Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân>

Người đăng: PeaGod

Trời đã khuya, trăng đã lên đến đỉnh đầu. Trên đỉnh Thiên Sơn gió thổi mỗi lúc một nhiều, tiết trời càng lúc càng lạnh. Thậm chí dù là bên trong hạp cốc thì nhiệt độ cũng đã giảm đi rất nhiều, một ít bông tuyết đã luồn vào tận chỗ ven hồ.

Từ bên trong căn lều, Quỷ Bảo khẽ khàng bước ra, đi lại chỗ bếp than còn đang cháy dở.

Tuyết Nữ, nàng vẫn ngồi đấy. Tay cầm một nhánh củi khô, nàng từ tốn viết từng nét chữ giữa đám tàn tro.

"Vân Đồ", đấy là hai chữ nàng đã viết.

"Nét chữ mềm mại song bên trong lại hàm ẩn sự sắc bén, rất ý vị".

"Ý vị?" Tuyết Nữ ngẩng đầu lên: "Quỷ Bảo, ngươi đang nói móc ta phải không?".

"Không có. Ta đang khen ngợi cô".

"Ta tưởng ngươi không thích ta?".

Quỷ Bảo khẽ cười, hỏi lại: "Sao cô lại cho rằng ta không thích cô?".

"Ngươi chả từng nói ta là nữ nhân hung hăng, độc ác?".

"Cái đó...".


Quỷ Bảo nghĩ lại thì thấy mình quả đã từng nói những lời như thế. Đó là những lúc hắn làm Tuyết Nữ phật ý, bị nàng dùng vũ lực đàn áp.

"Hmm... Tuyết Nữ, thật ra lúc cô không tức giận, những khi cô cười... cô thật sự rất đẹp".

"Vậy bình thường ta rất xấu?".

"Không. Ý ta là... khi cô cười thì xinh đẹp hơn. Ta rất thích nụ cười của cô".

"Chỉ nụ cười của ta thôi sao?".

"Ta...".

Câu hỏi ấy thật đã làm cho Quỷ Bảo bối rối. Hắn dĩ nhiên không chỉ thích mỗi nụ cười, đối với chủ nhân nụ cười hắn càng thích hơn. Nhưng... sao mà nói ra được. Tuyết Nữ, nàng hẳn không có ý nghĩ gì. Chỉ là... nàng tại sao phải hỏi như vậy?

"Khì...".

Theo sau tiếng cười trong trẻo, Tuyết Nữ đem nhánh cây khô đang cầm bỏ luôn vào trong bếp lửa. Kế đấy, nàng vươn tay lấy tới một vò rượu sớm được Quỷ Bảo mang ra ban nãy, tự mở nắp rồi nhấp khẽ một ngụm.

"Ngươi cũng đừng nhìn ta nữa, hãy uống đi".

"Tuyết Nữ, chúng ta đã uống nhiều rồi".

"Hôm nay ta vui, muốn uống thêm một chút. Ngươi sẽ không làm ta mất hứng đấy chứ?".

Giai nhân đã nói vậy, một đấng nam nhi như Quỷ Bảo làm sao có thể chối từ. Hắn cũng làm theo Tuyết Nữ, vươn tay lấy tới một vò rượu.

"Rượu này càng uống càng ngon, hương vị thấm đượm lòng người... Quỷ Bảo, lúc nãy ngươi nói đây là rượu gì ấy nhỉ?".

"Là Nữ Nhi Hồng".

"Phải rồi, là Nữ Nhi Hồng".

Tuyết Nữ nâng cao vò rượu, hai mắt mơ màng chừng đã say: "Nữ Nhi Hồng... Nữ Nhi Hồng... Cái tên này thật ý vị... Quỷ Bảo, ngươi nói tại sao người ta lại đặt tên như vậy nhỉ?".

"Lúc trước ta cũng từng hỏi lão sư một câu như vậy".

"Vậy lão sư ngươi nói thế nào?".

"Như lời lão sư thì cái tên Nữ Nhi Hồng bắt nguồn từ một phong tục. Theo đó, trong gia đình nếu sinh con gái, đợi đến khi con đầy tháng thì người nhà sẽ chọn vài vò rượu loại thượng hạng, dán kín miệng, chôn xuống đất hoặc cất trong hầm. Rượu này đợi khi con gái xuất giá sẽ lấy ra thết đãi thân nhân bằng hữu, do đó mà có tên Nữ Nhi Hồng".

"Nói vậy thì loại rượu này rất quý, cũng rất hiếm." Tuyết Nữ đặt nghi vấn: "Quỷ Bảo, ngươi làm sao mà có được, lại tận những năm vò rượu?".

"Thật ra rượu này cũng không phải của ta, chúng là của lão sư ta. Lúc sinh thời lão sư rất thích uống rượu, ông từng cất giữ không ít. Nữ Nhi Hồng này ban đầu có mười một vò, cũng không rõ lão sư làm sao thu về, chỉ biết ông rất trân trọng gìn giữ. Cho đến cuối đời thì lão sư đã uống hết sáu vò, năm vò còn lại vẫn được chôn dưới cây hoa quế phía sau nhà. Hôm trước, trong lúc xuống núi mua đồ chuẩn bị sinh thần cho Linh Nhi, ta chợt nhớ đến nên đã đào lên".

"Ra là như vậy".

Tuyết Nữ đưa ra nhận xét: "Lão sư của ngươi xem ra cũng là người biết thưởng thức nhân sinh lắm".

"Cái khác ta không biết, nhưng đối với rượu thì thiên hạ thiết nghĩ chẳng có mấy người hơn được lão sư ta đâu".

Quỷ Bảo cũng đã ngà ngà say, càng nói càng cao hứng: "Ta nhớ lão sư từng nói thế này. Hmm... Núi non trùng trùng điệp điệp nhưng trở nên hùng vĩ được là nhờ mây. Dòng sông cuồn cuộn chảy về đông nhưng trở nên linh thiêng được là nhờ có giao long, thủy quái. Rừng bạt ngàn huyền bí nhưng trở nên thâm u quyến rũ được là nhờ có dị sĩ cao nhân. Nam nhân trong thiên hạ thường khi mang chí lớn, thích ngao du thỏa chí tang bồng, trở nên hào sảng, thoát tục được một phần là nhờ rượu. Bởi vậy cho nên rượu chính là một phát minh vĩ đại của con người".


"Lời của lão sư ngươi thật rất hay, mặc dù ta không hiểu lắm".

"Thật ra ta cũng không hiểu. Dù sao nhân sinh của chúng ta cũng chưa được như lão sư. Không giống...".

...

"Ực".

Uống thêm một ngụm Nữ Nhi, đôi mắt Quỷ Bảo lại càng trở nên mơ màng. Hắn vốn chẳng phải người ham thích rượu, thành thử tửu lượng cũng không cao.

"Tuyết Nữ." Rượu vào lời ra, Quỷ Bảo nói: "Ta từng nghe lão sư kể một câu chuyện về loại rượu Nữ Nhi Hồng này, cô có muốn nghe không?".

Tuyết Nữ hiện tại cũng chả còn tỉnh táo được bao nhiêu, liên tiếp gật đầu hai cái: "Ngươi kể đi".

"Hmm... Vậy cô nghe nhé".

Quỷ Bảo lấy hơi, bắt đầu kể...

"... Tương truyền vào thời chiến quốc, lúc thiên hạ đại loạn, tại thôn nhỏ có một cô gái ở trong ngày xuất giá, người chồng bị bắt đi sung quân. Từ đây là một đi không trở lại.

Nơi quê nhà cô gái cứ thế chờ đợi, ngày đêm trông ngóng. Nhiều năm trôi qua, cô gái biến thành một bà lão, vò nữ nhi hồng chưa kịp uống năm nào vẫn luôn để dưới gầm giường như một lời hẹn ước.

Cuối cùng, cũng có một ngày cô gái gặp lại người chồng mà mình đã bao năm chờ đợi mỏi mòn. Nhưng... thiên ý trêu ngươi, thực tại phũ phàng. Người chồng của cô gái, người mà cô ấy đã thủ tiết kiên trinh đợi chờ, anh ta đã thành chồng của một người con gái khác trong hơn bốn mươi năm.

Cô gái nhìn thấy người chồng năm xưa chính lúc anh ta đang cười đùa với đứa cháu trai của mình, đó là một nụ cười đầy hạnh phúc.

Tim cô gái nhói đau, nhưng cô không khóc, cũng không đi tìm gặp người đàn ông ấy nữa. Cô yên lặng về nhà, lấy ra vò rượu Nữ Nhi Hồng đã cất giữ hơn sáu mươi năm, ngồi ở bờ sông, nghe tiếng dòng nước chảy, từ từ uống. Say nằm bên sông, yên tĩnh qua mấy trăm năm, mấy ngàn năm...".

...

"Câu chuyện thật buồn." Tuyết Nữ im lặng hồi lâu, thở nhẹ một hơi, nhận xét.

Bên cạnh Quỷ Bảo cũng gật đầu: "Phải, đó là một câu chuyện buồn".

Hắn nói tiếp: "Tuyết Nữ, cô nói người chồng đó có phải rất đáng giận hay không? Hắn sao có thể... sao có thể quên bỏ thê tử của mình mà đi lấy người con gái khác như thế chứ".

"Ừ, hắn không phải nam nhân tốt".

"Tuyết Nữ, nếu sau này ta có thê tử, ta nhất định, tuyệt đối sẽ không bao giờ phụ bạc nàng".

"Ta tin là ngươi sẽ như vậy".

Tuyết Nữ nói xong thì vươn tay cầm lấy vò Nữ Nhi Hồng cuối cùng rồi đứng dậy, đi về phía gốc cây mọc ở bờ hồ.

"Tuyết Nữ, cô định làm gì vậy?".

Ngồi xuống bên gốc cây, Tuyết Nữ đáp: "Ta muốn chôn vò rượu này".

"Chôn cất?" Cũng đã tiến qua, Quỷ Bảo nghi hoặc: "Sao tự dưng cô lại muốn đem chôn nó?".

"Đương nhiên phải chôn. Nếu không sau này ta xuất giá, làm sao có Nữ Nhi Hồng để uống chứ".

"Tuyết Nữ, cô nghĩ sẽ xuất giá?" Quỷ Bảo không hiểu sao lại cảm thấy khẩn trương: "Cô có ý trung nhân rồi ư?".


"Thế nào? Ta không thể có ý trung nhân?".

"Không phải, ý ta là... Tuyết Nữ, ý trung nhân của cô... là ai vậy?".

"Muốn biết?".

Má đỏ hây hây vì men rượu, Tuyết Nữ chồm tới, kề miệng bên tai Quỷ Bảo nói nhỏ: "Ý trung nhân của ta là...".

...

Sáng hôm sau, bầu trời quang đãng, bên trong hạp cốc không khí đã ấm lên nhiều.

Dưới ánh dương quang dịu nhẹ, Quỷ Bảo từ từ mở mắt.

Đập vào mắt hắn là một gương mặt tròn trĩnh, nước da trắng hồng cùng với nụ cười tựa cánh hoa xuân, rất khả ái.

"Sư phụ tỉnh rồi hả?".

"Linh Nhi...".

Quỷ Bảo dụi mắt, tay chống trên thảm gượng người ngồi dậy. Hắn cảm thấy đầu mình hơi nhức, cơ thể cũng có chút uể oải. Hẳn do mấy vò rượu đêm qua.

Nghĩ đến rượu Quỷ Bảo lập tức nhớ tới người. Theo phản xạ hắn đưa mắt nhìn quanh, sau đấy hỏi Quỷ Linh Nhi: "Linh Nhi, Tuyết Nữ đâu?".

"Con không biết." Quỷ Linh Nhi lắc đầu: "Lúc Linh Nhi thức dậy thì chỉ thấy có mình sư phụ thôi".

"Vậy chắc là nàng đã trở về thạch động rồi".

"Sư phụ, tối qua người và tỷ tỷ đã uống rất nhiều rượu sao?".

"À, có uống thêm một chút".

Quỷ Bảo nhanh chóng xếp gọn gối chăn, cùng Quỷ Linh Nhi đi ra khỏi lều trại. Trước khi vào rừng, ánh mắt hắn có thoáng nhìn qua chỗ gốc cây ven hồ một chút.

Đêm qua, hắn và Tuyết Nữ đã cùng nhau chôn cất một vò Nữ Nhi Hồng bên dưới. Hắn nhớ hắn đã hỏi Tuyết Nữ về ý trung nhân của nàng.

"Nàng hình như đã trả lời, song... sao ta lại không nhớ gì hết nhỉ".

Thật ra thì ý trung nhân của nàng là ai? Cái tên nàng đã nói là gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện