Mạnh mẽ xông tới, Đường Kiếp lao ra khỏi trói buộc, lại lao tới Cố Trường Thanh.

Cố Trường Thanh kinh hãi lui lại.

Hai tay liên tục thi pháp, mãnh mẽ đẩy về phía trước, một bức từng thủy tinh xuất hiện, ngăn lại phía trước Đường Kiếp, đồng thới quát: - Ngươi âm mưu quỷ kế, giết huynh đệ ta vô số, cũng là Binh chủ chi đạo?

-Binh giả chi đạo, lấy thắng làm đầu, có dũng dùng dũng, sức không đủ thì dùng trí. Lúc chiến đấu ta dùng mưu thì có sao! Có lẽ ta không giống như Binh chủ chấn áp quần hùng, ngạo nghễ muôn đời, tiêu dao thiên hạ, thanh danh ngàn năm! Đường Kiếp gáo lớn, đánh một quyền vào bức tường trong suốt, chỉ nghe rầm một cái, bức tường vỡ vụn.

Cố Trường Thanh lui lại, liền xuất ra thủ ấn, một mặt lá chắn xuất hiện, tiếp theo là phi châm, tường băng, băng sương, các loại pháp thuật hướng về phía Đường Kiếp, toàn bộ đầm lầy bị bao phủ bởi thể giới băng và hỏa.

Đường Kiếp không thèm quan tâm mà lao tới, đánh vỡ là chắn, đỡ phi châm, xuyên qua băng sương hỏa vũ, như một hỏa tiễn lao tới.

Đợi khi Cố Trường Thanh lại nắm lấy pháp khí, thì đột nhiên biến sắc: - Xong rồi, linh khí đã hết!

Phanh!

Đường Kiếp ngay lập tức đánh lên mặt Cố Trường Thanh.

Sau khi bị một đấm làm co hắn máu mũi chảy dài, liên tiếp lui lại vài bước, lui đề một thân cây.

Đường Kiếp thừa cơ xông lên, tấn công Cố Trường Thanh cuồng loạn, thiết quyền như mưa rơi xuống, và còn quyền đấm chân đá thật hung ác.

Đầu tiên là vòng bảo hộ tan vỡ, rồi thiết quyền không ngừng nện lên Thiên Thần Giáp, mặc dù hắn có Thiên Thần Giáp cấp pháp bảo cũng không chống cự được công kích hung mãnh của Đường Kiếp, một quyền lại một quyền mạnh mẽ đánh vào người Cố Trường Thanh làm hắn phun ra một đám máu.

Cuối cùng Đường Kiếp xuất một quyền nện vào mặt Cố Trường Thanh, đánh cho hai mắt hắn nổ tung, Cố Trường Thanh chảy máu như điên ngã xuống, miệng vẫn còn nói: - Làm sao có thể?

Đường Kiếp giẫm một cước lên người Cố Trường Thanh lạnh lùng nói: - Không có gì không thể, không có linh khí, ngươi không là gì cả.

Nói xong Đường Kiếp lại đánh ra một quyền, lần này trực tiếp xuyên qua Thiên Thần Giáp, đánh vào khuỷu tay của Cố Trường Thanh, làm cho cánh tay hắn gần như gẫy lìa.

Hắn đang muốn tiếp tục ra tay, Cố Trường Thanh kêu lên: - Chờ một chút!

Đường Kiếp dừng lại một chút.

Cố Trường Thanh nhìn chằm chằm Đường Kiếp thở dốc nói: - Ngươi thắng... Để cho ta được làm quỷ hiểu biết... Binh giám rốt cuộc ở đâu?

- Binh giám... Đường Kiếp lẩm bẩn, gật đầu nói: - Tốt, ta cho ngươi viết. Binh giám được ta đặt ở Hổ Khiêu Phong.

- Hổ Khiếu Phong? Cố Trường Thanh ngơ ngẩn: - Cái con yêu hồ kia... Chống đỡ bí pháp sưu hồn... Đáng chết, trách không được người trong vòng một tháng liên tục đi lên Hổ Khiếu Phong... Hóa ra là như thế... Ta hiểu rồi...

- Đã biết thì chết đi. Đường Kiếp lạnh lùng nói, một quyền đánh về phía Cố Trường Thanh.

Ba!

Một quyền này đúng là bị Cố Trường Thanh vừa bắt lấy.

Nắm lấy tay Đường Kiếp, Cố Trường Thanh mỉm cười nhìn.

Sau đó dùng thanh âm u lãnh nói: - Ngươi rốt cuộc đồng ý nói, không uổng công ta hi sinh lớn như vậy. Tốt lắm, hiện tại ngươi có thể chết rồi, Kim Ưng Trảo!

Năm ngón tay bên phải khép lại như đao, hung hăng đâm vào lồng ngực Đường Kiếp.

Phốc!

Chưởng đao đâm vào cơ thể, lồng ngực của Đường Kiếp bị một trảo của Cố Trường Thanh mở ra, một trảo này thả ra một đoàn ánh sáng màu vàng, nhập vào trước ngực và nổ tung, cả người Đường Kiếp bay ra ngoài, trước ngực một lỗ máu lớn, có thể nhìn thấy xương trắng, thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy trái tim đang đập.

Cố Trường Thanh lúc này mới cười lớn.

Mặt của Đường Kiếp bị thương nặng, đã không còn anh tuấn như xưa, ngay cả một con mắt cũng bị mù.

Nhưng hắn không biểu hiện loại cảm giác đau khổ, mà mặt còn đầy hưng phấn.

Nụ cười này khiến hắn trở nên càng dữ tợn, càng tăng thêm sự kinh khủng.

- Ngươi... Là ngươi cố ý... Đường Kiếp không giám tin nhìn Cố Trường Thanh.

- Lời vô nghỉa, ngươi thực sự nghĩ rằng ngươi có thể đùa bỡn ta hay sao? Cố Trường Thanh hừ một tiếng.

Đầu tiên lấy viên đan dược nuốt xuống, sau đó hắn bước tới, đem Đường Kiếp dẫm dưới chân.

Đường Kiếp rên rỉ, vo lực giãy dụa, cho du hắn có luyện Ly Kinh Luyện Thể, dưới công kích của Kim Ưng Trảo cũng không thể khôi phục tức thời, cả người vô lực xụi lơ, Băng Phách Hàn Quang của Cố Trường Thanh lại đánh trực tiếp vào người hắn, gần như làm toàn bộ lục phủ ngũ tạng đông cứng hết.

Thẳng đến lúc này, hắn mới phát hiện là Băng Phách Hàn Quang của Cố Trường Thanh mạnh hơn trước không biết bao nhiêu lần

- Người từ lúc vừa mới bắt đầu đã lập kế hoạch rồi sao? Đường Kiếp chấn động nhìn Cố Trường Thanh.

- Chính xác mà nói, là sau khi Cổ Bách chết. Cố Trường Thanh trả lời. - Khi ta phát hiện ngươi sớm đã chuẩn bị, ta liền biết là không thể nào lấy được tung tích của Binh giám từ miệng ngươi. Nên ta liền tính kế, chờ xem ngươi cuối cùng có thủ đoạn gì. Đợi cho nguoi tự coi là đại công cáo thành, thì ngươi sẽ lộ ra bí mật Binh giám, vì ngay nay, ta đã chờ lâu lắm rồi!

Nói xong Cố Trường Thanh bật cười: - Cũng phải thừa nhận, kế hoạch của ngươi rất tốt, gần như đem toàn bộ người trong Ưng đường giết sạch.

- Ngươi biết rõ mà còn cố ý cho bọn họ đi tìm chết, để lừa gạt ta? Đường Kiếp giận giữ hét lên.

Cố Trường Thanh hừ một tiếng, dưới chân liền dùng sức, giẫm lên người Đường Kiếp: - Ngươi biết cài gì? Vì thành đại sự, hi sinh một chút có là gì? Chỉ cần có thể lấy được Binh giám, lấy được tài nguyên lưu lại của Binh chủ, thì có thể xây dựng lại cả trăm cái Ưng đường. không như thế sao ngươi có thể nghĩ là đại kế đã thành công?

- Bọn Triệu Tân Quốc cũng là giả đúng không?

- Bọn họ? Mấy thằng ngu, bị ngươi tùy tiện nói vài câu liền bị kích động, cũng dám làm phản ta. Ta mặc dù có thể nhắc nhỏ bọn họ, nhung vì không muốn làm ngươi nghi ngờ cảnh giác, nên ta đành buông tha. Vì để ngươi mắc mưu, ta thậm chí không tiếc hủy Mặc Ưng Dực, bằng không ngươi nghĩ dễ dang mở ra vậy sao, sẽ bị vài người mà bị thương nặng vậy sao? Kế hoạch của ngươi dù không tệ, đáng tiếc có một vần đề là thực lực của ngươi quá yếu! yếu tới mức mặc kệ ngươi có kế hoạch gì ta cũng có thể phá được, chỉ cần ta chừa một thành thực lực thì có thể dễ dang giết ngươi.

Nói xong Cố Trường Thanh lại cười.

Ở Nam Vị Sơn, hắn ngay từ đầu bị Đường Kiếp lừa gạt, nhưng rất nhanh tỉnh táo.

Nhưng vì để cho Đường Kiếp tin tưởng mình mắc mưu, dứt khoát quyết định giả ngu tiếp.

Hiện giờ kế hoạch thành công, cuối cùng từ trong miệng Đường Kiếp lấy được tin tức Binh giám, trong lòng hung phấn, chì là bị thương không nhẹ, nên lúc cười rộ lên, tác động tới thương thế, cảm nhận thấy một trận đau nhức toàn thân, có cảm giác như kim châm, không khỏi phải đưa tay che ngực.

Lại nhìn Đường Kiếp trong mắt hắn chợt léo sự hung giữ nói: - Còn cái gì trăn trối, cho ngươi cơ hội cuối cùng để nói.

Đường Kiếp thở phì phò trả lới: - Tốt, nếu như vậy, ngươi hay cho ta làm quỷ hiểu biết. Ta muốn biết Bạo Viên là ai.

Cố Trường Thanh cười: - Nói cho nguoi biết cũng không sao, Bạo Viên một ám tử đến từ Ưng đường của ta, mà ta cũng không dễ dàng vận dụng, người này là...

Hắn đang muốn nói tên, trong lúc đó nội tâm khẽ động, cảm giác có chút không đúng.

Tình cảnh này, sao giống như tình cảnh của Đường Kiếp vừa rồi nhỉ, sao có vài phần tương tự? Cố Trường Thanh không thích cảm giác này, hắn lắc đầu: - Thôi đi, hãy để cho ngươi làm quỷ hồ đồ.

Hắn đang muốn động thủ, Đường Kiếp đột nhiên thở dài nói: - Đáng tiếc... không nói thì thôi, hỏi ngươi vấn đề khác, trong người của ngươi có thấy đau chút nào không?

Cố Trường Thanh ngẩn người, muốn nói gì, chi cẩm thấy ngực đột nhiên đau nhói.

Sao lại đau nhức như thế, khiến hắn lập tức mất hết toàn bộ khí lực, phải lui về phía sau vài bước.

Tay phải đưa lên, xé mở một chút Thiên Thần Giáp, chỉ thấy trên ngực có một điểm kim mang thấp thoáng.

- Đây là cái gì? Cố Trường Thanh kinh ngạc kêu lên.

Mỗi khi vật ấy phát sáng, thì ngực hắn lại đau nhức, rõ ràng đã vào tâm phủ.

Nếu không phải vì thân thể mạnh mẽ, tạng phủ đã chịu nhiều rèn luyện, thì đã chết ngay lập tức rồi.

Nhưng nếu nó cứ tiếp tục tiến vào trong, đâm vào tâm phủ thì cho dù là cấp bậc cửu chuyển cũng không giúp gì được hắn.

Hắn phản ứng cực nhanh, điểm chỉ quanh ngực mấy cái, đồng thời vận chuyển linh khí, ý đồ muốn đem kim mang bức ra ngoài.

Chỉ có điều điểm kim này mặc dù chịu sự ngăn cản của linh khí, nhưng lại không biết do cái gì tạo thành, trog nhất thời không bức ra được, làm cho ngực càng ngày càng đau nhói.

Cố Trường Thanh hoảng hốt, căm tức nhìn Đường Kiếp nói: - Ngươi đã làm cái gì trện người ta?

Đường Kiếp ho ra máu cười nói: - Ngươi nói không sai, ngươi là cửu chuyền kỳ nên rất mạnh, không phải ta ở cảnh giới này mà có thể đối phó được, đừng nói là linh khí của ta bị phong ấn, chính là có dùng toàn bộ thực lực, cùng Đoạn Tràng Đao, cũng không thể thắng được ngươi. Bất kể ta có kế hoạch thế nào thì cũng không qua được của ải này. Trừ phi... Trừ phi đối phương tự mình nguyện ý bị giết chết.

———————

Cố Trường Thanh nghe được liền như rơi vào hầm bang, lúc này cuối cùng nhớ ra Đường Kiếp đánh vào vai minh một chưởng.

Một chưởng kia của Đường Kiếp mà trực tiếp lấy mạng hắn, hắn nhất định sẽ đỡ, nhưng một chưởng kia lại không đánh vào chỗ yếu hại, vì lừa Đường Kiếp, hắn liền cứng rắn chịu một đòn.

Không thể ngờ, chính là một chưởng kia, Đường Kiếp lại ám toán mình.

Lấy thực lực của mình, nếu ngay từ đầu mà phòng bị cẩn thận, Đường Kiếp cho dù có đem cái gì đâm vào trong người mình, hắn cũng có thể bức ra, nhưng để lấy được Binh giám, hắn lại để Đường Kiếp hành động, và thời gian cũng rất dài sau khi đánh lén thành công...

Nghĩ đến đây, Cố Trường Thanh vừa tức vừa sợ.

Hắn khiếp sợ không chỉ là Đường Kiếp đánh lén, càng sợ Đường Kiếp sớm đã chuẩn bị: - Ngươi... Ngươi đã sớm biết... Ngươi từ lúc mới bắt đầu liền đã chuẩn bị kế hoạch?

Ngay tại một phút đồng hồ trước, Đường Kiếp vừa mới nói, lần này biến thành Cố Trường Thanh nói ra.

Đường Kiếp cười ha hả: - Không thể nói là hoạch chuẩn bị sớm, chẳng qua một kế hoạch hoàn mĩ, nhất định phải tính trước đến nhiều khả năng, mà ta đã tính trước các khả năng xa hơn so với hiện tại. Cách làm của ngươi, bất quá chi là một trong số những khả năng ta đã tính trước. Nói thật, đây là khả năng mà ta chờ đợi nhất. Bởi vì ta bày ra cạm bấy rất rõ ràng, nhưng ngươi vẫn sẽ vui vẻ bước chân vào. Theo phương diện nào đó thì như ta đang đánh cược, chẳng qua ta không đánh cuộc ngươi ngu, mà đánh cược ngươi có chút thông minh. Ta chỉ lo lắng duy nhất một việc là đám Triệu Tân Quốc cùng ngươi diễn trò, may mắn là chỉ có mình ngươi diễn trò. Ngươi chính là tự làm tự chịu, Cố Trường Thanh, nếu ngươi coi trọng sinh mạng cấp dưới, thì hiện tại cũng không phải chỉ một mình ngươi đối diện với tình cảnh này, nếu có người khác giúp đỡ thì cây kim kia chưa hẳn làm gì được ngươi... Thực lực của ngươi đều vượt xa dự tính của ta, ta vốn tưởng chỉ cần đâm cây kim đó vào tim ngươi thì ngươi đã toi mạng rồi, không nghĩ tới bây giờ mà ngươi vẫn không chết, quả là cửu chuyển chi thân thật là bất phàm.

- Điều đó không có khả năng! Cố Trường Thanh điên cuồng kêu lên.

Hắn tuyệt đối không thể tin Đường Kiếp có thể nhìn thấu kế hoạch của mình.

Vì lấy tín nhiệm của Đường Kiếp mà không tiếc hủy đi Ưng đường, thậm chí ám tử cũng bị hắn tính kế, không nghĩ tới tất cả mọi thứ đều bị Đường Kiếp đoán trúng.

Đường Kiếp lắc đầu: - Không có gì là không thể. Kỳ thật ngươi không phải là người thứ nhất dùng loại thủ đoạn này, chẳng qua thủ đoạn của ngươi cũng rất tốt, cũng ngoan độc... Xem TV nhiều có rất nhiều thứ tốt nhưng ngươi không hiểu.

- Ngươi giết không được ta đâu! Cố Trường Thanh gào lên, lại tiếp tục điểm vài cái vào ngực mình, linh khi lại tiến vào cơ thể, vận chuyển toàn lực chống lại cây kim châm đâm vào cơ thể.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện