Người nọ trầm giọng cười một tiếng, âm thanh quái dị, cũng không trả lời, trường kiếm đen hung hăng đâm về phía Kỷ Viên, Diệp Quân Trì nhíu mày, Hồi Trì chắn trước mặt, ngăn kiếm này lại, hắn nhấc chân đá một cái, kẻ áo đen kia cũng không đứng đó chịu đòn, bay lên trên không lộn nhào, trở lại bên cạnh Giang Tuyết Tùng.
Giang Tuyết Tùng thấp giọng nói mấy câu với kẻ áo đen kia, vẻ mặt lại có vài phần sợ hãi và cung kính.
Kỷ Viên chưa kịp nhìn kĩ, đã bị Diệp Quân Trì thả xuống mặt đất.
“Người này có chút khó giải quyết…” Diệp Quân Trì xoa đầu Kỷ Viên, ánh mắt phức tạp. Hồi Trì ra khỏi vỏ ba tấc, hắn thuận thế dùng ngón cái lướt trên kiếm phong một đường, nhanh chóng dùng máu vẽ một trận pháp xung quanh Kỷ Viên, bao vây hắn lại.
“Ngươi…” Kỷ Viên há miệng thở dốc, không biết nên nói gì. Lần trước đối đầu với mấy trăm tu sĩ, Diệp Quân Trì vẫn có thể thong dong ôm hắn du tẩu giữa một đám tu sĩ, lần này lại không thể thong dong như vậy, hơn nữa Giang Tuyết Tùng còn nhắc tới nhược điểm của Diệp Quân Trì.
“Ngoan, đợi trong trận pháp, không ai có thể làm ngươi bị thương được đâu.” Diệp Quân Trì chậm rãi miết ngón tay lên má Kỷ Viên, cười, “Sao vậy? Sợ à?”
Kỷ Viên trầm mặc một chút, xoay tay cầm lấy tay Diệp Quân Trì, coi nhẹ sự bất an ghê gớm trong lòng, thấp giọng nói: “Nếu hôm nay ngươi chết, ta sẽ rời đi.”
Diệp Quân Trì sửng sốt, theo trực giác, hắn cảm thấy Kỷ Viên nói “rời đi” không phải là hắn muốn rời khỏi nơi này tới một chỗ nào đó, căng thẳng trong lòng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán hắn: “Vậy thật không khéo, ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới chuyện rời đi.”
Kẻ áo đen bên kia đã nói chuyện với Giang Tuyết Tùng xong, nhàn tản cầm trường kiếm màu đen đi tới, giọng nói bị biến đổi, nghe không ra âm điệu thực sự: “Nói xong di ngôn rồi hả?”
Diệp Quân Trì xoa đầu Kỷ Viên, xoay người nhìn người nọ, sắc mặt lạnh băng: “Hà tất phải che che giấu giấu, mượn cơ thể của một tiểu bối để tới đây.”
“Ta cũng đâu giống ngươi.” Người nọ nhanh chóng bấm thủ quyết, kiếm đen trong tay gã run lên, tự động bay về phía chỗ Diệp Quân Trì.
Khi khoảng cách chỉ còn lại chút xíu, Diệp Quân Trì lại lần nữa rút Hồi Trì đã lâu không được sử dụng ra, lưỡi kiếm tỏa ra huỳnh quang màu xanh đối lập rõ ràng với thanh kiếm đen kia, khi bay đi tựa như một bóng trăng mờ ảo.
Hai bên va vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy, bên trên tiên kiếm đánh nhau, hai người phía dưới cũng lao vào nhau, linh lực nhàn nhạt màu đỏ tựa máu tản ra, không ngừng nổ tung theo thuật pháp va vào nhau, làm đất đá bay cao lên tận ba thước, cây cối hoa cỏ xung quanh đều bị tàn phá tới thương tích đầy mình, cát bắn đá bay, tối cả trời đất.
Kẻ kia cười ha ha: “Thật là buồn cười, một tên Ma đầu, lại cầm tiên kiếm trừ ma diệt tà.”
Diệp Quân Trì cười lạnh một tiếng, xuống tay tàn nhẫn không chút lưu tình, sắc mặt đạm mạc: “Đó là bởi để diệt trừ các ngươi, nên nó mới ở trong tay ta.”
Tim Kỷ Viên nhảy vọt lên tới tận họng.
Hệ thống quan sát thế cục một chút, an ủi: “Đừng lo, gã áo đen kia không đánh lại được lão đại, vẫn luôn bị lão đại chiếm ưu thế mà tấn công.”
Kỷ Viên nói: “Đó là lão đại nhà ta, ta có thể không lo lắng sao.”
Hệ thống trong lúc vô tình bị đút cho một mồm thức ăn chó, xì một tiếng khinh miệt: “Phắn.”
Kỷ Viên cẩn thận quan sát một lúc, phát hiện kẻ áo đen quả là đã xuống thế hạ phong, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, ngồi xếp bằng dưới đất, suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy có chút không ổn.
Đánh không lại còn chạy ra làm gì? Chỉ bởi mạnh miệng? Giang Tuyết Tùng và người sau lưng ông ta nhàm chán tới vậy sao? Đúng rồi! Giang Tuyết Tùng!
Từ khi Diệp Quân Trì và kẻ áo đen giao thủ với nhau, Kỷ Viên liền không để ý tới Giang Tuyết Tùng và Triệu Bất Thần bên kia, bây giờ vừa nhớ tới, trong lòng lập tức lộp bộp một tiếng.
Hai người kia cũng không yếu, hợp tác gia nhập vào cuộc chiến tuyệt đối có thể gây bất lợi cho Diệp Quân Trì, nhưng lâu như vậy rồi mà vẫn chưa ra tay, vì sao lại như vậy?
Hắn lia mắt nhìn về phía vừa rồi Giang Tuyết Tùng và Triệu Bất Thần đứng, đúng lúc nhìn thấy Giang Tuyết Tùng lấy một lá cờ nhỏ ra từ trong ngực.
Có vẻ như cảm nhận được ánh mắt của Kỷ Viên, Giang Tuyết Tùng nhàn nhạt nhìn lại, đối mắt với hắn một lát, sau đó lại cười cười, mấp máy môi tạo thành khẩu hình.
“Tới lúc rồi.”
Kỷ Viên trợn to mắt, nháy mắt lạnh lẽo toàn thân, không quan tâm tới OOC gì nữa, hét to: “Diệp Quân Trì! Mau rời khỏi đây!”
Hai người đang đánh nhau cùng khựng lại một lúc, Diệp Quân Trì không quay đầu lại, kẻ áo đen kia lại giật giật, dùng mũi kiếm màu đen như đang khiêu khích mà chỉ chỉ Kỷ Viên.
Trong lúc hoảng hốt, Kỷ Viên tựa như nhìn thấy đồ án hình mây nho nhỏ trên chuôi kiếm, có chút quen mắt, nhất thời lại không nhớ ra nổi đã từng nhìn thấy ở đâu.
Đá văng kẻ áo đen bằng một chân, lúc này Diệp Quân Trì mới nhìn về phía Kỷ Viên, không cần hắn nói thêm bất cứ điều gì, ánh mắt lại rơi xuống cờ nhỏ trong tay Giang Tuyết Tùng.
Đó là một lá cờ đỏ như máu, tựa như thực sự dùng máu để nhuộm vậy, từ xa cũng có thể ngửi được một mùi máu tanh tưởi làm người ta buồn nôn.
Đồng tử Diệp Quân Trì co rụt lại, muốn rời khỏi ngay lập tức, kẻ áo đen lại cuốn lấy, gắt gao níu kéo hắn tại chỗ.
Giang Tuyết Tùng nhân cơ hội này vẫy lá cờ trong tay, thoáng chốc mây đen vần vũ, bầu trời vốn đã đen càng trở nên u ám trong nháy mắt, ngay cả cảnh tượng bốn phía cũng đã bị huyết sắc bao phủ, liếc mắt nhìn không tới điểm cuối. Bốn phương tám hướng đều có tiếng kêu khóc nỉ non, tựa như vong hồn vẫn chưa an giấc ngàn thu đang khóc lóc kể lể chuyện gì đó, thê lương, làm người sởn tóc gáy.
Kỷ Viên nghiến răng nghiến lợi.
Kẻ áo đen này tới chỉ để kéo dài thời gian!
Đây là thứ gì vậy? Huyễn trận? Giang Tuyết Tùng đang làm trò quỷ gì vậy?
Rất nhanh sau đó, Kỷ Viên liền biết trò quỷ mà Giang Tuyết Tùng bày ra là gì.
Diệp Quân Trì động tác vốn nhanh nhạy lại biến hóa càn khôn trong nháy mắt, cơ thể trở nên chậm chạm, trực tiếp bị kẻ áo đen kia phẩy tay một cái một chưởng đập vào bụng, lại bị một cước đá bay ra xa mấy trượng. Kiếm quang của Hồi Trì trên bầu trời cũng trở nên ảm đạm, đong đưa một lúc rồi leng keng một tiếng rơi xuống mặt đất.
Kẻ áo đen lắc lắc cái tay đầy máu, cười rộ lên cổ quái.
Hô hấp của Kỷ Viên cứng lại, trước mắt như xuất hiện hình ảnh Kỷ Tư chết ngay trước mắt hắn của kiếp trước.
Cậu vì hắn mà chắn mấy phát súng, rồi lại đẩy hắn ra, bị xe đâm bay ra xa.
Lúc này bóng hình Diệp Quân Trì như trùng khít với Kỷ Tư.
Trái tim co rút đau đớn kịch liệt, cơ thể Kỷ Viên run rẩy không ngừng, đang định bất chấp tất cả mà lao ra, Diệp Quân Trì lại chậm rãi ngồi dậy, nghiêng đầu qua, trừng mắt với hắn.
Kỷ Viên khựng lại, nhíu mày nhìn hắn, hắn lại rời mắt đi, không chút để ý lỗ thủng chảy máu trên bụng, chà lau vết máu trên môi, nhàn nhạt nói: “Hóa ra là dùng cách này, ngươi có vẻ không phải là tới để giết ta.”
Kẻ áo đen cười âm u ra thành tiếng: “Không, ta muốn giết ngươi, có điều bây giờ ngươi vẫn chưa thể chết được. Trận pháp này ngươi có thấy quen không? Mười ba năm trước, ngươi chính là dùng trận pháp này để nhốt tôn thượng… Hừ, uổng công tôn thượng đối tốt với ngươi như vậy, luôn muốn bồi dưỡng ngươi thành Ma tôn đời sau, loại vô ơn ăn cây táo rào cây sung như ngươi cũng chỉ có vậy mà thôi.”
Diệp Quân Trì sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn bình tĩnh như trước: “Trận pháp này đã bị cải biến?”
“Đương nhiên.” Kẻ áo đen cũng không vội, chậm rãi nói, “Khóa hồn trận có thể áp chế ma công của ngươi và tôn thượng tu hành, có điều cái loại không ra người cũng chẳng phải ma như ngươi, sau khi vào trận, một chút linh lực cũng sẽ không còn.”
“Đây là nhược điểm trí mạng mà các ngươi nói?” Diệp Quân Trì nhìn về phía Giang Tuyết Tùng, trên mặt hiện lên ý cười châm chọc nhè nhẹ.
Giang Tuyết Tùng nhíu nhíu mày, bị Diệp Quân Trì nhìn tới thực không thoải mái.
Bên kia Triệu Bất Thần cũng không hiểu gì: “Sao lại thành ra thế này? Giang Tuyết Tùng, ngươi dùng trận pháp của Ma tộc? Người kia cũng là Ma tộc? Ngươi sao có thể cấu kết với Ma tộc?!”
Giang Tuyết Tùng không kiên nhẫn mà lạnh lùng trừng ông ta một cái: “Câm miệng. Nếu không phải đại nhân có lệnh, ngươi đã chết từ lâu rồi. Ma đầu này bây giờ trên người không có một chút linh lực nào, ngươi muốn phát tiết thế nào cũng được, chỉ cần giữ lại mạng.”
Triệu Bất Thần nhíu mày, nhìn kẻ thù bị kẻ áo đen gạt ngã xuống đất, nhiệt huyết sôi trào cũng không thèm để ý tới những lời nói ác độc của Giang Tuyết Tùng, bước nhanh tới bên cạnh Diệp Quân Trì. Kẻ áo đen kia khoanh tay lùi ra sau, một bộ dáng xem kịch vui.
“Diệp Quân Trì, ngươi cũng có ngày hôm nay?” Triệu Bất Thần nở nụ cười dữ tợn, hung hăng dùng chân giẫm lên ngực Diệp Quân Trì, chân nghiến xuống ngực hắn cực mạnh.
Diệp Quân Trì nhíu mày, sắc mặt tái nhợt đi thêm vài phần, khóe miệng đã tràn ra máu tươi.
Kỷ Viên đã đỏ cả mắt, giọng nói run run: “Hệ thống… hắn bị sao vậy?”
Hệ thống kiểm tra một chút rồi mới đáp: “Xương sườn bị gãy vụn, bụng bị vỡ ra một vết thương rất to.”
Mắt thấy Triệu Bất Thần lại định tiếp tục, Kỷ Viên cuối cùng cũng không chịu nổi mà chạy ra khỏi phạm vi của trận pháp Diệp Quân Trì vẽ, còn chưa chạy tới cạnh Diệp Quân Trì, kẻ áo đen kia không biết đã nhảy tới trước mặt hắn từ khi nào, giọng nói nhàn nhạt: “Tiểu huynh đệ đây muốn đi đâu vậy?”
Ngực đột nhiên có cảm giác đau đớn như bị xé rách, Kỷ Viên đau đến mức suýt ngất, tận tới lúc bịch một cái rơi xuống đất, ý thức mới khôi phục trở lại, gian nan thở hổn hển, khạc ra một búng máu: “… Ngọa tào, đã xảy ra chuyện gì?”
Hệ thống cảm thông nói: “Ngươi bị đá bay, có điều kẻ áo đen kia vẫn xuống chân lưu tình, bằng không bây giờ nội tạng ngươi đã vỡ ra hết, chết luôn rồi.”
Kỷ Viên ngẩng đầu lên nhìn Triệu Bất Thần cách đó không xa đang cười to điên cuồng, hai mắt đỏ tươi phát tiết sự tức giận và hận ý, hắn gần như không dám nhìn Diệp Quân Trì, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, hắn miễn cưỡng bò dậy, không ngờ lại phát hiện Hồi Trì đang ở ngay bên cạnh hắn.
Kẻ áo đen kia…?
Chỉ ngơ ngẩn trong chớp mất, Kỷ Viên cầm Hồi Trì lên, dồn linh lực không được nhiều nhặn gì cho lắm trong cơ thể, lẩm nhẩm khẩu quyết mà hệ thống đã dạy cho hắn trước đây.
Kẻ áo đen trở lại cạnh Triệu Bất Thần vẫn luôn âm thầm để ý tới Kỷ Viên, không ngờ chỉ trong chớp mắt, bóng dáng hắn đã biến mất trong tầm mắt, tìm khắp nơi cũng không thấy đâu nữa.
Gã quay đầu nhìn về phía Giang Tuyết Tùng, bên tai bỗng có tiếng gió nhẹ lướt qua, chưa kịp nghĩ nhiều, kiếm gã đã quơ tới giữa lưng Triệu Bất Thần, ngay sau đó là tiếng va chạm “keng” của binh khí.
Kỷ Viên đột nhiên xuất hiện sau lưng Triệu Bất Thần, một kiếm này đâm vừa hung hiểm lại tàn nhẫn, gần như là dùng hết toàn bộ sức lực của hắn, Hồi Trì sượt qua thân kiếm đen kia, đâm vào lưng Triệu Bất Thần.
Triệu Bất Thần bị đau, đang định dùng linh lực đẩy Kỷ Viên ra, cơ thể bỗng tê rần, không thể động đậy.
Kỷ Viên mặt không cảm xúc rút kiếm ra, cũng không thèm liếc mắt nhìn kẻ áo đen kia tới một cái, nửa quỳ trên mặt đất, cúi xuống cẩn thận ôm Diệp Quân Trì vào trong lòng, giọng nói lạnh lùng: “Ta đã quét độc dược trên lưỡi kiếm, trong vòng một nén hương nếu không có giải dược, Triệu Bất Thần chắc chắn sẽ chết. Giang Tuyết Tùng, ngươi không muốn vì Triệu Bất Thần chết ở địa bàn của ngươi mà chuốc lấy phiền phức chứ?”
Giang Tuyết Tùng kinh ngạc, nghe vậy, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi nên lo tới chuyện nếu Triệu Bất Thần chết, bao nhiêu lâu sau thế nhân sẽ biết là ma đầu Diệp Quân Trì phát rồ giết Triệu gia chủ thì hơn.”
Nói ra những lời này xong, ông ta lại không dám để mặc cho Triệu Bất Thần chết thật, vội vã tới bên người Triệu Bất Thần, ngẩng đầu liếc nhìn kẻ mặc áo đen kia, khẽ cắn môi lấy một viên thuốc ánh vàng rực rỡ ra nhét vào trong miệng Triệu Bất Thần.
Dù sao Diệp Quân Trì và Kỷ Viên cũng đều đang ở trong trận pháp này, chỉ cần trận pháp chưa được phá giải, linh lực Diệp Quân Trì cạn kiệt, còn lại một Kỷ Viên cũng là vô dụng, giải quyết sẽ thật dễ dàng.
Kỷ Viên cũng không rảnh mà suy đoán xem họ đang nghĩ gì, làm gì, hắn run rẩy ôm Diệp Quân Trì, không đành lòng nhìn những vết thương to to nhỏ nhỏ trên người hắn, nhẹ giọng gọi: “Diệp Quân Trì?”
Diệp Quân Trì nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt như tuyết, tựa như đã hôn mê, nghe thấy giọng nói quen thuộc, mới miễn cưỡng mở mắt ra, trong mắt lộ ra sự trách cứ: “… Đã bảo ngươi ở yên trong trận pháp rồi mà.”
Đối diện với ánh mắt của hắn, Kỷ Viên muốn nói cũng không nói nên lời, mắt không nhịn được mà nóng lên, suýt chút nữa đã khóc ra tiếng.
Diệp Quân Trì muốn giơ tay lau mắt cho hắn, bất đắc dĩ lại phát hiện tay đã bị Triệu Bất Thần bẻ gãy, chỉ có thể nhẹ giọng dỗ: “Đừng khóc mà, bảo bối, bây giờ ta không ôm ngươi được.”
Diệp Quân Trì vẫn luôn mạnh mẽ, thong dong, lần đầu tiên lại chật vật tới vậy.
Trong lòng Kỷ Viên khó chịu vô cùng, hơi mấp máy môi, rồi mới run giọng nói: “Ngươi đừng chết.”
Diệp Quân Trì nhìn hắn chằm chằm một lát, cũng không trả lời ngay, yếu ớt cười cười: “Bỗng nhiên vừa nhớ ra, lâu như vậy rồi cũng chưa từng thấy ngươi cười, bảo bối, cười với ta một cái đi… Ai đừng khóc mà, không muốn cười thì thôi, đừng khóc…”
Nước mắt Kỷ Viên suýt chút nữa đã rơi xuống, vẻ mặt Diệp Quân Trì suy yếu nói những lời này ra, thực sự… giống như đang nói di nguyện trước khi lâm chung.
Hắn lặng lẽ cúi đầu xuống, chạm trán mình vào trán Diệp Quân Trì, giọng nói khàn khàn: “Ngươi khỏe lại rồi, ta sẽ cười với ngươi.”
Hai mắt Diệp Quân Trì sáng ngời, ngay sau đó lại trở nên ảm đạm, giấu đi một tia giảo hoạt, giọng nói vẫn yếu ớt như trước: “Nhớ đấy nhé.”
Kỷ Viên chôn đầu bên cổ hắn, trong hơi thở chỉ toàn ngửi thấy mùi máu tươi, im lặng gật đầu.
Giang Tuyết Tùng bên kia rốt cuộc cũng nổi sùng lên: “Sao lại thế này! Tiểu tử, ngươi quét độc gì lên kiếm!”
Kỷ Viên quay đầu, nhìn ông ta trào phúng.
Hắn nào có mang theo độc trên người, hắn chẳng qua là dùng máu của mình mà thôi. Chỉ là theo lời Lạc Tu Ý nói, chỉ một chút máu thì không thể làm người trở thành lô đỉnh của hắn, thật là đáng tiếc.
Triệu Bất Thần khựng lại trong chốc lát, cuối cùng cũng bức máu của Kỷ Viên ra, lạnh lẽo nhìn về phía hắn.
Kỷ Viên cũng không hề ngẩng đầu lên: “Triệu Bất Thần, ông có muốn nhìn thấy khuôn mặt thật của người áo đen này không?”
Cũng không đợi Triệu Bất Thần trả lời, hắn đã lạnh lùng nói tiếp: “Ông hẳn cũng chẳng lạ gì Vân Thừa.”
Sắc mặt Triệu Bất Thần đột nhiên thay đổi, không thể tin mà nhìn về phía kẻ áo đen.
Giang Tuyết Tùng thấp giọng nói mấy câu với kẻ áo đen kia, vẻ mặt lại có vài phần sợ hãi và cung kính.
Kỷ Viên chưa kịp nhìn kĩ, đã bị Diệp Quân Trì thả xuống mặt đất.
“Người này có chút khó giải quyết…” Diệp Quân Trì xoa đầu Kỷ Viên, ánh mắt phức tạp. Hồi Trì ra khỏi vỏ ba tấc, hắn thuận thế dùng ngón cái lướt trên kiếm phong một đường, nhanh chóng dùng máu vẽ một trận pháp xung quanh Kỷ Viên, bao vây hắn lại.
“Ngươi…” Kỷ Viên há miệng thở dốc, không biết nên nói gì. Lần trước đối đầu với mấy trăm tu sĩ, Diệp Quân Trì vẫn có thể thong dong ôm hắn du tẩu giữa một đám tu sĩ, lần này lại không thể thong dong như vậy, hơn nữa Giang Tuyết Tùng còn nhắc tới nhược điểm của Diệp Quân Trì.
“Ngoan, đợi trong trận pháp, không ai có thể làm ngươi bị thương được đâu.” Diệp Quân Trì chậm rãi miết ngón tay lên má Kỷ Viên, cười, “Sao vậy? Sợ à?”
Kỷ Viên trầm mặc một chút, xoay tay cầm lấy tay Diệp Quân Trì, coi nhẹ sự bất an ghê gớm trong lòng, thấp giọng nói: “Nếu hôm nay ngươi chết, ta sẽ rời đi.”
Diệp Quân Trì sửng sốt, theo trực giác, hắn cảm thấy Kỷ Viên nói “rời đi” không phải là hắn muốn rời khỏi nơi này tới một chỗ nào đó, căng thẳng trong lòng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán hắn: “Vậy thật không khéo, ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới chuyện rời đi.”
Kẻ áo đen bên kia đã nói chuyện với Giang Tuyết Tùng xong, nhàn tản cầm trường kiếm màu đen đi tới, giọng nói bị biến đổi, nghe không ra âm điệu thực sự: “Nói xong di ngôn rồi hả?”
Diệp Quân Trì xoa đầu Kỷ Viên, xoay người nhìn người nọ, sắc mặt lạnh băng: “Hà tất phải che che giấu giấu, mượn cơ thể của một tiểu bối để tới đây.”
“Ta cũng đâu giống ngươi.” Người nọ nhanh chóng bấm thủ quyết, kiếm đen trong tay gã run lên, tự động bay về phía chỗ Diệp Quân Trì.
Khi khoảng cách chỉ còn lại chút xíu, Diệp Quân Trì lại lần nữa rút Hồi Trì đã lâu không được sử dụng ra, lưỡi kiếm tỏa ra huỳnh quang màu xanh đối lập rõ ràng với thanh kiếm đen kia, khi bay đi tựa như một bóng trăng mờ ảo.
Hai bên va vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy, bên trên tiên kiếm đánh nhau, hai người phía dưới cũng lao vào nhau, linh lực nhàn nhạt màu đỏ tựa máu tản ra, không ngừng nổ tung theo thuật pháp va vào nhau, làm đất đá bay cao lên tận ba thước, cây cối hoa cỏ xung quanh đều bị tàn phá tới thương tích đầy mình, cát bắn đá bay, tối cả trời đất.
Kẻ kia cười ha ha: “Thật là buồn cười, một tên Ma đầu, lại cầm tiên kiếm trừ ma diệt tà.”
Diệp Quân Trì cười lạnh một tiếng, xuống tay tàn nhẫn không chút lưu tình, sắc mặt đạm mạc: “Đó là bởi để diệt trừ các ngươi, nên nó mới ở trong tay ta.”
Tim Kỷ Viên nhảy vọt lên tới tận họng.
Hệ thống quan sát thế cục một chút, an ủi: “Đừng lo, gã áo đen kia không đánh lại được lão đại, vẫn luôn bị lão đại chiếm ưu thế mà tấn công.”
Kỷ Viên nói: “Đó là lão đại nhà ta, ta có thể không lo lắng sao.”
Hệ thống trong lúc vô tình bị đút cho một mồm thức ăn chó, xì một tiếng khinh miệt: “Phắn.”
Kỷ Viên cẩn thận quan sát một lúc, phát hiện kẻ áo đen quả là đã xuống thế hạ phong, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, ngồi xếp bằng dưới đất, suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy có chút không ổn.
Đánh không lại còn chạy ra làm gì? Chỉ bởi mạnh miệng? Giang Tuyết Tùng và người sau lưng ông ta nhàm chán tới vậy sao? Đúng rồi! Giang Tuyết Tùng!
Từ khi Diệp Quân Trì và kẻ áo đen giao thủ với nhau, Kỷ Viên liền không để ý tới Giang Tuyết Tùng và Triệu Bất Thần bên kia, bây giờ vừa nhớ tới, trong lòng lập tức lộp bộp một tiếng.
Hai người kia cũng không yếu, hợp tác gia nhập vào cuộc chiến tuyệt đối có thể gây bất lợi cho Diệp Quân Trì, nhưng lâu như vậy rồi mà vẫn chưa ra tay, vì sao lại như vậy?
Hắn lia mắt nhìn về phía vừa rồi Giang Tuyết Tùng và Triệu Bất Thần đứng, đúng lúc nhìn thấy Giang Tuyết Tùng lấy một lá cờ nhỏ ra từ trong ngực.
Có vẻ như cảm nhận được ánh mắt của Kỷ Viên, Giang Tuyết Tùng nhàn nhạt nhìn lại, đối mắt với hắn một lát, sau đó lại cười cười, mấp máy môi tạo thành khẩu hình.
“Tới lúc rồi.”
Kỷ Viên trợn to mắt, nháy mắt lạnh lẽo toàn thân, không quan tâm tới OOC gì nữa, hét to: “Diệp Quân Trì! Mau rời khỏi đây!”
Hai người đang đánh nhau cùng khựng lại một lúc, Diệp Quân Trì không quay đầu lại, kẻ áo đen kia lại giật giật, dùng mũi kiếm màu đen như đang khiêu khích mà chỉ chỉ Kỷ Viên.
Trong lúc hoảng hốt, Kỷ Viên tựa như nhìn thấy đồ án hình mây nho nhỏ trên chuôi kiếm, có chút quen mắt, nhất thời lại không nhớ ra nổi đã từng nhìn thấy ở đâu.
Đá văng kẻ áo đen bằng một chân, lúc này Diệp Quân Trì mới nhìn về phía Kỷ Viên, không cần hắn nói thêm bất cứ điều gì, ánh mắt lại rơi xuống cờ nhỏ trong tay Giang Tuyết Tùng.
Đó là một lá cờ đỏ như máu, tựa như thực sự dùng máu để nhuộm vậy, từ xa cũng có thể ngửi được một mùi máu tanh tưởi làm người ta buồn nôn.
Đồng tử Diệp Quân Trì co rụt lại, muốn rời khỏi ngay lập tức, kẻ áo đen lại cuốn lấy, gắt gao níu kéo hắn tại chỗ.
Giang Tuyết Tùng nhân cơ hội này vẫy lá cờ trong tay, thoáng chốc mây đen vần vũ, bầu trời vốn đã đen càng trở nên u ám trong nháy mắt, ngay cả cảnh tượng bốn phía cũng đã bị huyết sắc bao phủ, liếc mắt nhìn không tới điểm cuối. Bốn phương tám hướng đều có tiếng kêu khóc nỉ non, tựa như vong hồn vẫn chưa an giấc ngàn thu đang khóc lóc kể lể chuyện gì đó, thê lương, làm người sởn tóc gáy.
Kỷ Viên nghiến răng nghiến lợi.
Kẻ áo đen này tới chỉ để kéo dài thời gian!
Đây là thứ gì vậy? Huyễn trận? Giang Tuyết Tùng đang làm trò quỷ gì vậy?
Rất nhanh sau đó, Kỷ Viên liền biết trò quỷ mà Giang Tuyết Tùng bày ra là gì.
Diệp Quân Trì động tác vốn nhanh nhạy lại biến hóa càn khôn trong nháy mắt, cơ thể trở nên chậm chạm, trực tiếp bị kẻ áo đen kia phẩy tay một cái một chưởng đập vào bụng, lại bị một cước đá bay ra xa mấy trượng. Kiếm quang của Hồi Trì trên bầu trời cũng trở nên ảm đạm, đong đưa một lúc rồi leng keng một tiếng rơi xuống mặt đất.
Kẻ áo đen lắc lắc cái tay đầy máu, cười rộ lên cổ quái.
Hô hấp của Kỷ Viên cứng lại, trước mắt như xuất hiện hình ảnh Kỷ Tư chết ngay trước mắt hắn của kiếp trước.
Cậu vì hắn mà chắn mấy phát súng, rồi lại đẩy hắn ra, bị xe đâm bay ra xa.
Lúc này bóng hình Diệp Quân Trì như trùng khít với Kỷ Tư.
Trái tim co rút đau đớn kịch liệt, cơ thể Kỷ Viên run rẩy không ngừng, đang định bất chấp tất cả mà lao ra, Diệp Quân Trì lại chậm rãi ngồi dậy, nghiêng đầu qua, trừng mắt với hắn.
Kỷ Viên khựng lại, nhíu mày nhìn hắn, hắn lại rời mắt đi, không chút để ý lỗ thủng chảy máu trên bụng, chà lau vết máu trên môi, nhàn nhạt nói: “Hóa ra là dùng cách này, ngươi có vẻ không phải là tới để giết ta.”
Kẻ áo đen cười âm u ra thành tiếng: “Không, ta muốn giết ngươi, có điều bây giờ ngươi vẫn chưa thể chết được. Trận pháp này ngươi có thấy quen không? Mười ba năm trước, ngươi chính là dùng trận pháp này để nhốt tôn thượng… Hừ, uổng công tôn thượng đối tốt với ngươi như vậy, luôn muốn bồi dưỡng ngươi thành Ma tôn đời sau, loại vô ơn ăn cây táo rào cây sung như ngươi cũng chỉ có vậy mà thôi.”
Diệp Quân Trì sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn bình tĩnh như trước: “Trận pháp này đã bị cải biến?”
“Đương nhiên.” Kẻ áo đen cũng không vội, chậm rãi nói, “Khóa hồn trận có thể áp chế ma công của ngươi và tôn thượng tu hành, có điều cái loại không ra người cũng chẳng phải ma như ngươi, sau khi vào trận, một chút linh lực cũng sẽ không còn.”
“Đây là nhược điểm trí mạng mà các ngươi nói?” Diệp Quân Trì nhìn về phía Giang Tuyết Tùng, trên mặt hiện lên ý cười châm chọc nhè nhẹ.
Giang Tuyết Tùng nhíu nhíu mày, bị Diệp Quân Trì nhìn tới thực không thoải mái.
Bên kia Triệu Bất Thần cũng không hiểu gì: “Sao lại thành ra thế này? Giang Tuyết Tùng, ngươi dùng trận pháp của Ma tộc? Người kia cũng là Ma tộc? Ngươi sao có thể cấu kết với Ma tộc?!”
Giang Tuyết Tùng không kiên nhẫn mà lạnh lùng trừng ông ta một cái: “Câm miệng. Nếu không phải đại nhân có lệnh, ngươi đã chết từ lâu rồi. Ma đầu này bây giờ trên người không có một chút linh lực nào, ngươi muốn phát tiết thế nào cũng được, chỉ cần giữ lại mạng.”
Triệu Bất Thần nhíu mày, nhìn kẻ thù bị kẻ áo đen gạt ngã xuống đất, nhiệt huyết sôi trào cũng không thèm để ý tới những lời nói ác độc của Giang Tuyết Tùng, bước nhanh tới bên cạnh Diệp Quân Trì. Kẻ áo đen kia khoanh tay lùi ra sau, một bộ dáng xem kịch vui.
“Diệp Quân Trì, ngươi cũng có ngày hôm nay?” Triệu Bất Thần nở nụ cười dữ tợn, hung hăng dùng chân giẫm lên ngực Diệp Quân Trì, chân nghiến xuống ngực hắn cực mạnh.
Diệp Quân Trì nhíu mày, sắc mặt tái nhợt đi thêm vài phần, khóe miệng đã tràn ra máu tươi.
Kỷ Viên đã đỏ cả mắt, giọng nói run run: “Hệ thống… hắn bị sao vậy?”
Hệ thống kiểm tra một chút rồi mới đáp: “Xương sườn bị gãy vụn, bụng bị vỡ ra một vết thương rất to.”
Mắt thấy Triệu Bất Thần lại định tiếp tục, Kỷ Viên cuối cùng cũng không chịu nổi mà chạy ra khỏi phạm vi của trận pháp Diệp Quân Trì vẽ, còn chưa chạy tới cạnh Diệp Quân Trì, kẻ áo đen kia không biết đã nhảy tới trước mặt hắn từ khi nào, giọng nói nhàn nhạt: “Tiểu huynh đệ đây muốn đi đâu vậy?”
Ngực đột nhiên có cảm giác đau đớn như bị xé rách, Kỷ Viên đau đến mức suýt ngất, tận tới lúc bịch một cái rơi xuống đất, ý thức mới khôi phục trở lại, gian nan thở hổn hển, khạc ra một búng máu: “… Ngọa tào, đã xảy ra chuyện gì?”
Hệ thống cảm thông nói: “Ngươi bị đá bay, có điều kẻ áo đen kia vẫn xuống chân lưu tình, bằng không bây giờ nội tạng ngươi đã vỡ ra hết, chết luôn rồi.”
Kỷ Viên ngẩng đầu lên nhìn Triệu Bất Thần cách đó không xa đang cười to điên cuồng, hai mắt đỏ tươi phát tiết sự tức giận và hận ý, hắn gần như không dám nhìn Diệp Quân Trì, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, hắn miễn cưỡng bò dậy, không ngờ lại phát hiện Hồi Trì đang ở ngay bên cạnh hắn.
Kẻ áo đen kia…?
Chỉ ngơ ngẩn trong chớp mất, Kỷ Viên cầm Hồi Trì lên, dồn linh lực không được nhiều nhặn gì cho lắm trong cơ thể, lẩm nhẩm khẩu quyết mà hệ thống đã dạy cho hắn trước đây.
Kẻ áo đen trở lại cạnh Triệu Bất Thần vẫn luôn âm thầm để ý tới Kỷ Viên, không ngờ chỉ trong chớp mắt, bóng dáng hắn đã biến mất trong tầm mắt, tìm khắp nơi cũng không thấy đâu nữa.
Gã quay đầu nhìn về phía Giang Tuyết Tùng, bên tai bỗng có tiếng gió nhẹ lướt qua, chưa kịp nghĩ nhiều, kiếm gã đã quơ tới giữa lưng Triệu Bất Thần, ngay sau đó là tiếng va chạm “keng” của binh khí.
Kỷ Viên đột nhiên xuất hiện sau lưng Triệu Bất Thần, một kiếm này đâm vừa hung hiểm lại tàn nhẫn, gần như là dùng hết toàn bộ sức lực của hắn, Hồi Trì sượt qua thân kiếm đen kia, đâm vào lưng Triệu Bất Thần.
Triệu Bất Thần bị đau, đang định dùng linh lực đẩy Kỷ Viên ra, cơ thể bỗng tê rần, không thể động đậy.
Kỷ Viên mặt không cảm xúc rút kiếm ra, cũng không thèm liếc mắt nhìn kẻ áo đen kia tới một cái, nửa quỳ trên mặt đất, cúi xuống cẩn thận ôm Diệp Quân Trì vào trong lòng, giọng nói lạnh lùng: “Ta đã quét độc dược trên lưỡi kiếm, trong vòng một nén hương nếu không có giải dược, Triệu Bất Thần chắc chắn sẽ chết. Giang Tuyết Tùng, ngươi không muốn vì Triệu Bất Thần chết ở địa bàn của ngươi mà chuốc lấy phiền phức chứ?”
Giang Tuyết Tùng kinh ngạc, nghe vậy, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi nên lo tới chuyện nếu Triệu Bất Thần chết, bao nhiêu lâu sau thế nhân sẽ biết là ma đầu Diệp Quân Trì phát rồ giết Triệu gia chủ thì hơn.”
Nói ra những lời này xong, ông ta lại không dám để mặc cho Triệu Bất Thần chết thật, vội vã tới bên người Triệu Bất Thần, ngẩng đầu liếc nhìn kẻ mặc áo đen kia, khẽ cắn môi lấy một viên thuốc ánh vàng rực rỡ ra nhét vào trong miệng Triệu Bất Thần.
Dù sao Diệp Quân Trì và Kỷ Viên cũng đều đang ở trong trận pháp này, chỉ cần trận pháp chưa được phá giải, linh lực Diệp Quân Trì cạn kiệt, còn lại một Kỷ Viên cũng là vô dụng, giải quyết sẽ thật dễ dàng.
Kỷ Viên cũng không rảnh mà suy đoán xem họ đang nghĩ gì, làm gì, hắn run rẩy ôm Diệp Quân Trì, không đành lòng nhìn những vết thương to to nhỏ nhỏ trên người hắn, nhẹ giọng gọi: “Diệp Quân Trì?”
Diệp Quân Trì nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt như tuyết, tựa như đã hôn mê, nghe thấy giọng nói quen thuộc, mới miễn cưỡng mở mắt ra, trong mắt lộ ra sự trách cứ: “… Đã bảo ngươi ở yên trong trận pháp rồi mà.”
Đối diện với ánh mắt của hắn, Kỷ Viên muốn nói cũng không nói nên lời, mắt không nhịn được mà nóng lên, suýt chút nữa đã khóc ra tiếng.
Diệp Quân Trì muốn giơ tay lau mắt cho hắn, bất đắc dĩ lại phát hiện tay đã bị Triệu Bất Thần bẻ gãy, chỉ có thể nhẹ giọng dỗ: “Đừng khóc mà, bảo bối, bây giờ ta không ôm ngươi được.”
Diệp Quân Trì vẫn luôn mạnh mẽ, thong dong, lần đầu tiên lại chật vật tới vậy.
Trong lòng Kỷ Viên khó chịu vô cùng, hơi mấp máy môi, rồi mới run giọng nói: “Ngươi đừng chết.”
Diệp Quân Trì nhìn hắn chằm chằm một lát, cũng không trả lời ngay, yếu ớt cười cười: “Bỗng nhiên vừa nhớ ra, lâu như vậy rồi cũng chưa từng thấy ngươi cười, bảo bối, cười với ta một cái đi… Ai đừng khóc mà, không muốn cười thì thôi, đừng khóc…”
Nước mắt Kỷ Viên suýt chút nữa đã rơi xuống, vẻ mặt Diệp Quân Trì suy yếu nói những lời này ra, thực sự… giống như đang nói di nguyện trước khi lâm chung.
Hắn lặng lẽ cúi đầu xuống, chạm trán mình vào trán Diệp Quân Trì, giọng nói khàn khàn: “Ngươi khỏe lại rồi, ta sẽ cười với ngươi.”
Hai mắt Diệp Quân Trì sáng ngời, ngay sau đó lại trở nên ảm đạm, giấu đi một tia giảo hoạt, giọng nói vẫn yếu ớt như trước: “Nhớ đấy nhé.”
Kỷ Viên chôn đầu bên cổ hắn, trong hơi thở chỉ toàn ngửi thấy mùi máu tươi, im lặng gật đầu.
Giang Tuyết Tùng bên kia rốt cuộc cũng nổi sùng lên: “Sao lại thế này! Tiểu tử, ngươi quét độc gì lên kiếm!”
Kỷ Viên quay đầu, nhìn ông ta trào phúng.
Hắn nào có mang theo độc trên người, hắn chẳng qua là dùng máu của mình mà thôi. Chỉ là theo lời Lạc Tu Ý nói, chỉ một chút máu thì không thể làm người trở thành lô đỉnh của hắn, thật là đáng tiếc.
Triệu Bất Thần khựng lại trong chốc lát, cuối cùng cũng bức máu của Kỷ Viên ra, lạnh lẽo nhìn về phía hắn.
Kỷ Viên cũng không hề ngẩng đầu lên: “Triệu Bất Thần, ông có muốn nhìn thấy khuôn mặt thật của người áo đen này không?”
Cũng không đợi Triệu Bất Thần trả lời, hắn đã lạnh lùng nói tiếp: “Ông hẳn cũng chẳng lạ gì Vân Thừa.”
Sắc mặt Triệu Bất Thần đột nhiên thay đổi, không thể tin mà nhìn về phía kẻ áo đen.
Danh sách chương