- Từ Nguyên, công tử Đại Từ gia.

- Nghe nói tu vi của Từ công tử không tầm thường, văn võ song toàn, bên ngoài là tài tử phong lưu…

Một ít thiếu nữ phía dưới hoài xuân, ánh mắt tĩnh lặng nhìn về phía công tử Từ gia kia, phương tâm khiêu gợi.

- Nghe nói nửa năm trước Từ công tử đã bước vào luyện thể tứ trọng, luận tư chất gần bằng Dương Tiểu Thiến.

Diễn võ trường tràn ngập tiếng nghị luận xôn xao thế nhưng vẫn không xuất hiện bóng người thứ hai.

- Hả? Trên khuôn mặt tươi cười của Từ Nguyên chợt lộ vẻ kinh ngạc, đối thủ đâu?

Từ Huyền đối chiến cùng hắn không lên sân.

- Thí sinh Từ Huyền!

Trung niên nam tử chủ trì cao giọng quát!

Đại viện trong thôn học đường, vắng vẻ một hồi, thế nhưng… không có phản ứng!

- Từ Huyền? Chính là cái tên đánh ngã Từ Tiểu Hổ kia?

- Nghe nói tiểu tử này có cao nhân chỉ điểm, thực lực đột nhiên tăng mạnh, vì sao lại không lên?

- Ha ha, xem ra chỉ có hư danh, tí thí cũng không dám lên sân khấu.

Giữa Dương Mẫu thôn, một bóng người phiêu dật như chim yến đang xuyên qua những phòng ốc.

- Không tới được nơi, ta quyết không buông Tống Hằng…

Khí huyết trong cơ thể Từ Huyền cuồn cuộn không ngừng, tâm linh dung nhập và ý cảnh huyền diệu của Phiêu tự quyết.

Vù vù!

Tiếng gió phát ra bên cạnh hắn, ánh mắt sáng ngời nhìm chằm chằm vào phương hướng giữa làng.

Xoạt xoạt!

Một chân hắn đạp lên thân cây, thân hình như gió bay lên không trung hơn mười thước.

Ngay sau đó, hắn liên tục mượn lực bay vọt lên, thân hình càng lúc càng cao, cuối cùng một bạo phát một cỗ nội kình, thân hình gióng như hòn đá bay vút lên trên không trung hơn mười thước.

Chỉ một thoáng, khí huyết trong cơ thể ngưng tụ lại một điểm, nội kình quán thông lan tới tứ chi bách hải.

Vèo.

Thiếu niên dùng phương thức cổ quái như cự điểu lao vút xuống phía thôn học đường/



- Thí sinh Từ Huyền!

Người chủ trì cao giọng, nhưng trên trường vẫn không thấy phản ứng gì.

Thôn dân bốn phía đều nghị luận xôn xao, mọi người đều lấy làm kỳ lạ.

Trên diễn võ trường, chỉ còn một mình Từ Nguyên đứng đó, hắn lô vẻ trầm ngâm:

- Thật kỳ quái…

Theo lý thuyết, lấy thực lực đánh ngã Từ Tiểu Hổ lần trước của Từ Huyền, hẳn sẽ không phải đối thủ của tiểu thư công tử tam gia, thế nhưng nếu muốn nhập vào Trấn Học phủ cũng không phải việc khó.

- Ha ha ha… đúng là tên nhát gan, chắc chắn phát hiện không phải đối thủ của Từ công tử cho nên không dám lên ứng chiến rồi.

Trong trường có người cười vang nói.

Đông đảo thôn dân dều tỏ vẻ nghiền ngẫm và chế giễu.

Chỉ là đối mặt với công tử của tam gia, thiếu niên bình thường trong thôn đều không phải đối thủ.

- Ca ca, vào thời khắc mấu chốt rồi, ngươi mau xuất hiện a!

Từ Huệ Lan như có lửa đốt trong lòng.

Con mắt Từ phụ nhìn chằm chằm vào cánh cửa của thôn học đường, vừa lo vừa giận.

Cho dù có chuyện gì, vì sao ngay cả khảo hạch như vậy cũng không tham gia?

- Từ Huyền!

Thanh âm của nam tử chủ trì đã có chút không kiên nhẫn:

- Nếu thí sinh không lên sân khấu coi như bỏ quyền, mất đi tư cách tiến nhập học phủ.

- Đại nhân chủ khảo, con ta có việc, có thể để trận tỉ thí chậm một chút được không?

Từ phụ vội vã đúng ra, khom người về phía nữ chủ khảo trên đài.

- Có việc muốn trì hoãn?

Khóe miệng nữ giảm khảo kia lộ một tia trào phúng:

- Đối với nhưng phàm phu sơn thôn, có chuyện gì còn trọng yếu hơn tiến nhập Trấn Học phủ? Ngay cả khảo hạch cũng muộn, có thể thấy được phẩm tính của thí sinh này, ít nhất không có thành ý với học phủ, thí sinh như vậy còn muốn bao dung sao?

Từ phụ ngẩn ra, á khẩu không trả lời được.

Trấn Học phủ, đó là ước mơ của nghìn vạn thiếu niên. Nếu ngay cả khảo hạch cũng đến muộn, quả thật là không có phẩm tính và thành ý gì.

- Đã như vậy, bản giám khảo sẽ tước đi tư cách..

Thanh âm của nữ giảm khảo lạnh lùng vô tình truyền ra.

- Giám khảo khai ân, cấp cho Huyền nhi một cơ hội!

Từ phụ cấp thiết van phần, ầm một tiếng quỳ xuống mặt đất.

Nữ giám khảo lạnh lẽo nhìn Từ phụ đang quỳ ở dưới:

- Nuôi ra một nhi tử không nên thân như vậy, ngươi quỳ xuống thì thế nào?

Từ phụ nghe vậy không khỏi tái mét, vừa định phản bác liền bị Từ Huệ Lan kéo lại.

- Cầu giám khả cho ca ca một chơ hội, dời trình tự của trận bỉ tái này về phía sau. Người nhà chúng ta vô cùng cảm kích.

Từ Huệ Lan đau khổ cầu xin.

- Giám khảo đại nhân, học viên Từ Huyền này quả thật là một mầm tốt. Trước đây tu tập rất tuân thủ kỷ luật, tôn kính sư trưởng, không trốn học đi muộn bao giờ.

Đổng lão của thôn học đường mỉm cười với nữ giám khảo.

- Dĩ nhiên được Đổng lão gọi là mầm tốt? Lẽ nào Từ Huyền này so với công tử tiểu thư của tam gia không kém sao?

Nữ giám khảo hơi chần chừ, đối với Đổng lão nàng vẫn bảo trì vài phần tôn kính.

Đổng lão lại cười nói:

- Trong vòng nửa tháng, hài tử này liên tục đột phá lưỡng trượng, lấy tuổi tác không đến mười sáu tuổi tấn chức luyện thể tam trộng, ít nhất với tốc độ tu luyện này không ai trong thôn bì kịp.

- Trong vòng nửa tháng tấn lưỡng trọng?

Ngay cả nữ giảm khảo cũng có chút giật mình.

Trên thực tế, Từ Huyền từ luyện thể nhất trọng đến tam trọng chỉ dùng không tới mười này. Sở dĩ nói nửa tháng cũng bởi vì Đổng lão không biết chính xác, chỉ bảo thủ mà nói ra con số này.

Mắt thấy Đổng lão và nữ giám khảo thấp giọng thảo luận, tựa hồ như có cơ hội. Từ phụ và Từ Huệ Lan không khỏi lóe lên thần sắc kinh hỉ, thỉnh cầu liên tục.

- Hừ! Khảo hạch của học phủ chú vào công bình liêm chính, nếu như mỗi người tới muộn đều được ưu đãi, chẳng lẽ một người đều được khai ân một lần sao?

Một âm thanh vang rền như sấm truyền đến từ phụ cận diễn võ trường.

Người nói là một nam tử cao to lực lưỡng, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt lãnh băng như đao, khí thế lẫm lẫm.

- Từ Đại Hổ!

Trong thôn không ít người âm thầm run sợ.

Hung danh của Từ Đại Hổ, tất cả mọi người đều biết, không ai dám trêu chọc.

Lời vưa nói ra, không ít thôn dân muốn lấy lòng Từ Đại Hổ kêu gọi theo hắn.

- Đúng vậy, dựa vào cái gì mà chỉ mình hắn được chậm lại!

- Hắn chỉ là một tiểu tử bần cùng, có tư cách gì mà được hưởng đặc quyền đó.

- Trấn Học phủ nhất bên trọng nhất bên khinh? Học phủ như vậy sao có thể công bằng được?

Trong tiếng phản đối ào ào như nước thủy triều, nhân viên cà giám khảo của Trấn Học phủ đều biến sắc.

Công khai thiên vị một thí sinh, nếu truyền việc này ra ngoài sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với danh dự của Trấn Học phủ.

- Đổng lão, thứ cho ta không có quyền can thiệp vào việc này, chỉ có thể giải quyết theo việc chung.

Nữ giám khảo thanh lệ khôi phục thần sắc lãnh đạm.

Đổng lão chỉ hít sâu vào một hơi, có chút tiếc nuối.

Thấy tình hình này, Từ Đại Hổ đứng một góc bên cạnh diễn võ trường lộ một tia âm lãnh và đắc ý trong lòng.

Từ Tiểu Hổ lộ vẻ vui mừng như điên: thực sự là trời muốn giúp ta! Chỉ cần tên Từ Huyền bị phế truất quyền tham dự, hắn rất có khả năng khảo nhập Trấn Học phủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện