Hai người này một thì phát ra, một thì thu lại, phối hợp với nhau càng tăng thêm sức mạnh, cũng là một tổ tuyệt vời
Dưới sự nỗ lực của bọn họ, hoa viên Vệ phủ rất nhanh đã có một sự thay đổi lớn, khắp nơi hoa tươi nở rộ kết hợp thành các bức hình mừng thọ sinh động, chim cá trùng đều có cả, phong cảnh mỗi nơi đều khác nhau, kết hợp với nhau lại tạo nên một chủ đề chung, có thể nói là ảo diệu vô cùng, phong cảnh tuyệt đẹp.
Do là nghề làm vườn không giống những nghề khác, rất khó giữ được bí mật, do vậy mà lúc kiệt tác của hai người chưa hoàn thành, đã bị người trong Vệ phủ chú ý tới, ai cũng không ngớt lời khen ngợi, điều này có thể là một lần mừng thọ đẹp nhất trong lịch sử Vệ phủ từ xưa tới nay.
Vệ Trịnh Thư Phượng ban đầu cũng chẳng hy vọng Tứ tiểu thư có thể làm được việc gì, không ngờ lần này nàng lại làm ra chuyện tuyệt vời như thế, cũng không khỏi khen ngợi vài câu, đến cả Vệ Thanh Tùng cũng nhìn đứa con gái của mình bằng ánh mắt khác. Điều này khiến Vệ Điệp vui vô cùng, biết là bản thân đang dần dần tiến gần lại ước mơ của mình, lúc này, nàng cuối cùng cũng thật sự hiểu những câu nói lúc đầu của Đường Kiếp.
Hóa ra muốn phụ mẫu tin tưởng bản thân, thật là không phải quá khó, làm tốt chuyện nên làm là được rồi.
Đương nhiên, tất cả mọi tâm huyết cuối cùng vẫn phải qua cuộc thử thách tiếp khách mới là quan trọng nhất.
Cuối cùng, ngày mừng thọ Lão phu nhân đã tới.
Vệ phủ nghênh đón vô số khách khưa, các nhân vật tai to mặt lớn ở Thương Long phủ hầu như đều có mặt, đến ngay cả Phủ doãn Thương Long phủ cũng đến, Kim Trương Cổ Chu và tứ đại gia cũng đều tới chúc mừng, đưa đến một phần rồi lại một phần những món quà hậu hĩnh, bọn người hầu thì bận tối tăm mặt mũi, ngay cả bọn Thị Mặc Thị Mộng ở Tĩnh Tâm viên cũng bị điều động sang để tiếp đón khách.
Chiêng trống vang trời, đó là đoàn kịch hát nhỏ mời tới biểu diễn cho Lão phu nhân xem.
Bước chân như dệt, đó là những khách khưa Vệ phủ mời tới đang cùng nhau quan sát thưởng thức.
Khói lửa nổi lên bốn phía trên bầu trời, những chiếc đền lồng được treo trên cao dưới mặt đất, thật đúng là một khí thế của sự phồn vinh thịnh vượng, lại mãi mãi thuộc về người khác.
Lúc này Đường Kiếp thì lại chả bận chút nào tính chất công việc của hắn cũng không cho phép hắn bận rộn vào lúc này.
Hơn nữ cũng không cần đi tiếp đãi khách khứa giống Tứ tiểu thư, làm cho Đường Kiếp trở thành người rảnh rỗi nhất trong phủ, lúc này tất cả mọi người đang vui vẻ ở đại sảnh, Đường Kiếp một mình bước từng bước châm rãi trong Tĩnh Tâm viên, một bên thì thưởng thức nghệ thuật làm vườn của bản thân, một bên thì nghĩ đến biến hóa của trận đồ.
Khoảng thời gian này trận đạo của hắn lại có chút tiến bộ, bố trí những trận pháp nhỏ hắn cơ bản đều đã nắm rõ, chỉ thiếu linh khí mà thôi.
Đang lúc ngẫm nghĩ, Đường Kiếp vô tình ngẩng đầu nhìn, phát hiện một chỗ tượng hoa trong hoa viên hình như có gì đó không đúng.
Tượng hoa kia là dùng uyên đỏ, lục ngạc, bạch hà, lan thảo các loại hoa tạo thành một con hươu bảy màu. Hươu bảy màu ở Tê Hà Giới tượng trưng cho cát tường, truyền thuyết nói rằng nếu gặp được thì sẽ là đại phúc, sắp tới ngày Vệ Thiên Xung nhập học, bởi vậy mà hợp kế với Tứ tiểu thư, Đường Kiếp chính là một com hươu bảy màu.
Chỉ là lúc này Đường Kiếp lại nhìn thấy con hươu bảy màu kia, cảm thấy thiếu mất cái gì đó, tiến lại gần xem kỹ lại, mới phát hiện con hươu bảy màu đó bị mất một mắt do Lục Ngạc tạo thành, chỉ để lại một lỗ đen thui.
- Con cái nhà ai mà không hiểu chuyện thế này? Đường Kiếp trong lòng tức giận.
Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên vụt qua một đạo ảnh màu đên, Đường Kiếp xoay mạnh người một cái, lại không kịp nhìn thấy gì, trong lòng mơ hồ, quay đầu nhìn lại chỗ con hươu, lại phát hiện chỗ mắt của con hươu lại xuất hiện rồi, những cánh hoa màu xanh lục lại tung bay đón gió, cũng lộ ra một hơi thở quỷ dị không nói ra được.
Trong lòng Đường Kiếp sinh ra một cảm giác lành lạnh.
Hắn lùi mấy bước nhưng không gây tiếng động nào, cất cao giọng nói: - Không biết cao nhân phương nào đến, trêu đùa tiểu tử, nếu có đắc tội, xin bỏ qua cho.
- Hì hì Trong không khí mơ hồ truyền tới một điệu cười, lại phát ra từ cả bốn phương tám hướng, không biết là từ đâu, nghe âm thanh thì giống như một đứa trẻ.
Âm thanh này nghe rất trong trẻo dễ nghe, nhưng cũng rất xa lạ.
Đường Kiếp bây giờ sợ nhất là người trong phủ nghi ngờ thân phận của hắn, nghĩ là Thiên Thần Cung tìm tới cửa.
Hiện giờ rõ ràng không phải người trong phủ, Thiên Thần Cung đối với hắn cũng không khách sáo như vậy, vì thế nghe thấy âm thanh này, trong lòng Đường Kiếp ngược lại tự tin hơn.
Hắn không muốn giằng co nhiều với đối phương, quay đầu bỏ đi, không ngờ vừa mới bước đi, không ngờ bốn phía xuất hiện một màn mờ tối, âm thanh ồn ào kia, cả bầu trời đầy ánh sáng đều biến mất, cả Tĩnh Tâm viên đã trở nên im ắng như một cái động quỷ.
- Ảo trận? Đường Kiếp kinh hãi hô lên, không do dự nữa, đã rất nhanh cúi người đi về phía trước.
Chỉ có điều hắn vừa lao đi được vài bước, liền thấy cảnh tượng trước mặt đã thay đổi, bản thân không biết lúc nào đã thay đổi phương hướng, cái vườn hoa lúc đầu ở sau lưng hắn giờ đây đột nhiên xuất hiện ở trước mặt.
- Điên đảo Càn Khôn? Đường Kiếp hô nhỏ một tiếng, hướng về bên sườn nhảy ra một bước, chỉ thấy quang cảnh lại thay đổi, cái vườn hoa kia dường như sống lại, không ngừng xoay quanh thân thể Đường Kiếp, toàn bộ hoa trong vườn đều nhất loạt bay lên, lại hình thành Mạn Thiên Hoa Vũ rơi xuống.
- Hóa ra là Tiểu Mê Điệt trận. Đường Kiếp mỉm cười.
Tiểu Mê Điệt trận này hắn đã quá quen thuộc rồi, lúc đầu Hư Mộ Dương chính là dùng trận này để vây khốn hắn.
Loại trận pháp Mê ảo thường thông qua hai phương pháp để đạt được hiệu quả, một là thật sự tạo nên không gian Mê ảo, trong gang tấc có một Càn Khôn riêng biệt, một loại thì thông qua làm đảo lộn ngũ giác dẫn đến tạo ra ảo giác.
Tiểu Mê trận này chính là người sau, đặc điểm lớn nhất chính là đến hành động của người cũng sẽ bị mê hoặc.
Lúc mà ngươi hướng tới hướng có thể đi ra ngoài, thực ra hành động của ngươi sớm đã lệch lạc rồi, vẫn luôn luôn dậm chân tại chỗ.
Phá giải trận pháp này có nhiều cách, ít ra hiện giờ Đường Kiếp có thể dùng hai loại. Một là dùng linh khí khống chế bản thân, lấy luồng khí dồi dào để tiến lên, đó mới thực sự là con đường đúng, vài bước là có thể thoát ra ngoài, một cách khác là phá hoại chính bản thân của trận pháp.
Tiểu Mê Điệt trận này Đường Kiếp quá quen thuộc, cho nên khinh thường không thèm đi ra, trực tiếp chỉ ra, một đạo linh khí đã chạy ra ngoài.
Hắn chưa học bí pháp, không hiểu tiên thuật, cái chỉ này chỉ là hấp thụ linh khí rồi kích ra ngoài, uy lực và hơi thở không có gì khác, nhưng cái điểm chỉ đến lại cực kỳ khéo, ngay vào chỗ hoa văn đang ẩn nấp của trận đồ. Chỉ một chỉ, đã cắt đứt đường linh khí thông hành, toàn bộ ảo trận lập tức biến mất.
- Haizzz Một tiếng thở nhẹ vang lên, lần này Đường Kiếp nghe thấy nơi phát ra âm thanh, quay mạnh đầu lại phía sau, lại chụp vào không trung, vào lúc đang kinh ngạc, đã thấy trên mặt đất một ánh hào quang vụt qua, bay vào trong vườn hoa.
Mặc dù chỉ kịp thoáng nhìn qua, Đường Kiếp lại biết đó là cái gì.
Kích cỡ chỉ to bằng bàn tay kia, trên người người còn treo một cành cây xanh, nhìn mặt thì giống một cô gái.
- Cỏ tinh? Đường Kiếp kinh hãi hô lên.
Thiên địa có linh khí, nuôi dưỡng vạn vật, tạo ra linh tính.
Cỏ cây lấy linh thành tinh, chim thú lấy linh thành yêu, vong hồn lấy linh làm quỷ, kim thạch lấy linh làm quái, đó là yêu tinh quỷ quái.
Vừa rồi bố trận trêu đùa hắn, rõ ràng chính là một con cỏ tinh đã thông linh.
Chỉ có điều cỏ cây thành tinh phần lớn là ở vùng núi hoang sơ linh khí dư thừa, sao lại xuất hiện ở Vệ phủ này?
Đường Kiếp rất khó hiểu.
Ngay vào lúc hắn nhìn ra lại lịch của con cỏ tinh đó, thì nó đã bay vào vườn hoa lặn mất tăm, muốn tìm cũng không có cách nào tìm lại được.
Trong lòng Đường Kiếp nghi hoặc, đang tự hỏi chính mình, đột nhiên nhìn thấy con mắt kia của hươu bảy màu lại là một màu đen thui.
Đường Kiếp giật mình, cười nhẹ: - Hóa ra là gốc Lục Ngạc kia hóa thành tinh vật, chả trách Ta hiểu rồi.
Tuy rằng Thương Long phủ linh khí yếu ớt, nhưng vẫn có tồn tại, chỉ có điều phân tán đi rất nhiều. Mà những ngày gần đây Đường Kiếp luôn dùng vườn hoa trong Tĩnh Tâm viên để tiến hành tu luyện trận pháp của mình, tự nhiên sẽ điều động linh khí ở xung quanh.
Chính vì thế, vườn hoa của Tĩnh Tâm viên sớm đã trở thành nơi tập trung linh khí., chỉ có điều bị Đường Kiếp dùng trận pháp che dấu, không dễ bị người khác phát hiện ra.
Lục Ngạc này cũng được coi là một loại hoa cỏ hiếm gặp, là Vệ phủ mua mấy năm trước đây, lúc đó tổng cộng mua hai gốc, bởi vì tạo ra khá khó nên hiện giờ cũng chỉ tạo ra được có hai mươi gốc mà thôi, vì thế ngay cả Đường Kiếp cũng cẩn thận chăm sóc. Không ngờ bị nhốt trong trận pháp hơn một năm, đã có một gôc lục ngạn tự thông linh tính, tu thành tinh vật, cũng là hiếm gặp. Cũng không phải mỗi loại cỏ cây ở cùng linh khí dư thừa đều có thể thông linh được.
Bởi vì trong trận pháp vẫn luôn luôn là mê ảo trận, bởi vậy Lục Ngạc tinh vừa xuất hiện liền nắm giữ khả năng của ảo trận, chỉ có điều nó hiển nhiên đã dùng sai chỗ rồi, dung để đối phó Đường Kiếp, không bị phá vỡ mới lạ.
- Thật đúng là đứa trẻ tinh nghịch. Đường Kiếp cười nói. Hắn biết con Lục Ngạc tinh này sau khi vừa biến hóa thực ra còn hồ đồ không biết gì, giống như một đứa trẻ vậy, vừa rồi dùng ảo trận đối phó hắn không phải muốn hại hắn, mà là bản năng dùng thủ đoạn có trong tay để chơi đùa, vì thế mà cũng không tức giận.
Tuy nhiên nếu để cho con tiểu tinh này làm loạn ở đây, vậy thì tiếp theo Vệ phủ sẽ vui rồi, nếu như xuất hiện Linh sư, nửa phần là bị bắt làm thuốc rồi tinh vật là nguyên liệu làm thuốc tốt nhất, dựa vào bản lĩnh của con tiểu tinh này, đến Đường Kiếp còn không đánh lại, nếu gặp phải Linh Sư thì là chết chắc.
- Lục Ngạc tinh, còn không ra đây cho ta! Đường Kiếp trầm giọng nói: - Thật muốn ta đi bắt ngươi sao?
Không tiếng trả lời.
Đường Kiếp hừ một tiếng: - Không cần trốn nữa, ngươi sinh ra ở trong này, lại vừa thông linh, sức mạnh còn yếu, cơ thể chỉ di chuyển được một khoảng cách ngắn. Lục Ngạc có dị hương, ta chỉ cần tìm theo mùi hương đó, dễ dàng có thể bắt được. Nếu ngươi còn không ra, cẩn thận ta bắt được, một mồi lửa đốt cháy ngươi!
Sự uy hiếp này có vẻ có trọng lượng, phía sau hươu bảy màu xuất hiện một cái đầu nhỏ, trên đầu đội một tán hoa, đôi mắt to chớp chớp trên khuôn mặt trắng nõn nà, bĩu cái miệng nhỏ nhắn thoạt nhìn rất đáng yêu.
Lúc này ánh mắt vụt sáng nhìn Đường Kiếp, cũng không nói gì, Đường Kiếp đã nói:
- Trở về vị trí của ngươi đi, đừng có mà dễ dàng hiện hình nữa, Thương Long phủ này ngọa hổ tàng long, cũng không có biết bao nhiêu người tài, nếu bị bọn họ phát hiện, ngươi chạy đâu cũng không thoát! Ngươi có thông linh cũng là trời ban phúc, đừng có phụ lòng ý trời.
Lục Ngạc kia run lên một chút, dùng cả tay chân quay trở lại hốc mắt hươu, chỉ thấy lóe lên một cái, đã trở lại bộ dạng Lục Ngạc, chỉ là không gió cũng động, nhìn giống như là đang run lên.
Đường Kiếp cũng không vội vã tiếp xúc, chỉ nói: - Rất tốt, nhớ kỹ đừng hiện hình nữa là được rồi.
Nói xong quay người rời khỏi.
Hắn không đi bắt thử Lục Ngạc tinh này, phần vì sợ có thể làm hỏng vườn hoa, hơn nữa có bắt được thì hươu bảy màu mất một con mắt rất khó nhìn. Lục Ngạc tất cả chỉ có hai mươi gốc, có muốn bổ sung vào cũng chả có mà thay. Mặt khác cũng bởi vì Lục Ngạc tinh này cũng vì hắn mới sinh ra, cũng coi như là thân thiết với hắn, nếu đổi là người khác ở đây, Lục Ngạc tinh kia chưa chắc đã dám đùa như thế.
Nói cách khác, chỉ cần từ từ bồi đắp tình cảm, Đường Kiếp vẫn còn hy vọng rất lớn thu phục gốc Lục Ngạc tinh này.
Tuy rằng tiểu tinh hiên giờ không có bản lĩnh gì, nhưng cũng không ai biết tương lai sẽ ra sao, ít ra bây giờ ảo trận của nó cũng không tệ lắm.
Cho dù thật sự không có tiền đồ, làm con thú cưng chơi cũng tốt.
Đúng lúc này, trước mặt đi tới một người, chính là Vệ Điệp tiểu thư.
Đường Kiếp đang muốn chào hỏi, thì phát hiện mặt nàng đầy nước mắt, rõ ràng là đang khóc.
Dưới sự nỗ lực của bọn họ, hoa viên Vệ phủ rất nhanh đã có một sự thay đổi lớn, khắp nơi hoa tươi nở rộ kết hợp thành các bức hình mừng thọ sinh động, chim cá trùng đều có cả, phong cảnh mỗi nơi đều khác nhau, kết hợp với nhau lại tạo nên một chủ đề chung, có thể nói là ảo diệu vô cùng, phong cảnh tuyệt đẹp.
Do là nghề làm vườn không giống những nghề khác, rất khó giữ được bí mật, do vậy mà lúc kiệt tác của hai người chưa hoàn thành, đã bị người trong Vệ phủ chú ý tới, ai cũng không ngớt lời khen ngợi, điều này có thể là một lần mừng thọ đẹp nhất trong lịch sử Vệ phủ từ xưa tới nay.
Vệ Trịnh Thư Phượng ban đầu cũng chẳng hy vọng Tứ tiểu thư có thể làm được việc gì, không ngờ lần này nàng lại làm ra chuyện tuyệt vời như thế, cũng không khỏi khen ngợi vài câu, đến cả Vệ Thanh Tùng cũng nhìn đứa con gái của mình bằng ánh mắt khác. Điều này khiến Vệ Điệp vui vô cùng, biết là bản thân đang dần dần tiến gần lại ước mơ của mình, lúc này, nàng cuối cùng cũng thật sự hiểu những câu nói lúc đầu của Đường Kiếp.
Hóa ra muốn phụ mẫu tin tưởng bản thân, thật là không phải quá khó, làm tốt chuyện nên làm là được rồi.
Đương nhiên, tất cả mọi tâm huyết cuối cùng vẫn phải qua cuộc thử thách tiếp khách mới là quan trọng nhất.
Cuối cùng, ngày mừng thọ Lão phu nhân đã tới.
Vệ phủ nghênh đón vô số khách khưa, các nhân vật tai to mặt lớn ở Thương Long phủ hầu như đều có mặt, đến ngay cả Phủ doãn Thương Long phủ cũng đến, Kim Trương Cổ Chu và tứ đại gia cũng đều tới chúc mừng, đưa đến một phần rồi lại một phần những món quà hậu hĩnh, bọn người hầu thì bận tối tăm mặt mũi, ngay cả bọn Thị Mặc Thị Mộng ở Tĩnh Tâm viên cũng bị điều động sang để tiếp đón khách.
Chiêng trống vang trời, đó là đoàn kịch hát nhỏ mời tới biểu diễn cho Lão phu nhân xem.
Bước chân như dệt, đó là những khách khưa Vệ phủ mời tới đang cùng nhau quan sát thưởng thức.
Khói lửa nổi lên bốn phía trên bầu trời, những chiếc đền lồng được treo trên cao dưới mặt đất, thật đúng là một khí thế của sự phồn vinh thịnh vượng, lại mãi mãi thuộc về người khác.
Lúc này Đường Kiếp thì lại chả bận chút nào tính chất công việc của hắn cũng không cho phép hắn bận rộn vào lúc này.
Hơn nữ cũng không cần đi tiếp đãi khách khứa giống Tứ tiểu thư, làm cho Đường Kiếp trở thành người rảnh rỗi nhất trong phủ, lúc này tất cả mọi người đang vui vẻ ở đại sảnh, Đường Kiếp một mình bước từng bước châm rãi trong Tĩnh Tâm viên, một bên thì thưởng thức nghệ thuật làm vườn của bản thân, một bên thì nghĩ đến biến hóa của trận đồ.
Khoảng thời gian này trận đạo của hắn lại có chút tiến bộ, bố trí những trận pháp nhỏ hắn cơ bản đều đã nắm rõ, chỉ thiếu linh khí mà thôi.
Đang lúc ngẫm nghĩ, Đường Kiếp vô tình ngẩng đầu nhìn, phát hiện một chỗ tượng hoa trong hoa viên hình như có gì đó không đúng.
Tượng hoa kia là dùng uyên đỏ, lục ngạc, bạch hà, lan thảo các loại hoa tạo thành một con hươu bảy màu. Hươu bảy màu ở Tê Hà Giới tượng trưng cho cát tường, truyền thuyết nói rằng nếu gặp được thì sẽ là đại phúc, sắp tới ngày Vệ Thiên Xung nhập học, bởi vậy mà hợp kế với Tứ tiểu thư, Đường Kiếp chính là một com hươu bảy màu.
Chỉ là lúc này Đường Kiếp lại nhìn thấy con hươu bảy màu kia, cảm thấy thiếu mất cái gì đó, tiến lại gần xem kỹ lại, mới phát hiện con hươu bảy màu đó bị mất một mắt do Lục Ngạc tạo thành, chỉ để lại một lỗ đen thui.
- Con cái nhà ai mà không hiểu chuyện thế này? Đường Kiếp trong lòng tức giận.
Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên vụt qua một đạo ảnh màu đên, Đường Kiếp xoay mạnh người một cái, lại không kịp nhìn thấy gì, trong lòng mơ hồ, quay đầu nhìn lại chỗ con hươu, lại phát hiện chỗ mắt của con hươu lại xuất hiện rồi, những cánh hoa màu xanh lục lại tung bay đón gió, cũng lộ ra một hơi thở quỷ dị không nói ra được.
Trong lòng Đường Kiếp sinh ra một cảm giác lành lạnh.
Hắn lùi mấy bước nhưng không gây tiếng động nào, cất cao giọng nói: - Không biết cao nhân phương nào đến, trêu đùa tiểu tử, nếu có đắc tội, xin bỏ qua cho.
- Hì hì Trong không khí mơ hồ truyền tới một điệu cười, lại phát ra từ cả bốn phương tám hướng, không biết là từ đâu, nghe âm thanh thì giống như một đứa trẻ.
Âm thanh này nghe rất trong trẻo dễ nghe, nhưng cũng rất xa lạ.
Đường Kiếp bây giờ sợ nhất là người trong phủ nghi ngờ thân phận của hắn, nghĩ là Thiên Thần Cung tìm tới cửa.
Hiện giờ rõ ràng không phải người trong phủ, Thiên Thần Cung đối với hắn cũng không khách sáo như vậy, vì thế nghe thấy âm thanh này, trong lòng Đường Kiếp ngược lại tự tin hơn.
Hắn không muốn giằng co nhiều với đối phương, quay đầu bỏ đi, không ngờ vừa mới bước đi, không ngờ bốn phía xuất hiện một màn mờ tối, âm thanh ồn ào kia, cả bầu trời đầy ánh sáng đều biến mất, cả Tĩnh Tâm viên đã trở nên im ắng như một cái động quỷ.
- Ảo trận? Đường Kiếp kinh hãi hô lên, không do dự nữa, đã rất nhanh cúi người đi về phía trước.
Chỉ có điều hắn vừa lao đi được vài bước, liền thấy cảnh tượng trước mặt đã thay đổi, bản thân không biết lúc nào đã thay đổi phương hướng, cái vườn hoa lúc đầu ở sau lưng hắn giờ đây đột nhiên xuất hiện ở trước mặt.
- Điên đảo Càn Khôn? Đường Kiếp hô nhỏ một tiếng, hướng về bên sườn nhảy ra một bước, chỉ thấy quang cảnh lại thay đổi, cái vườn hoa kia dường như sống lại, không ngừng xoay quanh thân thể Đường Kiếp, toàn bộ hoa trong vườn đều nhất loạt bay lên, lại hình thành Mạn Thiên Hoa Vũ rơi xuống.
- Hóa ra là Tiểu Mê Điệt trận. Đường Kiếp mỉm cười.
Tiểu Mê Điệt trận này hắn đã quá quen thuộc rồi, lúc đầu Hư Mộ Dương chính là dùng trận này để vây khốn hắn.
Loại trận pháp Mê ảo thường thông qua hai phương pháp để đạt được hiệu quả, một là thật sự tạo nên không gian Mê ảo, trong gang tấc có một Càn Khôn riêng biệt, một loại thì thông qua làm đảo lộn ngũ giác dẫn đến tạo ra ảo giác.
Tiểu Mê trận này chính là người sau, đặc điểm lớn nhất chính là đến hành động của người cũng sẽ bị mê hoặc.
Lúc mà ngươi hướng tới hướng có thể đi ra ngoài, thực ra hành động của ngươi sớm đã lệch lạc rồi, vẫn luôn luôn dậm chân tại chỗ.
Phá giải trận pháp này có nhiều cách, ít ra hiện giờ Đường Kiếp có thể dùng hai loại. Một là dùng linh khí khống chế bản thân, lấy luồng khí dồi dào để tiến lên, đó mới thực sự là con đường đúng, vài bước là có thể thoát ra ngoài, một cách khác là phá hoại chính bản thân của trận pháp.
Tiểu Mê Điệt trận này Đường Kiếp quá quen thuộc, cho nên khinh thường không thèm đi ra, trực tiếp chỉ ra, một đạo linh khí đã chạy ra ngoài.
Hắn chưa học bí pháp, không hiểu tiên thuật, cái chỉ này chỉ là hấp thụ linh khí rồi kích ra ngoài, uy lực và hơi thở không có gì khác, nhưng cái điểm chỉ đến lại cực kỳ khéo, ngay vào chỗ hoa văn đang ẩn nấp của trận đồ. Chỉ một chỉ, đã cắt đứt đường linh khí thông hành, toàn bộ ảo trận lập tức biến mất.
- Haizzz Một tiếng thở nhẹ vang lên, lần này Đường Kiếp nghe thấy nơi phát ra âm thanh, quay mạnh đầu lại phía sau, lại chụp vào không trung, vào lúc đang kinh ngạc, đã thấy trên mặt đất một ánh hào quang vụt qua, bay vào trong vườn hoa.
Mặc dù chỉ kịp thoáng nhìn qua, Đường Kiếp lại biết đó là cái gì.
Kích cỡ chỉ to bằng bàn tay kia, trên người người còn treo một cành cây xanh, nhìn mặt thì giống một cô gái.
- Cỏ tinh? Đường Kiếp kinh hãi hô lên.
Thiên địa có linh khí, nuôi dưỡng vạn vật, tạo ra linh tính.
Cỏ cây lấy linh thành tinh, chim thú lấy linh thành yêu, vong hồn lấy linh làm quỷ, kim thạch lấy linh làm quái, đó là yêu tinh quỷ quái.
Vừa rồi bố trận trêu đùa hắn, rõ ràng chính là một con cỏ tinh đã thông linh.
Chỉ có điều cỏ cây thành tinh phần lớn là ở vùng núi hoang sơ linh khí dư thừa, sao lại xuất hiện ở Vệ phủ này?
Đường Kiếp rất khó hiểu.
Ngay vào lúc hắn nhìn ra lại lịch của con cỏ tinh đó, thì nó đã bay vào vườn hoa lặn mất tăm, muốn tìm cũng không có cách nào tìm lại được.
Trong lòng Đường Kiếp nghi hoặc, đang tự hỏi chính mình, đột nhiên nhìn thấy con mắt kia của hươu bảy màu lại là một màu đen thui.
Đường Kiếp giật mình, cười nhẹ: - Hóa ra là gốc Lục Ngạc kia hóa thành tinh vật, chả trách Ta hiểu rồi.
Tuy rằng Thương Long phủ linh khí yếu ớt, nhưng vẫn có tồn tại, chỉ có điều phân tán đi rất nhiều. Mà những ngày gần đây Đường Kiếp luôn dùng vườn hoa trong Tĩnh Tâm viên để tiến hành tu luyện trận pháp của mình, tự nhiên sẽ điều động linh khí ở xung quanh.
Chính vì thế, vườn hoa của Tĩnh Tâm viên sớm đã trở thành nơi tập trung linh khí., chỉ có điều bị Đường Kiếp dùng trận pháp che dấu, không dễ bị người khác phát hiện ra.
Lục Ngạc này cũng được coi là một loại hoa cỏ hiếm gặp, là Vệ phủ mua mấy năm trước đây, lúc đó tổng cộng mua hai gốc, bởi vì tạo ra khá khó nên hiện giờ cũng chỉ tạo ra được có hai mươi gốc mà thôi, vì thế ngay cả Đường Kiếp cũng cẩn thận chăm sóc. Không ngờ bị nhốt trong trận pháp hơn một năm, đã có một gôc lục ngạn tự thông linh tính, tu thành tinh vật, cũng là hiếm gặp. Cũng không phải mỗi loại cỏ cây ở cùng linh khí dư thừa đều có thể thông linh được.
Bởi vì trong trận pháp vẫn luôn luôn là mê ảo trận, bởi vậy Lục Ngạc tinh vừa xuất hiện liền nắm giữ khả năng của ảo trận, chỉ có điều nó hiển nhiên đã dùng sai chỗ rồi, dung để đối phó Đường Kiếp, không bị phá vỡ mới lạ.
- Thật đúng là đứa trẻ tinh nghịch. Đường Kiếp cười nói. Hắn biết con Lục Ngạc tinh này sau khi vừa biến hóa thực ra còn hồ đồ không biết gì, giống như một đứa trẻ vậy, vừa rồi dùng ảo trận đối phó hắn không phải muốn hại hắn, mà là bản năng dùng thủ đoạn có trong tay để chơi đùa, vì thế mà cũng không tức giận.
Tuy nhiên nếu để cho con tiểu tinh này làm loạn ở đây, vậy thì tiếp theo Vệ phủ sẽ vui rồi, nếu như xuất hiện Linh sư, nửa phần là bị bắt làm thuốc rồi tinh vật là nguyên liệu làm thuốc tốt nhất, dựa vào bản lĩnh của con tiểu tinh này, đến Đường Kiếp còn không đánh lại, nếu gặp phải Linh Sư thì là chết chắc.
- Lục Ngạc tinh, còn không ra đây cho ta! Đường Kiếp trầm giọng nói: - Thật muốn ta đi bắt ngươi sao?
Không tiếng trả lời.
Đường Kiếp hừ một tiếng: - Không cần trốn nữa, ngươi sinh ra ở trong này, lại vừa thông linh, sức mạnh còn yếu, cơ thể chỉ di chuyển được một khoảng cách ngắn. Lục Ngạc có dị hương, ta chỉ cần tìm theo mùi hương đó, dễ dàng có thể bắt được. Nếu ngươi còn không ra, cẩn thận ta bắt được, một mồi lửa đốt cháy ngươi!
Sự uy hiếp này có vẻ có trọng lượng, phía sau hươu bảy màu xuất hiện một cái đầu nhỏ, trên đầu đội một tán hoa, đôi mắt to chớp chớp trên khuôn mặt trắng nõn nà, bĩu cái miệng nhỏ nhắn thoạt nhìn rất đáng yêu.
Lúc này ánh mắt vụt sáng nhìn Đường Kiếp, cũng không nói gì, Đường Kiếp đã nói:
- Trở về vị trí của ngươi đi, đừng có mà dễ dàng hiện hình nữa, Thương Long phủ này ngọa hổ tàng long, cũng không có biết bao nhiêu người tài, nếu bị bọn họ phát hiện, ngươi chạy đâu cũng không thoát! Ngươi có thông linh cũng là trời ban phúc, đừng có phụ lòng ý trời.
Lục Ngạc kia run lên một chút, dùng cả tay chân quay trở lại hốc mắt hươu, chỉ thấy lóe lên một cái, đã trở lại bộ dạng Lục Ngạc, chỉ là không gió cũng động, nhìn giống như là đang run lên.
Đường Kiếp cũng không vội vã tiếp xúc, chỉ nói: - Rất tốt, nhớ kỹ đừng hiện hình nữa là được rồi.
Nói xong quay người rời khỏi.
Hắn không đi bắt thử Lục Ngạc tinh này, phần vì sợ có thể làm hỏng vườn hoa, hơn nữa có bắt được thì hươu bảy màu mất một con mắt rất khó nhìn. Lục Ngạc tất cả chỉ có hai mươi gốc, có muốn bổ sung vào cũng chả có mà thay. Mặt khác cũng bởi vì Lục Ngạc tinh này cũng vì hắn mới sinh ra, cũng coi như là thân thiết với hắn, nếu đổi là người khác ở đây, Lục Ngạc tinh kia chưa chắc đã dám đùa như thế.
Nói cách khác, chỉ cần từ từ bồi đắp tình cảm, Đường Kiếp vẫn còn hy vọng rất lớn thu phục gốc Lục Ngạc tinh này.
Tuy rằng tiểu tinh hiên giờ không có bản lĩnh gì, nhưng cũng không ai biết tương lai sẽ ra sao, ít ra bây giờ ảo trận của nó cũng không tệ lắm.
Cho dù thật sự không có tiền đồ, làm con thú cưng chơi cũng tốt.
Đúng lúc này, trước mặt đi tới một người, chính là Vệ Điệp tiểu thư.
Đường Kiếp đang muốn chào hỏi, thì phát hiện mặt nàng đầy nước mắt, rõ ràng là đang khóc.
Danh sách chương