- Nhưng đây là học viện Tẩy Nguyệt đấy, nhiều ngày như vậy, ngay cả hoàng tôn quý tộc cũng không dám làm càn. Không ngờ ngươi lại ở cửa học viện la hét, không sợ bị trừ điểm sao? Vệ Thiên Xung bị chọc tức muốn phát điên lên rồi.
Đều nói mình không hiểu chuyện, sao tên Đường Kiếp này lúc không hiểu chuyện, so với mình còn không hiểu chuyện hơn chứ? Cuối cùng thì gã cũng biết mình là người không hiểu chuyện.
Đường Kiếp cười nói: - Ta đương nhiên không sợ, bởi vì nơi này còn chưa phải học viện, học viện sẽ không vì chuyện này mà trừ điểm cửa ta, không tin ngài cứ chờ xem.
Hắn dùng cằm chỉ chỉ về hai gã học sinh ở phía xa, quả nhiên hai gã học sinh Tẩy Nguyệt chỉ nhìn hắn một cái, sau đó đều không có phản ứng gì.
Vệ Thiên Xung lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: - Bất kể thế nào, vẫn là cẩn thận thì hơn.
Gã lại quay ngược lại khuyên bảo Đường Kiếp cẩn thận hành sự, quả nhiên là thế sự khó lường, không thiếu gì chuyện kỳ lạ.
Đường Kiếp cười ha ha nói: - Ta đương nhiên là cẩn thận, chính là bởi vì cẩn thận ta mới học thuộc quy tắc của học viện. Đã biết cái gì không thể làm, đương nhiên cũng sẽ biết cái gì có thể làm rồi.
- Biết cái gì không thể làm, thì sẽ biết được cái gì có thể làm? Ánh mắt Vệ Thiên Xung lên.
- Đúng vậy. Thế nào, tiểu thiếu gia, theo ta đọc quy tắc đệ tử đi? Đọc đệ tử quy, rất nhiều chuyện vốn không thể làm, ngươi cũng có thể đi làm.
- Để ta suy nghĩ đã
Lấy ý nghĩ phá hư quy củ làm động lực, so với việc tân thủ quy củ vĩnh viễn có sức hấp dẫn hơn rất nhiều.
Có Đường Kiếp dẫn đầu hô hào, đám người lập tức náo nhiệt hẳn lên. Những người nguyên bản e ngại uy nghiêm của Tẩy Nguyệt phái, không dám nói năng lung tung, nay thấy Đường Kiếp không có chuyện gì, lập tức cao giọng bàn tán, đương nhiên bàn tán cũng không thể thiếu hành vi vừa rồi của Đường Kiếp.
- Tên kia là công tử nhà ai, tại sao lại dám càn rỡ như vậy?
- Nhìn cách ăn mặc của hắn, rõ ràng là người đi hầu học.
- Người đi hầu học mà cũng dám to gan như vậy?
- Có lẽ là tên nhà quê nào đó không có kiến thức, lại còn luôn mồm luôn miệng nói chắc chắn sẽ là một trong thập đại đệ tử, quả nhiên là kiêu ngạo, ngông cuồng quá mức.
- Cũng muốn nhìn xem hắn có bản lĩnh gì.
- Có cái gì hay mà xem, rõ ràng chính là đang lòe mọi người.
- Ta cũng thấy vậy, kiêu ngạo ngông cuồng như thế, về sau vào học, nhất định phải tìm cơ hội dạy dỗ hắn một phen.
Tiếng bàn tán xôn xao, có người hâm mộ, cũng có kẻ đố kị, thậm chí không hiểu sao còn có người lại mang theo hận ý nhìn Đường Kiếp.
Trong tiếng huyên náo, toàn bộ mọi người rốt cuộc cũng lên thuyền hết. Phía dưới không hề tấy mái chèo lay dộng, thuyền dựa theo gió mà chuyển động, hướng về phía núi Thanh Vân.
Bởi vì đều là người mới đến, nên đám học sinh phần lớn đều tụ tập ở trên boong thuyền ngắm cảnh.
Hồ Ngọc Đới cảnh sắc tươi đẹp, trên mặt hồ hiện lên các làn sóng màu bạc, mơ hồ còn có thể thấy có cá đang bơi bên dưới. Giữa hồ có một đảo nhỏ, xuyên qua rừng cây rậm rạp, có thể nhìn thấy bóng dáng của đình đài lầu các, nhưng lại không biết đó là nơi nào.
Trên núi Thanh Vân xa xa là đỉnh Tú Phong, phía dưới là một dãy cung điện trên cao, giống như một khu kiến trúc trong mây, đó chính là học viện Tẩy Nguyệt.
Kẻ có quan hệ với người trong học viện Tẩy Nguyệt, vừa chỉ vào dãy kiến trúc vừa hô lên: - Nhìn xem, kia chính là Thiên Nhất các, Mặc Hương viện, còn có Vạn Hợp viện, Thái Bạch quán, đình Ngũ Phương, Chu Thiên đàiĐáng tiếc là nơi này không nhìn được đấu trường Thần Binh.
Có học sinh không hiểu liền hỏi: - Những nơi đó đều là địa phương nào vậy?
Người thiếu niên lúc trước liền đáp lời: - Thiên Nhất các chính là tàng kinh các của học viện Tẩy Nguyệt. Kiến thức trên trời dưới biển, bên trong đó đều là các loại tiên gia công pháp được Tẩy Nguyệt phái qua nhiều thế hệ sưu tập được. Mặc Hương viện là nơi sau này chúng ta truyền kinh giảng đạo. Vạn Hợp viện là nơi ở của chúng ta sau này. Thái Bạch quán là nơi học bùa chú, Ngũ Phương đình là nơi luyện đan, Châu Đình đài là khu trận pháp, ngoài ra còn có Luyện Kim đài và đấu trường Thần Binh, phía sau là võ trường luyện tập, tuy nhiên từ phía này không nhìn thấy được.
- Thì ra là thế, thụ giáo rồi, vẫn là huynh đài ngươi hiểu rõ mọi chuyện.
- Đâu có đâu có, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta sẽ ở học viện Tẩy Nguyệt sinh sống mười năm, vẫn nên tìm hiểu trước một chút.
Mười năm, đây là quy định của học viện Tẩy Nguyệt, dù cho thành tựu như thế nào, sau khi học đủ muười năm, đều phải rời khỏi học viện. Có thể trong thời gian này tiến vào Thoát Phàm Cảnh, thì có thể lựa chọn tiếp túc ở lại học viện hay rời đi.
- Đúng thế, từ hôm nay trwor đi, mọi người đều là đồng môn rồi, kẻ kém cỏi xin tự giới thiệu trước, bỉ nhân là Mặc Văn Tài, là con cháu Mặc gia ở Dân Châu.
- Ta tên là Lý Húc Hi, gia phụ là Lý Doãn.
- Hóa ra là nhi tử của Hổ Uy tướng quân, tại hạ Hứa Nhạc Tường, gia phụ Hứa Hữu Vinh, đương nhiệm Tổng ti kiểm thành Hồng Vũ.
- Kim Giai Tuấn, là con cháu người bản địa thành Vạn Tuyền.
- Họ Kim? Chẳng lẽ là anh tài của phủ An thân vương.
- Không dám, chính là tại hạ.
Một đám học sinh đều bắt đầu tự giới thiệu, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện trong quá trình đám học sinh này giới thiệu, vô tình hữu ý đã chia làm mấy loại.
Một loại là con nhà quan lại, một loại chính là con nhà giàu có, một loại là thân phận tôi tớ, cũng có một số ít xuất thân bần hàn nhưng thiên phú hơn người, cơ bản cũng là người họp theo loại, vật họp theo loài
Xã giao với con cháu quyền quý là bài học quan trọng nhất. Xếp sau là con cháu nhà giàu, có thể cái gì cũng không biết, nhưng chính là không thể không quen biết nhiều quý nhân ở đây, bởi vì đám quý nhân này chính là tài nguyên quý giá nhất. Cũng giống như Đường Kiếp tìm mọi cách để ôm được bắp đùi của Vệ Thiên Xung vậy, đám con cháu nhà giàu có trời sinh đều đã có cơ hôị độc chiếm tài nguyên. Khi bọn họ đến học viện, dù cho tương lai bọn họ học thành tài hay không, thành tựu như thế nào, chỉ cần bọn họ quen biết nhiều quý nhân, bồi dưỡng đủ giao tình đủ sâu, như vậy dù là ở trình độ nào, thì đây cũng là một loại thành công.
Giống như các xí nghiệp hiện đại, nhiệt tình đi học các chương trình MBA gì gì đó, chưa chắc đã bởi vì chương trình học sẽ dạy được điều gì, mà là khi có thể đi học chương trình đó, thường thường đều là cá xí nghiệp lớn, có thực lực, quen biết càng nhiều, cơ hội cũng càng nhiều.
Chính vì vậy, Vệ Thiên Xung cũng lẫn vào trong đó, rất nhanh liền quen biết được vài vị đồng môn, kết giao bằng hữu, thậm chí Thị Mộng cũng quen biết với vài bằng hữu cũng là nô bộc.
So ra thì Đường Kiếp hắn lại thích an tĩnh hơn, hắn không chủ động đi kết giao với bất cứ ai, chỉ nhìn về đỉnh núi phía xa, nhưng trong lòng lại hiện ra bóng dáng của Hư Mộ Dương.
Hư đại ca, ta rốt cuộc cũng không phụ sự kỳ vọng của huynh, tiến được vào học viện Tẩy Nguyệt.
Đường Kiếp trong lòng lẩm bẩm nói.
Mọi người đang nói chuyện, mặt hồ phía xa chợt dâng lên con sóng lớn, một con cá chép vàng to như thuyền từ dưới nước trồi lên, vung đuôi quật mạnh vào mặt hồ, kiến nước hồ bắn lên trời.
- Đó là cái gì vậy?
- Là yêu quái cá chép. Một đám học sinh hô lên.
- Có yêu quái, hồ Đới Ngọc có yêu quái. Cũng có người khác hét lớn.
- Đừng sợ, đây là thuyền pháp của Tiên gia, cá chép yêu kia sẽ không dám tấn công đâu. Có kẻ can đảm nói.
Nói thì là vậy, chỉ thấy cá chép kia tung người lên trên không, biến thành một gã đại hán râu quai nón, đồng thời cười ha hả nói: - Một đám tiểu tử thối, cho rằng chiếc thuyền phép nho nhỏ này có thể ngăn cản được lão tử? Ta liền lên thuyền cho các ngươi xem.
Nói xong liền đạp sóng mà đến, bước chân như đang đi ở trên đất bằng.
- Là đại yêu biến hóa. Nhìn thấy cá chép yêu biến thành hình người, mọi người lại lần nữa sợ hãi lui hết về phía sau.
Yêu và tinh không giống nhau, tinh là cây cối sau khi Thông Linh, bởi vì không có huyết khí không có thần thái, nên có thể biến hình, các hình dạng kỳ thực đều chủ yếu do linh khí biến thành, không quan hệ tới thực lực. Nhưng yêu là chim muông thú vật, thân có máu thịt, chịu hạn chế của Tiên Thiên, sau khi Thông Linh cũng không thể lập tức biến hình, mà phải trải qua nhiều năm khổ tu, đạo hạnh đạt tới trình độ nhất định mới có khả năng hóa thành hình người.
Chính bởi vậy, có năng lực biến hóa, đều được coi là đại yêu. Thực lực ít nhất cũng phải là Thiên Tâm Cảnh, thậm chí là Truy Tử Phủ.
Thời khắc cá chép yêu đại hán kia bước lên thuyền, một đám học sinh sợ hãi lui hẳn về phía sau, co lại thành một nhóm, lại có người vô ý không cẩn thận rơi vào giữa sông.
Đại hán kia thấy vậy cảm giác không thú vị, phất phất tay: - Một đám nhát gan, gan nhỏ như vậy mà cũng đòi tới đây tu tiên, còn không bằng sớm về nhà tìm mẫu thân mà bú sữa đi.
- Tiền bối lời này nói có chút sai rồi, đối mặt với kẻ mạnh hơn mình, sợ hãi cũng chỉ là cách tự bảo vệ. Nếu gặp phải mãnh hổ lang sói, mà không sợ hãi, chẳng phải là tự mình chịu chết?
Một thanh âm đột nhiên vang lên.
Đại yêu kia trừng mắt quát: - Ai? Dám bảo là ta nói sai?
Gã tuy rằng quát hỏi là ai, nhưng ánh mắt cũng đã dừng trên người Đường Kiếp.
Đều nói mình không hiểu chuyện, sao tên Đường Kiếp này lúc không hiểu chuyện, so với mình còn không hiểu chuyện hơn chứ? Cuối cùng thì gã cũng biết mình là người không hiểu chuyện.
Đường Kiếp cười nói: - Ta đương nhiên không sợ, bởi vì nơi này còn chưa phải học viện, học viện sẽ không vì chuyện này mà trừ điểm cửa ta, không tin ngài cứ chờ xem.
Hắn dùng cằm chỉ chỉ về hai gã học sinh ở phía xa, quả nhiên hai gã học sinh Tẩy Nguyệt chỉ nhìn hắn một cái, sau đó đều không có phản ứng gì.
Vệ Thiên Xung lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: - Bất kể thế nào, vẫn là cẩn thận thì hơn.
Gã lại quay ngược lại khuyên bảo Đường Kiếp cẩn thận hành sự, quả nhiên là thế sự khó lường, không thiếu gì chuyện kỳ lạ.
Đường Kiếp cười ha ha nói: - Ta đương nhiên là cẩn thận, chính là bởi vì cẩn thận ta mới học thuộc quy tắc của học viện. Đã biết cái gì không thể làm, đương nhiên cũng sẽ biết cái gì có thể làm rồi.
- Biết cái gì không thể làm, thì sẽ biết được cái gì có thể làm? Ánh mắt Vệ Thiên Xung lên.
- Đúng vậy. Thế nào, tiểu thiếu gia, theo ta đọc quy tắc đệ tử đi? Đọc đệ tử quy, rất nhiều chuyện vốn không thể làm, ngươi cũng có thể đi làm.
- Để ta suy nghĩ đã
Lấy ý nghĩ phá hư quy củ làm động lực, so với việc tân thủ quy củ vĩnh viễn có sức hấp dẫn hơn rất nhiều.
Có Đường Kiếp dẫn đầu hô hào, đám người lập tức náo nhiệt hẳn lên. Những người nguyên bản e ngại uy nghiêm của Tẩy Nguyệt phái, không dám nói năng lung tung, nay thấy Đường Kiếp không có chuyện gì, lập tức cao giọng bàn tán, đương nhiên bàn tán cũng không thể thiếu hành vi vừa rồi của Đường Kiếp.
- Tên kia là công tử nhà ai, tại sao lại dám càn rỡ như vậy?
- Nhìn cách ăn mặc của hắn, rõ ràng là người đi hầu học.
- Người đi hầu học mà cũng dám to gan như vậy?
- Có lẽ là tên nhà quê nào đó không có kiến thức, lại còn luôn mồm luôn miệng nói chắc chắn sẽ là một trong thập đại đệ tử, quả nhiên là kiêu ngạo, ngông cuồng quá mức.
- Cũng muốn nhìn xem hắn có bản lĩnh gì.
- Có cái gì hay mà xem, rõ ràng chính là đang lòe mọi người.
- Ta cũng thấy vậy, kiêu ngạo ngông cuồng như thế, về sau vào học, nhất định phải tìm cơ hội dạy dỗ hắn một phen.
Tiếng bàn tán xôn xao, có người hâm mộ, cũng có kẻ đố kị, thậm chí không hiểu sao còn có người lại mang theo hận ý nhìn Đường Kiếp.
Trong tiếng huyên náo, toàn bộ mọi người rốt cuộc cũng lên thuyền hết. Phía dưới không hề tấy mái chèo lay dộng, thuyền dựa theo gió mà chuyển động, hướng về phía núi Thanh Vân.
Bởi vì đều là người mới đến, nên đám học sinh phần lớn đều tụ tập ở trên boong thuyền ngắm cảnh.
Hồ Ngọc Đới cảnh sắc tươi đẹp, trên mặt hồ hiện lên các làn sóng màu bạc, mơ hồ còn có thể thấy có cá đang bơi bên dưới. Giữa hồ có một đảo nhỏ, xuyên qua rừng cây rậm rạp, có thể nhìn thấy bóng dáng của đình đài lầu các, nhưng lại không biết đó là nơi nào.
Trên núi Thanh Vân xa xa là đỉnh Tú Phong, phía dưới là một dãy cung điện trên cao, giống như một khu kiến trúc trong mây, đó chính là học viện Tẩy Nguyệt.
Kẻ có quan hệ với người trong học viện Tẩy Nguyệt, vừa chỉ vào dãy kiến trúc vừa hô lên: - Nhìn xem, kia chính là Thiên Nhất các, Mặc Hương viện, còn có Vạn Hợp viện, Thái Bạch quán, đình Ngũ Phương, Chu Thiên đàiĐáng tiếc là nơi này không nhìn được đấu trường Thần Binh.
Có học sinh không hiểu liền hỏi: - Những nơi đó đều là địa phương nào vậy?
Người thiếu niên lúc trước liền đáp lời: - Thiên Nhất các chính là tàng kinh các của học viện Tẩy Nguyệt. Kiến thức trên trời dưới biển, bên trong đó đều là các loại tiên gia công pháp được Tẩy Nguyệt phái qua nhiều thế hệ sưu tập được. Mặc Hương viện là nơi sau này chúng ta truyền kinh giảng đạo. Vạn Hợp viện là nơi ở của chúng ta sau này. Thái Bạch quán là nơi học bùa chú, Ngũ Phương đình là nơi luyện đan, Châu Đình đài là khu trận pháp, ngoài ra còn có Luyện Kim đài và đấu trường Thần Binh, phía sau là võ trường luyện tập, tuy nhiên từ phía này không nhìn thấy được.
- Thì ra là thế, thụ giáo rồi, vẫn là huynh đài ngươi hiểu rõ mọi chuyện.
- Đâu có đâu có, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta sẽ ở học viện Tẩy Nguyệt sinh sống mười năm, vẫn nên tìm hiểu trước một chút.
Mười năm, đây là quy định của học viện Tẩy Nguyệt, dù cho thành tựu như thế nào, sau khi học đủ muười năm, đều phải rời khỏi học viện. Có thể trong thời gian này tiến vào Thoát Phàm Cảnh, thì có thể lựa chọn tiếp túc ở lại học viện hay rời đi.
- Đúng thế, từ hôm nay trwor đi, mọi người đều là đồng môn rồi, kẻ kém cỏi xin tự giới thiệu trước, bỉ nhân là Mặc Văn Tài, là con cháu Mặc gia ở Dân Châu.
- Ta tên là Lý Húc Hi, gia phụ là Lý Doãn.
- Hóa ra là nhi tử của Hổ Uy tướng quân, tại hạ Hứa Nhạc Tường, gia phụ Hứa Hữu Vinh, đương nhiệm Tổng ti kiểm thành Hồng Vũ.
- Kim Giai Tuấn, là con cháu người bản địa thành Vạn Tuyền.
- Họ Kim? Chẳng lẽ là anh tài của phủ An thân vương.
- Không dám, chính là tại hạ.
Một đám học sinh đều bắt đầu tự giới thiệu, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện trong quá trình đám học sinh này giới thiệu, vô tình hữu ý đã chia làm mấy loại.
Một loại là con nhà quan lại, một loại chính là con nhà giàu có, một loại là thân phận tôi tớ, cũng có một số ít xuất thân bần hàn nhưng thiên phú hơn người, cơ bản cũng là người họp theo loại, vật họp theo loài
Xã giao với con cháu quyền quý là bài học quan trọng nhất. Xếp sau là con cháu nhà giàu, có thể cái gì cũng không biết, nhưng chính là không thể không quen biết nhiều quý nhân ở đây, bởi vì đám quý nhân này chính là tài nguyên quý giá nhất. Cũng giống như Đường Kiếp tìm mọi cách để ôm được bắp đùi của Vệ Thiên Xung vậy, đám con cháu nhà giàu có trời sinh đều đã có cơ hôị độc chiếm tài nguyên. Khi bọn họ đến học viện, dù cho tương lai bọn họ học thành tài hay không, thành tựu như thế nào, chỉ cần bọn họ quen biết nhiều quý nhân, bồi dưỡng đủ giao tình đủ sâu, như vậy dù là ở trình độ nào, thì đây cũng là một loại thành công.
Giống như các xí nghiệp hiện đại, nhiệt tình đi học các chương trình MBA gì gì đó, chưa chắc đã bởi vì chương trình học sẽ dạy được điều gì, mà là khi có thể đi học chương trình đó, thường thường đều là cá xí nghiệp lớn, có thực lực, quen biết càng nhiều, cơ hội cũng càng nhiều.
Chính vì vậy, Vệ Thiên Xung cũng lẫn vào trong đó, rất nhanh liền quen biết được vài vị đồng môn, kết giao bằng hữu, thậm chí Thị Mộng cũng quen biết với vài bằng hữu cũng là nô bộc.
So ra thì Đường Kiếp hắn lại thích an tĩnh hơn, hắn không chủ động đi kết giao với bất cứ ai, chỉ nhìn về đỉnh núi phía xa, nhưng trong lòng lại hiện ra bóng dáng của Hư Mộ Dương.
Hư đại ca, ta rốt cuộc cũng không phụ sự kỳ vọng của huynh, tiến được vào học viện Tẩy Nguyệt.
Đường Kiếp trong lòng lẩm bẩm nói.
Mọi người đang nói chuyện, mặt hồ phía xa chợt dâng lên con sóng lớn, một con cá chép vàng to như thuyền từ dưới nước trồi lên, vung đuôi quật mạnh vào mặt hồ, kiến nước hồ bắn lên trời.
- Đó là cái gì vậy?
- Là yêu quái cá chép. Một đám học sinh hô lên.
- Có yêu quái, hồ Đới Ngọc có yêu quái. Cũng có người khác hét lớn.
- Đừng sợ, đây là thuyền pháp của Tiên gia, cá chép yêu kia sẽ không dám tấn công đâu. Có kẻ can đảm nói.
Nói thì là vậy, chỉ thấy cá chép kia tung người lên trên không, biến thành một gã đại hán râu quai nón, đồng thời cười ha hả nói: - Một đám tiểu tử thối, cho rằng chiếc thuyền phép nho nhỏ này có thể ngăn cản được lão tử? Ta liền lên thuyền cho các ngươi xem.
Nói xong liền đạp sóng mà đến, bước chân như đang đi ở trên đất bằng.
- Là đại yêu biến hóa. Nhìn thấy cá chép yêu biến thành hình người, mọi người lại lần nữa sợ hãi lui hết về phía sau.
Yêu và tinh không giống nhau, tinh là cây cối sau khi Thông Linh, bởi vì không có huyết khí không có thần thái, nên có thể biến hình, các hình dạng kỳ thực đều chủ yếu do linh khí biến thành, không quan hệ tới thực lực. Nhưng yêu là chim muông thú vật, thân có máu thịt, chịu hạn chế của Tiên Thiên, sau khi Thông Linh cũng không thể lập tức biến hình, mà phải trải qua nhiều năm khổ tu, đạo hạnh đạt tới trình độ nhất định mới có khả năng hóa thành hình người.
Chính bởi vậy, có năng lực biến hóa, đều được coi là đại yêu. Thực lực ít nhất cũng phải là Thiên Tâm Cảnh, thậm chí là Truy Tử Phủ.
Thời khắc cá chép yêu đại hán kia bước lên thuyền, một đám học sinh sợ hãi lui hẳn về phía sau, co lại thành một nhóm, lại có người vô ý không cẩn thận rơi vào giữa sông.
Đại hán kia thấy vậy cảm giác không thú vị, phất phất tay: - Một đám nhát gan, gan nhỏ như vậy mà cũng đòi tới đây tu tiên, còn không bằng sớm về nhà tìm mẫu thân mà bú sữa đi.
- Tiền bối lời này nói có chút sai rồi, đối mặt với kẻ mạnh hơn mình, sợ hãi cũng chỉ là cách tự bảo vệ. Nếu gặp phải mãnh hổ lang sói, mà không sợ hãi, chẳng phải là tự mình chịu chết?
Một thanh âm đột nhiên vang lên.
Đại yêu kia trừng mắt quát: - Ai? Dám bảo là ta nói sai?
Gã tuy rằng quát hỏi là ai, nhưng ánh mắt cũng đã dừng trên người Đường Kiếp.
Danh sách chương