- Đánh, đánh, đánh thật mạnh vào cho ta!

Bên trong Tĩnh Tâm Viên, Vệ Thiên Xung ngồi trên chiếc ghế dựa của mình, chỉ về phía Đường Kiếp đang bị trói trên cây hét to, trên đầu hắn vẫn còn phải bang bó, đó là vết thương mà lúc ngã từ trên ngựa xuống, bây giờ vẫn còn đau âm ỉ, đối với Đường Kiếp thì càng ngày càng hận.

Thị Mặc cười lạnh rồi lấy ra một sợi dây thừng đã ngâm nước, hướng về phía Đường Kiếp mà nện xuống. Chỉ một lần quật xuống mà phía trước ngực Đường Kiếp đã xuất hiện một vệt máu dài.

" Ba!Ba!" âm thanh của roi nện vâng lên trong Tĩnh Tâm Viên, những vết thương trên người Đường Kiếp càng ngày càng nhiều. Thị Mặc biểu hiện hết những tức giận của hắn trước đó, hạ thủ quyết không lưu tình, những đòn roi thâm chí là là cố ý đánh lên trên mặt, đến mức mà toàn bộ mặt đã biến thành một mớ máu thịt lẫn vào nhau.

Nhưng Đường Kiếp lại thủy chung không kêu một lời, chỉ lạnh lùng mà nhìn Thị Mặc.

Ánh mắt lãnh lẽo, nhìn đến nỗi trong lòng Thị Mặc cũng phải kinh sợ.

Tuy nhiên nghĩ lại thì, hiện giờ hắn đang bị trói trên cây, bản thân có gì phải sợ cơ chứ, dữ tợn nói một câu: - Còn dám cậy mạnh!

Dây thừng càng ngày càng không suy nghĩ mà nện xuống.

Cũng không biết là đánh bao nhiêu lần rồi, đánh đến mức Thị Mặc cũng hết sức rồi, hắn vứt cái roi vào tay Thị Mộng: - Tới ngươi! Ngươi mệt thì lại đổi người, dám giết ngựa của thiếu gia, hôm nay nhất định phải đánh chết hắn!

Đau!

Nói không hết, đau vô cùng!

Làm cho người ta chết đi sống lại vì đau!

Tiên hình, là một loại hình phạt vô cùng khủng khiếp thời cổ đại.

Ở bên trong tiên hình, con người sẽ bị đánh tróc thịt, máu thịt lẫn lộn, vào lúc không ngừng đánh xuống, cuối cùng cốt nhục chia lìa, những người hung ác thậm chí còn bị rút hết thành xương trắng, có thể nói đây là một hình thức khác của Lăng trì.

Dây thừng của Vệ gia không biến thái như vậy, chỉ là một sợi dây bình thường thôi, nhưng đánh lên thân người thì vẫn cực kỳ đau đớn, càng đánh nhiều, thì dã thịt sẽ càng rách nhiều.

Đứa trẻ không hiểu chuyện, đồng thời cũng không hiểu được chừng mực.

Chiếc roi kia dường như vĩnh viễn không rơi xuống, khiến Đường Kiếp bị đánh đến ngất đi hoàn toàn, rồi lại tỉnh lại, rồi lại ngất đi, đến mấy lần như vậy.

Khi mà đau đớn đã đến cực điểm, chính là tê đi!

Đường Kiếp chỉ cảm thấy toàn thân đã tê đi, lại không cảm thấy bất cứ điểm nào trên cơ thể. Roi đánh lên người hắn, giống như là đánh trên một đống thịt nhão chả liên quan gì đến bản thân hắn.

Điều này cũng khiến hắnkh ông thể không nghĩ, bản thân không phải sẽ bị Vệ Thiên Xung đánh đến chết ở đây chứ?

Lúc Vệ Thiên Xung sai người trói hắn lên cây, hắn lại không phản kháng, bởi vì hắn tin là phu nhân sẽ công bằng mà xử lí chuyện này.

Nhưng hắn phát hiện ra bản thân đã phạm một sai lầm chính là xem thường tâm lí báo thù của trẻ con, bọn chúng chẳng bao giờ nghĩ đến hậu quả cả!

Vệ Thiên Xung rốt cuộc mới mười hai tuổi, lại được nuôi lớn trong sự nuông chiều, nó hoàn toàn không hiểu thế nào là kiềm chế!

Để không bị ai làm phiền, Vệ Thiên Xung thậm chí còn đóng Tĩnh Tâm Viên lại, không cho bất cứ người nào lại gần.

Nói cách khác là muốn cầu cứu binh cũng không cầu nổi!

Bọn trẻ con khốn khiếp bộ dạng đều như này, lúc học thì qua loa cho có lệ, lúc làm chuyện xấu thì suy nghĩ lại rất chu toàn!

Cứ tiếp tục để chúng đánh thế này, bản thân chỉ sợ đến sức phản kháng trốn thoát cũng không còn nữa.

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Đường Kiếp thầm tức giận,Tàng Tượng Kinh tâm pháp bắt đầu chuyển động trong cơ thể, hấp thụ linh khí, vận hành trăm mạch, chạy khắp toàn thân.

Đây cũng là sức mạnh để hắn dám để người ta treo mình lên đánh, bất kể nói thế nào, hắn ngọc môn đã mở, người có tư cách tu luyện.

Ngày trước không dùng, là bởi vì không muốn khiến người khác phát hiện ra bí mật của mình, nhưng hiện giờ xem ra, đám tiểu tử này căn bản là không có đầu óc, bạn có đứng trước mặt chúng trực tiếp vận dụng, bọn chúng sợ là cũng không nhận ra cái gì.

Lúc này dựa vào linh khí đang vận hành trong cơ thể, linh khí đi đến đâu, đau đớn giảm bớt đến đấy, dưới tác dụng của linh khí, một loạt những thương thế bắt đầu tự hồi phục.

Cái này vẫn chưa là gì, ý chí sinh tồn mãnh liệt khiến hắn giải phóng ra năng lượng toàn thân.

Luyện phủ!

Luyện cốt!

Đường Kiếp gần như là kêu lên kinh ngạc, hắn đúng là trong lúc vô ý đã có phát hiện mới!

Từ sau khi tẩy mạch luyện huyết, Đường Kiếp vẫn luôn nghi ngờ Tàng Tượng kinh còn có tác dụng luyện phủ luyện cốt, tiếc là mặc kệ hắn có luyện như thế nào, kết quả về sau vẫn không xuất hiện.

Cho đến lúc này, dưới những đòn roi của bọn tiểu tử kia, Đường Kiếp không ngờ rằng đã cảm nhận được hiệu quả của linh khí tẩy luyện tạng phủ cốt, điều này khiến hắn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Hóa ra Tàng Tương Kinh thực sự có thể làm được, lại là phải dưới tình huống như này hay sao?

Không, không đúng!

Binh Chủ tạo ra Tàng Tượng Kinh tuyệt đối không phải là để tự lamg khổ mình, nhất định là chính mình không lĩnh hội được ý nghĩa trong đó.

Lúc này hắn lại lần nữa hồi tưởng lại Tàng Tương Kinh khẩu quyết, lĩnh ngộ hàm ý bên trong, trong đầu nghĩ lại những lời nói của Hu Mộ Dung, đột nhiên lóe lên một ý tưởng.

" Tàng ở bên trong, tượng hiện bên ngoài, hiện ở bên ngoài mà tăng ở bên trongLấy tâm nhập thần, lấy ý chí làm suy nghĩ, lấy thân hợp đạo, tàng doanh xá ýtàng doanh xá ýđúng rồi, ta hiểu rồi!"

Trong lòng Đường Kiếp hoàn toàn tỉnh ngộ.

Tàng Tượng Kinh này không chỉ là dùng để phá cửa thôi, mà nó còn dùng để Luyện Thể nữa!

Từ khi mới bắt đầu, nó đã là một môn công pháp Luyện Thể!

Thông qua hấp thu linh khí để Luyện Thể phách, hiện bên ngoài mà tăng bên trong, ngoài chỉ hấp thụ linh khí từ thế giới bên ngoài ra, cũng chỉ biểu hiện ở bề mặt trước sau đó đến phép thuật.

Cái gọi là Tàng doanh xá ý, Tàng chính là chỉ ngũ tạng, hoạt động của ngũ tạng, chính là trước tiên sẽ hoạt động một bộ phận quan trọng nhất trong cơ thể.

Xá ý có nhiều cách giải thích, nhưng ở đây, chỉ là trước tiên không tiến hành tu luyện phép thuật, trước mắt lấy biểu hiện làm chủ.

Đây là một môn mà từ bên ngoài nhập vào trong, công pháp trước thể sau phép.

Điều này với tôn chỉ của tu tiên tiên gia lúc bấy giờ là đi ngược lại với nhau.

Các tiên gia lúc bấy giờ, hầu như là đều luyện phép thuật trước, đợi đến khí linh khí đầy đủ,sau khi tiến vào Thoát Phàm cảnh, lại lấy linh khí tẩy luyện phàm trần. những người tu tiên lúc đó đã trải qua giai đoạn học đồ của Linh Đài cảnh, trên thân thể đã có một trình độ thích ứng linh khí lớn., do đó mà tính an toàn của Luyện Thể rất cao, hiệu suất cũng tương đối lớn

Nhưng Binh Chủ là người phi thường, hoặc nói ông ta càng chú trọng việc nâng cao thực lực tổng hợp, đối với tính an toàn với tình thoải mái, đoán là hoàn toàn không nghĩ tới.

Nói cách khác, tu luyện Tàng Tượng Kinh thực ra không nên câu nệ mười hai thế thủ, mười hai thế cùng lắm chỉ là giúp sức vận chuyển linh khí mà thôi, đến sau khi nắm vững rồi, ở trong bất khí tình huống nào thực ra đều có thể tu luyện, nhất là tu luyện trong quá trình lao động thể lực, hiệu quả sẽ càng rõ rệt!

Thâm chí như Hư Mộ Dương đã từng nói tu luyện quá độ, sẽ tổn thương đến kinh mạch, đối với Tàng Tượng Kinh cũng không áp dụng!

Nếu không phải hiện giờ bị Vệ Thiên Xung đánh, Đường Kiếp thật sự sẽ không phát hiện ra điểm này.

Lúc này trong lòng vừa mừng vừa sợ, toàn lực vận chuyển Tàng Tượng Kinh, linh khí bên trong cơ thể tùy ý lưu thông, không ngừng chạy khắp các nơi trên cơ thể, có một bộ phận mãi mãi lưu lại trong cơ thể Đương Kiếp, yên lặng biến đổi thể chất của hắn, những vết thương càng nhanh chóng hồi phục hơn.

Tuy nhiên điều này cũng mang đến cho Đường Kiếp đau đớn lớn hơntê dại biến mất, nỗi đau lại như thủy triều ập tới, lại lần nữa chiếm lấy thể xác và tinh thần của Đường Kiếp, những thớ thịt vừa hình thành chưa kịp phát huy tác dụng, thì lại lần nữa bị vỡ ra.

Đường Kiếp cắn rang chịu đựng, bắt đầu có ý thức khiến linh khí tập trung trên da của mình, thay đổi khả năng chống chọi của làn da. Vì thế mà dần dần, bọn tay sai phát hiện những đòn roi đánh xuống hiệu quả đã giảm đi, có lúc đến mấy roi cũng không thể đánh rách da của đối phương.

Tuy nhiên chúng không biết đây là kết quả của việc Đường Kiếp vân chuyển linh khí hộ thể, chỉ cho là mình đánh thời gian dài, mệt rồi, lực yếu đi rồi.

Ngược lại Đường Kiếp càng ngày càng hưng phấn, hắn phát hiện trong khi bị đánh, hiệu quả của linh khí nhập thể đặc biệt tốt, Tàng Tượng Kinh bản chất là có thể thông qua da thịt hấp thụ linh khí, dưới tình trạng toàn thân rạn nứt, đến cả hiệu quả hấp thu cũng tăng cao, mặc dù vẫn như trước không bằng hiệu quả của Ngọc Môn, nhưng mặt Luyện Thể lại hiểu quả vô cùng.

Chỉ là thời gian bị đánh này, Đường Kiếp cảm thấy so với hiệu quả tu luyện mấy thắng của bản thân còn tốt hơn, điều này làm cho Đường Kiếp lại có cảm giác mong đợi bị đánh hơn.

Dùng sức!

Dùng sức đánh ta đi!

Trong lòng Đường Kiếp hò hét, rồi lại cười thầm nghĩ mình quá là đê tiện.

Cái này thật sự là quất roi mà!

Đương nhiên, bên ngoài Đường Kiếp vẫn biểu hiện dáng vẻ hấp hối.

Mắt thấy bị đánh đã nửa canh giờ, bọn tay sai cũng có chút sợ hãi.

Lúc này bọn chúng mới ý thức được, đánh như này có thể khiến người ta bị đánh tới chết.

Văn Thanh đi qua nói với Vệ Thiên Xung: - Thiếu gia, được rồi chứ, đánh nữa, thì sẽ chết người đấy.

Vệ Thiên Xung chưa từng giết người, còn chưa tàn ác đến mức độ khinh thường mạng người như gà vịt, nghe thấy Văn Thanh nói như vậy, trong lòng cũng hơi giật mình, lúc này mới ý thức được bản thân đã bớt tức giạn rồi, liền vội nói: - Nhìn xem hắn còn sống không? Một gã người hầu lên thăm dò hơi thở, trả lời: - Vẫn còn sống.

Vệ Thiên Xung lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Người còn sống, hắn không phải sợ nữa rồi.

Nếu đã không sợ, dũng khí lại bùng lên.

Vừa nghĩ tới Đường Kiếp dám giết ngựa của mình, lại còn ánh mắt lạnh như băng đến bản thân còn phải sợ, trong lòng Vệ Thiên Xung lại có chút phẫn nộ, kêu lên: - Không được thả hắn xuống, cứ treo ở trên cây!

Nói xong liền trở về phòng đi ngủ, hành hạ đến tận bây giờ, hắn cũng có chút mệt rồi.

Nghe nói vậy, trong lòng Đường Kiếp cũng tự cười khổ, đứa trẻ này hành sự thật không biết nặng nhẹ.

Ngươi có biết là, không cần đánh, mà chỉ cần trói người trên cây một đêm, cũng có thể trói chết người được à?

Đáng tiếc là hắn không định dùng tính mạng củam ình để chứng thực cho sai lầm của Vệ Thiên Xung, chắc là trong một khoảng thời gian dài, đứa trẻ này sẽ không hiểu được cái đạo lí này.

Bọn sai vặt không có lệnh của Vệ Thiên Xung, tự nhiên cũng không dám thả Đường Kiếp xuống.

Đường Kiếp cũng không vội, lại tiếp tục vận chuyển linh khí bồi bổ ngũ tạng.

Thực ra hắn bây giờ dùng linh khí điều chỉnh các vết thương ngoài da mới là hợp lí nhất.

Tuy nhiên nghĩ tới những người trong Vệ phủ, vẫn là bỏ qua cơ hội này.

Đúng như hắn tính, hiệu quả bồi bổ ngũ tạng lại không tốt bằng hiệu quả bồi bổ gân cốt da, nghĩ lại thì là tình trạng khác biệt của thân thể.

Nếu muốn bồi bổ ngũ tạng, thì cần tiêu hao chính là thể lực, lượng lớn lao động thể lực, mà nếu muốn luyện ra mình đồng da sắt, chỉ sợ là cần phải bị đánh thật nhiều.

Ôi, bản thân về sau cũng không thể tự tìm người khác đến đánh mình được!

Không, là chiến đấu!

Đường Kiếp đột nhiên tỉnh ngộ.

Cửu Lê Binh Chủ, thế giới rộng lớn, lấy chiến đấu tạo anh hùng, vì vậy mà tự nhiên lấy công pháp để chuẩn bị cho chiến đấu.

Nghĩ vậy, Đường Kiếp đã hoàn toàn hiểu ra, tiếc là không thể cười to ba tiếng.

Muốn hiểu rõ công pháp của một người, thực ra nên hiểu rõ con người đó trước!

Thật ngốc, bản thân sao lại không sớm nghĩ đến điều này cơ chứ.

Cũng may, vẫn còn kịp, sau này nếu lại phải học hỏi công pháp của người đi trước, nhất định phải cố gắng hiểu rõ người đó mới phải, vì như thế, mới có thể thật sự nắm vững cái tinh túy trong công pháp đó.

Một đem vân công, thương thế bên trong Đường Kiếp đã khá lên đến bảy tám phần, chỉ có điều những tổn thương ngoài da vẫn đáng sợ như trước, lại thêm toàn thân đều là máu, thịt nát, nhìn đáng sợ vô cùng.

Đợi đến lúc mặt trời vừa mọc, Đường Kiếp cũng buồn ngủ rồi, cứ như vậy mà thiếp đi.

Không lâu sau, nha hoàn Yên Chi đang đưa điểm tâm sáng về hướng Tĩnh Tâm Viên, lại nhìn thấy Đường Kiếp máu me be bét bị trói trên cây, sợ đến mức bát đĩa đều rơi hết xuống.

Lúc đó, Vệ Trịnh Thư Phượng đã thức dậy, đang dùng bát cháo mọc nhĩ hạt sen của mình, chợt nghe thấy Yên Chi vội vàng chạy tới.

- Phu nhân, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi?

- Chuyện gì, sao mà phải vội vàng thế? Vệ Trịnh Thư Phượng xuất thân đại gia, chuyện gì cũng đều phải theo thể thống, ghét nhất là bọn người hầu hô to gọi nhỏ, không phép tắc.

- Đường KiếpĐường Kiếphắn bị thiếu gia trói trên cây, đánh đến máu thịt lẫn lộn, không ra hình người, sợ là chết rồi!

- Cái gì? Vệ Trịnh Thư Phượng đứng bật dậy, bát cháo mọc nhĩ hạt sen thượng hạng bị đánh đổ cả xuống đất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện