.Chương 55: Linh vật
Trong lúc đang lắng nghe, đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói: - Không tiếc tự tổn hại thân thể muốn tiến cảnh nhanh hơn, Đường huynh đệ cũng không nghi đến cảnh giới của mười Đại đệ tử đi? Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau có một thiếu niên, tay cầm một chiếc quạt, mặc dù không thể nói là mặt đẹp như ngọc nhưng cũng có vài phần tuấn tú, nhưng trên mặt có vài phần ngạo khí khiến cho người khác có chút phản cảm.
Đối với việc đối phương biết tên mình, Đường Kiếp cũng không cảm thấy kỳ quái, hắn ở cửa học viện có chút tiếng nói, còn có chuyện với Lý Dư trên lâu thuyền, đã khiến cho không ít học sinh trong học viện nhận biết mình.
- Xin hỏi, ngươi là
Đường Kiếp quay người lại hỏi.
Thiếu niên kia cũng không trả lời, bên cạnh đã có người nói: - Công tử Dương Lăng Quân Du Thiểu Phong cũng không biết, quả nhiên là kiến thức nông cạn!
Người vừa nói là người hầu học bên cạnh vị công tử này, Đường Kiếp cũng không thèm liếc nhìn đối phương một cái, chỉ nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: - Chưa từng nghe qua.
Du Thiếu Phong kia nghĩ Đường Kiếp nhất định sẽ nói ngưỡng mộ đã lâu, hạnh ngộ gì đấy, không ngờ hắn lại nói một câu gọn gàng dứt khoát như vậy, tức giận xếp quạt lại, chỉ vào Đường Kiếp: - Ngươi!
Đường Kiếp đã lẩm bẩm: - Một phàm nhân mà thôi, vì sao bắt ta phải biết? Chúng ta tu tiên chẳng lẽ lại đi để ý địa vị một phàm nhân? Thật sự là kỳ quái.
Du Thiếu Phong kia tức đến run người, nếu không phải vì quy củ học viện nghiêm khắc, sợ là đã cho người lên đánh Đường Kiếp một trận rồi.
Chỉ có thể tức giận hừ một tiếng rồi nói: - Không ngờ một tên hầu học cũng dám phát ngôn bừa bãi như thế. Chỉ có Ngọc Môn ngũ chuyển mà muốn vào thập đại, ta xem tương lai ngươi chết thế nào!
Đường Kiếp chưa trả lời, lại có thanh âm vang lên: - Ôi!!! Du Công tử nói lời này hơi nặng. Nơi này là học viện, không phải là chiến trường giết người, sao cùng là học sinh với nhau lại nói ra những lời ấy? Chúng ta tu tiên không thể chỉ vì một lời không hợp liền muốn giết ngươi.
Nhìn lại thì thấy có hai người đang đi tới, một nam một nữ.
Tay nam nhân nắm một quyển sách, là một quyển "Nhân Luân Đạo", nữ thì mặc một chiếc váy dài màu tím, ở bên trong là một chiếc áo học viên của học viện, trong tay thì cầm một cành liễu, tùy ý quơ, dáng vẽ cũng không tệ lắm.
Lời vừa nói là của nữ tử cầm cành liễu này.
Thấy hai người này xuất hiện, sắc mặt Du Thiếu Phong kia khẽ biến: - Thư Danh Dương, Liễu Hồng Yên, hai người đến xem náo nhiệt?
Thư Danh Dương!
Liễu Hồng Yên!
Nghe tên hai tên, lông mày Đường Kiếp nhíu lại.
Tân sinh nhập học đã qua ba ngày, đối với những người không quen biết cũng dần dần hiểu rõ, cơ bản là sẽ có một số người có danh tiếng sẽ được biết đến.
Như Đường Kiếp, cho dù hiện tại cũng được xem là người nổi tiếng, biệt danh "Cuồng sinh Đường Kiếp", chính là vì đứng trước cửa viện rống lên ngày trước.
Thư Danh Dương và Liễu Hồng Yến này cũng xem như là hai danh nhân trong đám tân sinh.
Thư Danh Dương người đúng như tên, là một con mọt sách nặng. Thứ y cầu là trị an thiên hạ, theo đuổi nhân luân đại đạo, bình thường không nói lời dư thừa, không có việc gì làm liền cầm Nhân Luân Đạo xem, nhưng không có ai dám coi thường y.
Bởi vì y có Ngọc Môn bát chuyển!
Trong số học sinh, Ngọc Môn cửu chuyển có một người, Ngọc Môn bát chuyển có bốn người, Ngọc Môn thất chuyển có chín người, lục chuyển hai mươi tư người. Thư Danh Dương chính là một trong bốn người có Ngọc Môn bát chuyển.
Chính vì nguyên nhân này mà y vốn không phải là thiếu gia quý tộc, cũng không phải người hầu học nhưng lại là thiên chi kiều tử được đặc biệt trúng tuyển vào học viện, mọi người cũng không dám khinh thường y.
Về phần Liễu Hồng Yên ở bên canh y, Ngọc Môn lục chuyển, chưa vào nhóm thượng phẩm, không hề đặc biệt, nhưng lại lấy nghị lực phi thường đến Yêu Ma Đường, có thể tiến vào học viện.
Yêu Ma Lộ là cơ hội mà học viện Tẩy Nguyệt đặc biệt mở ra giành cho những học viên có nghị lực phi thường trong dân gian. Bước đường hung hiểm, không nói đến việc có yêu ma thường xuyên lui tới, mặc kệ có nhiều ít người đi đường, cuối cùng chỉ tuyển ba người.
Sở dĩ Đường Kiếp không đi con đường này không phải vì sợ, chủ yếu vẫn là người có thể đi con đường này không nhiều lắm, rất có thể Thiên Thần Cung sẽ phái người theo dõi, chỉ sợ còn chưa đi hết đã bị người ta bắt đi, cho nên hắn không thể đi.
Liễu Hồng Yến có thể trổ hết tài năng trên Yên Ma Lộ, không chỉ có nghị lực kinh người mà ngay cả chiến lực cũng không tầm thường, nếu không có chút vũ kỹ phàm tục tuyệt không thể nào đi qua. Chính vì nguyên nhân này, trong số tân sinh của học viện, nàng cũng khá là nổi tiếng.
Hai người kia đều dựa vào bản thân để tiến vào học viện Tẩy Nguyệt, đi cùng nhau là điều không quá ngạc nhiên, tất nhiên là càng không sợ Du Thiếu Phong kia.
Thời khắc nghe Du Thiếu Phong nói chuyện, đầu Thư Danh Dương cũng không ngẩng lên, chỉ chăm chú vào quyển sách, đều là Liễu Hồng Yến cười nói: - Nghe Du Công tử nói chẳng lẽ người ta không thể đến Triều Dương Phong hay sao? Cũng chính vì thấy ngươi nói chuyện khẩu khí quá lớn, thuận miệng nói mấy câu, làm sao mà đắc tội với Du Công tử? Nếu là Du Công tử không thích, Hồng Yến ở chỗ này chịu tội với người có được không?
Nàng cười nói thản nhiên, ánh mắt linh hoạt, sắc bén, đâu có chút nào giống như đang chịu tội.
Du Thiếu PHong hừ một tiếng: - Khẩu khí ta có lớn cũng không so được với Cuồng sinh Đường Kiếp, luôn mồm nói phải vào được Thập đại.
Lúc này Thư Danh Dương mới mở miệng: - Lập chí nói như vậy, có gì là điên cuồng? Đời người tu tiên, lấy nhân đạo nhập thiên đạo, vốn là chí hướng rộng lớn, nếu ngay cả Thập đại đệ tử cũng không dám tranh đoạt, cần gì phải tu luyện? Ngọc Môn ngũ chuyển thì sao? Tư chất cũng chưa chắc đã kém. Tê Hà Giới cũng không ít người lấy ngũ chuyển nhập Tử Phu.
- Cũng là lông phượng sừng lân! Du Thiếu Phong nói.
- Nhưng có, thậm chí ngay cả Tiên Đài cũng có. Thư Danh Dương nói thêm câu này cuối cùng cũng không nói thêm câu nào nữa.
Du Thiếu Phong bị hai người này bắt bẻ, tức giận không lên lời, chỉ có thể oán giận rời đi, trước khi đi vẫn không quên liếc mắt trừng Đường Kiếp một cái.
Đường Kiếp cũng mặc kệ, ngược lại tiến về phía Thư Danh Dương và Liễn Hồng Yên.
Thư Danh Dương không thích nói chuyện, vẫn là Liễn Hồng Yên nói: - Xem ra một tiếng rống của Đường Công tử ở trước cửa học viện cũng dẫn theo không ít phiền toán nhỉ.
- Không có gì lạ.
Đường Kiếp tuy ý trả lời: - Ta là một gã hầu học nho nhỏ, ở trước cửa học viện ăn nói ngông cuồng, nếu không bị ghen gét mới là lạ Tuy rằng ta cũng không biết rốt cuộc tại sao bọn họ phải ghen gét.
Liễu Hồng Yến nghe vậy che miệng cười khẽ: - Ngươi biết tất sẽ có người gét ngươi, lại chẳng biết tại sao gét ngươi? Việc này thật kỳ lạ.
- Cũng không có gì kỳ lạ cả. Người nếu có chút danh tiếng, tất nhiên cũng sẽ có chút phiền toái. Thiên hạ làm gì có người có danh tiếng mà không bị mắng. Luôn luôn có một số người, lòng dạ hẹp hòi, không hiểu quen nhìn người, cũng có người nói trắng thành đen, ngươi làm càng tốt, chúng càng ghét ngươi Ngươi chính là đang hỏi bọn chúng, bọn chúng đều không cần lý do, thường là nhìn không thuận mắt, sau đó vốn không thuận mắt nên sẽ như chó điên cắn người, công khai nói xấu người, giống như ngươi giết cả nhà chúng vậy.
- Nói rất đúng, vốn ta còn cảm thấy kỳ lạ rốt cuộc Cuồng sinh Đường Kiếp có cuồng pháp như thế nào, hiện tại xem ra cũng là người hiểu rõ tình đời. Liễu Hồng Yến cười nói, ánh mắt nhìn Đường Kiếp như làn khói lững lờ, là ánh mắt mang theo vài phần tò mò và thưởng thức.
Đường Kiếp thuận miệng nói: - So với Liễu Hồng Yến Yêu Ma Lộ, còn có Thư Công tử bát chuyển, ta vẫn còn kém xa.
Ba người cứ như vậy mà nói chuyện với nhau, một mặt tùy tiện nói chuyện phiếm, một mặt nghe Khổ chân nhân giải đáp nghi vấn giải thích nghi hoặc, cuối cùng kết thúc trong tình hữu nghị.
Đợi cho tiết học chấm dứt, mọi người trở về, trên đường, Đường Kiếp thuận tiện đi trên phố tìm Nội Tức thuật. Lúc này, Nội Tức thuật thuộc loại hàng thông thường, chỉ là một tiểu pháp thuật kiểm tra đo lường thân thể, vì vậy trực tiếp mua trên phố là được, không cần thiết phải tìm học viện.
Cũng vì vậy đây là một môn pháp thuật được ghi lại trên sách, không giống như những bí kíp hồi trước lưu giữ trong vách đá, truyền vào nội tâm. Tâm pháp tốt chân chính đều không ghi lại trên giấy.
Dùng ba miếng linh tiền mua nội tức thuật, Đường Kiếp trở lại Đào Nhiên Cư, lại nhìn thấy vật nhỏ Y Y đang chơi đùa ở trong vườn, mà bên cạnh Y Y lại có vài ngọn mầm nhỏ từ dưới đất chui lên.
- Đây là Đầu tiên Đường Kiếp ngây ra một lúc, sau đó mới ý thức được đây là mầm mống linh thực mà hôm qua mình gieo xuống.
Linh thực này hút linh khí mà sinh ra, gieo trồng không dễ, thường thường cần mất mấy năm công sức mới có thể trưởng thành, cho dù là nơi linh khí dư thừa cũng phải cần từ nửa năm đến một năm, hiện tại mới được một đêm sao đã nảy mầm.
Đầu tiên Đường Kiếp kinh ngạc một chút, sau đó như hiểu ra điều gì, nhìn về phía Y Y: - Đây là ngươi làm?
Tiểu Y Y vừa nhìn thấy Đường Kiếp trở về, đầu tên là phi thân nhào vào trong lòng Đường Kiếp, giống như đang tìm sữa, nghe thấy Đường Kiếp nói chuyện liền ngẩng đầu nhìn Đường Kiếp, rất nghiêm túc gật đầu: - Ừ! Chơi ngoan nhé. Ồ, chúng nó nhìn thấy ta liền khẩn cấp dài ra kìa.
Nhìn thấy ngươi liền khẩn cấp dài ra sao?
Đối với vật nhỏ có đường lối suy nghĩ hình thức cảm giác sâu sắc, Đường Kiếp không nói gì.
Được rồi, cuối cùng ngươi cũng sẽ không chờ đợi được cái này rồi.
Không thể trông cậy vào cái vật nhỏ này để biết được đáp án, Đường Kiếp tự mình đi kiểm tra mấy cái mầm non mới vừa dài ra một chút, phát hiện cũng không phải tất cả linh thực đều nảy mầm mà chỉ là một phần nhỏ trong đó.
Nhưng một phần nhỏ này đều cùng một giống: Nga Mi Đại.
Nga Mi Đại là một loại linh thực, tên tuy đẹp nhưng tính chất cũng chỉ bình thường, có thuộc tính mộc, người tu luyện Mộc hệ sau ăn vào sẽ có thể cung cấp thêm một ít nguyên khí trợ giúp tu luyện.
Lúc trước Đường Kiếp mua vài loại hạt giống, muốn thử một chút hiệu quả, Nga Mi Đại này chỉ là một loại trong số đó, cũng là do bị ảnh hưởng của tiểu Y Y mà tăng trưởng rất nhanh, những cái khác lại không bị ảnh hưởng, chẳng lẽ cái đó và thuộc tính cũng có quan hệ? Vậy rốt cuộc là đồng loại tương sinh hay là ngũ hành tương sinh? Trong lúc này có cái gì ảo diệu sao?
Mặc khác, cho dù Nga Mi Đại phát triển cũng chưa hết, chỉ vừa mới nhú mầm dài chừng một ngón tay.
Đường Kiếp cẩn thận hỏi tiểu Y Y một phen, hắn cũng mơ hồ không thể khẳng định rốt cục Y Y trả lời có chính xác không, những hạt mầm mới nhú kia nằm trong khu vực mà Tiểu Y Y vừa đi tiểu vào.
Đường Kiếp hiểu, tiêu Y Y là linh thể trời sinh, lại là tinh hoa cây cỏ, chất dịch của nàng có thuộc tính gần hoặc tương sinh với mấy hạt giống này nên tác dụng mới được tăng lên, cũng cần thường xuyên tưới mới được.
Đã hiểu nguyên nhân, Đường Kiếp cũng cảm thấy đáng tiếc.
Ý của hắn là không thể đem tiể Y Y thành Kim Thủ Chỉ thôi thúc thực vật phát triển, theo tình hình hiện tại thì nhiều lắm cũng chỉ là tăng cường thời gian phát triển của một số loại linh thực.
Ân! Có thể sớm thu hoạch một chút cũng tốt. Đường Kiếp quyết định rằng từ nay về sau sẽ để cho Y Y ở lại trong tử viện này.
Bất chợt trong đầu hiện lên một ý tưởng, Đường Kiếp đứng dậy bước đi.
Trên phố trở về, Đường Kiếp mua một chút cá bột, sau khi trở về Đào Nhiên Cư, Đường Kiếp ở trong vườn đào một cái mương, nối thẳng với dòng suối nhỏ bên ngoài vườn, sau khi dẫn nước chảy vào một cái ao loại vừa có chứa cá bột, hắn thực hiện cái ý tưởng kia, lấy Kim Sắc Lân Phiến mà Lý Dư cho hắn thả vào trong nước.
Sau khi có được Lân Phiến này, hắn cũng từng nghiên cứu qua nhưng cuối cùng cũng không hiểu được tác dụng của nó, hiện giờ nhờ Y Y ảnh hưởng, cuối cùng cũng tìm được một biện pháp.
Trong lúc đang lắng nghe, đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói: - Không tiếc tự tổn hại thân thể muốn tiến cảnh nhanh hơn, Đường huynh đệ cũng không nghi đến cảnh giới của mười Đại đệ tử đi? Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau có một thiếu niên, tay cầm một chiếc quạt, mặc dù không thể nói là mặt đẹp như ngọc nhưng cũng có vài phần tuấn tú, nhưng trên mặt có vài phần ngạo khí khiến cho người khác có chút phản cảm.
Đối với việc đối phương biết tên mình, Đường Kiếp cũng không cảm thấy kỳ quái, hắn ở cửa học viện có chút tiếng nói, còn có chuyện với Lý Dư trên lâu thuyền, đã khiến cho không ít học sinh trong học viện nhận biết mình.
- Xin hỏi, ngươi là
Đường Kiếp quay người lại hỏi.
Thiếu niên kia cũng không trả lời, bên cạnh đã có người nói: - Công tử Dương Lăng Quân Du Thiểu Phong cũng không biết, quả nhiên là kiến thức nông cạn!
Người vừa nói là người hầu học bên cạnh vị công tử này, Đường Kiếp cũng không thèm liếc nhìn đối phương một cái, chỉ nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: - Chưa từng nghe qua.
Du Thiếu Phong kia nghĩ Đường Kiếp nhất định sẽ nói ngưỡng mộ đã lâu, hạnh ngộ gì đấy, không ngờ hắn lại nói một câu gọn gàng dứt khoát như vậy, tức giận xếp quạt lại, chỉ vào Đường Kiếp: - Ngươi!
Đường Kiếp đã lẩm bẩm: - Một phàm nhân mà thôi, vì sao bắt ta phải biết? Chúng ta tu tiên chẳng lẽ lại đi để ý địa vị một phàm nhân? Thật sự là kỳ quái.
Du Thiếu Phong kia tức đến run người, nếu không phải vì quy củ học viện nghiêm khắc, sợ là đã cho người lên đánh Đường Kiếp một trận rồi.
Chỉ có thể tức giận hừ một tiếng rồi nói: - Không ngờ một tên hầu học cũng dám phát ngôn bừa bãi như thế. Chỉ có Ngọc Môn ngũ chuyển mà muốn vào thập đại, ta xem tương lai ngươi chết thế nào!
Đường Kiếp chưa trả lời, lại có thanh âm vang lên: - Ôi!!! Du Công tử nói lời này hơi nặng. Nơi này là học viện, không phải là chiến trường giết người, sao cùng là học sinh với nhau lại nói ra những lời ấy? Chúng ta tu tiên không thể chỉ vì một lời không hợp liền muốn giết ngươi.
Nhìn lại thì thấy có hai người đang đi tới, một nam một nữ.
Tay nam nhân nắm một quyển sách, là một quyển "Nhân Luân Đạo", nữ thì mặc một chiếc váy dài màu tím, ở bên trong là một chiếc áo học viên của học viện, trong tay thì cầm một cành liễu, tùy ý quơ, dáng vẽ cũng không tệ lắm.
Lời vừa nói là của nữ tử cầm cành liễu này.
Thấy hai người này xuất hiện, sắc mặt Du Thiếu Phong kia khẽ biến: - Thư Danh Dương, Liễu Hồng Yên, hai người đến xem náo nhiệt?
Thư Danh Dương!
Liễu Hồng Yên!
Nghe tên hai tên, lông mày Đường Kiếp nhíu lại.
Tân sinh nhập học đã qua ba ngày, đối với những người không quen biết cũng dần dần hiểu rõ, cơ bản là sẽ có một số người có danh tiếng sẽ được biết đến.
Như Đường Kiếp, cho dù hiện tại cũng được xem là người nổi tiếng, biệt danh "Cuồng sinh Đường Kiếp", chính là vì đứng trước cửa viện rống lên ngày trước.
Thư Danh Dương và Liễu Hồng Yến này cũng xem như là hai danh nhân trong đám tân sinh.
Thư Danh Dương người đúng như tên, là một con mọt sách nặng. Thứ y cầu là trị an thiên hạ, theo đuổi nhân luân đại đạo, bình thường không nói lời dư thừa, không có việc gì làm liền cầm Nhân Luân Đạo xem, nhưng không có ai dám coi thường y.
Bởi vì y có Ngọc Môn bát chuyển!
Trong số học sinh, Ngọc Môn cửu chuyển có một người, Ngọc Môn bát chuyển có bốn người, Ngọc Môn thất chuyển có chín người, lục chuyển hai mươi tư người. Thư Danh Dương chính là một trong bốn người có Ngọc Môn bát chuyển.
Chính vì nguyên nhân này mà y vốn không phải là thiếu gia quý tộc, cũng không phải người hầu học nhưng lại là thiên chi kiều tử được đặc biệt trúng tuyển vào học viện, mọi người cũng không dám khinh thường y.
Về phần Liễu Hồng Yên ở bên canh y, Ngọc Môn lục chuyển, chưa vào nhóm thượng phẩm, không hề đặc biệt, nhưng lại lấy nghị lực phi thường đến Yêu Ma Đường, có thể tiến vào học viện.
Yêu Ma Lộ là cơ hội mà học viện Tẩy Nguyệt đặc biệt mở ra giành cho những học viên có nghị lực phi thường trong dân gian. Bước đường hung hiểm, không nói đến việc có yêu ma thường xuyên lui tới, mặc kệ có nhiều ít người đi đường, cuối cùng chỉ tuyển ba người.
Sở dĩ Đường Kiếp không đi con đường này không phải vì sợ, chủ yếu vẫn là người có thể đi con đường này không nhiều lắm, rất có thể Thiên Thần Cung sẽ phái người theo dõi, chỉ sợ còn chưa đi hết đã bị người ta bắt đi, cho nên hắn không thể đi.
Liễu Hồng Yến có thể trổ hết tài năng trên Yên Ma Lộ, không chỉ có nghị lực kinh người mà ngay cả chiến lực cũng không tầm thường, nếu không có chút vũ kỹ phàm tục tuyệt không thể nào đi qua. Chính vì nguyên nhân này, trong số tân sinh của học viện, nàng cũng khá là nổi tiếng.
Hai người kia đều dựa vào bản thân để tiến vào học viện Tẩy Nguyệt, đi cùng nhau là điều không quá ngạc nhiên, tất nhiên là càng không sợ Du Thiếu Phong kia.
Thời khắc nghe Du Thiếu Phong nói chuyện, đầu Thư Danh Dương cũng không ngẩng lên, chỉ chăm chú vào quyển sách, đều là Liễu Hồng Yến cười nói: - Nghe Du Công tử nói chẳng lẽ người ta không thể đến Triều Dương Phong hay sao? Cũng chính vì thấy ngươi nói chuyện khẩu khí quá lớn, thuận miệng nói mấy câu, làm sao mà đắc tội với Du Công tử? Nếu là Du Công tử không thích, Hồng Yến ở chỗ này chịu tội với người có được không?
Nàng cười nói thản nhiên, ánh mắt linh hoạt, sắc bén, đâu có chút nào giống như đang chịu tội.
Du Thiếu PHong hừ một tiếng: - Khẩu khí ta có lớn cũng không so được với Cuồng sinh Đường Kiếp, luôn mồm nói phải vào được Thập đại.
Lúc này Thư Danh Dương mới mở miệng: - Lập chí nói như vậy, có gì là điên cuồng? Đời người tu tiên, lấy nhân đạo nhập thiên đạo, vốn là chí hướng rộng lớn, nếu ngay cả Thập đại đệ tử cũng không dám tranh đoạt, cần gì phải tu luyện? Ngọc Môn ngũ chuyển thì sao? Tư chất cũng chưa chắc đã kém. Tê Hà Giới cũng không ít người lấy ngũ chuyển nhập Tử Phu.
- Cũng là lông phượng sừng lân! Du Thiếu Phong nói.
- Nhưng có, thậm chí ngay cả Tiên Đài cũng có. Thư Danh Dương nói thêm câu này cuối cùng cũng không nói thêm câu nào nữa.
Du Thiếu Phong bị hai người này bắt bẻ, tức giận không lên lời, chỉ có thể oán giận rời đi, trước khi đi vẫn không quên liếc mắt trừng Đường Kiếp một cái.
Đường Kiếp cũng mặc kệ, ngược lại tiến về phía Thư Danh Dương và Liễn Hồng Yên.
Thư Danh Dương không thích nói chuyện, vẫn là Liễn Hồng Yên nói: - Xem ra một tiếng rống của Đường Công tử ở trước cửa học viện cũng dẫn theo không ít phiền toán nhỉ.
- Không có gì lạ.
Đường Kiếp tuy ý trả lời: - Ta là một gã hầu học nho nhỏ, ở trước cửa học viện ăn nói ngông cuồng, nếu không bị ghen gét mới là lạ Tuy rằng ta cũng không biết rốt cuộc tại sao bọn họ phải ghen gét.
Liễu Hồng Yến nghe vậy che miệng cười khẽ: - Ngươi biết tất sẽ có người gét ngươi, lại chẳng biết tại sao gét ngươi? Việc này thật kỳ lạ.
- Cũng không có gì kỳ lạ cả. Người nếu có chút danh tiếng, tất nhiên cũng sẽ có chút phiền toái. Thiên hạ làm gì có người có danh tiếng mà không bị mắng. Luôn luôn có một số người, lòng dạ hẹp hòi, không hiểu quen nhìn người, cũng có người nói trắng thành đen, ngươi làm càng tốt, chúng càng ghét ngươi Ngươi chính là đang hỏi bọn chúng, bọn chúng đều không cần lý do, thường là nhìn không thuận mắt, sau đó vốn không thuận mắt nên sẽ như chó điên cắn người, công khai nói xấu người, giống như ngươi giết cả nhà chúng vậy.
- Nói rất đúng, vốn ta còn cảm thấy kỳ lạ rốt cuộc Cuồng sinh Đường Kiếp có cuồng pháp như thế nào, hiện tại xem ra cũng là người hiểu rõ tình đời. Liễu Hồng Yến cười nói, ánh mắt nhìn Đường Kiếp như làn khói lững lờ, là ánh mắt mang theo vài phần tò mò và thưởng thức.
Đường Kiếp thuận miệng nói: - So với Liễu Hồng Yến Yêu Ma Lộ, còn có Thư Công tử bát chuyển, ta vẫn còn kém xa.
Ba người cứ như vậy mà nói chuyện với nhau, một mặt tùy tiện nói chuyện phiếm, một mặt nghe Khổ chân nhân giải đáp nghi vấn giải thích nghi hoặc, cuối cùng kết thúc trong tình hữu nghị.
Đợi cho tiết học chấm dứt, mọi người trở về, trên đường, Đường Kiếp thuận tiện đi trên phố tìm Nội Tức thuật. Lúc này, Nội Tức thuật thuộc loại hàng thông thường, chỉ là một tiểu pháp thuật kiểm tra đo lường thân thể, vì vậy trực tiếp mua trên phố là được, không cần thiết phải tìm học viện.
Cũng vì vậy đây là một môn pháp thuật được ghi lại trên sách, không giống như những bí kíp hồi trước lưu giữ trong vách đá, truyền vào nội tâm. Tâm pháp tốt chân chính đều không ghi lại trên giấy.
Dùng ba miếng linh tiền mua nội tức thuật, Đường Kiếp trở lại Đào Nhiên Cư, lại nhìn thấy vật nhỏ Y Y đang chơi đùa ở trong vườn, mà bên cạnh Y Y lại có vài ngọn mầm nhỏ từ dưới đất chui lên.
- Đây là Đầu tiên Đường Kiếp ngây ra một lúc, sau đó mới ý thức được đây là mầm mống linh thực mà hôm qua mình gieo xuống.
Linh thực này hút linh khí mà sinh ra, gieo trồng không dễ, thường thường cần mất mấy năm công sức mới có thể trưởng thành, cho dù là nơi linh khí dư thừa cũng phải cần từ nửa năm đến một năm, hiện tại mới được một đêm sao đã nảy mầm.
Đầu tiên Đường Kiếp kinh ngạc một chút, sau đó như hiểu ra điều gì, nhìn về phía Y Y: - Đây là ngươi làm?
Tiểu Y Y vừa nhìn thấy Đường Kiếp trở về, đầu tên là phi thân nhào vào trong lòng Đường Kiếp, giống như đang tìm sữa, nghe thấy Đường Kiếp nói chuyện liền ngẩng đầu nhìn Đường Kiếp, rất nghiêm túc gật đầu: - Ừ! Chơi ngoan nhé. Ồ, chúng nó nhìn thấy ta liền khẩn cấp dài ra kìa.
Nhìn thấy ngươi liền khẩn cấp dài ra sao?
Đối với vật nhỏ có đường lối suy nghĩ hình thức cảm giác sâu sắc, Đường Kiếp không nói gì.
Được rồi, cuối cùng ngươi cũng sẽ không chờ đợi được cái này rồi.
Không thể trông cậy vào cái vật nhỏ này để biết được đáp án, Đường Kiếp tự mình đi kiểm tra mấy cái mầm non mới vừa dài ra một chút, phát hiện cũng không phải tất cả linh thực đều nảy mầm mà chỉ là một phần nhỏ trong đó.
Nhưng một phần nhỏ này đều cùng một giống: Nga Mi Đại.
Nga Mi Đại là một loại linh thực, tên tuy đẹp nhưng tính chất cũng chỉ bình thường, có thuộc tính mộc, người tu luyện Mộc hệ sau ăn vào sẽ có thể cung cấp thêm một ít nguyên khí trợ giúp tu luyện.
Lúc trước Đường Kiếp mua vài loại hạt giống, muốn thử một chút hiệu quả, Nga Mi Đại này chỉ là một loại trong số đó, cũng là do bị ảnh hưởng của tiểu Y Y mà tăng trưởng rất nhanh, những cái khác lại không bị ảnh hưởng, chẳng lẽ cái đó và thuộc tính cũng có quan hệ? Vậy rốt cuộc là đồng loại tương sinh hay là ngũ hành tương sinh? Trong lúc này có cái gì ảo diệu sao?
Mặc khác, cho dù Nga Mi Đại phát triển cũng chưa hết, chỉ vừa mới nhú mầm dài chừng một ngón tay.
Đường Kiếp cẩn thận hỏi tiểu Y Y một phen, hắn cũng mơ hồ không thể khẳng định rốt cục Y Y trả lời có chính xác không, những hạt mầm mới nhú kia nằm trong khu vực mà Tiểu Y Y vừa đi tiểu vào.
Đường Kiếp hiểu, tiêu Y Y là linh thể trời sinh, lại là tinh hoa cây cỏ, chất dịch của nàng có thuộc tính gần hoặc tương sinh với mấy hạt giống này nên tác dụng mới được tăng lên, cũng cần thường xuyên tưới mới được.
Đã hiểu nguyên nhân, Đường Kiếp cũng cảm thấy đáng tiếc.
Ý của hắn là không thể đem tiể Y Y thành Kim Thủ Chỉ thôi thúc thực vật phát triển, theo tình hình hiện tại thì nhiều lắm cũng chỉ là tăng cường thời gian phát triển của một số loại linh thực.
Ân! Có thể sớm thu hoạch một chút cũng tốt. Đường Kiếp quyết định rằng từ nay về sau sẽ để cho Y Y ở lại trong tử viện này.
Bất chợt trong đầu hiện lên một ý tưởng, Đường Kiếp đứng dậy bước đi.
Trên phố trở về, Đường Kiếp mua một chút cá bột, sau khi trở về Đào Nhiên Cư, Đường Kiếp ở trong vườn đào một cái mương, nối thẳng với dòng suối nhỏ bên ngoài vườn, sau khi dẫn nước chảy vào một cái ao loại vừa có chứa cá bột, hắn thực hiện cái ý tưởng kia, lấy Kim Sắc Lân Phiến mà Lý Dư cho hắn thả vào trong nước.
Sau khi có được Lân Phiến này, hắn cũng từng nghiên cứu qua nhưng cuối cùng cũng không hiểu được tác dụng của nó, hiện giờ nhờ Y Y ảnh hưởng, cuối cùng cũng tìm được một biện pháp.
Danh sách chương