Đáng tiếc Đường Kiếp lại không muốn: - Tôi sẽ không đặt cược toàn bộ tương lai của mình vào đây, thực ra cho dù Vệ gia không chọn tôi, tôi cũng có tự tin có thể vào được tiên môn, chỉ có điều phiền phức hơi nhiều.

Tần quản sự nghe nói thì giật mình: - Ngươi nói ngươi còn có cách khác để vào tiên môn sao? Đường Kiếp trả lời: - Đương nhiên, Văn Tâm Quốc lại không phải chỉ có Tẩy Nguyệt phái, không vào được Tẩy Nguyệt học viện, lẽ nào tôi không thể đến các phái khác được sao? Chỉ có điều học viên Tẩy Nguyệt là huyền môn chính tông, có thể đi đường chính đạo, thì tại sao cứ nhất thiết phải đi đường tiểu đạo cơ chứ? Tôi nếu muốn dừng lại ở bước Thoát phàm, vậy thì Văn Tâm Quốc càng có nhiều môn phái có thể chọn lựa, vào chỗ nào cũng nhẹ nhàng hơn so với vào Tẩy Nguyệt

Hắn muốn nói huống hồ hắn còn có cách thắng Thị Mặc, không ngờ Tần quản gia chưa để hắn nói xong, đã nắm chặt lấy Đường Kiếp, kích động nói: - Vậy tức là, ngươi biết nên làm thế nào để vào môn phái khác? Ta cầu xin ngươi một việc, tiểu Kiếp ngươi nhất định phải giúp ta.

- Tần thúc ông làm gì vậy? - Đường Kiếp ngẩn ra, trước đến nay hắn chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng kích động của Tần quản gia, nhất là còn "cầu xin" mình?

Tần quản gia thật sự kích động nói: - Xin ngươi giúp Tứ tiểu thư! Cô ấy muốn tu tiên đến sắp phát điên rồi!

Trong căn phòng tối, Vệ Điệp thấp thỏm ngồi trước mặt Đường Kiếp, ngồi bên cạnh là Tần quản gia cũng đang thấp thỏm.

Xoa xoa tay, Tần quản gia xấu hổ nói: - Cũng không sợ ngươi cười, tiểu Kiếp, ta nhìn Tứ tiểu thư lớn lên từ bé, đối với tiểu thư, ta luôn coi như con gái mình. Mấy năm nay, Tứ tiểu thư là phận con gái, lại không có duyên tu tiên, trong lòng vô vùng đau khổ, ta nhìn mà cũng lo lắng

- Tôi biết, năm mà Tứ tiểu thư sinh ra, cũng là năm mà Tiểu Như tỷ tỷ qua đời, đúng không? Đường Kiếp thản nhiên nói.

Tần quản gia run lên, cúi đầu khóc thút thít.

Tần quản sự vốn có người con gái là Tần Như, là con gái một của Tần Viễn.

Năm Vệ Điệp sinh ra, Tần Như bị một cơn bệnh nặng, không ngờ ra đi. Lại chính vào lúc Vệ Điệp vừa mới sinh, Vệ phủ trên dưới đều bận cả, Tần Viễn thậm chí còn không kịp nhìn mặt con gái lần cuối.

Đây là sự đả kích lớn nhất đối với Tần Viễn.

Một người con gái sinh ra, một người chết đi, vừa hay sau khi Vệ Điệp sinh ra, Tần Viễn phát hiện Vệ Điệp và con gái mình có phần giống nhau, vì thế mà không làm chủ được bản thân đã đặt hết mọi tình cảm lên người cô bé này, trong lòng ông, lúc nào cũng có một ý nghĩ, chính là Vệ Điệp có lẽ là con gái mình đầu thai. Cho dù trên thực tế Vệ Điệp sinh ra sớm hơn so với cái chết của Tần Như, Tần Viễn lại chẳng để ý đến điểm này, trực tiếp nghĩ rằng đó là con gái mình đầu thai.

Những năm gần đây, ông ta đối với Vệ Điệp như tình cha con thực ra cũng không phải là bí mật gì, chỉ là Tần quản gia cho rằng đó là bí mật mà thôi, cho đến lúc này Đường Kiếp thản nhiên nói ra, Tần quản gia mới run lên, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng khóc.

Một lúc sau, Tần quản gia mới nói: - Tiểu Kiếp, nếu ngươi thật sự có cách, thì hãy dạy Tứ tiểu thư, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể vào được tiên môn, chỉ cần ngươi giúp ta cái ước nguyện này, ngươi sau này không nợ gì ta cả

- Tần thúc thúc

Vệ Điệp và Đường Kiếp đồng thời kêu lên.

Vệ Điệp cảm động, trong chuyện tu tiên này, cho dù là cha ruột nàng Vệ Thanh Tùng cũng chưa bỏ ra nhiều công sức như vậy, Tần quản gia thì lại hết mình, không bỏ qua một tia cơ hội nào.

Đường Kiếp thì hơi bất mãn nói: - Tần thúc thúc xem tôi là người thế nào chứ, đều là người mình cả, nợ nần cái gì? Chuyện của Tứ tiểu thư, tôi sẽ cố hết sức, nhưng có thành hay không, vẫn là phải xem bản thân cô ấy.

Vệ Điệp vội vàng nói: - Ta muốn tu tiên, không cần biết khổ như nào, ta đều có thể chịu đựng được!

- Nếu như chịu khổ có thể tu tiên, thì tiên nhân khắp thiên hạ không phải là đóng cửa hết ư? Nhà giàu đại gia tộc không lẽ còn khổ hơn trồng trọt ư?

Đường Kiếp khinh thường trả lời.

Vệ Điệp đỏ mặt, chỉ có thể nói: - Vậy ngươi nói phải làm thế nào?

- Nếu muốn vào tiên môn, trước tiên phải xác định một mục tiêu, Tứ tiểu thư, ta hỏi cô, cô rút cục là vì cái gì mà lại muốn tu tiên

Vệ Điệp rất nghiêm túc nghĩ một lúc, mới trả lời: - Ta muốn tu tiên, bởi gì ta không phục, dựa vào cái gì nam nhân có thể, nữ nhân thì lại không? Không công bằng, hơn nữa thành tiên nhân, tiêu dao tự tại, bản thân cũng là theo đuổi.

- Cho nên cô tu tiên, chỉ vì cấu công bằng và tiêu dao sao?

- Đúng, công bằng và tiêu dao! Vệ Điệp nói như đinh đóng cột.

- Vậy được, vậy ta hỏi cô, cô cảm thấy con người cô như thế nào? Ta là nói, cô tự nhận xét một chút về tính tình của mình?

- Hả? Vệ Điệp không nghĩ rằng Đường Kiếp sẽ hỏi đến vấn đề này, đơ ra một lúc, cuối cùng lẩm bẩm nói: - Ta cảm thấyTa coi như làmột cô gái tốt đi

Chính mình khen ngợi mình, Vệ Điệp thật là nói ra có chút xấu hổ, nói đến mấy chữ cuối, mặt đã đổ đi, cúi đầu xuống không dám nhìn Đường Kiếp.

Vẫn là Tẫn Viễn vội nói: - Điệp nhi là một đứa trẻ tốt, bản tính dịu dàng, đối đãi với người dưới rất rộng lượng.

Đường Kiếp lại thản nhiên nói: - Ông nói không tính.

- Hả? Lần này lại là Tẫn Viễn phát ra tiếng.

Đường Kiếp trả lời: - Tình cảm của ông đối với Tứ tiểu thư, sẽ gây khó khăn cho ông khi đưa ra những nhận xét công bằng, cho nên nhận xét của ông không tính, Tứ tiểu thư rốt cuộc là người thế nào, vẫn phải dùng mắt quan sát, dùng tâm để phân tích, dùng thời gian để thử thách, như tôi thấy, tính tình Tứ tiểu thư còn cách cái đánh giá là nhân hậu một khoảng cách đấy.

Vệ Điệp mặt đỏ lên: - Đường Kiếp, ta hôm nay đích thân sang đây cầu xin ngươi, là do Tần thúc thúc nói ngươi có cách giúp ta bước chân vào cửa tiên môn, không phải gọi ngươi đến để làm nhục ta. Ngươi hỏi những điều này, với việc ta bước vào tiên môn có liên quan gì?

- Đương nhiên là có liên quan rồi, học viện Tẩy Nguyệt không vào được, thì chỉ có thể rút lui chờ lần sau, nhưng Văn Tâm Quốc môn phái lớn chỉ có một, môn phái nhỏ thì nhiều vô cùng, rốt cục vào phái nào thì tốt, lại cần phải cân nhắc thật kỹ. Tôi biết đối với tiểu thư mà nói, chỉ cần vào được tiên phái là tốt rồi, nhưng có những việc chỉ sợ là nôn nóng mà hỏng việc. Bây giờ không cẩn thận đối đãi, sau này chỉ sợ là sẽ hối hận, Tứ tiểu thư bây giờ giống như một người sắp chết đói vậy, cho dù là ăn được cái gì, cũng đều sẽ ăn hết, tôi lại không tùy tiện chọn môn phái cho tiểu thư được. Tứ tiểu thư cần phải biết, tu tiên không phải chuyện đơn giản, bắt đầu từ cơ bản nhất, mỗi bước đi đều phải cẩn thận, nếu chẳng may bước nhầm, có thể cả đời sẽ mất đi cơ hội.

Nói xong, Đường Kiếp lấy từ trong người ra một tờ giấy, Vệ Điệp nhìn thấy trên đó viết một loạt tên, rõ ràng là Văn Tâm Quốc ngoài Tẩy Nguyệt phái ra vẫn còn các môn phái lớn nhỏ khác.

Đường Kiếp đặt giấy trên mặt bàn: - Văn Tâm Quốc ngoại trừ Tẩy Nguyệt phái là môn phái lớn nhất ra, các môn phái lớn nhỏ khác cũng có đến cả trăm. Nhưng đại tiểu thư có biết, trong hơn một trăm môn phái này, thật sự có thể hướng đến lẽ phải thì thật sự có rất ít. Có những công pháp lúc đang luyện có thể cũng không tồi, nhưng sau lưng lại rời xa lẽ phải, đánh sai căn bản, sau này có cố gắng thế nào, thành công cũng có hạn mà thôi. Phương hướng của đời người rất quan trọng, đi sai đường, thì khác nào trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Cho nên ta hỏi Tứ tiểu thư câu thứ nhất, chính là muốn biết tiểu thư có chí hướng lẽ phải hay không. Nếu tiểu thư không có chí, thì chúng ta tìm cửa nào dễ nhất để vào, chắp vá một chút thì cũng được.

- Thế thì sao được? Vệ Điệp kêu lên: - Ta muốn công bằng, không phải cầu lừa gạt!

- Nói rất hay. Đường Kiếp lại lần nữa quơ quơ tờ giấy trong tay: - Trong này có tổng cộng hai mươi hai môn phái, là ta đặc biệt chọn ra, ta cho rằng những môn phái này tu luyện sẽ có tiền đồ. Nếu Tứ tiểu thư đã muốn theo lẽ phải, vậy thì cần phải chọn từ hai mươi hai môn phái này để bắt đầu.

- Đợi chút. Tần quản gia có chút hồ đồ: - Ngươi sao biết được hai mươi hai môn phái này thì có thể tu thành chính đạo, những cái khác thì không được?

Đường Kiếp trả lời: - Nhìn vào lịch sử.

- Lịch sử ư?

Hai người bị câu trả lời của Đường Kiếp làm cho mơ hồ.

- Đúng, nhìn vào lịch sủ! Thiên cơ bất khả lộ, tương lại bất khả suy, nhưng tương lai thường thì sẽ không ngừng tái diễn lại lịch sủ. Cho nên nếu có thể xem hiểu lịch sử, thì cũng có thể nhìn thấu tương lai!

- Cần hiểu rõ nội tình của một môn phái, cách dễ nhất cũng là thực tế nhất, chính là phải nhìn vào lịch sử của nó. Sự khác nhau quan trọng nhất giữa đại môn phái và tiểu môn phái, chính là ở tiên pháp, làm sao để biết nhà nào tiên pháp tốt, không thể nghe bọn họ nói, phải nhìn vào quá khứ của họ. Môn phái có thể suy tàn, tiên pháp thì vẫn tồn tại. Nếu như lịch sử của một môn phái từng xuất hiện Tử Phủ Chân Quân,, vậy thì chứng tỏ bản thân công pháp của môn phái đó không có vấn đề. Tử Phủ Chân Quân là một cọc tiêu để hướng tới chính đạo, chỉ cần có thể đạt đến bước này, vậy thì tu luyện cơ bản cũng không vấn đề gì. Cho dù môn phái này vì các loại lí do mà dẫn đến các công pháp cao cấp bị thất truyền, ít nhất thì những môn công pháp cấp thấp của họ cũng không có khác biệt gì, sau này chuyển sang tu luyện cái khác đều có thể. Nhưng nếu là những người chưa từng qua Chân Quânthì nên cẩn thận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện