TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 9: Nhất trình phong vũ nhất trình hoa.
-----o0o-----
Chương 149:Hãi lãng linh triều, lao loạn hoa hồn chi mộng.




Lần này dân chúng Trinh Dương trước khi đến quan sát đại điển cầu mưa, cơ bản không nghĩ đến việc mang theo dụng cụ đi mưa. Bởi vì, hạn hán đã lâu, mưa là điều xa xỉ không thể mơ tới. Kết quả, đợi khi mưa từ trời tuôn xuống, những người này liền bị dầm thân trong mưa. Chỉ bất quá, dường như trên những gương mặt đang nhòe nhoẹt nước kia, đều lộ ra một vẻ tươi cười không thể giấu được.

Lúc này, mọi người ở Trinh Dương đều như phản lão hoàn đồng, như hài tử không hiểu chuyện, chạy loạn cười giỡn trong mưa.

Trong phương viên mấy chục trượng quanh đài cao, lại có vô số tuyết hoa theo gió bay bay trong mưa. Cảnh tượng thần dị đó vừa xuất hiện, lập tức mấy hương dân thành kính quỳ xuống, tung hô thần tiên thiên nữ. Còn những nho sinh không tin quỷ thần, thấy kì cảnh trong thiên địa như thế, cũng không khỏi dao động tín niệm trong lòng.

Thấy tình cảnh trước mặt, có một người lại có ý nghĩ khác:

"Ba người trên đài này...Chẳng lẽ là mấy vị môn đồ Thượng Thanh ở La Phù Gia Nguyên hội?"

Chí Mộc đạo nhân du tẩu tứ phương, thấy cảnh tượng trước mắt bỗng nhớ đến một truyền ngôn gần đây trong đạo môn, liền bắt đầu suy luận.

Thiếu niên trên đài lại không biết bản thân đã có chút danh khí, cứ đứng ở đó cười nói với Tuyết Nghi:

"Khà...Tuyết Nghi có nghe không? Bọn họ đều gọi cô là thần nữ tán hoa đó!"

Lúc này, nữ tử đứng trong mưa, tuyết đang hiển hiện vẻ kiều diễm vô cùng. Tán thưởng pháp lực thần diệu của nàng, Tứ Hải đường chủ không kìm được lại thêm một câu:

"Dáng vẻ của Tuyết Nghi hiện giờ, chính là: ngưng phu kiểu nhược tuyết, minh tịnh sắc như thần; Kiều mâu sanh cố phán, hinh mị khởi chu thần..."


Đang đong đưa đầu ngâm nga thì bỗng có một người bước lên đài, cười lớn ngâm tiếp:

"Tuyết câm cửu lưỡng thiết, lan chẩm dĩ song trần; Nguyện quân cầm sắt tảo, lưu khúc đãi tam xuân!"

Người cười lớn ngâm thơ này, chính là huyện lệnh Trinh Dương Bành Tương Phổ.

Thấy hành vi cử chỉ của mấy thiếu niên này chẳng khác gì thần tiên, huyện chủ đại nhân sớm đã nghiêng người bái phục. Lúc này tâm nguyện lớn nhất của lão, đó là nếu gả được con gái thì chẳng còn phải sợ yêu linh đáng ghét đó nữa.

Trong lúc nói chuyện, Bành Tương Phổ đã dẫn mấy người Tỉnh Ngôn xuống đài. Những thuật sĩ pháp sư khác đều đến chúc mừng Tỉnh Ngon. Chỉ có tên Phiền Xuyên vẫn ngồi một chỗ ôm bụng, dường như rất là khổ sở.

Trong lúc cười nói chúc mừng, bỗng nghe Bành huyện chủ đại hỉ nói:

"Khà khà, con gái đến thật đúng lúc! Có một chuyện liên quan đến con đây!"

Thì ra, trong tuyết ảnh bụi mưa bay bay đầy trời, vị Bành tiểu thư đó, đang cầm một cái dù giấy, đi xuyên qua những chỗ ít người, vội vã đi đến trước đài cầu mưa.

Nghe lời nói của phụ thân, Bành Nhuận Lan có chút nghi hoặc hỏi:

"Cha, là ai cầu mưa, tuyết xuống vậy?"

Trong lúc hỏi, thần sắc nữ nhân này có nửa phần ưu sầu, nửa phần mong đợi. Thấy thần thái của con gái, Bành Tương Phổ rất hài lòng, lòng nghĩ Lan nhi đã chủ động hỏi thăm thì chứng tỏ nó đối với dán thông cáo hứa hôn, có lẽ không phản đối nữa. Bành công nghĩ thầm:

"Cho dù trước đây có hiểu lầm, hôm nay thấy bản lĩnh của Trương tiên trưởng, Lan nhi cũng chắc hồi tâm chuyển ý rồi? Người chồng như thế đi đâu mà tìm được chứ? Chỉ là đáng tiếc, không thể làm chính thất được..."

Nghĩ đến chỗ này, trong lúc vui mừng, lại không khỏi có chút thương cảm.

Tức thì, lão tách chúng nhân ra, dẫn con gái đến trước mặt Tỉnh Ngôn, cao hứng nói:

"Con gái ngoan, người hôm nay cầu mưa thành công chính là vị thiếu niên đạo trưởng này".

Vừa nghe cha nói, mặt Bành Nhuận Lan lập tức trắng bệch. Bành Tương Phổ không chú ý đến thần sắc của con gái, cứ nói tiếp:

"Trương tiên trưởng mấy ngày nay vì nhà ta mà trừ yêu, hôm nay lại cầu được mưa, chiếu theo bảng thông cáo mà lão phu cho dán, lần này phải đem con gả cho y".

Bành công nói đến chỗ này thì không nói tiếp. Dù sao, tuy tình thế hôm nay là lão tự nguyện đem con gái gả cho Tỉnh Ngôn làm thiếp, nhưng lúc này ở trước mặt chúng nhân, vì thể diện vẫn khó nói ra lời.

Huyện chủ đang vui mừng lại không ngờ, câu nói của lão lại dẫn đến một trường phong ba!

"Bành huyện công, kì thật chuyện này...Ách?"

Tỉnh Ngôn nhìn nữ tử sắc mặt trắng bệch trước mặt, đang không biết nói thế nào thì bỗng nghe bên tai vang lên một tiếng "Oành" như sấm nổ!

"Không hay!"

Nghe âm thanh chấn động này, Tỉnh Ngôn liền biết không hay. Lúc hồi thần nhìn lại thì phát hiện nữ tử trước mặt đã không còn thấy tung tích!

Lúc người khác còn kinh hoàng thì thiếu niên đã đề khí nhảy lên không trung, chăm chú quan sát, bám mắt vào một bóng ảnh xám đang bay nhanh trong mưa gió đầy trời!

"Mau đuổi!"

Thiếu niên hét lớn một tiếng, hai nữ nhân cũng lăng không theo sau y, cùng nỗ lực truy đuổi yêu nhân đó!

"..."

Đợi hồi thần lại, Bành Tương Phổ đã phát hiện mấy thiếu niên nam nữ trước mặt, còn có cả con gái mình, đều chẳng còn thấy tung tích. Đang lúc kinh ngạc, bỗng nghe bên cạnh có người trầm giọng nói:

"Huyện chủ không cần kinh nghi. Bần đạo vừa rồi nhìn thấy, Phiền đạo nhân đột nhiên nổi điên bắt tiểu thư đi. Hiện tại ba người Trương đạo trưởng đã ngự kiếm đuổi theo".

Bành Tương Phổ xoay mặt nhìn thì phát hiện người nói chính là Chí Mộc đạo trưởng đã lên đài cầu mưa. Hiện tại, vị pháp sư Không Thủy phái đó thần sắc nghiêm túc nói:

"Huyện chủ đại nhân cứ yên tâm, mấy vị tiên trưởng đó pháp lực cao cường, con gái ngài chắc không sao. Pháp lực tôi thấp, chỉ ở đây bảo vệ đại nhân cùng bách tính hương dân thôi".


Nghe Chí Mộc đạo nhân nói đến chỗ này, Bành Tương Phổ đã trắng bệch mặt. Bởi vì, lúc này lão nghe từ phương hướng trên Trinh Thủy hà, đang truyền đến tiếng nổ đinh tai!

Không nhắc đến Bành Tương Phổ phân phó thủ hạ sơ tán dân chúng, lại nói ở bên Trinh Thủy hà. Lúc này, Tỉnh Ngôn đứng trên phi kiếm, dừng ở trên không bờ Trinh Thủy, khẩn trương quan sát "Hồ hải tán nhân" Phiền Xuyên ở trong sóng gió hùng dũng.

Nếu như nói, Trinh Thủy hà mà y thấy mấy hôm trước, giống như một vị thiếu nữ ngủ say, thì lúc này, nó đã trở thành một thảo hán phẫn nộ. Sóng gió cuồn cuộn nuốt chửng lấy lòng sông cạn khô trước đây. Nước sông hung mãnh ào ào đập vào bờ đê, phát ra âm thanh ầm ầm chấn động.

Còn yêu hán Phiền Xuyên bắt trộm phụ nữ chạy như gió đó, lúc này đang đứng trên đầu sóng cuồn cuộn. Phiền Xuyên vẫn một thân đạo trang, nhưng phất trần, mũ mão đã vứt từ lâu, trên mặt cũng chuyển sang thần sắc hung hãn. Cách không xa y, trong mặt nước Trinh Thủy sôi réo, lại có một cột sóng dâng cao, đứng vững không động đậy.

Trên cột nước đó là Bành tiểu thư bị bắt cóc. Lúc này, Bành Nhuận Lan mục quang mê li, thần tình yếu ớt, giống như đang nằm mộng.

Khi Tỉnh Ngôn quan sát tình hình trong lòng sông thì Tuyết Nghi, Quỳnh Dung cũng đuổi đến sau lưng y. Thấy hai người đến, Tỉnh Ngôn quay đầu nói nhỏ mấy tiếng. Đợi hai nữ nhân gật đầu đồng ý, y nắm kiếm trong tay, tụ khí ngưng thần, sau đó trên kiếm bay ra hai vầng quang hoa xán lạn, xuyên qua sóng gió bay vào trong Trinh Thủy hà.

Dường như lúc quang hoa xoay xoáy đến sát Phiền Xuyên thì vị Mai Hoa tiên linh xuất thân từ băng nhai vạn trượng cũng loáng thân vượt qua kinh ba hãi lãng, chớp mắt đã đến trước mặt Bành Nhuận Lan đang như mộng như mê đó.

"Tiểu thư mau nắm chặt tay ta!"

Nữ tử này trước giờ ngữ khí luôn nhỏ nhẹ bình hòa, lúc này cũng thay đổi, ngữ âm rất gấp gáp. Cũng không đợi người trước mặt hồi đáp, Tuyết Nghi đã thò tay nắm lấy cánh tay nàng ta.

"Nhuận Lan, chúng ta mau..."

Chữ "Đi" còn chưa kịp nói ra thì thấy nữ tử trước mặt lại hất tay, lập tức thoát khỏi tay nàng. Chỉ một sơ sẩy đó, ngọn sóng dưới chân Tuyết Nghi đã đem Bành tiểu thư tránh ra mấy thước. Đợi khi nàng có phản ứng, định tiến lên giải cứu lần nữa, thì thấy xung quanh cột nước nâng đỡ Bành tiểu thư, bỗng có mấy chục đầu sóng nhô lên, vây chắn lớp lớp lấy Bành Nhuận Lan.

Thì ra, thần quái Phiền Xuyên tạm thời bị Phi nguyệt lưu quang trảm của Tỉnh Ngôn giữ chân, phát hiện ý đồ của Tuyết Nghi, liền vung tay một cái, triệu xuất mấy chục cột sóng vây lấy Bành tiểu thư. Đợi khi Tuyết Nghi muốn xông qua thì phát hiện mấy cột sóng đó dường như có linh tính, tùy thời mà di chuyển ly hợp, không có kẽ hở nào cho nàng xông qua.

Thấy cứu người vô vọng, Khấu Tuyết Nghi liền đón gió hóa ra "Thánh bích tuyền linh trượng", chân đạp ngàn đầu sóng, tay múa thần trượng, nhắm đầu của ác thần mà đánh.

Trong bóng trượng thần của Tuyết Nghi, lại có hai đoàn quang ảnh hỏa diễm, hệt như thần điểu mang lửa bay lượn, xoay quanh không ngừng công kích vào thân thể tên yêu linh đó.

Thấy trường cảnh thần diệu rực rỡ đó, mấy quân dân can đảm không chịu chạy trốn, ai nấy đều mắt hoa thần loạn, tiếng hô hoán "Thần tiên hạ phàm" không ngừng vang lên. Nghe bọn họ hô hào, lại có thêm nhiều bách tính dừng chân, cùng ngóng nhìn trường tranh đầu trên Trinh Thủy hà.

Lúc này, thủy thần Phiền Xuyên miễn cưỡng tránh khỏi hai đóa quang hoa đoạt mệnh của thiếu niên, thấy binh nhận cổ quái, chiêu thức bất phàm của hai nữ nhân, cũng thu lại lòng khinh thường. Thế là, sau khi nghe một tiếng rống kinh thiên động địa, quái thần liền trở lại hình dáng to lớn, toàn thân giáp vẩy đen, cây cương xoa khổng lồ hàn quang lấp loáng nắm chắc trong tay, quét về phía hai nữ nhân đang tấn công hắn. Chúng nhân liền thấy hai nữ nhân thân hình uyển chuyển, không ngừng lùi tiến vây lấy cự thần đó. Tuy thể hình nhỏ hơn rất nhiều, nhưng hai tỷ muội không hề sợ hãi, đồng tâm hiệp ý, vẫn đạp lên đầu sóng, tranh đấu cùng cự thần.

Thấy Phiền Xuyên biến hình thành cự thần, Tỉnh Ngôn vừa kinh vừa mừng. Kinh là vì yêu nhân quấy phá Bành phủ lai lịch không nhỏ, mừng là vì hắn biến thành to lớn, rất hay để y thi triển Phi nguyệt lưu quang trảm mà không sợ đánh nhầm hai tỷ muội.

Đã định chủ ý, y bắt đầu vận huyền công, chuẩn bị phát ra Phi nguyệt lưu quang trảm uy lực kinh nhân.

Nào ngờ, vào lúc này, bỗng nghe có tiếng lạ thường, sau đó thì thấy tiểu nữ oa đang xoay lộn như bánh xe trở lại!

"A, không hay!"

Thấy rõ người lộn trở về, Tỉnh Ngôn tức thì thất sắc. Đang định tiến lên tiếp cứu Quỳnh Dung thì thấy tiểu nha đầu duỗi chân duỗi tay, có chút xấu hổ nói:

"Ca ca, đánh thua rồi..."

Thì ra, vừa rồi Phiền Xuyên bị hai nữ nhân quấy nhiễu phát nộ, hét lớn một tiếng vận khởi thần công, trong nhất thời liền thấy thân dưới hắn cuồn cuộn sóng lớn. Những con sóng hung mãnh đó như ngựa sắt nổi điên, lao vào hai người Tuyết Nghi, Quỳnh Dung.

Hai nữ nhân không kịp phòng bị lập tức bị tách ra. Khấu Tuyết Nghi mang thần trượng bay lên không trung, còn tiểu Quỳnh Dung thì bị đầu sóng đánh trúng, lộn vòng trở lại.

"Ai, Quỳnh Dung, ta khi nãy dặn muội chỉ đứng ở xa phóng hỏa điểu tấn công, đâu có kêu muội lại gần đánh nhau".

Trách một câu nhẹ nhàng, thiếu niên liền mặc tiểu nữ oa đang tắc lưỡi không thôi, phi thân ngự kiếm, bay đến chỗ tên hung thần không chịu thả người đó.

Lúc này, Trinh Thủy hà đã dậy sóng ngút trời, từ xa căn bản không thể nhìn rõ. Tỉnh Ngôn cũng chỉ đành vận "Thuấn Thủy quyết", điều khiển thần kiếm Dao Quang xông vào quyết đấu với Phiền Xuyên.

Chỉ là, tuy thiếu niên dũng mãnh, cố sức đánh địch. Nhưng dù sao trong nước cũng chẳng phải đất bằng, sóng gió cuồn cuộn tập kích, y làm sao có thể là đối thủ của thủy thần chứ!

Thế là, miễn cưỡng đánh được bảy tám hiệp, khi Phiền Xuyên bị linh kiếm thần xuất quỷ mạc của Tỉnh Ngôn bức bách đến mỏi mệt gân cốt, thì hắn lại dở trò cũ, khẽ rống một tiếng, liền có một cột sóng bất ngờ xuất hiện dưới chân thiếu niên, thúc thiếu niên bắn vọt lên cao!

Thấy tập kích có kết quả, thủy thần đã có chuẩn bị, làm sao chịu bỏ qua cơ hội tốt, vung cương xoa quét tới. Thế là, Tuyết Nghi, Quỳnh Dung vừa tiến đến không kịp cứu viện, chỉ nghe "Bùng" một tiếng, đường chủ của mình đã bị cự xoa đánh trúng, như diều đứt dây bay về phía bờ Trinh Thủy!


"Đường chủ!"

"Ca ca!"

Hai tiếng kinh hô đồng thời phát ra, sau đó hai nữ nhân cũng không thể tấn công thần quái, vội bay đến chỗ thiếu niên.

Thấy một đòn thành công, Phiền Xuyên vô cùng đắc ý, ngẩng đầu cười ngông cuồng:

"Khà khà..."

Mới cười một nửa thì bất ngờ im bặt. Phiền Xuyên bỗng cảm thấy tay phải đau đớn, "Bình" một tiếng, thanh cương xoa đã rời khỏi tay rơi xuống nước. Thì ra, ngau khi Tỉnh Ngôn bị hắn đánh văng đi, giữa đường vẫn miễn cưỡng phóng ra một đạo Phi nguyệt lưu quang trảm. Mặc dù đang lúc đau đớn không nhắm chuẩn xác, nhưng vẫn trúng tay phải Phiền Xuyên.

Đợi tên thủy thần bị trả lại một chiêu, nén đau miễn cưỡng đổi binh khí sang tay trái, thì cảm giác tay phải máu chảy không ngừng, từng trận đau đớn cổ quái truyền lên đầu. Nói đến, hai ngày nay, thần quái nhất thế như hắn đã bị ăn đòn lần thứ nhì, hắn lập tức giận đến muốn thất khiếu xịt khói. Vừa kinh vừa giận, Phiền Xuyên nổi ác tâm, dâng sóng ngập trời, ào đến chỗ thiếu niên đang thụ thương nằm, muốn nuốt chửng lấy y.

Thế là, Trinh Thủy hà đang sôi réo ùng ục, lập tức như ngựa hoang thoát cương, vượt qua bờ đê, ào ào đổ về hướng Trinh Dương thành.

Thấy hồng thủy cuồn cuộn đến, Tỉnh Ngôn vội nhịn đau, kêu hai nữ nhân đỡ dậy, miễn cưỡng bay khỏi mặt đất. Trong thoáng chốc, hồng thủy hung mãnh đã ào qua dưới chân y, hùng hục lao đến chỗ bách tính huyện dân đang ngơ ngẩn xem nhiệt náo.

Thấy tình hình thế, thiếu niên trong lòng kinh hãi, vội tụ khởi khí lực toàn thân, vận khởi Thái hoa đạo lực, cực lực phát ra một đạo Băng tâm kết vào con sóng đi đầu.

Dưới sự cố sức của y, thế đi hung mãnh của con sóng đầu bị đông cứng. Hồng thủy tạm thời bị chặn lại một chút. Lúc này huyện dân cũng đã tỉnh thần, tức thì la hét chạy về phía tường cao của Trinh Dương thành. Mấy pháp sư thuật sĩ có pháp lực thì đoạn hậu cho dân chúng. Có vị đạo sị không ngừng hô dựng lên mấy bức tường đất, phối hợp với Tỉnh Ngôn cản trở thế đến của hồng thủy.

Thấy hồng thủy bị cản trở, tên thần quái thụ thương đứng trên đầu sóng trong Trinh Dương hà càng thêm phẫn nộ. Lúc này, Phiền Xuyên hệt như mãnh hổ bị thương, gào hoán sóng gió cuồn cuộn, không ngừng lao đến chỗ thiếu niên đang đứng. Thế là, sóng gió càng lúc càng mạn, phảng phất như muốn lập tức nuốt chửng lấy thiếu niên đang miễn cưỡng đứng ở trên không.

Đối diện sóng to gió lớn, thiếu niên vốn đã thụ thương có chút lực bất tòng tâm. Dần dần, Băng tâm kết do y phát ra, càng lúc càng yếu. Qua không bao lâu thì đã không chế ngự nổi hồng thủy hùng dũng bên dưới. Còn vị đạo sĩ có thuật dựng tường đất cũng đã lực kiệt, cùng dân chúng còn lại chạy như bay vào thành.

Còn lúc này, sự đau nhức trong ngực mà thiếu niên nãy giờ cố áp chế, cuối cùng đã bộc phát, thiếu niên oa một tiếng, phun ra một bụm máu tươi. Dường như đồng thời, con sóng đã tiếp xúc sát chân y, bỗng thúc mạnh lên. Thế là, thiếu niên đã cạn kiệt sức lực bị hất văng lên không. Còn lúc này, hai nữ nhân thấy đường chủ trọng thương, càng không biết nên công hay thủ, chỉ đành dìu Tỉnh Ngôn bay lên cao hơn.

Còn trong lúc bọn họ kháng cự cùng thủy thần, hồng thủy lướt qua dưới chân họ, như một bầy ngựa điên lao bắn về Trinh Dương thành, tàn phá mọi thứ trên đường nó qua, ngay cả đài cao mới dựng trước Long Vương miếu cũng bị hồng thủy quét ngã chổng chơ.

Tuy trước đó Tỉnh Ngôn đã tận lực cản trở hồng thủy, đại bộ phận dân chúng đã trốn vào sau tường thành cao, nhưng vẫn có một ít người già chạy chậm, lúc này vẫn còn chạy về phía thành. Vào lúc khẩn cấp, Bành công vội lệnh cho binh lính cùng những dân chúng khỏe mạnh, hạ cầu xuống, liều chết chạy ra cõng mấy người già đó. Sau khi phát lệnh, Bành huyện công thở dài than:

"Thôi rồi, không ngờ Trinh Dương huyện ta lại chọc phải một yêu thần khủng khiếp như thế!"

Thấy hồng thủy ào ào lao đến, huyện chủ Trinh Dương đứng ở trên thành, sắc mặt xám nghịt như chết. Lúc này đối với lão mà nói, sinh linh cả huyện đều nguy, đâu thể nào chiếu cố đến con gái khổ mệnh của lão được. Còn nha dịch, sĩ tử, dân thường, thậm chí cả đạo sĩ pháp sư, thấy sóng gió điên cuồng ngoài thành, ai nấy đều ảm đạm như sắp chết.

Dường như, Trinh Dương huyện chịu hạn hán đã lâu, lại sắp bị lũ lụt nhấn chìm. Còn ba vị thiếu niên nam nữ có lòng tốt cầu mưa cho Trinh Dương huyện, cũng phảng phất sắp bị tiêu diệt.

Đứng trên hồng thủy, sinh mệnh đang nguy cấp, Tỉnh Ngôn vẫn thầm trách bản thân.

"Ai, một mình ta chết thì không sao, không ngờ lại dẫn đến đại họa cho dân chúng Trinh Dương!"

Trong lúc kề cận tuyệt cảnh, mọi suy nghĩ đều tuyệt vọng, y đã không chú ý đến, lúc này vẫn có một vật kì dị, hệt như bông hoa hé cánh, đang dần dần bành trướng, dần dần thành hình ở trước ngực y.

Thế là, chỉ thoáng chốc, thì nghe trên Trinh Dương thành bỗng có người kêu lớn:

"Huyện công nhìn kìa!"

Theo tiếng hô đó, trong mây đột nhiên có một đạo lôi điện nhoáng lên, chiếu sáng cả thiên địa đang hôn ám.

Trong tiếng sét, tất cả quan lại quân dân đứng trên đầu thành Trinh Dương, đều thấy trong không trung mưa gió mù mịt bên Trinh Thủy hà, đột nhiên có một con thần long vuốt vàng vảy bạc, từ trong ngực thiếu niên đang bị trùng trùng cột sóng vây hãm, phá áo mà ra, bay vọt lên mây, xòe vuốt dựng vẩy, lao đến cơn hồng thủy thao thiên bên Trinh Thủy hà...


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện