“Đáng giận, tại sao, tại sao phải thừa nhận, tại sao phải uy hiếp trẫm!”

“Ngươi hận trẫm đến như vậy sao!?”

“Hảo, trẫm sẽ khiến cho ngươi hận, đến lúc đó ngươi đừng có mà quay đầu lại cầu xin trẫm!”

Từ Lân Chỉ cung trở về, Lăng Phượng đem mọi người đuổi ra ngoài, một mình ở trong phòng tức giận không thôi, Tào công công bên ngoài nghe những lời quát mắng của hoàng thượng cũng kinh hồn táng đảm, nhưng thật sự cũng không biết phải làm sao, hiện tại hắn đâu thể lại chạy đi tìm “Thần phi nương nương” đến khuyên nhủ hoàng thượng như trước a!? Lăng Phượng bên này nóng nảy, Bùi Dật Viễn bên kia lại thập phần bình tĩnh, hắn không lớn tiếng không đại náo, cũng không khóc sướt mướt, giống như đã sớm dự liệu hết mọi chuyện sẽ xảy ra, nhận được ý chỉ liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Vật phẩm riêng tư của hắn không nhiều lắm, toàn bộ gia sản của hắn chỉ có sổ sách, bàn tính cùng vài bộ quần áo, những thứ Lăng Phượng ban cho sau khi vào cung lại chiếm phần lớn, nhồi vào cũng hết vài thùng, những thứ này hắn sẽ mang theo đến lãnh cung, bởi vì đây là những thứ lúc trước hắn dùng một chén mì thọ để đổi lấy ý chỉ từ Lăng Phượng.

Bùi Dật Viễn bình tĩnh thong dong, Tiểu An tử cùng Kiều Dương bên cạnh hắn lại không làm được như vậy, nhìn chủ tử suy yếu lẻ loi một mình bị trục xuất vào lãnh cung, bọn họ lại không thể đi theo hầu hạ, không thể giúp được gì, trong lòng có bao nhiêu khó chịu.

Có lẽ biết bọn họ lo lắng, Bùi Dật Viễn từ trong rương lấy ra vài thỏi bạc đặt vào tay hai người.

“Tiểu An tử, Kiều Dương, các ngươi cầm đi, ta đã gây nhiều phiền toái cho các ngươi, thật sự xin lỗi.” Thanh âm của hắn khàn khàn như trước, thỉnh thoảng còn ho nhẹ vài tiếng, là do nhiễm phong hàn chưa hết.

Kiều Dương thấy thế nhịn không được, tâm sinh oán giận, sau khi phát sinh chuyện Thục phi rơi xuống nước, tất cả mọi người đều đem sự chú ý đặt hết trên người Thục phi nương nương, ngay cả Hoàng Thượng cũng chỉ nghĩ phải bảo hộ thân thể cho Thục phi, lệnh cho ngự y trông coi một tấc cũng không rời.

Nhưng tại sao không có ai nghĩ đến, chủ tử nhà nàng cũng bị rơi xuống nước? Chẳng lẽ bởi vì chủ tử là một nam nhân, không thể chiều chuộng như nữ nhân, có rơi xuống nước cũng không phải là chuyện to tát? Hay là chủ tử thường ngày trời sanh tính cách bình tĩnh, nên mọi người cảm thấy hắn không sao cả? Thật sự là quá đáng!

“Chủ tử không nên nói như thế, hầu hạ chủ tử là chuyện chúng ta nên làm, hơn nữa chủ tử ngày thường đối đãi với chúng ta không tệ, có thể hầu hạ chủ tử là phúc phận của chúng nô tài bọn ta!” Tiểu An tử nói ra lời tận đáy lòng.

Đây không phải là lời khách sáo, mà là sự thật, Bùi Dật Viễn tuy coi trọng tiền bạc, nhưng đối đãi với hạ nhân không hề lạnh nhạt hay khiển trách nặng nề, cho nên không riêng gì Kiều Dương cùng Tiểu An tử, những nô tài từng hầu hạ qua hắn đều cảm thấy như thế.

“Không, đây những gì các ngươi nên được.” Bùi Dật Viễn vừa nói vừa đem bạc nhét vào trong tay bọn họ, “Ta vào lãnh cung, chỉ sợ là sẽ liên luỵ các ngươi bị các cung nhân khác coi thường, bạc này có thể thay các ngươi khai thông nhân mạch (dùng để bịt miệng mấy thằng nhìu chuyện á), là ta nợ các ngươi.”

“Chủ tử…!” Kiều Dương nghe vậy, nhịn không được lại khóc lên, “Là Kiều Dương vô dụng, Kiều Dương chỉ có thể đứng nhìn chủ tử cùng nương nương rơi xuống nước mà không giúp được gì, còn hại chủ tử… Chủ tử, thực xin lỗi!”

“Không, không, không, là ta vô dụng!” Tiểu An tử thấy vậy cũng nói, “Là ta kiên quyết đem Hoàng Thượng kéo tới, nếu Hoàng Thượng không nhìn thấy việc này, cũng sẽ không…”

“Đây không phải là vấn đề ai đúng ai sai.” Bùi Dật Viễn thở dài, “Các ngươi không nên tự trách.”

Nói đến đây, hắn bỗng nhiên nở nụ cười hừ một tiếng, “Ngày này sớm hay muộn cũng sẽ đến… Bất quá chỉ là đến sớm một chút. Yên tâm đi, ta không có việc gì đâu!”

Đây là lời cuối cùng Bùi Dật Viễn nói với hai người, giờ ngọ đã tới, một đám nô tài cùng tiến vào nói là phụng mệnh đem Thần phi nương nương đưa tới lãnh cung, Kiều Dương cùng Tiểu An tử chạy đến chạy đi giúp di chuyển đồ vật này nọ, bọn họ không quên chủ tử đối bọn họ thật tốt, hai người trong lòng đều thương tiếc, tuy nói Hoàng Thượng không còn cưng chìu, nhưng chỉ cần có cơ hội, bọn họ nhất định sẽ giúp chủ tử ở lãnh cung sống tốt một chút!



Bùi Dật Viễn là phi tử di chuyển đến lãnh cung ‘nở mày nở mặt’ nhất, mặc dù thân thể hắn không tốt vẫn còn đang sốt nhẹ, nhưng mấy thùng đồ trân quý hắn mang theo thật sự làm người khác phải lé mắt, hơn nữa dựa theo ý chỉ hoàng thượng, sau này mỗi tháng hắn còn có thể được hưởng bổng lộc ngũ phi như cũ, phi tử bị biếm vào lãnh cung như hắn làm cho người ta cảm thấy kỳ diệu.

Những thái giám phụng mệnh đưa Bùi Dật Viễn vào lãnh cung cũng thật là xúi quẩy, một đám người đi theo phía sau hắn khiêng mấy cái thùng nặng, không thể di chuyển nhanh được, còn Bùi Dật Viễn đi một mình ở phía trước chỉ đeo một bọc quần áo nhỏ trên lưng, thong dong tự tại như đi vào cõi thần tiên, nhìn như vậy cũng không biết là ai đang đưa ai đi lãnh cung.

Thật vất vả mới tới được nơi gọi là “Lãnh cung “, Bùi Dật Viễn ngẩng đầu nhìn tấm biển với hàng chữ to “Trường Ninh cung “, mở cửa đi vào, một cỗ thê lương tiêu điều đập vào mắt.

Rõ ràng là gần mùa hè, nhưng trong cung lại có vẻ âm lãnh, bốn phía đều có vách tường phong tỏa, nói là cung điện không bằng nói là tứ hợp viện, trừ bỏ nhà giữa ra còn có ba, bốn phòng nhỏ, trên cửa phòng cùng song cửa sổ giăng đầy mạng nhện, hình như bỏ hoang cũng đã lâu, trong cung cũng chỉ có một cửa chính, sân thì một mảnh trụi lủi, một cọng cỏ cũng không thấy, ở giữa còn nằm chình ình một cái cây chết khô queo quắt, bày trí như vậy làm người ta cảm thấy không thoải mái là phải.

Bọn thái giám đem đám thùng vào nhà cất kỹ, lúc này trên mặt đầy vẻ bất mãn, Bùi Dật Viễn sớm đoán được như thế, liền lấy trong rương ra một ít ngân lượng phân phát cho bọn thái giám.

Bọn này thấy tiền nhãn tình liền sáng lên, tiền tới tay bọn họ liền cười đến tít mắt, khen Bùi Dật Viễn hào phóng, còn làm ra vẻ người tốt nói cho hắn những chuyện liên quan đến lãnh cung.

Từ những gì bọn họ nói Bùi Dật Viễn biết được lãnh cung này là nơi ở của Trữ quý phi mà bốn năm trước Hoàng Thượng cực kỳ sủng ái, Hoàng Thượng niệm tình nàng, còn cho nhũ mẫu chiếu cố nàng, chính là hai năm trước, Trữ quý phi ở nơi này phát điên rồi chết, nhũ mẫu kia phụng mệnh ở trong này chịu tang ba năm, nhưng nghe nói nơi này phong thuỷ không tốt, năm trước nhũ mẫu kia cũng đã chết.

Bùi Dật Viễn nghe nói những chuyện này cũng không sợ hãi, chính là tiếc thương cho hai sinh mệnh, kỳ thật chỉ cần hảo hảo chuẩn bị, cuộc sống ở lãnh cung cũng có thể rất khá.

Thấy sắc trời đã tối, mấy thái giám tay ôm bạc vội vã ly khai, lưu lại một mình Bùi Dật Viễn đối mặt với gian phòng cũ nát.

Tuy rằng thân thể vẫn không khoẻ, nhưng để bệnh tình không nghiêm trọng thêm, Bùi Dật Viễn biết đêm nay phải hảo hảo nghỉ ngơi, chuyện quét tước sửa sang lại vẫn là để sáng mai hãy làm.

Hắn đi vào phòng thắp nến, nhìn bốn phía chung quanh một lần, phát hiện phòng thật sự rách nát, âm lãnh ẩm ướt, trên tường bám đầy rêu mốc, then cửa không có, trên nóc nhà gạch ngói cũng không nguyên vẹn, còn có vách tường không thiếu chi lỗ thông gió.

Để có thể ngủ một giấc, Bùi Dật Viễn tự mình di chuyển mấy cái rương, đem mấy ‘lỗ thông gió’ che khuất, còn then cửa cùng gạch ngói vụn, chờ hắn khoẻ lên mới quyết định.

Ngăn chặn “lỗ thông gió” xong, hắn lại lấy trong rương ra mấy cái tơ lụa hoa lệ lúc trước Lăng Phượng ban cho, để làm đệm chăn, đám vải gấm này quá sặc sỡ, hắn căn bản không có can đảm lấy làm xiêm y, mà hiện tại là mùa hè, lấy làm đệm lưng là thích hợp nhất, đem những thứ này để lên chiếc giường đá duy nhất, tuy rằng không xứng chút nào, nhưng cũng rất thoải mái.

An trí đâu đó hết thảy, Bùi Dật Viễn theo thói quen lại lấy quyển sổ cùng bàn tính, vừa muốn tính một chút lại sững sờ phát hiện hiện giờ hắn có gì để tính.

Không có chi tiêu, không ai quấy nhiễu, một mình ở lãnh cung thì tính toán cái gì?

Cười khổ một tiếng, vừa muốn đem hai thứ đồ vật này cất lại, tay lại vô tình lật đúng trang ghi nợ, phía sau quyển sách này ghi lại một số nợ mà Lăng Phượng nợ hắn, nhìn những ghi chép này, tầm mắt Bùi Dật Viễn không cách nào rời đi.

Khoái hoạt ấm áp những ngày qua không phải là gạt người, thích Lăng Phượng cũng không phải là giả dối, cho nên cục diện cho tới ngày hôm nay, trong lòng không thể không đau.

Chỉ là so với người khác hắn có phần khép kín, trên mặt không có biểu hiện gì, cho nên mọi người không phát hiện…

“Có phải… khóc lên trong lòng sẽ dễ chịu một chút?” Bùi Dật Viễn lên tiếng tự hỏi.

Nhưng hắn còn chưa có đáp án, một cái “Kinh hỉ” đột nhiên phá cửa mà vào.

“Phụ thân, ngươi cuối cùng cũng tới đón ta!”

“…!”

Bị một tiểu hắc ảnh cùng với thanh âm non nớt đánh vào, hai người cứ như thế va chạm, Bùi Dật Viễn lập tức ngã ngửa trên giường.

Bùi Dật Viễn bị tấn công còn chưa kịp nghĩ nhiều, chỉ thấy trên ngực mình tiểu gia khỏa nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn hề hề, cười hỏi: “Phụ thân, ngươi tới đón ta sao?”

“Cha…?” Đợi Bùi Dật Viễn nhìn thấy rõ khuôn mặt tươi cười kia, hắn ngạc nhiên không thôi, “Lăng Phượng!?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện