Trúc Huyên đến được Thọ Vinh Đường cũng đã là ba ngày sau, lập đông thê lương từng cơn gió lạnh, trên đoạn đường thông qua hoa viên có một hồ sen rộng, chênh vênh giữa hồ là thủy tạ phủ kín rèm lụa mềm. Cảnh sắc Vệ phủ không tệ, vốn dĩ Liêu Thành khí hậu ôn hòa, mùa đông tuyết chỉ đủ phủ kín sân nhỏ, mùa hạ cũng chẳng nắng nóng, thích hợp hoa cỏ sinh trưởng.

Đối Vân từ sáng sớm đã cẩn thận giúp Trúc Huyên vấn tóc, trang y tuy đơn giản nhưng không quá đạm mạc. Trúc Huyên không phải thôn nữ chân chính, nàng sinh ra từ cao môn đại hộ, bảy tuổi mới bị đưa ra ngoài, cơ bản quy tắc thế gia được học qua cũng không ít.

Trúc Huyên đứng ngoài cửa một khắc, Bùi ma ma mới để nàng vào trong, nàng hơi cúi mặt, đoan trang thi lễ. Viện tử Vệ lão phu nhân không giống như nàng từng tưởng tượng, tính cách Vệ nhị thiếu bừa bãi phóng túng, khoe khoang chưng diện, Trúc Huyên không nghĩ đến Vệ phủ ngược lại, người người đều thanh nhã cao quý.

Trúc Huyên đặt hai bàn tay vào nhau, mỉm cười không nhìn lên:

- Trúc Huyên ra mắt lão phu nhân!

Vệ lão phu nhân ra hiệu, Bùi ma ma mới đưa ghế con đến:

- Cô nương ngồi đi!

Trúc Huyên hơi e dè, lại nghe Vệ lão phu nhân nhẹ giọng:

- Con đừng ngại, tay thế nào, vết thương đã khỏi?

Trúc Huyên tỉ mỉ kể lại quá trình chăm sóc vết thương, Vệ lão phu nhân cũng chuyên chú nghe, trong phòng mất dần không khí ngượng ngập. Cơ bản nếu chỉ để xem nàng đã khỏe chưa, Vệ lão phu nhân cũng không cần gọi nàng đến, Trúc Huyên vì vậy thoải mái dẫn dắt câu chuyện đến Triệu gia thôn.

- Hết mùa thu hoạch, trong thôn liền nấu chè mật làm lễ tạ ơn Trinh Đức Thần nữ...

Vệ lão phu nhân gật gật đầu, đôi khi vui vẻ cười, cuối buổi, bà mới nói:

- Lân nhi từ hôm ngã ngựa đến nay còn chưa tỉnh!

Vệ lão phu nhân muốn đi thăm người, Trúc Huyên không thể từ chối, đành theo chân đến viện Vệ nhị thiếu. Vừa bước qua cổng viện, Trúc Huyên suýt thì giật mình, trước sân thiếp thất mấy người nơm nớp lo sợ, đang quỳ trên nền đá sần sùi. Vệ lão phu nhân thở dài, một đường tiến vào thẳng tẩm phòng.

- Bên ngoài đang xảy ra chuyện gì?

Người ngồi bên giường Vệ nhị thiếu cẩn thận lau từng ngón tay hắn không ai khác chính là Vệ ma ma, bà chậm chạp đứng lên hành lễ, đôi mắt thâm quầng mệt mỏi:

- Bẩm! Nhị thiếu phu nhân tâm trạng không tốt!

Ngoài cửa hạ nhân bê thuốc đến, Trúc Huyên xoay người đem vào trong, Vệ ma ma thấy nàng cánh tay cử động vẫn khó khăn, đôi mắt càng tối tăm:

- Triệu cô nương, ủy khuất cô nương rồi!

Vệ lão phu nhân ngồi xuống tháp dài, hàng mày mỏng cau lại:

- Thái y từ kinh thành đang trên đường đến, cũng thật lạ, xương cốt không phạm, cứ thế hôn mê!

Vệ ma ma lắc đầu, thân thể Vệ Lân trước giờ không mấy khỏe mạnh, ngã ngựa lại kinh hách như vậy:

- Lão phu nhân, hay chúng ta làm đại lễ mời Thần nữ...

Lão phu nhân hừ một tiếng, gạt đi:

- Không được! Chuyện cỏn con này sao có thể để Thần nữ hạ phàm!

Trúc Huyên nhìn Vệ ma ma miễn cưỡng mím môi im lặng, tuy rằng không hiểu, nhưng nàng cũng có thể đoán được đại lễ mời Trinh Đức Thần nữ hạ phàm vô cùng hệ trọng, ảnh hưởng lớn lao đến gia tộc. Trúc Huyên nhìn tay chân Vệ nhị thiếu trắng bệch lại như phập phù chứa nước bên trong, linh cảm hắn ta sẽ khó mà qua khỏi.

Trên đường quay về, Vệ lão phu nhân chọn đoạn hành lang vòng vèo xuyên qua liễu viên:

- Nghe nói Triệu cô nương là người Chu Thành?

Trúc Huyên thi lễ, hạnh mâu lưu chuyển phản chiếu dương quang:

- Dạ đúng!

Theo ánh mắt Vệ lão phu nhân, Bùi ma ma liền đưa đến nàng một phong thư còn nguyên ấn mặc, trên rõ ràng ba chữ "Thái Sư phủ". Phụ thân nàng là Thái sư, Trúc Huyên tuy ở nơi thảo mãng vẫn có thể nghe được chút tin tức triều chính, nàng không vội mở, hơi thở có chút gấp gáp.

Vệ lão phu nhân mỉm cười, thong thả ngồi xuống:

- Cháu đã cứu lão bà này một mạng, Vệ gia tuy không tôn quý như Triệu gia nhưng ít ra cũng là Hầu phủ, nếu cháu muốn lưu lại, liền có thể!

Trúc Huyên trong tâm rung lên một cái, đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi, bàn tay giấu sâu nơi ống tay áo siết lại, đổ đầy mồ hôi:

- Lão phu nhân, Trúc Huyên...không dám phiền hà người...

Vệ lão phu nhân càng sâu nụ cười:

- Chỉ là thêm một tiểu thư, Vệ gia làm sao có thể coi là phiền!

Bùi ma ma khăn nâu che miệng, nhấn mạnh:

- Vệ tam tiểu thư, nghe cũng thật xuôi tai...

Trúc Huyên cắn đôi môi mọng, mắt lấp lánh lệ, nàng bần thần hồi lâu rồi cẩn trọng hành lễ:

- Cung kính không bằng tuân lệnh, người là trưởng bối, vậy Trúc Huyên cứ tùy theo người vậy!

Vệ lão phu nhân hài lòng nâng Trúc Huyên đứng dậy, không rời mắt khỏi mười đầu móng hồng nhạt dễ chịu:

- Tiên gia đúng là tiên gia, ở thôn trang lâu như vậy bàn tay vẫn rất đẹp!

Trúc Huyên ngượng ngập cười, cái này phải tạ ơn Hoàng Tử Thần cùng lọ cao dược hoa hồng hắn đem đến.

Vệ lão phu nhân nhẩn nha hồi Thọ Vinh Đường, đi chưa được ba bước thì từ phía sau bà, Tạ quản gia vội vàng đi đến:

- Lão phu nhân, đại thiếu đã ở trước cửa rồi ạ!

Vệ lão phu nhân đôi mắt già nua liền linh lung ánh sáng, Trúc Huyên nhìn biểu tình này, trong lòng cũng đoán được tình cảm Vệ lão phu nhân dành cho Vệ đại thiếu không phải tầm thường. Vệ lão phu nhân vui vẻ đến miệng không khép được:

- Hồng nhi thật sự về rồi!

Trong ánh sáng mờ nhạt buổi trưa đầu đông, Vệ Kinh Hồng xuất hiện với giáp phục loang loáng hơi lạnh. Tóc huyền hắn như mực hai dải rũ xuống gương mặt tuấn mỹ có chút không thật. Trúc Huyên cau hẹp hạnh mâu, so với đích tử Vệ nhị thiếu, thứ trưởng tử này mười phần đều xứng đáng kế thừa gia tộc hơn.

Vệ Kinh Hồng gật đầu chào, cũng không nhìn Trúc Huyên lần hai, đỡ tay Vệ lão phu nhân về Thọ Vinh đường, trầm ấm giọng nói đem chuyện phương xa qua loa kể:

- Chất tử lần này hộ tống Sa Vương ngang qua Liêu Thành liền tìm cách trốn khỏi quân doanh ra thăm người...

Trúc Huyên chậm lại phía sau, từng chút một tiếp nhận thông tin, Sa Vương là Nhất đẳng Thân Vương ngoại tộc, thứ trưởng tử Triệu Thái sư, hoặc nói đúng hơn là huynh trưởng nàng Triệu Luân Châu. Trúc Huyên mơ hồ nhớ lại, ngày nàng bị đem đến thôn trang, vị đại ca này đã mười bảy tuổi.

Vệ lão phu nhân vuốt ve bàn tay quen cầm đao kiếm của Vệ Kinh Hồng, coi hắn giống như tiểu hài tử mà dỗ dành:

- Lần này Hồng nhi đi bao lâu?

- Có lẽ là ba bốn tháng, điện hạ cũng chỉ đông tuần, không phải cái gì hệ trọng!

Vệ lão phu nhân thở dài, cố ý buồn bã:

- Con nghe tin của Lân nhi chưa?

Vệ Kinh Hồng huyền mâu lập tức lạnh lẽo:

- Chất tử có biết, nhưng phụ thân thường ngày không để con đến gần nhị đệ, vì thế con cũng không thể thăm nom được!

Vệ lão phu nhân âu yếm cười:

- Không cần, không cần, con nhớ đến tên bại hoại ấy đã là tốt, đã là tốt! Con có định nhậm chức Liêu Thành?

Vệ Kinh Hồng lắc đầu không đáp, Trúc Huyên sau khi vào đến Thọ Vinh Đường thì cáo từ ra về. Vệ lão phu nhân cư nhiên muốn hàn huyên cùng Vệ Kinh Hồng, cũng không giữ người. Nàng cứ thế thong thả hồi viện.

Đã qua chính ngọ, Trúc Huyên sau nửa ngày đi đi lại lại liền có chút đói bụng, nàng xoa xoa phần vai vẫn còn vết thương đau nhức:

- Đối Vân, em đến nhà bếp nhận thức ăn đi, tự ta về là được rồi!

Đối Vân thi lễ nhanh nhẹn xoay người đi, chỉ còn lại một mình Trúc Huyên thong dong thơ thẩn. Nàng vừa vào tẩm phòng, chóp mũi liền cảm nhận khác biệt, hương thơm mẫu đơn thanh sạch trang nhã lan tỏa phảng phất theo gió nhẹ. Trúc Huyên vội vàng đóng kín cửa lớn, thuận tay nắm lấy chủy thủ trong rổ thêu.

Hoàng Tử Thần đang nằm nghiêng trên tháp dài, hà y nổi bần bật trên làn da trong suốt cùng bạch phát diễm lệ. Hắn cơ hồ nhắm mắt, không rõ ngủ hay thức. Trúc Huyên lướt ngang chủy thủ qua sống mũi cao thẳng nam tử:

- Tự ý đột nhập khuê phòng nữ nhân, thật chẳng ra gì!

Hoàng Tử Thần phượng mâu không đổi, hờ hững liếm ngang lưỡi dao bén ngọt:

- Nàng quá nhẫn tâm!

Trúc Huyên ngồi xuống cạnh hắn, vẫn huơ huơ vật sắc nhọn trong tay:

- Nữ tử chỉ nhẫn tâm với nam nhân!

Hoàng Tử Thần nhếch môi cao ngạo cười, đoạt lấy chủy thủ:

- Nhưng nam nhân đó lại nắm giữ vận mệnh toàn bộ chúng sinh!

Trúc Huyên hừ nhẹ, nàng không quá hiểu lời của Hoàng Tử Thần nói, nên không phản bác, ngược lại truy hỏi:

- Hoàng công tử hôm nay đại giá quang lâm đến nơi này là có đại sự gì?

Hắn điềm nhiên rót trà, cũng không nhìn lên:

- Hạ độc!

Trúc Huyên chớp chớp hạnh mâu, vậy là Vệ nhị thiếu trúng độc. Hoàng Tử Thần không không mấy để tâm, lắc lắc bình trà rỗng:

- Ta đợi nàng thật sự rất lâu, trà cũng đã uống đến mấy bình, vốn chỉ muốn xem vết thương nàng đã ổn hay chưa!

Trúc Huyên ngượng ngùng xoa xoa bờ vai:

- Coi như không thương tổn nặng nề!

Hoàng Tử Thần phượng mâu dần trầm mặc, u tối:

- Lần sau không được mạo hiểm như vậy...

Minh Tâm cung vốn có linh tính, nếu không đường tiễn đó đã dễ dàng lấy được mạng Trúc Huyên. Tuy hiện tại kế hoạch của nàng đã suôn sẻ hơn rất nhiều, nhưng hắn vẫn không sao bớt đi lo lắng, cao môn đại hộ bộ bộ kinh tâm, nàng vốn quen thôn dã, sợ rằng không dễ đối phó.

Tà áo xanh nhạt của Đối Vân lấp ló trước sân, Hoàng Tử Thần cũng đứng dậy, trong người lấy ra một hộp gỗ nhỏ:

- Vật này ta nghĩ nàng cần!

Trúc Huyên ngạc nhiên nhìn di vật năm xưa mẫu thân lưu lại trước mắt, vốn dĩ luôn để ở thôn trang, chôn kín dưới giường ngủ, thời điểm bị Triệu gia thôn kết tội liền không có cơ hội mang theo, hiện tại châu về Hợp Phố, thâm tâm nàng xúc động không nói nên lời:

- Đa tạ!

Hoàng Tử Thần phất tay áo rộng, khẽ vuốt ve gò má nàng. Bên ngoài, rèm trúc lanh canh tiếng động, Đối Vân đem thức ăn đặt lên bàn gỗ, Trúc Huyên xoay người nhìn lại, bóng dáng Hoàng Tử Thần đã biến mất, chỉ còn hộp gỗ vương hương mẫu đơn trên tháp.

___________________

Truyện được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại wattpad tác giả:

@hooaitram (Hồ Miêu - Hồ Ái Trâm)

Mọi đăng tải trên tất cả phương tiện thông tin đại chúng khác kể cả truyenfull, sstruyen,... đều chưa có sự đồng ý của tác giả và vi phạm bản quyền.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện