Tia nắng đầu tiên của buổi sáng sớm chiếu xuyên qua cửa sổ, rọi vào trong phòng của Đào Nhiên Cư
Chịu phải sự kích thích của tia sáng, Đường Kiếp mở mắt ra, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Bầu trời rộng lớn.
Trên mặt mỉm cười.
Đại trận bố trí bên ngoài Đào Nhiên Cư đã biến mất rồi.
Bắt đầu từ giờ, Đường Kiếp không còn là Đường Kiếp nữa.
Hắn thật sự đã quên đi quá khứ rồi.
Từ đỉnh Tiên Nữ trở về đến giờ, nháy mắt đã mấy ngày.
Cách trang trí trong phòng vẫn như trước, nhìn không ra dấu vết bị đào sâu ba thước, nhìn Đoạn Tràng Đao treo trên tường, Đường Kiếp đứng dậy, lấy đao trên tường xuống, đi vào bên trong hoa viên, múa một bài Tung Kiếm Thập Nhị Thức.
Tuy nhiên Tung Kiếm Thập Nhị Thức này dù sao cũng là kiếm pháp, lấy đao để múa, Đường Kiếp vẫn cảm thấy có chút không thuận.
Trừ phi giống như Thần Đình Thiên Biến chuyên dùng pháp thuật để vận dụng các loại vũ khí, không thì kiếm pháp là kiếm pháp, đao pháp là đao pháp, mỗi loại binh khí đều có một phương thức vận khí khác nhau, không thể trộn lẫn vào nhau được, các pháp thuật bình thường đều phải có giới hạn các loại vũ khí, thậm chí đến vũ khí thuộc tính cũng đều có yêu cầu.
Tung Kiếm Thập Nhị Thức cũng chính là vì không phải pháp thuật thực sự, vì thế đơn giản mà tính thông dụng cũng lớn, mới có thể khiến Đường Kiếp ngẫu nhiên lấy đao thay kiếm, nếu đổi một loại pháp môn khác thì rất khó có thể thông được.
Dù vậy, Đường Kiếp cũng cảm nhận được các kiểu khó chịu.
“Nên đi tìm một môn đao pháp thích hợp rồi” hắn tự nghĩ.
Hiện giờ hắn đã nhập Linh Hồ, mấy ngày trước vừa mới đổi một tầng tu luyện tâm pháp mới, vẫn thiếu một môn pháp thuật chưa lĩnh ngộ được.
Nghĩ cái làm luôn, Đường Kiếp thu đao đi về Thiên Nhất Các.
Suốt đường đi, có không ít học tử nhìn thấy hắn, lại là hiện ra vẻ khinh thường, càng không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ.
Gió thổi lời đến.
- Hắn chính là Đường Kiếp? - Đúng vậy, chính là hắn, chỉ vì danh tiếng, không tiếc mạo nhận tội phạm bị truy nã.
- Đúng là cả gan làm loạn.
- Hôm nay không phải đã hiện nguyên hình rồi sao.
- Cho nên mới nói cho dù ngươi có tính toán mưu kế thế nào, cuối cùng cũng có lúc âm mưu bị lộ ra.
- Không phải không báo, mà là thời điểm chưa đến!
- Đúng thế đúng thế.
Trong lòng Đường Kiếp cười khổ.
Đây chính là di chứng của việc hắn tẩy sạch thân phận.
Từ lúc chuyện hắn lừa học viện bị bại lộ, rất nhiều học tử đã nhìn hắn với ánh mắt khác trước, hơn nữa còn thêm vài phần miệt thị, trào phúng, thậm chí còn vui sướng khi người khác gặp họa.
Dù gì Đường Kiếp cũng từng là nhân vật nổi bật trong học viên Tẩy Nguyệt, đến hôm nay khi ngã xuống từ trên mây, khiến gần như ai cũng xem thường hắn, cùng lắm cũng chỉ là đám bằng hữu Tiêu Diêu Xã đối tốt với hắn.
Mặc dù như thế, uy danh của Tiêu Diêu Xã cũng không lớn như trước nữa, người bỏ học đột nhiên tăng, rõ ràng là không chịu được áp lực, cuối cùng vẫn có Bình Tĩnh Nguyệt chống đỡ tất cả, không vì thế mà khuyên Đường Kiếp rút khỏi Xã.
Đường Kiếp đối với chuyện này đã chuẩn bị tâm lí, cũng không để ý, đi một mạch về phía trước.
Đến Thiên Nhất Các, học tử bảo vệ Các nhìn thấy Đường Kiếp, cười lạnh nói:
- Ôi, không phải Đường Kiếp đây sao? Hôm nay sao lại rỗi rãi đến Thiên Nhất Các thế này?
Đường Kiếp trả lời:
- Chào sư huynh, đệ đã nhập Linh Hồ, là tới đây để nhận pháp thuật.
- Pháp thuật?
Học Tử kia hừ một tiếng, nửa muốn nửa không chắn ngay trước cửa:
- Ngươi ở Thiên Nhất chín tầng không phải đã nhận pháp thuật rồi sao? Thần Tiêu Kiếm Điển bí pháp người đều học rồi, ba cái tầng pháp thuật phổ thông này, sao lại lọt được vào mắt xanh của ngươi? Ta thấy hay là thôi đi.
- Tính hay không tính, không phải sư huynh nói là xong.
Đường Kiếp thấy đối phương như vậy, không khách sáo nói:
- Xin sư huynh nhường đường cho đệ lên lầu.
- Ta không nhường đấy ngươi định làm gì?
Học tử kia hất cằm nói:
- Thân là học tử, lừa gạt học viện, viện chủ lúc đâu nên đuổi ngươi đi, còn mặt mũi đến đây nhận pháp thuật?
Trong lòng Đường Kiếp thầm tức giận, nghĩ rằng tên này thật không biết tốt xấu, đang muốn dạy dỗ hắn, thì nghe đằng sau có người nói:
- Sư huynh không phải là đang chỉ trích quyết định của học viện đấy chứ?
Hai người đều ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đang đứng sau lưng.
An Như Mộng.
Nàng đang mặc chiếc váy hoa văn màu bạc thêu trăm bướm độ hoa, trên đầu kẹp Vọng Tiên Kế, cắm Phi Trâm Phượng, giờ phút này đang đứng sau lưng bọn họ.
Học tử kia kinh ngạc:
- An Như Mộng? Xem muội nói kìa, ta sao lại dám làm thế?
- Nếu đã vậy, đứng có cản trở bọn muội nữa.
An Như Mộng nói xong, người đã tiến về phía trước.
Học tử kia theo bản năng tránh sang một bên, nhìn An Như Mộng lên lầu, Đường Kiếp cũng theo sau. Có muốn ngăn cản cũng không dám, chỉ có thể tức giận mà dậm mạnh dưới chân:
- Dễ dàng cho ngươi rồi.
Thật ra hắn vốn là không có quyền ngăn cản Đường Kiếp, chỉ có thể làm khó dễ một chút mà thôi.
Lúc này hai người cùng nhau lên lầu, Đường Kiếp nói với An Như Mộng:
- May mà sư tỷ qua nhận pháp thuật, giúp đệ một phen, đa tạ sư tỷ. Đúng rồi, còn chưa chúc mừng sư tỷ nhập Linh Hồ nữa.
An Như Mộng lại thản nhiên nói:
- Ta và ngươi cùng nhập học một năm, không cần khách khí như vậy, gọi ta là An Như Mộng là được rồi. Còn nữa, ta cũng không phải đến để chọn pháp thuật,Thiên Tình Tông của ta tự có pháp thuật cho ta tu luyện, ta đến đây, chỉ là học pháp vấn tâm bản đạo của Tẩy Nguyệt phái, hơn nữa…ta cũng chưa nhập Linh Hồ.
Đường Kiếp ngẩn ngơ:
- Chưa vào Linh Hồ vậy tỷ đến đây làm gì?
- Ta tới tìm ngươi.
Đường Kiếp ngẩn ngơ:
- Tìm ta? Có chuyện gì sao?
Hai người cùng dừng bước.
An Như Mộng chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt sáng ngời dừng trên người Đường Kiếp, phải một lúc lâu sau mới nói:
- Ta muốn biết, ngươi làm thế nào mà chống lại được Sưu Hồn thuật của Thiên Thần Cung?
- Hóa ra là chuyện này.
Đường Kiếp cười nói:
- Ta làm gì có bản lĩnh chống lại Sưu Hồn Thuật, là Cố Trường Thanh cảm thấy Sưu Hồn Thuật không đủ chắc chắn, cho nên nhất quyết không đến giai đoạn cuối cùng thì không dùng đến, một mực dùng nghiêm hình tra tấn, chuyện này ta sớm đã nói với viện chủ rồi.
- Nhưng Ưng Đường trốn về Triệu Tấn Quốc của Thiên Thần Cung lại nói họ đã dùng Sưu Hồn thuật với ngươi, lại không biết ngươi có biện pháp gì lại chống lại được.
- Bọn họ còn nói ta là mồi nhử do Tẩy Nguyệt phái thả ra, cố ý hãm hại Thiên Thần Cung, nếu không nói ta có thể chống lại Sưu Hồn, thì làm sao chứng minh ta là mồi nhử? Ưng Đường nhận nhầm người, chỉ có thể tìm lí do để báo lại với Thiên Thần Cung, mà dù sao cũng là muốn đổ tội cho người khác, thì lo gì không tìm thấy tội danh.
Hắn ỷ vào chuyện này không có ai đối chứng, một hơi phủi sạch sẽ mọi chuyện.
An Như Mộng mày liễu nhướng lên:
- Ngươi cho rằng ta sẽ tin ư?
Đường Kiếp hai tay xòe ra:
- Tỷ tin hay không tin thì đây vẫn là sự thật.
An Như Mộng nhìn thật sâu Đường Kiếp một cái, chậm rãi nói:
- Đường Kiếp, tại đây không có người khác, nếu ngươi bằng lòng nói cho ta sự thật, ta cam đoan không truyền ra ngoài, không chỉ có vậy, ta và ngươi cũng có thể trở thành bạn tốt.
Đường Kiếp cười hỏi:
- Lạ thật, tại sao tỷ lại quan tâm đến chuyện này thế?
An Như Mộng cúi đầu:
- Bởi vì ta cần loại bí thuật này.
Đường Kiếp hơi ngạc nhiên:
- Tỷ cần bí thuật để chống lại Sưu Hồn thuật ư? Nhưng tỷ không phải là…
- Ta là học tử thiên tài của Thiên Tình Tông không sai, nhưng ta cũng có bí mật của riêng mình. Ta không muốn để người khác biết, nên phải tìm một số pháp thuật.
An Như Mộng nói xong, đã giương mắt lên nhìn về phía Đường Kiếp:
- Đường Kiếp, nếu thật sự ngươi có loại bí thuật như vậy, ta hi vọng ngươi có thể dạy ta. An Như Mộng ta có thể lập thệ Tâm Ma, tuyệt đối không nói chuyện này ra ngoài. Chỉ cần ngươi chịu dạy ta…
Nàng nói đến đây, thanh âm đột nhiên thấp xuống, giọng như muỗi nói:
- Ta chuyện gì cũng đồng ý với ngươi.
Một người con gái nói ra chuyện gì cũng có thể đồng ý, hàm ý bên trong không nói cũng tự hiểu.
Mà dựa vào thân phận An Như Mộng nói ra những lời này, sự hấp dẫn thật to lớn, không cần nghĩ cũng biết.
Lúc đó đến ngay cả đầu óc Đường Kiếp cũng không nhịn được mà nghĩ tới cảnh tượng An Như Mộng ở dưới người mình rên rỉ trằn trọc, đó tuyệt đối là một chuyện sẽ khiến nam nhân huyết mạch sôi sục, dục hỏa như điên.
Tuy nhiên suy nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu một cái, Đường Kiếp liền cười lắc đầu:
- Một đề nghị rất hấp dẫn, đáng tiếc là ta không có.
- Ngươi không tin ta?
An Như Mộng giương mắt lên nhìn Đường Kiếp.
- Là tỷ không tin ta.
Đường Kiếp trả lời.
An Như Mộng kinh ngạc nhìn về phía Đường Kiếp, Đường Kiếp cũng không hề nhượng bộ chút nào đối diện với nàng, ánh mắt trong suốt mà sung mãn tự tin.
Lâu sau, An Như Mộng rốt cục thấp giọng nói:
- Thôi, thôi, ngươi chung quy vẫn là không tin tưởng ta. Nếu đã như vậy thì thôi đi.
Nói xong, người đã hướng về phía ngoài các mà đi.
Đi qua bên cnahj Đường Kiếp, An Như Mộng đột nhiên cười nói với Đường Kiếp:
- Hôm nay ngươi có thể phủ nhận, nhưng sẽ có một ngày, ta sẽ khiến ngươi cam tâm tình nguyện dạy bí pháp cho ta. Nhớ đấy, đề nghị của ta lúc nào cũng có tác dụng.
Nụ cười này, như hoa xuân đua nở, khiến cả căn phòng như tràn ngập sắc xuân.
Đường Kiếp ngẩn ngơ, An Như Mộng đã cúi đầu rời đi.
Nàng đi qua Đường Kiếp, lúc đó, Đường Kiếp nhìn thấy khuôn mặt của nàng.
Những tia nắng mỏng manh chiếu xuống, mang theo cảm giác không sợ hãi, làm người sinh thương.
Trong nháy mắt, Đường Kiếp giống như là nhìn thấy một tạo vật đẹp nhất nhân gian.
Những bước thấp bước cao của nàng, mang theo sự hấp dẫn và dịu dàng, cứ thế bị Đường Kiếp in sâu vào tận đáy lòng.
Trong đầu đang tái hiện lại cảnh sắc kiều diễm đó, Đường Kiếp dường như nhìn thấy một thân thể bach ngọc tuyệt với đang lướt qua trước giường mình, thiêu đốt ngọn lửa thanh xuân trong đáy lòng hắn, khiến hắn gần như không thể khắc chế được mà nhào tới…
Nhưng ngay sau đó, một bóng dáng xuất hiện trong lòng Đường Kiếp, như gió thoảng qua, nháy mắt đã làm cho hình dáng An Như Mộng tan biến.
Đường Kiếp chỉ cảm thấy đáy lòng run lên, lập tức lấy lại bình tĩnh, kỳ lạ, tại sao bản thân lại có thể dễ dàng động tình như thế.
Hắn không biết là, lúc An Như Mộng đi qua lối rẽ ở Thiên Nhất Các, đột nhiên kêu lên một tiếng trầm đục, trong miệng đã chảy ra một tia máu tươi.
Hoa dung thất sắc!
Từ biệt An Như Mộng, Đường Kiếp ổn định tinh thần, bắt đầu tìm kiếm đao pháp mình cần.
Hắn đối với việc bản thân cần đao pháp sớm đã có tính toán, do vậy rất nhanh liền tìm thấy thứ mình cần.
Trảm Phong!
Trảm đao đao, nhìn hình thức biết nội dung đây là một bộ đao pháp xuất thủ cực nhanh.
Cùng với Tung Kiếm Thập Nhị Thức lúc đầu không giống nhau, Trảm Phong Đao là pháp thuật thực sự, chủ yếu là xuất thủ như chớp, nhanh như gió, đến gió cũng có thể chém đứt, có chỗ giống với sóng cuồng kiếm của Thái Quân Dương.
Chỉ là sóng cuồng kiếm chú trọng về tính liên tục, từng đợt nối tiếp từng đợt, công kích kéo dài không dứt, mà Trảm Phong Đao ngoài tấn công nhanh ra, càng có tác dụng phá giáp.
Điều này cũng chính là nguyên nhân chủ yếu để Đường Kiếp chọn bộ đao pháp này sau khi thảm bại ở Thiên Thần Cung Ưng Đường, Đường Kiếp cuối cùng đã có thể chọn lựa công pháp một cách bình thường rồi.
Thieus Hải Động Kim Quyết có rất nhiều bộ pháp thuật, sở dĩ lựa chọn Trảm Phong, một là do bản thân cso Tử Điện Tung Thân Pháp, thích hợp với một yêu cầu khác của trảm phong, có thể phát huy được uy lực lớn nhất của nó. Hai là Trảm Phong là pháp thuật cận chiến, mọi hiệu quả pháp thuật của nó đều tập trung vào việc phá giáp và tăng tốc, uy lực lớn, tốc độ nhanh, nhưng lại không thể phóng thích ra xa.
Nhưng đây đúng là cái mà Đường Kiếp cần.
Chỉ có loại cận chiến thuần túy này, mới có thể khiến hắn phát huy được hết sức mạnh to lớn của bản thân.
Chịu phải sự kích thích của tia sáng, Đường Kiếp mở mắt ra, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Bầu trời rộng lớn.
Trên mặt mỉm cười.
Đại trận bố trí bên ngoài Đào Nhiên Cư đã biến mất rồi.
Bắt đầu từ giờ, Đường Kiếp không còn là Đường Kiếp nữa.
Hắn thật sự đã quên đi quá khứ rồi.
Từ đỉnh Tiên Nữ trở về đến giờ, nháy mắt đã mấy ngày.
Cách trang trí trong phòng vẫn như trước, nhìn không ra dấu vết bị đào sâu ba thước, nhìn Đoạn Tràng Đao treo trên tường, Đường Kiếp đứng dậy, lấy đao trên tường xuống, đi vào bên trong hoa viên, múa một bài Tung Kiếm Thập Nhị Thức.
Tuy nhiên Tung Kiếm Thập Nhị Thức này dù sao cũng là kiếm pháp, lấy đao để múa, Đường Kiếp vẫn cảm thấy có chút không thuận.
Trừ phi giống như Thần Đình Thiên Biến chuyên dùng pháp thuật để vận dụng các loại vũ khí, không thì kiếm pháp là kiếm pháp, đao pháp là đao pháp, mỗi loại binh khí đều có một phương thức vận khí khác nhau, không thể trộn lẫn vào nhau được, các pháp thuật bình thường đều phải có giới hạn các loại vũ khí, thậm chí đến vũ khí thuộc tính cũng đều có yêu cầu.
Tung Kiếm Thập Nhị Thức cũng chính là vì không phải pháp thuật thực sự, vì thế đơn giản mà tính thông dụng cũng lớn, mới có thể khiến Đường Kiếp ngẫu nhiên lấy đao thay kiếm, nếu đổi một loại pháp môn khác thì rất khó có thể thông được.
Dù vậy, Đường Kiếp cũng cảm nhận được các kiểu khó chịu.
“Nên đi tìm một môn đao pháp thích hợp rồi” hắn tự nghĩ.
Hiện giờ hắn đã nhập Linh Hồ, mấy ngày trước vừa mới đổi một tầng tu luyện tâm pháp mới, vẫn thiếu một môn pháp thuật chưa lĩnh ngộ được.
Nghĩ cái làm luôn, Đường Kiếp thu đao đi về Thiên Nhất Các.
Suốt đường đi, có không ít học tử nhìn thấy hắn, lại là hiện ra vẻ khinh thường, càng không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ.
Gió thổi lời đến.
- Hắn chính là Đường Kiếp? - Đúng vậy, chính là hắn, chỉ vì danh tiếng, không tiếc mạo nhận tội phạm bị truy nã.
- Đúng là cả gan làm loạn.
- Hôm nay không phải đã hiện nguyên hình rồi sao.
- Cho nên mới nói cho dù ngươi có tính toán mưu kế thế nào, cuối cùng cũng có lúc âm mưu bị lộ ra.
- Không phải không báo, mà là thời điểm chưa đến!
- Đúng thế đúng thế.
Trong lòng Đường Kiếp cười khổ.
Đây chính là di chứng của việc hắn tẩy sạch thân phận.
Từ lúc chuyện hắn lừa học viện bị bại lộ, rất nhiều học tử đã nhìn hắn với ánh mắt khác trước, hơn nữa còn thêm vài phần miệt thị, trào phúng, thậm chí còn vui sướng khi người khác gặp họa.
Dù gì Đường Kiếp cũng từng là nhân vật nổi bật trong học viên Tẩy Nguyệt, đến hôm nay khi ngã xuống từ trên mây, khiến gần như ai cũng xem thường hắn, cùng lắm cũng chỉ là đám bằng hữu Tiêu Diêu Xã đối tốt với hắn.
Mặc dù như thế, uy danh của Tiêu Diêu Xã cũng không lớn như trước nữa, người bỏ học đột nhiên tăng, rõ ràng là không chịu được áp lực, cuối cùng vẫn có Bình Tĩnh Nguyệt chống đỡ tất cả, không vì thế mà khuyên Đường Kiếp rút khỏi Xã.
Đường Kiếp đối với chuyện này đã chuẩn bị tâm lí, cũng không để ý, đi một mạch về phía trước.
Đến Thiên Nhất Các, học tử bảo vệ Các nhìn thấy Đường Kiếp, cười lạnh nói:
- Ôi, không phải Đường Kiếp đây sao? Hôm nay sao lại rỗi rãi đến Thiên Nhất Các thế này?
Đường Kiếp trả lời:
- Chào sư huynh, đệ đã nhập Linh Hồ, là tới đây để nhận pháp thuật.
- Pháp thuật?
Học Tử kia hừ một tiếng, nửa muốn nửa không chắn ngay trước cửa:
- Ngươi ở Thiên Nhất chín tầng không phải đã nhận pháp thuật rồi sao? Thần Tiêu Kiếm Điển bí pháp người đều học rồi, ba cái tầng pháp thuật phổ thông này, sao lại lọt được vào mắt xanh của ngươi? Ta thấy hay là thôi đi.
- Tính hay không tính, không phải sư huynh nói là xong.
Đường Kiếp thấy đối phương như vậy, không khách sáo nói:
- Xin sư huynh nhường đường cho đệ lên lầu.
- Ta không nhường đấy ngươi định làm gì?
Học tử kia hất cằm nói:
- Thân là học tử, lừa gạt học viện, viện chủ lúc đâu nên đuổi ngươi đi, còn mặt mũi đến đây nhận pháp thuật?
Trong lòng Đường Kiếp thầm tức giận, nghĩ rằng tên này thật không biết tốt xấu, đang muốn dạy dỗ hắn, thì nghe đằng sau có người nói:
- Sư huynh không phải là đang chỉ trích quyết định của học viện đấy chứ?
Hai người đều ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đang đứng sau lưng.
An Như Mộng.
Nàng đang mặc chiếc váy hoa văn màu bạc thêu trăm bướm độ hoa, trên đầu kẹp Vọng Tiên Kế, cắm Phi Trâm Phượng, giờ phút này đang đứng sau lưng bọn họ.
Học tử kia kinh ngạc:
- An Như Mộng? Xem muội nói kìa, ta sao lại dám làm thế?
- Nếu đã vậy, đứng có cản trở bọn muội nữa.
An Như Mộng nói xong, người đã tiến về phía trước.
Học tử kia theo bản năng tránh sang một bên, nhìn An Như Mộng lên lầu, Đường Kiếp cũng theo sau. Có muốn ngăn cản cũng không dám, chỉ có thể tức giận mà dậm mạnh dưới chân:
- Dễ dàng cho ngươi rồi.
Thật ra hắn vốn là không có quyền ngăn cản Đường Kiếp, chỉ có thể làm khó dễ một chút mà thôi.
Lúc này hai người cùng nhau lên lầu, Đường Kiếp nói với An Như Mộng:
- May mà sư tỷ qua nhận pháp thuật, giúp đệ một phen, đa tạ sư tỷ. Đúng rồi, còn chưa chúc mừng sư tỷ nhập Linh Hồ nữa.
An Như Mộng lại thản nhiên nói:
- Ta và ngươi cùng nhập học một năm, không cần khách khí như vậy, gọi ta là An Như Mộng là được rồi. Còn nữa, ta cũng không phải đến để chọn pháp thuật,Thiên Tình Tông của ta tự có pháp thuật cho ta tu luyện, ta đến đây, chỉ là học pháp vấn tâm bản đạo của Tẩy Nguyệt phái, hơn nữa…ta cũng chưa nhập Linh Hồ.
Đường Kiếp ngẩn ngơ:
- Chưa vào Linh Hồ vậy tỷ đến đây làm gì?
- Ta tới tìm ngươi.
Đường Kiếp ngẩn ngơ:
- Tìm ta? Có chuyện gì sao?
Hai người cùng dừng bước.
An Như Mộng chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt sáng ngời dừng trên người Đường Kiếp, phải một lúc lâu sau mới nói:
- Ta muốn biết, ngươi làm thế nào mà chống lại được Sưu Hồn thuật của Thiên Thần Cung?
- Hóa ra là chuyện này.
Đường Kiếp cười nói:
- Ta làm gì có bản lĩnh chống lại Sưu Hồn Thuật, là Cố Trường Thanh cảm thấy Sưu Hồn Thuật không đủ chắc chắn, cho nên nhất quyết không đến giai đoạn cuối cùng thì không dùng đến, một mực dùng nghiêm hình tra tấn, chuyện này ta sớm đã nói với viện chủ rồi.
- Nhưng Ưng Đường trốn về Triệu Tấn Quốc của Thiên Thần Cung lại nói họ đã dùng Sưu Hồn thuật với ngươi, lại không biết ngươi có biện pháp gì lại chống lại được.
- Bọn họ còn nói ta là mồi nhử do Tẩy Nguyệt phái thả ra, cố ý hãm hại Thiên Thần Cung, nếu không nói ta có thể chống lại Sưu Hồn, thì làm sao chứng minh ta là mồi nhử? Ưng Đường nhận nhầm người, chỉ có thể tìm lí do để báo lại với Thiên Thần Cung, mà dù sao cũng là muốn đổ tội cho người khác, thì lo gì không tìm thấy tội danh.
Hắn ỷ vào chuyện này không có ai đối chứng, một hơi phủi sạch sẽ mọi chuyện.
An Như Mộng mày liễu nhướng lên:
- Ngươi cho rằng ta sẽ tin ư?
Đường Kiếp hai tay xòe ra:
- Tỷ tin hay không tin thì đây vẫn là sự thật.
An Như Mộng nhìn thật sâu Đường Kiếp một cái, chậm rãi nói:
- Đường Kiếp, tại đây không có người khác, nếu ngươi bằng lòng nói cho ta sự thật, ta cam đoan không truyền ra ngoài, không chỉ có vậy, ta và ngươi cũng có thể trở thành bạn tốt.
Đường Kiếp cười hỏi:
- Lạ thật, tại sao tỷ lại quan tâm đến chuyện này thế?
An Như Mộng cúi đầu:
- Bởi vì ta cần loại bí thuật này.
Đường Kiếp hơi ngạc nhiên:
- Tỷ cần bí thuật để chống lại Sưu Hồn thuật ư? Nhưng tỷ không phải là…
- Ta là học tử thiên tài của Thiên Tình Tông không sai, nhưng ta cũng có bí mật của riêng mình. Ta không muốn để người khác biết, nên phải tìm một số pháp thuật.
An Như Mộng nói xong, đã giương mắt lên nhìn về phía Đường Kiếp:
- Đường Kiếp, nếu thật sự ngươi có loại bí thuật như vậy, ta hi vọng ngươi có thể dạy ta. An Như Mộng ta có thể lập thệ Tâm Ma, tuyệt đối không nói chuyện này ra ngoài. Chỉ cần ngươi chịu dạy ta…
Nàng nói đến đây, thanh âm đột nhiên thấp xuống, giọng như muỗi nói:
- Ta chuyện gì cũng đồng ý với ngươi.
Một người con gái nói ra chuyện gì cũng có thể đồng ý, hàm ý bên trong không nói cũng tự hiểu.
Mà dựa vào thân phận An Như Mộng nói ra những lời này, sự hấp dẫn thật to lớn, không cần nghĩ cũng biết.
Lúc đó đến ngay cả đầu óc Đường Kiếp cũng không nhịn được mà nghĩ tới cảnh tượng An Như Mộng ở dưới người mình rên rỉ trằn trọc, đó tuyệt đối là một chuyện sẽ khiến nam nhân huyết mạch sôi sục, dục hỏa như điên.
Tuy nhiên suy nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu một cái, Đường Kiếp liền cười lắc đầu:
- Một đề nghị rất hấp dẫn, đáng tiếc là ta không có.
- Ngươi không tin ta?
An Như Mộng giương mắt lên nhìn Đường Kiếp.
- Là tỷ không tin ta.
Đường Kiếp trả lời.
An Như Mộng kinh ngạc nhìn về phía Đường Kiếp, Đường Kiếp cũng không hề nhượng bộ chút nào đối diện với nàng, ánh mắt trong suốt mà sung mãn tự tin.
Lâu sau, An Như Mộng rốt cục thấp giọng nói:
- Thôi, thôi, ngươi chung quy vẫn là không tin tưởng ta. Nếu đã như vậy thì thôi đi.
Nói xong, người đã hướng về phía ngoài các mà đi.
Đi qua bên cnahj Đường Kiếp, An Như Mộng đột nhiên cười nói với Đường Kiếp:
- Hôm nay ngươi có thể phủ nhận, nhưng sẽ có một ngày, ta sẽ khiến ngươi cam tâm tình nguyện dạy bí pháp cho ta. Nhớ đấy, đề nghị của ta lúc nào cũng có tác dụng.
Nụ cười này, như hoa xuân đua nở, khiến cả căn phòng như tràn ngập sắc xuân.
Đường Kiếp ngẩn ngơ, An Như Mộng đã cúi đầu rời đi.
Nàng đi qua Đường Kiếp, lúc đó, Đường Kiếp nhìn thấy khuôn mặt của nàng.
Những tia nắng mỏng manh chiếu xuống, mang theo cảm giác không sợ hãi, làm người sinh thương.
Trong nháy mắt, Đường Kiếp giống như là nhìn thấy một tạo vật đẹp nhất nhân gian.
Những bước thấp bước cao của nàng, mang theo sự hấp dẫn và dịu dàng, cứ thế bị Đường Kiếp in sâu vào tận đáy lòng.
Trong đầu đang tái hiện lại cảnh sắc kiều diễm đó, Đường Kiếp dường như nhìn thấy một thân thể bach ngọc tuyệt với đang lướt qua trước giường mình, thiêu đốt ngọn lửa thanh xuân trong đáy lòng hắn, khiến hắn gần như không thể khắc chế được mà nhào tới…
Nhưng ngay sau đó, một bóng dáng xuất hiện trong lòng Đường Kiếp, như gió thoảng qua, nháy mắt đã làm cho hình dáng An Như Mộng tan biến.
Đường Kiếp chỉ cảm thấy đáy lòng run lên, lập tức lấy lại bình tĩnh, kỳ lạ, tại sao bản thân lại có thể dễ dàng động tình như thế.
Hắn không biết là, lúc An Như Mộng đi qua lối rẽ ở Thiên Nhất Các, đột nhiên kêu lên một tiếng trầm đục, trong miệng đã chảy ra một tia máu tươi.
Hoa dung thất sắc!
Từ biệt An Như Mộng, Đường Kiếp ổn định tinh thần, bắt đầu tìm kiếm đao pháp mình cần.
Hắn đối với việc bản thân cần đao pháp sớm đã có tính toán, do vậy rất nhanh liền tìm thấy thứ mình cần.
Trảm Phong!
Trảm đao đao, nhìn hình thức biết nội dung đây là một bộ đao pháp xuất thủ cực nhanh.
Cùng với Tung Kiếm Thập Nhị Thức lúc đầu không giống nhau, Trảm Phong Đao là pháp thuật thực sự, chủ yếu là xuất thủ như chớp, nhanh như gió, đến gió cũng có thể chém đứt, có chỗ giống với sóng cuồng kiếm của Thái Quân Dương.
Chỉ là sóng cuồng kiếm chú trọng về tính liên tục, từng đợt nối tiếp từng đợt, công kích kéo dài không dứt, mà Trảm Phong Đao ngoài tấn công nhanh ra, càng có tác dụng phá giáp.
Điều này cũng chính là nguyên nhân chủ yếu để Đường Kiếp chọn bộ đao pháp này sau khi thảm bại ở Thiên Thần Cung Ưng Đường, Đường Kiếp cuối cùng đã có thể chọn lựa công pháp một cách bình thường rồi.
Thieus Hải Động Kim Quyết có rất nhiều bộ pháp thuật, sở dĩ lựa chọn Trảm Phong, một là do bản thân cso Tử Điện Tung Thân Pháp, thích hợp với một yêu cầu khác của trảm phong, có thể phát huy được uy lực lớn nhất của nó. Hai là Trảm Phong là pháp thuật cận chiến, mọi hiệu quả pháp thuật của nó đều tập trung vào việc phá giáp và tăng tốc, uy lực lớn, tốc độ nhanh, nhưng lại không thể phóng thích ra xa.
Nhưng đây đúng là cái mà Đường Kiếp cần.
Chỉ có loại cận chiến thuần túy này, mới có thể khiến hắn phát huy được hết sức mạnh to lớn của bản thân.
Danh sách chương