Những người xung quanh chỉ trích hồi lâu, thấy Diệp Quân Trì vẫn luôn dùng bộ dáng chuyện không liên quan gì tới mình, giọng nói dần nhỏ lại, theo phản xạ nhìn về phía Triệu Bất Thần.
Triệu Bất Thần cuối cùng cũng cất lời, ông ta tựa như lúc nào cũng phải cố nén phẫn nộ xuống mới không thất thố, lúc nói chuyện khuôn mặt còn hơi run lên, giọng nói khàn khàn: “Ma đầu! Con ta tột cùng có thù hận gì sâu nặng với ngươi, ngươi giết con ta rồi lại còn tới khinh nhờn nơi an nghỉ của nó, ngươi không sợ bị báo ứng sao?”
Có kẻ mắt sắc nhìn về phía quan tài trống rỗng, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh: “Triệu… Triệu gia chủ, di thể của lệnh lang hình như không có ở bên trong.”
Triệu Bất Thẩn ngẩn ra, ông ta chỉ nhìn thoáng qua mộ phần liền thiếu chút nữa giận tới điên lên, nghe nói vậy mới dám nhìn về phía quan tài của con trai nhà mình, thấy bên trong trống trơn, trước mắt nhất thời tối sầm, sự lãnh tĩnh miễn cưỡng duy trì trước mặt nghĩa huynh nhất thời nát bét.
Ông ta đỏ mắt rút kiếm lao ra, vẻ mặt âm lệ: “Diệp Quân Trì!”
Tu vi của người đứng đầu tộc đương nhiên là mạnh, chỉ trong giây lát, hàn kiếm đã đâm tới gần đó, trên thân kiếm còn ẩn ẩn hiện lên ánh sáng xanh lè. Nghe nói Triệu gia đã quen quết độc lên kiếm, tổ tiên còn truyền huấn giới rằng không được rút kiếm ra một cách dễ dàng, bởi dù sao khi rút kiếm ra cũng sẽ có tai nạn chết người.
Những năm gần đây, Triệu gia làm việc bừa bãi, số lần rút kiếm nhiều, người chết cũng nhiều. Đại bộ phận người đều là tức mà không dám nói gì, chỉ có thể nuốt cơn giận xuống. Còn những người muốn báo thù, cũng không thể nào chống lại con quái vật lớn ngự trị trên núi Thừa Dương này. Độc trên kiếm của Triệu Bất Thần có dược hiệu ghê gớm nhất chỉ cần chạm vào da một chút thôi là đã có thể xảy ra chuyện lớn.
Diệp Quân Trì ấn đầu Kỷ Viên vào trong lòng mình, cơ thể bay lên không lật người một cái, mũi chân thuận thế đá Hồi Trì đi. Trường kiếm cổ xưa màu đen vô thanh vô tức lướt qua, ngay lúc đụng vào kiếm trong tay Triệu Bất Thần, “keng” một tiếng giòn tan, Triệu Bất Thần cố gắng chống cự ba hiệp, rồi ầm một cái bị Hồi Trì đánh ngã.
Có người hít một hơi khí lạnh.
Tu vi của Triệu Bất Thần cực cao, đây là điều rõ như ban ngày. Nhưng chính Triệu Bất Thần lại chỉ chống đỡ được dưới tay Diệp Quân Trì chưa tới vài hiệp.
Ở đây hai trăm người, lại có ai có thể cản ông ta đại khai sát giới? Vân Vô Tụ đưa tay ra đỡ lấy Triệu Bất Thần, nhíu mày lo lắng hỏi ông ta vài tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quân Trì, ánh mắt có phần lãnh đạm, giọng nói lại thong thả: “Ma giới và Nhân giới mấy trăm năm nay chưa từng khai chiến, ba năm trước Ma quân sát hại Minh Hư, lần này lại sát hại tiểu công tử Triệu gia, thậm chí còn tới phần mộ tổ tiên Triệu gia đào mộ phần của tiểu công tử Triệu gia lên, mang thi thể nó đi, ngươi tự tin như thế, là thật sự cho rằng Nhân tộc chúng ta kém cỏi không dám khai chiến?”
Diệp Quân Trì không đáp lại Vân Vô Tụ, mũi chân hắn đạp lên hư không, mặt mang theo ba phần ý cười, không biết là trào phúng hay thế nào, tiện tay thu Hồi Trì lại, một tay ngắm nhìn chuôi kiếm, lười biếng nhìn bốn phía, nhìn tới chỗ nào, người chỗ ấy không tự chủ nổi mà lui về phía sau một bước.
Kỷ Viên tuy rằng bị Diệp Quân Trì ấn đầu vào ngực, nhưng đã có hệ thống truyền hình trực tiếp cho hắn, nhìn thấy một màn này, hắn tự cảm thán từ đáy lòng: “Cuối cùng ta đã hiểu được đại ma đầu trong truyền thuyết sẽ có bộ dạng gì.”
Hệ thống hỏi: “Đẹp trai không?”
Kỷ Viên suy nghĩ một lúc: “Không đẹp trai bằng ta.”
Hệ thống: “…” Ngươi là xinh đẹp chứ không phải là đẹp trai.
Một lúc lâu sau, Diệp Quân Trì mới thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn thiếu niên bị mình ấn vào trong ngực, chỉ lộ ra đỉnh đầu tóc đen mềm mại, tự dưng lại cảm thấy thiếu niên ngoan ngoãn nằm trong ngực mình như vậy thật đáng yêu, hắn vuốt tóc thiếu niên như vuốt lông vật nuôi, ngữ khí không mặn không nhạt: “Minh Hư đã làm gì, minh chủ đại nhân hẳn là sẽ không đến nỗi không biết chứ. Ta chỉ nói một câu thôi, Triệu Dương không phải do ta giết, thi thể lúc chúng ta tới cũng đã không còn thấy tăm hơi đâu.”
Triệu Bất Thần nghe thấy vậy, giận tới tức cười: “Chẳng lẽ con ta lại còn có thể tự mình đi ra ngoài?”
Diệp Quân Trì nhướng mày: “Quý phủ dễ đột nhập thế này, muốn trộm một bộ thi thể khó lắm sao?”
Ánh mắt Triệu Bất Thần cứ như đang muốn xông lên cắn chết Diệp Quân Trì.
Vân Vô Tụ đè vai ông ta lại, lông mày khóe mắt đều là ý lạnh: “Lời này của Ma quân nên giải thích thế nào đây.”
“Hừm.” Diệp Quân Trì nghiêm túc nghĩ ngợi một chút, “Có người bắt chước ta, giết chết Triệu Dương, trộm thi thể, đương nhiên là sợ bị ta truy tra, để lộ ra dấu vết.”
Lời này hắn nói ra thật nghiêm túc, những người ở đây đều dùng một ánh mắt quỷ dị nhìn hắn.
Kỷ Viên nghiên cứu những ánh mắt này, đọc suy nghĩ của họ: “Họ đang nói, ‘con mẹ nó ngươi đang đùa ta à’?”
Hệ thống vui vẻ: “Chính xác.”
Diệp Quân Trì cũng biết lời mình nói không ai tin được, tùy ý nhướng mày, “Không tin? Ta đây cũng không còn gì để nói.” Dứt lời xoay người muốn đi.
Những người ở đây đều là những người nghe tin Diệp Quân Trì sẽ xuất hiện ở Triệu gia nên mới tới, có đạo sĩ tới vì chuyện Minh Hư bị giết ba năm trước, có người có người thân chết kì quái, nghe vài lời đã suy đoán hung thủ là Diệp Quân Trì, những người này đều là người đứng đầu một phái hoặc là gia chủ thế gia, thân phận và tu vi đều không thấp, cho dù vừa rồi Diệp Quân Trì có ra tay uy hiếp, cũng không thể nào chỉ mở trừng mắt nhìn Diệp Quân Trì đi mất.
Nghe được động tĩnh phía sau, đôi mày Diệp Quân Trì nhíu lại, lấy đan dược màu đỏ do Lạc Tu Ý luyện ra từ trong ngực, ngửi mùi máu thoang thoảng trên viên đan dược, ánh mắt mang ý cười dừng lại bên gáy Kỷ Viên: “Thoạt nhìn không dễ ăn như ngươi, cho ta cắn một miếng đi?”
Kỷ Viên không đổi sắc mặt ngẩng đầu, trong mắt không có cảm xúc, thò tay ra trực tiếp nhét viên đan vào trong miệng Diệp Quân Trì.
Diệp Quân Trì coi như Kỷ Viên đã đút đan dược cho mình ăn, cười nhẹ nói cảm ơn, một nhát kiếm mãnh liệt quét ngang qua, hắc quang u ám sáng lên từ chiêu kiếm, một kiếm khí hình mảnh trăng tàn bay ra, mãnh liệt đánh úp lại pháp bảo kiếm tiên từ phía sau. Hơn mười người đồng thời bấm tay niệm thần chú cưỡi kiếm, chỉ một đạo kiếm khí của Diệp Quân Trì đương nhiên không thể cản lại được, kiếm khí chỉ giãy giụa trong nháy mắt, đột nhiên một tiếng “ầm” vang lên.
Một làn khói đen tản mạnh trong không khí, vô thanh vô tức cắn nuốt những pháp bảo này, những người ở dưới cảm thấy mối liên hệ với pháp bảo bị cắt đứt, đồng loạt biến sắc.
Diệp Quân Trì một tay ôm Kỷ Viên, một tay cầm kiếm, tránh mấy người đánh tới từ phía sau, nhìn Kỷ Viên trong ngực, thật muốn nhéo nhéo tai hắn, tiếc là không thể ra tay được: “Ngươi sợ không?”
Kỷ Viên dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn lại hắn, không sợ hãi chút nào.
Hệ thống nói: “Ngươi đừng có run rẩy nữa, ta phải nói rằng, ở đây không có một ai có thể làm tổn hại tới ngươi.”
“Lòng tin của ngươi rốt cuộc đến từ đâu vậy?”
Hệ thống: “Nam nhân của ngươi.”
“Cút.”
Diệp Quân Trì không ngừng né tránh, khi ra tay cũng tùy tiện một kiếm, khói đen ngập tràn bao vây pháp bảo của đối phương, mấy trăm hiệp trôi qua cũng chưa từng lấy đi mạng người nào.
Nhóm tu sĩ cứ tưởng rằng lần này sẽ đánh nhau tới máu chảy đầm đìa ngây ngẩn cả người. Phần lớn họ đều chưa từng tận mắt nhìn thấy Diệp Quân Trì, nghe thấy chiến tích tàn ác của Diệp Quân Trì cũng chỉ là chuyện Minh Hư bị giết ba năm trước, một lần giết chóc kia của Diệp Quân Trì làm cho người nghe thấy đã sợ mất mật, làm cho hắn nổi danh khắp chốn, nhưng lời nói vừa rồi của Diệp Quân Trì… cứ như còn có ẩn tình gì khác?
Nhất thời họ đều có chút mờ mịt: sao ma đầu giết người không chớp mắt trong lời đồn này lại ra tay lưu tình tới vậy?
Khi tất cả có phần hơi dao động, Diệp Quân Trì chợt tránh thoát khỏi ba cái đinh đen đang bay thẳng tới từ phía chính diện, nhìn về phía Triệu Bất Thần, mũi kiếm nhắm thẳng vào mộ phần bên dưới, ngữ khí thản nhiên: “Triệu gia chủ, tổ tông ngươi chôn dưới mảnh đất này cũng đã mấy trăm năm, có thể nào sẽ cảm thấy buồn chán quá mức mà muốn ra ngoài hít thở không khí không?”
Triệu Bất Thần biến sắc mặt.
Mới vừa rồi ông ta còn âm thầm cảm thấy may rằng Diệp Quân Trì chỉ di chuyển trong không trung, sẽ không làm hại gì dưới đất, không ngờ chỉ trong chớp mắt, Diệp Quân Trì đã muốn dùng chuyện này để uy hiếp ông ta.
Trong tim bốc lên một đám lửa giận, ông ta giận dữ mắng to: “Ti bỉ vô sỉ!”
Sắc mặt Vân Vô Tụ cũng thật khó coi, ông ta cố gắng áp chế cảm xúc, cố gắng dùng ngữ điệu bình thản nói: “Diệp Quân Trì, người với người tính sổ với nhau, cần gì phải liên lụy tới phần mộ tổ tiên của người ta. Hôm nay chỉ cần ngươi giao thi thể của chất nhi ta ra, chúng ta sẽ thả cho ngươi đi.”
Diệp Quân Trì ngạc nhiên hỏi: “Sao cơ, các ngươi nghĩ rằng các ngươi không thả cho ta đi thì ta không rời được khỏi đây à?”
Vân Vô Tụ nhất thời nghẹn lời.
Ý cười của Diệp Quân Trì nhất thời thu lại, sắc mặt trở nên lãnh đạm: “Hay là các ngươi còn muốn ta lặp lại những lời vừa rồi?”
Pháp bảo của phần lớn những người ở đây đều đã bị khói đen phong tỏa, bộ phận nhỏ còn lại vẫn rất cẩn thận, hiện đang bị dao động nhưng chưa dám ra tay, khi chạm phải ánh mắt của hắn, không nhịn được phát lạnh trong lòng.
Thế giới này chính là như vậy, chỉ cần thực lực đủ mạnh, một người một kiếm ở trong trăm người cũng không ai có thể địch lại được, không một người nào dám khinh nhờn.
Kỷ Viên cằn nhằn trong lòng, hệ thống liền nói: “Ngươi cũng đừng quá coi thường đám người dưới kia, chủ yếu là do địa điểm mà thôi, nơi này là phần mộ tổ tiên của Triệu gia, ai dám dùng hết toàn bộ thực lực đâu chứ, không cẩn thận còn có thể bổ nát xương của lão tổ tông nhà người ta thành bột phấn, rải khắp núi Thừa Dương ấy chứ?”
Kỷ Viên mặt không đổi sắc: “Vừa rồi có ai đó bao che, ngợi ca Diệp Quân Trì lắm cơ mà?”
Hệ thống vừa công chính lại nghiêm túc, giọng nói lạnh như băng lại mang theo sự hàm xúc: “Ta chỉ là một người qua đường.”
Thôi đê.
Cuối cùng Diệp Quân Trì lông tóc vô thương rời khỏi núi Thừa Dương.
Ma quân nghênh ngang tới, lại nghênh ngang đi, còn đồng thời gây ra biết bao oán hận cho các môn phái gia tộc và Triệu gia, dù sao mộ phần của con trai bị đào lên, không tức tới hộc cả máu cũng đã là cố gắng kiềm chế lắm rồi.
Diệp Quân Trì và Kỷ Viên rời khỏi núi Thừa Dương chưa tới nửa canh giờ, Liên minh chính đạo đã phát lệnh diệt hồn đối với Diệp Quân Trì và Kỷ Viên — lệnh này một khi phát ra, người bị phát lệnh sẽ bị toàn bộ Nhân giới giới tu chân đuổi giết.
Người vốn muốn giết Diệp Quân Trì đã nhiều, lệnh diệt hồn này phát ra, ngay cả nhiều tu sĩ đã thoái ẩn thành danh cũng sôi nổi rời núi.
Kỷ Viên còn chưa biết tới tin tức này, trong lòng còn đang rất khoan khoái tám nhảm với hệ thống.
Sau khi rời khỏi núi Thừa Dương, Diệp Quân Trì vẫn luôn chưa từng nói gì, tận tới lúc cần tìm một nơi đặt chân để ngủ lại, hắn mới mở lời: “Chúng ta đi theo hướng nam đi.”
Kỷ Viên nghi hoặc nhìn về phía hắn.
Diệp Quân Trì giơ tay ra, ngón tay thon dài trắng nõn xòe ra, đưa tới trước mặt Kỷ Viên, trên lòng bàn tay rõ ràng là một con tàm trùng đã chết cứng.
“Thứ này tên là Kim tàm, do một gia tộc Tấn Hà luyện ra, hành động cực nhanh, thân mang độc tính, có thể chui vào cơ thể người, sau khi xuất hiện đã có không ít thế gia và môn phái học theo, gần như là có thể luyện ra Kim tàm hàng nhái, chẳng qua Kim tàm chính hiệu trong người có một hắc tuyến không rõ lắm.” Diệp Quân Trì chậm rãi nói, vẻ mặt mang ý cười mà trong mắt chỉ có lãnh đạm, “Đi thăm dò một lần.”
Manh mối lại có thêm, Kỷ Viên chớp mắt vài cái, nhìn hắc tuyến trong cơ thể Kim tàm trong tay Diệp Quân Trì, gật đầu.
Gật xong mới nhớ ra hỏi lại: “Gia tộc nào?”
“Tấn Hà Giang gia.”
Triệu Bất Thần cuối cùng cũng cất lời, ông ta tựa như lúc nào cũng phải cố nén phẫn nộ xuống mới không thất thố, lúc nói chuyện khuôn mặt còn hơi run lên, giọng nói khàn khàn: “Ma đầu! Con ta tột cùng có thù hận gì sâu nặng với ngươi, ngươi giết con ta rồi lại còn tới khinh nhờn nơi an nghỉ của nó, ngươi không sợ bị báo ứng sao?”
Có kẻ mắt sắc nhìn về phía quan tài trống rỗng, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh: “Triệu… Triệu gia chủ, di thể của lệnh lang hình như không có ở bên trong.”
Triệu Bất Thẩn ngẩn ra, ông ta chỉ nhìn thoáng qua mộ phần liền thiếu chút nữa giận tới điên lên, nghe nói vậy mới dám nhìn về phía quan tài của con trai nhà mình, thấy bên trong trống trơn, trước mắt nhất thời tối sầm, sự lãnh tĩnh miễn cưỡng duy trì trước mặt nghĩa huynh nhất thời nát bét.
Ông ta đỏ mắt rút kiếm lao ra, vẻ mặt âm lệ: “Diệp Quân Trì!”
Tu vi của người đứng đầu tộc đương nhiên là mạnh, chỉ trong giây lát, hàn kiếm đã đâm tới gần đó, trên thân kiếm còn ẩn ẩn hiện lên ánh sáng xanh lè. Nghe nói Triệu gia đã quen quết độc lên kiếm, tổ tiên còn truyền huấn giới rằng không được rút kiếm ra một cách dễ dàng, bởi dù sao khi rút kiếm ra cũng sẽ có tai nạn chết người.
Những năm gần đây, Triệu gia làm việc bừa bãi, số lần rút kiếm nhiều, người chết cũng nhiều. Đại bộ phận người đều là tức mà không dám nói gì, chỉ có thể nuốt cơn giận xuống. Còn những người muốn báo thù, cũng không thể nào chống lại con quái vật lớn ngự trị trên núi Thừa Dương này. Độc trên kiếm của Triệu Bất Thần có dược hiệu ghê gớm nhất chỉ cần chạm vào da một chút thôi là đã có thể xảy ra chuyện lớn.
Diệp Quân Trì ấn đầu Kỷ Viên vào trong lòng mình, cơ thể bay lên không lật người một cái, mũi chân thuận thế đá Hồi Trì đi. Trường kiếm cổ xưa màu đen vô thanh vô tức lướt qua, ngay lúc đụng vào kiếm trong tay Triệu Bất Thần, “keng” một tiếng giòn tan, Triệu Bất Thần cố gắng chống cự ba hiệp, rồi ầm một cái bị Hồi Trì đánh ngã.
Có người hít một hơi khí lạnh.
Tu vi của Triệu Bất Thần cực cao, đây là điều rõ như ban ngày. Nhưng chính Triệu Bất Thần lại chỉ chống đỡ được dưới tay Diệp Quân Trì chưa tới vài hiệp.
Ở đây hai trăm người, lại có ai có thể cản ông ta đại khai sát giới? Vân Vô Tụ đưa tay ra đỡ lấy Triệu Bất Thần, nhíu mày lo lắng hỏi ông ta vài tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quân Trì, ánh mắt có phần lãnh đạm, giọng nói lại thong thả: “Ma giới và Nhân giới mấy trăm năm nay chưa từng khai chiến, ba năm trước Ma quân sát hại Minh Hư, lần này lại sát hại tiểu công tử Triệu gia, thậm chí còn tới phần mộ tổ tiên Triệu gia đào mộ phần của tiểu công tử Triệu gia lên, mang thi thể nó đi, ngươi tự tin như thế, là thật sự cho rằng Nhân tộc chúng ta kém cỏi không dám khai chiến?”
Diệp Quân Trì không đáp lại Vân Vô Tụ, mũi chân hắn đạp lên hư không, mặt mang theo ba phần ý cười, không biết là trào phúng hay thế nào, tiện tay thu Hồi Trì lại, một tay ngắm nhìn chuôi kiếm, lười biếng nhìn bốn phía, nhìn tới chỗ nào, người chỗ ấy không tự chủ nổi mà lui về phía sau một bước.
Kỷ Viên tuy rằng bị Diệp Quân Trì ấn đầu vào ngực, nhưng đã có hệ thống truyền hình trực tiếp cho hắn, nhìn thấy một màn này, hắn tự cảm thán từ đáy lòng: “Cuối cùng ta đã hiểu được đại ma đầu trong truyền thuyết sẽ có bộ dạng gì.”
Hệ thống hỏi: “Đẹp trai không?”
Kỷ Viên suy nghĩ một lúc: “Không đẹp trai bằng ta.”
Hệ thống: “…” Ngươi là xinh đẹp chứ không phải là đẹp trai.
Một lúc lâu sau, Diệp Quân Trì mới thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn thiếu niên bị mình ấn vào trong ngực, chỉ lộ ra đỉnh đầu tóc đen mềm mại, tự dưng lại cảm thấy thiếu niên ngoan ngoãn nằm trong ngực mình như vậy thật đáng yêu, hắn vuốt tóc thiếu niên như vuốt lông vật nuôi, ngữ khí không mặn không nhạt: “Minh Hư đã làm gì, minh chủ đại nhân hẳn là sẽ không đến nỗi không biết chứ. Ta chỉ nói một câu thôi, Triệu Dương không phải do ta giết, thi thể lúc chúng ta tới cũng đã không còn thấy tăm hơi đâu.”
Triệu Bất Thần nghe thấy vậy, giận tới tức cười: “Chẳng lẽ con ta lại còn có thể tự mình đi ra ngoài?”
Diệp Quân Trì nhướng mày: “Quý phủ dễ đột nhập thế này, muốn trộm một bộ thi thể khó lắm sao?”
Ánh mắt Triệu Bất Thần cứ như đang muốn xông lên cắn chết Diệp Quân Trì.
Vân Vô Tụ đè vai ông ta lại, lông mày khóe mắt đều là ý lạnh: “Lời này của Ma quân nên giải thích thế nào đây.”
“Hừm.” Diệp Quân Trì nghiêm túc nghĩ ngợi một chút, “Có người bắt chước ta, giết chết Triệu Dương, trộm thi thể, đương nhiên là sợ bị ta truy tra, để lộ ra dấu vết.”
Lời này hắn nói ra thật nghiêm túc, những người ở đây đều dùng một ánh mắt quỷ dị nhìn hắn.
Kỷ Viên nghiên cứu những ánh mắt này, đọc suy nghĩ của họ: “Họ đang nói, ‘con mẹ nó ngươi đang đùa ta à’?”
Hệ thống vui vẻ: “Chính xác.”
Diệp Quân Trì cũng biết lời mình nói không ai tin được, tùy ý nhướng mày, “Không tin? Ta đây cũng không còn gì để nói.” Dứt lời xoay người muốn đi.
Những người ở đây đều là những người nghe tin Diệp Quân Trì sẽ xuất hiện ở Triệu gia nên mới tới, có đạo sĩ tới vì chuyện Minh Hư bị giết ba năm trước, có người có người thân chết kì quái, nghe vài lời đã suy đoán hung thủ là Diệp Quân Trì, những người này đều là người đứng đầu một phái hoặc là gia chủ thế gia, thân phận và tu vi đều không thấp, cho dù vừa rồi Diệp Quân Trì có ra tay uy hiếp, cũng không thể nào chỉ mở trừng mắt nhìn Diệp Quân Trì đi mất.
Nghe được động tĩnh phía sau, đôi mày Diệp Quân Trì nhíu lại, lấy đan dược màu đỏ do Lạc Tu Ý luyện ra từ trong ngực, ngửi mùi máu thoang thoảng trên viên đan dược, ánh mắt mang ý cười dừng lại bên gáy Kỷ Viên: “Thoạt nhìn không dễ ăn như ngươi, cho ta cắn một miếng đi?”
Kỷ Viên không đổi sắc mặt ngẩng đầu, trong mắt không có cảm xúc, thò tay ra trực tiếp nhét viên đan vào trong miệng Diệp Quân Trì.
Diệp Quân Trì coi như Kỷ Viên đã đút đan dược cho mình ăn, cười nhẹ nói cảm ơn, một nhát kiếm mãnh liệt quét ngang qua, hắc quang u ám sáng lên từ chiêu kiếm, một kiếm khí hình mảnh trăng tàn bay ra, mãnh liệt đánh úp lại pháp bảo kiếm tiên từ phía sau. Hơn mười người đồng thời bấm tay niệm thần chú cưỡi kiếm, chỉ một đạo kiếm khí của Diệp Quân Trì đương nhiên không thể cản lại được, kiếm khí chỉ giãy giụa trong nháy mắt, đột nhiên một tiếng “ầm” vang lên.
Một làn khói đen tản mạnh trong không khí, vô thanh vô tức cắn nuốt những pháp bảo này, những người ở dưới cảm thấy mối liên hệ với pháp bảo bị cắt đứt, đồng loạt biến sắc.
Diệp Quân Trì một tay ôm Kỷ Viên, một tay cầm kiếm, tránh mấy người đánh tới từ phía sau, nhìn Kỷ Viên trong ngực, thật muốn nhéo nhéo tai hắn, tiếc là không thể ra tay được: “Ngươi sợ không?”
Kỷ Viên dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn lại hắn, không sợ hãi chút nào.
Hệ thống nói: “Ngươi đừng có run rẩy nữa, ta phải nói rằng, ở đây không có một ai có thể làm tổn hại tới ngươi.”
“Lòng tin của ngươi rốt cuộc đến từ đâu vậy?”
Hệ thống: “Nam nhân của ngươi.”
“Cút.”
Diệp Quân Trì không ngừng né tránh, khi ra tay cũng tùy tiện một kiếm, khói đen ngập tràn bao vây pháp bảo của đối phương, mấy trăm hiệp trôi qua cũng chưa từng lấy đi mạng người nào.
Nhóm tu sĩ cứ tưởng rằng lần này sẽ đánh nhau tới máu chảy đầm đìa ngây ngẩn cả người. Phần lớn họ đều chưa từng tận mắt nhìn thấy Diệp Quân Trì, nghe thấy chiến tích tàn ác của Diệp Quân Trì cũng chỉ là chuyện Minh Hư bị giết ba năm trước, một lần giết chóc kia của Diệp Quân Trì làm cho người nghe thấy đã sợ mất mật, làm cho hắn nổi danh khắp chốn, nhưng lời nói vừa rồi của Diệp Quân Trì… cứ như còn có ẩn tình gì khác?
Nhất thời họ đều có chút mờ mịt: sao ma đầu giết người không chớp mắt trong lời đồn này lại ra tay lưu tình tới vậy?
Khi tất cả có phần hơi dao động, Diệp Quân Trì chợt tránh thoát khỏi ba cái đinh đen đang bay thẳng tới từ phía chính diện, nhìn về phía Triệu Bất Thần, mũi kiếm nhắm thẳng vào mộ phần bên dưới, ngữ khí thản nhiên: “Triệu gia chủ, tổ tông ngươi chôn dưới mảnh đất này cũng đã mấy trăm năm, có thể nào sẽ cảm thấy buồn chán quá mức mà muốn ra ngoài hít thở không khí không?”
Triệu Bất Thần biến sắc mặt.
Mới vừa rồi ông ta còn âm thầm cảm thấy may rằng Diệp Quân Trì chỉ di chuyển trong không trung, sẽ không làm hại gì dưới đất, không ngờ chỉ trong chớp mắt, Diệp Quân Trì đã muốn dùng chuyện này để uy hiếp ông ta.
Trong tim bốc lên một đám lửa giận, ông ta giận dữ mắng to: “Ti bỉ vô sỉ!”
Sắc mặt Vân Vô Tụ cũng thật khó coi, ông ta cố gắng áp chế cảm xúc, cố gắng dùng ngữ điệu bình thản nói: “Diệp Quân Trì, người với người tính sổ với nhau, cần gì phải liên lụy tới phần mộ tổ tiên của người ta. Hôm nay chỉ cần ngươi giao thi thể của chất nhi ta ra, chúng ta sẽ thả cho ngươi đi.”
Diệp Quân Trì ngạc nhiên hỏi: “Sao cơ, các ngươi nghĩ rằng các ngươi không thả cho ta đi thì ta không rời được khỏi đây à?”
Vân Vô Tụ nhất thời nghẹn lời.
Ý cười của Diệp Quân Trì nhất thời thu lại, sắc mặt trở nên lãnh đạm: “Hay là các ngươi còn muốn ta lặp lại những lời vừa rồi?”
Pháp bảo của phần lớn những người ở đây đều đã bị khói đen phong tỏa, bộ phận nhỏ còn lại vẫn rất cẩn thận, hiện đang bị dao động nhưng chưa dám ra tay, khi chạm phải ánh mắt của hắn, không nhịn được phát lạnh trong lòng.
Thế giới này chính là như vậy, chỉ cần thực lực đủ mạnh, một người một kiếm ở trong trăm người cũng không ai có thể địch lại được, không một người nào dám khinh nhờn.
Kỷ Viên cằn nhằn trong lòng, hệ thống liền nói: “Ngươi cũng đừng quá coi thường đám người dưới kia, chủ yếu là do địa điểm mà thôi, nơi này là phần mộ tổ tiên của Triệu gia, ai dám dùng hết toàn bộ thực lực đâu chứ, không cẩn thận còn có thể bổ nát xương của lão tổ tông nhà người ta thành bột phấn, rải khắp núi Thừa Dương ấy chứ?”
Kỷ Viên mặt không đổi sắc: “Vừa rồi có ai đó bao che, ngợi ca Diệp Quân Trì lắm cơ mà?”
Hệ thống vừa công chính lại nghiêm túc, giọng nói lạnh như băng lại mang theo sự hàm xúc: “Ta chỉ là một người qua đường.”
Thôi đê.
Cuối cùng Diệp Quân Trì lông tóc vô thương rời khỏi núi Thừa Dương.
Ma quân nghênh ngang tới, lại nghênh ngang đi, còn đồng thời gây ra biết bao oán hận cho các môn phái gia tộc và Triệu gia, dù sao mộ phần của con trai bị đào lên, không tức tới hộc cả máu cũng đã là cố gắng kiềm chế lắm rồi.
Diệp Quân Trì và Kỷ Viên rời khỏi núi Thừa Dương chưa tới nửa canh giờ, Liên minh chính đạo đã phát lệnh diệt hồn đối với Diệp Quân Trì và Kỷ Viên — lệnh này một khi phát ra, người bị phát lệnh sẽ bị toàn bộ Nhân giới giới tu chân đuổi giết.
Người vốn muốn giết Diệp Quân Trì đã nhiều, lệnh diệt hồn này phát ra, ngay cả nhiều tu sĩ đã thoái ẩn thành danh cũng sôi nổi rời núi.
Kỷ Viên còn chưa biết tới tin tức này, trong lòng còn đang rất khoan khoái tám nhảm với hệ thống.
Sau khi rời khỏi núi Thừa Dương, Diệp Quân Trì vẫn luôn chưa từng nói gì, tận tới lúc cần tìm một nơi đặt chân để ngủ lại, hắn mới mở lời: “Chúng ta đi theo hướng nam đi.”
Kỷ Viên nghi hoặc nhìn về phía hắn.
Diệp Quân Trì giơ tay ra, ngón tay thon dài trắng nõn xòe ra, đưa tới trước mặt Kỷ Viên, trên lòng bàn tay rõ ràng là một con tàm trùng đã chết cứng.
“Thứ này tên là Kim tàm, do một gia tộc Tấn Hà luyện ra, hành động cực nhanh, thân mang độc tính, có thể chui vào cơ thể người, sau khi xuất hiện đã có không ít thế gia và môn phái học theo, gần như là có thể luyện ra Kim tàm hàng nhái, chẳng qua Kim tàm chính hiệu trong người có một hắc tuyến không rõ lắm.” Diệp Quân Trì chậm rãi nói, vẻ mặt mang ý cười mà trong mắt chỉ có lãnh đạm, “Đi thăm dò một lần.”
Manh mối lại có thêm, Kỷ Viên chớp mắt vài cái, nhìn hắc tuyến trong cơ thể Kim tàm trong tay Diệp Quân Trì, gật đầu.
Gật xong mới nhớ ra hỏi lại: “Gia tộc nào?”
“Tấn Hà Giang gia.”
Danh sách chương