Lúc này Đường Kiếp tiến vào Ký Đường, học sinh phụ trách tên là Triệu Thư Tân, có quen biết Đường Kiếp, liền nói: Nhiều ngày rồi không gặp, sao lần này muốn tới lấy tư liệu sao?

Đường Kiếp trả lời: - Không, lần này ta muốn tham gia đối luyện.

Triệu Thư Tân cười lớn nói: - Ngươi cuối cùng cũng quyết định tham gia, ngươi phải biết trong khoảng thời gian này có bao nhiêu người tìm người.

Đường Kiếp cười cười: - Nói vậy tức là có rất nhiều người sốt ruột rồi, tuy nhiên nên đến thì tất nhiên sẽ đến.

Nói xong Đường Kiếp nhét mười linh tiền vào tay gã, hạ giọng nói: - Giúp ta một việc, ta muốn đấu với bọn Thu Cảnh Diệp Hưng.

Nghe thấy vậy, Triệu Thư Tân ngây ra một lúc, lập tức phản ứng lại, cất tiền đi rồi hạ giọng nói: - Hóa ra là đến để báo thù cho thiếu gia nhà ngươi, tuy nhiên ngươi mới tới, ta để cho ngươi gặp bọn họ, có chút không hợp lí.

- Không sao cả, ta có thể đánh vài trận trước.

- Được, ta sắp xếp cho ngươi, vừa hay ngày hôm nay ngươi lần đầu tiên tham gia, không có đánh giá, sắp xếp đấu với ai ta nói là được. Sau ngày hôm nay, thì không còn cơ hội nữa. Đúng rồi, bọn Thu Cảnh tỉ lệ thắng là 41%, đánh giá trung bình.

- Hiểu rồi. Đường Kiếp cười cười vỗ vai Triệu Thư Tân: - Cảm ơn ngươi, huynh đệ.

Lúc này Triệu Thư Tân đã rút ra một chiếc thẻ tre: - Hà Tâm Bình, phòng chữ Đinh số hai, mỗi người một chiếc thẻ, lấy được thẻ là thắng cuộc, nhớ kỹ không được đả thương nhau.

Câu cuối cùng chỉ là thông báo cho có lệ.

Đường Kiếp lập tức đi tới phòng chữ Đinh số hai. Một lát sau, người học sinh tên Hà Tâm Bình tiến vào, nhìn thấy Đường Kiếp, hai mắt tỏa sáng: - Hóa ra là cuồng sinh Đường Kiếp, không ngờ ngươi lại dám tới trường Đối Luyện, ngươi có biết bao nhiêu người

Gã còn đanh muốn nói, Đường Kiếp đã đi tới: - Ở đâu ra nhiều lời vô nghĩa vậy.

Tiện tay đánh ra một quyền, hướng về phía Hà Tâm Bình. Kẻ học sinh tên Hà Tâm Bình này không ngờ hắn nói đánh là đánh, muốn chống đỡ, lại thấy thân hình Đường Kiếp nhanh như bay, nắm đấm đã phóng to trước mắt gã.

Ngay sau đó ầm một tiếng, Hà Tâm Bình đã bay ra ngoài, trợn trắng mắt, lập tức ngất xỉu.

Đường Kiếp lấy chiếc thẻ tre trên người gã, sau đó trở lại Ký Đường.

Triệu Thư Tân thấy Đường Kiếp trở lại, kinh ngạc hỏi: - Ngươi sao lại quay lại rồi?

- Đánh xong rồi.

Triệu Thư Tân há hốc miệng, vẻ mặt không dám tin, tới tận khi Đường Kiếp ra hiệu cho gã nhanh một chút, gã mới tiếp tục rút thăm, miệng thì hỏi:; - Ngươi không cần nghỉ ngơi một chút sao?

- Không cần, ta đang vội.

Cầm thẻ tre tiếp tục vào phòng, lần này hắn không cho đối phương cơ hội nói chuyện, một dòng điện tím xuất ra phóng về phía đối phương, sau đó bồi thêm một quyền đánh bay đối phương.

Liên tiếp thắng ba trận, cả ba học sinh ngay cả cơ hội thực hiện pháp thuật đều không có, lập tức bị hắn đánh gục.

Có học sinh không phục, sau khi thua ở trường Diễn Luyện hô to: - Nơi này là nơi đấu pháp, rõ ràng giống như gã nhà quê hoang dã đánh lộn.

Đường Kiếp châm biếm: - Ý ngươi nói là, ngươi ngay cả gã nhà quê hoang dã cũng không đánh thắng được sao?

Vị học sinh kia á khẩu, dẫn tới một tràng cười của đám học sinh.

Cũng có học sinh kêu to: - Mọi người cẩn thận, Đường Kiếp rất giảo hoạt, căn bản không cùng chúng ta đấu pháp, giao thủ với hắn nhất định phải cẩn thận, đừng để hắn đánh lén.

- Qủa nhiên chủ tử thế nào thì người hầu học cũng sẽ vậy. Vệ Thiên Xung kia là một kẻ lươn lẹo, chỉ biết chạy. Còn Đường Kiếp cũng là một kẻ đánh lén, chỉ biết dùng nắm đấm đánh người. Đôi chủ tớ này thật đáng kinh thường.

Cũng có học sinh hô to: - Đường Kiếp đến rồi. Đường Kiếp đến rồi.

Đã có nhiều người "tốt bụng" đi thông báo với những kẻ muốn đánh Đường Kiếp từ lâu, nhưng vẫn chưa có cơ hội.

Bên này Đường Kiếp vẫn tiếp tục, người học sinh thứ tư ra trận đã cẩn thận hơn, vào phòng cũng không mở miêng, trực tiếp xuất ra một chiếc khiên bảo vệ cơ thể.

Sau đó liền nhìn thấy Đường Kiếp hùng hổ xông tới, đánh một quyền lên chiếc khiên. Chỉ thấy sau khi Đường Kiếp hạ quyền xuống, lá chắn rung lên nhưng chưa bị phá vỡ, phát ra hào quang chói mắt. Vị học sinh kia đầu tiên hoảng sợ, sau đó cười ha hả nói: - Ha ha, ngươi

Hắn vừa mới nói được ba chữ, Đường Kiếp lại tiếp tục hạ xuống một quyền, đánh vào trên chiếc khiên hộ thân. Chỉ nghe thấy BA một tiếng, chiếc khiên vỡ vụn, nắm đấm của Đường Kiếp đã ở trước mặt gã.

Gã học sinh kia mắt mũi tối sầm, trực tiếp ngã xuống đất.

Liên tiếp đánh thắng sáu trận, đối thủ thứ bảy cùng sáu đối thủ trước bất đồng. Bất kể là ứng biến hay thi pháp đều tiến bộ vượt bậc.

Tuy vậy rất hiển nhiên, Đường Kiếp công kích như gió bão, khiến cho ý chí chiến đấu của gã nhanh chóng tan rã.

Đứa trẻ đó lúc đi ra còn khóc nói: - Không ngờ ngươi lại khi dễ người như vậy, ngay cả một pháp thuật cũng không xuất ra.

Rơi vào đường cùng, Đường Kiếp chỉ có thể dỗ dành: - Ta dùng Vô Tương Kim Thân, chính là pháp thuật trong Thần Tiêu Kiếm Điển, ngươi thua cũng không oan.

Vị học sinh lúc này mới cảm thấy được an ủi đôi phần.

Liên tiếp thắng bảy trận, trường Đối Luyện lúc này đã có không ít người chú ý tới Đường Kiếp.

Sắc mặt đám người Thu Cảnh Diệp Hưng cũng trở nên nặng nề.

Lý Hoài Hải bên cạnh hạ giọng nói: - Đánh liền bảy trận, tiểu tử này rõ ràng là nhằm vào chúng ta mà đến đấy.

- Sớm đã nhìn ra rồi. Thu Cảnh hừ một tiếng: - Hăn tới đây để giúp thiếu gia hắn lấy lại mặt mũi.

- Vậy hắn có cái để đánh rồi. Hàn Triết tỏ ra nhã nhặn phe phẩy cây quạt, cười nói: - Ở trên trường Đối Luyện có hơn mấy trăm người, nếu hắn ngẫu nhiên rút trúng chúng ta, vậy phải xem hắn có may mắn không đã, có khi mệt chết mà hắn vẫn không rút được ý chứ.

Đúng lúc này nghe thấy xa xa có tiếng hô: - Chung Hàm, Đường Kiếp.

Chung Hàm mặt biến sắc: - Không thể nào? Nhanh như vậy đã đụng trúng rồi?

Thu Cảnh nói: - Không cần ngạc nhiên, nhất định là hắn đã cho tiểu tử Triệu Thư Tân chút lợi lộc rồi. Cái gã quỷ tham tiền đó, thu tiền của chúng ra, lại thu tiền của Đường Kiếp, hắn đúng thật là kẻ ăn hai mang.

- Mẹ nó. Đánh thì đánh, ta cũng chưa chắc đã thua. Chung Hàm không phục nói.

Gã nói nghe có phần khí phách, nhưng trong lời nói vô tình cũng đã lộ ra sự khiếp đảm.

Vào phòng, Chung Hàm đầu tiên xuất ra một pháp thuật phòng ngự, sau lại không thấy Đường Kiếp nhúc nhích, chỉ nhìn gã nói: - Các ngươi phá hỏng con rối của thiếu gia nhà ta?

- Đúng thế thì sao? Chung Hàm ngạo nghễ ngẩng đầu nói.

- Được lắm, con rối kia đáng giá hai ngàn linh tiền, bồi thường, thì ta sẽ bỏ qua cho các ngươi.

Chung Hàm đầu tiên là ngẩn người, sau đó cất tiếng cười to: - Đền tiền? Ngươi đang nói đùa sao? Còn bỏ qua cho chúng ta? Ngươi muốn bỏ qua cho lão tử, lão tử lại không muốn bỏ qua cho ngươi. Mậu Thổ Kiếm!

Nói xong gã vung tay lên, một đạo kiếm quang màu vàng quét về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp nghiêng người tránh, phóng về phía Chung Hàm, đánh ra một quyền.

- Nham Giáp Thuật. Chung Hàm hét lớn một tiếng, trên người liền xuất hiện một phiến giáp màu vàng đất.

Ngay sau đó quả đấm của Đường Kiếp, đã trực tiếp nện vào giáp trụ trên người Chung Hàm. Một sức mạnh khổng lồ đập lên trên Nham Giáp, khiến trên thân nó xuất hiện một lỗ thủng, ngay cả Chung Hàm cũng bị chấn động, thụt lui vài bước, mặt biến sắc: - Khí lực thật lớn.

Đường Kiếp lại đá một cước về phía Chung Hàm, đá lui gã ra.

Sau đó hắn lạnh lùng nói: - Ta nói lại lần nữa, đền tiền, ta sẽ bỏ qua cho các ngươi.

- Đền tiền? Chung Hàm cười đến mức thở không ra hơi: - Con mẹ nhà ngươi là đồ đần độn à? Ta cứ không đền đấy, ngươi có thể làm được gì chứ? Không phải chỉ là thua một trận thôi, chả làm sao cả. Có gan thì ngươi giết ta đi.

Đường Kiếp lắc đầu: - Nếu đã vậy ta cũng chỉ còn có cách đó.

Hắn đột nhiên xông lên, tay như đao, đánh mạnh xuống.

Chung Hàm hoảng sợ, theo bản năng vung kiếm đỡ, chưởng đao của Đường Kiếp lại không đánh xuống, chỉ trảm vào thân thanh kiếm màu vàng kia. BA một tiếng, thanh kiếm đó bị chém đứt làm hai đoạn.

Chung Hàm đầu tiên ngẩn người, sau đó thét lên: - Kiếm của ta.

Thanh kiếm này của gã cũng là một thuật khí hạ phẩm, không ngờ lại bị một kích của Đường Kiếp chém gãy.

Đường Kiếp không quan tâm, đưa tay lấy tấm thẻ tre của gã, rồi thuận tay ném gã ra ngoài.

Thấy Chung Hàm bộ dạng thê thảm, đám người Thu Cảnh sắc mặt càng khó nhìn.

Việc Chung Hàm bị thua, bọn họ cũng không kỳ quái, thực lực của bọn họ cũng không chắc đã mạnh hơn so với những học sinh trước đó, chỉ có điều bọn họ không ngờ Đường Kiếp lại đánh gãy kiếm của Chung Hàm.

- Chút nữa phải làm thế nào bây giờ? Mấy người cùng nhìn nhau hỏi.

- Không rõ tên này luyện công pháp gì, không ngờ chỉ một chưởng mà có thể đãnh gãy được binh khí. Hắn rõ ràng là nhằm vào binh khí của chúng ta, đã vậy không thể dùng binh khí đấu với hắn. Thu Cảnh sắc mặt âm trầm nói.

- Vậy lại càng là đánh không lại hắn sao?

- Đừng gấp, cứ từ từ kéo dài và tiêu hao sức lực hắn, hắn ta liên tiếp đấu tám trận, ta không tin linh khí của hắn không bị tiêu hao hết, chẳng lẽ hắn vẫn có thể đánh bại hơn mười người chúng ta sao?

Nói xong điều chỉnh lại sắc mặt, trở lại vẻ lạnh lẽo như trước.

Kế tiếp Đường Kiếp vẫn thực sự đánh bại, từng người bọn họ. Bởi vì sợ Đường Kiếp trả thù, nên bọn họ không dám sử dụng vũ khí.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện