Một lời nói ra làm Vệ Đan Bách á khẩu không nói gì được, vị Lã Sư kia cũng cười liên tục mà gật đầu, Thị Mặc thì như rơi vào hầm băng, ngay cả Đường Kiếp cũng phải giật mình kinh ngạc.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới khi nghe đại ý nguyện của Thị Mặc, mà Trịnh Thư Phượng không động tâm chút nào, đây đúng là vượt qua dự liệu của hắn.
Trịnh Thư Phượng lại nói: - Đường Kiếp mặc dù không có ý muốn ở lại Vệ gia, nhưng lại rất thực tế, không hão huyền nói suông. Đúng là Vệ gia rất muốn có Thiên Tâm Cảnh nhưng vẫn còn xa vời, nếu lấy một danh ngạch để đổi một Thiên Tâm Cảnh thì cuộc buôn bán này ta lời to rồi
Vệ Đan Bách cũng cười, một danh ngạch đổi một Thiên Tâm Cảnh, tự nhiên là một vốn bốn lời rồi, hàng năm nhập vào học viện có cả hàng vạn người, mà nếu tính ra thì mỗi năm chưa hẳn có một Thiên Tâm Cảnh. Vậy nên lời hứa của Đường Kiếp có giá trị cực cao. Nghe thê tử nói có lý, hắn cũng gật đầu đồng ý.
Thị Mặc kêu to: - Ta không phục! thái thái, Đường Kiếp hắn là cái gì? Dựa vào cái gì mà có thể hỗ trợ thiếu gia tiến nhập Thiên Tâm Cảnh? Hắn ăn nói lung tung
- Bằng vào ta là Ngọc Môn ngũ chuyển, có đủ hay không? Đường Kiếp từ từ nói.
Lời vừa nói làm mọi người kinh sợ.
Trở lại buổi tối thời gian trước khi Cơ Tử Khiên rời đi.
Trong ngôi nhà gỗ nhỏ, Đường Kiếp nói với Vệ Điệp: - Ta đích thực có chuyện cần tứ tiểu thư hỗ trợ.
- Chuyện gì? - Là như vầy Trước lúc gặp tứ tiểu thư, kỳ thật ta đã nói chuyện qua với Tần thúc một chuyện, chính là ta đã từng có cơ duyên gặp được tiên nhân.
- Vâng, ta biết rồi, vì nguyên nhân này mà người có hiểu biết về thề giới Tu Tiên.
- Vấn đề là vị tiên nhân kia ngoại trừ nói cho ta biết về thế giới Tu Tiên mà con làm cho ta một việc.
- Việc gì?
- Khai mở ngọc môn. Đường Kiếp trả lời.
Nghe Đường Kiếp nói, Tần quản sự và Vệ Điệp đồng thời thất kinh, Vệ Điệp bật thốt lên: - Ngọc môn của người đã mở? bao nhiêu?
- Ngũ chuyển. Đường Kiếp bất đắc dĩ trả lới.
Ngọc môn ngũ chuyển!
Tần quản sự và Vệ Điệp đồng thời hít sâu một hơi.
Ngọc môn ngũ chuyển, nghe chỉ là trung đẳng.
Cũng như Thiên Tâm Cảnh cũng chỉ là cảnh giới bậc trung, nhưng có ai dám nói những người đó là người bình thường.
Đối với đại bộ phận người tu tiên mà nói, Ngọc môn ngũ chuyển đã là rất khó đấy, như Cơ Tử Khiên tự phụ là thiên tài, kỳ thật cũng chỉ là tứ chuyển.
Tam thiếu gia của Vệ gia khi đi mang theo sáu người hầu học, lại không có ai đạt tới ngũ trọng, tốt nhất cũng chỉ là tứ trọng. Nói cách khác tư chất cùa Đường Kiếp ở phân loại trung, nhưng trong đám người này thì thuộc loại thượng đẳng, cũng khó trách Tần quản sự và Vệ Điệp kinh ngạc.
Phải biết rằng có được ngọc môn ngũ chuyển, liền có tư cách nghĩ tới Thiên Tâm Cảnh.
Tu tiên giới coi trọng ngọc môn cũng vì một phần phân chia, mỗi hai tầng sẽ ứng với tiềm lực mở ra một cảnh giới. như ngọc môn nhị chuyển thì khẳng định có thể tu thành Linh Đồ, đây là nhập môn. Tam chuyển đến tứ chuyển có thể trở thành Linh Sư, ngũ chuyển đến lục chuyển là có thể tiến vào Thiên Tâm Cảnh, thất chuyển bát chuyển là có thể vào Tử Phủ, cửu chuyển thì có ý nghĩa rằng có thể nhập Tiên Đài.
Ngọc môn ngũ chuyển, chỉ cần tu luyện bình thường thì có một nửa cơ hội tiến vào Thiên Tâm Cảnh.
Đương nhiên đây cũng không phải là một môn học máy móc(làm theo kiêu rập khuôn), nó chỉ đại biểu mức độ vận dung và hấp thu linh khí mà thôi. Trên thực tế nó cũng như tuổi thọ của con người bình thường, là một giá trị lý thuyết lớn nhất.
Trong quá trình tu luyện, có thể gặp ngã rẽ, khả năng gặp thương tật, sẽ làm cái tỷ lệ thành công này không ngừng hạ xuống, chân chính có thể từ Tử Phủ tiền vào Tiên Đài mười không được một, nên Ngọc môn cửu chuyển được đánh giá là có một nửa cơ hội tiến vào Tiên Đài. Tỷ như Ngọc môn bát chuyền chưa chắc vào tử phủ nhưng những người tu luyện thành công vào Tử Phủ đều hầu hết từ thất chuyển trở lên.
Đồng dạng, cấp bậc thấp cũng không phải không có khả năng tiến cao, nhân sinh vô thường, cũng không ai biết là sẽ có cái gì ảnh hưởng tới chính mình, khiến thành tựu vượt qua dự tính.
Bợi vậy phân cấp Ngọc môn đại biểu cho một loại khả năng, cũng không có nghĩa là tất nhiên, nhưng cũng có nghĩa là có thể, nó là một loại căn cứ tham khảo.
Biết được Đường Kiếp là Ngọc môn ngũ chuyển, Tần quản sự tâm tình lập tức kích động, tuy nhiên hắn cũng minh bạch vì sao Đường Kiếp lo lắng.
Người hầu trước khi tiền vào học viên, đều cần nhờ Linh Sư của gia tộc trợ giúp khai mở ngọc môn.
Chuyện Đường Kiếp đã mở ngọc môn, khiến trên người hắn có một phần thiếu sót về lí lịch.
Hắn nhất định phải giải thích với Vệ phủ, rốt cuộc là ai giúp hắn khai mở ngọc môn!
Chuyện này không giải thích rõ, học viện tuyệt đối sẽ không nhận.
Cho tới bay giờ, Đường Kiếp đang cố gắng tìm cách che dấu việc này, mãi tới lúc này, hắn mới có cơ hội.
- Tiểu Kiếp, ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi có phải bị người nào đó sai khiên tiến vào Vệ gia để mưu đồ gì? Đối với việc quan hệ tới đại sự của gia tộc, Tần quản sự cũng có một chút nghiêm túc. Hắn đúng là tân tâm trung thành với Vệ phủ, tuyệt đối không cho phép chính mình mang người có ý đồ xấu vào gia tộc.
Đường Kiếp trả lời: - Ta mặc dù đã gặp tiên nhân khai mở được ngọc môn, nhưng lại chưa lấy được một cái tiên pháp nào, càng không bị một ai xui khiến, chỉ là do cơ duyên mà có. Nếu như nói ta có ý đồ khi vào Vệ phủ đó chính là muốn mượn Vệ phủ để tiến vào học viện.
- Ngươi có dám thề! Vệ Điệp lớn tiến hỏi.
- Đương nhiên. Đường Kiếp ta lúc này lấy tâm ma thề, tiến vào Vệ gia tuyệt đối không có ý đồ bất lương nào cả, chỉ muốn tiến nhập tiên môn. Tương lai nếu như thành công, tất báo trọng ân, nếu làm trái lời thề, liền bị tâm ma cắn trả!
Mặc dù không phải là một lời thề thốt lớn lao, nhưng cũng được phát ra từ trong tâm can, sắc mặt Tần quản sự và Vệ Điệp cuối cùng cũng tốt hơn. Hai nguời bọn họ không phải gia chủ Vệ gia, suy xét vấn đề không cần phải chu toàn, chỉ cần Đường Kiếp không hại người là được, còn những việc khác họ cũng không cần để ý.
Đường nhiên cũng vì ở cùng với Đường Kiếp lâu dài lên mới dám làm, nếu không cho dù Đường Kiếp có trợ giúp lớn hơn thì Tần quản sự cũng không có là gan giúp lừa Vệ phủ.
Tới bay giờ, đã một năm ở gần nhau, Tần quản sự cảm thấy cách làm người của Đường Kiếp cực kì tốt đáng tin tưởng.
Nói cho cùng, càm tình có khi so với lý do càng dễ khiến người khách tín nhiêm hơn.
Phát ra lời thề xong Đường Kiếp nói: - Tuy rằng ta dụng tâm không có ý đồ xấu, nhưng việc này nhìn tổng thể thì có chút phiền phức, tứ tiểu thư cũng biết, việc ta cho thành học đồ đều nằm trong một ý niệm của lão thái thái, nếu lão gia trong lòng có e ngại, cảm thấy ta không đáng tín nhiệm
Không nói thề bằng tâm ma có hiệu quả hay không hiệu quả, ngay cả có hiệu quả, cũng không phải trăm phần trăm ai cũng tin nó, ít nhất thái thái là không có tin vào lời thề tâm ma rồi.
Bởi vậy lời thề tâm ma có thể tranh thủ tin tưởng của một ai đó, nhưng không đủ trong lượng khi dung để tranh đoạt khi quá quan.
- Ngươi hy vọng ta giúp ngươi giấu diếm việc này? Vệ Điệp đã hiểu cách nghĩ của Đường Kiếp.
- Ta hi vọng sau khi ngươi tiên vào Tuyêt Tình Các, có thề viết một phong thư, nói là có sư Huynh sư tỷ dạo chơi ở Thương Long Phủ, nhìn thấy ta thiên phú dị bẩn, nhất thời hứng khởi, giúp ta khai môn.
- Hóa ra là như vậy, việc này không vấn đề. Vệ Điệp liền đáp ứng: - Ta đã nói ta nợ một lần nhân tình của người, liền giúp ngươi lần này vậy.
Chỉ có một phong thư, chuyện này không có vấn đề gì lớn, mà đối với Đường Kiếp mà nói, giải quyết được đại sự này, trong long hắn như hạ được một tảng đá lớn.
Về phần Tần quản sự cũng bừng tỉnh ngộ: - Khó trách ngươi không để ý tới lời thề tâm ma của Thị Mặc, ngươi đã sớm chuẩn bị rồi?
- Vâng, sớm đã chuẩn bị rồi.
Đường Kiếp trả lời: Ngọc Môn ngũ chuyển là tâm bệnh của ta, nhưng cũng là lá bài tẩy của ta. Lời thề tâm ma có thể bảo đảm một người trung thành, nhưng con người ngoại trừ trung thành, còn phải có năng lực. Một người giá trị, là hắn phải có thực lực và trung thành. Hắn có thể trung thành nhưng hắn có cái gọi là thực lực không? Đối với Vệ phủ mà nói, đầu tư vào một người có một trăm trung thành và hai mươi thực lực và môt người là sáu mươi trung thanh và sáu mươi thực lực thì tất nhiên người sau sẽ hơn rât nhiều. Chỉ có năng lực hay trung thành không thì không có ý nghĩa. Còn một trăm phần trăm trung thành, vốn không phải là mục tiêu của một đại gia tộc theo đuổi, dù sao độ trung thành quá cao thì chỉ có khi gia tộc tồn vong mới thể hiện ra, còn bình thường thì không có giá trị gì. Mà bất luận đại gia tộc nào, cũng sẽ không nghĩ tới ngày gia tộc tồn vong, còn nữa cho dù có tình huống này đi nữa thì liệu có vì một hai kẻ trung thành này mà cứu vãn được. Thay vì quá đánh giá cao trung thành thì ta hãy cân nhắc lực chọn để gia tộc càng có nhiều nhân tài thực lực cường đại, trành đi vận mệnh suy vong của gia tộc. Cho nên ta đối vối Thị Mặc hoàn toàn không lo lắng, duy nhất ta chỉ đau đầu làm sao giải thích vần đề Ngọc Môn ngũ chuyển. hiện tại ta được tiểu thư giúp đỡ, vậy không còn vấn đề gì nữa.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới khi nghe đại ý nguyện của Thị Mặc, mà Trịnh Thư Phượng không động tâm chút nào, đây đúng là vượt qua dự liệu của hắn.
Trịnh Thư Phượng lại nói: - Đường Kiếp mặc dù không có ý muốn ở lại Vệ gia, nhưng lại rất thực tế, không hão huyền nói suông. Đúng là Vệ gia rất muốn có Thiên Tâm Cảnh nhưng vẫn còn xa vời, nếu lấy một danh ngạch để đổi một Thiên Tâm Cảnh thì cuộc buôn bán này ta lời to rồi
Vệ Đan Bách cũng cười, một danh ngạch đổi một Thiên Tâm Cảnh, tự nhiên là một vốn bốn lời rồi, hàng năm nhập vào học viện có cả hàng vạn người, mà nếu tính ra thì mỗi năm chưa hẳn có một Thiên Tâm Cảnh. Vậy nên lời hứa của Đường Kiếp có giá trị cực cao. Nghe thê tử nói có lý, hắn cũng gật đầu đồng ý.
Thị Mặc kêu to: - Ta không phục! thái thái, Đường Kiếp hắn là cái gì? Dựa vào cái gì mà có thể hỗ trợ thiếu gia tiến nhập Thiên Tâm Cảnh? Hắn ăn nói lung tung
- Bằng vào ta là Ngọc Môn ngũ chuyển, có đủ hay không? Đường Kiếp từ từ nói.
Lời vừa nói làm mọi người kinh sợ.
Trở lại buổi tối thời gian trước khi Cơ Tử Khiên rời đi.
Trong ngôi nhà gỗ nhỏ, Đường Kiếp nói với Vệ Điệp: - Ta đích thực có chuyện cần tứ tiểu thư hỗ trợ.
- Chuyện gì? - Là như vầy Trước lúc gặp tứ tiểu thư, kỳ thật ta đã nói chuyện qua với Tần thúc một chuyện, chính là ta đã từng có cơ duyên gặp được tiên nhân.
- Vâng, ta biết rồi, vì nguyên nhân này mà người có hiểu biết về thề giới Tu Tiên.
- Vấn đề là vị tiên nhân kia ngoại trừ nói cho ta biết về thế giới Tu Tiên mà con làm cho ta một việc.
- Việc gì?
- Khai mở ngọc môn. Đường Kiếp trả lời.
Nghe Đường Kiếp nói, Tần quản sự và Vệ Điệp đồng thời thất kinh, Vệ Điệp bật thốt lên: - Ngọc môn của người đã mở? bao nhiêu?
- Ngũ chuyển. Đường Kiếp bất đắc dĩ trả lới.
Ngọc môn ngũ chuyển!
Tần quản sự và Vệ Điệp đồng thời hít sâu một hơi.
Ngọc môn ngũ chuyển, nghe chỉ là trung đẳng.
Cũng như Thiên Tâm Cảnh cũng chỉ là cảnh giới bậc trung, nhưng có ai dám nói những người đó là người bình thường.
Đối với đại bộ phận người tu tiên mà nói, Ngọc môn ngũ chuyển đã là rất khó đấy, như Cơ Tử Khiên tự phụ là thiên tài, kỳ thật cũng chỉ là tứ chuyển.
Tam thiếu gia của Vệ gia khi đi mang theo sáu người hầu học, lại không có ai đạt tới ngũ trọng, tốt nhất cũng chỉ là tứ trọng. Nói cách khác tư chất cùa Đường Kiếp ở phân loại trung, nhưng trong đám người này thì thuộc loại thượng đẳng, cũng khó trách Tần quản sự và Vệ Điệp kinh ngạc.
Phải biết rằng có được ngọc môn ngũ chuyển, liền có tư cách nghĩ tới Thiên Tâm Cảnh.
Tu tiên giới coi trọng ngọc môn cũng vì một phần phân chia, mỗi hai tầng sẽ ứng với tiềm lực mở ra một cảnh giới. như ngọc môn nhị chuyển thì khẳng định có thể tu thành Linh Đồ, đây là nhập môn. Tam chuyển đến tứ chuyển có thể trở thành Linh Sư, ngũ chuyển đến lục chuyển là có thể tiến vào Thiên Tâm Cảnh, thất chuyển bát chuyển là có thể vào Tử Phủ, cửu chuyển thì có ý nghĩa rằng có thể nhập Tiên Đài.
Ngọc môn ngũ chuyển, chỉ cần tu luyện bình thường thì có một nửa cơ hội tiến vào Thiên Tâm Cảnh.
Đương nhiên đây cũng không phải là một môn học máy móc(làm theo kiêu rập khuôn), nó chỉ đại biểu mức độ vận dung và hấp thu linh khí mà thôi. Trên thực tế nó cũng như tuổi thọ của con người bình thường, là một giá trị lý thuyết lớn nhất.
Trong quá trình tu luyện, có thể gặp ngã rẽ, khả năng gặp thương tật, sẽ làm cái tỷ lệ thành công này không ngừng hạ xuống, chân chính có thể từ Tử Phủ tiền vào Tiên Đài mười không được một, nên Ngọc môn cửu chuyển được đánh giá là có một nửa cơ hội tiến vào Tiên Đài. Tỷ như Ngọc môn bát chuyền chưa chắc vào tử phủ nhưng những người tu luyện thành công vào Tử Phủ đều hầu hết từ thất chuyển trở lên.
Đồng dạng, cấp bậc thấp cũng không phải không có khả năng tiến cao, nhân sinh vô thường, cũng không ai biết là sẽ có cái gì ảnh hưởng tới chính mình, khiến thành tựu vượt qua dự tính.
Bợi vậy phân cấp Ngọc môn đại biểu cho một loại khả năng, cũng không có nghĩa là tất nhiên, nhưng cũng có nghĩa là có thể, nó là một loại căn cứ tham khảo.
Biết được Đường Kiếp là Ngọc môn ngũ chuyển, Tần quản sự tâm tình lập tức kích động, tuy nhiên hắn cũng minh bạch vì sao Đường Kiếp lo lắng.
Người hầu trước khi tiền vào học viên, đều cần nhờ Linh Sư của gia tộc trợ giúp khai mở ngọc môn.
Chuyện Đường Kiếp đã mở ngọc môn, khiến trên người hắn có một phần thiếu sót về lí lịch.
Hắn nhất định phải giải thích với Vệ phủ, rốt cuộc là ai giúp hắn khai mở ngọc môn!
Chuyện này không giải thích rõ, học viện tuyệt đối sẽ không nhận.
Cho tới bay giờ, Đường Kiếp đang cố gắng tìm cách che dấu việc này, mãi tới lúc này, hắn mới có cơ hội.
- Tiểu Kiếp, ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi có phải bị người nào đó sai khiên tiến vào Vệ gia để mưu đồ gì? Đối với việc quan hệ tới đại sự của gia tộc, Tần quản sự cũng có một chút nghiêm túc. Hắn đúng là tân tâm trung thành với Vệ phủ, tuyệt đối không cho phép chính mình mang người có ý đồ xấu vào gia tộc.
Đường Kiếp trả lời: - Ta mặc dù đã gặp tiên nhân khai mở được ngọc môn, nhưng lại chưa lấy được một cái tiên pháp nào, càng không bị một ai xui khiến, chỉ là do cơ duyên mà có. Nếu như nói ta có ý đồ khi vào Vệ phủ đó chính là muốn mượn Vệ phủ để tiến vào học viện.
- Ngươi có dám thề! Vệ Điệp lớn tiến hỏi.
- Đương nhiên. Đường Kiếp ta lúc này lấy tâm ma thề, tiến vào Vệ gia tuyệt đối không có ý đồ bất lương nào cả, chỉ muốn tiến nhập tiên môn. Tương lai nếu như thành công, tất báo trọng ân, nếu làm trái lời thề, liền bị tâm ma cắn trả!
Mặc dù không phải là một lời thề thốt lớn lao, nhưng cũng được phát ra từ trong tâm can, sắc mặt Tần quản sự và Vệ Điệp cuối cùng cũng tốt hơn. Hai nguời bọn họ không phải gia chủ Vệ gia, suy xét vấn đề không cần phải chu toàn, chỉ cần Đường Kiếp không hại người là được, còn những việc khác họ cũng không cần để ý.
Đường nhiên cũng vì ở cùng với Đường Kiếp lâu dài lên mới dám làm, nếu không cho dù Đường Kiếp có trợ giúp lớn hơn thì Tần quản sự cũng không có là gan giúp lừa Vệ phủ.
Tới bay giờ, đã một năm ở gần nhau, Tần quản sự cảm thấy cách làm người của Đường Kiếp cực kì tốt đáng tin tưởng.
Nói cho cùng, càm tình có khi so với lý do càng dễ khiến người khách tín nhiêm hơn.
Phát ra lời thề xong Đường Kiếp nói: - Tuy rằng ta dụng tâm không có ý đồ xấu, nhưng việc này nhìn tổng thể thì có chút phiền phức, tứ tiểu thư cũng biết, việc ta cho thành học đồ đều nằm trong một ý niệm của lão thái thái, nếu lão gia trong lòng có e ngại, cảm thấy ta không đáng tín nhiệm
Không nói thề bằng tâm ma có hiệu quả hay không hiệu quả, ngay cả có hiệu quả, cũng không phải trăm phần trăm ai cũng tin nó, ít nhất thái thái là không có tin vào lời thề tâm ma rồi.
Bởi vậy lời thề tâm ma có thể tranh thủ tin tưởng của một ai đó, nhưng không đủ trong lượng khi dung để tranh đoạt khi quá quan.
- Ngươi hy vọng ta giúp ngươi giấu diếm việc này? Vệ Điệp đã hiểu cách nghĩ của Đường Kiếp.
- Ta hi vọng sau khi ngươi tiên vào Tuyêt Tình Các, có thề viết một phong thư, nói là có sư Huynh sư tỷ dạo chơi ở Thương Long Phủ, nhìn thấy ta thiên phú dị bẩn, nhất thời hứng khởi, giúp ta khai môn.
- Hóa ra là như vậy, việc này không vấn đề. Vệ Điệp liền đáp ứng: - Ta đã nói ta nợ một lần nhân tình của người, liền giúp ngươi lần này vậy.
Chỉ có một phong thư, chuyện này không có vấn đề gì lớn, mà đối với Đường Kiếp mà nói, giải quyết được đại sự này, trong long hắn như hạ được một tảng đá lớn.
Về phần Tần quản sự cũng bừng tỉnh ngộ: - Khó trách ngươi không để ý tới lời thề tâm ma của Thị Mặc, ngươi đã sớm chuẩn bị rồi?
- Vâng, sớm đã chuẩn bị rồi.
Đường Kiếp trả lời: Ngọc Môn ngũ chuyển là tâm bệnh của ta, nhưng cũng là lá bài tẩy của ta. Lời thề tâm ma có thể bảo đảm một người trung thành, nhưng con người ngoại trừ trung thành, còn phải có năng lực. Một người giá trị, là hắn phải có thực lực và trung thành. Hắn có thể trung thành nhưng hắn có cái gọi là thực lực không? Đối với Vệ phủ mà nói, đầu tư vào một người có một trăm trung thành và hai mươi thực lực và môt người là sáu mươi trung thanh và sáu mươi thực lực thì tất nhiên người sau sẽ hơn rât nhiều. Chỉ có năng lực hay trung thành không thì không có ý nghĩa. Còn một trăm phần trăm trung thành, vốn không phải là mục tiêu của một đại gia tộc theo đuổi, dù sao độ trung thành quá cao thì chỉ có khi gia tộc tồn vong mới thể hiện ra, còn bình thường thì không có giá trị gì. Mà bất luận đại gia tộc nào, cũng sẽ không nghĩ tới ngày gia tộc tồn vong, còn nữa cho dù có tình huống này đi nữa thì liệu có vì một hai kẻ trung thành này mà cứu vãn được. Thay vì quá đánh giá cao trung thành thì ta hãy cân nhắc lực chọn để gia tộc càng có nhiều nhân tài thực lực cường đại, trành đi vận mệnh suy vong của gia tộc. Cho nên ta đối vối Thị Mặc hoàn toàn không lo lắng, duy nhất ta chỉ đau đầu làm sao giải thích vần đề Ngọc Môn ngũ chuyển. hiện tại ta được tiểu thư giúp đỡ, vậy không còn vấn đề gì nữa.
Danh sách chương