TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 7: Mỹ nhân như ngọc, kiếm như hồng.
-----o0o-----
Chương 121: Vũ đả bình hồ, địch khứ kỉ niên trần mộng.




Bỗng nghe có tiếng cười nói trong trẻo, Tỉnh Ngôn kinh dị trong lòng, vội đưa mắt nhìn sang người mới vừa bước ra.

Người này dung mạo như hoa quỳnh, dáng hình thon dài, không phải là thiếu nữ Cứ Doanh từng cùng y du ngoạn Bà Dương hồ thì còn là ai?

Lần này thiếu nữ để mặt thật không hóa trang, dung mạo như hoa, vòng ngọc lấp lánh, phối hợp thành một thể sáng ngời, tức thì chỗ nàng đứng, liền biến thành một nơi mà chúng nhân không dám nhìn chăm chú.

Ngay khi Tứ Hải đường chủ choáng váng thì bỗng nghe thiếu nữ trang phục lộng lẫy đó hé môi nói:

"Chính biết Đường chủ mau quên, may mà Cứ Doanh có mang theo tín vật đến".

Nói xong, thì thấy nàng từ trên một chuỗi ngọc dắt bên hông, tháo ra một cái chung nhỏ bằng tre được cột vào chuỗi ngọc bởi một sợi dây lụa nhỏ. Đưa chung tre đến trước mặt người đang ngẩn ngơ đó, mỉm cười hỏi:

"Mời Đường chủ kiểm tra kỹ, tranh chữ trên chung có phải đúng không?"

Trên cái chung tre nhỏ đã ngả màu vàng nhạt, có khắc một chiếc thuyền con, mấy ngọn sóng lượn, vài nét núi mờ. Mấy chữ đơn giản "Nhiêu châu lưu niệm", không phải là bản thân đêm đó dưới ánh trăng mờ trên Mã Đề sơn khắc thành sao?

Mắt vừa tiếp xúc với cái chung tre nhỏ ngả màu, nhất thời tiếng sóng vỗ, tiếng mái chèo, tiếng buồm lật phật trên Bà Dương Hồ trước kia, dường như cùng lúc vang dậy bên tai y.

Không ngờ, kiếp này còn có thể gặp lại nàng!

Qua một hồi lâu, vị Tứ Hải đường chủ vừa tiếp xúc với cố nhân, đã từ trong chấn kinh lúc đầu tỉnh táo lại, khôi phục thần thái như thường.

Vuốt ve cái chung tre trong tay, Tỉnh Ngôn lúc này mới nhớ đến câu hỏi của thiếu nữ, ngẫm nhanh một chút, ôn tồn đáp:


"Kiểm tra không sai. Thì ra cô đúng là Cứ Doanh!"

Đem chung tre trả lại, thiếu niên cũng nâng ngọc bội trên cổ lên, cười nói:

"Tín vật của cô, ta lúc nào cũng mang bên mình".

Thấy thiếu niên đã hồi phục lại vẻ thường, trên gương mặt như tiên nữ của Cứ Doanh, lại xuất hiện vẻ ngượng ngùng. Nhìn khối ngọc bội tinh nhuận trong tay y, thiếu nữ chỉ khe khẽ ngâm:

"Tặng người quân tử ngọc bội, buồn bã ngóng về phương nam..."

Thấy hai người như thế, bọn Linh Đình, Linh Hư đưa mắt nhìn nhau mỉm cười. Bỗng nghe Linh Hư tằng hắng một tiếng, nói:

"Cứ Doanh cô nương đã là người quen cũ của Trương đường chủ, rất hợp để ở trên Thiên điểu nhai, cũng có thời gian đàm luận chuyện đã qua".

Nghe Chưởng môn nói vậy, Tỉnh Ngôn liền hoàn toàn tỉnh táo. Để Cứ Doanh đến ở chỗ mình, tự nhiên là cầu mà không được, làm gì có chuyện từ chối. Chỉ là, tiểu nha đầu Cứ Doanh này, làm sao lại trở thành đệ tử tục gia của Thượng Thanh cung vậy?

Thấy thiếu niên nghi hoặc, Linh Hử liền giải thích sơ qua:

"Cứ Doanh lúc nhỏ thân thể yếu ớt, có rất nhiều bệnh, may được Linh Thành sư đệ cứu chữa, thế nên bái làm môn hạ Thượng Thanh môn ta, tu tập luyện khí thanh thần".

"Thì ra như thế".

"Vậy Cứ Doanh cô nương vào trong Tứ Hải đường, ngươi có kiến nghị gì không?"

"Đương nhiên, Tỉnh Ngôn cầu còn không được, a...không biết chưởng giáo sư tôn còn có phân phó gì không?”

Thấy cả mấy vị sư tôn đều đến Trừng Tâm đường, nghĩ nhất định không phải chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà đến. Nói không chừng chuyện kế tiếp, chính là kêu Triệu Vô Trấn đối chứng với mình. Lại nghe Linh Hư tử nói:

"À, hôm nay kêu ngươi đến, chính là giao cho ngươi một chuyện. Cứ Doanh cô nương thân kiều thể quý, ngươi nhất định phải bảo đảm an toàn cho cô ấy!"

Lúc phân phó lời này, vị Chưởng giáo đạo tôn sắc mặt ngưng trọng, không giống như nói về một chuyện bình thường.

"Đó là dĩ nhiên! Cứ Doanh là bạn cũ của đệ tử, con tự sẽ toàn lực bảo toàn cho cô ấy".

"Vậy thì tốt. Ngươi nhận cái này đi".

Nói rồi thì thấy Linh Hư xoay người lại, từ trên thạch án sau lưng nhắc lên một cái hộp đồng hình con cóc, đưa cho Tỉnh Ngôn, dặn:

"Nếu trên nhai có nguy hiểm, ngươi cứ ấn vào mắt cóc, Phi Vân đỉnh sẽ biết".

"Vâng!"

"Bất quá...Cái hộp đồng này cảnh báo thế nào?"

Tỉnh Ngôn không hiểu hỏi. Cứ Doanh bên cạnh cũng rất hiếu kỳ, không biết cái hộp nhỏ này, làm thế nào có thể cách núi cảnh báo được. Chỉ nghe Linh Hư kiên nhẫn giải thích:

"Tỉnh Ngôn, cái hộp này được luyện theo bí pháp của Thượng Thanh cung, vốn có một vật khác có thể cảm ứng với nó, vật đó đang ở Phi Vân đỉnh, nếu ngươi gặp nguy thì cứ làm vậy thì ta sẽ biết".

"Thì ra như thế!"

Nghe được lời này, Tỉnh Ngôn cảm giác kiến thức quá mênh mông. Chỉ bất quá, thấy Linh Hư chân nhân trịnh trọng như thế, giống như là gặp đại địch, Tỉnh Ngôn cảm thấy hơi quá, liền nói với Chưởng môn:

"Kì thật Chưởng môn có chỗ không biết, Thiên điểu nhai là một chỗ u tịch, cũng không có ai đến quấy nhiễu".

Lúc nói lời này, y nghĩ Triệu Vô Trần vừa bị một vố đêm qua, ngày sau chắc không dám đến gây chuyện nữa. Lại nghe Linh Đình tử ở bên lo lắng nói:

"Trương đường chủ cũng không thể chủ quan, gần đây La Phù sơn cũng không được yên ổn. Đêm qua trong Sùng Đức điện xuất hiện một chuyện kì quái: Đệ tử trong điện là Triệu Vô Trần, không biết vì sao thất tung cả đêm. Lúc đầu các đệ tử thân với hắn cũng không để ý, ai ngờ sáng sớm phát hiện Triệu Vô Trần ngã ở bên khe suối, y phục lam lũ, thương tích khắp người, chỉ còn thở yếu ớt. Trên tay chân hắn còn in mấy cái dấu răng. Nghĩ chắc Vô Trần lúc đi ngắm cảnh, bất ngờ gặp phải mãnh thú. Nhìn hình dáng dấu răng, dường như không chỉ một con!"

"Ai, xem tình hình hắn, phải mất vài tháng mới bình phục nổi..."

"Hả? Lại có chuyện này! Không biết tìm được ở đâu, có phải gần Thiên điểu nhai không?"

Lúc hỏi câu này, trên mặt thiếu niên lộ ra thần thái quan tâm thật lòng.

Không phải, Tỉnh Ngôn cứ an tâm, khe suối đó cách Thiên điểu nhai rất xa. Bất quá, chúng ta vẫn không thể chủ quan".

Nói đến đây, Linh Đình tử lại có chút kì quái lẩm nhẩm:

"Quái lạ! Sơn cầm tẩu thú trong động thiên La Phù, hầu hết đều được linh khí của động thiên tẩy hóa, không thể hung bạo như thế. Chẳng lẽ thật có quan hệ..."


Vừa nói đến chỗ này, thì nghe Linh Hư ngắt lời:

"Sư đệ, hôm nay Cứ Doanh cô nương đi đường mệt nhọc, chúng ta để cô ấy lên Thiên điểu nhai nghỉ ngơi sớm đi. Những chuyện khác chúng ta sau này lại thương nghị. Hai người các người đi trước đi. Bất quá nhớ đừng đến những chỗ quá vắng vẻ, đề phòng bị dã thú tấn công".

Ngừng một chút, nghĩ sao lại thêm một câu:

"Nếu có hung thú ác đồ đến nhai ngươi làm loạn, ngươi cứ tùy cơ hành sự. Nếu cần thiết cứ giết chết!"

"...Xin nghe chưởng môn".

Tỉnh Ngôn không nói nữa, dẫn Cứ Doanh lui ra Trừng Tâm đường, quay trở lại Thiên điểu nhai. Phía sau, còn ẩn ước truyền đến vài câu nói. Nghe thanh âm đó, chính là lời tranh biện của Thanh Minh:

"Chưởng môn sư tôn, trong núi đã không yên bình, chi bằng để Cứ Doanh cô nương ở Tử Vân điện của Linh Chân sư cô..."

"Không được!"

Tiếng hồi đáp trảm đinh chặt sắt, chính là xuất ra đồng thời từ Linh Hư và Linh Đình!

Hai người Tỉnh Ngôn và Cứ Doanh, hiện đang một trước một sau đi trên con đường ngoằn ngoèo. Chia tay lâu như thế, hiện cuối cùng cũng tương phùng, nhất thời không biết phải nói gì cho tốt. Lúc chưa gặp nhau thì như có ngàn vạn lời muốn nói, lúc này lại như có bức vách ngăn ở giữa.

Qua một hồi lâu, Tỉnh Ngôn cảm thấy trầm lặng như thế thì càng lúng túng, nghĩ qua một chút thì chậm chân lại, đợi nữ nhân đó đến bên thì nói:

"Cứ Doanh, sao không thấy cô mang theo bao y phục vậy?"

"Tỉnh Ngôn ngươi cuối cùng cũng chịu lên tiếng rồi à?"

Thiếu nữ nãy giờ cũng muốn lên tiếng, lúc này vui vẻ nói.

"Cứ Doanh hiện là đệ tử trong đường ngươi, chi tiêu dĩ nhiên ngươi phụ trách! Nghe chưởng môn bá bá nói, gần đây ngươi mới có được không ít ngân lượng từ quan phủ, ngươi chẳng lẽ không cho ta..."

"Hà hà! Dĩ nhiên là ta lo. Chỉ bất quá,"

Nhìn y phục lụa là, trang sức sáng rỡ trên người thiếu nữ, Tỉnh Ngôn có chút ngập ngừng:

"Cho dù ta có thêm nhiều tiền đi nữa thì ở Truyện La huyện dưới chân núi, vô luận thế nào cũng không tìm được y phục sang trọng thế này..."

"Đường chủ cứ yên tâm, chỉ cần trong Đường có y phục nữ tử khác mặc được thì ta mặc được".

"A...Thì ra cô đã thám thính rồi..."

Mấy câu khơi mào, hai người liền vứt bỏ sự ngại ngùng, dường như đã khôi phục lại cách đối xử như trước kia. Những kỷ niệm ngày xưa trỗi dậy hết sức sống động trong lòng. Trong lời nói đùa giỡn, phảng phất như có mùi nước quen thuộc...

"Cứ Doanh, hiện tại còn sớm, trong đường chắc còn chưa chuẩn bị cơm. Ta dẫn cô đến chỗ này trước, bảo đảm cô rất thích".

"Được à!"

"Chỉ là, chỗ đó hơi xa".

"Yên tâm đi, ta có thể đi được. Bất quá...Vừa rồi sư tôn không phải nói, không nên đi đến chỗ vắng vẻ sao?"

"Khà khà!"

Lúc này Tỉnh Ngôn thông minh đã thông nội tình, liền cười khà khà, đáp:

"Cứ Doanh cứ yên tâm, có Trương đại đường chủ ta ở đây, tự nhiên không gì cấm kị!"

Vậy thì tốt!"

Nha đầu Cứ Doanh vẫn hoàn toàn tin tưởng thiếu niên.

Thế là, chừng sau nửa buổi, hai người đã ở nơi hồ sen.

Một chiếc bè tre mang theo hai người, chầm chậm lướt trên mặt nước xanh biếc. Hiện tại chính là lúc hoa nở rộ nhất, khắp mặt hồ xanh um, những đóa sen kiều diễm chen lẫn với từng tán lá xanh rộng, điểm xuyến cả một vùng không gian rực rỡ hẳn lên. Thiếu nữ chống tay lên bè, thiếu niên ngồi ở đầu bè, đưa tay kéo những thân sen, chiếc bè lướt đi để lại đằng sau một đường nước quanh quanh.

Nắng biếc trời xanh, gió mát thoang thoảng, hoa nở tưng bừng, một cảnh tượng xuất trần. Ngắm cảnh sắc trên hồ, từng làn hương dìu dịu len vào mũi, Cứ Doanh bất giác buông lời tán thưởng:

"Thật đẹp..."


Hai tiếng tán thưởng của thiếu nữ, hiện tại có chút dị dạng. Cũng không biết sao, có thiếu niên ở cạnh, câu tán thưởng của Cứ Doanh, lại mang chút nũng nịu bất thường. Thiếu niên phát giác điểm này, sợ Tỉnh Ngôn phát hiện, bất giác trên mặt hơi đỏ lên.

Bất quá thiếu nữ xấu hổ đó đã quá lo rồi. Thiếu niên ở đầu bè, nhất thời đâu nghe ra sự khác biệt khác. Ở trong tai y, lúc này chỉ toàn là âm thanh thiên nhiên.

Nghe tán thưởng, y liền quay đầu nhìn thiếu nữ, cười nói:

"Kì thật, ta cũng cảm thấy sơn thủy trước mắt, có chút phong nhã hơn bình thường".

"Vì sao vậy?"

"Bởi vì bọn chúng hôm nay cũng nhờ chút phong vận của mỹ nhân".

Thiếu nữ nghe vậy, miệng xí một tiếng, lại khọng khỏi nhớ đến mấy lời chọc ghẹo của thiếu niên khi ở Bà Dương hồ. Xem ra, xa cách gần năm trời, thiếu niên này vẫn như ngày trước.

Tỉnh Ngôn thì không biết thiếu nữ nghĩ nhiều như thế. Vừa chuyển mắt, vừa hay nhìn thấy cái chung nhỏ bên eo thiếu nữ, thì chép chép miệng, than:

"Đáng tiếc hiện không có rượu, bằng không có thể nhấm nháp ngắm cảnh, há không phải càng khoái hoạt sao?"

Nói đến đây, bỗng lại nhớ gì đó, liền khoe khoang với thiếu nữ đằng sau:

"Cứ Doanh cô có biết, rượu Tùng quả nhà ta mà cô từng thưởng thức, về sau kinh động đến hoàng thượng! Hiện tại, rượu Tùng quả ở ngoại thành Nhiêu châu ta, đều thành cống phẩm của châu phủ!"

Trong lúc nói, gương mặt đầy vẻ đắc ý.

Thiếu nữ thấy vậy, chỉ khẽ cười, hỏi:

"Vậy à?"

"Đương nhiên, không gạt cô đâu! Đúng rồi Cứ Doanh, cô có thấy nóng bức quá không?"

Ánh nắng càng lúc càng gắt, Tỉnh Ngôn sợ thiếu nữ xinh đẹp đằng sau bị gắt người.

Ở trước mặt Tỉnh Ngôn, Cứ Doanh cũng không quá câu thúc, nghe y hỏi liền đáp:

"Có chút nóng bức".

Khà, như vậy càng hay!"
"Hả?"

Thiếu nữ không hiểu vì sao y đột nhiên cao hứng như thế.

"Nóng bức thế này, chính hay để ta cho cô xem một pháp thuật mà ta đã luyện được!"

Không biết sao, ở trước mặt Cứ Doanh, Tỉnh Ngôn không khỏi có lòng muốn chứng tỏ mình. Thế là, chỉ thấy y lấy sáo ngọc Thần tuye61tt ra, bắt đầu thổi lên tiên khúc tràn ngập ý gọi mây làm mưa. Trong nhất thời, tiếng sáo du dương lãng đãng khắp không gian hồ.

Chỉ bất quá, tuy sáo khúc dễ nghe, pháp thuật triển khai, nhưng có chút lệch với bổn ý. Vốn là, Tỉnh Ngôn chỉ muốn dẫn đến mấy đám mây đen che đi ánh nắng trên đầu, nhưng không biết là do không thể khống chế hỏa hầu, hay là tâm tình khẩn trương nên phát huy chệch choạng, qua không bao lâu, từ trên tầng mây đen tụ ở không trung hồ, từng hạt mưa nho nhỏ bắt đầu rơi xuống.

Trận mưa nhỏ này, như khói như sương, tắm ướt cánh sen khắp hồ. Những hạt mưa rơi xuống vỗ vào mặt lá, phát ra tiếng lộp bộp vui tai. Thiếu nữ đối với sự giải thích mới mẻ này, cảm khái:

Bỗng mưa ướt đẫm con thuyền
Khói sương mù mịt dõi tìm mộng xưa

Thấy pháp thuật thất thường làm ướt thiếu nữ, Tỉnh Ngôn hết sức xấu hổ. Đang định xin lỗi, thì thấy Cứ Doanh nhìn không gian mờ ảo trên hồ, thần sắc dường như rất cao hứng. Thấy mưa, mù cùng đến, vội ngắt hai chiếc lá sen lớn, một cho thiếu niên, một lấy che lên đầu mình. Nụ cười của thiếu nữ, Tỉnh Ngôn cảm nhận như có chút kinh ngạc tán thưởng mình.

Chỉ thoáng chốc, mưa bụi bay bay trên hồ đã nhiễm thấu vào y phục của hai người, lúc này, thiếu nữ càng hiển hiện vẻ kiều diễm mà thiếu niên chưa từng thấy qua. Trong nhất thời, vị thiếu niên gan lớn trùm trời, lại chỉ ngớ ngẩn ngắm nhìn má lúm đồng tiền của thiếu nữ, ánh mắt như bất động ở chỗ đó...

Ngay khi tâm thần hai người phiêu đãng thì cơn mưa bụi đã ngưng, bốn bề núi biếc cây xanh, một cái cầu vồng nhạt nhạt đã treo ở trời đông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện