Sau khi phục dụng Linh Sâm, Từ Huyền lập tức tìm một nơi vắng vẻ nhanh chóng thi triển các chiêu thức trong Long Xà Cửu Biến từ đệ nhất biến đến đệ lục biến, rồi cho đến khi động tác bị ngăn trở ở biến thứ bảy thì mới quay lại biến đầu, cứ như thế liên tục lập lại.

Thẳng đến khi toàn thân gân cốt mỏi nhừ, toàn bộ dược lực đã tiêu hoá được hơn phân nửa, Từ Huyền mới khoanh chân ngồi xuống vận chuyển bí quyết thổ nạp hấp thu số dược lực còn sót lại.

Quá trình cứ như vậy trôi qua liên tục hai ngày, sau khi đã hoàn toàn tiêu hoá dược lực của Linh Sâm, Từ Huyền cảm giác thể chất cùng lực lượng đều có tiến bộ nhảy vọt.

Bất quá, lần tiến bộ này chỉ có thể giúp Từ HUyền tiến gần hơn tới Luyện Thể thất trọng chứ chưa đủ giúp hắn trùng kích bình cảnh.

Buổi tối một ngày trước ngày linh tháp tu kiến hoàn thành, Từ Huyền đã miễn cưỡng học hết đại bộ phận động tác của đệ thất biến, chỉ còn lại một chiêu thức cuối cùng mà thôi.

Chiêu thức cuối cùng của bí quyết chữ CƯƠNG là dùng toàn thân lực lượng quán chú bên bàn tay và bước chân phát ra cương kình Băng Liệt cực kỳ mãnh liệt.

Từ Huyền đã nhiều lần thử qua nhưng đều rất khó quán thông được chiêu thức cuối cùng này.

Nếu có thể quán thông được một chiêu này thì một chưởng của Từ Huyền lập tức có thể đánh nát sắt tháp bình thường, sức bật cũng kinh người. Lực lượng chí cương chí dương đủ để nhất quyền phách tử một đầu dã thú như to lớn như gấu xám chứ đừng nói là thân thể huyết nhục như nhân loại.

Đêm đó khi đã chìm vào giấc ngủ rồi mà Từ Huyền vẫn còn thởi dài thường thượt, linh tháp tu kiến hoàn tất thì bên Cố chấp sự cũng không cần tới hắn nữa nên ngày mai hắn phải đến chỗ Vạn Phúc Sơn nhận nhiệm vụ mới.

...

Sáng sớm hôm sau, Từ Huyền đi tới biệt viện của Vạn Phúc Sơn.

Đây là lần thứ hai hắn tới nơi này từ khi tiến vào ngoại môn đến nay.

Nếu không có chuyện quan trọng thì Từ Huyền thật sự không hề muốn đi gặp cái tên tiểu nhân vô sỉ đáng ghét Vạn Phúc Sơn này.

- Ồ, Từ sư đệ! Chúng ta rốt cuộc cũng gặp lại!

Vạn Phúc Sơn vẻ mặt ôn hoà cười tủm tỉm nâng chung trà lên nhấp một ngụm, trên mặt không hiển lộ chút oán hận nào.

Nhưng hắn càng như vậy thì người khác càng khó đoán được hắn đang âm mưu cái gì.

- Kính nhờ sư huynh an bài nhiệm vụ tiếp theo.

Từ Huyền thần sắc bình tĩnh nói.

Hai người đều bảo trì sự ăn ý vi diệu không hề đề cập tới chuyện xung đột mấy ngày trước.

- Ha ha, nhân tài như Từ sư đệ đây thì sư huynh ta đương nhiên sẽ uỷ thác trách nhiệm rồi!

Đôi mắt nhỏ hẹp của Vạn Phúc Sơn híp lại thành đường thẳng, vẻ âm lãnh thoáng hiện lên rồi biến mất.

- Mời sư huynh nói.

Từ Huyền vẫn trấn định như cũ, hắn không tin ở ngoại môn này còn có cái nhiệm vụ gì có thể làm khó được hắn.

Binh tới tướng đỡ, nước tới đắp đất chặn, vàng thật không sợ lửa!

- Hắc hắc, dùng năng lực của Từ sư đệ mà đặt ở ngoại môn này quả thực là quá lãng phí. Sư huynh ta bất tài chỉ có thể an bài một ít công việc tay chân không mấy thích hợp với Từ sư đệ cho nên ta sẽ đề cử Từ sư đệ vào nội môn...

Trên mặt Vạn Phúc Sơn đầy vẻ tươi cười sáng láng nói.

- Nội môn? Từ Huyền nhíu mày, cái kết quả này quả thực là trái ngược quá xa so với dự đoán của hắn.

Từ Huyền hoàn toàn không nghĩ tới khả năng tên Vạn Phúc Sơn này sẽ an bài cho mình tiến vào nội môn!

Trong nội tâm các đệ tử ngoại môn thì việc tiến vào nội môn chính là nguyện vọng cùng ước mơ tha thiết cả đời của họ, căn bản là cầu còn không được!

- Hắc hắc, ngươi nghĩ tuyệt vời quá hả? Một Luyện Thể ngũ trọng phàm sĩ như ngươi mà muốn trở thành nội môn đệ tử?

Vạn Phúc Sơn đột nhiên đổi giọng, khoé miệng nhếch lên nụ cười khinh thường, nói:

- Lần này các đệ tử nội môn có nhiệm vụ phải rời núi nên ta phái ngươi đi theo hiệp trợ cho bọn họ.

Vạn Phúc Sơn rõ ràng là muốn trêu đùa Từ Huyền, trong ánh mắt hắn vẻ trào phúng hiện lên không hề che giấu, ẩn ẩn có bộ dáng như đang xem một con vật nuôi bị bản thân đùa bỡn trong tay vậy.

Từ Huyện hiện tại vẫn đang tận lực thu liễm khí tức của bản thân nên Vạn Phúc Sơn không phát hiện ra tu vi của hắn đã đạt tới Luyện Thể lục trọng, nếu không thì Vạn Phúc Sơn cũng không có biểu hiện thích ý và nhẹ nhõm như vậy.

- Rời núi làm việc?

Trong lòng Từ Huyền khẽ động, sắc mặt khẽ đổi.

Nếu là ở trong sơn môn thì tên Vạn Phúc Sơn này tuyệt đối không dám quang minh chính đại xuống tay với hắn, cho dù là đấu tay đôi thì với thực lực hiện tại của Từ Huyền cùng với sự nhạy cảm của các giác quan vẫn là một chuyện tương đối khó khăn với Vạn Phúc Sơn.

Nhưng nếu rời khỏi tông môn thì hoàn toàn bất đồng, cơ hội ra tay sẽ là rất lớn.

- Xin hỏi Vạn sư huynh, lần này cùng các đệ tử nội môn rời núi là phải đi làm việc gì?

Từ Huyền bất động thanh sắc nói, trên mặt không hề kiêu ngạo cũng không chút siểm nịnh.

- Ha ha ha... chỉ là đi diệt trừ tiểu phỉ mà thôi!

Vạn Phúc Sơn bắt chéo chân, khoé miệng có chút sung sướng cười nói.

- Diệt tiểu phỉ?

"Phải là cái dạng đạo tặc gì mà cần đến tiên môn xuất động nhân thử đi tiêu diệt chứ?" Từ Huyền vô cùng nghi hoặc.

- Có nghe nói qua Huyết Linh Đạo không?

Thấy vẻ nghi hoặc trong ánh mắt Từ Huyền, Vạn Phúc Sơn hời hợt nói.

- Huyết Linh Đạo?

Từ Huyền thầm cả kinh, ngạc nhiên hỏi:

- Đây là một tổ chức cường đạo nổi tiếng độc ác xấu xa và thấn bí, trước khi tiến vào tông môn ta cũng có nghe nói tới. Chẳng lẽ Huyết Linh Đạo này đã cường đại tới mức cần phải để cho tiên môn ra tay diệt trừ?

Tổ chức Huyết Linh Đạo này Từ Huyền không chỉ biết rõ, hơn nữa hắn đã từng tận tay giết một tên trong đó. Không ngờ cái đám Huyết Linh Đạo này lại khiến cho tiên môn chú ý, xem ra bọn chúng nhất định kết thúc trong bi kịch rồi...

- Hừ, chỉ là một cái Huyết Linh Đạo còn chưa xứng lọt vào mắt Phong Vũ Môn, lúc trước chấp pháp trưởng trấn của Bình Hoà trấn tới đây xin giúp đỡ chúng ta cũng khinh thường để ý tới. Chỉ là... mấy ngày trước đây, thế lực của đám Huyết Linh Đạo này đã đến phụ cận Tinh Vũ sơn, còn giết chết một nội môn đệ tử cùng với ba ngoại môn đệ tử của chúng ta. Việc này đã khiến cho trưởng lão tông môn giận dữ, quyết định tiêu diệt bọn chúng.

Vạn Phúc Sơn lạnh lùng cười nói, trong ánh mắt không khỏi toát ra vẻ khinh thường.

Từ Huyền thầm líu lưỡi, đám Huyết Linh Đạo này cũng quá to gan lớn mật đi, dám đi trêu chọc thế lực tiên môn.

Trong lòng hắn lúc này cũng không khỏi nhớ tới vài ngày trước khi trở lại Dương Mẫu thôn chém giết tên thành viên của Huyết Linh Đạo kia, sau đó đã đem tang vật ném tới địa phương khá xa cố ý dẫn bọn chúng tới phương hướng Tinh Vũ sơn, bởi vì Từ Huyền cho rằng Huyết Linh Đạo có cường đại cỡ nào cũng không dám đến Thánh Sơn truy xét.

Đương nhiên, chuyện này cùng với chuyện kia có quan hệ với nhau hay không thì hắn không thể xác định được. Nếu quả thật có một chút liên hệ thì quả thật là đã ứng với hai chữ nhân quả rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện