TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 12: Thanh câm phù thế ngạo vương hầu.
-----o0o-----
Chương 190:Si tai cuồng khách, phiến ngữ kinh động thần ky.




Bất tri bất giác, hôm nay đã là ngày thứ ba đến biệt uyển Thủy Vân sơn trang tránh nắng. Dùng xong cơm trưa, Tuyết Nghi, Quỳnh Dung cùng đến dưới hai cội cây râm mát, thuật lại tình hình hồi sáng ở chỗ Vương đại nương cho Tỉnh Ngôn nghe.

Nghe hai tỷ muội thay phiên nhau kể lại sự tình lúc sáng, Tỉnh Ngôn cảm giác rất mắc cười, cũng lần đầu tiên cảm thấy, vị trang chủ Bạch Thế Tuấn này, hành sự có chút bốc đồng. Chí ít, trên danh nghĩa mình là người lãnh đạo bọn họ, đại sự như thế, theo lễ thì gã nên nói trước với mình một tiếng. Giao tiếp với vị thanh niên sớm nổi danh ba ngày nay, Tỉnh Ngôn hiện tại phát giác, khác với vị công tử thế gia Nam Cung Thu Vũ của Diệu Hoa cung, vị thiếu niên đắc chí ở Úc Lâm quận này, tuy đãi người theo lễ, nhưng khiến người ta cảm giác gã không chân thành.

Đương nhiên, tuy ẩn ước có cảm giác đó, nhưng dù sao thời đại này phân biệt đẳng cấp, với thân phận của Bạch Thế Tuấn có thể đãi bọn họ như thế đã là thập phần hiếm có. Do đó, Tỉnh Ngôn nhận thấy, Cứ Doanh có thể ở cùng với mình một thời gian dài, đúng là một trường hợp ngoại lệ.

Trong lòng nghĩ đến Cứ Doanh thì vừa hay nghe Quỳnh Dung đề nghị, nói hôm nay bọn họ nên đi tìm Cứ Doanh, bởi vì hiện tại nó rất muốn đi thuyền trong hồ. Nghe cô nhóc đề nghị, Tỉnh Ngôn ngẩng đầu nhìn trời, phát hiện mây trên trời không nhiều, thỉnh thoảng có mây che lấy mặt trời, nhưng trong tiểu viện không có lấy một ngọn gió, không khí vô cùng nóng bức.

Khí trời nóng bức như thế, ở trong tiểu viện chịu nóng, chi bằng đến hồ hưởng thụ gió mát. Thế là Tỉnh Ngôn chỉnh lại y trang, dẫn Quỳnh Dung, Tuyết Nghi đi ra hồ sen tìm Cứ Doanh. Một đoàn ba người, cứ thong thả đi đến bên Lô thu hồ, nhắm hướng ngọc kiều mà đi.

Đợi khi bọn họ đi đến bên hồ, mây trên trời bỗng tụ âm u, đang đi trên bờ hồ nhìn về phía đông nam, mây ùn ùn trên trời như sắp đổ mưa xuống ngọc kiều, cảnh tượng trước mặt tựa như mưa núi sắp đổ.

Thấy tình hình đó, Tỉnh Ngôn nghĩ trong lòng:

"A, nếu trời đổ mưa, ở trong nhà cỏ của Cứ Doanh nói chuyện, cũng không tệ".

Chân bước nhanh hơn, rất nhanh đã đến trước ngọc kiều dẫn đến ba gian nhà cỏ.


Đến gần cầu, Tỉnh Ngôn thấy có một vị nữ tử trẻ tuổi vận giáp nhẹ, đang tựa vào thành cầu nhìn ra. Trên người nàng, bào giáp sáng rỡ, trang sức xán lạn, vừa nhìn đã biết là người có địa vị trong đội thị nữ hộ binh.

Thấy công chúa huy động nữ binh, Tỉnh Ngôn nghĩ chắc phải nhờ cô ta bẩm báo, thì thấy nữ tử đó bỗng nhiên quay người nói với y:

"Ngài là Trương Tỉnh Ngôn Trương đường chủ?"

"Đúng thế, không biết nữ tướng quân có gì phân phó?"

Thấy cô ta hỏi, Tỉnh Ngôn theo lễ hồi đáp.

Nghe y trả lời, vị nữ tử anh khí ngời ngời đó cũng không quanh co, đi thẳng vào vấn đề:

"Thế này, Trương đường chủ, tôi là thủ lĩnh đội hộ vệ phụ trách an nguy cho công chúa, gọi là Tông Duyệt Như. Tôi hiện có chuyện muốn nói rõ với ngài, mời ngài đi theo tôi một lát".

Bỗng nghe nữ hộ vệ nói mấy lời như thế, Tỉnh Ngôn cảm thấy hơi kỳ quái. Tuy nghe ngữ khí cô ta có vẻ vênh váo nhưng y cũng chẳng để ý, quay đầu ra hiệu với Quỳnh Dung, Tuyết Nghi rồi theo Tông Duyệt Như đi đến dưới một gốc cây ở tiểu đảo bên cầu.

Đến nơi, vị nữ tử vừa rồi tự báo lai lịch, lập tức nói thẳng:

"Trương đường chủ, thứ cho tôi trực ngôn, ngài cùng công chúa điện hạ, tuyệt không có khả năng!"

"Ách..."

Không ngờ Tông hộ vệ nói ra lời này, Tỉnh Ngôn giật mình, nhất thời không biết đối đáp thế nào!

Tông Duyệt Như hình như rất mãn ý trước sự kinh hãi của thiếu niên trước mặt, hai mắt chăm chăm nhìn y, nói tiếp:

"Ngài từ từ nghe tôi nói, ngài giao du cùng công chúa điện hạ thế nào, tôi cũng biết. Chỉ là, tuy công chúa điện đối xử tốt với ngài, nhưng không có nghĩa công chúa thích ngài. Đường chủ không biết, tôi từ nhỏ đã quen với công chúa, tôi biết, công chúa tâm địa thiện lương, đừng nói là người dưới, ngau cả chó mèo, Doanh Cúc công chúa cũng thương xót".

"Vì thế, tôi nghĩ đường chủ ngài đã hiểu lầm. Công chúa đối với ngài chỉ có ý thương thân phận ngài, tuyệt không có ý khác".

Nói đến đây, vị điện tiền nữ tướng quân đó lại thêm một câu:

"Vì thế nếu có ý niệm nhân duyên gì đó, xin ngài sớm đoạn tuyệt đi, tránh sau này thương tâm!"

Nói xong, Tông Duyệt Như cảm thấy mình đã nói rất rõ nên không nói tiếp, chỉ chú mục nhìn người thiếu niên mà công chúa coi trọng, đợi y hồi đáp.

Thì ra, vị điện tiền nữ tướng quân Tông Duyệt Như này chính là tỷ muội trong khuê phòng của Cứ Doanh, bình thường rất ít nói. Tiểu công chúa rất được hoàng thượng yêu mến, lúc nhỏ đã bị bệnh nặng, sau khi Thượng Thanh đạo sĩ trị bệnh, dặn dò phải thường đi du ngoạn sơn thủy, tu dưỡng thân tâm. Thế là Tông Duyệt Như cũng như phụ thân Tông Hán Tông tướng quân, trở thành hộ vệ cho công chúa mỗi khi nàng xuất cung du ngoạn. Lần này đến biệt phủ của Vô Song tiểu hầu gia tránh nóng, cô ta cũng dẫn một đội nữ binh trú ở trong Nghênh tiên thai. Còn phụ thân cô ta dẫn một đội Ngự Lâm quân trú ở trong Úc Lâm quận. Còn mấy lời vừa rồi, chính là cô ta vì Úc Lâm quận thủ mà đi làm thuyết khách. Lúc sáng, Bạch Thế Tuấn thầm sai người đến tìm cô ta, sau khi gặp mặt thì dùng lời lẽ uyển chuyển bộc lộ tình thâm ý trọng với công chúa. Lúc nói chuyện, Tông Duyệt Như rất ngạc nhiên khi thấy công tử của Xương Nghi hầu buồn bã muốn khóc, Tông Duyệt Như rất đồng tình với đoạn tình si của Bạch công tử:

Nhờ người thổi sáo, hy vọng có thể khiến người trong lòng đến gặp mặt, nào ngờ, sau đó thì người trong lòng mình lại nắm tay cùng đi với tân khách thổi sáo. Ai, Bạch tiểu hầu gia cũng thật là xúi quẩy!

Đương nhiên, mấy lời nói với Trương Tỉnh Ngôn cũng không hoàn toàn là vì tiểu hầu gia. Từ nhỏ cô ta đã chơi cùng tiểu công chúa, hiểu rõ tính tình công chúa như lòng bàn tay. Thời gian một năm gần đây thường nghe công chúa nhắc đến một vị Trương thiếu hiệp nào đó, mỗi lần nhắc đến là bộ dạng xấu hổ xen lẫn hưng phấn, Tông Duyệt Như thấy thầm kinh hãi. Phải biết, Khuynh Thành công chúa lá ngọc cành vàng, tương lại chỉ có công tử vương tôn xuất sắc nhất mới có thể tương phối cùng nàng. Nhưng tên Trương Tỉnh Ngôn nào đó, tuy tiểu công chúa mới biết yêu tán dương là trí dũng song toàn, là một đại anh hùng chí tình chí nghĩa, nhưng trong đầu cô ta, y bất quá chỉ là một thiếu niên phố chợ có chút thông minh, gan dạ mà thôi. Tuy ngẫu nhiên có cơ duyên lên Thượng Thanh cung, nhưng so với thân phận tôn quý của công chúa, thì còn cách vạn dặm.

Do đó, trong mắt Tông Duyệt Như, tình hình hiện tại đúng là hết sức hoang đường. Cô ta cảm thấy mình vừa là thần tử, vừa là bằng hữu của công chúa, phải có trách nhiện khiến tên tiểu dân kia sớm từ bỏ ý nghĩa cóc ghẻ ăn thịt thiên nga đi. Chính vì nguyên cớ đó, lúc sáng nghe Bạch Thế Tuấn tỏ ý, Tông Duyệt Như lập tức đáp ứng sẽ giúp công tử của Xương Nghi hầu nổi tiếng khắp kinh sư, vô luận thế nào cũng không để công chúa bị tiểu tử sơn dã kia lừa gạt.

Vì vậy, trong ngữ khí mà cô ta cố gắng khách khí nhất có được, sau khi nói xong thì chăm chăm nhìn thiếu niên, đợi y hồi đáp.

Còn trong lòng Tỉnh Ngôn, hiện tại lại rất khó chịu.

Sự thật mà y luôn không muốn đối diện, bỗng nhiên bị người không chút lưu tình nói toạc ra, khiến y vô cùng bi thương. Tuy nữ tử trước mặt, lời nói cơ bản là đúng, nhưng hiện tại bản thân y nghe những lời như thế, cảm thấy lòng dạ đầy tư vị đắng nghét.

Đối với thiếu niên vừa bước vào đường tình mà nói, trước đây không chịu vận dụng trí óc tìm hiểu lai lịch của Cứ Doanh là vì muốn tránh né sự thật. Nhưng hiện tại, chút ảo tưởng trong lòng y cũng bị người khác dùng lời lẽ lạnh lùng đánh tan.

Cứ lặng im như thế, trong lòng có đủ tư vị khó tả, Tỉnh Ngôn bỗng thấy nữ tử trước mặt chăm chú nhìn mình như có ý áp bức, thế là đột nhiên tính khí quật cường của y trỗi dậy, Tỉnh Ngôn cảm thấy tự nhiên đã nghĩ thông:

"Khà! Chẳng lẽ vị Tông cô nương này nói đúng? Bản thân đối với công chúa, vốn không nên si tâm vọng tưởng. Thế nhưng, ngày đầu tiên gặp công chúa, hai người bọn ta đã rất tự nhiên, dùng tâm thành giao tiếp, đã như thế, ta có gì mà phải hổ thẹn chứ?"

Dường như chỉ trong nháy mắt y đã nghĩ thông. Thế là, nữ tướng quân Tông Duyệt Như đang nghiêm mặt, rất kì quái nhìn thấy người thiếu niên đang ngây ngốc trước mặt cô ta, đột nhiên nhếch mép mỉm cười.


"Ngài cười gì?"

Không nhịn được lên tiếng hỏi, lại thấy thiếu niên trước mặt lại cười, chớp mắt đã đổi sang dáng vẻ vui sướng thoải mái. Chỉ thấy y cười khà khà đáp:

"Tông cô nương, hôm nay phải đa tạ cô!"

"...Đa ta tôi chuyện gì?"

Nghe y nói như thế, Tông Duyệt Như ngơ ngác chẳng hiểu gì cả.

"Đương nhiên phải đa tạ cô. Bởi vì, vốn ta chỉ là một tiểu dân nghèo hèn, cho rằng quen biết công chúa đã là vạn hạnh. Không ngờ hôm nay nghe Tông cô nương nhắc nhở, mới biết bản thân còn có thể cưới được đương kim công chúa!"

"Đúng là một lời khiến người thức tỉnh, đa tạ đa tạ!"

Cười nói hoàn tất, vị thiếu niên đường chủ nhìn nữ tử phát ngẩn ra trước mặt, cười lớn rũ áo bỏ đi.

...

Qua một lúc sau, Tông Duyệt Như mới tỉnh táo lại, kinh hãi nghĩ:

"Chẳng trách công chúa nói người này gan lớn hơn trời, hôm nay gặp mặt quả đúng như thế!"

Trong lúc kinh hãi lại nghĩ, lúc thiếu niên tuấn dật nổi tính ngông cuồng, dường như trên người tỏa ra khí thế rất khó tả, Tông Duyệt Như càng thêm thất kinh, vội chạy về Nghênh tiên thai. Nào ngờ, khi cô chạy đến gian nhà cỏ của công chúa thì nghe nữ binh thủ hạ bẩm báo, công chúa đã theo vị Trương đường chủ xuống thuyền đi dạo hồ rồi.

"Công chúa...theo?"

Nghe nữ binh bẩm báo, Tông Duyệt Như nhăn tít mày.

Nửa canh giờ sau, Tông hộ vệ ở trong sảnh của trang chủ, Bạch Thế Tuấn sau khi nghe cô ta thuật lại mọi chuyện, ngồi bên án ngẩn ngơ im lặng.

Sau một hồi trầm mặc, Tông Duyệt Như thấy vị đa tình công tử đứng lên bình tĩnh nói:

"Tông cô nương, đa tạ cô, chuyện này cô đã tận lực. Ta thấy vị Trương đường chủ đó, hình như chỉ là nói chơi thôi".

Bình tĩnh nói xong, vị công tử sắc mặt hơi tái miễn cưỡng mỉm cười, xấu hổ nói:

"Khiến Tông cô nương cười rồi, hiện tại ta muốn ở một mình".

Nghe gã nói thế, Tông Duyệt Như đang không biết an ủi gã thế nào, cũng đành rời đi. Khi cô vừa đến cửa thì nghe Vô Song công tử ở sau lại nói:

"Đúng rồi, Thế Tuấn đã nghĩ ra, còn có một chuyện muốn nhờ Tông cô nương".

"Chuyện gì?"

Tông Duyệt Như quay người nhìn vào trong sảnh.

"Là thế này, đêm nay Thế Tuấn có đãi tiệc ở Chẩm lưu các, muốn mời công chúa điện hạ, Trương đường chủ, còn có hai vị cô nương Tuyết Nghi, Quỳnh Dung, cùng đến hồ thưởng cảnh, Tông cô nương có thể nói giúp tại hạ một lời không?"

Tông Duyệt Như nghe vậy lập tức đồng ý. Bạch Thế Tuấn kêu cô cũng đến dự yến luôn, Tông Duyệt Như nghe xong liền rời đi.

Nghe tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng xa, Bạch Thế Tuấn quay người lại, nhìn vào tấm bình phong bằng đá đen ở phía tây bắc sảnh, nói:

"Tiên trưởng, ngài thấy thế nào?"

Theo câu hỏi của gã thì có một người từ sau bình phong bước ra, vuốt râu dưới cằm đáp:


"Thỉnh tiểu hầu gia đêm nay cho phép ta cũng đi dự yến".

"Hả?"

"Bẩm hầu gia, bần đạo nghe nói, buổi tiệc trước có người biểu diễn pháp thuật, tối nay ta cũng muốn diễn mấy trò..."

"Được. Vậy đêm nay nhờ ngài rồi".

Sau khi nói chuyện cùng đạo sĩ đó mấy câu, vị Úc Lâm quận thủ nhớ đến một chuyện, lẩm nhẩm một mình:

"Kì quái, Đô La huyện ở Thương Ngô quận sát bên, phải sai người đưa lương thực cứu tế qua rồi chứ?"

Bỏ qua những chuyện vặt vãnh, dạ yến đêm nay ở Thủy Vân trang, vào giờ dậu thì bắt đầu được chuẩn bị.

Khác với đêm mười lăm, đêm nay khách nhân dự tiệc ít hơn nhiều, hơn nữa có không ít gương mặt lạ, Tỉnh Ngôn chưa từng gặp qua. Cũng như buổi tiệc trước, lần này y cùng Tuyết Nghi, Quỳnh Dung, Cứ Doanh vẫn được xếp ngồi bên Bạch Thế Tuấn, chỉ khác là giữa y và Cứ Doanh, hiện có rất nhiều thiếu nữ mang đao.

Sau khi nhập tiệc, mỹ tửu món ngon đều được dọn lên. Sau vài tuần rượu trò chuyện, dường như cũng giống lần trước, Tỉnh Ngôn bỗng nghe cuối tiệc có tiếng cười dài, lại có người cao giọng nói:

"Chư vị cao bằng, ban đêm bên hồ mà chỉ uống rượu thì thật thiếu hứng, chi bằng để bần đạo diễn một trò ảo thuật nhỏ để trợ hứng cho chư vị?"

Tỉnh Ngôn nghe tiếng nhìn đến thì thấy cuối tiệc có một vị đạo sĩ mặt vuông bào phục màu vàng đất, đang đứng dậy cung tay chào chúng nhân. Trong ánh nến nhìn thấy rất rõ, vị đạo nhân mặt vuông đó ở khóe miệng có một nốt ruồi đen lớn, cằm lơ thơ râu, thần sắc có vẻ không được chính trực.

Nghe có người đòi trợ hứng, chủ nhân tiệc vỗ tay nói:

"Hay hay! Lâu rồi chưa thấy Phi Hoàng đạo trưởng biểu diễn tiên pháp, đêm nay ta phải xem cho đã mới được!"

Nghe gã nói, cả tiệc ào ào phụ họa.

Chỉ là, khi chúng nhân hào hứng thì tiểu thiếu nữ khả ái đến cùng Tỉnh Ngôn lại bỏ quả nho đang lột vỏ xuống, chăm chú quan sát người đang đứng ở cuối tiệc.

Một lúc sau, khi Phi Hoàng đạo trưởng lấy ra một cái hồ lô, đang định bắt đầu diễn pháp thuật thì Tỉnh Ngôn bỗng nghe bên cạnh có người hỏi nhỏ:

"Ca ca...Nếu như Quỳnh Dung tinh nghịch, không cẩn thận gây chuyện, ca ca liệu có trách muội không?"

Tỉnh Ngôn nghe hỏi ngạc nhiên, quay mặt sang thì thấy tiểu nữ oa xinh như hoa đang chăm chú nhìn mình không chớp mắt.

Thấy Quỳnh Dung đột nhiên lộ ra bộ dạng cẩn thận như thế, Tỉnh Ngôn không khỏi mắc cười, hồi đáp:

"Quỳnh Dung muội muội, ca ca sao dễ trách muội thế chứ?"

"Kì thật tiểu hài tử có phạm lỗi, cả Tam thanh tổ sư gia cũng tha thứ..."

Thoại âm vừa dứt, Tỉnh Ngôn bỗng nhiên kinh ngạc nhìn thấy, ánh mắt tiểu Quỳnh Dung bỗng sắt lại, trên mặt hiện ra thần sắc phẫn nộ!

"..."

"Hỏng rồi, ta quên mất kị húy của nó!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện