Kỷ Sơn đỏ mắt trừng nam nhân đang đi không nhanh cũng không chậm tới, ánh sáng trong rừng cây hôn ám, nhất thời cũng không chú ý tới diện mạo của nam nhân, gã lạnh lùng hỏi: “Ngươi nói gì?”
Hiển nhiên Kỷ Sơn còn chấn động hơn cả Kỷ Viên.
Kỷ Viên tiếp tục duy trì bộ mặt liệt, nhưng trong lòng lại là bách vị tạp trần, thật không biết nên vui hay nên khóc: “… Hệ thống, lão đại tìm tới cửa rồi, ngươi nói xem hắn có phải chỉ đơn thuần muốn lấy lại kiếm của mình không…”
Hệ thống nói: “Ta cảm thấy hắn chỉ là đơn thuần tới để bóp chết ngươi thì đúng hơn.”
Trên mặt Diệp Quân Trì vẫn mang theo ba phần ý cười, có vẻ rất có kiên nhẫn: “Hả? Vừa rồi còn chưa nghe rõ à, người này chính là người của ta, làm phiền nhường đường một chút.”
Kỷ Sơn cười lạnh một tiếng, phất tay một cái rút Hồi Trì sau lưng ra, bảo kiếm có linh, vừa ra khỏi vỏ trong nháy mắt đã nhẹ nhàng kêu rừ rừ, có vẻ rất có tinh thần.
Kỷ Sơn vui vẻ trong lòng: linh kiếm thành danh, sẽ không dễ dàng bộc lộ linh tính với người ngoài, lúc này mình rút Hồi Trì ra, Hồi Trì liền có phản ứng, có phải là đã nguyện ý bỏ chủ cũ theo mình rồi không? Hồi Trì lại rừ rừ một tiếng, thân kiếm cũng rung rung.
Kỷ Sơn hưng phấn giơ Hồi Trì lên, mũi kiếm nhằm thẳng vào Diệp Quân Trì, nhìn chằm chằm thân kiếm rung rung, ánh mắt có phần nóng cháy: “Mãng phu sơn dã từ đâu tới, cũng dám tới đây múa may. Hôm nay tâm tình ta tốt, tha cho ngươi một mạng, cút ngay lập tức, nếu không đừng trách kiếm của ta vô tình!”
Kỷ Viên: “…”
Hệ thống: “…”
Kỷ Viên và hệ thống cùng thổn thức đây đúng là cảnh tượng lạ kỳ tám trăm năm mới gặp một lần. Không ngờ trên đời này vẫn còn có một kẻ cầm kiếm của Ma quân, chỉ thẳng vào mũi Ma quân bảo hắn cút đi.
Dù có là mục tiêu tất sát của Ma quân chuyến này, Kỷ Viên cũng có chút không nhịn được mà muốn cười phá lên, thật muốn hỏi giờ khắc này tâm tình Diệp Quân Trì có bao nhiêu phức tạp.
Làm cho Kỷ Viên không ngờ được, chính là Diệp Quân Trì vẫn là bộ mặt bình tĩnh như trước, thản nhiên nhìn về phía Hồi Trì, tựa như kia cũng không phải là bội kiếm của mình, “Vị tiểu ca này lệ khí nặng quá.” Dừng một chút, hắn lộ ra nụ cười không rõ ý vị, liếc mắt nhìn Kỷ Viên một cái: “Là ta nhận sai người rồi.”
Nói xong không lưu luyến chút nào, xoay người bước đi.
… Ngươi sao lại không làm theo kịch bản!!!
Lúc này đáng lẽ phải đánh bay Kỷ Sơn đi mới đúng chứ!
Kỷ Viên thật sự là muốn quỳ xuống lạy Diệp Quân Trì một cái rồi.
Đại khái là bởi nhìn thấy Hồi Trì trong tay mình rung động nên có chút hưng phấn, đợi bóng dáng Diệp Quân Trì lại tan ra trong bóng đêm mông lung một lần nữa, Kỷ Sơn quái dị nhìn Kỷ Viên một lúc, lặng lẽ một lần nữa kéo hắn trở về đoàn xe, nhét hắn vào trong buồng giam tù nhân rồi khóa cửa lại.
Tránh được một kiếp này, khí tiết được bảo vệ an toàn, Kỷ Viên nhẹ nhàng thở ra, vui vẻ như nhặt được vàng.
Hệ thống lạnh lùng giội cho hắn một gáo nước lạnh: “Hài tử à, ngươi có phải là đã quên mất bản thân chỉ là một con gà yếu thôi không, nếu còn chưa nghĩ ra cách trốn thoát trước khi tới Nam Trì, thì lúc tới đó rồi ngươi chính là một con gà chết.”
“… Ta đây chỉ có thể chúc ngài năm gà đại cát vậy.” Kỷ Viên sống không còn gì đáng tiếc tựa bên cửa sổ, nhìn đám đàn ông thô tục chẳng có ý định sẽ cho hắn ăn, giơ tay vén tấm mành da trâu tạo thành một khe hở, xoa xoa hai quả đào trước ngực mình, vẫn không dám ăn mất lương thực dự trữ. Đã đói tới mức bụng sôi ùng ục, hắn thở dài, quyết định đi ngủ một lát.
Nhịn một ngày một đêm nữa, hắn sẽ nhanh chóng phi thăng mất thôi. Ngủ một giấc cũng tốt, ngủ rồi sẽ không đói bụng nữa.
Hệ thống không còn gì để nói nhìn Kỷ Viên chỉ hơi nhúc nhích một chút rồi có thể chìm ngay vào giấc ngủ, chỉ có thể cảm thán một câu kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.
Ban đêm, yên tĩnh không tiếng động, khắp không gian chỉ còn tiếng côn trùng trong rừng kêu vang, tiếng thú gầm gào gọi nhau. Trời đêm có hơi lạnh, Kỷ Viên ngủ không ngon, rùng mình một cái liền tỉnh dậy.
Bên ngoài là bóng đêm bao phủ, buồng giam tù nhân bị mành da trâu che kín càng tối đen như mực, hoàn toàn không thể nhìn thấy gì, chợt vừa mở mắt ra, Kỷ Viên còn cho là bản thân đã nằm mơ, tận tới lúc lưng cảm thấy vừa lạnh, vừa đau, vừa mỏi, hắn mới xoa xoa thái dương kịp phản ứng lại.
Ngủ tựa vào song cửa quả là một lựa chọn không thoải mái, Kỷ Viên thử nhúc nhích cơ thể, chợt nghe thấy một giọng nói mang ý cười, trầm thấp mà từ tính: “Dậy rồi?”
Giọng nói này gần trong gang tấc, ở ngay bên tai hắn, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phun lên vành tai hắn, nhất thời Kỷ Viên giật cả mình, sợ tới mức suýt nữa thì nhảy dựng cả lên, lưng cũng vã đầy mồ hôi lạnh.
Hệ thống đúng lúc lên tiếng: “Đừng sợ, là người.”
“Ai vậy?” Không phải là Kỷ Sơn tới tập kích ban đêm chứ?
Kỷ Viên vừa mới tỉnh lại, còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, bây giờ lại càng thêm hỗn loạn, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì vẻ mặt lạnh như băng, nhích sang bên cạnh.
Hắn vừa mới nhích một chút, liền cảm thấy bên hông vướng víu, một cánh tay vắt ngang qua lưng hắn, trực tiếp kéo hắn qua, lưng dán lên một lồng ngực rắn chắc. Cùng lúc đó, hệ thống chậm rãi nói: “… Nam nhân của ngươi.”
“…” Mẹ nó.
Kỷ Viên thê lương nghĩ, quả nhiên là Diệp Quân Trì sẽ không dễ dàng buông tha cho mình mà, ngày mai tên biến thái Kỷ Sơn kia vén mành da trâu lên, phát hiện mục tiêu mình muốn giở trò biến thái đã chết, còn rất có thể sẽ chết với hình thù kỳ quái, hẳn là sẽ bị kích thích tới độ biến trở lại thành người bình thường.
Cũng coi như là làm một việc thiện.
Hệ thống nói: “Đừng sợ, chú siêu độ cho ngươi ta đã chuẩn bị xong lâu rồi.”
“…” Thương xót cho ta thì ngươi đừng có nói gì nữa.
Hai bên nói chuyện trong đầu không động đậy chẳng tốn mấy thời gian, Kỷ Viên không định ngồi chờ chết, dùng sức giãy giụa, có điều sức lực của hai người chênh lệch quá xa, Kỷ Viên giãy giụa một lát, chỉ cảm thấy cánh tay ôm bên hông càng chặt hơn, chặt tới mức suýt nữa hắn đã trợn trắng cả mắt lên.
“Hư, đừng lên tiếng, bên ngoài có hai tên gác đêm, kinh động người tới đây sẽ không tốt, ngươi không muốn bị người khác nhìn thấy ngươi đang dây dưa cùng một chỗ với ta chứ?”
Diệp Quân Trì dán bên tai Kỷ Viên mà nói, mỗi lần nói một chữ, đôi môi mềm mại đều sẽ chạm vào tai Kỷ Viên, Kỷ Viên cảm thấy tai mình sắp chín tới nơi rồi, cắn răng nói: “Ma quân nếu đã tới đây rồi, muốn giết muốn chém gì tùy ý, nhục nhã ta như thế là có ý gì?”
Tuy rằng Kỷ Viên rất muốn khóc, hô to cha ơi tha mạng cho con, nhưng tiết tháo của nguyên chủ lại không cho hắn làm vậy.
Chỉ có thể lạnh mặt nói một vài câu ngứa đòn, ít ra chết còn có thể luân hồi được. Nếu OOC thì thảm rồi, linh hồn sẽ bị đập nát chứ chẳng nói chơi.
Diệp Quân Trì cười trầm thấp một tiếng, không để ý tới hắn, bàn tay vốn để ngang bên hông hắn bỗng chạy lên trên, thành công nắm lấy bộ ngực giả của Kỷ Viên.
“Sao không phải là lựu?” Giọng nói trầm thấp từ tính của nam nhân lại vang lên bên tai, nếu không biết người sau lưng là ai, Kỷ Viên còn có thể nghĩ lạc quan cho rằng trong giọng nói kia còn có vài phần ôn nhu, nhưng biết người sau lưng là ai rồi, hắn chỉ sợ bàn tay đang nắm lấy quả đào trước ngực mình sẽ đổi hướng mọi lúc, đâm thẳng vào tim hắn.
Ha ha, lão đại này, ở thế giới này lựu dại không nhiều lắm, chỉ có thể ủy khuất dùng đào, đáp án này có làm ngươi hài lòng không?
Kỷ Viên lạnh lùng đáp trả trong lòng, ngoài mặt vẫn lạnh như băng, mím chặt môi không nói lời nào.
Diệp Quân Trì cũng không tức giận, bóp nhẹ Kỷ Viên một hồi, giọng nói không mặn không nhạt: “Vật nhỏ, ngươi hạ độc gì vậy?”
… Không phải là ngươi bách độc bất xâm sao.
Hệ thống cũng không biết nguyên chủ đã ăn độc dược gì, Kỷ Viên há miệng, vẫn là thấp giọng trả lời: “… Máu của ta.”
Diệp Quân Trì hơi dừng động tác lại, một lúc lâu sau, ngón tay của hắn vuốt ve cổ Kỷ Viên, ngay lúc Kỷ Viên cho rằng Diệp Quân Trì cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa mà vặn gãy cổ mình, hệ thống vừa lúc lấy chú siêu độ ra để đọc xong, cổ liền đau đớn kinh khủng.
Kỷ Viên hít một hơi khí lạnh, cũng không dám kêu ra tiếng, không biết lấy sức lực từ đâu, thoát khỏi Diệp Quân Trì, nhào về phía trước, sắc mặt xanh lè: “2333! Diệp Quân Trì là chó sao!”
“Không phải.”
“… Sao tự dưng hắn lại cắn ta!”
Hệ thống trầm mặc một chút: “… Có lẽ là muốn giải độc? Hình như ta nghĩ sai rồi, công pháp có thể khắc trụ Diệp Quân Trì, không phải là bởi nguyên chủ đã ăn độc dược, mà là bởi chính nguyên chủ có thể chất đặc biệt.”
“Ý ngươi là sao?”
“… Về sau ngươi sẽ hiểu thôi.”
Kỷ Viên lập tức nghĩ bụng hắn làm gì còn cái gọi là về sau, một chút cũng chẳng hiểu ra làm sao.
Còn chưa trốn ra xa, trên người bỗng trở nên thật nặng, rõ ràng là Diệp Quân Trì đã áp người lên, áp chế tới Kỷ Viên không động đậy được, thản nhiên nói “Chịu đựng”, liền cúi đầu tìm được tới nơi mới cắn vừa rồi, lại liếm lên.
Kỷ Viên đau đến mức chảy cả nước mắt.
Diệp Quân Trì cắn mạnh một cái, rách da chảy máu rồi, hắn liền chăm chú tập trung liếm máu chảy ra từ đó. Miệng vết thương không lớn, một lát sau máu liền ngừng chảy, hắn lại dùng lưỡi liếm lên vết thương, làm cho vết thương của Kỷ Viên vừa đau lại vừa ngứa, hận không thể đè hắn xuống hành hung cho một trận.
Kỷ Viên nửa sống nửa chết hỏi hệ thống: “Thế giới này có phải là có mấy thứ nửa nọ nửa kia không? Diệp Quân Trì là quỷ hút máu phải không? Ta đây thì được gọi là gì? Cũng sẽ biến thành quỷ hút máu giống hắn?”
Hệ thống đồng tình đáp: “Hài tử đáng thương, ngươi nghĩ nhiều quá rồi.”
“… Ta đang nói nghiêm túc.”
“Diệp Quân Trì phải uống một chút máu của ngươi, trấn an độc trong cơ thể thôi, coi như là lấy độc trị độc.”
“Vậy vì sao hắn lại phải làm ta bị thương tới mức này? Cổ ta đau quá…”
“Hài tử ngốc, ngươi có thể ôn nhu săn sóc với kẻ đã hạ độc ngươi được sao?”
Lời này có vẻ rất có lý.
Kỷ Viên thông minh lựa chọn trầm mặc.
Chờ tới lúc Diệp Quân Trì đã đi khỏi, Kỷ Viên đã trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, nửa sống nửa chết nằm đơ ra trong chốc lát, đột nhiên bật thốt ra một câu: “Diệp Quân Trì nói đúng.”
Hệ thống thầm nghĩ ngươi đúng là bị hắn lây nhiễm biến thành quỷ hút máu rồi.
Kỷ Viên buồn rười rượi: “Ta nên ở lại trong Ma cung thì tốt hơn, an toàn hơn nhiều.”
“… Ngoan, đây là may mắn của ngươi, nhìn tình hình này, Diệp Quân Trì vẫn chưa tìm được dược áp chế máu của ngươi, chỉ có thể thỉnh thoảng uống chút máu của ngươi để khống chế nó, thế nên tạm thời ngươi sẽ không bị hắn bóp chết đâu.”
Kỷ Viên thấy chẳng có gì là may mắn cả, nửa chết nửa sống nằm úp sấp.
Màn đêm trôi qua, sáng sớm hôm sau, đoàn xe Kỷ gia lại xuất phát. Chờ tới buổi trưa mọi người tìm một nơi nghỉ ngơi, Kỷ Viên đã đói tới mức da ngực dán vào da lưng, chóng mặt hoa mắt, dứt khoát lấy hai quả đào trước ngực ra gặm.
Hắn vừa mới gặm xong, thì tấm mành da trâu bị vạch ra, Kỷ Viên dựa bên song sắt, chột dạ ném hạt đào ra sau lưng.
Sắc mặt Kỷ Sơn vẫn âm u như trước: “Muốn ăn gì?”
Anh giai vẫn còn nhớ tới sự sống chết của tui sao!
Kỷ Viên ngao ngao kêu trong lòng ăn thịt, lại nghĩ tới tính tình của nguyên chủ, quét mắt tới thuộc tính của nguyên chủ, tuyệt vọng phát hiện nguyên chủ là người theo chủ nghĩa ăn chay.
Kỷ Sơn cười lạnh một tiếng: “Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như vậy, ngươi chỉ đồng ý nói chuyện với con ma ốm Kỷ Sâm kia, chưa từng liếc mắt nhìn ta lấy một lần, đến tận bây giờ vẫn như vậy…” Xung quanh không có ai, gã lại gần buồng giam tù nhân, ánh mắt càng âm trầm hơn, “A Viên, ngươi có từng nghĩ tới chưa, ngay cả ngươi có trong sạch, Triệu gia có thể nghe lời giải thích của ngươi sao? Đến Nam Trì, chắc chắn ngươi sẽ phải chết, cha ngươi cũng sẽ bị ngươi liên lụy, ngươi không nghĩ tới chuyện cứu cha ngươi ra sao?”
Kỷ Viên ngẩng đầu nhìn Kỷ Sơn một cái, tựa như đã bị gã thuyết phục.
“Ngươi có thể cầu xin ta mang ngươi trốn thoát.”
Kỷ Viên chần chờ, trong ánh mắt nóng bỏng sáng rực của Kỷ Sơn, bình thản nói: “… Vậy làm phiền đường huynh hái vài quả dại cho ta.”
Thật muốn ăn thịt, tiếc là bây giờ ngực xẹp lép rồi, không thể không nhét thứ gì vào đó được.
Sắc mặt Kỷ Sơn trầm xuống.
Kỷ Viên cho rằng tên biến thái này sẽ tức giận, không ngờ gã chỉ sầm mặt, trừng mắt nhìn hắn một lúc, thả tấm mành da trâu xuống xoay người rời đi.
Kỷ Viên buồn bã nói: “Còn nói là yêu ta tới chết đi sống lại, ngay cả một quả đào cũng không cho ta được.”
“Ngươi cần hai quả.” Hệ thống vẫn lãnh tĩnh chỉ ra lỗi sai.
“À, hai quả.”
Kỷ Viên chán nản ngồi một lúc, mành da trâu lại bị vén lên, Kỷ Sơn mở cửa buồng giam tù nhân, ném một cái bao bố vào, khóa cửa lại rồi xoay người bước đi.
Kỷ Viên ngạc nhiên mở túi ra, Kỷ Sơn còn thật sự hái đôi quả dại cho hắn, còn cẩn thận rửa sạch rồi.
Hệ thống thở dài: “Kết quả thí nghiệm của Đức…”
“Câm miệng.” Kỷ Viên lạnh giọng cắt đứt lời, nhét quả dại vào trong ngực, coi như là lương thực dự trữ.
Ở suốt trong buồng giam tù nhân tối om có chút khó phân biệt ngày đêm, Kỷ Viên ngồi một lát, lại cảm thấy hơi mệt, mơ màng thiếp đi, không biết ngủ được bao lâu, đột nhiên giật mình tỉnh lại.
Bên tai lại vang lên giọng nói mang theo ý cười quen thuộc: “Dậy rồi?”
Kỷ Viên: “…” Ta có một câu hỏi con mẹ nó không biết có nên hỏi ra không, tại sao ngươi lại đến nữa vậy.
Hiển nhiên Kỷ Sơn còn chấn động hơn cả Kỷ Viên.
Kỷ Viên tiếp tục duy trì bộ mặt liệt, nhưng trong lòng lại là bách vị tạp trần, thật không biết nên vui hay nên khóc: “… Hệ thống, lão đại tìm tới cửa rồi, ngươi nói xem hắn có phải chỉ đơn thuần muốn lấy lại kiếm của mình không…”
Hệ thống nói: “Ta cảm thấy hắn chỉ là đơn thuần tới để bóp chết ngươi thì đúng hơn.”
Trên mặt Diệp Quân Trì vẫn mang theo ba phần ý cười, có vẻ rất có kiên nhẫn: “Hả? Vừa rồi còn chưa nghe rõ à, người này chính là người của ta, làm phiền nhường đường một chút.”
Kỷ Sơn cười lạnh một tiếng, phất tay một cái rút Hồi Trì sau lưng ra, bảo kiếm có linh, vừa ra khỏi vỏ trong nháy mắt đã nhẹ nhàng kêu rừ rừ, có vẻ rất có tinh thần.
Kỷ Sơn vui vẻ trong lòng: linh kiếm thành danh, sẽ không dễ dàng bộc lộ linh tính với người ngoài, lúc này mình rút Hồi Trì ra, Hồi Trì liền có phản ứng, có phải là đã nguyện ý bỏ chủ cũ theo mình rồi không? Hồi Trì lại rừ rừ một tiếng, thân kiếm cũng rung rung.
Kỷ Sơn hưng phấn giơ Hồi Trì lên, mũi kiếm nhằm thẳng vào Diệp Quân Trì, nhìn chằm chằm thân kiếm rung rung, ánh mắt có phần nóng cháy: “Mãng phu sơn dã từ đâu tới, cũng dám tới đây múa may. Hôm nay tâm tình ta tốt, tha cho ngươi một mạng, cút ngay lập tức, nếu không đừng trách kiếm của ta vô tình!”
Kỷ Viên: “…”
Hệ thống: “…”
Kỷ Viên và hệ thống cùng thổn thức đây đúng là cảnh tượng lạ kỳ tám trăm năm mới gặp một lần. Không ngờ trên đời này vẫn còn có một kẻ cầm kiếm của Ma quân, chỉ thẳng vào mũi Ma quân bảo hắn cút đi.
Dù có là mục tiêu tất sát của Ma quân chuyến này, Kỷ Viên cũng có chút không nhịn được mà muốn cười phá lên, thật muốn hỏi giờ khắc này tâm tình Diệp Quân Trì có bao nhiêu phức tạp.
Làm cho Kỷ Viên không ngờ được, chính là Diệp Quân Trì vẫn là bộ mặt bình tĩnh như trước, thản nhiên nhìn về phía Hồi Trì, tựa như kia cũng không phải là bội kiếm của mình, “Vị tiểu ca này lệ khí nặng quá.” Dừng một chút, hắn lộ ra nụ cười không rõ ý vị, liếc mắt nhìn Kỷ Viên một cái: “Là ta nhận sai người rồi.”
Nói xong không lưu luyến chút nào, xoay người bước đi.
… Ngươi sao lại không làm theo kịch bản!!!
Lúc này đáng lẽ phải đánh bay Kỷ Sơn đi mới đúng chứ!
Kỷ Viên thật sự là muốn quỳ xuống lạy Diệp Quân Trì một cái rồi.
Đại khái là bởi nhìn thấy Hồi Trì trong tay mình rung động nên có chút hưng phấn, đợi bóng dáng Diệp Quân Trì lại tan ra trong bóng đêm mông lung một lần nữa, Kỷ Sơn quái dị nhìn Kỷ Viên một lúc, lặng lẽ một lần nữa kéo hắn trở về đoàn xe, nhét hắn vào trong buồng giam tù nhân rồi khóa cửa lại.
Tránh được một kiếp này, khí tiết được bảo vệ an toàn, Kỷ Viên nhẹ nhàng thở ra, vui vẻ như nhặt được vàng.
Hệ thống lạnh lùng giội cho hắn một gáo nước lạnh: “Hài tử à, ngươi có phải là đã quên mất bản thân chỉ là một con gà yếu thôi không, nếu còn chưa nghĩ ra cách trốn thoát trước khi tới Nam Trì, thì lúc tới đó rồi ngươi chính là một con gà chết.”
“… Ta đây chỉ có thể chúc ngài năm gà đại cát vậy.” Kỷ Viên sống không còn gì đáng tiếc tựa bên cửa sổ, nhìn đám đàn ông thô tục chẳng có ý định sẽ cho hắn ăn, giơ tay vén tấm mành da trâu tạo thành một khe hở, xoa xoa hai quả đào trước ngực mình, vẫn không dám ăn mất lương thực dự trữ. Đã đói tới mức bụng sôi ùng ục, hắn thở dài, quyết định đi ngủ một lát.
Nhịn một ngày một đêm nữa, hắn sẽ nhanh chóng phi thăng mất thôi. Ngủ một giấc cũng tốt, ngủ rồi sẽ không đói bụng nữa.
Hệ thống không còn gì để nói nhìn Kỷ Viên chỉ hơi nhúc nhích một chút rồi có thể chìm ngay vào giấc ngủ, chỉ có thể cảm thán một câu kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.
Ban đêm, yên tĩnh không tiếng động, khắp không gian chỉ còn tiếng côn trùng trong rừng kêu vang, tiếng thú gầm gào gọi nhau. Trời đêm có hơi lạnh, Kỷ Viên ngủ không ngon, rùng mình một cái liền tỉnh dậy.
Bên ngoài là bóng đêm bao phủ, buồng giam tù nhân bị mành da trâu che kín càng tối đen như mực, hoàn toàn không thể nhìn thấy gì, chợt vừa mở mắt ra, Kỷ Viên còn cho là bản thân đã nằm mơ, tận tới lúc lưng cảm thấy vừa lạnh, vừa đau, vừa mỏi, hắn mới xoa xoa thái dương kịp phản ứng lại.
Ngủ tựa vào song cửa quả là một lựa chọn không thoải mái, Kỷ Viên thử nhúc nhích cơ thể, chợt nghe thấy một giọng nói mang ý cười, trầm thấp mà từ tính: “Dậy rồi?”
Giọng nói này gần trong gang tấc, ở ngay bên tai hắn, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phun lên vành tai hắn, nhất thời Kỷ Viên giật cả mình, sợ tới mức suýt nữa thì nhảy dựng cả lên, lưng cũng vã đầy mồ hôi lạnh.
Hệ thống đúng lúc lên tiếng: “Đừng sợ, là người.”
“Ai vậy?” Không phải là Kỷ Sơn tới tập kích ban đêm chứ?
Kỷ Viên vừa mới tỉnh lại, còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, bây giờ lại càng thêm hỗn loạn, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì vẻ mặt lạnh như băng, nhích sang bên cạnh.
Hắn vừa mới nhích một chút, liền cảm thấy bên hông vướng víu, một cánh tay vắt ngang qua lưng hắn, trực tiếp kéo hắn qua, lưng dán lên một lồng ngực rắn chắc. Cùng lúc đó, hệ thống chậm rãi nói: “… Nam nhân của ngươi.”
“…” Mẹ nó.
Kỷ Viên thê lương nghĩ, quả nhiên là Diệp Quân Trì sẽ không dễ dàng buông tha cho mình mà, ngày mai tên biến thái Kỷ Sơn kia vén mành da trâu lên, phát hiện mục tiêu mình muốn giở trò biến thái đã chết, còn rất có thể sẽ chết với hình thù kỳ quái, hẳn là sẽ bị kích thích tới độ biến trở lại thành người bình thường.
Cũng coi như là làm một việc thiện.
Hệ thống nói: “Đừng sợ, chú siêu độ cho ngươi ta đã chuẩn bị xong lâu rồi.”
“…” Thương xót cho ta thì ngươi đừng có nói gì nữa.
Hai bên nói chuyện trong đầu không động đậy chẳng tốn mấy thời gian, Kỷ Viên không định ngồi chờ chết, dùng sức giãy giụa, có điều sức lực của hai người chênh lệch quá xa, Kỷ Viên giãy giụa một lát, chỉ cảm thấy cánh tay ôm bên hông càng chặt hơn, chặt tới mức suýt nữa hắn đã trợn trắng cả mắt lên.
“Hư, đừng lên tiếng, bên ngoài có hai tên gác đêm, kinh động người tới đây sẽ không tốt, ngươi không muốn bị người khác nhìn thấy ngươi đang dây dưa cùng một chỗ với ta chứ?”
Diệp Quân Trì dán bên tai Kỷ Viên mà nói, mỗi lần nói một chữ, đôi môi mềm mại đều sẽ chạm vào tai Kỷ Viên, Kỷ Viên cảm thấy tai mình sắp chín tới nơi rồi, cắn răng nói: “Ma quân nếu đã tới đây rồi, muốn giết muốn chém gì tùy ý, nhục nhã ta như thế là có ý gì?”
Tuy rằng Kỷ Viên rất muốn khóc, hô to cha ơi tha mạng cho con, nhưng tiết tháo của nguyên chủ lại không cho hắn làm vậy.
Chỉ có thể lạnh mặt nói một vài câu ngứa đòn, ít ra chết còn có thể luân hồi được. Nếu OOC thì thảm rồi, linh hồn sẽ bị đập nát chứ chẳng nói chơi.
Diệp Quân Trì cười trầm thấp một tiếng, không để ý tới hắn, bàn tay vốn để ngang bên hông hắn bỗng chạy lên trên, thành công nắm lấy bộ ngực giả của Kỷ Viên.
“Sao không phải là lựu?” Giọng nói trầm thấp từ tính của nam nhân lại vang lên bên tai, nếu không biết người sau lưng là ai, Kỷ Viên còn có thể nghĩ lạc quan cho rằng trong giọng nói kia còn có vài phần ôn nhu, nhưng biết người sau lưng là ai rồi, hắn chỉ sợ bàn tay đang nắm lấy quả đào trước ngực mình sẽ đổi hướng mọi lúc, đâm thẳng vào tim hắn.
Ha ha, lão đại này, ở thế giới này lựu dại không nhiều lắm, chỉ có thể ủy khuất dùng đào, đáp án này có làm ngươi hài lòng không?
Kỷ Viên lạnh lùng đáp trả trong lòng, ngoài mặt vẫn lạnh như băng, mím chặt môi không nói lời nào.
Diệp Quân Trì cũng không tức giận, bóp nhẹ Kỷ Viên một hồi, giọng nói không mặn không nhạt: “Vật nhỏ, ngươi hạ độc gì vậy?”
… Không phải là ngươi bách độc bất xâm sao.
Hệ thống cũng không biết nguyên chủ đã ăn độc dược gì, Kỷ Viên há miệng, vẫn là thấp giọng trả lời: “… Máu của ta.”
Diệp Quân Trì hơi dừng động tác lại, một lúc lâu sau, ngón tay của hắn vuốt ve cổ Kỷ Viên, ngay lúc Kỷ Viên cho rằng Diệp Quân Trì cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa mà vặn gãy cổ mình, hệ thống vừa lúc lấy chú siêu độ ra để đọc xong, cổ liền đau đớn kinh khủng.
Kỷ Viên hít một hơi khí lạnh, cũng không dám kêu ra tiếng, không biết lấy sức lực từ đâu, thoát khỏi Diệp Quân Trì, nhào về phía trước, sắc mặt xanh lè: “2333! Diệp Quân Trì là chó sao!”
“Không phải.”
“… Sao tự dưng hắn lại cắn ta!”
Hệ thống trầm mặc một chút: “… Có lẽ là muốn giải độc? Hình như ta nghĩ sai rồi, công pháp có thể khắc trụ Diệp Quân Trì, không phải là bởi nguyên chủ đã ăn độc dược, mà là bởi chính nguyên chủ có thể chất đặc biệt.”
“Ý ngươi là sao?”
“… Về sau ngươi sẽ hiểu thôi.”
Kỷ Viên lập tức nghĩ bụng hắn làm gì còn cái gọi là về sau, một chút cũng chẳng hiểu ra làm sao.
Còn chưa trốn ra xa, trên người bỗng trở nên thật nặng, rõ ràng là Diệp Quân Trì đã áp người lên, áp chế tới Kỷ Viên không động đậy được, thản nhiên nói “Chịu đựng”, liền cúi đầu tìm được tới nơi mới cắn vừa rồi, lại liếm lên.
Kỷ Viên đau đến mức chảy cả nước mắt.
Diệp Quân Trì cắn mạnh một cái, rách da chảy máu rồi, hắn liền chăm chú tập trung liếm máu chảy ra từ đó. Miệng vết thương không lớn, một lát sau máu liền ngừng chảy, hắn lại dùng lưỡi liếm lên vết thương, làm cho vết thương của Kỷ Viên vừa đau lại vừa ngứa, hận không thể đè hắn xuống hành hung cho một trận.
Kỷ Viên nửa sống nửa chết hỏi hệ thống: “Thế giới này có phải là có mấy thứ nửa nọ nửa kia không? Diệp Quân Trì là quỷ hút máu phải không? Ta đây thì được gọi là gì? Cũng sẽ biến thành quỷ hút máu giống hắn?”
Hệ thống đồng tình đáp: “Hài tử đáng thương, ngươi nghĩ nhiều quá rồi.”
“… Ta đang nói nghiêm túc.”
“Diệp Quân Trì phải uống một chút máu của ngươi, trấn an độc trong cơ thể thôi, coi như là lấy độc trị độc.”
“Vậy vì sao hắn lại phải làm ta bị thương tới mức này? Cổ ta đau quá…”
“Hài tử ngốc, ngươi có thể ôn nhu săn sóc với kẻ đã hạ độc ngươi được sao?”
Lời này có vẻ rất có lý.
Kỷ Viên thông minh lựa chọn trầm mặc.
Chờ tới lúc Diệp Quân Trì đã đi khỏi, Kỷ Viên đã trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, nửa sống nửa chết nằm đơ ra trong chốc lát, đột nhiên bật thốt ra một câu: “Diệp Quân Trì nói đúng.”
Hệ thống thầm nghĩ ngươi đúng là bị hắn lây nhiễm biến thành quỷ hút máu rồi.
Kỷ Viên buồn rười rượi: “Ta nên ở lại trong Ma cung thì tốt hơn, an toàn hơn nhiều.”
“… Ngoan, đây là may mắn của ngươi, nhìn tình hình này, Diệp Quân Trì vẫn chưa tìm được dược áp chế máu của ngươi, chỉ có thể thỉnh thoảng uống chút máu của ngươi để khống chế nó, thế nên tạm thời ngươi sẽ không bị hắn bóp chết đâu.”
Kỷ Viên thấy chẳng có gì là may mắn cả, nửa chết nửa sống nằm úp sấp.
Màn đêm trôi qua, sáng sớm hôm sau, đoàn xe Kỷ gia lại xuất phát. Chờ tới buổi trưa mọi người tìm một nơi nghỉ ngơi, Kỷ Viên đã đói tới mức da ngực dán vào da lưng, chóng mặt hoa mắt, dứt khoát lấy hai quả đào trước ngực ra gặm.
Hắn vừa mới gặm xong, thì tấm mành da trâu bị vạch ra, Kỷ Viên dựa bên song sắt, chột dạ ném hạt đào ra sau lưng.
Sắc mặt Kỷ Sơn vẫn âm u như trước: “Muốn ăn gì?”
Anh giai vẫn còn nhớ tới sự sống chết của tui sao!
Kỷ Viên ngao ngao kêu trong lòng ăn thịt, lại nghĩ tới tính tình của nguyên chủ, quét mắt tới thuộc tính của nguyên chủ, tuyệt vọng phát hiện nguyên chủ là người theo chủ nghĩa ăn chay.
Kỷ Sơn cười lạnh một tiếng: “Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như vậy, ngươi chỉ đồng ý nói chuyện với con ma ốm Kỷ Sâm kia, chưa từng liếc mắt nhìn ta lấy một lần, đến tận bây giờ vẫn như vậy…” Xung quanh không có ai, gã lại gần buồng giam tù nhân, ánh mắt càng âm trầm hơn, “A Viên, ngươi có từng nghĩ tới chưa, ngay cả ngươi có trong sạch, Triệu gia có thể nghe lời giải thích của ngươi sao? Đến Nam Trì, chắc chắn ngươi sẽ phải chết, cha ngươi cũng sẽ bị ngươi liên lụy, ngươi không nghĩ tới chuyện cứu cha ngươi ra sao?”
Kỷ Viên ngẩng đầu nhìn Kỷ Sơn một cái, tựa như đã bị gã thuyết phục.
“Ngươi có thể cầu xin ta mang ngươi trốn thoát.”
Kỷ Viên chần chờ, trong ánh mắt nóng bỏng sáng rực của Kỷ Sơn, bình thản nói: “… Vậy làm phiền đường huynh hái vài quả dại cho ta.”
Thật muốn ăn thịt, tiếc là bây giờ ngực xẹp lép rồi, không thể không nhét thứ gì vào đó được.
Sắc mặt Kỷ Sơn trầm xuống.
Kỷ Viên cho rằng tên biến thái này sẽ tức giận, không ngờ gã chỉ sầm mặt, trừng mắt nhìn hắn một lúc, thả tấm mành da trâu xuống xoay người rời đi.
Kỷ Viên buồn bã nói: “Còn nói là yêu ta tới chết đi sống lại, ngay cả một quả đào cũng không cho ta được.”
“Ngươi cần hai quả.” Hệ thống vẫn lãnh tĩnh chỉ ra lỗi sai.
“À, hai quả.”
Kỷ Viên chán nản ngồi một lúc, mành da trâu lại bị vén lên, Kỷ Sơn mở cửa buồng giam tù nhân, ném một cái bao bố vào, khóa cửa lại rồi xoay người bước đi.
Kỷ Viên ngạc nhiên mở túi ra, Kỷ Sơn còn thật sự hái đôi quả dại cho hắn, còn cẩn thận rửa sạch rồi.
Hệ thống thở dài: “Kết quả thí nghiệm của Đức…”
“Câm miệng.” Kỷ Viên lạnh giọng cắt đứt lời, nhét quả dại vào trong ngực, coi như là lương thực dự trữ.
Ở suốt trong buồng giam tù nhân tối om có chút khó phân biệt ngày đêm, Kỷ Viên ngồi một lát, lại cảm thấy hơi mệt, mơ màng thiếp đi, không biết ngủ được bao lâu, đột nhiên giật mình tỉnh lại.
Bên tai lại vang lên giọng nói mang theo ý cười quen thuộc: “Dậy rồi?”
Kỷ Viên: “…” Ta có một câu hỏi con mẹ nó không biết có nên hỏi ra không, tại sao ngươi lại đến nữa vậy.
Danh sách chương