Sau cơn mưa cuối thu, thời tiết trở lên dịu mát hơn.
Đêm bắt đầu dài hơn, ánh mặt trời cũng không còn gay ngắt nữa.
Mùa đông là ngày người làm vườn được rảnh rang nhất, vạn vật tiêu điều mang sắc khí mùa đông, thời gian rảnh của Đường Kiếp ngày càng nhiều hơn.
Hôm nay Tần quản sự đột nhiên đến đây, hai người cùng nhau uống vài tuần rượu, tùy ý nói vài câu chuyện phiếm, ngoài trời đã rơi đầy hoa tuyết.
Đường Kiếp khai môn sổ ra, một trận gió ập vào kèo theo bông tuyết, từng mảng bông tuyết rớt trên vai hắn, rơi lên bàn tay, từ từ tan ra.
- Lại một năm trôi qua. Đường Kiếp nhẹ nhàng nói.
Không khỏi thương cảm. - Đúng vậy à, lại là một mùa đông tuyết rơi nhiều, làm ta nhớ đến trận bão tuyết của hai mươi năm về trước. Tần quản sự nhìn ra ngoài của sổ đầy tuyết nói: - Nếu không có Ngô gia nhị lão, cũng không có ta Tần Viễn của ngày hôm nay
Đường Kiếp im lặng và cười mỉm.
- Đúng rồi, mấy ngày nay có đi xem qua họ thế nào không? Tần quản sự nói.
- Uhm, hôm qua mới đi xem qua. Thân thể Nhị lão cũng không tệ lắm, có chút suy nghĩ tới nhi tử, ta khuyên mãi nhưng không được.
Tần quản sự nghe được liền nhíu mày: - Ngô Hạnh đúng là không hay rồi, đi học viện lâu như vậy rồi, gần cả một năm trời mới có một phong thư về nhà, mà ngay cả Đại thiếu gia viết thư còn nhiều hơn so với hắn.
- Đúng thế, gửi thư về nhà xin tiền. Đường Kiếp cười nói.
Tần quản sự ngại hắn nói quá thẳng, trừng mắt nhìn hắn nhưng ngẫm lại Đường Kiếp nói cũng không sai nên cũng mỉm cười.
Theo hớp rượu xuống bụng trong cơ thể xuất hiện luồng nhiệt khí xua tan đi giá rét ngày đông, Tần quản sự nói: - Tiểu thiếu gia cũng phải chuẩn bị khai môn rồi.
- Hả? Đường Kiếp ngây ra một lúc: - Khi nào thì đi? - Sau hai ngày nữa. Tần quản sự trả lời: - Hè sang năm nhập học, hiện tại đúng là thời điểm khai môn để chuẩn bị, đã không thể kéo dài thêm được nữa.
Bởi vì quá trình mở ngọc môn khá thống khổ, các con cháu bình thường của các đại gia tộc không yêu cầu mở quá sớm, tận lực để tâm chí được mài giũa tới lúc chín muồi mới tiến hanh. Như Hư Mộ Dương khai môn sớm như vậy, không phải thiên phú dị bẩm, mà chính là bị dánh tương đối nhiều, năng lực rèn luyện từ trong thống khổ mà ra.
Qua năm tiểu thiếu gia sẽ nhập học, hiện tại khai môn là thời cơ tốt nhất, mà tiểu thiếu gia phải khai môn, người hầu học tự nhiên cũng phải đi theo.
Quả nhiên, kế tiếp Tần quản sự nói: - Chuyện của các ngươi, không lâu nữa cũng sẽ có kết quả rồi. Gần nhất là mấy ngày nay, các lộ ngưu quỷ xà thần đều vây quanh thái thái xum xoe, mong được có thể tranh thủ cơ hội đầu.
- Ah.
Nhưng Đường Kiếp chỉ là ồ một tiếng.
- Ngươi không nôn nóng? Tần quản sự cảm thấy kinh ngạc.
- Nếu sốt ruột mà hưu dụng, ta nhất định gấp gáp như lửa bén chân mày cho Tần thúc xem. Đường Kiếp vừa cười nói.
- Tiểu tử thối, lại ba hoa, ngươi có tự tin như vậy sao? Tần Viễn cũng mỉm cười.
- Không tính là tự tin, chẳng qua là những gì nên làm thì đã làm rồi, đến thời điểm này không phải là thời điểm tranh đoạt, mà chỉ yên lặng chờ đợi kết quả.
Đường Kiếp trả lời.
Đối với Đường Kiếp mà nói, trở thành học đồ cũng giống với kết quả thi tốt nghiệp của các học sinh, đó là dựa vào đánh giá lúc học tập, chứ không phải tới lúc nước tới chân mới nhẩy.
Mà đối với lão gia thái thái Vệ phủ mà nói thì, bọn họ đã sớm có quyết định rồi. Bởi vì kết quả cuối cùng thực ra đã được xác định từ trước đó rồi.
- Để nói được như vậy, thì ngươi tâm tính phải thật là trầm ổn mới có được. Ta tự nghĩ nếu ta trong tình huống này liệu rằng có được định lực như ngươi hay không. Tần quản sự lắc đầu nói.
- Đó là do Tần thúc thúc quan tâm tới tiểu tử này, chứ không giống như ta không tim không phổi (không quan tâm). Đường Kiếp nói.
- Ngươi thật là biết nói ngọt! Tần quản sự tức giận hừ một tiềng, đứng lên: - Tốt rồi, những gì cần nói ta đã nói hết rồi, lão già đây cũng đã làm vài chuyện cần làm rồi Ngươi không lo lắng, ta mắc gì phải lo giùm ngươi, còn phải vì ngươi chạy tới chạy lui hỏi này hỏi kia giùm ngươi nữa chứ.
- Đã làm thúc thúc phí tâm rồi. Đường Kiếp cúi người thi lễ với Tần quản sự.
Đưa Tần quản sự ra về, Đường Kiếp trở lại trong phòng, Đường Kiếp nhìn lướt qua mặt bàn, nơi chậu hoa có một cây hoa trắng đang biến thân thành Y Y.
- Ba ba! Ta muốn chơi trốn tìm! Y Y vừa kêu vừa nhẩy lên bờ vai Đường Kiếp, níu lấy lỗ tai hắn mà cười không ngừng.
- Đã nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi Ca ca! Đường Kiếp nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Y: - Còn nữa, ta lớn như vầy, sao chui vào cái động nhỏ kia
Ân, lời này nghe nó thế nào ấy nhỉ?
- Dùng ảo trận, dùng ảo trận! Tiểu tử kia vỗ tay nói rồi vung tay một cái, một ảo trận đã hiện ra trong phòng.
Khác với Đường Kiếp, ảo trận này cũng không cần niệm chú ngữ gì cả, đưa tay một cái là đã hình thành ảo trận. Nói trắng ra là ảo trận không phải là trận pháp đối với nàng, mà là pháp thuật.
Đây cũng là những từ mà nàng có thể nói khi chơi đùa với Đường Kiếp.
- Lần sau đi, hai ngày nay ca ca rất bận, ngươi ngoan ngoãn đi, không được chạy loạn à.
Tiểu Y Y lập tức cúi mặt xuống, nói với Đường Kiếp một tiếng: - Chán ghét.
Quay người trở lại chậu hoa hóa thân thành bông hoa, không để ý tới Đường Kiếp nữa.
Đường Kiếp lắc đầu cười, ngồi trở lại bên cạnh bàn.
Mở ngăn kéo ra, Đường Kiếp từ bên trong lấy ra một phong thư.
Nhìn từng nét chữ xinh đẹp trên bức thư, từ ánh mắt Đường Kiếp hiện lên một niềm vui không tên.
Cuối cùng thì ngày ấy cũng tới.
Hôm nay, tất cả người hầu tập hợp trong hoa viên trước phòng thái thái, cùng đợi quyết định ảnh hưởng tới vận mệnh của mình.
Việc đầu tiên là tiểu thiếu gia khai môn.
Có lẽ không muốn vô duyên vô cớ đánh mất mặt mũi trước mặt người khác, tiểu thiếu gia không khai môn trước mặt mọi người, mà đang ở nhà sau mà tiến hành.
Mặc dù như vậy, nhưng ở phía xa vẫn truyền đến những tiếng kêu thảm thiết như tiếng heo bị chọc tiết, thật là kinh tâm động phách, ngẫu nhiên còn kèm theo tiếng la của lão thái thái: - Không được la, bế khí, dùng sức! Con ta nhất định phải làm được, mở mở rồi, con có thể làm được mà
Như thế nào mà nghe như tiếng trong phòng sinh truyền ra ấy nhỉ.
Trên mặt Đường Kiếp không khỏi hiện lên một nụ cười bí hiểm.
Nụ cười nếu như bị những người hầu khác nhìn thấy thì lại lầm tưởng hắn là hung thần ác khí, Thị Mạc trừng mắt nhìn hắn, mở miệng làm vài cái khẩu hình, Đường Kiếp có thể nhìn thấy rõ ràng là. - Đừng tưởng rằng ngươi nhất định thắng.
Hắn khẽ cười một cái, không đáp lại.
Tiềng kêu thảm thiết dần dần giảm xuống, Đường Kiếp biết rằng, xung môn sắp hoàn thành rồi.
Một lát sau, vị Lã Linh Sư cùng lão thái thái đi ra, vừa đi vừa nói: - Chúc mừng lão gia, chúc mừng phu nhân, ngọc môn tứ chuyển, tiểu thiếu gia thiên phú không tệ lắm.
Thiên phú thì không tệ, nhưng ý chí thì quá thấp.
Trong lòng Đường Kiếp tự nói một câu, chỉ bằng việc Vệ Thiên Xung kêu la long trời lở đất cũng có thể biết được hắn không có chân chính kích phát hết tiềm năng, nếu không chí ít cũng phải là ngũ chuyển, lục chuyển cũng có khả năng.
- Cuối cùng cũng là tư chất trung cấp, so với người khác thì tốt hơn nhiều Đáng tiệc, nam nhi Vệ gia vẫn không bằng nữ nhân. Trịnh Thư Phượng để ý đến cái phẩm cấp là vì nam nhân Vệ gia không bằng nữ nhân mà cảm thấy tiếc hận.
Con gái nàng Vệ Thanh Nhi ngọc môn là lục chuyển, nhưng trời sinh thất tình mạch, cực kì thích hợp tu luyện công pháp Thiên Tình Các, tiền đồ cao nhất Vệ Điệp nữ nhi của Vệ Thanh Tùng cũng là ngũ chuyển, tiền đồ vô cùng tươi sáng, nhưng đến nhị thiếu gia thì chỉ có nhị chuyển, tuy rằng đã vào học viện Tẩy Nguyệt nhưng cũng không có tiến triển gì lớn lao, bây giờ vẫn còn vì tiến cấp vào Linh Hải mà cố gắng. Nếu không có cơ duyên nào phát sinh thì Linh Hải là đỉnh cao của cuộc đời hắn.
Mà Vệ Minh con của Vệ Thanh Tùng là tam chuyển, đã chèn ép Vệ Thiên Chí rất nhiều rồi, việc này luôn khiến lòng Trịnh Thư Phượng khó chịu.
Hiện nay nhi tử kích hoạt ngọc môn là tứ chuyển, tiến vào trung phẩm, chỉ cần tài nguyên đầy đủ, trên lý thuyết thì đạt Linh Sư đỉnh cao là không thành vấn đề, chỉ cần cơ duyên tốt cũng có khả năng tiến vào Thiên Tâm Cảnh.
Gia tộc cuối cùng vẫn cần phải dựa vào nam nhân chống đỡ tiến lên, nay có người mở được tứ chuyển, Trịnh Thư Phượng trong lòng vô cùng nhẹ nhõm thở ra một cái.
Thời khắc Trịnh Thư Phượng đi ra tuyên bố với người hầu: - Tiểu thiếu gia xung mạch thành công tiến vào tứ chuyển.
Tất cả người hầu cùng nhau tung hô: - Chúc mừng tiểu thiếu gia, chúc mừng lão gia, chúc thiếu gia sớm ngay tu tiên thành công, làm vinh dự gia môn.
Trình Thư Phượng vừa lòng gật đầu: - Chuyện của tiểu thiếu gia đã xong, kế tiếp cũng nên tới việc của các ngươi, trong các ngươi không ít người chờ đợi tới thời gian này nhỉ.
Nghe nói như vậy, tât cả mọi người đều khẩn trương hẳn lên.
Đường Kiếp âm thầm tán thưởng thủ đoạn của Trịnh Thư Phượng.
Tiểu thiểu gia Vệ Thiên Xung mới mở ngọc môn xong, hiện tại nguyên khí đại thương cần phải nghỉ ngơi, có thể bây giờ đang bất tỉnh nhân sự rồi cũng nên.
Lúc này quyết định người hầu học, hắn sẽ không có khả năng can thiệp.
Mặc dù nói Trịnh Thư Phượng là mẹ hắn, cho dù hắn có muốn nhúng tay vào cũng vô dụng, nhưng bớt đi một tiếng phản đối chính là thêm một phần mặt mũi.
Nếu chẳng may lựa chọn của bản thân bị trượng phu cùng nhi tử đồng thời phản đối, vậy thì nàng có muốn quyết định cũng rất là khó khăn rồi.
Đêm bắt đầu dài hơn, ánh mặt trời cũng không còn gay ngắt nữa.
Mùa đông là ngày người làm vườn được rảnh rang nhất, vạn vật tiêu điều mang sắc khí mùa đông, thời gian rảnh của Đường Kiếp ngày càng nhiều hơn.
Hôm nay Tần quản sự đột nhiên đến đây, hai người cùng nhau uống vài tuần rượu, tùy ý nói vài câu chuyện phiếm, ngoài trời đã rơi đầy hoa tuyết.
Đường Kiếp khai môn sổ ra, một trận gió ập vào kèo theo bông tuyết, từng mảng bông tuyết rớt trên vai hắn, rơi lên bàn tay, từ từ tan ra.
- Lại một năm trôi qua. Đường Kiếp nhẹ nhàng nói.
Không khỏi thương cảm. - Đúng vậy à, lại là một mùa đông tuyết rơi nhiều, làm ta nhớ đến trận bão tuyết của hai mươi năm về trước. Tần quản sự nhìn ra ngoài của sổ đầy tuyết nói: - Nếu không có Ngô gia nhị lão, cũng không có ta Tần Viễn của ngày hôm nay
Đường Kiếp im lặng và cười mỉm.
- Đúng rồi, mấy ngày nay có đi xem qua họ thế nào không? Tần quản sự nói.
- Uhm, hôm qua mới đi xem qua. Thân thể Nhị lão cũng không tệ lắm, có chút suy nghĩ tới nhi tử, ta khuyên mãi nhưng không được.
Tần quản sự nghe được liền nhíu mày: - Ngô Hạnh đúng là không hay rồi, đi học viện lâu như vậy rồi, gần cả một năm trời mới có một phong thư về nhà, mà ngay cả Đại thiếu gia viết thư còn nhiều hơn so với hắn.
- Đúng thế, gửi thư về nhà xin tiền. Đường Kiếp cười nói.
Tần quản sự ngại hắn nói quá thẳng, trừng mắt nhìn hắn nhưng ngẫm lại Đường Kiếp nói cũng không sai nên cũng mỉm cười.
Theo hớp rượu xuống bụng trong cơ thể xuất hiện luồng nhiệt khí xua tan đi giá rét ngày đông, Tần quản sự nói: - Tiểu thiếu gia cũng phải chuẩn bị khai môn rồi.
- Hả? Đường Kiếp ngây ra một lúc: - Khi nào thì đi? - Sau hai ngày nữa. Tần quản sự trả lời: - Hè sang năm nhập học, hiện tại đúng là thời điểm khai môn để chuẩn bị, đã không thể kéo dài thêm được nữa.
Bởi vì quá trình mở ngọc môn khá thống khổ, các con cháu bình thường của các đại gia tộc không yêu cầu mở quá sớm, tận lực để tâm chí được mài giũa tới lúc chín muồi mới tiến hanh. Như Hư Mộ Dương khai môn sớm như vậy, không phải thiên phú dị bẩm, mà chính là bị dánh tương đối nhiều, năng lực rèn luyện từ trong thống khổ mà ra.
Qua năm tiểu thiếu gia sẽ nhập học, hiện tại khai môn là thời cơ tốt nhất, mà tiểu thiếu gia phải khai môn, người hầu học tự nhiên cũng phải đi theo.
Quả nhiên, kế tiếp Tần quản sự nói: - Chuyện của các ngươi, không lâu nữa cũng sẽ có kết quả rồi. Gần nhất là mấy ngày nay, các lộ ngưu quỷ xà thần đều vây quanh thái thái xum xoe, mong được có thể tranh thủ cơ hội đầu.
- Ah.
Nhưng Đường Kiếp chỉ là ồ một tiếng.
- Ngươi không nôn nóng? Tần quản sự cảm thấy kinh ngạc.
- Nếu sốt ruột mà hưu dụng, ta nhất định gấp gáp như lửa bén chân mày cho Tần thúc xem. Đường Kiếp vừa cười nói.
- Tiểu tử thối, lại ba hoa, ngươi có tự tin như vậy sao? Tần Viễn cũng mỉm cười.
- Không tính là tự tin, chẳng qua là những gì nên làm thì đã làm rồi, đến thời điểm này không phải là thời điểm tranh đoạt, mà chỉ yên lặng chờ đợi kết quả.
Đường Kiếp trả lời.
Đối với Đường Kiếp mà nói, trở thành học đồ cũng giống với kết quả thi tốt nghiệp của các học sinh, đó là dựa vào đánh giá lúc học tập, chứ không phải tới lúc nước tới chân mới nhẩy.
Mà đối với lão gia thái thái Vệ phủ mà nói thì, bọn họ đã sớm có quyết định rồi. Bởi vì kết quả cuối cùng thực ra đã được xác định từ trước đó rồi.
- Để nói được như vậy, thì ngươi tâm tính phải thật là trầm ổn mới có được. Ta tự nghĩ nếu ta trong tình huống này liệu rằng có được định lực như ngươi hay không. Tần quản sự lắc đầu nói.
- Đó là do Tần thúc thúc quan tâm tới tiểu tử này, chứ không giống như ta không tim không phổi (không quan tâm). Đường Kiếp nói.
- Ngươi thật là biết nói ngọt! Tần quản sự tức giận hừ một tiềng, đứng lên: - Tốt rồi, những gì cần nói ta đã nói hết rồi, lão già đây cũng đã làm vài chuyện cần làm rồi Ngươi không lo lắng, ta mắc gì phải lo giùm ngươi, còn phải vì ngươi chạy tới chạy lui hỏi này hỏi kia giùm ngươi nữa chứ.
- Đã làm thúc thúc phí tâm rồi. Đường Kiếp cúi người thi lễ với Tần quản sự.
Đưa Tần quản sự ra về, Đường Kiếp trở lại trong phòng, Đường Kiếp nhìn lướt qua mặt bàn, nơi chậu hoa có một cây hoa trắng đang biến thân thành Y Y.
- Ba ba! Ta muốn chơi trốn tìm! Y Y vừa kêu vừa nhẩy lên bờ vai Đường Kiếp, níu lấy lỗ tai hắn mà cười không ngừng.
- Đã nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi Ca ca! Đường Kiếp nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Y: - Còn nữa, ta lớn như vầy, sao chui vào cái động nhỏ kia
Ân, lời này nghe nó thế nào ấy nhỉ?
- Dùng ảo trận, dùng ảo trận! Tiểu tử kia vỗ tay nói rồi vung tay một cái, một ảo trận đã hiện ra trong phòng.
Khác với Đường Kiếp, ảo trận này cũng không cần niệm chú ngữ gì cả, đưa tay một cái là đã hình thành ảo trận. Nói trắng ra là ảo trận không phải là trận pháp đối với nàng, mà là pháp thuật.
Đây cũng là những từ mà nàng có thể nói khi chơi đùa với Đường Kiếp.
- Lần sau đi, hai ngày nay ca ca rất bận, ngươi ngoan ngoãn đi, không được chạy loạn à.
Tiểu Y Y lập tức cúi mặt xuống, nói với Đường Kiếp một tiếng: - Chán ghét.
Quay người trở lại chậu hoa hóa thân thành bông hoa, không để ý tới Đường Kiếp nữa.
Đường Kiếp lắc đầu cười, ngồi trở lại bên cạnh bàn.
Mở ngăn kéo ra, Đường Kiếp từ bên trong lấy ra một phong thư.
Nhìn từng nét chữ xinh đẹp trên bức thư, từ ánh mắt Đường Kiếp hiện lên một niềm vui không tên.
Cuối cùng thì ngày ấy cũng tới.
Hôm nay, tất cả người hầu tập hợp trong hoa viên trước phòng thái thái, cùng đợi quyết định ảnh hưởng tới vận mệnh của mình.
Việc đầu tiên là tiểu thiếu gia khai môn.
Có lẽ không muốn vô duyên vô cớ đánh mất mặt mũi trước mặt người khác, tiểu thiếu gia không khai môn trước mặt mọi người, mà đang ở nhà sau mà tiến hành.
Mặc dù như vậy, nhưng ở phía xa vẫn truyền đến những tiếng kêu thảm thiết như tiếng heo bị chọc tiết, thật là kinh tâm động phách, ngẫu nhiên còn kèm theo tiếng la của lão thái thái: - Không được la, bế khí, dùng sức! Con ta nhất định phải làm được, mở mở rồi, con có thể làm được mà
Như thế nào mà nghe như tiếng trong phòng sinh truyền ra ấy nhỉ.
Trên mặt Đường Kiếp không khỏi hiện lên một nụ cười bí hiểm.
Nụ cười nếu như bị những người hầu khác nhìn thấy thì lại lầm tưởng hắn là hung thần ác khí, Thị Mạc trừng mắt nhìn hắn, mở miệng làm vài cái khẩu hình, Đường Kiếp có thể nhìn thấy rõ ràng là. - Đừng tưởng rằng ngươi nhất định thắng.
Hắn khẽ cười một cái, không đáp lại.
Tiềng kêu thảm thiết dần dần giảm xuống, Đường Kiếp biết rằng, xung môn sắp hoàn thành rồi.
Một lát sau, vị Lã Linh Sư cùng lão thái thái đi ra, vừa đi vừa nói: - Chúc mừng lão gia, chúc mừng phu nhân, ngọc môn tứ chuyển, tiểu thiếu gia thiên phú không tệ lắm.
Thiên phú thì không tệ, nhưng ý chí thì quá thấp.
Trong lòng Đường Kiếp tự nói một câu, chỉ bằng việc Vệ Thiên Xung kêu la long trời lở đất cũng có thể biết được hắn không có chân chính kích phát hết tiềm năng, nếu không chí ít cũng phải là ngũ chuyển, lục chuyển cũng có khả năng.
- Cuối cùng cũng là tư chất trung cấp, so với người khác thì tốt hơn nhiều Đáng tiệc, nam nhi Vệ gia vẫn không bằng nữ nhân. Trịnh Thư Phượng để ý đến cái phẩm cấp là vì nam nhân Vệ gia không bằng nữ nhân mà cảm thấy tiếc hận.
Con gái nàng Vệ Thanh Nhi ngọc môn là lục chuyển, nhưng trời sinh thất tình mạch, cực kì thích hợp tu luyện công pháp Thiên Tình Các, tiền đồ cao nhất Vệ Điệp nữ nhi của Vệ Thanh Tùng cũng là ngũ chuyển, tiền đồ vô cùng tươi sáng, nhưng đến nhị thiếu gia thì chỉ có nhị chuyển, tuy rằng đã vào học viện Tẩy Nguyệt nhưng cũng không có tiến triển gì lớn lao, bây giờ vẫn còn vì tiến cấp vào Linh Hải mà cố gắng. Nếu không có cơ duyên nào phát sinh thì Linh Hải là đỉnh cao của cuộc đời hắn.
Mà Vệ Minh con của Vệ Thanh Tùng là tam chuyển, đã chèn ép Vệ Thiên Chí rất nhiều rồi, việc này luôn khiến lòng Trịnh Thư Phượng khó chịu.
Hiện nay nhi tử kích hoạt ngọc môn là tứ chuyển, tiến vào trung phẩm, chỉ cần tài nguyên đầy đủ, trên lý thuyết thì đạt Linh Sư đỉnh cao là không thành vấn đề, chỉ cần cơ duyên tốt cũng có khả năng tiến vào Thiên Tâm Cảnh.
Gia tộc cuối cùng vẫn cần phải dựa vào nam nhân chống đỡ tiến lên, nay có người mở được tứ chuyển, Trịnh Thư Phượng trong lòng vô cùng nhẹ nhõm thở ra một cái.
Thời khắc Trịnh Thư Phượng đi ra tuyên bố với người hầu: - Tiểu thiếu gia xung mạch thành công tiến vào tứ chuyển.
Tất cả người hầu cùng nhau tung hô: - Chúc mừng tiểu thiếu gia, chúc mừng lão gia, chúc thiếu gia sớm ngay tu tiên thành công, làm vinh dự gia môn.
Trình Thư Phượng vừa lòng gật đầu: - Chuyện của tiểu thiếu gia đã xong, kế tiếp cũng nên tới việc của các ngươi, trong các ngươi không ít người chờ đợi tới thời gian này nhỉ.
Nghe nói như vậy, tât cả mọi người đều khẩn trương hẳn lên.
Đường Kiếp âm thầm tán thưởng thủ đoạn của Trịnh Thư Phượng.
Tiểu thiểu gia Vệ Thiên Xung mới mở ngọc môn xong, hiện tại nguyên khí đại thương cần phải nghỉ ngơi, có thể bây giờ đang bất tỉnh nhân sự rồi cũng nên.
Lúc này quyết định người hầu học, hắn sẽ không có khả năng can thiệp.
Mặc dù nói Trịnh Thư Phượng là mẹ hắn, cho dù hắn có muốn nhúng tay vào cũng vô dụng, nhưng bớt đi một tiếng phản đối chính là thêm một phần mặt mũi.
Nếu chẳng may lựa chọn của bản thân bị trượng phu cùng nhi tử đồng thời phản đối, vậy thì nàng có muốn quyết định cũng rất là khó khăn rồi.
Danh sách chương