ Đình, anh đã phất tay áo bỏ đi, muốn ngồi ăn với Tiên Đế thì những người này vẫn chưa đủ tư cách đâu.
Mà thái độ này của anh lại khiến nhiều người khó chịu, họ nương say xỉn bắt đầu móc mỉa.
“Diệp Thành kia sao thế, ngồi đó không ăn không uống, làm giá à!”
“Ha ha, người ta là cậu chủ nhà giàu, ngày thường toàn ăn sơn hào hải vị, sao chịu để ý bữa cơm canh đạm bạc này của chúng ta!”
“Hừ, tôi nhìn anh ta thôi là thấy ghét, không có bố thì có cóc khô gì mà ở đây ra vẻ với chúng ta”.
“Hoa khôi Hạ cũng thật là, ngày thường trong ngây thơ vậy mà không ngờ sau lưng lại mờ ám với cậu ấm nhà giàu. Người mà, đúng là vẫn nhìn thấy tiền thôi”.
“...”
Đám người kia túm tụm bàn tán xôn xao, tuy Hạ Vũ Đình không nghe thấy nhưng mấy lời này không thoát khỏi tai Diệp Thành, anh nhíu chặt mày.
Diệp Thành không quan tâm mấy con kiến hôi này đánh giá mình thế nào, nhưng anh tuyệt đối không thể để họ mắng chửi người mình để ý.
- ------------------