Vào thu, Tấn Hà nhiều mưa, đêm qua mưa rào một trận, sáng nay lại mưa nhỏ một cơn. Đại hội Tiên kiếm bày kết giới trên không trung, cản nước mưa lại, vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy nước mưa rơi xuống đọng lại giữa không trung rồi lại chầm chậm chảy xuống.

Kỷ Viên đánh bay mười tu sĩ của ngày hôm nay, ngẩng đầu nhìn lên không trung âm u một chút, xoay người đi xuống võ đài.

Có đôi ánh mắt vẫn luôn dính lên người, Kỷ Viên mặt không cảm xúc ngẩng đầu nhìn lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Kỷ Sơn, Kỷ Sơn nặng nề nhìn hắn, trong mắt như có ánh lửa lập lòe.

Kỷ Viên bị gã nhìn tới sởn tóc gáy, đang định quay đầu rời đi, mắt đã bị che lại.

Diệp Quân Trì thở dài: “Vẫn thật muốn giết hắn.”

Kỷ Viên không tự nhiên kéo tay Diệp Quân Trì ra, Diệp Quân Trì nhướng mày, túm hắn kéo vào trong lòng, đối diện với ánh mắt nghi ngờ của hắn, cúi đầu hôn lên trán hắn, thần sắc tự nhiên: “Không sao cả, chỉ là muốn hôn ngươi thôi.”

Kỷ Viên ngẩng đầu nhìn sắc mặt tái nhợt yếu ớt của hắn, môi giật giật, cuối cùng vẫn không nói gì, mặt trầm xuống, xoay người bước đi.

Đang định cất bước đuổi theo sau, Diệp Quân Trì bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, quay đầu lại nhìn thẳng Kỷ Sơn, môi mỏng cong lên, lộ ra một nụ cười khiêu khích, Kỷ Sơn bốc hỏa, tức tới thở gấp, thấp giọng hừ một tiếng, liền nghe thấy giọng nói của phụ thân bên cạnh: “Con đang nhìn cái gì vậy?”

Kỷ Sơn lập tức thu hồi ánh mắt, tựa như không có chuyện gì mà xoa xoa thanh kiếm vừa rồi bị dính máu, “Không có gì.”

Ánh mắt Kỷ Mân nặng nề nhìn theo phương hướng Kỷ Viên rời đi, nhàn nhạt nói: “Tán tu kia rất thú vị.”

Kỷ Sơn cúi đầu không nói gì, lại nghe thấy Kỷ Mân buồn bã nói: “Tiểu tử Kỷ Thâm kia không ngờ lại có thể kiên trì tới tận bây giờ, thật là không biết tự lượng sức mình. Ngày mai là ngày cuối cùng của Đại hội tiên kiếm, nếu đụng phải nó, không cần phải hạ thủ lưu tình làm gì.”

“Ừm.” Kỷ Sơn mắt lạnh nhìn về phía Kỷ Sâm ngồi khá xa bên kia, hắn ngồi dựa vào thềm đá, rũ mi, sắc mặt tái nhợt, tựa như ngay sau đó sẽ biến mất ngay lập tức.

Bệnh của con ma ốm này không ai tìm ra được nguyên nhân, chỉ biết là ngày một nặng thêm, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, hắn sẽ không sống qua được năm nay.

Mật địa kia của Giang gia là một nơi rất huyền bí, nghe nói có không ít kỳ hoa dị thảo thiên địa linh dược, Kỷ Thâm chính là nhắm tới những thứ này.

Sớm muộn gì mà chẳng chết, tốn công làm những chuyện vô dụng này thì có ích lợi gì? Kỷ Sơn cười lạnh trong lòng một tiếng, nhìn thấy Kỷ Thâm bị thương nhảy xuống từ trên võ đài, lau khô máu bên khóe miệng, chỉnh sửa lại y phục, rồi mới bước nhanh tới trước mặt Kỷ Sâm, cau mày lắc y, gọi y dậy, tỏ ra không hề gì mà nói gì đó.

Kỷ Sâm xoa xoa thái dương, lộ ra vẻ mặt lo lắng, Kỷ Thâm lắc đầu, nhìn khẩu hình hẳn là đang nói: “Chút chuyện nhỏ thôi, không bị thương.”

Một màn này vô cớ lại có chút chói mắt, chậm rãi lan rộng khắp đáy lòng âm u, Kỷ Sơn quay đầu nhìn lại, bóng dáng Kỷ Viên đã không còn thấy đâu.

***

“Hệ thống, ta đau đầu quá.” Kỷ Viên đi trước, ánh mắt phía sau tựa như có thể xuyên thấu y phục, soi thẳng vào da thịt hắn, vừa nóng cháy lại chấp nhất.

Hệ thống nói: “Nam nhân, ngươi đã không thể nào thoát ra khỏi lòng bàn tay của ta được nữa rồi.”

Kỷ Viên: “…” Mẹ nó, lại nữa à.

Hệ thống: “Tự mình trêu chọc người trên, ngươi xác định rồi.”

Kỷ Viên thấm thía nói: “Gần đây ngươi càng lúc càng thất bại. Ngươi thôi ngay cho ta đi, ta không tin Diệp Quân Trì sẽ thật sự thích ta, hắn rồi sẽ tỉnh táo lại thôi, hắn và ta không giống nhau, ta là gay…”

“Sao ngươi biết được ngươi và hắn không giống nhau?”

Kỷ Viên nghẹn lời.

Tới một góc, nhìn bốn bề vắng lặng, Kỷ Viên mới xoay người nhìn về phía Diệp Quân Trì: “Vậy đứa nhỏ kia đâu?”

“Tìm khắp Giang gia cũng không thấy, đã lâu như vậy rồi, chỉ sợ đã không còn sống.” Diệp Quân Trì tựa người lên một cây cột, một chân cũng cong lên, ánh mắt không chút để ý mà nhìn khắp mọi nơi, ngữ khí bình tĩnh, “Hơn nữa Giang Tuyết Tùng tới tận bây giờ cũng chưa lộ diện, lần trước cũng chỉ là nghe thấy ông ta nói chuyện cách một bức tường, không thể xác định xem ông ta là người tu luyện bộ ma công kia hay là còn có một người khác nữa.”

Kỷ Viên suy nghĩ một chút: “… Còn có một người khác nữa? Có thể nào chính là người âm thầm hãm hại chúng ta không?”

Diệp Quân Trì cực kỳ hưởng thụ khi nghe thấy cái từ “chúng ta” này của hắn, híp híp mắt, nói: “Có thể, mấy ngày nay ta có một suy đoán, thả kim tàm vào trong quan tài của Triệu Dương, hẳn là những người khác, mục đích chính là dẫn chúng ta tới Giang gia, phát hiện ra cái đuôi cáo của Giang Tuyết Tùng.”

Rốt cuộc Giang Tuyết Tùng cũng sẽ không ngốc tới nỗi cho rằng chỉ mấy con kim tàm là có thể xử lý được Ma quân chứ, loại chuyện để lại dấu vết thủ đoạn này rất chi là không cao minh, chẳng qua thi thể hẳn là ông ta hoặc là người phe ông ta trộm ra ngoài.

Ai là người muốn vạch trần Giang Tuyết Tùng?

Diệp Quân Trì nhìn ra sự nghi hoặc trong ánh mắt Kỷ Viên, cười nhẹ, trong lòng hắn đã có suy đoán, nhưng vẫn còn một chút vướng bận, không thể nói cho Kỷ Viên.

Hắn bất động thanh sắc tới gần Kỷ Viên thêm vài bước, nhân lúc hắn không để ý liền vây hắn lại trong góc nhỏ, nói tiếp: “Có lẽ trộm thi thể cũng không chỉ là để chúng ta tra ra được miệng vết thương mà còn là muốn phòng người của Triệu gia.”

Nghe nói tử trạng của Triệu Dương rất thảm, có người phát hiện ra dưới chân núi Thừa Dương, Triệu Bất Thần thiếu chút nữa đã không thể kìm nén được, cuối cùng vẫn là Vân Vô Tụ giúp ông ta chôn cất thi thể.

Trên thi thể có gì? Những người đó lại là sợ Diệp Quân Trì phát hiện ra điều gì, sợ Triệu Bất Thần phát hiện ra điều gì?

Kỷ Viên suy tư một chút, không có kết quả, thở dài, có chút ghét bỏ hệ thống: “Ngươi sao lại vô dụng như vậy chứ, cũng không giúp ta tra cứu được thông tin gì cả.”

Hệ thống nói: “Tổng bộ chỉ cho ta tư liệu cơ bản của thế giới này, ta có thể làm gì bây giờ, ta cũng rất tuyệt vọng đây.”

Kỷ Viên nhịn không được lại nhíu mày, nguyên chủ rất tuấn tú, nhíu mày lại càng thêm tú khí, tựa như gặp phải chuyện gì đó đáng phải lo lắng, trên mặt là nét buồn phảng phất, làm người đau lòng. Diệp Quân Trì nhịn không được giơ tay ra vuốt phẳng nết nhăn cực nhỏ giữa mày hắn, thấp giọng nói: “Đừng nhíu mày, ta sẽ đau lòng. Giao hết cho ta đi, ngươi cứ chờ ta là được rồi.”

Kỷ Viên quay đầu tránh tay hắn, nhàn nhạt đáp: “Ngươi động tay động chân với ta hình như chưa bao giờ hỏi ý kiến của ta nhỉ.”

Diệp Quân Trì cười cười: “Vậy lần sau ta hỏi ý kiến của ngươi một chút vậy?”

Kỷ Viên bình đạm nhìn hắn.

Diệp Quân Trì cười hỏi: “A Viên, ta có thể hôn ngươi không?”

Hai chữ “Không thể” còn chưa ra khỏi miệng, Kỷ Viên đã bị đè gáy lại, Diệp Quân Trì chỉ nhẹ nhàng hôn lên môi hắn một chút, ngửi mùi hương thanh u, cười tới là xán lạn, “Ta hỏi ngươi rồi đấy.”

Kỷ Viên vừa xấu hổ vừa buồn bực, Hồi Trì trong tay vừa chuyển, chuôi kiếm đột nhiên chọc vào bụng Diệp Quân Trì.

Nụ cười tươi của Diệp Quân Trì biến mất trong nháy mắt, che bụng cong lưng, đứng thẳng cũng không xong, đến thở cũng có chút run rẩy miễn cưỡng, tựa như có hơi quá sức.

Kỷ Viên cũng không ngờ rằng một Ma tộc không ngờ đánh như vậy cũng không chịu nổi, vội thu Hồi Trì trở lại, do dự một lát, cũng không dìu hắn, mà còn lui lại về phía sau hai bước: “Đêm qua ngươi không nên độ linh lực cho ta.”

Thấy hắn trốn ra xa, Diệp Quân Trì bất đắc dĩ, miễn cưỡng đứng thẳng người, tựa như không thành vấn đề mà nói: “Không có gì đáng lo, vừa rồi chỉ là dọa ngươi thôi. Đồ không có lương tâm, không ngờ cũng không thèm tới đỡ ta một cái.”

Kỷ Viên cũng không rõ Diệp Quân Trì rốt cuộc là giả vờ hay là đau thật.

Hệ thống nói: “Chắc chắn là thật rồi, lão đại luôn bị ngươi chọc vào bụng chắc chắn là vô cùng ấm ức, còn không được tới ôm ôm hôn hôn an ủi một chút nữa chứ.”

Kỷ Viên lạnh lùng nói: “Cúc hoa bị rình rập cũng đâu phải là ngươi, đương nhiên là ngươi có thể nói mát được rồi.”

Hệ thống trầm mặc một chút, nhỏ giọng đáp: “Ta không có cúc hoa…”

Cuộc đối thoại kết thúc ở lời phân chia giống loài này của hệ thống, Kỷ Viên nhìn Diệp Quân Trì một lát, nghi vấn tới bên miệng lại buộc phải nuốt trôi xuống, rũ mắt, giọng nói bình đạm: “Ngày mai chính là ngày cuối cùng của Đại hội tiên kiếm, mười người đứng đầu có thể vào mật địa Giang gia, ngươi có thể đi theo cùng không?”

“Ngươi đi đâu ta cũng có thể đi cùng ngươi cả.” Ánh mắt thâm thúy của Diệp Quân Trì tựa như có ánh sáng lấp lánh, lập lòe ôn nhu, “Ta sao có thể yên tâm để ngươi một mình.”

Trái tim đột nhiên bị tấn công từng chút một, từ nhỏ tới lớn trừ mấy năm Kỷ Tư ở bên kia, đều là đơn độc một mình, Kỷ Viên cảm thấy hơi hoảng hốt, một suy nghĩ nhanh như chớp chui vào trong đầu, lại bị chính hắn bức phải xóa đi. Hắn gần như là hoảng loạn mà tránh thoát khỏi tầm mắt của Diệp Quân Trì, trong lòng cũng không biết là có tư vị gì, trong miệng cũng chua xót.

Sao có thể đi cùng ta tới mọi nơi cơ chứ.

Hắn sẽ rời khỏi thế giới này, đến lúc đó hắn sẽ lại trở về làm phú nhị đại sống mơ mơ màng ăn chơi trác táng, trốn trong bóng tối chờ cơ hội phản công Kỷ gia, mà Diệp Quân Trì… chỉ có thể là Ma quân của thế giới này mà thôi.

Chờ sau khi hắn đi rồi, Diệp Quân Trì có lẽ chẳng bao lâu sau là có thể quên hắn đi…

Nghĩ tới đây, Kỷ Viên nhịn không được mà hỏi hệ thống: “Sau khi ta rời đi rồi, cơ thể này sẽ thế nào?”

“Nguyên chủ đã đi đầu thai từ sớm, ngươi cũng đi rồi, đương nhiên nó sẽ biến thành một cái vỏ rỗng, hay còn gọi là thi thể, không được bao lâu sẽ hư thối rồi biến mất.”

“… Không thể tìm một linh hồn khác vào sống sao?”

Hệ thống xùy một tiếng: “Ngươi đang đùa gì vậy? Đến lúc đó có lẽ lão đại chỉ có thể ôm chầm lấy thi thể của ngươi mà khóc, không phải ngươi đã nói rằng ngươi thực sự quyết tâm rời khỏi đây sao, không động tâm với Diệp Quân Trì một chút nào cơ mà, vậy thì còn hỏi chuyện này để làm gì.”

Kỷ Viên dừng lại một lúc, thong thả mà cũng là trầm trầm ồ một tiếng, lúc này cũng không dám nhìn Diệp Quân Trì nữa.

Hắn âm thầm quyết định trong lòng, cho dù có thế nào, một khi tìm được hung thủ rồi phải rời xa Diệp Quân Trì. Tuy rằng Diệp Quân Trì đối với hắn tình cảm chưa chắc đã sâu nặng được bao nhiêu, nhưng tận mắt nhìn thấy hắn biến mất hóa hư không, có lẽ cũng sẽ không chịu nổi…

Hệ thống thở dài: “Ngươi thật là nhẫn tâm.”

Kỷ Viên không nói gì.

Đảo mắt đã tới ngày hôm sau, Đại hội tiên kiếm năm nay từ Liên minh chính đạo đổi thành Giang gia chủ trì, có một vài môn phái cách xa Giang gia, vì sợ Giang gia ám toán nên cũng không hề phái người tới, thế nên lúc này đây Đại hội tiên kiếm so với mấy năm vừa rồi mà nói, chất lượng kém hơn rất nhiều.

Mười người đứng đầu tỷ thí thế nào đều là do rút thăm quyết định, thông qua mấy ngày sàng chọn này, trên võ đài bằng đá bây giờ chỉ còn lại hai mươi người.

Kỷ Viên nhìn lướt qua, phát hiện có mấy khuôn mặt quen thuộc.

Kỷ gia có Kỷ Sơn và Kỷ Thâm, bên kia là Vân Thừa và Triệu Hà, bên cạnh là tên cặn bã crush cũ của Giang Diệu Diệu – Tôn Thời Ngọc.

Phát hiện ra ánh mắt đánh giá mình của Kỷ Viên, Tôn Thời Ngọc cười cười, ôn hòa, một bộ dáng khiêm khiêm quân tử.

Kỷ Viên nhìn tới ê cả răng, hắn tình nguyện đối mặt với tên tiểu nhân, cũng không muốn gặp phải ngụy quân tử. Có điều nếu rút thăm gặp phải Tôn Thời Ngọc, thực ra có thể suy xét tới chuyện tẩn cho hắn ta một trận giúp Giang Diệu Diệu hạ chút hỏa…

Nghĩ tới Giang Diệu Diệu, Kỷ Viên mới hoảng hốt phát hiện ra đã lâu lắm rồi không gặp nàng.

Trận quyết chiến hôm nay hấp dẫn nhiều sự chú ý, gia chủ Giang gia đã nhiều ngày không thấy xuất hiện cũng dắt Giang phu nhân và con gái yêu xuất hiện trên đài cao.

Kỷ Viên lại quay đầu nhìn sang bên kia vài lần, lưng bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo, hắn quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Kỷ Sơn đang nhếch mép cười với mình, cười tới âm trầm.

Hắn làm khẩu hình, sau khi thấy rõ Kỷ Viên không khỏi nhíu mày.

Kỷ Sơn nói: Hôm nay, ma đầu nhất định phải chết, không còn gì phải nghi ngờ.

Hắn hãi hùng khiếp vía, theo phản xạ đưa mắt tìm kiếm khắp mọi nơi. Diệp Quân Trì cũng theo tới, đang giấu mình ở một góc nào đó nhìn hắn.

Không hiểu vì sao, nhìn thấy khẩu hình của Kỷ Sơn xong, trong lòng Kỷ Viên bỗng sinh ra một dự cảm cực kỳ bất an, muốn tới chỗ Diệp Quân Trì, bảo hắn rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện