Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân>
Người đăng: PeaGod
"Diệu Lâm." Lạc Mai am chủ nhìn tiểu ni cô, dịu dàng nói: "Con đi lấy ngọc thủy nấu trà mời khách".
Ni cô trẻ tuổi tên là Diệu Lâm liền "Dạ" một tiếng, liếc nhìn Quỷ Bảo một cách rất tình tứ rồi lui ra khỏi phòng.
Lạc Mai am chủ nhìn Quỷ Bảo mỉm cười: "Quỷ thí chủ, bần ni nghe Diệu Lâm bẩm cáo thí chủ là cố tình tìm đến tiểu am này, chẳng hay có điều chi muốn thăm hỏi cậy nhờ?".
Thanh âm của Lạc Mai am chủ rất trong trẻo ôn hoà, hoàn toàn không giống của một bà lão ở tuổi bảy mươi. Quỷ Bảo nghe xong trong lòng mới thầm nghĩ: "Nếu chỉ là một vị lão bà da mồi tóc bạc tầm thường thì chắc chắn không thể có giọng nói hiền hòa như một thiếu nữ như vầy được. Vị Lạc Mai am chủ này, mười quá chín ắt hẳn là kẻ tu tiên luyện đạo".
Quỷ Bảo điềm đạm nói: "Không giấu gì Am chủ, hôm nay tại hạ mạo muội tìm đến đây là muốn nhờ Am chủ chỉ điểm đôi điều".
"Quỷ thí chủ có điều chi vướng mắc?".
"Am chủ, xin hỏi Am chủ có phải là tu tiên giả?".
Nghe tới ba chữ "tu tiên giả", nét mặt Lạc Mai am chủ liền biến đổi. Nhưng rất nhanh nó đã trở lại bình thường.
Lạc Mai am chủ lặng lẽ đưa mắt nhìn Quỷ Bảo, không gật cũng chẳng lắc: "Phải hay không thì thí chủ lại có điều chi cần giúp đỡ?".
Gần như đã khẳng định thân phận của Lạc Mai am chủ, Quỷ Bảo lúc này mới đem mục đích nói ra: "Chẳng giấu gì Am chủ, tại hạ có một thê tử mắc phải căn bệnh trầm kha, sau may nhờ một vị đạo cô thương tình ra tay cứu chữa. Song để chữa trị...".
Quỷ Bảo kể, Lạc Mai am chủ im lặng lắng nghe. Chừng khi nghe hết, vị lão ni này mới thở nhẹ một hơi, khẽ lắc đầu: "Thì ra Quỷ thí chủ đây là đang kiếm tìm thê tử. Đáng tiếc, mong cầu của thí chủ bần ni e rằng không thể giúp được".
"Am chủ, người thật không biết sao..." Quỷ Bảo vẫn chưa hết hi vọng, hắn hỏi: "Am chủ, liệu người có thể chỉ cho tại hạ một con đường?".
"Việc này...".
Lạc Mai am chủ nhẹ cau mày, thần tình do dự.
Thấy vậy Quỷ Bảo mới quỳ gối cầu xin: "Am chủ, xin người hãy giúp đỡ".
"Kìa, Quỷ thí chủ sao lại làm vậy? Hãy mau đứng lên".
Đợi cho Quỷ Bảo đứng dậy, Lạc Mai am chủ mới thở dài nói: "Thật ra bần ni biết có một người có thể giúp được cho thí chủ. Người này tu vi thâm hậu, vẫn thường ngao du tứ hải chứ không ngồi tịnh tu một chỗ giống như bần ni. Đồng đạo trong giới, các tông môn lớn nhỏ người đó đều nắm rõ".
"Am chủ, người đó là ai? Tại hạ làm sao mới có thể gặp được?".
"Người đó thân phận cũng như bần ni, là môn hạ Phật môn. Song...".
Nói tới đây thì thần tình của Lạc Mai am chủ lại càng thêm phức tạp: "Hiện giờ người đó đã sa đoạ, căn bản là một kẻ bại hoại của Phật môn. Chỗ người đó tĩnh tu trước đây, hiện nay đã biến thành một nơi ô uế, nhuốm màu nhục dục".
"Quỷ thí chủ, bần ni thấy thí chủ là một người trẻ tuổi phong lưu như vậy, chỉ e nếu bước vào trong đó rồi thì tất sẽ trầm luân trong dục vọng không có cách nào tự thoát ra được".
Quỷ Bảo nhíu mày. Theo như lời của Lạc Mai am chủ thì người kia cũng là một ni cô, song hiện nay đã sa đoạ, đắm chìm trong lạc thú trần gian. Như vậy, nếu hắn muốn đi tìm y thị mà nói...
"Am chủ...".
Quỷ Bảo mở miệng, đang định nói thêm gì đó thì tiểu ni cô Diệu Lâm đã đi vào. Trên tay tiểu ni cô lúc này là một khay trà khói bốc nghi ngút. Trong khay có hai chén ngọc màu sắc lung linh, một chén được tiểu ni cô đem đặt ở trước mặt Quỷ Bảo, một chén còn lại thì đặt ở trên vân sàng của Lạc Mai am chủ.
Lạc Mai am chủ nâng chén trà, đưa mắt nhìn Quỷ Bảo, mỉm cười nói: "Thảo am ở nơi hoang vắng, không có vật gì để đãi khách, xin Quỷ thí chủ hãy dùng qua thứ ngọc thủy này".
Quỷ Bảo nâng chén trà khẽ nếm một chút, nhận thấy thứ trà này quả nhiên rất thơm, liền gật gù ra chiều tán thưởng. Sau đó, hắn đợi tới khi Lạc Mau am chủ buông chén trà xuống, mới nói: "Am chủ, xin am chủ hãy nói cho tại hạ biết nơi vị tiền bối kia cư ngụ".
Lạc Mai am chủ khẽ cau mày: "Quỷ thí chủ, bần ni đã nói kẻ đó bây giờ đã là bại hoại Phật môn, chỗ đó hiện đã biến thành chốn nhục dục ô uế mà thí chủ vẫn muốn đi tìm hay sao?".
Quỷ Bảo đáp, giọng kiên quyết: "Thê tử tại hạ đã thất tung suốt mười hai năm nay, không thể không tìm. Chỉ cần có một tia hy vọng thì tại hạ nhất định phải thử".
"Haizz...".
Lạc Mai am chủ thở dài.
"Thôi được rồi, nếu thí chủ đã kiên quyết như vậy thì bần ni cũng không can ngăn nữa. Theo bần ni quan sát thì Quỷ thí chủ hẳn cũng không phải thường nhân, người kia chưa chắc đã mê hoặc được".
"Diệu Lâm." Quay sang tiểu ni cô, Lạc Mai am chủ bảo: "Con hãy dẫn Quỷ thí chủ ra ngoài am và chỉ cho thí chủ nơi ở của người kia".
Tiểu ni cô Diệu Lâm "Dạ” một tiếng rồi ra hiệu cho Quỷ Bảo đi theo mình. Quỷ Bảo liền thi lễ, cáo từ với Lạc Mai am chủ.
Sau khi ra khỏi thiền phòng, đi thêm vài chục bước, ni cô Diệu Lâm chợt quay lại, cười nói: "Quỷ thí chủ, tiểu ni vốn cho rằng thí chủ là một người quang minh chính trực, thật không ngờ cũng sẽ...".
"Tiểu sư phụ nói thế là ý gì?".
Quỷ Bảo có chút không vui. Hắn cứ cảm thấy vị tiểu ni cô Diệu Lâm này có gì đó kỳ lạ. Thái độ cùng cách nói chuyện của đối phương, nó chẳng được trang nghiêm gì mấy.
Vẫn giữ nụ cười trên môi, ni cô Diệu Lâm đáp lại: "Tiểu ni là nói cái chỗ mà thí chủ đang muốn tìm tới kia, nó hiện đã biến thành chốn lạc thú nhân gian. Nam nhân ai đã đi vào thì đều sẽ không muốn trở ra, ngày đêm chỉ muốn được đắm chìm trong bể dục ái ân".
"Mục đích của tại hạ là điều tra tin tức".
Ni cô Diệu Lâm lần nữa xoay đầu nhìn lại, miệng cười khanh khách: "Quỷ thí chủ hà tất phải biện hộ làm chi, bởi vì vị Ngọc Vân am chủ kia chẳng những là người nhan sắc tuyệt trần, mà lại còn tinh thông về môn ái ân, thực khiến cho thiên hạ nam nhân khao khát truy cầu...".
Quỷ Bảo nghe những lời kia, không khỏi giật mình. Hắn nghĩ bụng: "Ni cô Diệu Lâm này tại sao lại đột nhiên trở nên phóng đãng như thế? Lời nói không chút e dè cố kỵ, cử chỉ lại còn rất lẳng lơ tình tứ...".
"Hừm..." Quỷ Bảo lên tiếng ngắt lời: "Tiểu sư phụ, xin hỏi nơi người kia cư ngụ thực ra ở tại phương nào?".
Lúc này trên gương mặt ni cô Diệu Lâm đã đầy vẻ phong tình. Mị nhãn như tơ, nàng cười nói: "Quỷ thí chủ, tại sao thí chủ lại phải vội vã như thế? Thí chủ cứ việc đi theo tiểu ni, tiểu ni sẽ đích thân dẫn thí chủ đến tận nơi".
Quỷ Bảo hơi ngoài ý muốn: "Tiểu sư phụ, tại hạ không dám làm phiền. Tiểu sư phụ cứ chỉ đường cho tại hạ là được rồi".
"Nào có phiền hà chi. Nơi người kia cư ngụ vốn dĩ ở rất gần đây mà".
Quỷ Bảo nghe qua thì lấy làm lạ. Hắn nhớ lúc mình lên núi, trừ Lạc Mai am này ra thì làm gì còn nhà cửa nào nữa đâu. Tại sao ni cô Diệu Lâm này lại nói như thế?
Mang theo nghi hoặc, Quỷ Bảo theo gót chân ni cô Diệu Lâm đi ra khỏi ni am.
Ra tới bên ngoài hắn liền đưa mắt nhìn tứ phía, rốt cuộc vẫn như cũ không thấy được một kiến trúc nào khác trừ Lạc Mai am.
"Tiểu sư phụ, nơi người kia cư ngụ rốt cuộc là ở tại phương nào? Vừa rồi không phải tiểu sư phụ bảo nó chỉ ở gần đây?".
Ni cô Diệu Lâm cười khanh khách: "Quỷ thí chủ, hà tất nóng vội. Cứ đi theo tiểu ni".
Nói rồi ni cô Diệu Lâm tiếp tục nhấc chân cất bước, nhắm hướng đông rừng mai mà đi thẳng.
Đi được một lúc, khi tới cuối rừng mai thì ni cô Diệu Lâm dừng lại.
"Quỷ thí chủ, chúng ta tới nơi rồi".
Tới rồi?
Quỷ Bảo nhìn quanh nhưng chẳng thấy am tự hay là nhà cửa đâu cả.
"Tiểu sư phụ có phải đang cố ý bỡn cợt ta?".
"Nào có. Quỷ thí chủ xin đừng nghi oan cho tiểu ni." Ni cô Diệu Lâm tỏ ra oan uổng. Nàng chỉ vào gốc mai già trước mặt, nói tiếp: "Quỷ thí chủ hãy tiến tới chỗ gốc mai này, đi trái ba vòng, sau đó lại đi qua phải ba vòng, làm xong ni am của vị Ngọc Vân am chủ kia tự khắc sẽ hiện ra ngay".
Nếu là trước đây Quỷ Bảo có lẽ không tin, nhưng hôm nay, khi đã tu tập qua đạo pháp, đọc qua những câu chuyện thần tiên, hắn ít nhiều tin tưởng. Dù vậy, trong lòng hắn vẫn âm thầm cảnh giác.
Hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
"Aizz..." Nhận ra sự ngờ vực của Quỷ Bảo, ni cô Diệu Lâm mới lắc đầu: "Coi thí chủ kìa. Một trang nam tử tràn đầy chính khí như thế mà sao lại nhát gan quá".
"Thôi được rồi, nếu thí chủ sợ thì để tiểu ni làm cho".
Nói rồi tiểu ni cô nhấc chân đi tới chỗ gốc mai già. Tại đó nàng đi qua trái ba vòng, sau đó đi qua phải ba vòng, cuối cùng hô lên một tiếng: "Hiện!".
Thần kỳ thay, tiếng hô của tiểu ni cô vừa dứt thì tại khoảng không trước mặt một ni am liền hiện ra. Am này kiểu dáng cũng tương tự Lạc Mai am, chỉ khác ở chỗ thay vì màu vàng nhạt thì màu sắc chủ đạo ở đây lại là màu hồng phấn.
"Hoan Lạc", đấy là tên gọi của ni am này.
Hoan Lạc am, đọc qua cái tên thôi cũng đã thấy kỳ quặc. Ni am vốn dĩ là chốn thiền môn thanh tịnh, không khí trang nghiêm như thế, làm sao có thể đem đặt tục danh là "Hoan Lạc" được? Vị Ngọc Vân am chủ của nơi này... coi bộ quả đúng như lời Lạc Mai am chủ đã nói, là một kẻ bại hoại của Phật môn.
"Kìa, Quỷ thí chủ, thí chủ sao còn đứng ngây ra đó. Nếu thí chủ không mau đi vào thì Hoan Lạc am sẽ đóng lại đấy".
Người đăng: PeaGod
"Diệu Lâm." Lạc Mai am chủ nhìn tiểu ni cô, dịu dàng nói: "Con đi lấy ngọc thủy nấu trà mời khách".
Ni cô trẻ tuổi tên là Diệu Lâm liền "Dạ" một tiếng, liếc nhìn Quỷ Bảo một cách rất tình tứ rồi lui ra khỏi phòng.
Lạc Mai am chủ nhìn Quỷ Bảo mỉm cười: "Quỷ thí chủ, bần ni nghe Diệu Lâm bẩm cáo thí chủ là cố tình tìm đến tiểu am này, chẳng hay có điều chi muốn thăm hỏi cậy nhờ?".
Thanh âm của Lạc Mai am chủ rất trong trẻo ôn hoà, hoàn toàn không giống của một bà lão ở tuổi bảy mươi. Quỷ Bảo nghe xong trong lòng mới thầm nghĩ: "Nếu chỉ là một vị lão bà da mồi tóc bạc tầm thường thì chắc chắn không thể có giọng nói hiền hòa như một thiếu nữ như vầy được. Vị Lạc Mai am chủ này, mười quá chín ắt hẳn là kẻ tu tiên luyện đạo".
Quỷ Bảo điềm đạm nói: "Không giấu gì Am chủ, hôm nay tại hạ mạo muội tìm đến đây là muốn nhờ Am chủ chỉ điểm đôi điều".
"Quỷ thí chủ có điều chi vướng mắc?".
"Am chủ, xin hỏi Am chủ có phải là tu tiên giả?".
Nghe tới ba chữ "tu tiên giả", nét mặt Lạc Mai am chủ liền biến đổi. Nhưng rất nhanh nó đã trở lại bình thường.
Lạc Mai am chủ lặng lẽ đưa mắt nhìn Quỷ Bảo, không gật cũng chẳng lắc: "Phải hay không thì thí chủ lại có điều chi cần giúp đỡ?".
Gần như đã khẳng định thân phận của Lạc Mai am chủ, Quỷ Bảo lúc này mới đem mục đích nói ra: "Chẳng giấu gì Am chủ, tại hạ có một thê tử mắc phải căn bệnh trầm kha, sau may nhờ một vị đạo cô thương tình ra tay cứu chữa. Song để chữa trị...".
Quỷ Bảo kể, Lạc Mai am chủ im lặng lắng nghe. Chừng khi nghe hết, vị lão ni này mới thở nhẹ một hơi, khẽ lắc đầu: "Thì ra Quỷ thí chủ đây là đang kiếm tìm thê tử. Đáng tiếc, mong cầu của thí chủ bần ni e rằng không thể giúp được".
"Am chủ, người thật không biết sao..." Quỷ Bảo vẫn chưa hết hi vọng, hắn hỏi: "Am chủ, liệu người có thể chỉ cho tại hạ một con đường?".
"Việc này...".
Lạc Mai am chủ nhẹ cau mày, thần tình do dự.
Thấy vậy Quỷ Bảo mới quỳ gối cầu xin: "Am chủ, xin người hãy giúp đỡ".
"Kìa, Quỷ thí chủ sao lại làm vậy? Hãy mau đứng lên".
Đợi cho Quỷ Bảo đứng dậy, Lạc Mai am chủ mới thở dài nói: "Thật ra bần ni biết có một người có thể giúp được cho thí chủ. Người này tu vi thâm hậu, vẫn thường ngao du tứ hải chứ không ngồi tịnh tu một chỗ giống như bần ni. Đồng đạo trong giới, các tông môn lớn nhỏ người đó đều nắm rõ".
"Am chủ, người đó là ai? Tại hạ làm sao mới có thể gặp được?".
"Người đó thân phận cũng như bần ni, là môn hạ Phật môn. Song...".
Nói tới đây thì thần tình của Lạc Mai am chủ lại càng thêm phức tạp: "Hiện giờ người đó đã sa đoạ, căn bản là một kẻ bại hoại của Phật môn. Chỗ người đó tĩnh tu trước đây, hiện nay đã biến thành một nơi ô uế, nhuốm màu nhục dục".
"Quỷ thí chủ, bần ni thấy thí chủ là một người trẻ tuổi phong lưu như vậy, chỉ e nếu bước vào trong đó rồi thì tất sẽ trầm luân trong dục vọng không có cách nào tự thoát ra được".
Quỷ Bảo nhíu mày. Theo như lời của Lạc Mai am chủ thì người kia cũng là một ni cô, song hiện nay đã sa đoạ, đắm chìm trong lạc thú trần gian. Như vậy, nếu hắn muốn đi tìm y thị mà nói...
"Am chủ...".
Quỷ Bảo mở miệng, đang định nói thêm gì đó thì tiểu ni cô Diệu Lâm đã đi vào. Trên tay tiểu ni cô lúc này là một khay trà khói bốc nghi ngút. Trong khay có hai chén ngọc màu sắc lung linh, một chén được tiểu ni cô đem đặt ở trước mặt Quỷ Bảo, một chén còn lại thì đặt ở trên vân sàng của Lạc Mai am chủ.
Lạc Mai am chủ nâng chén trà, đưa mắt nhìn Quỷ Bảo, mỉm cười nói: "Thảo am ở nơi hoang vắng, không có vật gì để đãi khách, xin Quỷ thí chủ hãy dùng qua thứ ngọc thủy này".
Quỷ Bảo nâng chén trà khẽ nếm một chút, nhận thấy thứ trà này quả nhiên rất thơm, liền gật gù ra chiều tán thưởng. Sau đó, hắn đợi tới khi Lạc Mau am chủ buông chén trà xuống, mới nói: "Am chủ, xin am chủ hãy nói cho tại hạ biết nơi vị tiền bối kia cư ngụ".
Lạc Mai am chủ khẽ cau mày: "Quỷ thí chủ, bần ni đã nói kẻ đó bây giờ đã là bại hoại Phật môn, chỗ đó hiện đã biến thành chốn nhục dục ô uế mà thí chủ vẫn muốn đi tìm hay sao?".
Quỷ Bảo đáp, giọng kiên quyết: "Thê tử tại hạ đã thất tung suốt mười hai năm nay, không thể không tìm. Chỉ cần có một tia hy vọng thì tại hạ nhất định phải thử".
"Haizz...".
Lạc Mai am chủ thở dài.
"Thôi được rồi, nếu thí chủ đã kiên quyết như vậy thì bần ni cũng không can ngăn nữa. Theo bần ni quan sát thì Quỷ thí chủ hẳn cũng không phải thường nhân, người kia chưa chắc đã mê hoặc được".
"Diệu Lâm." Quay sang tiểu ni cô, Lạc Mai am chủ bảo: "Con hãy dẫn Quỷ thí chủ ra ngoài am và chỉ cho thí chủ nơi ở của người kia".
Tiểu ni cô Diệu Lâm "Dạ” một tiếng rồi ra hiệu cho Quỷ Bảo đi theo mình. Quỷ Bảo liền thi lễ, cáo từ với Lạc Mai am chủ.
Sau khi ra khỏi thiền phòng, đi thêm vài chục bước, ni cô Diệu Lâm chợt quay lại, cười nói: "Quỷ thí chủ, tiểu ni vốn cho rằng thí chủ là một người quang minh chính trực, thật không ngờ cũng sẽ...".
"Tiểu sư phụ nói thế là ý gì?".
Quỷ Bảo có chút không vui. Hắn cứ cảm thấy vị tiểu ni cô Diệu Lâm này có gì đó kỳ lạ. Thái độ cùng cách nói chuyện của đối phương, nó chẳng được trang nghiêm gì mấy.
Vẫn giữ nụ cười trên môi, ni cô Diệu Lâm đáp lại: "Tiểu ni là nói cái chỗ mà thí chủ đang muốn tìm tới kia, nó hiện đã biến thành chốn lạc thú nhân gian. Nam nhân ai đã đi vào thì đều sẽ không muốn trở ra, ngày đêm chỉ muốn được đắm chìm trong bể dục ái ân".
"Mục đích của tại hạ là điều tra tin tức".
Ni cô Diệu Lâm lần nữa xoay đầu nhìn lại, miệng cười khanh khách: "Quỷ thí chủ hà tất phải biện hộ làm chi, bởi vì vị Ngọc Vân am chủ kia chẳng những là người nhan sắc tuyệt trần, mà lại còn tinh thông về môn ái ân, thực khiến cho thiên hạ nam nhân khao khát truy cầu...".
Quỷ Bảo nghe những lời kia, không khỏi giật mình. Hắn nghĩ bụng: "Ni cô Diệu Lâm này tại sao lại đột nhiên trở nên phóng đãng như thế? Lời nói không chút e dè cố kỵ, cử chỉ lại còn rất lẳng lơ tình tứ...".
"Hừm..." Quỷ Bảo lên tiếng ngắt lời: "Tiểu sư phụ, xin hỏi nơi người kia cư ngụ thực ra ở tại phương nào?".
Lúc này trên gương mặt ni cô Diệu Lâm đã đầy vẻ phong tình. Mị nhãn như tơ, nàng cười nói: "Quỷ thí chủ, tại sao thí chủ lại phải vội vã như thế? Thí chủ cứ việc đi theo tiểu ni, tiểu ni sẽ đích thân dẫn thí chủ đến tận nơi".
Quỷ Bảo hơi ngoài ý muốn: "Tiểu sư phụ, tại hạ không dám làm phiền. Tiểu sư phụ cứ chỉ đường cho tại hạ là được rồi".
"Nào có phiền hà chi. Nơi người kia cư ngụ vốn dĩ ở rất gần đây mà".
Quỷ Bảo nghe qua thì lấy làm lạ. Hắn nhớ lúc mình lên núi, trừ Lạc Mai am này ra thì làm gì còn nhà cửa nào nữa đâu. Tại sao ni cô Diệu Lâm này lại nói như thế?
Mang theo nghi hoặc, Quỷ Bảo theo gót chân ni cô Diệu Lâm đi ra khỏi ni am.
Ra tới bên ngoài hắn liền đưa mắt nhìn tứ phía, rốt cuộc vẫn như cũ không thấy được một kiến trúc nào khác trừ Lạc Mai am.
"Tiểu sư phụ, nơi người kia cư ngụ rốt cuộc là ở tại phương nào? Vừa rồi không phải tiểu sư phụ bảo nó chỉ ở gần đây?".
Ni cô Diệu Lâm cười khanh khách: "Quỷ thí chủ, hà tất nóng vội. Cứ đi theo tiểu ni".
Nói rồi ni cô Diệu Lâm tiếp tục nhấc chân cất bước, nhắm hướng đông rừng mai mà đi thẳng.
Đi được một lúc, khi tới cuối rừng mai thì ni cô Diệu Lâm dừng lại.
"Quỷ thí chủ, chúng ta tới nơi rồi".
Tới rồi?
Quỷ Bảo nhìn quanh nhưng chẳng thấy am tự hay là nhà cửa đâu cả.
"Tiểu sư phụ có phải đang cố ý bỡn cợt ta?".
"Nào có. Quỷ thí chủ xin đừng nghi oan cho tiểu ni." Ni cô Diệu Lâm tỏ ra oan uổng. Nàng chỉ vào gốc mai già trước mặt, nói tiếp: "Quỷ thí chủ hãy tiến tới chỗ gốc mai này, đi trái ba vòng, sau đó lại đi qua phải ba vòng, làm xong ni am của vị Ngọc Vân am chủ kia tự khắc sẽ hiện ra ngay".
Nếu là trước đây Quỷ Bảo có lẽ không tin, nhưng hôm nay, khi đã tu tập qua đạo pháp, đọc qua những câu chuyện thần tiên, hắn ít nhiều tin tưởng. Dù vậy, trong lòng hắn vẫn âm thầm cảnh giác.
Hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
"Aizz..." Nhận ra sự ngờ vực của Quỷ Bảo, ni cô Diệu Lâm mới lắc đầu: "Coi thí chủ kìa. Một trang nam tử tràn đầy chính khí như thế mà sao lại nhát gan quá".
"Thôi được rồi, nếu thí chủ sợ thì để tiểu ni làm cho".
Nói rồi tiểu ni cô nhấc chân đi tới chỗ gốc mai già. Tại đó nàng đi qua trái ba vòng, sau đó đi qua phải ba vòng, cuối cùng hô lên một tiếng: "Hiện!".
Thần kỳ thay, tiếng hô của tiểu ni cô vừa dứt thì tại khoảng không trước mặt một ni am liền hiện ra. Am này kiểu dáng cũng tương tự Lạc Mai am, chỉ khác ở chỗ thay vì màu vàng nhạt thì màu sắc chủ đạo ở đây lại là màu hồng phấn.
"Hoan Lạc", đấy là tên gọi của ni am này.
Hoan Lạc am, đọc qua cái tên thôi cũng đã thấy kỳ quặc. Ni am vốn dĩ là chốn thiền môn thanh tịnh, không khí trang nghiêm như thế, làm sao có thể đem đặt tục danh là "Hoan Lạc" được? Vị Ngọc Vân am chủ của nơi này... coi bộ quả đúng như lời Lạc Mai am chủ đã nói, là một kẻ bại hoại của Phật môn.
"Kìa, Quỷ thí chủ, thí chủ sao còn đứng ngây ra đó. Nếu thí chủ không mau đi vào thì Hoan Lạc am sẽ đóng lại đấy".
Danh sách chương