Sáng sớm mùa thu, hoàng hoa rung rinh theo gió trước sân viện tử, Trúc Huyên vừa mới tỉnh giấc, nàng nhìn ra cửa sổ kỷ hà treo rèm lụa. Ngoài xa, Đối Vân đem theo làn nhỏ đang cắt lấy mấy nhành cắm vào bình sứ trắng, tô điểm chút sinh khí cho tẩm phòng trống trải.

Trúc Huyên thay váy áo lụa dày, chậm rãi bước ra hành lang phơi nắng, đôi tay nữ nhân huơ huơ trước ánh dương nửa như trong suốt. Trúc Huyên nghe hương thơm hoa hồng nhàn nhạt vương vấn, tự thì thầm:

- Cao dược thật tốt!

Nàng ở đây cũng đã mười ngày, ngoại trừ cơm ngày ba bữa, mỗi tối khóa chặt cửa lớn đóng kín cổng sau đi ngủ, thì hoàn toàn không có việc gì bận tâm. Trúc Huyên chỉ biết trang viên này được Hoàng Tử Thần mua đứt rồi, gia chủ đem khế ước đến đưa nàng, trên khế ước xanh nét mực chỉ còn đợi nàng điểm dấu tay. Trúc Huyên khẽ cười, thế là nàng đã có nhà, một căn nhà xinh đẹp, điều mà chỉ mấy ngày trước thôi, trong mơ nàng cũng chưa từng nghĩ đến.

- Hoàng công tử là người tốt!

Giọng nói Đối Vân lanh lảnh hòa lẫn tiếng chim ríu rít trên nhành liễu xanh cắt ngang suy nghĩ của nàng. Trúc Huyên đỡ lấy lọ sứ từ tay tì nữ, thong thả cả hai cùng vào tẩm phòng.

Nàng đặt hoa lên bàn tháp dài, ngắm những giọt sương linh lung đọng lại sau đêm giá lạnh:

- Ta nợ huynh ấy không ít!

Đối Vân mỉm cười, nhanh nhẹn lấy cháo trắng ra bát, xung quanh còn ba bốn món ăn đơn giản. Trúc Huyên hít hà làn hương thơm ngọt, nàng có chút ngần ngừ:

- Chúng ta còn bao nhiêu bạc?

Mấy ngày nay, Trúc Huyên cùng Đối Vân thêu tranh chữ bán Tết Trung thu sớm, Trúc Huyên thêu không tệ, nhưng cũng không xuất sắc, Đối Vân thì ngược lại, nàng ta đến thêu hai mặt cũng đã làm quen tay, vừa chỉ bảo Trúc Huyên, vừa tạo ra thành phẩm. Trúc Huyên vô cùng cố gắng, từ giữa sáng đến chập chiều, nàng đều chăm chỉ học tập. Đối với Trúc Huyên, chỉ cần công việc có thể kiếm được tiền, nàng liền không tiếc công sức.

Mỗi ba ngày, Trúc Huyên tự mình đem khăn thêu, túi hương đến tiệm trang sức trong thành. Ngày trước nàng có một thời gian bán vòng tay thắt bằng lụa, nên lão bản cũng vì thế luôn nhận hàng. Trúc Huyên hiện tại ăn xong liền bắt tay vào việc, Đối Vân vẫn như cũ từng chút một hướng dẫn nàng.

Trúc Huyên xỏ chỉ hồng qua kim bạc:

- Nam Cung tiên sinh làm người lãnh đạm?

Đối Vân gật gật đầu, nàng vốn xuất thân từ hạ nhân Nam Cung gia, vừa rồi Chiêu Minh Quân muốn tìm người đi theo, nàng thể hiện chút bản lĩnh nữ công nữ hồng nên được nhận. Mấy ngày ở nơi này cùng Trúc Huyên, nàng cơ bản cái gì cũng tốt hơn, thân phận không còn nô tịch, mà tính tình chủ nhân cũng coi như nhân hậu.

- Nô tì theo tiên sinh chưa bao lâu, ngoại trừ Hoàng công tử, tiên sinh đối với ai cũng cùng một bộ dáng!

Trúc Huyên cắn đứt chỉ hồng, nàng không đáp, Đối Vân nói không sai, chuyện lớn chuyện nhỏ chỉ cần Hoàng Tử Thần mở miệng, Nam Cung Hận sẽ không nề hà từ chối, loại tình cảm bằng hữu này, sợ rằng thiên hạ có một không có hai.

- Hoàng công tử chất giọng không giống người Sở Quốc!

Đối Vân lật mặt khăn tay, đôi mắt lấp lánh tâm tình:

- Hoàng công tử vốn là người hoàng tộc Vĩnh Quốc!

Chập chiều, Hoàng Tử Thần đưa Vệ nhị thiếu đến trang viên mà không báo trước. Trúc Huyên nằm trong tẩm phòng vẫn có thể nghe thấy tiếng cười hắn lẫn vào gió thu phong nhã lưu tình. Nàng vội vàng ngồi dậy trước gương đồng, làm theo kế hoạch, để Đối Vân vấn tóc cài trâm đổi y phục rồi ôm lấy tranh chữ ra hoa viên.

Trúc Huyên vừa đi vừa nghĩ ngợi, nhỡ như đại sự bất thành, nàng bất đắc dĩ phải thật sự làm thiếp họ Vệ thì sao. Trúc Huyên năm lần bảy lượt thở dài, ngẫm nghĩ có lẽ hồi thư Chu Thành chỉ mấy ngày nữa là có thể đến được Triệu gia thôn, nàng siết lấy tranh chữ, quyết tâm đến tiểu đình.

Tựa người vào gốc liễu, Trúc Huyên khẽ dừng chân trước mỹ cảnh.

Hoàng Tử Thần đang nửa miệng cười, tóc trắng phiêu dật giữa loạn phong, hoa phục trên người lấn át cảnh sắc xung quanh, Vệ nhị thiếu bên cạnh như đang kể chuyện gì khiến nam tử đối diện không ngừng cười. Có điều, tuy cùng một bộ dáng hoàn khố, nhưng đặt bàn cân Hoàng Tử Thần cùng Vệ nhị thiếu không khác gì so sánh phượng hoàng và gà rừng, một bên ngọc thụ lâm phong bên còn lại phàm phu tục tử.

Trúc Huyên gượng gạo nở nụ cười đã được tập luyện, ngân nga giọng điệu:

- Hoàng công tử!

Hoàng Tử Thần xoay người vờ như ngạc nhiên, phượng mâu thâm tình linh lung phản chiếu dương quang. Trong một khắc, Trúc Huyên nghe như trái tim trật nhịp, cảm tưởng ánh nhìn hắn giống như đón chờ thê tử. Trúc Huyên tránh né đôi mắt nam tử thăm thẳm, đặt tranh chữ lên bàn:

- Chuyện công tử nhờ...

Hoàng Tử Thần mở rộng tranh, trên giấy vàng cũ kỹ, từng nét chữ kiên định của bậc anh tài ngày xưa hiện hữu rành mạch. Hắn ôn nhu điệu cười:

- Thật phiền nàng! Đa tạ!

Trúc Huyên liếc mắt nhìn sang Vệ nhị thiếu, chỉ thấy hắn ta đang ngơ ngác há hốc miệng, nàng cúi mặt nắm lấy ống tay áo hồi viện tử. Phía sau Trúc Huyên, Đối Vân cố che khuất dáng dấp nàng bối rối, lại thì thầm:

- Gương mặt chủ nhân thật đỏ!

Trúc Huyên sờ sờ gò má đã nóng ran, càng túng quẫn nhanh chân vào tẩm phòng.

Chập tối.

Dạ đăng treo trên mái hiên tỏa ra từng tầng sáng dìu dịu, mây mờ che kín bóng nguyệt, chỉ để lại vài đốm sao lưu lạc lấp lánh. Gió xào xạc qua từng hàng liễu xanh cuối mùa.

Bên trong viện tử Trúc Huyên tỏa ra mùi thơm mẫu đơn nhàn nhạt, Hoàng Tử Thần đang chăm chú điều chỉnh hương liệu nơi lò đồng, mi gian cau nhẹ, môi mỏng mím hờ.

- Nàng đừng nghĩ nhiều, trước Trung thu, chắc chắn người của Vệ gia sẽ đến hỏi cưới!

Trúc Huyên gối cằm lên mộc bàn, cạnh tay nàng vẫn là rổ thêu còn dang dở, lộ ra nửa mảnh khăn phượng. Hoàng Tử Thần hời hợt đoạt lấy, không hiện ý cười:

- Gấp như vậy sao?

Trúc Huyên thành thật đáp lời:

- Triệu gia thôn gửi thư đi Chu Thành cũng đã mấy tháng!

Hoàng Tử Thần vuốt ve góc khăn phượng, nhìn làn hương lượn lờ hư ảo:

- Nàng từng nói nàng là người Triệu gia tiên tộc, hà cớ phải lo lắng nhiều thế này!

Trúc Huyên rót một ngụm trà, tháo bớt trâm cài trên mái tóc dày nặng:

- Ngươi cũng hiểu mà!

Nàng bị vứt bỏ, từ khi mẫu thân mất đi, bản thân bị đưa đến thôn trang này, nàng đã không còn can hệ gì với Chu Thành. Nếu có, sợ cũng chỉ là một mảnh giấy đoạn tuyệt. Trúc Huyên hoe hoe hạnh mâu, nàng không khóc, có điều cảm xúc khó kiềm.

Hoàng Tử Thần tựa người vào thành ghế, ngả đầu ra sâu, phủ phượng khăn che kín gương mặt, nửa đùa nửa thật:

- Ta có thể thay nàng xuất giá thì tốt!

Trúc Huyên bật cười, mắt cong lại như nửa vầng trăng:

- Ta thấy cũng không tệ, buổi chiều Vệ nhị thiếu nhìn ngươi không kém si tình a!

Hoàng Tử Thần ném trả khăn cho Trúc Huyên, vờ như giận dỗi, hắn vòng ra hành lang, đến cạnh bếp lửa ấm áp giữa đêm. Đối Vân đang hầm canh gà, hương táo đỏ ngòn ngọt.

Đối Vân nhìn thấy hắn, gấp gáp đứng dậy:

- Hoàng công tử!

- Không cần đâu! Cô nương cứ thoải mái!

Trúc Huyên đặt khăn hỉ lại giỏ thêu, ngẫm nghĩ lần đầu tiên xuất giá tệ hại thế này, nàng có chút không đành lòng. Trúc Huyên đến cạnh Đối Vân, hít hà mấy lượt:

- Thật đói!

Hoàng Tử Thần tay đã ôm sẵn bát sứ, vẻ mặt như không thể đợi nổi nữa:

- Ta muốn ăn!

Đối Vân túm tím miệng cười, lộ ra đồng tiền tròn xoe khéo léo một bên má, Hoàng Tử Thần âm thầm lắc đầu:

- Hàn Hoa thật không có mắt, xinh đẹp như cô nương cũng có thể...không nói nữa! Hàn Hoa ăn chay, cô nương lại có thể nấu đồ mặn sao? Cái tên không biết thưởng thức mỹ thực đó!

Khuya, một nhà ba người dùng canh gà thật ấm. Trúc Huyên mơ hồ ngắm nhìn nam tử bên cạnh:

- Nếu cả đời cứ thế này thì tốt biết bao!

Hoàng Tử Thần đồng tình:

- Ngày nào cũng được ăn canh gà đương nhiên là tốt!

Tuy rằng miệng cười, nhưng lòng hắn không cười nổi, buổi chiều sau khi gặp gỡ Trúc Huyên, thấy được dung mạo nàng thanh lệ dịu dàng, cộng thêm mấy câu khích bác của hắn, Vệ nhị thiếu cứ thế cương quyết muốn cưới nàng vào cửa làm bình thê. Hoàng Tử Thần thở dài, đằng nào cũng không phải gả thật, hắn hà cớ gì phải đòi một cái bình thê cho Trúc Huyên. Hắn thật sự đang làm khó họ Vệ, hắn không hề muốn nhìn nàng khoác giá y lên kiệu hoa kẻ khác.

Trúc Huyên không nhìn ra tâm tình phiền muộn của Hoàng Tử Thần, nàng vẫn điềm nhiên cùng Đối Vân trò chuyện:

- Hỷ phục mấy ngày thì có thể làm kịp nhỉ? Còn cả gối thêu...

Đối Vân bấm bấm đốt tay, hàng mày cau lại:

- Nếu thật trước Trung thu, sợ rằng cả em và chủ nhân ngày đêm ngồi thêu cũng không thể!

Hoàng Tử Thần hừ lạnh một tiếng, uống hết bát canh gà:

- Nàng không cần làm! Muốn thực sự tự tay thêu cho hắn ta sao? Toàn bộ đồ cưới Vệ gia sẽ đem đến!

Đúng như Hoàng Tử Thần dự đoán, trước Trung thu một ngày, Vệ gia cử bà mối đến trang viên hỏi Trúc Huyên vào phủ. Chỉ là lần này Vệ gia thật sự đủ làm kinh động Liêu Thành, Vệ nhị thiếu không phải nạp người thiếp thứ người bốn mà là muốn cưới bình thê. Trúc Huyên không có song thân phụ mẫu, tam thư lục lễ vội vàng gia giảm. Cuối cùng, cũng chỉ bàn bạc đơn giản nàng sẽ mặc giá y lên kiệu hoa.

Cuối thu, tiết trời xám đục, sương khí mờ mịt thiên địa.

Giờ lành rước dâu sắp đến, Trúc Huyên đơn độc một thân hồng y ngồi trước gương đồng, tóc nàng đã vấn, phượng quan cũng đã mang. Trên bàn một bình rượu đục thơm hương hoàng mai. Nữ nhi gả đi phải tự ủ rượu giao bôi cùng tân lang, rượu này nàng không kịp ủ, chỉ mua vội mua vàng, cũng như mối hôn này, là vô cùng gấp gáp.

Hương mẫu đơn dần lan tràn không khí, hơi ấm nam tử tiến đến cạnh nàng, hoa phục diễm lệ tinh quý không đổi, Trúc Huyên nhìn người qua gương:

- Công tử!

Hoàng Tử Thần nghe môi miệng đắng ngắt, khó nhọc mở lời:

- Nàng chưa trang điểm sao?

Trúc Huyên lắc đầu, minh châu trên phượng quan rung rinh lanh canh vang vọng tẩm phòng trống trải. Hoàng Tử Thần kề cận gương mặt nàng, phượng mâu thâm thúy nhìn vào bóng hình trong gương:

- Để ta giúp nàng!

Trúc Huyên khẽ xoay người đối diện Hoàng Tử Thần, chỉ thấy hắn tay đã nắm lấy bút than chì, dịu dàng phớt qua hàng mày liễu. Giọng nói hắn ôn nhu thấm đẫm chân tình:

- Nhắm mắt đi!

Hơi thở Hoàng Tử Thần ấm áp lẫn quẩn giữa mờ ảo hương mẫu đơn, tràn vào chóp mũi Trúc Huyên cứ thế chiếm hữu tâm trí, bao bọc thân thể nàng, Trúc Huyên như hít thở không thông. Hoàng Tử Thần sau khi vẽ mày, chậm rãi tô chu sa lên đôi môi nữ tử sẫm đỏ. Hắn hời hợt cười, không rõ hỉ nộ, cuối cùng phớt nhẹ gò má một ít phấn hoa hồng. Nàng cứ thế thiên chân xinh đẹp hiện lên.

Hoàng Tử Thần không buông được tâm tình, phượng mâu trầm xuống khi nghe thanh âm kèn trống rộn ràng pháo nổ inh ỏi đã đến đầu ngõ. Hắn khẽ giọng:

- Nàng tự nhìn đi!

Trúc Huyên ngắm nữ tử trong gương đồng, nàng chưa từng một lần điểm trang:

- Thật lạ!

Hoàng Tử Thần rút khăn phượng vắt ngang bình phong, tao nhã phủ ngang phượng quan, che kín dung mạo tân nương. Trúc Huyên chậm chạp đứng lên, mỉm cười:

- Cảm ơn...

Đột ngột nụ hôn nam tử chạm qua vành môi nàng, tuy rằng cách một lớp khăn hỷ, Trúc Huyên vẫn cảm nhận rõ bao nhiêu ấm nóng, bao nhiêu hồi hộp. Hạnh mâu sau sau vải đỏ có thể mờ mịt nhìn bóng dáng đối phương rời đi.

Trúc Huyên bất động giữa tẩm phòng, một khắc sau Đối Vân mới bước vào:

- Chủ nhân, đã đến giờ lành!

Xác pháo rơi đầy khoảng sân rộng.

__________________

Wattpad cứ chập chờn thế này, không biết ta còn trụ được đến bao giờ! A!

😔
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện