Thác Trung từng bước từng bước đến chỗ chú Lục! 

Viên và Huy nhanh chóng xuất hiện đứng chặn trước hắn. Thật ra hai cậu trai này chặn thế thôi, chứ thực sự cả Huy lẫn Viên đều đang run rẩy kinh sợ trước sức mạnh kinh thiên bạt địa của Thác Trung. Hiển nhiên, một vị thần đã ở một đẳng cấp khác nhân loại rồi, huống chi một trưởng lão của Quy tộc, một thượng tướng quân hàng đầu của Kim Quy Điện, đối đầu với ông ta há nào lấy kiến chọi với voi. Thác Trung lúc này không khác gì tên hung thần cuồng sát, khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ của ông ta mỉm cười khoái trá:

_ Cũng phải đa tạ trận pháp vừa rồi! Đúng là cửa sinh nếu ở dưới đất sẽ chẳng có ai thèm tìm đến, người ta có xu hướng tìm các cửa dễ đi nhất. Có phải không thưa ngài? _ …..Ông…ông sao tìm ra được?

_ Ha, cửa sinh mà nằm dưới lòng đất, dù có tìm ra cũng tốn công đào bới lên. Vừa rồi ăn trận thuỷ thạch của ngài, ta rơi xuống mặt đất. Nằm ở đó, ta ngửi thấy mùi thoang thoảng của đất, nghe tiếng rì rào trong từng lớp thổ nhưỡng…..ta mới nhận ra, ta là người của Quy tộc, Quy tộc khả năng thiên phú là điều khiển Thổ nguyên tố, vì những lý do sâu xa nên Quy tộc của ta mới phải ra Thuỷ quốc mà sống. Nhờ có khả năng này, ta xác định được cửa sinh ở đâu! Nói cho ngài biết, trước khi có cái gọi là Âm Dương, Càn Khôn, Bát Phương, Thất Thập Nhị Tinh,...... thì sức mạnh tứ nguyên tố đã làm chủ đại địa này hàng vạn năm!

_ Đồ…đồ điên! Gì mà thuỷ với chả thổ

_ Không cần phải e sợ! Ta sẽ không hại ngài đâu! Giờ thì…..tránh sang một bên

Thác Trung bỗng phất tay một cái, đất đá xung quanh chỗ Huy đứng bỗng uốn lên cuốn Huy văng sang một bên. Đất đá cuộn tròn lại thành cái kén giam Huy lại, cách li nó khỏi mọi thứ xung quanh. Dù rằng Thác Trung ra tay không sát thương Huy, nhưng Huy vẫn vô cùng hoảng sợ gào thét đập vào thành chiếc kén đất điên cuồng. Thác Trung trông thấy Viên nhìn cái kén đầy lo lắng, lão ta nhếch miệng cười bật thành tiếng sảng khoái:

_ Khà khà, ta không mạo phạm ngài ta đâu, mi đừng lo!

_ Thác Trung, thật ra ông muốn gì?

_ Đáng lẽ ta chỉ muốn cho các ngươi chút bài học nhỏ, nhưng các ngươi xem, các ngươi đánh ta không ra con người thế này, ta tất phải có chút lễ mọn đúng không nhỉ?

_ Ông…ông mà làm hại cha ta thì Kim Quy Vương không tha cho ông đâu!

_ Cha? Hahahaha, Thái Tử điện hạ, ai là cha của người mà người không biết sao? Hahaha

_ Ta… ta….

_ Được! Ta sẽ giết tên Đạo Sĩ Câm trước, xong đến ngươi, đồ tạp chủng lai nhân tộc. Đại Vương xem mi là hài tử, chứ trong mắt Thác Trung ta ngươi chỉ là con lai.

_ Ông dám sao?

_ Có gì mà không? Cùng lắm ta bẩm báo mi và Đạo Sĩ Câm thà chết không theo. Đại Vương chỉ cần ông ta chứ cần gì thứ nghiệt chủng như mi!

_ Ông…….ta liều với ông!

Dứt lời, Viên xông đến chỗ Thác Trung. Viên tung một đấm thôi sơn thẳng vào mặt Thác Trung nhưng bị ông ta lập tức tóm lấy cổ tay. Thác Trung từ từ siết chặt tay lại, một tiếng “Crốp” giòn tan vang lên, Viên rống lên thảm thiết. Cổ tay của Viên lẫn chiếc vòng gia bảo của nó bị Thác Trung bóp nát vụng như bột. Ở trong kén, Huy nghe rõ mồn một từng tiếng động một. Nó nghe thấy tiếng gào thét giãy giụa điên cuồng của Viên, nó càng đập vào kén mạnh hơn để mong thoát ra. Tuy nhiên, tất cả là vô vọng, cái kèn bằng đất đá này đâu dễ gì phá bằng sức người.

Viên sau khi bị bóp nát cổ tay, nguyên thần của tổ sư Tôn Lập Tiên cũng rời khỏi thân nó, Thác Trung vung tay vứt Viên bay rơi xuống kênh Tàu Hủ. Chú Lục đang trị thương, chú thấy cảnh con trai mình bị bẻ gãy tay nên bị phân thần, thổ huyết tươi ra gục ra đất. Chú bò lồm cồm ra phía bờ kênh, miệng chú nói từng chữ khó nhọc:

_ Viên!...Viên! Con…trả….lời….cha

_ Đến lượt mi!

Thác Trung tóm lấy vạt áo của chú Lục, ông ta nhấc chú Lục lên rồi tung một đấm cực mạnh khiến nguyên thần hai người trong Tam Tôn bay khỏi người chú Lục, chỉ còn sót lại mỗi Tôn Thượng Tiên tổ sư ở lại. Anh Y Văn từ xa thấy mọi việc, anh nghiến răng kèn kẹt nhưng không thể tương cứu, anh bị hàng chục chiến sĩ Quy tộc cản đường không đến được. Thác Trung giơ tay chuẩn bị cho cú đấm tiếp theo, xem ra lần này lành ít dữ nhiều rồi

Ở trong kén, Huy cố gắng thỉnh Tôn Thành Tiên tổ sư lần thứ 3 rồi vẫn không thành công. Nó sốt ruột đến mức miệng cắn chặt môi đến chảy cả máu. Nó biết rõ nếu nó không mời được nguyên thần của tổ sư nhập thân thì còn lâu mới phá được cái kén này. Nó thử sức một lần nữa:

_ Đệ tử Chu Võ Đức Huy, đệ tử chân truyền đời 19 của Tôn Tiên phái. Đệ tử xin thỉnh tổ sư Tôn Thành Tiên đại giá quang lâm, giúp đệ tử trừ diệt tà ma giúp kẻ yếu thế.

Họa Linh phù Tiên sư Tổ sư chứng giám.

Án Thiên linh linh.

Án Địa linh linh.

Ngã linh Thần phù lai ứng hiện.

Án Thiên viên – Địa phương – Thập nhị công chương.

Thần Phù đáo thử trừ Tà ma,Quỷ mị bất đáo vãng lai.

Trừ bá bệnh,trừ tai ương.

Nhập! Chó chết! Làm ơn đi! Ai nhập cũng được!

_ Mi vừa nói ai nhập cũng được?

_ Là ông? Tui nhận ra ông rồi, ông mau giúp tui đi!

_ Được, vậy thì đọc lại câu chú văn lúc nãy, ba chữ “Tôn Thành Tiên” đổi thành……xxx………….. cho ta

_ Hả?

_ Đọc nhanh đi, không lão đạo sĩ kia chết đấy!

Nói về phần của Hương, lần đầu tiên Hương chứng kiến trận chiến như vậy khiến cho cô ta rụng rời tay chân, đầu óc choáng váng đến mức chỉ chực chảy nước mắt ra vì kinh sợ. Khi thấy Viên bị lão già Thác Trung bóp nát cổ tay, trang nam tử kiêu dũng oai hùng trong lòng cô ta phải gục ngã kêu gào thảm thiết, Hương suýt chút nữa không cầm được lòng chạy đến. Cũng may bên cạnh Hương còn có anh Trung, anh ta kịp chặn Hương lại trước khi cô gái ngớ ngẩn này xông thẳng vào chốn gươm đao loạn lạc. Cuối cùng Hương chịu không thấu, cô ta ngã ra ngất tại chỗ. 

Thác Trung tóm chú Lục trên tay, ông ta ngạo nghễ nhìn tình thế xung quanh. Gã Thần ngoại lai Y Văn đang bận tay đánh với chiến sĩ Quy tộc, dù gã khá lợi hại nhưng sau khi giết tên Đạo Sĩ Câm xong ông ta sẽ đích thân ra lĩnh giáo hắn. Tên Thái Tử Cao Kim Viên xem như đã tàn phế, xong mọi việc ông ta sẽ uy phong lẫm liệt quay về Kim Quy Điện, từ đây những kẻ dèm pha Thác Trung phải kính nể ông ta và tôn trọng dòng họ Ô Quy của ông ta.

Bỗng nhiên, bất thình lình một tiếng nổ chát chúa phát ra, sau lưng ông ta đất đá bay ngổn ngang từng mảnh nhỏ. Thác Trung đổ một giọt mồ hôi xuống, phía sau ông ta là một thứ áp lực khủng khiếp không giải thích được.

*Bộp* *Bộp* *Bộp*

Tiếng bước chân mỗi lúc mỗi lớn hơn, Thác Trung lần đầu tiên trong đời lại sợ hãi như vậy. Thân là thượng tướng quân của Kim Quy Điện, đại trưởng lão của Quy tộc, Thác Trung nam chinh bắc chiến khắp vùng Thuỷ quốc, kẻ duy nhất có thể làm ông run sợ chỉ có Thuỷ quốc Bá Vương, đến cả Kim Quy Vương cũng phải nể ông ta ba phần. Thác Trung nuốt nước miếng, từ từ xoay người lại, ông ta lập tức thả chú Lục khỏi tay và đầu gối ông ta suýt nữa run lẩy bẩy đến quỳ mọp xuống đất

Chú Lục rơi xuống đất, chú vội ngẩng đầu lên xem điều gì khiến Thác Trung bàng hoàng như vậy. Trước mắt chú Lục, cả một vùng trời màu tím xuất hiện. Chú cũng choáng váng suýt ngất tại chỗ, chú phải tự tát vào mặt mình 2 cái rồi lắp bắp:

_ Tử…tử….. tử khí đông lai! Huy….con là Huy phải không? Con thỉnh linh à? Con thỉnh ai vậy?

Người đến Tử Vi mạng tôn quý, thần hồn linh tính bất đồng với nhân loại, trời sinh mị lực hơn người, là bá giả của thiên hạ. Đừng nói Tam Tôn của Tôn Tiên phái, đến cả thượng tướng quân của Kim Quy Điện như Thác Trung cũng chỉ là con rùa con trong mắt của người này, hoạ chăng chỉ có gã mắt màu tím đầu búi tóc (Y Văn) đang ở xa xa kia có thể gọi là ngang địa vị với ông ta. 

Người đến là Huy, nhưng cũng chẳng phải là Huy. Mắt của Huy rực một màu đỏ như huyết tương, thân mình toát ra khí tức vô địch thiên hạ. Huy bước thêm một bước nữa đến trước mặt Thác Trung, ông ta hoảng sợ phải bay lui ngược ra sau mười thước. Chú Lục trân trân nhìn Huy, chú nắm lấy cánh tay của nó:

_ Huy, phải là con không? Chú đây, chú Lục đây…

_ Câm mồm! Tên tiểu tử Huy đã giao thân xác cho ta, ta không phải Huy. 

_ Trời, thằng đần, đã bảo thỉnh linh phải làm chủ bản thân mình mà nó không nghe.

_ Hử? Mi là…….à, ta biết mi rồi! Mi!

_ Tui?

_ Ta không nói mi! Ta nói nguyên thần của cái gã đang ở trong thân mi

_ Ông nói Tôn Thượng Tiên tổ sư?

_ Phải! Bảo hắn về bảo hai tên huynh đệ của hắn luôn, ta không cần biết là tên nào, từ đây về sau dám tìm cách nhập vào tên tiểu tử Huy nữa thì ta đánh cho hồn phi phách tán, nghe rõ chưa?

_ A…..thì ra đó là lý do Huy mãi không thỉnh được Tôn Lập Tiên tổ sư

_ TA HỎI MI NGHE RÕ CHƯA?

_ Rõ!

Huy gằn giọng lên hỏi, khí tức bá giả càng phát ra mạnh hơn, chú Lục cảm thấy đến cả nguyên thần của Tôn Thượng Tiên tổ sư trong người chú cũng run bần bật lên rồi thoát luôn khỏi người chú. Hơn 20 năm hành nghề, trải qua bao nhiêu trận chiến diệt vong âm, yêu ma lớn nhỏ, bản thân thành danh Đạo Sĩ Câm uy trấn khắp miền Tây, đây là lần đầu tiên chú Lục thấy cảnh nguyên thần của một vị bán tiên chưa đánh đã quay đầu chạy trốn. 

Những chiến sĩ Quy tộc cũng đã dừng đánh, họ đồng loạt quay lại nhìn Huy mà không dám vọng động. Y Văn-Thần Không Gian Varuna cũng bị khí tức thu hút buộc phải dừng tay lại bay đến gần. Rút cuộc kẻ đến là ai? Thác Trung tướng quân đứng từ xa, ông ta phì phò điều tức hơi thở cố trấn tĩnh lại bản thân. Sau một hồi điều tức ông ta mới bình tĩnh lại, ông ta giơ tay lên trời, hô to:

_ Ngũ Thiên Cân Song Chuỳ!

Một đôi chuỳ sắt phá nước mà bay lên, bay vút lên không trung lượn quanh trước khi bay về tay của Thác Trung. Từ đầu trận chiến đến giờ, Thác Trung chưa hề dùng qua vũ khí, nhưng kẻ vừa đến ở đẳng cấp khác nên ông ta không thể khinh địch. Đôi chuỳ đúng như tên gọi, mỗi chuỳ nặng lên năm nghìn cân, cả hai cây là mười nghìn cân, khí thế truy phong bạt tuỵ cả vùng trời. Huy, nói đúng hơn là nguyên thần trong người Huy trông thấy chỉ mỉm cười:

_ Chuỳ ngũ thiên? Không phải chứ, thời đại nào rồi còn dùng thứ binh khí cổ đại như vậy?

_ Cổ nhưng còn dùng tốt lắm. Ngài đã thức tỉnh rồi mau theo ta gặp Kim Quy Vương

_ Ta sẽ gặp tên phản bội đó nhanh thôi! Lấy mạng mi xong ta sẽ lật tung cái Kim Quy Điện rồi giết hết những kẻ đã phản bội ta

_ Nếu vậy, lão già này buộc lòng phải chặn ngài tại đây!

_ Không tự lượng sức!

Huy vừa dứt lời, nó đưa tay về phía bờ kênh Tàu Hủ, nó xoay cổ tay ngửa lòng bàn tay lên trời, mặt nước kênh Tàu Hủ bỗng động lên dữ dội. Chín cột nước bắn lên cao tạo thành bức tường nước cao đến hãi hùng! Từ các cột nước, chín con thuỷ long uốn lượn giương móng nhe răng gầm vang cả một vùng trời. Tiếng gầm lớn đến nỗi Hương đang bất tỉnh cũng phải giật mình tỉnh dậy, sợ hãi chui rúc vào lòng anh Trung. Y Văn-Thần Không Gian Varuna bay đến gần Huy, ông ta đến bây giờ mới thật sự có một kẻ xứng đáng lọt vào mắt:

_ Mi là ai? Bổn thần lâu rồi chưa thấy ai mạnh như mi!

_ Thanh Lang Bá Hoàng của Thuỷ Quốc, Chiến Long vô địch của tam giới: 

LẠC-LONG-QUÂN
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện