Yêu hổ bị bàn tay khổng lồ khóa trụ không thể động, không thể động đậy, chi có đôi mắt vẫn như trước gắt gao nhìn chằm chằm Đường Kiếp, không che giấu thù hận.

Nhìn nó, Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút, sắp xếp câu chữ, lúc này mới chậm rãi nói:

- Không cần nhìn ta như vậy, kỳ thực ta không có ý giết ngươi, ta chỉ muốn một thứ từ trên người ngươi, ta không chắc đó có phải là vật đó hay không, có nhiều khả năng đó chính là một loại bí pháp, chỉ cần ngươi đồng ý giao nó cho ta, ta sẽ tha cho ngươi.

“Hống!” Yêu hổ cúi đầu gầm gừ một tiếng, mắt lạnh nhìn Đường Kiếp, lại không trả lời.

Đường Kiếp cười cươi:

- Ta biết ngươi không tin ta. Tuy nhiên suy nghĩ cho kỹ đi, vì một trận này ta phải trả giá rất lớn, trước đo là bỏ ra bốn ngàn đến năm ngàn tiền, phí tổn cao như vậy, cho dù là bán ngươi cũng không bù đắp nổi. Ngươi sẽ không cho ta trả cái giá lớn như vậy, chính là đi làm cuộc mua bán lỗ vốn chứ? Nói đến đây, Đường Kiếp dừng một chút, lcus này mới tiếp tục nói:

- Ta muốn không phải ngươi, từ đầu đến cuối cũng không phải ngươi. Cho nên ta vẫn là cho chúng ta có thể nói chuyện đó… Đừng giả bộ ngu, ta biết ngươi có thể nghe hiểu lời ta nói, ta dùng mấy ngàn linh tiền, thời gian một tháng, nhưng không phải để đi lừa một con hổ yêu! Nói gì thì đây cũng không có bí mật gì, ngươi nghĩ xem có ý nghĩa không.

Ánh mắt yêu hổ cuối cùng thay đổi, đột nhiên ánh mắt tràn ngập cảnh giác nhìn Đường Kiếp.

Cuối cùng, yêu hổ đã động.

Nó vươn móng vuốt, trên đất viết ra vài chữ:

“Ngươi biết được những gì?”

Nhìn đến hàng chữ này, Đường Kiếp mỉm cười:

- Rất nhiều, tuy nhiên ngay từ đầu chỉ là hoài nghi một ít. Nhưng hơn một tháng tiếp xúc, vẫn có thể xác nhận.

Cho dù là hổ yêu tiếp tục che giấu, nhưng hơn một tháng tiếp xúc, nhiều lần đuổi giết thêm biểu hiện trí tuệ, cho dù là người thường đều nhìn ra hổ này không tầm thường, huống chi Đường Kiếp sớm đã có chuẩn bị tâm lý.

“Không phải Tẩy Nguyệt phái nói cho ngươi?”

Đường Kiếp trả lời:

- Loại chuyện này cho dù là Tẩy Nguyệt Phái, cũng chỉ có cao tầng mới biết rõ đi? Làm sao có thể nói cho một học sinh nho nhỏ như ta biết. Chẳng qua muốn hiểu gì đó, cũng không cần phải là Tẩy Nguyệt phái tới nói cho ta biết, kỳ thật có rất nhiều lý do để phát hiện.

“Nhiều lý do?”

- Phải.

Đường Kiếp trả lời:

- Đầu tiên chính là hành vi của Tẩy Nguyệt phái. Vì sao Tẩy Nguyệt phái phải giam giữ nhiều thế hệ của các ngươi? Ngay cả trừng phạt đến đời con cháu? Vậy thì quá vô vị rồi! Mọi người có thể vì thù hận nhất thời mà làm ra hành vi đánh mất lý trí, nhưng một tổ chức lớn như vậy, càng không có khả năng đem loại chuyện nhàm chán này kéo dài hơn ngàn năm. Chỉ cần nguyên nhân như vậy, vậy nguyên nhân chân chính không phải trả thù, mà đây là nguyên nhân chân chính bọn họ muốn bí bảo… Kế thừa huyết mạch! Chẳng qua huyết mạch này không giống với bình thường, kẻ khác có thể kế thừa chính là sức mạnh, các ngươi lại là trí nhớ và trí tuệ! Thông qua phương pháp kế thừa này, các ngươi chưa tiến thời kỳ Khai Trí đã có thể có được trí khôn, mà liên quan đến tung tích bí bảo kỳ thật vẫn luôn cất giấu bên trong huyết mạch các ngươi, rồi lại không thể tách. Bọn họojhi vọng ở trong số các ngươi có một người nhát gan sợ chết, vì muốn sống mà giao ra bảo bối. Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán.

- Tiếp theo chính là một ít ghi chép lịch sử.

Đường Kiếp tiếp tục nói:

- Ta đã tra qua một ít điển tịch của Tẩy Nguyệt phái, nhất là điển tích về săn hổ ở Hổ Khiếu Cốc. Học sinh Tẩy Nguyệt không chỉ một lần lên núi săn hổ, cũng từng có người cho người cho rằng người so với mãnh hổ có khí trôn hơn, ý đồ thông qua bẫy giết được hổ. Nhưng bên trong lịch sử ghi chép, ta phát hiện tất cả thủ đoạn dùng trí đều là thất bại. Săn hổ chân chính thành công, ngược lại đều là một ít kế hoạch đơn giản, dũng mãnh chiến đầu mà thắng. Bọn họ dựa vào sức mạnh, tâm huyết và không sợ hy sinh mà đạt được thắng lợi, mà không phải dùng trí óc.

Yêu hổ phát ra hai tiếng cười nhẹ, tiếng cười từ trong miệng nó phát ra, làm cho người nghe cảm thấy quái dị.

- Nhưng mặc kệ thế nào, các ngươi cuối cùng không có chết già.

Lời này vừa ra, yêu hổ thở dài một tiếng, cái đầu kiêu ngạo hạ xuống.

Đúng vậy, chúng nó có thể giết chết nhiều học sinh hơn thì thế nào?

Học sinh là giết không xong đó, cho nên bọn nó phải chịu một tổn thất lớn.

Thấy một màn như vậy, Đường Kiếp cũng thở dài:

- Ta không biết vật đó cuối cùng là bảo vật gì, có thể khiến cho nhiều thế hệ các ngươi phải chịu đựng giết chóc cũng không giao ra, dù sao cùng ta không liên quan. Ta muốn không phải thứ này.

Nghe nói như thế, mắt hổ chớp động, yêu hổ kia một lần viết ra một dòng chữ:

“Ngươi muốn cái gì?”

- Còn có thể là cái gì?

Đường Kiếp lại nhẹ giọng mỉm cười:

- Năm đó hổ yếu đánh cắp bí bảo Tẩy Nguyệt phái bị bắt được, sau đó tìm khắp nơi không thấy, cuối cùng rơi vào con đường suốt đời bị nhốt, họa vẫn rớt xuống con cháy, Khi đó ta liền lấy làm lạ một việc, vì sao bọn họ không cần Sưu Hồn Thuật.

- Đừng nói với ta yêu nhân bất đồng. Hổ yêu khai trí, có thể hóa hình người, thần trí mặc dù vô hình, Sưu Hồn Thuật cũng là cường ép đưa vào linh khí, suy nghĩ vô hình có thể biến thành thần trí hữu hình, dó đó có thể bắt giữ! Ta đã trải qua Sưu Hồn Thuật, ta rất rõ ràng điểm ấy. Bởi vậy chỉ cần vạn vật có trí, có hồn, có suy nghĩ có ý nghĩ, đều có thể sưu hồn. Hổ yêu có trí có hồn, sao lại không thể tìm được?

- Tẩy Nguyệt phái không cần Sưu Hồn Thuật, chỉ có thể nói rõ một việc, chính là yêu hổ có bí pháp, có thể chống lại sưu hồn!

- Sưu hồn vốn là thi pháp ý thức, nếu ngay cả sưu hồn đều có thể chống lại, như vậy kế thừa trí nhớ cũng không gì kỳ quái. Đây chính là nguyên nhân thứ ba ta tin tưởng các ngươi có trí khôn, mà đây chính là thứ ta muốn.

- Ta muốn chính là thứ đó.

Có mâu thì có lá chắn.

Có Sưu Hồn Thuật, đương nhiên sẽ có bí pháp chống lại sưu hồn, đây không là bí mật gì.

Trên thực tế các đại môn phái gần như đều có một ít thủ đoạn chống lại sưu hồn.

Nhưng những thủ đoạn này đều không ở phạm vị thụ pháp, không được kế thừa, chỉ có bước vào cao tầng mới được bản thưởng.

Dù sao Sưu Hồn Thuật là dùng để đối phó với môn hạ phản đồ, tuyệt đối không thể nhẹ nhàng mà truyền ra ngoài.

Nguyên nhân chính là đây, Tẩy Nguyệt phái có bí pháp chống sưu hồn, nhưng hắn đừng hy vọng có thể học được.

Hy vọng duy nhất của hắn, chính là yêu hổ trước mắt.

Hổ yêu có bí pháp, có thể chống sưu hồn!

Nguyên nhân chính là đây, Tẩy Nguyệt phái có thể lấy thủ đoạn bình thường để nhốt hổ yêu, vây lại trên núi, cũng kéo dài rất nhiều thế hệ, lấy cái chết bức bách.

Thay vào đó bộ tộc yêu hổ kéo ngàn năm, nhưng lại không cúi đầu, thề sống chết bảo vệ bí mật, khiến cho Tẩy Nguyệt phái vẫn không lấy được gì.

Cuối cùng là vì bí bảo biến mất, không giao ra được, hay và vì bí bảo liên quan đến chuyện trọng đại, thà chết chứ không chịu khuất phục.

Đường Kiếp không biết, hắn cũng không quan tâm.

Hắn muốn, chỉ là phương pháp chống sưu hồn.

- Giao ra bí pháp, ta tha chết cho ngươi!

Ngay lúc này Đường Kiếp nói.

Yêu hổ nhìn hắn, gắt gao xem hắn, trong mắt nổi lên nghi ngờ.

Nó dùng vuốt hổ viết xuống:

- Vì sao?

Đường Kiếp cười nói:

- Bởi vì trên người ta cũng có bảo bối, một món bảo bối không thua gì thứ tổ tông ngươi đã đánh cắp. Có người muốn, mà ta không muốn cho.

Trong lúc bất động thanh sắc, Đường Kiếp đã đem mình và yêu hổ trước mắt vạch cùng một tuyến đường.

Yêu hổ này bởi vì nhiều thế hệ bị nhân loại giết chết, hận ý đối với nhân loại đã ăn sâu bén rễ, sâu tận xương tủy.

Chỉ dựa uy hiếp cái chết, kỳ thực đối với nó chỉ là vô dụng.

Nếu có hiệu quả, yêu hổ đã sớm nói, còn đợi gì đến hiện tại?

Nhưng mà Đường Kiếp muốn thử, cũng là bởi vì hắn khác với người ta.

Hắn cùng với yêu hổ rất giống!

Như lúc trước hắn chiếm được thông của Tần quản sự đó chính là nguyên nhân hắn “gặp được” Tần quản sự.

Đồng mệnh tương liên, đồng mệnh thương tích!

Mọi người đối với người có vận mạng bi kịch giống mình, đều luôn có mấy phần hiểu rõ, mấy phần thông cảm.

Bởi vậy việc đầu tiên Đường Kiếp làm, chính là đem thân phận của mình tách ra với “Tẩy Nguyệt phái”.

Quả nhiên, nghe nói như thế, yêu hổ kia rõ ràng ngơ ngác một chút.

Nó dùng móng hổ viết xuống:

“Ta không tin, nhân loại xảo quyệt.”

- Ta không có lừa ngươi.

Đường Kiếp nói xong lấy ra một vật.

Binh giám!

- Nhìn nó, nhìn chữ phía trên đó, ngươi có thể cảm nhận được sức mạnh còn lưu trên đó.

Hắn đem Binh giám chậm rãi đưa đến trước mặt yêu hổ, đem chữ Binh nhắm ngay yêu hổ, sức mạnh ẩn giấu trên Binh giám lập tức khiến cho yêu hổ phát ra một trận rít gào.

Đường Kiếp đã thu hổi Binh giám:

- Ngươi kế thừa tổ tiên trí nhớ, vậy biết rõ đây không phải là đồ vật thuộc về Tẩy Nguyệt phái. Đây là di bảo kế thừa vạn năm, cũng chính là chìa khóa mở ra một bảo tàng. Rất nhiều người muốn lấy được nó…

Yêu hổ nhìn Đường Kiếp, cuối cùng viết:

“Vậy vì sao ngươi không bị bắt lại?”

- Bởi vì bọn họ tạm thời không thể xác định vật này trên người ta, nhưng đã hoài nghi ta rồi. Không bao lâu nữa, xác định bọn họ sẽ đến tìm ta, đến lúc đó, ta cũng sẽ bị bọn họ bắt lại, nghiêm hình khảo vấn, thậm chí là dùng Sưu Hồn Thuật.

“Ngươi có thể trốn.”

- Ta sẽ không trốn, nếu chạy thoát, ta sẽ hoàn toàn bại lộ, ta và ngươi không giống nhau. Các ngươi là yêu loại, có thể thông qua huyết mạch kế thừa, có thể cũng không phải chỉ mỗi yêu loại là làm được. Về phần nhân loại, lại chỉ có thể thông qua con đường giáo dục để kế thừa sức mạnh. Mất đi hệ thống này, cũng là mất đi cây câu tiên lộ.

“Ngươi sẽ bị nhốt, tra tấn.”

- Nếu có thể chuẩn bị, cũng sẽ không, trái lại, có thể lợi dụng cơ hội làm ra lợi ích cho mình…

Nói xong, Đường Kiếp đã đem chuyên đầu đuôi ngọn gốc Binh giám nói cho yêu hồ.

Hắn không có chút nào giấu diếm, đều nói ra tất cả.

Hắn nói đến con trai Hư Mộ Dương, nói đến chính mình đi vào Vệ phủ, nói đến tỉ mỉ hết thảy những cách mà mình làm ra, lợi dụng Thiên Thần Cung và Tẩy Nguyệt phái hoài nghi mọi việc đều thuận lời, đồng thời cũng nói đến tình cảnh hiện tại của chính mình.

Hắn nói rất chân thành, cũng rất động tình.

Liền giống như người già nhớ lại trước khi chết, hay là như tình nhân nói ra tâm sự, giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh, lời nói nhanh nhưng vội vàng hấp tấp, vẻ mặt không lạnh không nóng, tự thuật không gấp không khô khan.

Nhưng mà trong việc đơn giản bình thản tự thuật, yêu hồ cảm nhận được chỗ sâu bi thương trong lòng Đường Kiếp, bất đắc dĩ cùng với thù hận thật sâu.

Đó chính là cảm tình nó có thể hiểu được.

Một loại cảm giác đã nhạt dần theo thời gian, lại chưa từng quên, không cần cố nhớ lại, nhưng đã khắc sâu trong xương tủy.

Đường Kiếp vẫn là nói như cũ.

Hắn nói đến chí nguyện to lớn của mình, muốn tiêu diệt Thiên Thần Cung.

Yêu hổ nghĩ đến tổ nhìn trời phát lời thề.

Hắn nói hắn cùng với Trang Thân chiến đấu.

Yêu hổ nghĩ đến nó đã từng chiến đấu với đám học sinh.

Hắn nói hắn sắp gặp khảo nghiệm.

Yêu hổ thì nghĩ đến một ngày nào đó, nó chung quy vẫn sẽ chết ở trên núi Hổ Khiếu.

Đường Kiếp nói rất nhiều, yêu hổ cũng nghĩ đến rất nhiều.

Bọn họ cứ như vậy ngồi cạnh nhau, cùng nhau bắt chuyện.

Cuối cùng, Đường Kiếp đã nói hết những việc trên người, có thể nói đều nói hết rồi.

Dùng một tiếng thở dài làm kết thúc, Đường Kiếp nói:

- Đây chính là chuyện xưa của ta, cũng là nguyên nhân ta tới tìm ngươi, nhưng giống như ngươi, ta bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành tù nhân của người khác… Hoặc là Tẩy Nguyệt phái, hoặc là Thiên Thần Cung.

- Ta sẽ không giống như các ngươi bị bắt nhốt đời đời, con cháu đều gặp họa, ta sẽ bị trực tiếp bắt giữ, sau đó dùng bí pháp sưu hồn moi sạch mọi chuyện. Đương nhiên Sưu Hồn Thuật chưa chắc sẽ khiến bọn tìm được thứ mình cần, ta có biện pháp làm cho bọn họ dù sưu hồn cũng không chiếm được, nhưng bản thân ta nhất định là xong đời rồi.

- Ta không sợ chết, nhưng chỉ có thể sống mới làm được nhiều chuyện.

- Cho nên ta cần loại bí pháp này, đi chống lại từng kẻ mơ ước Binh giám, người nhìn trộm vật của ta, bao gồm Thiên Thần Cung, hay ngay cả Tẩy Nguyệt phái ngươi oán hận nhất.

- Nếu ngươi hận bọn hắn, xin hãy đem bí pháp dạy cho ta!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện