Người đột nhiên xuất hiện chính là Giang Diệu Diệu đã lâu không thấy.

Kỷ Viên ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Giang Diệu Diệu, luôn cảm thấy vẻ mặt của đứa nhỏ này có chút kỳ quái, ánh mắt trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào hắn, tựa như đang chột dạ.

Diệp Quân Trì bất động thanh sắc nuốt lời suýt ra khỏi miệng xuống yết hầu, buông Kỷ Viên ra, khóe miệng mang theo nụ cười ngoài cười nhưng trong không cười: “Cuối cùng cũng tới rồi, đã sắp xếp cho mẹ cô xong chưa?”

Giang Diệu Diệu điều chỉnh lại trong chốc lát, lại khôi phục sự lanh lẹ và hào phóng thoải mái trước kia, chỉ là vẫn không dám nhìn thẳng vào Kỷ Viên, gật đầu nói: “Cữu cữu kia của ta tàn nhẫn độc ác, sẽ không bận tâm tới tình nghĩa huynh muội, chuyện ta làm nếu lão biết được, mẹ ta không thể không chịu tội, nhân lúc lão ta vẫn còn chưa nhận ra, nên chuẩn bị cẩn thận.”

Giang Diệu Diệu đã làm gì? Ngay cả cho dù Giang Tuyết Tùng có biết Giang Diệu Diệu điều tra mình, hẳn là cũng sẽ không tức giận tới mức làm liên lụy tới em gái ruột của mình chứ? Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Giang Diệu Diệu, Kỷ Viên suy nghĩ một lát, trong lòng bỗng dâng lên một suy đoán kì quái. Hắn cũng không nhịn xuống, mà nhàn nhạt hỏi: “Cô đã sớm cảm thấy Giang gia chủ không bình thường?”

Giang Diệu Diệu nghiêng đầu, không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nói: “Thật xin lỗi.”

Quả là như vậy.

Suy đoán vốn mơ hồ trong lòng trở thành sự thật, Kỷ Viên không nhịn được mà thở dài, thật không ngờ rằng Giang Diệu Diệu còn thông minh, âm trầm hơn cả trong suy nghĩ của hắn.

Tiếp đó cũng không cần Kỷ Viên phỏng đoán gì thêm, Giang Diệu Diệu trực tiếp hào phóng ngả bài: “Năm đó đại cữu… Giang Tuyết Tùng đưa thi thể của cha ta về, mẹ ta liền biết ngay hung thủ là ai. Mấy năm đó Giang Tuyết Tùng trở nên rất kì quái, tựa như có bí mật nào đó không thể cho ai biết, bị cha ta không cẩn thận nhìn thấy, cha ta cũng về nói với mẹ ta, ta nghĩ lão hạ độc thủ với cha ta, chính là bởi do cha ta đã biết bí mật của lão.”

Diệp Quân Trì lặng lẽ kéo tay Kỷ Viên, ống tay áo rộng thùng thình che đi bàn tay của hai người, hắn có thể không chút kiêng nể vuốt ve những ngón tay mảnh khảnh kia, lại bị véo mạnh một cái.

Cảm giác đau đớn truyền tới, nụ cười của Diệp Quân Trì lại trở nên thật lòng hơn nhiều: “Bí mật gì?”

“Ta không biết, mẹ ta không nói cho ta” Giang Diệu Diệu bị nụ cười của hắn làm cho lạnh cả người, cẩn thận lui về phía sau vài bước, lắc đầu: “Mấy năm nay lão càng lúc càng kì quái, đôi khi sẽ đưa vài đứa trẻ lạ mặt về nhà, ngày hôm sau những đứa bé đó đã không thấy tăm hơi đâu nữa, ta chắc chắn đó không phải là chuyện gì tốt lành, nhưng lão có quyền uy tối cao ở Giang gia, không ai dám phản kháng, cũng không có ai dám nói xấu lão. Mẹ ta đã thử thăm dò, tiếp xúc với lão vài lần, khi về có nói với ta ‘đại cữu cữu đã thay đổi rồi, huynh ấy đã quên mất bản thân mình là ai’.”

“Thế nên, vì báo thù, mà hai người vẫn luôn chờ cơ hội, đúng lúc ta xuất hiện, thế nên hai người liền tới tìm ta, lợi dụng ta?” Diệp Quân Trì sờ sờ cằm, tựa như có suy tư gì đó mà nhìn Giang Diệu Diệu.

Cô nương này quả là gan dạ, hai người cô nhi quả phụ trong tình cảnh như vậy, cũng dám tính kế hắn.

Diệp Quân Trì nói trắng ra, ngay cả Giang Diệu Diệu đã luyện được da mặt dày nhiều năm, dày như tường thành, cũng hơi ngượng ngùng, xấu hổ gãi đầu: “… Chuyện này không phải là do đã được nghe đại danh của Ma quân từ lâu rồi sao, chúng ta cũng không phải là cố ý.”

Diệp Quân Trì cũng không quá để tâm, gật đầu nói: “Ừ, kế tính cũng rất tốt.”

Giang Diệu Diệu càng quẫn bách: “Tóm lại ta và mẹ ta không hề có ác ý… Nghe chuyện của huynh và A Viên xong, ta phát hiện Giang Tuyết Tùng cực kì để tâm tới chuyện này, may mà lão ta cực kì khinh thường ta và mẹ ta, nên không đề phòng gì, ta dùng một linh điểu nhỏ giám sát lão, phát hiện có một đêm lão nói chuyện với một người mặc đồ đen toàn thân. Linh điểu thông minh, trở về vẽ tên của huynh ra, ta liền đoán chuyện này chắc chắn còn có huyền cơ gì khác, nói không chừng là có người giá họa cho hai người, hơn nữa lão còn có quan hệ gì đó với những người kia. Thế nên…”

“Cô thả kim tàm vào mộ của Triệu Dương.”

Giang Diệu Diệu cúi gằm mặt.

Nếu chỉ lừa một mình Diệp Quân Trì, nàng sẽ không có cảm giác áy náy, nhưng lừa cả Kỷ Viên thì lại khác. Khi nàng còn bé đã từng gặp Kỷ Viên, rất đồng cảm với đứa nhỏ vừa mới sinh ra đã không còn mẹ, thoạt nhìn thanh lãnh cô tịch này.

Nghĩ tới chuyện người ta đã thảm như vậy rồi, bị hãm hại tới mức có nhà cũng không thể về, nàng lại còn lợi dụng người ta, cho dù Kỷ Viên không tỏ ra tức giận hay thất vọng, nàng vẫn cảm thấy rất không thoải mái.

Diệp Quân Trì cười như không cười mà nói: “Không sao, còn phải đa tạ cô giúp chúng ta tra ra manh mối này. Ta chỉ là có chút tò mò, một mình cô làm sao có thể trộm được kim tàm của Giang Tuyết Tùng, rồi lại lén tới Triệu gia thả vào?”

“… Bởi vì kia không phải là kim tàm của Giang Tuyết Tùng.” Giang Diệu Diệu hít sâu một hơi, lại ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời nhìn Diệp Quân Trì chằm chằm, bình tĩnh nói: “Là kim tàm ta và mẹ cùng nhau luyện ra, ta cũng không lẻn vào Triệu gia, chỉ cần cầm trùng mẹ, ở khoảng cách nhất định, ta có thể lệnh cho kim tàm lén bò vào trong mộ của Triệu Dương… Chỉ là ta không ngờ rằng thi thể của Triệu Dương lại bị người mang đi. Hừ, loại người thối nát, chết rồi cũng không được an ổn.”

Theo lời của Giang Diệu Diệu, âm thanh cũng an tĩnh lại, gió thu lạnh lẽo, lá cây bị thổi rơi xuống dưới, Kỷ Viên cũng vô thức run lên theo.

Lượng thông tin trong lời của Giang Diệu Diệu quá lớn, hắn cũng cần phải tiêu hóa một cách nghiêm túc.

Còn chưa tiêu hóa xong, Diệp Quân Trì đầu cũng chẳng thèm nghiêng một chút bỗng rụt tay lại, cởi áo khoác ngoài choàng lên người hắn.

Kỷ Viên quả thực có hơi lạnh, lại không thể tiếp nhận nổi việc Diệp Quân Trì chăm sóc mình cứ như chăm sóc mấy em gái, đặc biệt là khi còn có một em gái thật sự đang ở đây. Hắn lặng lẽ thò tay muốn kéo áo xuống, Diệp Quân Trì liền nhìn về phía hắn, ánh mắt mang ý cười, ngữ khí lại nghiêm túc: “A Viên còn nhớ rõ chứ, cự tuyệt một lần, ta sẽ…”

“Câm miệng.” Kỷ Viên mặt không cảm xúc kéo chặt chiếc áo ngoài đang tản ra mùi hương tùng nhàn nhạt, làm lơ ánh mắt kì dị nhìn qua của Giang Diệu Diệu, cúi đầu tiếp tục tiêu hóa tin tức.

Một lúc lâu sau, hắn cảm thán nói: “Hệ thống, sức mạnh của mấy em gái thật đúng là không thể khinh thường…”

Hệ thống vô cùng đồng ý với hắn: “Giang Diệu Diệu quả là rất thông minh, đoán được ngươi và lão đại sẽ đi kiểm tra thi thể, nên thả kim tàm vào trong trước, ta đoán người loan tin các ngươi muốn vào nam cũng là nàng… lần đó các ngươi hẳn không phải là gặp gỡ do ngẫu nhiên, chắc hẳn là nàng muốn xác nhận xem các ngươi rốt cuộc có tới Tấn Hà không nên mới ở đó đợi sẵn. Chị họ ngươi thật lợi hại, hai mẹ con họ vì báo thù mà lại giúp đỡ các ngươi được nhiều đến vậy.”

Kỷ Viên hơi mấp máy môi trầm tư, nói như vậy, địa điểm Đại hội tiên kiếm đột nhiên bị sửa thành Tấn Hà có thể cũng có khúc mắc… Có thể lập tức xác định Giang Tuyết Tùng chính là người bên phe những kẻ kia, hơn nữa mục đích đã quá rõ ràng. Mấy nghìn tu sĩ tụ hội, hẳn không phải là mượn những tu sĩ này để diệt Diệp Quân Trì, mà là để hiếp bức hắn… dù sao cũng là tận mấy nghìn tu sĩ, cho dù có là Diệp Quân Trì cũng sẽ ăn không tiêu.

Giang Diệu Diệu có chút không được tự nhiên, do dự nhìn về phía Kỷ Viên, ánh mắt hàm chứa cảm giác áy náy: “… Thật xin lỗi, ta không hề cố ý.”

Kỷ Viên lắc đầu. Oán giận Giang Diệu Diệu tính kế hai người, không bằng nên cảm ơn Giang Diệu Diệu có tâm trợ giúp, nếu không hắn và lão đại không biết phải tới bao giờ mới có thể bắt được cái đuôi của kẻ đang núp trong bóng tối hãm hại họ.

Diệp Quân Trì cân nhắc một chút, gật đầu, nhàn nhạt nói: “Mà cô không chạy đi tị nạn đi, còn về làm gì? Giang Tuyết Tùng đã hoài nghi cô rồi, cô còn dám trở về, chỉ để nói cho ta và A Viên biết những chuyện này?”

“Là do ta dẫn hai người tới Tấn Hà này” Sắc mặt Giang Diệu Diệu lập tức trở nên nghiêm túc, “Ta phải chịu trách nhiệm. Nghe ta, đừng để A Viên tiếp tục tham gia Đại hội tiên kiếm, quá nguy hiểm, Giang Tuyết Tùng chắc chắn sẽ hãm hại những người có liên quan với hai người, vào mật địa muốn thể nào cũng có thể đối phó được với A Viên. Mấy năm nay ta giả ngây giả dại, lão cũng không để ý đến ta lắm, ta liền nhân lúc đó gom nhặt lại vài chuyện lão làm ít người biết, chuẩn bị tới khi Đại hội tiên kiếm kết thúc sẽ loan tin ra, đến lúc đó chuyện lão làm sẽ bị toàn bộ các tu sĩ biết hết, hai người cũng có thể tẩy trắng tội danh…”

Nghe tới đây, Kỷ Viên không nhịn được mà lắc đầu trong lòng.

Giang Diệu Diệu suy nghĩ quá đơn giản, nếu Giang Tuyết Tùng thật sự có quan hệ với người kia, đâu dễ lật đổ ông ta dễ như vậy được, còn phải tìm hiểu nguồn gốc, bắt được kẻ chủ chốt đứng sau màn… làm như vậy có khả năng cao Giang Diệu Diệu sẽ biến thành chuột chạy qua đường, thanh danh của hắn và Diệp Quân Trì sẽ lại còn bị hạ thấp thêm một bậc nữa.

Lại nói lão đại là muốn Giang Tuyết Tùng làm ba ba chui đầu vào rọ, lâm trận bỏ chạy mất cũng không ổn.

Nghe thấy lời chối từ của Diệp Quân Trì, Giang Diệu Diệu cũng không nhịn, buột miệng thốt lên: “A Viên bị thương huynh cũng không đau lòng?”

Cơ tình đơn phương đột nhiên bị vạch trần, Kỷ Viên mặt không cảm xúc quay đầu.

Giang Diệu Diệu, cô đúng là một cô gái đáng sợ có thể nhìn thấu toàn bộ mọi chuyện…

Diệp Quân Trì sửng sốt, sau đó cười kéo Kỷ Viên vào trong ngực mà ôm, không chút e dè hôn lên đỉnh đầu hắn, ngữ khí vững vàng: “Ta sẽ không để A Viên bị thương. Cô nếu muốn hỗ trợ thật sự, không bằng nói cho chúng ta biết một chút về mật địa của Giang gia. Những chuyện về Giang Tuyết Tùng cô cũng đừng loan ra vội, chờ tới thời cơ thích hợp rồi hãy loan.”

Giang Diệu Diệu cắn chặt răng: “Đây chính là thời cơ tốt nhất! Mấy nghìn tu sĩ đều tụ hội lại đây, một khi loan tin ra, Giang Tuyết Tùng sẽ thân bại danh liệt!”

“Cô chắc chắn những thứ cô nắm trong tay có thể hạ bệ Giang Tuyết Tùng?” Giọng nói Diệp Quân Trì đột nhiên lạnh xuống, “Cho dù cô thật sự làm Giang Tuyết Tùng thân bại danh liệt được thì đã sao? Kẻ giấu sau màn hẳn là sẽ không để ý tới chuyện vặt vãnh này, thậm chí còn thêm dầu vào lửa, hắt hết nước bẩn lên người Giang Tuyết Tùng. Thù của cô được báo rồi, nhưng A Viên thì sao?”

Giọng nói của hắn rõ ràng không nghiêm khắc, nói chuyện thậm chí còn bình tĩnh lãnh đạm, Giang Diệu Diệu nghe vào lại thấy căng thẳng trong lòng, rợn tóc gáy, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Diệp Quân Trì, mơ hồ cảm nhận được lệ khí sắc nhọn nơi đáy mắt, nàng lúc này mới hoảng hốt nhớ ra trước mặt mình chính là Ma quân âm tình bất định, phát rồ khủng bố trong lời đồn.

Diệp Quân Trì quá mức dung túng và ôn hòa trước mặt Kỷ Viên, tựa như chỉ sợ nanh vuốt mình lộ ra sẽ dọa hắn sợ, dần dà, ngay cả Giang Diệu Diệu cũng quên mất hắn là ai.

Giang Diệu Diệu cứng đờ mất một lúc, hổ thẹn cúi đầu: “Ta không thể chắc chắn… xin lỗi, ta đã quá nóng vội.”

Chờ đợi đã mười mấy năm, mắt thấy thù sắp được báo, nhất thời kích động tới quên cả phán đoán cũng là chuyện thường tình.

Diệp Quân Trì khẽ gật đầu, không màng tới việc người trong lòng đang giãy giụa, tựa như một con mèo bự cọ cọ mái tóc đen nhánh của Kỷ Viên, lúc này mới thu hồi khí thế bức người, buông Kỷ Viên ra.

“Thù của cô có thể báo, oán giữa ta, A Viên và những kẻ đó cũng có thể giải quyết, về chăm sóc cho mẹ cô đi, tạm thời đừng lộ diện, Giang Tuyết Tùng có thể sẽ còn tác oai tác quái thêm một thời gian nữa.” Hắn chậm rãi nói xong, ngẩng đầu nhìn sắc trời, “Cũng tới lúc về rồi, A Viên, đi thôi.”

Kỷ Viên quay đầu lại nhìn Giang Diệu Diệu đang mấp máy môi, nghĩ xem bây giờ nguyên chủ nên làm gì mới không bị OOC, nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: “Thay ta vấn an dì.”

Giang Diệu Diệu sửng sốt, một lúc lâu sau mới kịp phản ứng lại, vừa mừng vừa sợ gật đầu thật mạnh.

Lúc này Kỷ Viên mới theo Diệp Quân Trì đi tới võ đài đá bên kia.

Hai người đều ôm tâm sự trong lòng, không nói gì, cho đến khi mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào, Diệp Quân Trì mới đè Kỷ Viên lại, ôm lấy hắn từ sau lưng, thấp giọng nói: “Ta không thể xuất hiện, nhưng ta vẫn muốn ở bên cạnh ngươi. A Viên, chờ chuyện Giang gia bên này tạm ổn định rồi, ta nói chuyện của ta cho ngươi nghe, có được không?”

Kỷ Viên giật giật môi, gần như đã nói một tiếng “Được” ra, rồi lại cắn chặt răng nuốt chữ kia lại, chỉ trầm mặc coi như đáp lại.

Diệp Quân Trì nói: “A Viên, ngươi thật quá vô tình.”

Kỷ Viên lạnh mặt đáp: “Ồ.”

Sau lưng vang lên tiếng thở dài thật dài: “Ôm ngươi thật sự rất ấm áp, nhiều năm như vậy rồi ta vẫn chưa từng được cảm nhận cảm giác ấm áp tới vậy… A Viên, ngươi muốn ta phải làm thế nào đây?”

Da đầu Kỷ Viên tê dại, sợ hãi lại cảm thấy bản thân tuyệt đối không thể đáp lại, càng không thể sa vào sự ôn nhu của Diệp Quân Trì.

Hắn trầm mặc một lát, giọng nói lạnh lùng: “Ta muốn ngươi buông ta ra.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện