TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 5: Tửu hàm bạt kiếm chước địa ca.
-----o0o-----
Chương 101:Đình không điểu ngữ, khê sơn mộng lý du tung.




Tỉnh Ngôn lần này đăng đàn giảng kinh, có thể nói là trước ức chế, sau bùng nổ, bừng khởi khí thế. Hiện tại đã có không ít người, bắt đầu đánh giá kỹ càng vị thiếu niên vốn không có gì đặc sắc này.

Ngay lúc Tỉnh Ngôn quay lại chỗ ngồi, thì thấy mấy trưởng lão Thượng Thanh mỉm cười với y. Còn hai nữ nhân Quỳnh Dung, Tuyết Nghi, không cần nói, trên mặt đầy vẻ hớn hở, cao hứng dùm cho y.

Chỉ là, ai cũng không chú ý, hiện tại vị Tứ Hải đường chủ đã ngồi nghiêm chỉnh, thân thể đang không ngừng run nhẹ!

Thì ra, một phen thổi sáo vào khoảng không vừa rồi, chính là y vận chuyển Thái hoa đạo lực, khu động khí lưu kích phát âm thanh. Vừa rồi Tỉnh Ngôn đắm chìm trong tiếng sáo, cố gắng duy trì nguồn hơi, còn cảm thấy không có dị dạng gì. Nhưng đợi lúc chuyện chính đã xong, Tỉnh Ngôn liền cảm giác khí đoản lực kiệt, cánh tay như bị chứng co giật. Lại thêm mấy ngày gần đây tâm tư lo lắng, việc vừa xong liền hết sức kích động trong lòng. Bởi thế hiện tại Tỉnh Ngôn cảm thấy quả tim của mình đang đập thình thịch trong lòng ngực, thân thể cũng bị chấn động không ngớt run khẽ.

Gay go nhất là, Tỉnh Ngôn càng muốn trấn định, thì thân thể lại càng run lên!

Bất quá, may mà hôm nay mặc đạo bào hơi rộng, nhất thời không ai phát giác dị trạng của y. Hiện tại Linh Hư chưởng môn đang đứng giữa Thính cảnh thai, đọc mấy lời cầu chúc cuối cùng trong buổi giảng kinh. Sự chú ý của mọi người đều tập trung trên người Chưởng môn sư tôn. Cho dù thỉnh thoảng có người đưa mắt nhìn về phía Tỉnh Ngôn, cũng chỉ thấy gió thổi đạo bào bay bay, tuyệt không ngờ vị Tứ Hải đường chủ mặt mày điềm đạm đó, thân thể đang không ngớt run lên bên trong đạo bào!

Nói đến, tuyệt kỹ hư không thổi sáo này của Tỉnh Ngôn, vốn chỉ là y giác ngộ được trong lúc rảnh rỗi. Mỗi lần hai người Quỳnh Dung, Tuyết Nghi bỏ y một mình, vào núi tìm quả dại, thì vừa hay lại cho y khoảng thời gian nhàn nhã. Trong lúc chẳng có gì làm y nổi hứng nghiên cứu kỹ thuật phát thanh của sáo ngọc. Vò đầu bứt tóc một trận, cuối cùng tự có sở ngộ, sau đó y liền thử khu dụng Thái hoa đạo lực, mô phỏng sự chuyển động của khí tức trong lỗ sáo. Sau vài lần thất bại, cuối cùng đã thử nghiệm thành công.

Tuy sáo âm khởi từ không trung như thế, không có sáo ngọc Thần tuyết hỗ trợ, chỉ có thể tạm hài lòng. Bất quá, cách thổi sáo mà hôm qua y còn lấy ra làm trò tiêu khiển, không ngờ hôm nay cái trò chơi vặt của mình lại cứu mình một phen bẽ mặt. Vừa nghĩ như thế, Tỉnh Ngôn không khỏi có chút áy náy, bắt đầu suy nghĩ về ý nghĩa trọng yếu của nó:

"Hà, trò này hay như thế, sau này lúc gấp gáp, có thể khỏi phải đi lấy sáo..."

Ngay khi y suy nghĩ lung tung thì bỗng nghe ban nhạc dưới đài, lại bắt đầu tấu khởi nhạc khúc. Khúc nhạc tấu lên chính là nhạc khúc "Tống Thiên tôn" lúc kết thúc công khóa đạo môn. Bài "Tống Thiên tôn" này là chúng nhân đạo môn cảm tạ chư thần đã ban phúc, mang lại bình an cho nhân loại. Trong âm thanh bình hòa của đạo khúc, chư vị trưởng lão của Thượng Thanh cung trên Thính cảnh thai, theo âm vận tiết phách, bắt đầu đồng thanh ngâm xướng kinh chú ứng với đạo khúc.

Tiếng đàn sáo, chuông ngân thanh tĩnh thong thả, thêm vào tiếng ngâm xướng có mấy phần tha thiết, cuối cùng cũng khiến trận run rẩy của Tỉnh Ngôn dần dần mất đi, thân thể từ từ bình ổn trở lại...


Hiện tại, vị Tứ Hải đường chủ bình tĩnh trở lại, cũng chiếu theo tiết phách, chầm chậm cất tiếng hòa theo giọng ngâm xướng của mọi người.

Lúc đạo khúc kết thúc, chỉ thấy chưởng môn Thượng Thanh cung Linh Hư chân nhân đứng giữa Thính cảnh thai, trong tiếng chuông ngân ngân, chân đạp cửu cung, vũ bộ, cao giọng tụng chúc:

"Đạo đức sừng sững, công đức viên thành. Vĩnh độ tam thanh, trường từ ngũ trọc..."

Theo tiếng tụng xướng của Chưởng môn, tất cả đệ tử Thượng Thanh trên đài, dươi đài, đồng loạt niệm tụng:

"Vô lượng thiên tôn!"

Theo tiếng niệm đạo vang tận mây xanh, buổi Giảng kinh hội đầu tháng bảy của Thượng Thanh cung đã công đức viên mãn, chính thức kết thúc.

Sau khi Giảng kinh hội kết thúc, Thượng Thanh đệ tử trên Tùng phong bình vẫn chưa hoàn toàn giải tán. Không ít đệ tử, lấy chiếu cỏ rượu lạt lĩnh từ Sùng Đức điện, bày ra trên Tùng phong bình, tụ năm tụ ba, kết bạn cùng uống rượu đàm luận.

Phong cách như thế chính là truyền thống nhiều đời của Thượng Thanh cung La Phù sơn. Mỗi lần kết thúc Giảng kinh hội, các Thượng Thanh vũ sĩ tu đạo tiêu diêu, liền tụ hội trên Tùng phong bình, màn trời chiếu đất, kết bạn thành nhóm, hoặc uống rượu dưới tán tùng, hoặc ngồi trên đá đàm luận, vừa trao đổi tâm đắc tu hành, vừa tăng tiến tình đồng môn, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.

Tự nhiên, hiện tại các nữ đệ tử của Tử Vân điện là những người được chào mời nhiều nhất.

Tỉnh Ngôn hiện đang theo Linh Hư, Linh Đình cùng thủ tọa các điện, cùng ngồi dưới bóng tùng mặt Tây nam Thính cảnh thai uống rượu. Hai người Quỳnh Dung, Tuyết Nghi đi theo y thì được an bài với đám người đã quen là Trần Tử Bình, Hoa Phiêu Trần.

Có lẽ biểu hiện hôm nay nằm ngoài ý liệu người khác, hiện tại vị thiếu niên còn chưa đến tuổi nhược quan, được bố trí ngồi với các tên tuổi vang dậy đạo môn, nhất thời cũng không có ai dám bàn tán gì. Dĩ nhiên không tránh khỏi bị hỏi về chuyện giảng diễn hôm nay, nhưng Tỉnh Ngôn giở tài ăn nói của mình ra, sau một phen đối đáp thì mọi chuyện cũng suôn sẻ.

Qua mấy tuần rượu nhạt, bỗng nghe Linh Hư chưởng môn nói:

"Hôm nay chư vị đạo huynh đều có mặt, ta đang có một chuyện quan trọng cần thương nghị với các vị".

"Vậy sao? Xin Chưởng môn sư huynh cứ nói".

"Cũng không phải chuyện gì quá lớn. Hôm kia Thái thú quận Nam Hải có đưa thư đến, nói trong Yếu Dương huyện trong địa phận của ông ta, giặc núi hung hãn, không thể diệt nổi. Hiện tại thanh thế phỉ đồ càng bành trướng, cướp phá dân chúng, họa hoạn rất lớn".

Nghe Linh Hư chưởng môn nói đến đâyy, vị Linh Đình đạo nhân đang ngồi xếp bằng bên cạnh, có chút nghi vấn hỏi:

"Sư huynh, chuyện diệt phỉ này vốn là trách nhiệm của quan quân, có quan hệ gì đến Thượng Thanh cung chúng ta chứ?"

"Vốn thì không liên quan. Chỉ là Đoạn thái thú nói, vốn đám sơn phỉ đó cũng chẳng đáng lo, chỉ là gần đây không biết thế nào, mỗi lần quan quân đi trừ phỉ, bám đuôi đuổi theo, thì vùng đất sau lưng đám phỉ đó, bất chợt phát sinh lửa cháy ngăn cản quan quân đuổi theo, quân binh chỉ đành dương mắt nhìn đám phỉ nghênh ngang bỏ đi".

"Nói như thế là có thuật sĩ yêu nhân thầm ám trợ bọn phỉ?"

"Đúng thế. Vì thế Đoạn thái thú lòng đầy lo âu, chỉ đành cầu viện chúng ta. Chư vị đạo huynh, hiện tại thảo luận một chút, xem thử có ai thích hợp, chọn đi hiệp trợ quan binh trừ phỉ".

Lời của Linh Hư tử vừa dứt, thì nghe Thanh Minh đạo nhân mau miệng nói:

"Bẩm Chưởng môn sư tôn, chuyện trừ ma trảm yêu, bổn giáo tự nhiên nghĩa bất dung từ. Chỉ là bần đạo nhận thấy, quan gia thường hay khoa trương sự việc, nói không chừng chỉ là bọn phỉ thi hành hỏa kế. Cho dù thật như trong công văn nói, e rằng cũng chỉ là đám tiểu yêu, không đáng làm phiền đến Chưởng môn".

Mấy chuyện vặt này mà phải kinh động đến Thượng Thanh chưởng môn, Thanh Minh cảm thấy có chút khó chịu.

Bất quá, đối với thái độ không đồng ý của lão, vị Linh Hư chưởng môn thần sắc mừng giận không dễ lộ ra đó, lại trầm sắc mặt, nghiêm giọng nói:

"Thanh Minh, chuyện của quan phủ không phải là chuyện nhỏ. Thượng Thanh cung ta tuy tu là thiên đạo, chuộng tiên pháp, nhưng dù sao cũng có miếu đường trong nhân gian. Những chuyện thế này, nếu dựa vào được triều đình thì quan phủ có thể nóng lòng đến thế à?"

"Sư tôn dạy rất phải".

Thấy Linh Hư không vui, Thanh Minh vội cúi đầu xin lỗi.

Ngay khi không khí có chút ngượng ngập, bỗng nghe có người lên tiếng:

"Đã là đám tiểu yêu nhãi nhép mà dám nhiễu loạn lê dân, chi bằng để tiểu tử đến rèn luyện thực tế một phen?"

Chúng nhân theo tiếng quay đầu, thì ra người vừa tự tiến cử mình chính là vị thiếu niên Đường chủ Tứ Hải đường có biểu hiện bất phàm hôm nay.

Thì ra, nghe một phen đối đáp của Linh Hư, Linh Đình, Thanh Minh,Tỉnh Ngôn lại động tâm tình lộ kiến bất bình. Vị thiếu niên đã hành tẩu lâu năm ở phố chợ, biết rất rõ tác hại của đạo phỉ. Ở Đại Cô sơn Bà Dương có đám phỉ khấu ẩn hiện, luôn mượn chiêu bài thế thiên hành đạo để làm chuyện thương thiên hại lý. Mấy tên cướp này coi mạng người như cỏ rác, đụng chuyện không vừa ý thì giết người quăng xác bên đường. Do đó, vừa nghe đến họa phỉ, lại nghe Thanh Minh phân tích chỉ là tiểu yêu tác quái, ước chừng bản thân có thể đối phó, Tỉnh Ngôn liền nhân có vài phần tửu ý, chủ động thỉnh cầu Chưởng môn. Ở mấy tháng liền trên Thiên điểu nhai Bão Hà phong, thiếu niên cũng đã có ý chán do nhàn rỗi quá lâu.


Thấy Tỉnh Ngôn chủ động xin đi diệt phỉ, Linh Hư chưởng môn trầm ngâm một lát rồi nghiêm túc trả lời thiếu niên:

"Trương đường chủ có lòng thương dân, diệt trừ yêu ma, cố nhiên rất tốt. Chỉ không biết có cách ứng phó nào tốt hay không?"

"Bẩm Chưởng môn, tôi từng học qua một vài bùa chú, có thể vẽ bùa tránh lửa trên người của binh sĩ".

Tỉnh Ngôn cẩn thân lướt qua việc học phù chú từ đâu.

"À, đây cũng là một cách hữu hiệu. Nhưng nếu Tỉnh Ngôn ngươi đụng phải kẻ thi thuật thì chuẩn bị cách gì để đối phó?"

"Bẩm Chưởng môn rõ, tôi từng tập qua thuật đóng băng ở Nhiêu Châu. Chiếu theo thuyết ngũ hành băng thủy khắc hỏa mà nói, nghĩ nhất định có thể phá giải pháp thuật đó".

"Sao?"

Nghe thiếu niên nói như thế, chúng nhân cùng chiếu đều hơi kinh ngạc. Thấy sắc mặt mọi người nghi ngờ, Tỉnh Ngôn liền biểu diễn một chút. Hơi ngưng thần, chỉ thấy trước mắt thanh quang loáng lên, chung rượu trước mặt y đã hình thành băng sương, hàn khí tỏa lên.

Thấy chung rượu băng đó, biết Tỉnh Ngôn không phải nói bừa, Linh Hư liền ưng chuẩn thỉnh cầu của y.

"Được, chuyện giúp đỡ quan phủ lần này do ngươi chủ trì. Ngày mai hãy đến Trừng Tâm đường trên Phi Vân đỉnh gặp ta, ta có mấy chuyện quan trọng căn dặn ngươi".
 
Sau khi Tỉnh Ngôn cảm tạ thì nghe Linh Đình đạo nhân bên cạnh Linh Hư chưởng môn, cười tươi hỏi:

"Không biết Tỉnh Ngôn theo Thanh Hà sư điệt học pháp thuật đống băng đã đạt được mấy phần hỏa hầu?"

Thế là, tiếp đó chúng nhân trong chiếu đều được thưởng thức băng tửu mát lạnh sảng khoái. Trong lúc đối tửu, vị Thanh Minh đạo trưởng, trong lòng lại có một suy nghĩ khác.

Chứng kiến một phen diễn giảng sáng nay của Tỉnh Ngôn, hiện tại trong mắt vị Thanh Minh đạo trưởng đạo pháp tinh xảo, đã chân chính xem thiếu niên là một Đường chủ của bổn môn. Do đó, vừa nghĩ đến Tỉnh Ngôn hạ sơn phải dùng đến bùa chú, Thanh Minh đạo trưởng trước giờ hành sự đường đường chính chính, cảm thấy như thế có vẻ làm giảm thanh danh của Đường chủ Thượng Thanh cung.

Thế là, đợi qua thêm vài tuần rượu, Thanh Minh liền tìm cơ hội nói với Tỉnh Ngôn:

"Bần đạo thấy Trương đường chủ cũng có một thanh kiếm, không biết đã từng học qua ngự kiếm thuật của bổn môn hay chưa?"

"Ách! Ngự kiếm thuật! Ặc ặc!"

Thanh Minh đột nhiên hỏi như thế khiến vị thiếu niên đang ngậm rượu, xém chút nữa đã bị sặc!

"Ngự kiếm thuật? Liệu có phải là khi nãy đạo huynh đã biểu diễn?"

"Không sai! Ngự kiếm quyết chính là pháp môn phi kiếm của Thượng Thanh cung ta, cùng với Phi kiếm thuật của Thiên Sư giáo, Phiêu nhuận vũ của Diệu Hoa cung, được gọi là tam đại phi kiếm thuật trong đạo môn".

"Ngự kiếm quyết của Thượng Thanh cung ta, không biết Trương đường chủ có nghiên cứu qua chưa? Nếu rảnh rỗi, bần đạo có thể cùng Đường chủ trao đổi một chút"

"..."

Vừa nghe Thanh Minh đạo trưởng nói như thế, Tỉnh Ngôn tức thì kích động đến mức ấp úng không nói được. Lúc sáng y vừa mới nghĩ đến chuyện muốn học Phi kiếm thuật, mới qua chưa đến hai canh giờ đã có cao thủ chủ động đề nghị. Chẳng lẽ hôm nay xuất hành đúng giờ tốt nên may mắn?

Quá mừng rỡ, Tỉnh Ngôn cứng mồm cứng lưỡi, nhất thời quên cả hồi đáp. Qua một lúc, y mới sực tỉnh, vội đáp lời:

"Kì thật tôi đối với Phi kiếm thuật của đạo môn, sớm đã rất hâm mộ, chỉ là thời gian nhập môn quá ngắn, chưa có duyên luyện tập. Nếu có thể được Thanh Minh đạo huynh chỉ điểm, tự nhiên đây là phúc phận của tiểu tử".

"Nói hay. Thanh Minh ở Hoằng Pháp điện lúc nào cũng hoan nghênh Đường chủ, tốt nhất là đến trước lúc hạ sơn!"

"Vâng! Tỉnh Ngôn xin đa tạ!"

Nghe Thanh Minh đạo nhân đáp ứng sảng khoái như thế, Tỉnh Ngôn liền đứng dậy rời chiếu, cung cung kính kính thi một lễ với Thanh Minh. Khi Thanh Minh cũng đứng dậy đáp lễ, thấy hai người như thế, các đạo nhân khác đều bật cười không thôi.

Đợi hưng phấn hoàn toàn tan biến, Tỉnh Ngôn liền dẫn Quỳnh Dung, Tuyết Nghi rời Chu Minh phong, quay về Thiên điểu nhai Bão Hà phong.

Tràng Giảng kinh hội hôm nay, đối với Tỉnh Ngôn mà nói, đúng là thu hoạch rất nhiều.

Theo lời hẹn của Thanh Minh, buổi chiều hôm đó, Tỉnh Ngôn liền mang theo thanh Vô danh kiếm của y, hưng phấn đi bái phỏng Thanh Minh đạo nhân, thỉnh giáo ngự kiếm thuật. Thấy Tỉnh Ngôn y ước tìm đến, Thanh Minh cũng rất cao hứng. Sau mấy lời hàn huyên, thì bắt đầu giảng giải nguyên lý ngự kiếm cho thiếu niên.

Thì ra, "Ngự kiếm quyết" của Thượng Thanh cung, phân làm hai phần là "Bồi linh" và "Ngự kiếm".


Bồi linh, đó là thông qua phương pháp đặc biệt, bồi sinh linh khí trong kiếm. Ngự kiếm, suy cho cùng, chính là phương pháp cảm ứng giữa chủ nhân của kiếm và linh khí trong kiếm. Tâm ý tương thông mới có thể sử động phi kiếm thuật, mới có thể dễ dàng điều khiển kiếm. "Ngự kiếm quyết", là nền tảng ngự kiếm phi hành của Thượng Thanh cung.

Một phen giải thích của Thanh Minh đạo trưởng trước giờ Tỉnh Ngôn chưa từng nghe, khiến y nghe đến sôi sục trong lòng, hai tai vểnh lên, cẩn thận lắng nghe, sợ bỏ sót chữ nào.

Có danh gia giảng giải, học trò lại hết sức thông tuệ, không bao lâu, Tỉnh Ngôn đã ghi nhớ nằm lòng "Ngự kiếm quyết" vô cùng phức tạp cùng những lời tâm đắc về ngự kiếm của Thanh Minh đạo nhân.

Trước khi Tỉnh Ngôn cáo từ ra về, lại nhờ Thanh Minh đạo trưởng giám định dùm thanh cổ kiếm y nhặt được ở Mã Đề sơn, xem liệu có thể dùng để luyện thuật phi kiếm hay không. Sau khi được Thanh Minh đạo trưởng khẳng định luyện được, Tỉnh Ngôn mới yên tâm từ biệt Thanh Minh đạo trưởng, hớn hở quay về Thiên điểu nhai.

Học được phi kiếm thuật thần kì như thế, vị thiếu niên đường chủ liền nói với vị tiểu muội muội Quỳnh Dung vừa có được một trò lý thú mới. Như thế, đang lúc nhiệt huyết dâng cao, muốn sớm luyện thành thuật này, tối đó, Tỉnh Ngôn liền chiếu theo phương pháp học được từ Thanh Minh, bắt đầu luyện tập ở Tụ Vân đình.

Chỉ là, khiến y hơi nản lòng đó là, vô luận cố gắng thế nào, thanh cổ kiếm trước mặt vẫn không có động tĩnh nào. Lúc này, Tỉnh Ngôn mới nghĩ đến lời của Thanh Minh:

"Ngự kiếm quyết" khác với pháp thuật khác, không phải một sớm một chiều mà có thể luyện thành. Bồi sinh đủ linh khí cho kiếm, chí ít cũng mất hơn nửa năm. Còn nếu như chất kiếm không tốt, hay chủ nhân kiếm đạo lực không đủ, thậm chí kẻ tu luyện vận đạo không tốt, nói không chừng mười năm cũng không tu luyện thành công "Ngự kiếm quyết".

Trong mấy trăm đệ tử trên Thượng Thanh cung hiện tại, chân chính am hiểu Ngự kiếm quyết, cũng bất quá lác đác vài chục người.

Nhớ đến lời của Thanh Minh, vị kiếm chủ đang nôn nóng rốt cuộc cũng tĩnh tâm lại, bắt đầu kiên nhẫn tu luyện theo từng bước.

Có lẽ do hôm nay quá nhiều chuyện nên vị thiếu niên đường chủ đang ngưng thần này quên mất một điều: Thanh quái kiếm này của y, vốn đã có linh khí rồi.

Sáng hôm sau, Tỉnh Ngôn đến Trừng Tâm đường trên Phi Vân đỉnh diện kiến Linh Hư chưởng môn. Linh Hư tử dặn dò y mấy chuyện quan trọng rồi dục y mau thu xếp lên đường, không nên để Thái thú đợi lâu.

Thế là, sớm hôm sau, trong Tứ Hải đường trên Thiên điểu nhai, lại diễn ra một trận nhiệt náo.

Khói bếp lượn lờ, chính là Khấu Tuyết Nghi bắt đầu thổi bếp nấu cháo, đồng thời chuẩn bị lương khô trên đường cho Tỉnh Ngôn. Quỳnh Dung cũng đã dậy sớm, chạy loạn khắp nhà, theo lý giải của cô nhóc, là muốn tìm vật thích hợp cho ca ca xuất môn.

Tiểu nha đầu này, hôm qua nghe nói Tỉnh Ngôn phải đi xa thì liền đòi đi theo. Bất quá Tỉnh Ngôn nhận thấy lần này không phải là đi du sơn ngoạn thủy, mà là phải hiệp trợ quan gia làm việc, rất có thể gặp phải hung hiểm. Hà huống trong lúc quân binh hành động, nếu như mang theo một cô nhóc, vô luận thiếu niên tưởng tượng thế nào, cũng cảm thấy chẳng ra gì cả.

Do đó, tối qua dù cho Quỳnh Dung bám theo năn nỉ, Tỉnh Ngôn cũng không ưng thuận. Thấy thái độ kiên quyết của ca ca, sau khi giở hết mánh khóe mà vẫn vô hiệu, tiểu nha đầu chỉ đành ngoan ngoãn buông tha ca ca, chạy đi chỗ khác chơi. Thấy thế, Tỉnh Ngôn hài lòng nghĩ thầm:

"À, Quỳnh Dung thật nghe lời!"

Cuối cùng, đã đến lúc xuất phát rồi.

Hiện tại, chỉ thấy vị thiếu niên chuẩn bị lên đường trừ ma vệ đạo, cổ kiếm dắt xéo sau lưng, hông đeo sáo ngọc, một thân đạo bào xanh bó sát, toàn thân được bao phủ trong làn sương núi, hiển hiện anh khí bừng bừng.

Tiếp lấy bọc hành lý Tuyết Nghi đưa lên, Tỉnh Ngôn lại dặn dò hai nữ nhân mấy câu, sau đó từ biệt quay người hạ sơn.

Sau lưng người thiếu niên đang sôi sục nhiệt khí, trong gió mát trên Thiên điểu nhai, có hai vị thiếu nữ tóc xõa bay bay, đứng tại đó đưa mắt tiễn thiếu niên, nhìn mãi thân ảnh của y cho đến khi nó hoàn toàn chìm vào trong sương núi nhàn nhạt ngoài xa...

Chính là:

Tiểu nữ tình kiều
Thiếu niên khí hào
Khinh li vân phủ
Túc tiễn trần hiêu
Hồi vọng lai lộ
Thủy miểu sơn diêu
.......

Hết quyển 5.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện