Vệ Thiên Xung run run một chút, biết người này nói được làm được, run run một chút, chỉ có thể đứng dậy tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa hét to: - Ta sẽ mách mẹ ta, ngươi để ta chịu nhiều đau khổ!

Đường Kiếp cười lạnh: - Mách đi, mách đi. Ta cam đoan Thái thái tuyệt đối không để ý tới ngươi.

- Nói bậy, mẹ ta hiểu rõ ta nhất!

- Là Thái thái thương Tieur thiếu gia ngươi. Nếu Thái Thái ở trong này, thấy ngươi vất vả chịu khổ, tất nhiên là không thể tiếp nhận. Chính vì người không ở nơi này, dù cho thiếu gia ngài có nói với Thái thái mình chịu khổ thế nào, chỉ cần biết rằng những thứ đó tuyệt đối có lợi cho thiếu gia, thái thái cũng sẽ không đau lòng.

- Điều này sao có thể! Vệ Thiên Xung ngây người.

- Không có gì là không thể. Đường Kiếp cười nói: - Không nhìn thấy thì có thể hạ được quyết tâm, cha mẹ trong thiên hạ đều như vậy.

Vệ Thiên Xung há hốc mồm nói không nên lời, còn cảm thấy Đường Kiếp nói rất có đạo lý. Lần này mình nhập học, mẹ cũng chỉ nói qua là mình phải rèn luyện thật tốt, sớm có chuẩn bị chịu khổ, chẳng lẽ mẹ thật sự mặc kệ mình sao? Nghĩ đến đây trong lòng của y sợ hãi, hoảng sợ khóc rống lên: - Số mạng ta sao lại khổ như vậy!

Đường Kiếp tức giận, túm lấy y nói: - Mệnh khổ? Tiểu thiếu gia, ta mới là mệnh khổ. Cản sống cản chết cũng không cản được ngươi. Mới ngày đầu tiên ngươi đã khiến ta bị trừ năm điểm, ta còn giúp ngươi trử thành mười đại đệ tử, chỉ cần ngươi không vứt bỏ cơ hội, ta đã phải cám ơn trời đất rồi!

Vừa nghĩ tới chính mình đúng là xui xẻo không tả được. Người khác đều cố gắng nâng cao chính mình, mình còn phải giúp đỡ một thằng nhóc nhập Thiên Tâm, Đường Kiếp liền cảm thấy nhức đầu vô cùng.

Tại sao lúc đầu mình lại ngu ngốc hứa như vậy.

Bị Đường Kiếp nói như vậy, Vệ Thiên Xung cũng vô cùng xấu hổ, cuối cùng cắn răng mà đi, cũng tới được Triều Dương Phong.

Vốn cho là mình tới chậm, sợ là chỉ có thể đứng mà nghe giảng, không nghĩ tới trước Giảng Kinh Thạch đã phủ kín bồ đoàn, ai cũng có thể ngồi.

Đường Kiếp kéo Vệ Thiên Xung, ba người cùng nhau tìm một chỗ ngồi xuống. Không bao lâu sau, học sinh đến sau cũng lục tục đi vào, không có một người nào bị đuổi ra ngoài.

Vệ Thiên Xung cảm thấy tò mò, hỏi Đường Kiếp: - Tại sao lần này không đuổi người đến trễ? Tất cả lại còn được ngồi?

Ngẫm nghĩ một chút, Đường Kiếp trả lời: - Chuyện hôm qua và buổi sáng, hẳn là cũng chỉ vì cho mọi người một bài học, để mọi người kiềm chế bản thân. Hơn nữa tiết nghệ thuật có ít đi mộ số cũng không có ảnh hưởng gì lớn, nhưng giảng kinh thụ pháp là việc đại sự, cũng là căn bản của học viện Tẩy Nguyệt, nếu thật sự tới muộn không cho vào, thiếu một buổi có thể ảnh hưởng tới hết đời, không phải trò đùa.

- Thì ra là thế! Vệ Thiên Xung bừng hiểu ra, sau đó đầy chua chat nói: - Sớm biết như thế vừa rồi không cần phải liều mạng.

- Xem tiền đồ của ngươi kìa! Đường Kiếp không nói gì.

Không quá lâu, trên Giảng Kinh Thạch xuất hiện một lão giả long mi trắng.

Mắt lão già kia hơi nhắm lại, thoạt nhìn vẻ măt có vẻ khắc khổ. Y vừa xuất hiện, trong đám học xinh đã có tiếng lẩm bẩm:

- Là Khổ chân nhân.

Vị Khổ chân nhân này Đường Kiếp cũng đã nghe qua, là một vị tiền bối tiếng tăm lừng lẫy của học viện Tẩy Nguyệt, từng dạy qua vô số người, cũng được thế nhân tôn kính vài phần.

Quan trọng nhất là, nhân phẩm vị Khổ chân nhân này vô cùng tốt, khen ngợi rất nhiều, chắc sẽ không có chuyện hãm hại đệ tử.

Qủa nhiên, Khổ chân nhân kia vừa đến cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp mở miệng:

- Trời đất có linh khí, thần thông khắp càn khôn. Phương pháp tu hành chỉ đơn giản là dùng linh khí của trời đất, lấy thân nạp linh, lấy hồn dung linh, lấy kinh (mạch) hành (vận hành) linh, lấy pháp dụng linh, cố tu linh giả. Về căn bản, tu chính là luyện bốn thứ: thân thể, linh hồn, pháp thuật, kinh mạch. Trong đó lấy thân thể làm cơ sở, lấy pháp thuật làm bề ngoài, là vì trong ngoài

Theo từng lời êm tai của Khổ chân nhân đã xuất hiện một đám học sinh nắm giữ linh khí của trời đất, phiêu dật như một bức tranh lớn.

Người tu tiên bước trên tiên lộ, nói trắng ra chính là nâng cao năng lực vận dụng linh khí, cho dù là đưa vào Tiên Đài, linh khí chuyển qua Tiên Nguyên, bất quá cũng chỉ là một loại chất cấp bậc cao hơn khí.

Khí như bậc đá, trên tiên lộ mặc kệ ngươi có trèo lên thế nào, hoặc là nhảy, hoặc cười hoặc khóc, cuối cùng là không rời được việc lấy con đường này làm cơ sở.

Nhưng đường có ngàn nhánh, quanh co khúc khuỷnh không giống nhau.

Người tu tiên đối với việc vận dụng linh khí so với việc Hư Mộ Dương vận dụng trận đạo về bản chất là giống nhau, đều là thông qua phương thức tổ hợp, phát huy tác dụng linh khí của chính mình. Trận pháp cũng được, thuật pháp cũng thế, đều là thông qua chỉ lệnh để truyền đạt mệnh lệnh vận dụng linh khí đạt tới yêu cầu nhất đinh, do đó hình thành tiên pháp khác nhau.

Chính là vì nguyên nhân này, tất cả thuật pháp đều có một hạn chế cơ bản, đó là nhất định phải vận dung linh khí bản thân mình mới có thể làm được.

Nếu như là linh khí vĩnh viễn không thể đạt tới hiệu quả, như vậy tất nhiên là không tồn tại tiên thuật, trừ khi ngươi có thể hiểu được đại đạo, thoát khỏi hạn chế.

- Người sử dụng linh khí, hướng tới hữu hình. Như có linh tính có thể tiếp chỉ lệnh, có thể hóa thành vạn vật, hiệu quả khôn cùng. Cái này cũng có cực hạn, không thể xuyên thủng U Minh, tác dụng ở tương lai, khó dùng ở vô hình, phá hạn chế khí thời, là quan niệm cuối cùng của người tu hành, thực ra là nói

Đoạn này có ý nói là bởi vì linh khí là thứ hữu hình, không có tạo ra tác dụng hư ảo, bởi vậy muốn thấy rõ tương lai, quan trắc thiên cơ bằng tiên pháp là không thể được.

Cho nên Tinh La Đại Thiên Giới lý cũng không tồn tại cái gọi là Tinh Tượng Sư, Thiên Mệnh Sư, cho dù có cũng đều là giả danh lừa bịp, càng không tồn tại cái chuyện bấm đầu ngón tay có thể tính toán việc ngoài ngàn dặm. Biết việc ngoài ngàn dặm thì có thể, nhưng không thể chỉ bấm ngón tay mà tính.

Chỉ sau khi lĩnh ngộ được đại đạo, mới có thể chân chính chuyển từ hữu hình thành vô hình, đột phá hạn chế hữu hình của linh khí, càng làm cho người ta có được các loại năng lực không thể tưởng tượng được.

Người tu tiên cũng gọi là người tu đạo, đạo là một điểm cuối trong con đường tu luyện, nhưng con đường này quá mức mờ ảo, trạng thái vô hình kia khó có thể nắm bắt, khó có thể lý giải, trước tiên chỉ có thể đi trên con đường hữu hình, từ từ tiến về phía trước, lại có thể nắm chắc một cơ hội thấy được một tia đắc đạo.

Ngàn kiến tha lâu cũng đầy tổ, đối với người tu đạo, muốn nắm cái vô hình, trước bắt cái hữu hình, con đường tu luyện linh khí từ đó mà bắt đầu.

Mười sáu chữ: lấy thân nạp linh, lấy hồn dung linh, lấy kinh hành linh, lấy pháp dùng linh là tổng kết phương pháp tu luyện của người tu hành. Mà lấy thân nạp linh là bắt đầu của bắt đầu, mở linh nhãn là bước đầu tiên của nạp linh.

- Thân thể con người giống như một trời đất thu nhỏ, có đủ ngũ hành, bao quát vạn tượng. Khí đi qua trăm mạch, ảo sinh vạn pháp, nhưng trời đất không có cực hạn, nhân lực có hạn, lấy thân nạp linh tương đương với lấy ngũ hành

Đoạn này muốn nói thân thể con người có thể tự lập thành một thế giới, âm dương ngũ hành đều ở trong đó, tương đương với thiên địa. NGuyên nhân chính là khi làm linh khí trong cơ thể vận chuyển, thông qua tác dụng của pháp lệnh trong tiểu thế giới có thể sử ra hàng ngàn hàng vạn pháp thuật tương xứng ở Đại thế giới.

Tuy nhiên cơ thể con người có cực hạn, không có khả năng chân chính đem cả thế giới cất vào trong đó, bởi vậy nhất định phải lựa chọn một con đường mà đi, không thể đi một cách mù quáng.

Kế tiếp, Khổ chân nhân bắt đầu giảng giải phương pháp khai mở linh nhãn.

Mọi người thường nói linh nhãn là nơi chứa đựng linh khí, cách nói này thật ra không hoàn toàn chính xác. Chính xác thì chỉ có thể thông qua nó để chứa đựng và sử dụng.

Người chưa mở linh nhãn giống như một cái bút lông, sau khi sử dụng linh khí nhất định phải không ngừng hấp thu lại dùng, giống như bút lông khi viêt phải không ngừng chấm mực. Đường Kiếp lúc trước chính là như thế.

Người mở linh nhãn lại giống như bút mực, có thể viết liên tục không gián đoạn.

Bởi vì linh nhãn không phải là ruột bút phụ trách trữ mực mà là một cái lỗ nhỏ ở ngòi bút. Chỉ có thể thông qua lỗ nhỏ ở ngòi bút này khiến cho linh khí trong ruột bút chảy ra, cũng là thông qua lỗ nhỏ này hút mực vào trong ruột bút.

Mà cơ thể con người phân bố ngũ hành đều có đặc sắc riêng, linh nhãn mở ra cũng không giống nhau, hiệu quả cũng khác. Chính vì nguyên nhân này, khi bắt đầu mở linh nhãn, người tu luyện nhất định phải cẩn thận lựa chọn cho tốt.

Tẩy Nguyệt phái chủ tu Thủ Thiếu Âm tâm kinh và Túc Thiếu Âm thận kinh, bởi vậy phần lớn tâm pháp tập trung ở hai kinh mạch này, linh nhãn cũng được mở ở giữa hai kinh mạch này.

Trong đó Thủ Thiếu Âm tâm kinh bắt đầu từ tim, thuộc vào tâm hệ, huyệt này có các cấp Cực Tuyền, Thanh Linh, Thiếu Hải, Linh Đạo, Thông Lý, Âm Khích, Thần Môn, Thiếu Phủ.

Túc Thiếu Âm thận kinh bắt đầu từ ngón tay út, đi qua lòng bàn chân, thông lạc toàn thân. Lúc trước, bước đầu tiên của Tàng Tượng Kinh bắt đầu từ khí huyệt, chính là bắt đầu từ Túc Thiếu Âm thận kinh. Huyệt này có các cấp Dũng Tuyền, U Cốc, U Môn, Thần Phong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện