Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân>
Người đăng: PeaGod
...
"Có chuyện gì?". Tuyết Nữ nhìn hai kẻ trước mặt, hỏi. Trong lòng nàng đang có chút nghi hoặc, không rõ mới sáng sớm Quỷ Bảo đột nhiên chạy đến kiếm mình để làm chi.
"Ừm, là như vầy." Quỷ Bảo cũng chẳng để Tuyết Nữ nghi hoặc quá lâu, nhanh chóng nói ra ý định của mình: "Tuyết Nữ, ta tính sẽ đi xuống núi mua ít đồ dùng".
"Mua vật dụng? Vật dụng gì? Không phải lần trước đã mua?".
"Ta thấy cần mua thêm. Chẳng hạn như xoong nồi, chén bát, các thứ gia vị,... À, còn vải để dựng lều trại nữa".
"Ngươi mua mấy thứ đó làm gì?".
"Xoong nồi chén bát dùng để nấu ăn, gia vị cũng vậy. Còn vải để dựng lều trại thì đương nhiên là để dựng lều trại. Ta tính sẽ hạ trại bên trong hạp cốc. Ở đó kín gió, tiết trời lại ấm áp hơn ngoài này rất nhiều, hơn nữa cũng sẽ thuận tiện cho việc săn bắt nấu nướng...".
"Rườm rà như vậy...".
Quan sát thấy Tuyết Nữ chau mày, không muốn cho đi, Quỷ Bảo vội phân tích, giảng giải tận tường về những lợi ích sẽ thu được: "Tuyết Nữ, ta làm như vậy cũng là vì nghĩ cho cô. Ta thấy cô ăn uống như vậy thật sự hơi thiếu mùi vị. Có thể cô không thích ăn cơm, nhưng thịt cá hay chim thú trong rừng nếu được tẩm ướp gia vị vào, nấu nướng lên sẽ rất ngon. Lại nói, nếu có đầy đủ vật dụng, gia vị, ta sẽ dễ dàng tùy biến các món ăn, ví như cùng là cá nhưng có thể làm món nướng hôm nay, ngày mai lại hấp, ngày mốt lại chiên, ngày kia lại kho, lại xào... mỗi ngày hương vị mỗi khác, ăn như thế đảm bảo vừa ngon lại không lo bị ngán".
"Tuyết Nữ, cô yên tâm. Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, Quỷ Bảo ta là người quân tử, tuyệt đối sẽ không bỏ trốn".
Cái đấy thì Tuyết Nữ không nghi ngờ. Trước khi lên núi Quỷ Bảo hoàn toàn có cơ hội để đào tẩu song hắn đã chẳng làm như vậy, vẫn giữ đúng lời hứa làm thân trâu ngựa cho nàng. Kỳ thực nàng không lo hắn bỏ trốn, chỉ ngại một điều...
Chỉ vào nữ hài Quỷ Linh Nhi, Tuyết Nữ nói: "Ngươi xuống núi, còn nó thì sao?".
"À, Tuyết Nữ cô biết đấy, đường núi Thiên Sơn rất hiểm trở mà ta lại tính mua không ít đồ vật, nếu mang theo Linh Nhi thì sẽ vô cùng bất tiện. Vì vậy...".
"Vì vậy cho nên ngươi đem nó giao cho ta trông giữ?".
Tuyết Nữ không vui. Cái chuyện trông nôm trẻ nhỏ này nàng chẳng thích tí nào cả. Nhớ lần trước khi mang Quỷ Linh Nhi về thạch động, cô bé đã khóc bù lu bù loa, còn chạy loạn, có dỗ thế nào cũng không chịu nín. Bất đắc dĩ nàng phải ra tay đem cô bé đánh ngất. Bây giờ mà giữ nữa...
Dường như cũng sớm lường được tình huống, Quỷ Bảo đứng ra bảo đảm: "Tuyết Nữ, Linh Nhi bây giờ ngoan lắm, sẽ không gây phiền nhiễu gì cho cô đâu".
Quay sang Quỷ Linh Nhi, Quỷ Bảo mớm lời: "Linh Nhi, con sẽ ngoan đúng không?".
Quỷ Linh Nhi gật đầu, lấy can đảm nhìn Tuyết Nữ, thấp giọng nói ra: "Linh Nhi sẽ ngoan".
"Tuyết Nữ, cô nghe rồi đấy".
"Hmm..." Tuyết Nữ tỏ vẻ trầm ngâm, rốt cuộc cũng thuận tình: "Thôi được rồi, ta sẽ coi nó. Nó ngoan thì tốt, không ngoan ta lại đem đánh ngất".
Quỷ Bảo nghe vậy khoé môi liền co rút một trận. Hắn cười giả lả mấy tiếng, nói thêm mấy câu từ biệt rồi mau chóng hạ sơn.
Từ lúc bình minh Quỷ Bảo đi đến tận tối mịt mới trở về. Sau lưng hắn lúc này là một gói hành lý to đùng, kích cỡ so ra còn lớn hơn gấp năm sáu lần thân mình hắn.
Ngay khi vừa tới thạch động của Tuyết Nữ, hắn lập tức khụy luôn xuống. Nằm trên gói đồ, hắn cứ thế buông thỏng cả tay chân, miệng mũi cùng thở dốc.
Hắn mệt. Thật sự rất mệt.
"Phù... phù...".
"Phù...".
"Sư phụ!" Át đi tiếng gió, một thanh âm non nớt cất lên. Từ bên trong động Quỷ Linh Nhi vội vã chạy ra.
Theo sau cô bé Tuyết Nữ cũng đi ra, chỉ là bước chân khá chậm rãi.
"Sư phụ! Sư phụ!".
Nhìn Quỷ Linh Nhi một bên hô gọi, Tuyết Nữ bĩu môi: "Hô hoán cái gì? Hắn có chết đâu".
"Phù...".
Sau một hơi thở mạnh, Quỷ Bảo ngồi dậy, đặt một tay lên đầu Quỷ Linh Nhi, miệng cười trấn an: "Vi sư không sao".
"Sư phụ..." Quỷ Linh Nhi vòng tay ôm lấy Quỷ Bảo, trong đôi mắt hơi nước ít nhiều phủ giăng.
"Linh Nhi...".
"Mang nó về rồi cho nó ngủ đi".
Quỷ Bảo ngẩng đầu, vừa lúc giọng Tuyết Nữ lần nữa cất lên: "Nó mỏi mắt mong ngươi từ sáng giờ, hẳn cũng đã mệt".
Tuyết Nữ nói xong liền lui vào hang động. Bên ngoài, Quỷ Bảo cũng nghe lời nàng, mau chóng bế Quỷ Linh Nhi về để cho cô bé ngủ.
Trên nền tuyết, hiện chỉ còn sót lại một gói hành lý to đùng được bao bọc bằng vải, lặng đón gió sương...
Người đăng: PeaGod
...
"Có chuyện gì?". Tuyết Nữ nhìn hai kẻ trước mặt, hỏi. Trong lòng nàng đang có chút nghi hoặc, không rõ mới sáng sớm Quỷ Bảo đột nhiên chạy đến kiếm mình để làm chi.
"Ừm, là như vầy." Quỷ Bảo cũng chẳng để Tuyết Nữ nghi hoặc quá lâu, nhanh chóng nói ra ý định của mình: "Tuyết Nữ, ta tính sẽ đi xuống núi mua ít đồ dùng".
"Mua vật dụng? Vật dụng gì? Không phải lần trước đã mua?".
"Ta thấy cần mua thêm. Chẳng hạn như xoong nồi, chén bát, các thứ gia vị,... À, còn vải để dựng lều trại nữa".
"Ngươi mua mấy thứ đó làm gì?".
"Xoong nồi chén bát dùng để nấu ăn, gia vị cũng vậy. Còn vải để dựng lều trại thì đương nhiên là để dựng lều trại. Ta tính sẽ hạ trại bên trong hạp cốc. Ở đó kín gió, tiết trời lại ấm áp hơn ngoài này rất nhiều, hơn nữa cũng sẽ thuận tiện cho việc săn bắt nấu nướng...".
"Rườm rà như vậy...".
Quan sát thấy Tuyết Nữ chau mày, không muốn cho đi, Quỷ Bảo vội phân tích, giảng giải tận tường về những lợi ích sẽ thu được: "Tuyết Nữ, ta làm như vậy cũng là vì nghĩ cho cô. Ta thấy cô ăn uống như vậy thật sự hơi thiếu mùi vị. Có thể cô không thích ăn cơm, nhưng thịt cá hay chim thú trong rừng nếu được tẩm ướp gia vị vào, nấu nướng lên sẽ rất ngon. Lại nói, nếu có đầy đủ vật dụng, gia vị, ta sẽ dễ dàng tùy biến các món ăn, ví như cùng là cá nhưng có thể làm món nướng hôm nay, ngày mai lại hấp, ngày mốt lại chiên, ngày kia lại kho, lại xào... mỗi ngày hương vị mỗi khác, ăn như thế đảm bảo vừa ngon lại không lo bị ngán".
"Tuyết Nữ, cô yên tâm. Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, Quỷ Bảo ta là người quân tử, tuyệt đối sẽ không bỏ trốn".
Cái đấy thì Tuyết Nữ không nghi ngờ. Trước khi lên núi Quỷ Bảo hoàn toàn có cơ hội để đào tẩu song hắn đã chẳng làm như vậy, vẫn giữ đúng lời hứa làm thân trâu ngựa cho nàng. Kỳ thực nàng không lo hắn bỏ trốn, chỉ ngại một điều...
Chỉ vào nữ hài Quỷ Linh Nhi, Tuyết Nữ nói: "Ngươi xuống núi, còn nó thì sao?".
"À, Tuyết Nữ cô biết đấy, đường núi Thiên Sơn rất hiểm trở mà ta lại tính mua không ít đồ vật, nếu mang theo Linh Nhi thì sẽ vô cùng bất tiện. Vì vậy...".
"Vì vậy cho nên ngươi đem nó giao cho ta trông giữ?".
Tuyết Nữ không vui. Cái chuyện trông nôm trẻ nhỏ này nàng chẳng thích tí nào cả. Nhớ lần trước khi mang Quỷ Linh Nhi về thạch động, cô bé đã khóc bù lu bù loa, còn chạy loạn, có dỗ thế nào cũng không chịu nín. Bất đắc dĩ nàng phải ra tay đem cô bé đánh ngất. Bây giờ mà giữ nữa...
Dường như cũng sớm lường được tình huống, Quỷ Bảo đứng ra bảo đảm: "Tuyết Nữ, Linh Nhi bây giờ ngoan lắm, sẽ không gây phiền nhiễu gì cho cô đâu".
Quay sang Quỷ Linh Nhi, Quỷ Bảo mớm lời: "Linh Nhi, con sẽ ngoan đúng không?".
Quỷ Linh Nhi gật đầu, lấy can đảm nhìn Tuyết Nữ, thấp giọng nói ra: "Linh Nhi sẽ ngoan".
"Tuyết Nữ, cô nghe rồi đấy".
"Hmm..." Tuyết Nữ tỏ vẻ trầm ngâm, rốt cuộc cũng thuận tình: "Thôi được rồi, ta sẽ coi nó. Nó ngoan thì tốt, không ngoan ta lại đem đánh ngất".
Quỷ Bảo nghe vậy khoé môi liền co rút một trận. Hắn cười giả lả mấy tiếng, nói thêm mấy câu từ biệt rồi mau chóng hạ sơn.
Từ lúc bình minh Quỷ Bảo đi đến tận tối mịt mới trở về. Sau lưng hắn lúc này là một gói hành lý to đùng, kích cỡ so ra còn lớn hơn gấp năm sáu lần thân mình hắn.
Ngay khi vừa tới thạch động của Tuyết Nữ, hắn lập tức khụy luôn xuống. Nằm trên gói đồ, hắn cứ thế buông thỏng cả tay chân, miệng mũi cùng thở dốc.
Hắn mệt. Thật sự rất mệt.
"Phù... phù...".
"Phù...".
"Sư phụ!" Át đi tiếng gió, một thanh âm non nớt cất lên. Từ bên trong động Quỷ Linh Nhi vội vã chạy ra.
Theo sau cô bé Tuyết Nữ cũng đi ra, chỉ là bước chân khá chậm rãi.
"Sư phụ! Sư phụ!".
Nhìn Quỷ Linh Nhi một bên hô gọi, Tuyết Nữ bĩu môi: "Hô hoán cái gì? Hắn có chết đâu".
"Phù...".
Sau một hơi thở mạnh, Quỷ Bảo ngồi dậy, đặt một tay lên đầu Quỷ Linh Nhi, miệng cười trấn an: "Vi sư không sao".
"Sư phụ..." Quỷ Linh Nhi vòng tay ôm lấy Quỷ Bảo, trong đôi mắt hơi nước ít nhiều phủ giăng.
"Linh Nhi...".
"Mang nó về rồi cho nó ngủ đi".
Quỷ Bảo ngẩng đầu, vừa lúc giọng Tuyết Nữ lần nữa cất lên: "Nó mỏi mắt mong ngươi từ sáng giờ, hẳn cũng đã mệt".
Tuyết Nữ nói xong liền lui vào hang động. Bên ngoài, Quỷ Bảo cũng nghe lời nàng, mau chóng bế Quỷ Linh Nhi về để cho cô bé ngủ.
Trên nền tuyết, hiện chỉ còn sót lại một gói hành lý to đùng được bao bọc bằng vải, lặng đón gió sương...
Danh sách chương