Tuy không nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Quân Trì, Kỷ Viên lại có thể nhìn ra từ vẻ mặt của nữ tu đối diện, sát ý trong lời nói của Diệp Quân Trì là sự thật, hắn không nghi ngờ gì rằng ngay sau đó Diệp Quân Trì sẽ ra tay giết ả.

Nữ tu sắc mặt trắng bệch, cơ thể cứng đờ chôn chân tại chỗ, tựa như chỉ nhấc một ngón tay lên cũng không được, ánh mắt quay cuồng sự sợ hãi từ tận sâu trong linh hồn. Trực giác của phụ nữ luôn rất chính xác, ả có thể nhìn ra nam tử đeo mặt nạ mới xuất hiện này chỉ cần hơi động ngón tay một chút là có thể tước mạng ả.

Ánh mắt Diệp Quân Trì lạnh băng, ngón tay thon dài thu lại, chậm rãi xoa xoa vết cắt nhỏ trên má Kỷ Viên, giọng nói không gợn sóng: “Có đau không?”

Tim bởi mùi hương tùng quen thuộc thanh đạm bao quanh mà đập nhanh hơn bình thường, Kỷ viên khẩn trương tới nói không nên lời, lắc đầu, dừng một chút mới nghèn nghẹn mở miệng: “Không đau.”

Diệp Quân Trì mặt không biểu cảm: “Nhưng mà ta đau.”

Dứt lời, từ trên mặt đất đột nhiên có một mảnh kiếm nhỏ bay lên, vun vút bay qua, nhanh như chớp. Nữ tu kia trừng to mắt, há mồm không biết là muốn kêu cứu hay chửi bậy, ngay sau đó trên gò má trắng nõn của ả nhiều thêm hai vệt máu đỏ.

Vết thương lan rộng ra, giống như hai con rết máu đột nhiên nổ tung trên mặt ả. Lời còn chưa ra khỏi miệng đã lập tức biến thành tiếng hét thê lương chói tai, âm thanh sắc nhọn xuyên qua màng nhĩ, đâm tới đau đớn. Tán tu vây xem náo nhiệt run lẩy bẩy, đều cảm thấy rợn tóc gáy.

Kỷ Viên vừa mới nhíu máy, mắt đã bị bịt kín.

“Sợ thì cứ nhắm mắt lại.” Giọng nói của Diệp Quân Trì trở nên nhu hòa.

Trước mắt tối om, Kỷ Viên chớp chớp mắt, hàng mi dài chạm vào lòng bàn tay của Diệp Quân Trì. Diệp Quân Trì nhịn không được siết chặt eo hắn, thấp giọng nói: “Đừng nghịch, ta còn đang báo thù cho ngươi đấy.”

Kỷ Viên nuốt ngụm nước miếng: “Từ từ, đừng giết ả.”

Diệp Quân Trì đáp: “Thương hương tiếc ngọc cũng không phải là để dùng với loại nữ nhân này.”

Kỷ Viên kéo tay hắn ra, nhìn nữ tử thống khổ thét chói tai lại không thể động đậy đối diện, trong lòng vô cùng bình tĩnh, chẳng nổi lên chút cảm xúc nào có liên quan tới “thương hại” cả. Hắn đâu phải ngốc bạch ngọt, càng không phải là thánh phụ, sao có thể động lòng từ bi với loại người một lòng muốn giết mình.

Người xung quanh quá nhiều, Kỷ Viên do dự một chút, thò tay túm lấy cổ áo Diệp Quân Trì, Diệp Quân Trì phối hợp cúi đầu, thuận tiện hôn lên đầu hắn một cái, thần sắc trong mắt sâu không lường được: “Bảo ngươi đừng chạy loạn, ngươi lại chạy tới đây làm gì.”

“Ta sai rồi.” Kỷ Viên nhanh miệng nhận sai, sau đó kề bên tai hắn, nhỏ giọng nói nhanh suy đoán của mình.

Vân Thừa đột nhiên tới khách điếm tìm hắn, hẳn chính là chuyện tốt do mấy tán tu kia làm ra. Mà Vân Thừa lại không rõ hắn có phải là Kỷ Viên kia không, giờ đến võ trường lại đẩy hắn xuống hố lửa, lên đài lại là nữ tu kia.

—-

Thái độ của Vân Thừa cũng cực kì quái, chắc chắn là có vấn đề, nữ tu này nói không chừng có quan hệ gì đó với hắn ta, cũng còn chút tác dụng, tốt nhất là nên giữ lại cho ả một mạng.

Huống hồ giết người trước mặt mọi người, khó tránh khỏi việc bị theo dõi, hai người họ bây giờ thứ cần không phải là làm việc phô trương, mà là nên ẩn mình thì hơn.

Thực ra Diệp Quân Trì ngay khi Kỷ Viên vừa mở miệng đã bày kết giới cách âm, chỉ là thấy hắn khó có khi lại chủ động ghé lại gần, trong lòng vừa động liền dứt khoát không nói cho hắn biết. Thiếu niên dựa vào quá gần, đôi môi ấm áp mềm mại không cẩn thận chạm vào tai hắn, khí tức ấm áp cũng quanh quẩn bên vành tai, khác hẳn với sự lạnh lùng của chính hắn.

Trong lòng Diệp Quân Trì tựa cho có kiến bò qua, cảm giác ngưa ngứa càng lúc càng lan rộng. Tay hắn vô thức vuốt ve cái eo gầy của Kỷ Viên, nghe xong mới hoàn hồn từ sự hoảng hốt, gật đầu, thấp giọng đáp: “Ta đã hiểu được chút tình huống rồi… A Viên, ngươi trước đừng hỏi nhiều, nghe ta nói, chúng ta phải đánh thắng mười người ở đại hội tiên kiếm đã.”

Kỷ Viên ngẩn người, ngoan ngoãn không hỏi nhiều: “Vậy ngươi làm đi, xuống tay đừng nặng quá.”

Diệp Quân Trì lại lộ ra vẻ mặt cười như không cười: “Ai nói là ta làm, là ngươi làm.”

Kỷ Viên: “…” Hệ thống, đầu lão đại bị hỏng rồi.

Diệp Quân Trì nói: “Ngươi sẽ thắng.”

Kỷ Viên: “…” Mẹ nó, thiểu năng trí tuệ.

Diệp Quân Trì cẩn thận nhìn chăm chú vẻ mặt của Kỷ Viên, đặt biệt là mỗi một chút biến hóa nhỏ, bắt được một chút xíu sự sinh động trên khuôn mặt hắn, thiếu chút nữa cười ra tiếng, sắc mặt lại càng thêm nghiêm túc: “Ta không thể ra tay được, dễ bị người ta nhìn ra Ma đạo. Yên tâm, Hồi Trì sẽ giúp ngươi một tay.”

Dứt lời, hắn vươn tay, nắm lấy cái tay đang ôm Hồi Trì của Kỷ Viên. Kỷ Viên theo thói quen cũng cúi đầu theo, chỉ trong nháy mắt, Hồi Trì đã thay đổi hình dạng.

Lão đại đã làm như vậy rồi, Kỷ Viên đành bất đắc dĩ gật đầu.

Kết thúc cuộc nói chuyện, Diệp Quân Trì bỏ kết giới cách âm, nghiêng đầu nhìn về phía một người vẫn luôn xem náo nhiệt trước mặt, khóe miệng bỗng hơi cong lên: “Các hạ, vừa rồi là ai thắng?”

Người nọ bị nụ cười của hắn làm cho lạnh run, trong lòng kêu thảm là ngươi đó, lại thấy hắn không biết là cố ý hay vô tình nhìn về phía thiếu niên trong lòng, vội vàng chỉ tay vào Kỷ Viên: “Huynh! Huynh ấy thắng!”

Trong lúc hai người dính lấy nhau mà ôm ấp nói chuyện, người có vóc dáng cao to kia vừa thấy đã biết là không dễ chọc, từ xưa tới nay tán tu ở đại hội kiếm tiên đều không được coi trọng, chuyện trái với quy tắc chỗ nào cũng có, chủ sự Liên minh chính đạo cũng vẫn luôn mắt nhắm mắt mở mặc kệ, người quyết định cũng chẳng muốn vô duyên vô cớ đắc tội một người có tu vi cao thâm.

Diệp Quân Trì vừa lòng gật đầu một cái, vuốt vuốt tóc Kỷ Viên, ý cười chợt lóe trong mắt: “Ngươi nghe thấy chưa, A Viên.”

Kỷ Viên đau khổ khiếu nại với hệ thống: “Hệ thống, lão đại hố ta.”

“Đây là lão đại yêu thương ngươi.”

“Ta không cần.”

Hệ thống lãnh khốc đáp: “Có ai hỏi là ngươi có cần hay không à?”

Kỷ Viên quyết định không thèm để ý tới cái hệ thống luôn thông đồng với Diệp Quân Trì làm bậy này nữa, hắn quay đầu nhìn lên khán đài, Vân Thừa quả nhiên không thấy đâu nữa. Nữ tu kia đau đến ngất đi, bị người khiêng xuống đài, đài dần trở nên im ắng, chỉ còn lại Kỷ Viên ngơ ngẩn đứng đó.

Đợi một lúc vẫn không có ai lên đài khiêu chiến, Kỷ Viên có chút biệt nữu quét qua dưới đài một phen, vừa vặn đụng phải ánh mắt của Diệp Quân Trì. Hắn ở dưới đài, nghiêng người dựa vào một thân cây nhìn Kỷ Viên, mơ hồ thấy được ánh mắt dưới mặt nạ bình tĩnh lại dung túng, tựa như là ôn nhu.

Con tim đáng chết lại đập lên thật nhanh, Kỷ Viên vội thu ánh mắt lại, xoay người, hít sâu một hơi, luôn cảm thấy quẫn bách không thôi. Cũng may lúc này rốt cuộc cũng có người nhảy lên đài, cẩn thận nhìn Diệp Quân Trì dưới đài, cao giọng nói: “Vị huynh đài này, tại hạ sẽ không làm vị này nhà huynh bị thương, xin hãy giơ cao đánh khẽ, đừng can thiệp vào, làm trái với quy tắc.”

Diệp Quân Trì tỏ vẻ không hề gì gật đầu một cái.

Mới vừa rồi nhìn thấy Kỷ Viên bị một nữ tu tu vi thường thường truy đuổi tới chật vật ai cũng đã nhìn ra, đương nhiên cảm thấy chỉ cần nam tử đeo mặt nạ dưới đài kia không ra tay, đánh với Kỷ Viên chính là nhặt được một tiện nghi lớn.

Kỷ Viên có hơi khẩn trương, nhưng cũng  không phải là bởi tu sĩ đối diện vừa mới rút kiếm ra mà là bởi ánh mắt cực kì nóng bỏng không chút kiêng nể sau lưng, ánh mắt kia như bao quát toàn bộ cơ thể hắn, không cho hắn thoát khỏi dù chỉ một chút.

Hệ thống chậc một cái: “Nam nhân, ngươi thành công chiếm được sự chú ý của ta rồi.”

Kỷ Viên: “…”

Hệ thống tiếp tục nói: “Nam nhân, ngươi trốn không thoát đâu.”

Kỷ Viên: “…”

“Nam nhân, ngươi…”

“Câm miệng!”

Hồi Trì hình như cảm nhận được chút phẫn nộ của Kỷ Viên, khống chế tay Kỷ Viên hung hăng tẩn cho tu sĩ nóng lỏng muốn thử kia một trận.

Sáng này Kỷ Viên không chút ngoài ý muốn thắng liền mười trận, nhận một ngọc bài có tư cách có thể chính thức tham gia đại hội tiên kiếm, tùy ý đặt bừa cái tên điền lên, sau đó theo Diệp Quân Trì về khách điếm.

Đại hội chính thức bắt đầu từ ngày mai, Kỷ Viên nhắm mắt theo sau Diệp Quân Trì, thưởng thức ngọc bài, cứ cảm thấy cái tên giả “Diệp Thượng Nguyên” Diệp Quân Trì nhanh tay đặt bừa cho mình có chút kỳ quái.

(“nguyên” và “viên” đọc y hệt nhau các thím ạ =)))

Hệ thống phát ra tiếng cười hắc hắc vô cùng quái dị.

Kỷ Viên cảm thấy hệ thống đã hoàn toàn nát rồi, hệ thống từng cao lãnh kia, tựa như bị nhiễm virus, chạy như điên trên con đường OOC.

Buổi chiều nổi một trận dông, sắc trời xám xịt, gió rét mưa lạnh nổi lên, trên con đường dài gần như không thấy có ai, đều trốn về nhà hết rồi.

Dù sao cũng là một người đàn ông, đao thật kiếm thật đánh nhau với người khác vẫn có thể kích thích chút tâm huyết, Kỷ Viên vui vẻ hẳn lên, hưng phấn tới miệng rồi lại bị hệ thống lạnh lùng nhắc “OOC” làm cho phải nuốt xuống, hắn rối rắm mãi, áp sự hưng phấn kia xuống, suy nghĩ một lúc, thấp giọng hỏi Diệp Quân Trì: “Giang Diệu Diệu đâu? Ba ngày này ngươi đã đi đâu?”

Diệp Quân Trì cũng chẳng buồn ngước mắt lên, thò tay gõ lên đầu hắn: “Vật nhỏ vô lương tâm, mở miệng ra câu đầu tiên hỏi lại là người khác.”

Dừng một chút, hắn nói: “Ngày ấy Giang Diệu Diệu nói chuyện với chúng ta rồi trở về, liền phát hiện mình bị theo dõi, người theo dõi nàng cũng là kẻ nhạy bén, biết đã bị phát hiện, lập tức muốn động thủ giết người diệt khẩu. Kỳ lạ là, người tuần tra ban đêm của Giang gia không hề tới chỗ nàng, nàng cũng không muốn gây phiền toái cho mẹ nên đành vừa dẫn người đi chỗ khác vừa cầu cứu ta.”

Trong lòng Kỷ Viên chợt lạnh.

Có thể ra tay không chút kiêng nể trong Giang gia không có nhiều người, gần như có thể xác định trong nháy mắt đó là ai.

“Ta cứu nàng lại có chút ngoài ý muốn, không cẩn thận ngã xuống một mật đạo của Giang gia.”

Diệp Quân Trì dừng lại một chút, “Bên trong có hơi phiền phức, không tiện trực tiếp phá đi, chẳng qua mật đạo này trải rộng trong lòng đất bên dưới tiên phủ Giang gia. Thông tới các nơi, ta và Giang Diệu Diệu trùng hợp còn nghe được một vài chuyện thú vị.”

Diệp Quân Trì rõ ràng không định nói cho hắn biết đã nghe được chuyện gì, Kỷ Viên gật đầu cũng không hỏi gì nhiều, hắn vẫn luôn rất thức thời. Hơn nữa chuyện ngoài ý muốn Diệp Quân Trì gặp phải khi cứu Giang Diệu Diệu… không cần đoán cũng biết chắc chắn là máu của hắn lại quấy phá, sau khi nuốt thuốc xuống phải mất thời gian nửa chén trà mới có thể trở lại bình thường cho nên mới không gặp được chuyện tốt.

Kể lại chuyện nhiều ngày qua của mình, Diệp Quân Trì liếc mắt nhìn Kỷ Viên: “Giải thích cho ta nghe xem, Vân Thừa ngươi nói là ai? Tiểu bạch kiểm ở đâu vậy?”

“… Chúng ta đã từng gặp.” Kỷ Viên cảm thấy Diệp Quân Trì như một trượng phu ủy khuất hoài nghi thê tử không chung thủy, ngay sau đó lại âm thầm mắng mình một phen, dập  tắt suy nghĩ kì quái không biết từ đâu ra này, đại khái kể lại một chút chuyện về Vân Thừa.

Diệp Quân Trì như có suy tư mà gật đầu.

Trở lại khách điếm, Kỷ Viên đẩy cửa phòng ra, đang định đi vào, đột nhiên nhớ ra một chuyện, quay đầu vừa nhìn, Diệp Quân Trì quả nhiên vẫn còn đang đứng sau lưng mình. Hắn thò tay sờ lên vết thương nho nhỏ trên mặt mình kia, có chút nghi hoặc hỏi: “Ngươi bị thương ư?”

Diệp Quân Trì sửng sốt, bật cười nói: “Sao có thể.”

“Vậy ngươi nói xem ngươi đau ở đâu?” Kỷ Viên mặt không biểu cảm nghĩ, đau trứng à? Ánh mắt Diệp Quân Trì rơi xuống mặt hắn, trên khuôn mặt bạch ngọc kia có vài vết thương cực kì nhỏ, bị kiếm khí sắc bén không cẩn thận làm bị thương khi dây dưa với nữ tu kia.

Ánh mắt hắn sâu thẳm, cúi đầu kéo tay Kỷ Viên ra, nghiêm túc cẩn thận hôn hôn lên những vết thương cực nhỏ kia.

Da đầu Kỷ Viên run lên, máu toàn thân như cuồn cuộn chảy ngược hết lên mặt, thiếu chút nữa gấp tới cắn phải lưỡi: “Ngươi làm gì vậy!”

Diệp Quân Trì mím môi, kéo tay hắn ấn lên ngực mình, giọng nói nặng nề: “Ta đau lòng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện